Quyền gác điện thoại rồi đứng thừ ra bên máy. Anh vừa gọi về Sài Gòn để thăm mẹ, qua đó anh biết sức khỏe nội không khả quan. Điều này khiến Quyền suy nghĩ. Nhưng không phải vì thế mà anh sẽ quay lại ngôi nhà ấy một khi người đàn bà đó vẫn còn chễm chệ thay vị trí mẹ anh. Càng nghĩ, Quyền càng uất ức vì sự nhu nhược của ba mình. Suôt cuộc đời ông, chưa bao giờ dám đưa ra một quyết định, vì tất cả những gì liên quan tới ba đã có nội sắp xếp. Những cuộc sắp xếp vô lương tâm ấy thật đáng sợ. Lòng Quyền chợt dâng lên nỗi xót xa lẫn thương cảm sâu sắc khi nghĩ đến mẹ. Trên đời này chỉ có bà là người anh yêu kính nhất. Vậy mà Quyền cũng không được ở gần mẹ, bà đã chọn cho mình cách sống riêng và anh phải tôn trọng cách sống đó. Ra khỏi bưu điện, Quyền sải những bước dài. Tối nay, trời mù sương, nếu vào quán ngồi nhâm nhi cà phê nóng và nghe nhạc thì tuyệt. Càng tuyệt hơn nữa nếu cạnh mình có thêm mái tóc dài thơm hương cỏ. Quyền kéo cao cổ áo, anh không thể nào quên hương tóc của Mỹ Xuyên trong chuyến tàu đêm ấy. Ngồi cạnh Xuyên, hồn Quyền cứ lãng đãng vì hương tóc dịu dàng, nhưng say đắm ấy. Tới ga Hòa Hưng, hai người chia tay lúc trời còn mờ mờ tối. Cả hai đều không hẹn gặp lại cũng không cho một địa chỉ, một số phone nào, nhưng thâm tâm Quyền tin chắc sẽ gặp Mỹ Xuyên một ngày rất gần. Thực tế cho thấy điều anh tin là đúng, chỉ tiếc rằng cuộc tao ngộ không lãng mạn như Quyền tưởng tượng bởi Mỹ Xuyên đang mất hồn lạc vía vì Tùng. Quyền nén tiếng thở dài. Anh không lạ gì thói trăng hoa của gã đàn ông lịch lãm, sành sõi này. Khổ nỗi, Quyền không thể vạch mặt hắn cho Xuyên xem. Anh đâu muốn Xuyên bảo mình ghen như cô ta đã từng nói chứ. Tới cửa nhà trọ, Quyền ngạc nhiên khi thấy Mỹ Xuyên đang ngồi một mình ngoài hàng hiên. Tự nhiên anh buộc miệng: - Xuyên chờ ông Tùng à? Xuyên bình thản trả lời: - Tôi chờ anh ấy chớ. - Để làm gì? - Muốn đãi anh một chầu cà phê. Quyền huýt gió:- Đúng là ước gì được nấy. Tôi không từ chối đâu. Quyền đưa tay ra, ngần ngừ một chút Xuyên nắm tay cho anh kéo lên. Quyền kéo mạnh đến mức cô va vào người anh, gương mặt Xuyên chạm vào lồng ngực đàn ông cường tráng của Quyền. Cô hốt hoảng lùi lại, giọng ấm ức: - Anh làm trò quỷ gì vậy? Quyền hạ giọng: - Tôi chỉ giúp Xuyên kinh nghiệm nhỏ là phải suy nghĩ thật chín chắn khi đưa tay về phía một người đàn ông. Không phải ai cũng đáng tin cậy đâu. Xuyên lầu bầu: - Người đáng ngờ chính là anh đấy. Đúng là có cơn, lúc thì vui cho lắm vào, lúc thì lầm lì không chịu nổi. - Cảm ơn nhận xét chân tình ấy. Thế mình vào quán nào đây? - Đồi hoa vàng. Quyền nheo mắt: - Tiến bộ nhỉ. Mới đó đã biết tới Đồi Hoa Vàng. Ông Tùng đưa Xuyên đến hả? Xuyên cho hai tay vào túi: - Làm gì có. quán này gần biệt thự Mimosạ Ngày hai buổi đi về, tôi đã chấm nó, nhưng chưa vào vì ngại sôlô một mình đó thôi. - Vậy là tôi có duyên hơn Tùng Ha-lây rồi. Mỹ Xuyên nhíu mày: - Tùng Ha-lây nghĩa là gì? Quyền giải thích: - Là hỗn danh của ông Tùng. Con gái bám theo Tùng dài y như cái đuôi sao chổi Ha-lây, nhưng họ không biết mình chỉ là những hạt bụi của ngôi sao chổi nổi tiếng ấy. Tội nghiệp thật. Mỹ Xuyên nhấn mạnh từng chữ: - Tôi không bám theo Tùng, tôi không phải là một hạt bụi nào đó trong đuôi sao chổi. Anh đừng bày đặt châm chọc nghen. Quyền dang hai tay như phân bua: - Tại Xuyên hỏi, tôi giải thích chứ không hề bày đặt châm chọc. Liếc Quyền một cái tóe lửa, Mỹ Xuyên cộc lốc: - Anh lầm lì không nói vẫn dễ chịu hơn. Quyền rùn vai: - Không tranh luận nữa, kẻo cà phê sẽ đắng hơn bình thường đó. Xuyên chợt xìu xuống: - Hình như chúng ta khắc khẩu thì phải. - Tới giờ Xuyên mới nhận ra điều lý thú này sao? - Tôi không để ý vì chẳng hay ho gì khi cứ cự nự với một gã như anh. Quyền kéo ghế cho Xuyên rồi búng ta gọi người phục vụ. Anh ta cười toe, giọng xum xoe: - Ủa! Cậu Quyền! Cậu về hồi nào? Sao không cho biết để tụi nhỏ lo chỗ ở? Quyền có vẻ ung dung tự tại: - Đâu cần phiền dữ vậy. Tôi lang thang ít bữa với bạn bè ấy mà. Anh Ba khỏi cần quan tâm. Mỹ Xuyên đang ngạc nhiên trước thái độ khúm núm khác thường của người phục vụ, thì nghe Quyền hỏi: - Xuyên uống gì? Ngoài cà phê, quán này còn có rượu nữa. Mỹ Xuyên ngần ngừ: - Cù lần như tôi chỉ nên uống cà phê thôi. Không rành về rượu, tôi không uống đâu. Quyền gật gù: - Một cà phê và... Người phục vụ ngắt lời: - Và một như mọi khi. Mỹ Xuyên nhìn Quyền: - Anh là khách quen à? Vậy mà tôi cứ ngỡ anh cũng mù tịt Đà Lạt như tôi. Quyền trầm ngâm: - Đà Lạt là quê hương của bà nội tôi, vì đã từng sống ở đây, nên tôi khá rành nó. Xuyên chống cằm: - Anh là một gã lang thang hay một anh chàng lãng tử kỳ hồ vậy? Quyền quay cái bình cắm đóa hồng trong tay: - Hai... loại người ấy, có gì khác nhau chứ? Mỹ Xuyên giải thích: - Lang thang khiến người ta liên tưởng tới một gã vô gia cư, vô nghề nghiệp. Còn lãng tử thì... sang hơn nhiều bậc. Ví dụ cái tay lãng tử Yến Thanh trong thủy hử ấy, trong hào hoa phong nhã hết sức. Quyền nhún vai: - Thì ra là thế. Xét cho cùng, tôi giống một gã lang thang hơn. Còn lãng tử ấy hả? Chắc dành riêng cho Tùng. Anh ta là người "vào trong phong nhã, ra ngoài hào hoa" mà. Xuyên làm thinh. Cô giả lơ trước những lời mỉa mai của Quyền bằng cách nhìn xung quanh quán. Đồi Hoa Vàng bố trí theo kiểu nửa nhà rông Tây Nguyên, nửa nhà sàn của Nhật, trông thật lạ mắt, nhưng kết cấu hết sức hài hòa, nghệ thuật.Xuyên chưa kịp khen đã nghe Quyền hỏi: - Xuyên thấy khung cảnh ở đây thế nào? - Độc đáo lắm. Hiện đại nhưng sâu sắc. Tay trang trí nội thất này đáng là bậc thầy. Xuyên đứng dậy ngắm những bức tranh rải rác trong quán rồi nhận xét: - Cùng một người vẽ, nhưng mảng đề tài phong phú. Khá đấy chớ. Nheo mắt nhìn Quyền, cô hạ giọng: - Nói thế có đúng không, thưa họa sĩ? Quyền chỉ cười chứ không trả lời. Một lát sau, anh phê: - Nét vẽ này còn non tay lắm. Mỹ Xuyên khịt mũi: - Hẳn là nét vẽ của anh rất già đời? Tiếc rằng tôi chưa được nhìn thấy. Người phục vụ đã mang tới một tách cà phê đã pha thơm phức và một ly rượu chân cao mà xanh lá cây trông thật bắt mắt. Mỹ Xuyên kêu lên: - Rượu gì lạ thế? Quyền nói: - Màu thời gian đấy. Mỹ Xuyên chớp mi: - Sao lại xanh lá cây nhỉ? Lẽ ra phải là tím chớ. Anh không biết có thi sĩ đã từng viết: "Màu thời gian không xanh Màu thời gian tím ngắt Hương thời gian không nồng Hương thời gian thanh thanh" sao? Quyền thản nhiên: - Đó là thời gian của ông tạ Với tôi, thời gian có màu xanh lá cây, y như màu áo Xuyên đang mặc đêm nay vậy. Về Đà Lạt, mỗi khi uống rượu, tôi thường tới đây. Anh bạn pha chế rượu sẽ pha nhiều loại rượu gì đó chỉ anh ta biết để chế cho riêng tôi "màu thời gian" này. Xuyên liếc ly rượu: - Ngồi uống rượu cũng lắm công phu nhỉ? - Xuyên thử không? - Ô! Không. Vì đây dành riêng cho anh mà. Quyền nhìn cô đăm đăm: - Với Xuyên, tôi không có gì hết. Mỹ Xuyên lè lưỡi: - Chà! Anh rộng rãi quá nhỉ. Trái lại, tôi kẹo kéo lắm. Bấm bụng biết đau, tôi mới mời anh đi uống cà phê đấy. Quyền nói: - Tôi hiểu. Nếu để... đáp lễ việc tôi đưa Xuyên đến biệt thự Mimosa thì... Chậc! Phải nói thế nào nhỉ? Rẻ quá. Xuyên xụ mặt: - Có cần nặng lời với người ta dữ vậy không? Anh tưởng tôi sòng phẳng với anh như đối với đời sao? Chính anh bảo đừng làm cà phê đắng hơn, rồi bây giờ lại... Quyền nhăn nhó: - Ôi! Tôi xin lỗi. Làm ơn đừng ướt mi. Mỹ Xuyên bĩu môi: - Anh không đủ làm cho tôi khóc đâu. - Tôi thích thấy Xuyên cười kìa. - Tôi chẳng hứng cười. Quyền lắc đầu: - Khó quá. Coi chừng ê sắc đấy. Xuyên tủm tỉm. Nói chuyện với Quyền đúng là thoải mái. Cô không phải giữ kẽ, chẳng cần làm duyên hay vờ điệu hạnh như khi ngồi với Tùng. Nhắc tới Tùng, Mỹ Xuyên bỗng chạnh lòng. Anh về Sài Gòn cả tuần mà không hề gọi điện cho cô như đã hứa. Ngày nào cô cũng mong, mong sẽ được ngồi ở Đồi Hoa Vàng với anh. Tối nay cũng thế. Xuyên đợi mãi ở hàng hiên, đến khi thấy Quyền, chả biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại mời anh tới đây uống cà phê. Nhưng dẫu sao ngồi với Quyền, vẫn vui hơn ngồi một mình và ngóng trông. Quyền thật nhạy cảm khi hỏi: - Nhớ tới Tùng phải không? Xuyên gượng gạo nhấp cà phê: - Sao mình dễ bị chi phối bởi một người mình chưa biết nhiều về họ nhỉ? Quyền cũng nhấp ly "màu thời gian": - Vì nếu biết quá nhiều mình sẽ chán, lấy gì để chi phối nữa. Mỹ Xuyên dò dẫm: - Vậy anh biết gì về Tùng? Nói cho tôi nghe đi. Quyền tằng hắng: - Tôi lầm lì không nói vẫn hay hơn mà. Nè! Xuyên mời tôi đi uống cà phê, hay đưa đi khai thác tin tức vậy? Mặt Xuyên hất lên, thách thức: - Nếu tôi nói một công hai việc thì sao? Nốc cạn ly rượu, Quyền chua chát: - Thì đúng "màu thời gian tím ngắt" rồi. Nhịp tay lên bàn, Quyền hạ giọng: - Thật lòng nhé. Đàn ông kỵ nhất là phải nói về một người đàn ông khác trước mặt phụ nữ.Xuyên cong môi: - Ai bảo anh nói xấu họ làm chi? Quyền ngao ngán: - Tốt xấu gì cũng thua im lặng hết. Chấm dứt chuyện moi tin nhé. Xem như tối nay tôi đãi. Xuyên kêu lên: - Sao kỳ vậy? Định chơi bạn à? - Không. Làm thế lương tâm tôi thanh thản hơn. Mỹ Xuyên đứng dậy: - Làm gì có chuyện đó. Vừa nói, cô vừa dáo dác tìm người phục vụ. Anh ta chạy tới xua hai tay: - Bạn của cậu Quyền là hoàn toàn miễn phí, miễn cả tiền boire... Xuyên chống nạnh nhìn Quyền: - Vậy là sao chớ? Rõ ràng anh không coi tôi ra gì hết mà. Đùng đùng cô đẩy cửa kính đi như chạy ra đường. Con dốc như nghiêng hơn dưới chân, Xuyên cứ chực té mấy lần. Cô nghe tiếng chân Quyền đuổi theo sau lưng mình. Anh kéo cô lại: - Trời ơi! Sao thừa tự ái thế? Đồi Hoa Vàng là quán của gia đình tôi, miễn phí là chuyện đương nhiên rồi. Mỹ Xuyên vẫn hầm hừ: - Ai bảo anh không nói sớm, để tôi chọn quán khác. Quyền phân trần: - Tôi sẽ nói gì khi Xuyên quá nhiệt tình với quán của tôi. Ngay cả chuyện khoe tự mình trang trí cũng như đã vẽ những bức tranh trong đó tôi còn chưa mở miệng được nữa là. Xuyên có vẻ nguôi, cô hạ giọng: - Thì ra anh cũng là dân trong nghề. Quyền vội nói: - Nhưng tôi thích vẽ hơn. - Nếu thế anh truyền nghề cho tôi đi. Tôi sẽ gọi anh là sư phụ. Im lặng một vài giây, Quyền nói: - Tôi không thích làm sư phụ Xuyên đâu. Định hỏi tại sao, nhưng Xuyên chợt nghĩ ra hỏi thế chẳng khác nào vẽ đường cho hươu chạy, nên cô lấp liếm: - Vậy là xem như tôi không có phần phước, chúng ta tiếp tục là bạn tốt nhé. Quyền bật cười: - OK. Mỹ Xuyên tò mò: - Anh thật sự bỏ nghề luôn à? - Ừ. - Sao thế? Quyền hóm hỉnh: - Họa sĩ lúc nào cũng hiếm hơn kiến trúc sư. Mỹ Xuyên lại thắc mắc: - Sao anh vẫn ở nhà trọ trong khi đã có quán Đồi Hoa Vàng nhỉ? Quyền chép miệng: - Tôi là dân lang thang thì làm sao ở nhà được. Mỹ Xuyên càu nhàu: - Lúc nào cũng hư hư thực thực. Anh nói chuyện nghiêm túc không được sao? Quyền nói: - Tôi hoàn toàn nghiêm túc, chỉ tại Xuyên chưa hiểu tôi đó thôi. Ngang qua lối rẽ dẫn tới biệt thự Thanh Thanh, Quyền và Xuyên ngần ngừ một chút rồi rẽ vào. Quyền hỏi ngay: - Định tới khách sạn Thanh Tùng à? Mỹ Xuyên bối rối: - Không được sao? Tôi muốn xem người ta xử dụng nó như thế nào khi đã đưa vào kinh doanh. Quyền nhún vai: - Tự mình chuốc lấy phiền là Xuyên đó. - Anh không đi theo thì thôi. đừng cằn nhằn nữa. Tới biệt thự, giờ đã là khách sạn, Xuyên chợt nhận ra chiếc du lịch màu mận của Tùng đang đậu trong sân. Cô không kềm được tiếng reo: - Ồ! Tùng đã về rồi. Vừa nói, cô vừa đi như chạy vô phía đại sảnh. Tới giữa sân, cô ngượng ngập dừng lại vì tự nhận ra sự phấn chấn quá mức của mình. Và cũng vừa lúc đó, Xuyên thấy Tùng. Anh đang đứng ngoài hành lang, nhưng không phải một mình mà với Thảo Lỵ Cô ta đang dựa vào ngực anh và cười nói huyên thuyên. Mắt Xuyên tròn xoe, cô không ngờ mình lại phải bắt gặp cảnh này lần nữa. Ôi! Sao cô ghét con mụ Thảo Ly đến thế nhỉ? Cô xăm xăm bước tới, nhưng Quyền đã gọi cô lại: - Xuyên định làm gì vậy? Định chào Tùng khi đi cùng một gã đàn ông khác tới khách sạn à? Mỹ Xuyên khựng lại, nhưng ngay sau đó cô phản ứng: - Tùng không nghĩ như anh đâu. - Nhưng Thảo Ly sẽ nghĩ, cô ta sẵn sàng suy diễn để hạ địch thủ. Xuyên cương quyết: - Tôi muốn gặp Tùng trong tình huống này để xem anh xử sự ra sao. Quyền khoát tay:- Vậy Xuyên vào đi. Tôi sẽ chờ bên kia đường. Mỹ Xuyên hít một hơi dài và tự tin bước lên bậc tam cấp. Cô không muốn là hạt bụi trong sao chổi Ha-lây. Cô muốn mình, duy nhất mình là người yêu của Tùng. Người trông thấy Xuyên trước là Thảo Ly, cô ta kéo tay Tùng, giọng châm chọc: - Bộ chưa thanh toán hết tiền công cho cô ta à? Tùng nhìn theo hướng mắt của Ly và thấy Xuyên. Bỏ mặc Ly đứng đó, anh nhảy qua lan can tới ngay bên cô. Mỹ Xuyên hỏi ngay: - Anh đi Sài Gòn với Thảo Ly à? Tùng phân bua: - Công việc mà. Anh vừa về tới đấy. - Nếu công việc chưa xong, anh cứ tiếp tục. Em về đây. Mỹ Xuyên quay ngoắt đi, ngực nghe nặng hơn đeo chì. Tùng giữ cô lại bằng một vòng tay ôm. Anh kéo tay cô ra chỗ xe du lịch đậu. - Anh chọn em chứ đâu chọn Thảo Ly. Mở cửa cho Xuyên, Tùng vòng sang bên kia. Ngồi sau vô-lăng, anh nói: - Đang mệt mỏi, bực dọc mà có em kế bên, thật không hạnh phúc nào bằng. Nhìn vẻ tức tối của Thảo Ly, Xuyên ấp úng: - Anh bỏ mặc cô ta thật à? Tùng buông thõng: - Thật. Mỹ Xuyên im lặng. Xe lăn bánh ra khỏi cổng. Cô thấy Quyền đứng dưới cột đèn, anh đang hút thuốc và lông ngông trông về phía cổng khách sạn. Chiếc xe chở Xuyên lao vụt qua, cô không kịp ra hiệu với Quyền mà chỉ kịp quay ra sau lưng nhìn dáng anh đơn độc với điếu thuốc đỏ trên môi. Tùng hỏi: - Gì thế? Mỹ Xuyên lắc đầu: - Không. Anh đưa em đi đâu vậy? - Về nhà anh cho biết. - Giờ này tối lắm rồi. Tùng cười: - Nếu em ngại thì chúng ta đi một vòng thành phố. Mỹ Xuyên cựa quậy trên ghế, mắt nhìn thẳng vào con đường phía trước và nhỏ nhẹ hỏi: - Công việc làm ăn của anh thế nào rồi? Tùng chép miệng: - Không được thuận tiện lắm. Anh sẽ phải đi nữa vào tuần sau. Thật buồn khi không có thời gian cho em. Mỹ Xuyên xao động vì lời nói đầy tình cảm của Tùng. Cô chớp mắt khi Tùng khẽ nắm tay mình. Anh tấp xe vào lề một con đường tối rồi kéo Xuyên vào lòng. Xuyên nghe tim đập thình thịch, cô khép mi và đón chờ môi Tùng. Nụ hôn thơm mùi thuốc lá làm cô như say. Hơi thở Tùng mơn man bên tai Xuyên: - Về nhà với anh đi. Anh rất muốn... Xuyên chưa kịp từ chối, anh lại hôn lần nữa. Lần này, nụ hôn dài hơn, sâu hơn và mê hoặc hơn. Người Xuyên nóng bừng bừng, nhưng cô vẫn cố đẩy Tùng ra. Giọng nghiêm nghị, cô nói: - Không được. - Tại sao khi chúng ta yêu nhau? Xuyên vuốt tóc: - Chuyện đó chỉ xảy ra khi em làm vợ anh. Tùng im lặng. Anh có vẻ sượng: - Xin lỗi. Anh không kềm lòng được vì anh quá yêu em và vì em quá quyến rũ. Mỹ Xuyên giận dỗi: - Em cổ hủ lắm. Không thích hợp với lối sống hiện đại của anh đâu. Tùng nhỏ nhẹ: - Một lần nữa anh xin lỗi em. Xuyên nói: - Em muốn về. - Vẫn còn giận à? - Đâu có. Nhưng sáng mai em phải đi làm sớm. Tùng lái xe đi: - Sau này anh không để em phải cực nhọc như bây giờ đâu. - Được làm việc là sung sướng rồi, em sẽ điên mất nếu thất nghiệp. - Anh sẽ mở công ty cho em là giám đốc. Chịu không? Mỹ Xuyên bật cười: - Ôi chao! Cho em xin đi. Em chỉ biết làm nhân viên quèn, chớ không biết làm giám đốc đâu. Thú thật, em luôn bị dị ứng với bà giám đốc, như giám đốc Ái Xuân của công ty Đại Hưng chẳng hạn. Tùng kêu lên thích thú: - Em biết bà ta à? Xuyên so vai: - Em đã chịu đựng bà ta hai năm. Đúng là người không có trái tim. Tùng buộc miệng: - Bà Xuân là chị Thảo Ly đấy. Xuyên cười khẩy: - Hèn chi... - Sao lại nói nửa chừng nhỉ? - Nói cả câu sợ anh đau. Tùng cười to: - Anh mới quen Ly trong dịp mua lại biệt thự Thanh Tùng. Cô ta là người môi giới và quan hệ đôi bên chỉ là tiền bạc thôi. Mỹ Xuyên nhấn mạnh: - Nhưng trông hai người cứ y như là một cặp tình nhân xứng đào xứng kép. Giọng Tùng tự mãn: - Cô ta chủ động bám riết anh nên rất buông thả. Mỹ Xuyên gằn từng tiếng: - Và anh cũng thế. Đúng không? Tùng trầm giọng như đang sám hối: - Anh sẽ không thế nữa. Thấy Xuyên im lặng, anh nói tiếp: - Anh phải tu chỉnh làm ăn, không nhăng cuội nữa. Nói một cách văn hoa, nghĩa là lãng tử dừng chân và em sẽ là bến đỗ của đời anh. Mỹ Xuyên gượng gạo nhìn hai hàng cây bên đường. Những lời của Tùng nhẹ như gió, nó đang ru ngủ Xuyên thì phải. Lẽ nào cô được Tùng chọn làm bến đỗ? Cô không nghi ngờ anh, nhưng linh tính cho Xuyên biết điều này không dễ, thậm chí khó có thể xảy ra. Nhưng vì đâu, Xuyên không biết. Nhìn Tùng, cô hỏi: - Anh thật lòng yêu em à? Tùng gật đầu: - Tuần sau về Sài Gòn với anh. - Công việc chưa xong đâu anh. Tùng chép miệng: - Nếu biết em bị trói chân ở Đà Lạt vì cái biệt thự Mimosa ấy, anh đã không giới thiệu cho ông Thạnh mà để Thảo Ly bao thầu luôn. Mỹ Xuyên đầy tự tin: - Công ty Đại Hưng ngoài em ra, không có phục chế nhà cổ theo kiến trúc Pháp đâu. Tùng nhún vai: - Thì họ sẽ làm theo cách không có chuyên gia. Thảo Ly giống Ái Xuân ở điểm giỏi tài biến hóa, không thành có, giả thành thật chẳng mấy hồi. Chị em cô ta trót lọt nhiều vụ làm ăn dối trá, khiến Đại Hưng không còn uy tín trên thương trường nữa. Xuyên tò mò: - Họ sắp bị phá sản à? - Vậy thì chưa. Nhưng khâu nhân sự thiếu nghiêm trọng dẫn tới việc không còn người tài để giúp việc. - Vậy sao anh còn làm ăn với họ? Tùng vừa lái xe vừa trả lời: - Anh đang tìm cách, một là rút chân ra, hai là mua lại công ty rồi mời những người cũ về làm. Mỹ Xuyên nheo mắt: - Có mời em không? - Không. Vì em đương nhiên phải có trách nhiệm với anh rồi. Tùng chợt trầm ngâm: - Trước đây, công ty Đại Hưng có một tay kiến trúc sư cực kỳ giỏi. Hắn là cậu Hai, cháu đích tôn duy nhất của tổng giám đốc Vĩnh Khuê. Mỹ Xuyên nhíu mày: - Sao em không biết người này kìa? - Hắn rời công ty ba, bốn năm rồi, lúc đó chắc em còn ngồi trên ghế đại học. - Nhưng sao hắn ta không làm nữa vậy?Tùng nói: - Hắn đang du học ở Pháp. Nếu hắn về nước, em sẽ có đối thủ cạnh tranh đấy. Xuyên nói: - Có cạnh trạnh mới có tiến bộ, em không ngại đâu. Tùng cho xe rẽ trái: - Tự tin quá nhỉ. Nhưng nói thật, anh chỉ muốn có một người vợ là nội trợ hoàn toàn, chớ không thích một người vợ bôn ba ngoài đời. - Nếu vậy thì quên em đi. Em không thích núp dưới bóng tùng quân đâu. Tùng ngừng trước nhà trọ, anh hôn nhẹ lên má Xuyên: - Ngủ ngon. Mai anh sẽ đến đưa em đi ăn sáng. Xuyên bước đi bằng đôi chân của cô gái mười tám vừa biết yêu. Đang vui miệng hát nghêu ngao, Xuyên vụt im bặt khi thấy Quyền đang hút thuốc ở hành lang. Cô vội lên tiếng xin lỗi trước: - Xin lỗi. Lúc nãy tôi không... không... Quyền xua tay: - Tôi hiểu. Quan trọng là Xuyên đã trở về bình yên chớ không bị một chàng lãng tử nào đó bắt cóc suốt đêm như nãy giờ tôi vẫn sợ. Mỹ Xuyên đỏ mặt: - Tôi không dễ dãi như thế đâu. Quyền nói: - Khi yêu, người ta thường bất chấp hậu quả. - Điều đó thì không đúng với tôi. À! Sao anh biết Thảo Ly nhỉ? - Vì cô ta thường xuyên xuất hiện bên người nổi tiếng như Tùng, mà Tùng lại liên quan tới Xuyên. Mỹ Xuyên liếm môi: - Thảo Ly và anh ấy chỉ quan hệ làm ăn. Quyền nhún vai. Hai người rơi vào im lặng. Cuối cùng, Quyền lên tiếng trước: - Chúc ngủ ngon và có giấc mơ đẹp. Mỹ Xuyên máy môi: - Anh cũng vậy. Đợi Quyền vào phòng xong, Xuyên mới về phòng của mình. Buông người xuống giường cô tự nhủ: - Đêm nay mình sẽ ngủ ngon, nhưng sẽ không có giấc mơ đẹp, vì đâu có giấc mơ nào sánh bằng những điều tuyệt diệu vừa mới xảy ra.