Hương Thủy thay đồ để đến lớp học đêm.Vừa ra tới cửa thì ông Hương Bình về tới.- Con đi học thêm hả?- Dạ. Sao hôm nay ba về trễ vậy?- Ờ ba đi uống vài lon bia với bạn. Thôi, con đi đi.- Dạ.Hương Thủy vừa bước đi, ông Hương Bình đã kêu lại:- Này Thủy!- Dạ.- Ba thấy ngoài hẻm có một thanh niên láng vảng, coi dáng điệu lén lút mờ ám lắm. Con phải cẩn thận.- Dạ, con biết rồi. Ba an tâm đi.Ông Hương Bình gật đầu rồi đi vào nhà.- Hương Thủy đứng suy nghĩ hồi lâu mới dẫn xe đạp đi.Ra khỏi nhà, nàng đảo mắt quan sát chung quanh, nhưng không thấy ai. Yên tâm, nàng leo lên xe đạp đi. Được một đoạn, nàng chợt thấy hồi hộp vì tình cảm có ai đó đang đi theo sau mình. Nhớ lời ba nói, nàng thấy lo lắng bất an nên chân dù run vẫn cố đạp thật nhanh.Bỗng nàng chợt nghĩ:''Trời còn sớm, lại đông người qua lại thế này thì sao mình lại sợ. Có lẽ tại mình suy diễn lung tung nên đâm quáng.''Nghĩ thế nên Hương Thủy đột ngột thắng xe lại rồi quay đầu nhìn phía sau.Nàng sững sờ kêu lên:- Trần Vỹ! Tại sao là anh? Sao anh bám theo tôi chứ?Trần Vỹ cũng dừng xe lại:- Anh xin lỗi vì làm em sợ hãi. Anh muốn gặp em nói chuyện.- Em nghĩ giữa chúng ta chẳng còn gì để nói. Anh đừng tìm gặp em nữa. Em không muốn gặp rắc rối với gia đình anh.-Vài hôm nữa anh đi rồi.Vì thế, anh muốn gặp em lần cuối.Hương Thủy thẫn thờ, nỗi đau lại nhói lên.- Chẳng lẽ nàng không thể quên được anh ư?- Anh ra đi lần này có lẽ sẽ không về nữa, nên anh muốn gặp em để từ giã…Hương Thủy thở dài:- Bây giờ đã gặp rồi, anh có thể ra về.- Hương Thủy! Xin em đừng lạnh lùng với anh như thế. Anh rất đau khổ vì phải mất em.- Anh nào có vui vẻ hạnh phúc gì khi mà trái tim anh luôn khắc ghi hình bóng em. Anh không thể quên bao kỷ niệm của tình yêu mà chúng mình đã trao cho nhau. Anh không biết mình có vượt qua được nỗi đau này không khi mà trái tim anh cứ thắt nghẹn từng cơn. Nó khiến anh không còn chút sức lực để đi tiếp con đường mà định mệnh buộc anh phải xa em.Hương Thủy bàng hoàng:- Trần Vỹ! Sao lời anh nói nghe thê lương quá vậy? Phải chăng bệnh tim của anh tái phát. Trời ơi! Trần Vỹ… thật không anh?- Trần Vỹ gật nhẹ đầu, nhưng cũng đủ sức quật ngã Hương Thủy. Nàng lảo đảo để xe đạp ngã rầm xuống lề đường mà mắt nhìn trăn trối vào Trần Vỹ. Nàng thực sự không biết nên làm gì trước cảnh ngộ này.Cả hai đi vào công viên, họ im lặng ngồi bên nhau. Rất lâu, lâu lắm, Hương Thủy mới lên tiếng:- Tại sao anh không giữ gìn sức khỏe của mình chứ? Có phải anh muốn em đau lòng đến chết ư? Cho dù anh có phản bội em đi nữa, nhưng em đâu muốn anh như thế này. Việc đã an bài rồi thì anh phải sống cho thật tốt và mạnh khỏe. Chỉ cần thấy anh hạnh phúc là em yên lòng rồi.- Chính vì anh hiểu tấm lòng rộng lượng bao dung của em mà anh không quên được và không thể tha thứ cho sự yếu hèn của mình. Anh đã phải đè nén tình cảm của mình. Anh cũng muốn làm tròn bổn phận và trách nhiệm việc mình đã chọn. Nhưng cứ nghĩ đến em phải ôm chịu nỗi đau một mình mà anh không chịu đựng được. Vậy là tim anh cứ rỉ máu và nhói buốt. Anh hiểu mình sẽ không kéo dài được mạng sống rồi, vậy là anh lại đi tìm em. Mấy đêm rồi anh chỉ dám đứng từ xa nhìn em, rồi âm thầm đếm bước sau em. Nếu hôm nay em không quay lại, anh nghĩ chắc mình sẽ im lặng ra đi, rồi mãi mãi không bao giờ gặp lại.Hương Thủy gục đầu nấc nghẹn:- Trần Vỹ! Sao lại đày đọa mình như vậy? Sao không quên em đi, em không xứng đáng với anh đâu. Em cũng đang cố quên anh.Trần Vỹ lắc đầu:- Anh mới là kẻ không xứng đáng với em, vì anh đã xuôi tay trước thứ thách của ông trời, cho nên bây giờ anh mới có kết cuộc này. Âu cũng là may mắn cho em. Nếu không, em sẽ trở thành góa phụ khi mà tuổi thanh xuân đang còn mặn mà.- Trần Vỹ! Gia đình anh có biết không? Anh có thể chữa trị mà. Cũng như ngày xưa anh đã trị khỏi căn bệnh này rồi.- Nếu còn một phần trăm hy vọng, anh cũng sẽ nắm lấy.- Thực sự không chút hy vọng gì sao anh?- Trần Vỹ gật đầu. Hương Thủy lại nghe tim mình nhói đau.Vì sao mạng anh lại ngắn ngủi thế. Anh chỉ mới ngoài ba mươi, tương lai còn dài, sự nghiệp tỏa sáng. Vậy mà giờ đây anh đang đếm dần từng ngày cái chết đến với mình.- Còn gì đau khổ và khủng khiếp hơn khi mình bất lực trước cái điều mà mình cho rằng phải mấy mươi năm nữa mới đến. Vậy mà chớp mắt nó đã đến, còn giục giã anh… Song anh không luyến tiếc điều gì ngoài Hương Thủy. Anh thực sự rất yêu Hương Thủy, anh có rất nhiều dự định cho tương lai của hai người. Anh nghĩ còn nhiều thời gian nên đã không vội làm gì. Tuy nhiên, bây giờ anh nhận ra rằng mình đã không còn thời gian và anh ân hận hối tiếc.- Trần Vỹ! Anh muốn em làm gì cho anh?- Anh chỉ muốn em hãy quên anh. Nếu gặp được người đàn ông nào yêu em chân thành thì em hãy đón nhận tình yêu đó và sẽ sống vui vẻ hạnh phúc. Được như vậy thì dù anh có đi xa vẫn thấy lòng thanh thản.Hương Thủy lại bật khóc. Nàng chợt muốn được anh ôm trong vòng tay như ngày nào, song nàng biết điều đó không được, lương tâm nàng không cho phép. Nhưng chẳng hiểu sao trái tim nàng thôi thúc giục giã.''Trần Vỹ, Trần Vỹ… hãy ôm em lần cuối đi anh. Bởi vì em sẽ không thể nào quên anh. Nếu anh sống bên người con gái khác thì có lẽ em sẽ quên anh. Nhưng anh lại ra đi với căn bệnh của mình, mà nguyên nhân lại vì em thì bảo em làm sao quên được… Tình yêu đang trỗi dậy trong lòng em, em thực sự chi muốn ngã vào lòng anh. Phải chi em được ở bên anh. Em tin căn bệnh kia sẽ thuyên giảm…''- Hương Thủy!Hương Thủy giật mình:- Trần Vỹ Nếu chúng mình đi một nơi thật xa, thì liệu căn bệnh của anh có trị được không?Trần Vỹ lắc đầu cười:- Muộn rồi em à. Anh sẽ ra đi bất cứ lúc nào.- Như vậy anh làm sao đi máy bay.- Có bác sĩ đi theo. Họ sẽ cố giữ cho được mạng sống của anh để về đến bên đó gặp mặt mọi người lần cuối.- Tại sao họ lại để tình trạng của anh nghiêm trọng như vậy? Họ chẳng quan tâm gì đến anh cả, sao họ thiếu trách nhiệm đến thế?- Do anh giấu mọi người thôi. Hương Thủy!- Anh mời em đi dùng cơm được không?Hương Thủy gật đầu…Sau bữa ăn, cả hai đến chỗ hẹn ngày xưa.Hương Thủy lặng lẽ nhìn Trần Vỹ đang đi tìm lại cảm giác và hương vị của tình yêu. Ánh mắt anh cứ rực sáng, đôi môi lại nở nụ cười, nhưng sao buồn quá.Hương Thủy linh cảm Trần Vỹ như đang đi dần vào thế giới bên kia. Nàng bước đến gần bên anh, nghe hơi thở anh nhẹ như làn gió thoảng…- Hương Thủy! Cám ơn em đã ở cạnh anh trong giây phút cuối cùng này. Anh mãn nguyện lắm, anh rất vui…Không đè nén được, Hương Thủy ôm chầm Trần Vỹ khóc nức nở:- Không không? Anh phải sống Trần Vỹ ơi! Chẳng phải anh đã muốn đưa em đi xa, đến một vùng đất mới để được sống bên nhau. Em bằng lòng rồi, hãy đưa em đi đi…Trần Vỹ ôm chặt Hương Thủy, anh không muốn khoảnh khắc này qua đi:Anh gục mặt bên mái tóc đen tuyền thơm mùi hoa bưởi của người yêu. Anh muốn đem theo giây phút này vào giấc ngủ thiên thu.Nghe tiếng khóc chất chứa bao đau khổ của Hương Thủy, Trần Vỹ chợt thấy mình đã sai lầm vì đã đem sự thật này nói với Hương Thủy. Anh chẳng những không làm nàng quên được anh, mà trái ngược lại còn làm cho Hương Thủy đau khổ sâu sắc hơn, sẽ khiến nàng không thể quên được sự ra đi của anh. Nhưng bây giờ anh có hiểu ra thì cũng muộn rồi.Trần Vỹ cố điều hòa hơi thở của mình để kéo dài thời gian ở cạnh Hương Thủy. Nhưng lực bất tòng tâm, anh đang dần mất đi nhận thức và nhịp đập tim anh như không còn nữa.Anh cố bám chặt vào Hương Thủy để đừng ngã xuống… Hương Thủy hất hoảng:- Trần Vỹ! Anh làm sao vậy?Bằng giọng đứt quãng và xa vắng, Trần Vỹ cố nói:- Anh… anh sắp đi xa rồi…- Không không? Anh cố giữ hơi, em sẽ đưa anh vào bệnh viện! Trần Vỹ, có nghe em nói không? Anh có mang thuốc theo không? Trần Vỹ. Trời ơi! Tại sao anh lại để em nhìn thấy nỗi đau đớn này. Có ai không, xin giúp tôi với…Hu hu… Trần Vỹ ơi…Trần Vỹ cố ngẩng mặt lên nở nụ cười rồi rơi vào cơn hôn mê. Anh đau đớn khi nghe tiếng thét gào kêu gọi của Hương Thủy… Anh nhủ thầm: ''Thủy ơi… anh xin lỗi… anh đã sai rồi…''Hương Thủy ngồi gục đầu ngoài phòng cấp cứu nàng không ngớt cầu nguyện cho Trần Vỹ thoát qua cơn hôn mê này. Song niềm tin quá mong manh, và nàng cảm nhận được cái chết đang lôi kéo Trần Vỹ. Nàng nghe như có tiếng thì thầm của Trần Vỹ bên tai. Cảm nhận cả hơi thở và vòng tay ấln áp của anh quanh mình.Đau buốt cả đầu, Hương Thủy lắc mạnh đầu:- Trời ơi! Làm sao tôi quên được cái chết của Trần Vỹ đây. Ông trời ơi, sao nở để chúng con chia tay nhau trong cảnh đời nghiệt ngã đau thương thế này. Con làm sao sống nổi đây!Đang trong cơn vật vã bi ai thì bỗng đôi bờ vai của nàng như nặng đi và giọng nói vang lên làm cho nàng như vớ được phao, nàng ngẩng đầu lên:- Hương Thủy! Bình tĩnh đi em!- Quang Minh! Anh Quang Minh…Hương Thủy ngã vào lòng Quang Minh khóc muồi mẫn:- Trần Vỹ sắp chết rồi. Anh ấy vì em nên bệnh tim tái phát, em phải làm sao đây.- Anh biết rồi. Bác sĩ đã điện thoại đến nhà báo cho Mỹ Trân, lúc đó anh cũng ở đó.- Sao, vợ anh ấy cũng đến rồi ư?- Ừ đang nói chuyện với bác sĩ.- Anh Minh? Bây giờ em phải làm sao? Nếu Mỹ Trân biết…- Cô ấy biết tất cả rồi. Em đừng lo, Mỹ Trân rất hiểu chuyện. Với lại, trong chuyện này em không có lỗi gì cả. Đừng tự trách mình nữa. Trông em mệt mỏi lắm, em nên nghỉ ngơi, nếu không ngã bệnh lại thì mọi người lo lắng lắm.Như nhớ ra, Hương Thủy vội nói:- Em chưa điện thoại về nhà chắc ba mẹ em lo lắng.Quang Minh mở máy di động đưa cho Hương Thủy:- Em gọi điện đi. Rồi lát nữa, anh đưa em về.Hương Thủy gật đầu:- Cám ơn anh.Thấy Mỹ Trân cùng bác sĩ đi lại, Quang Minh đứng lên đi tới đón họ lại để Hương Thủy gọi điện:- Sao rồi Mỹ Trân?- Bác sĩ nói nếu muốn cứu anh ấy thì phải thay tim. Nhưng biết tìm đâu ra trái tim mạnh để thay vào.- Vậy đâu em liên lạc qua bên đó bảo gia đình hỏi xem. Bác sĩ Tuân này, liệu cậu ấy cầm cự được bao lâu?- Mình không rõ lắm, nhưng tới đâu hay tới đó. Cậu và Mỹ Trân cố gắng liên hệ bên đó thật nhanh xem. Còn giờ đây, mình cũng sẽ làm hết sức mình.- Vậy cám ơn cậu. Cậu gắng giúp giùm, cần chi tiêu bao nhiêu cậu cứ nói, miễn sao cứu được cậu ấy.Bác sĩ Tuân gật đầu rồi về phòng trực. Mỹ Trân thở dài.- Em thực không ngờ anh ấy lại che giấu căn bệnh của mình.- Gia đình cậu ấy có biết không?Mỹ Trân chưa biết trả lời thế nào thì Hương Thủy nói:- Anh ấy có nói là gia đình biết rồi. Cho nên khi anh ấy về nước, họ có điện qua nhờ bác sĩ quen theo dõi. Có điều họ không nghĩ là bệnh anh ấy nặng đến thế này.Mỹ Trân nhìn sững Hương Thủy rồi hỏi lại:- Bạn là Hương Thủy của lớp 12A3, đúng không?- Không ngờ Trân còn nhớ đến mình.- Làm sao có thể quên được một người tài giỏi, xinh đẹp và xuất sắc nhất của khối. Rất tiếc là mình không có cơ hội làm quen với bạn.- Không ngờ chúng ta gặp lại nhau trong cảnh ngộ này.Hương Thủy gật đầu. Mỹ Trân hỏi tiếp:- Hai người yêu nhau bao lâu vậy?- Có mấy năm rồi.- Hẳn tình yêu đó sâu đậm lắm, vì tuy Trần Vỹ cưới tôi nhưng trong lòng ảnh không có tôi. Anh chưa bao giờ trò chuyện vui vẻ với tôi.Trong mọi câu chuyện, tôi nhận thấy một sự gượng ép và chịu đựng của anh ấy.Quang Minh hỏi xen vào:- Em thừa biết cuộc hôn nhân của mình là bị áp đặt, tại sao không phản đối?- Lúc đầu em cũng phản đối. Nhưng anh cũng hiểu tánh tình ông bà và ba mẹ em mà. Do đó, em định gặp Trần Vỹ rồi đôi bên sẽ ký với nhau một bản giao kèo. Song em lại không làm được khi nhìn thấy Trần Vỹ.Quang Minh lắc đầu:- Em lại thế rồi! Đã khổ mấy lần cũng vì cái mã đẹp trai của đàn ông mà vẫn chưa tởn. Giờ thấy rồi đó, chẳng những thế còn làm khổ người khác.Mỹ Trân nhìn Hương Thủy rồi nói:- Nhưng lần này bọn em có hôn thú. Anh ấy không thể phủ nhận, và với anh ấy yêu ai em mặc kệ, em yêu anh ấy và sẽ giữ vững cuộc hôn nhân này. Sẳn có mặt Hương Thủy đây, tôi nói luôn để sau này có xảy ra chuyện gì thì Thủy không thể trách tôi. Trần Vỹ là chồng hợp pháp của tôi, nhưng Thủy hiểu rõ điểu đó. Anh ấy chết thì do tôi lo liệu. Còn như anh ấy được cứu sống thì cô đừng bao giờ gặp lại anh ấy.Và Mỹ Trân quay người bỏ đi. Hương Thủy buồn bã nhìn theo, nói:- Nếu cứu được anh ấy thì cô yên tâm… tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy. Tôi còn cầu chúc hai người luôn được hạnh phúc nữa.Quang Minh nghe lòng lnình xót xa:- Hương Thủy! Anh đưa em về.- Nhưng Trần Vỹ chưa tỉnh lại, em làm sao bỏ về được.- Bây giờ em ở lại cũng chẳng được gì, vì chưa biết Trần Vỹ tỉnh lại lúc nào. Trong khi em còn phải học, sắp thi rồi.Hương Thủy thẫn thờ:- Nhưng em không yên tâm.- Anh sẽ giúp em theo dõi tình trạng của Trần Vỹ. Có gì, anh báo cho em biết ngay. Nghe lời anh, về nhà thôi.Suy nghĩ hồi lâu, Hương Thủy lặng lẽ gật đầu. Nàng nhìn vào phòng cấp cứu: đặc biệt, nơi Trần Vỹ đang nằm bất động thở bằng oxy…Nàng không thể nhấc nổi bước chân.Quang Minh không biết làm sao để đưa Hương Thủy ra khỏi nỗi đau này. Có hai người đi nhanh lại dáng vẻ hối hả.- Mình ơi! Có phải phòng này không?- Chắc mà… Xin lỗi cô cậu. Đây có phải là phòng đặc biệt…Quang Minh gật đầu:- Dạ phải. Chú và cô là gì của Trần Vỹ?Người đàn bà chụp hai vai Quang Minh:- Cậu biết nó? Giờ nó thế nào rồi? Còn Mỹ Trân đâu?- Dạ, vẫn còn hôn mê. Cô…- Tôi là dì nó. Mỹ Trân vừa báo cho tôi biết.Quang Minh cúi chào:- Chào dì dượng. Cháu là Quang Minh, anh họ của Mỹ Trân. Chúng ta ra ngoài uống ly nước rồi nói chuyện.Hai người nhìn nhau rồi gật đầu. Quang Minh kéo Hương Thủy đi theo:- Thủy có biết họ không?Hương Thủy lắc đầu chớ không trả lời. Nghe Quang Minh kể lại tình trạng của Trần Vỹ, bà Thu Lan dì của Trần Vỹ thở dài:- Cứ ngỡ là bệnh của nó đã khỏi hẳn rồi. Vậy mà sau bốn năm lại tái phát nghiêm trọng như vậy.Ông Thái nói:- Chẳng lẽ ngoài cách đó ra thì không còn hy vọng gì sao?Quang Minh gật đầu. Bà Thu Lan hỏi:- Còn vợ nó đi đâu rồi cháu?- Dạ, Mỹ Trân đang liên lạc với ba mẹ Trần Vỹ để có thể sớm đưa cậu ấy về bên đó điều trị.- Đi trong tình trạng hôn mê thế sao?Không ai trả lời bà Lan. Thấy mình có ở lại cũng không làm được gì, Hương Thủy mới nói:- Đã khuya lắm rồi, cháu phải về, kẻo ba mẹ cháu lo.- Ờ cám ơn cháu đã đến thăm Trần Vỹ.- Cháu về đi, ở đây đã có dì rồi.- Dạ. Cháu chào dì dượng.Hương Thủy đứng lên, Quang Minh vội nói:- Để anh đưa em về. Tối thế này em đi một mình, anh thực không yên tâm.Ông Thái gật đầu:- Cháu nói phải đó. Cẩn thận vẫn tốt hơn.Hai người đứng lên cúi chào và bước đi. Ra tới ngoài đường, Quang Minh hỏi:- Em không vui à?Hương Thủy cười buồn:- Chẳng hiểu sao thấy họ không biết em, em tủi buồn quá. Em đã nhiều lần tự hỏi tại sao ngày đó mình vô tâm đến vậy, chỉ biết có Trần Vỹ thôi. Để rồi khi mất liên lạc nhau, em không cách gì hỏi được tin anh ấy. Nếu không, có lẽ nghịch cảnh này đã không xảy ra.- Nhưng biết đâu điều đó lại tốt cho em.- Có ai biết được chuyện gì sẽ đến với mình, rủi hay may đâu ai đoán được. Vậy tại sao không chấp nhận sự thật đã xảy ra. Ân hận hối tiếc cũng không làm thay đổi được điều gì.Hương Thủy ngẩng nhìn Quang Minh, anh nhìn lại nàng và nói tiếp:- Em đừng tự trách rồi đày đọa tâm trí mình. Vì Trần Vỹ đã không thể quay đầu lại. Cho dù có cứu sống được cậu ấy thì em cũng không làm họ thay đổi quyết định để nhìn nhận em.Hương Thủy cúi đầu:- Em không mong có được điều đó. Chỉ cầu mong sao anh ấy được cứu sống…- Em hãy nuôi chút hy vọng đi, biết đâu may mắn lại đến với cậu ấy.Hương Thủy mỉm cười:- Cám ơn anh đã an ủi em.- Chỉ mong em giữ gìn sức khỏe để còn hoàn thành tốt việc học và giúp anh giải quyết khó khăn ở công ty.- Quang Minh!Vì sao anh lại tin em?Quang Minh cười:- Anh không biết. Nhưng thực sự trong lòng anh có một niềm tin mãnh liệt về em. Nó khiến anh mạnh dạn quyết định trao trọng trách nặng nề và khó khăn của công ty lên vai em.- Thực sự em cảm thấy một áp lực quá mạnh đang dồn ép, nên đôi lúc em thấy khó thở và mệt mỏi.- Hương Thủy! Cho anh xin lỗi. Nếu vậy em đừng gắng nữa, nếu không lỡ có chuyện gì, anh ân hận lắm.Hương Thủy cười:- Nghe mấy lời anh nói, trong lòng em nhẹ nhõm rồi. Anh hãy yên tâm, em biết chăm sóc sức khỏe của mình mà.Vừa lúc đó, Hương Thủy bỗng nhìn thấy Hương Vy đi cùng Duy Lân vào nhà hàng gần đó. Nàng sững người lẩm bẩm: ''Đây có phải là sự thật không? Vậy ra những gì Hương Đình nói đều đúng. Mình cũng mừng vì chị đã chọn Duy Lân''…- Hương Thủy! Chuyện gì vậy em?Hương Thủy chỉ tay qua bên kia đường cười nói:- Có hai người vừa đi vào nhà hàng.- Họ là ai mà xem ra em rất vui.- Anh có nghĩ là ai không?Quang Minh lắc đầu:- Anh không làm sao đoán ra được.- Chị Hương Vy và anh Duy Lân.Quang Minh ngạc nhiên:- Em nói ai?- Chị Hai em và anh Duy Lân.- Hả! Họ thật không? Ôi, một thay đổi bất ngờ song thật tuyệt vời. Duy Lân, xem ra cậu rất khá. Vậy mà cậu giấu tớ. Được rồi, tớ sẽ không buông tha cậu.Vừa nói xong, Quang Minh nắm tay Hương Thủy chạy qua đường đi thẳng vào bên trong nhà hàng và đảo mắt tìm quanh. Nhìn thấy rồi, anh vẫn nắm tay Hương Thủy bước nhanh tới, tươi cười:- Ồ! Xin lỗi.Duy Lân và Hương Vy nhìn lên giật mình:- Ối! Sao tự nhiên cậu có mặt ở đây vậy?- Nhờ thế mới biết được bí mật của cậu.Hương Thủy bước đến bên Hương Vy:- Chị…Hương Vy đỏ mặt xấu hổ ấp úng:- Chị…- Sao vậy? Em đâu có nói gì chị.Hương Vy cúi thấp đầu:- Nhưng mắt và môi em nói kìa.Hương Thủy bật cười:- Trời! Có điều đó nữa ư? Đúng là chị cho em nhiều bất ngờ thật.- Thủy à! Đừng chọc chị mà ở đây đâu có ai mà chị ngại. Anh Lân là bạn anh Minh mà. Thì chuyện chị và anh Lân quen nhau, em và anh Minh cũng mừng.Quang Minh gật dầu:- Phải đó Vy. Tôi còn cám ơn Vy đã đem niềm vui đến cho bạn tôi. Tôi thực tâm cầu mong hai người giữ được trái tim nhau.Mặt Hương Vy đỏ hồng hơn. Duy Lân trợn mắt:- Này, cậu nói gì đó? Bọn tớ vẫn chưa mà.- Vì thế tớ mới cầu mong tình yêu nối kết hai người lại. Xem ra, tớ nên học hỏi thêm ở cậu về lãnh vực này rồi.Duy Lân thúc cùi chỏ vào hông bạn, gắt nhỏ:- Đừng! Hương Vy không quen sự đùa giỡn của cậu đâu. Cậu mà làm cô ấy hoảng thì coi như hại tớ đấy.- Sao thế?- Vì bọn tớ chưa nói gì, đang trong giai đoạn tình bạn mà.- À! Nhưng tớ thấy khác lời cậu nói đấy. Nhìn xem, có đánh tớ chết, tớ cũng nói là cô ấy đã yêu cậu.Duy Lân trợn to mắt:- Hả! Cậu nói thật không?- Chắc chắn mà! Cậu nên tạo một cơ hội thật tất mà tỏ tình đi. Lần này đừng để vuột hạnh phúc của mình đấy.- Cậu cũng cho là mình và cô ấy hợp nhau sao?- Tớ còn ủng hộ cậu. Cần giúp cứ lên tiếng.- Vì sau này tớ nghĩ cũng cần cậu giúp lại.Duy Lân cười:- À ra thế! OK, chúng ta ngoéo tay nhau đi!Hai người đập tay nhau và cười rạng rỡ.Hương Thủy nhìn thấy cũng đoán được phần nào suy nghĩ của họ. Nhưng nàng không nói gì vì nàng nhìn thấy niềm vui và hạnh phúc sáng ngời trong mắt chị.Liên tiếp mấy ngày, Hương Thủy không đến được bệnh viện, nên không biết tình trạng của Trần Vỹ. Tuy trong lòng lo lắng, song Hương Thủy vẫn phải cố chịu đựng để bảo đảm việc học của mình không đình trệ. Hôm nay, vừa rời khỏi trường, nàng gặp Mỹ Trân đứng đợi trước cổng.Nàng ngạc nhiên:- Xin chào.- Xin chào. Chúng ta có thể nói chuyện một lát không?Hương Thủy gật đầu:- Được, Nhưng tôi chỉ có thời gian một giờ…Mỹ Trân quay xe chạy trước, Hương Thủy đạp xe theo, trong lòng hơi khó chịu vì sự kiêu căng của Mỹ Trân.Mỹ Trân ghé vào nhà hàng lớn làm Hương Thủy thấy không được tự nhiên.Mỹ Trân gởi xe rồi bước lại cười nhẹ:- Tôi mời nên chỉ có thể vào những chỗ như thế này. Mong cô hiểu mà thông cảm giùm.Hương Thủy không nói gì mà dẫn xe vào bãi gởi rồi bước theo sau Mỹ Trân.Ngồi đối diện rồi Mỹ Trân nói:- Chúng ta vừa dùng cơm vừa nói chuyện chứ?- Có cần tốn kém vậy không?Mỹ Trân cười:- Chút đỉnh thôi, cô đừng bận tâm.Vả lại cuộc nói chuyện này chiếm hết thời gian nghỉ trưa của cô, thì cũng nên để cô ăn chút gì cho vững bụng. Nếu không, tôi sẽ ngại lắm.Hương Thủy gật đầu:- Vậy thì tùy Trân.Mỹ Trân rất tự nhiên gọi thức ăn nước uống.Hương Thủy càng thấy ngạc nhiên trước sự bình thản của Mỹ Trân. Nhìn nét mặt Mỹ Trân, không ai nghĩ rằng cô đang có người thân hấp hối…Bất ngờ, Mỹ Trân nhìn vào mặt Hương Thủy, cười nhạt:- Cô đang có điều thắc mắc à? Cứ hỏi không cần dè dặt với tôi.- Tôi…- Cô nghĩ gì khi tôi đến gặp cô?- Tôi không biết. Nhưng tôi nghĩ rồi cô sẽ cho tôi biết.- Điều đó đương nhiên rồi. Lý ra, tôi đã không muốn gặp cô. Song mấy ngày qua, sự tò mò về mối quan hệ của cô và Trần Vỹ, tôi mới quyết định đến tìm cô. Với lại, tôi muốn biết hôm đó hai người đã nói những gì? Vì sao anh ấy ngất đi?- Tôi tình cờ gặp anh ấy trên đường đến lớp học đêm. Anh ấy nói rằng vài hôm nữa đã đi rồi, nên xin tôi cho được nói chuyện lần cuối. Khi đó tôi mới biết bệnh tim anh tái phát.- Cô biết rõ anh ấy đã cưới vợ rồi, vậy sao cô còn nhận lời đi ăn với anh ấy? Cô có biết làm vậy là hại đến hạnh phúc gia đình tôi không?- Tôi không bao giờ có ý định lôi kéo anh ấy trở lại. Tôi nhận lời đi ăn với anh ấy cũng vì.Hương Thủy nghẹn lời và nước mắt rơi dài.Nàng không biết tại sao mình yếu đuối như vậy. Khi gặp Mỹ Trân, nàng tự dặn lòng phải bình tĩnh và kiên cường, vậy mà mới nói vài lời nước mắt đã rơi. Nàng đang làm trò cười cho người đã đánh bại mình trong trận tuyến ái tình…- Thật ra, tôi không biết cô là bạn gái của Trần Vỹ. Nhưng tôi biết trong trái tim Trần Vỹ đã có người ngự trị rồi. Song tôi chẳng hề bận tâm, vì dù sao tôi cũng đã được gia đình hai bên nhìn nhận. Và Trần Vỹ chịu cưới tôi, nghĩa là anh ấy sẽ không dám bỏ tôi.- Vậy trong thời gian đó cô sống có vui vẻ và hạnh phúc không?- Mỹ Trân nhếch môi cười nhạt:Cô đang hỏi mỉa tôi đó ư? Nếu được vui vẻ và hạnh phúc thì hôm nay đâu có cảnh đau thương này. Tôi hoàn toàn bất ngờ, bởi vì hôm về nước, bác sĩ có khám sức khỏe cho Trần Vỹ còn báo là bình thường, rất ổn dịnh. Thế mà chỉ chưa tròn một tháng anh ấy đã đứng trước ngưỡng cửa tử thần. Nỗi đau còn đó, tôi lại biết thêm tin đau lòng, anh ấy vì cô bạn gái xưa mà chấp nhận để căn bệnh cướp đi mạng sống của mình. Lúc đó tôi không biết mình nên khóc hay cười, hay căm phẫn oán hận, nguyền ruả anh ấy. Trách ai đây, thù ghét ai đây. Tôi cớ ý định tìm hiểu coi người con gái mà Trần Vỹ yêu hơn tôi ở điểm nào…- Nếu gặp được, cô sẽ làm gì?- Lúc đó tôi muốn cho cô ta một bài học, muốn làm cho cô ta mất mặt trước mọi người. Cô thừa biết tôi không phải là người chịu để yên cho những ai làm tổn hại danh dự và lòng tự tôn của tôi. Tôi đem ý này nói cho anh Quang Minh biết. Và anh ấy đã đem chuyện của Trần Vỹ và cô nói cho tôi biết. Tôi có ngờ ngợ tên cô nhưng không tin có sự trùng hợp. Thật bất ngờ khi tôi nhận là cô.- Cô đừng lo. Tôi không phải là người chẳng hiểu lý lẽ. Vì nói thế nào thì tôi cũng là người cướp tình yêu của kẻ khác. Cho dù tôi được cưới xin đàng hoàng, nhưng cuộc hôn nhân đó không phải tự nguyện. Tôi chỉ có thể tìm ở cô sự thông cảm chớ không phải tranh giành hay giở thủ đoạn với nhau.Hương Thủy thật bất ngờ và không dám tin những lời đó phát xuất từ miệng Mỹ Trân. Mỹ Trân nhìn thấy ánh mắt Hương Thủy nhìn mình thì hiểu. Nàng cười:- Thủy không tin đó là lời thành thật của tôi sao? Phải, vì những năm tháng thời trung học tuy không dài và gần gũi nhau, song tiếng tăm của tôi… à mà phải nói là của gia đình tôi đã làm cho mọi người không ưa tôi và luôn giữ khoảng cách với tôi. Chính lối cư xử đó của các bạn khiến tôi buộc phải trở thành học sinh cá biệt.Hương Thủy sững người:- Có phải vì lý do đó mà Mỹ Trân đi xuất ngoại không?- Không hẳn, nhưng đó cũng là đòn bẩy cho quyết định của tôi thực hiện sớm hơn. Nhưng thôi, đừng nói chuyện xưa nữa, bởi nó chẳng có gì đáng để tôi nhớ cả. Cô có thể nói cho tôi biết cô và Trần Vỹ quen rồi yêu nhau như thế nào được không?Hương Thủy cười buồn:- Để làm gì? Liệu Trân nghe rồi có chịu trả Trần Vỹ về cho tôi không?Mỹ Trân sững sờ:- Ý Thủy là sao?- Vì cuộc tình của tôi và Trần Vỹ rất đẹp, rất tuyệt vời.- Tôi không tin. Nếu tuyệt vời hạnh phúc thì tại sao Trần Vỹ không phản đối cuộc hôn nhân này để bảo vệ tình yêu của mình.Hương Thủy nhìn Mỹ Trân nhếc cười:- Vậy cô nói thử xem tại sao anh ấy không làm điều đó. Hẳn cô hiểu gia đình anh ấy mà.Mỹ Trân ngẩn người nhìn Hương Thủy trăn trối:-Tôi và Trần Vỹ yêu nhau mấy năm. Sở dĩ anh ấy chưa bước tới gia đình tôi vì chúng tôi hẹn khi tôi ra trường có công ăn việc làm rồi mới tính chuyện hôn nhân. Chúng tôi chẳng chút quan tâm đến gia cảnh của nhau, mà chỉ nghĩ làm sao để tình yêu của chúng tôi bền đẹp và tươi vui cùng thời gian. Chúng tôi chỉ biết vun đắp tình yêu. Mãi đến khi anh ấy được tin nhắn của gia đình ở nước ngoài gọi về bển, anh ấy mới nói thật tất cả… Nó chẳng những làm tôi bất ngờ mà còn bàng hoàng lo lắng, tôi đã nhận thấy cuộc tình mình đang dần mong manh như làn sương khói.- Tại sao cô lại cảm nhận như vậy?- Vì họ đột ngột nghĩ đến anh ấy khi mà mấy năm qua họ như đã quên anh. Họ chỉ biết gửi tiền mà không cần hiểu tâm trạng của anh ấy. Điều quan trọng là họ chẳng bao giờ bảo anh ấy qua đó thăm họ. Cả lúc ba anh ấy đau nặng suýt chút đã qua đời. Vậy nay vì lý do gì ông bệnh mà lại gọi anh ấy sang. Song Trần Vỹ không nghĩ gì khác, trong lòng anh ấy tin mọi người không lừa dối mình.Cũng như bản thân mình không muốn làm tổn thương ai. Vì hiểu anh ấy, nên dù mấy tháng bặt tin nhau tôi vẫn chờ. Mặc cho ai nói thế nào tôi vẫn tin anh ấy, tuy biết rằng niềm tin của mình rất mong manh, song tôi không muốn đối diện cùng nó. Cho đến khi tôi gặp lại anh ấy, và tôi hiểu mình thực sự mất anh ấy rồi. Điều tôi không ngờ là phải chia tay nhau trong đau đớn và nuối tiếc thế này.Thành thật xin lỗi cô, lý ra tôi không nên nói những lời như vậy trước mặt cô. Mong cô hiểu cho.Mỹ Trân gật đầu:- Tôi hiểu, vì tôi đã từng một thời mang đúng tâm trạng như cô. Nhưng thôi, chúng ta đừng nói đến chuyện đó. Tôi hỏi thật cô, nếu như Trần Vỹ được cứu sống, cô có muốn sống chung với ảnh không?Hương Thủy bị bất ngờ trước câu hỏi của Mỹ Trân nên ngẩn ngơ để rồi không biết nên nói thế nào. Bởi thực sự trong lòng nàng không nghĩ ra được câu trả lời. Cho dù thâm tâm nàng mong muốn có được điều kỳ diệu đó xảy ra.Nhìn Mỹ Trân và suy nghĩ rất lâu, Hương Thủy mới lên tiếng:- Nếu có ngày đó, tôi sẽ không làm thế.- Và tôi tin Trần Vỹ cũng thế. Tôi sẽ dễ dàng quên được anh ấy. Nhưng nếu anh ấy chết thì tôi e mình sẽ suốt đời không thể quên được niềm đau chia xa này.Mỹ Trân gật đầu:- Tôi tin lời cô nói. Tôi và gia đình sẽ cố găng bằng mọi giá để cứu cho được Trần Vỹ. Song tôi không có nhiều lòng tin, nếu chỉ cầu trời mang đến điều may mắn cho anh ấy.- Phải! Dù chúng ta có tiền của nhlều đi nữa. Nhưng cũng không thể làm thay đổi vận số của ai. Nếu anh ấy chưa dứt nghiệp thì sự may mắn sẽ đến. Còn như không thì chúng ta phải chấp nhận sự thật thôi. Cho dù lời này có thừa thãi nhưng tôi vẫn muốn nói với cô: Cám ơn, cám ơn cô đã không oán hận mà bỏ rơi anh ấy. Mạng anh ấy còn là của cô. Xin cô hãy cứu anh ấy, tôi mãi mãi không quên ơn cô.Mỹ Trân cười:- Tôi là vợ thì đương nhiên tôi phải lo cứu chữa cho anh ấy chớ. Nếu không, tôi sẽ là gái góa đấy. Song tôi vẫn nhận lời cám ơn của cô. Bởi cô đã quan tâm đến sự sống của anh ấy. Tôi rất mong rồi đây chúug ta sẽ là bạn tốt của nhau.Những lời này của Mỹ Trân đã làm cho một chút ấn tượng không đẹp về Mỹ Trân trong đầu Hương Thủy thực sự tan biến. Nàng nhìn và nghĩ về Mỹ Trân tốt đẹp trong sáng hơn.Hương Thủy cười. Nụ cười tươi sáng, bao ưu tư nặng trĩu buồn phiền tiêu tan:- Thủy rất vui và vinh hạnh được Trân xem là bạn.- Câu nói của Thủy xem ra vẫn còn chút lằn ranh đấy.Hương Thủy lắc đầu:- Không phải đâu. Chẳng qua Thủy không dám tin đây là sự thật. Song Trân yên tâm, thời gian sẽ giúp chúng ta gắn bó hơn.Nếu may mắn thì Trân sẽ nhanh chóng đưa Trần Vỹ về Mỹ điều trị. Vì thế có khi không kịp từ giã nhau. Thôi thì coi như bữa cơm hôm nay vừa kết bạn và tiễn đưa. Hẹn lần sau quay lại chúng ta sẽ tụ họp đông người để hội ngộ nhau.- Về bên đó, dù tin vui hay buồn thì Trân vẫn gửi tin về cho Thủy nhé.Mỹ Trân gật đầu:- Thủy này. Bạn và anh Minh của mình thế nào?Hương Thủy thẹn thùng:- Thế nào là sao? Thủy và anh ấy chỉ là bạn thôi.- Sao mình nhìn anh Minh thì không giống như vậy. Bộ Thủy không nhận ra ư?Hương Thủy cúi đầu giấu mặt:- Hả… ơ, Thủy không để ý. Nhưng chắc Trân lầm thôi.Mỹ Trân cười:- Lầm sao được. Anh Minh thế nào, Trân hiểu rõ mà. Thủy là người con gái đầu tiên anh ấy quan tâm và lo lắng đấy. Anh ấy sợ Trân làm tổn thương Thủy nên nói đỡ rất nhiều. Còn khuyên Trân cư xử sao cho xứng đáng là người có ăn học.Hương Thủy cúi gằm mặt không dám ngẩng lên vì sợ Mỹ Trân nhận ra sự thay đổi của mình. Quả là trong lòng nàng có chút gì đó vấn vương Quang Minh, và nàng cũng nhận ra tình cảm anh dành cho mình không đơn thuần là tình bạn. Song vì tình yêu nàng dành cho Trần Vỹ vẫn còn đậm khắc trong tim, nàng không thể đón nhận tình cảm của người khác, dù biết rằng tình mình đã tan vỡ chỉ còn lại một khối đau thương và ngấn lệ âm i như con sóng ngầm chờ tuôn đổ.Hương Thủy thở dài:- Nếu đó là sự thật thì chắc Thủy phải suy nghĩ lại lời mời của Quang Minh. Thủy không muốn đem đau khổ đến cho anh ấy. Thủy không xứng đáng với tất cả những gì anh ấy đã làm cho Thủy.- Thủy làm vậy không những tự phá hủy tương lai sự nghiệp của mình. Mà Thủy còn làm anh ấy đau đớn hơn. Vậy tại sao Thủy không thử mở lòng mình thoáng hơn, nhìn xa hơn và cho anh ấy cơ hội. Cớ gì phải khư khư một lòng ôm kín chuyện tình buồn không đoạn kết cho đau khổ. Dù Trần Vỹ được cứu sống hoặc chết đi, thì anh ấy vẫn mãi xa rời Thủy. Liệu rồi Thủy sẽ như thế nào. Còn tôi, còn Trần Vỹ…Hay Thủy muốn cả ba chúng ta cùng đau khổ?Thủy đến với anh Minh, thì khi Trần Vỹ được cứu sống, anh ấy cũng thấy an tâm. Niềm hối hận sẽ không còn giày vò anh ấy nữa. Khi đó, tất cả chúng ta đều vui vẻ sống tốt, không thành bạn trăm năm, thì thành bạn tri kỷ. Tại sao chúng ta không làm điều đó để cuộc sống chúng ta tất đẹp hơn.Dù biết những điều Mỹ Trân nói đúng, nhưng nàng làm sao có thể quên được tình yêu đầu đời con gái.- Mình hiểu Thủy đang nghĩ gì. Mối tình đầu đâu thể nói quên là quên được đâu. Chuyện tình càng buồn càng làm ta nhớ nhung da diết. Nhưng không lẽ ta đem cả tuổi xuân chôn vùi theo nỗi đau.- Mỹ Trân? Tuy Thủy không nghĩ mình sẽ tôn thờ mãi mãi tình yêu này. Nhưng Thủy cũng không nghĩ đến sự chọn lựa khác. Nhất là trong thời gian này.- Có phải Thủy chờ đợi tin tức của Trần VỹHương Thủy im lặng…Sự im lặng của Hương Thủy làm Mỹ Trân tức giận:- Thủy thực sự muốn làm tôi nổi giận phải không? Thủy chờ đợi sự quay lại của Trần Vỹ hay Thủy muốn để tang cho trọn tình với Trần Vỹ. Nếu không phải vậy thì Thủy chờ đợi điều gì?Hương Thủy cau mày:- Trân có biết những lời đó của Trân đã đi quá đà không? Chuyện riêng tư cá nhân của Thủy sao Trân cứ hỏi xen vào?- Vì tôi cho những điều đó làm ảnh hương và đe dọa hạnh phúc sau này cửa tôi.- Vậy có nghĩa là Trân tin tưởng sẽ cứu sống được Trần Vỹ?- Hả! Tôi…Mỹ Trân ấp úng.Cả hai rơi vào im lặng nặng nề.Suốt buổi học chiều, Hương Thủy không ghi chép hay tiếp thu được lời giảng nào. Trong đầu nàng cứ vang vang nhưng câu nói của Mỹ Trân, nó khiến nàng thấy tâm trí nặng nề, đầu óc mơ hồ mông lung đến không định hướng được điều gì.Thấy nàng như thế, Thùy Dương và Hồng Ngọc mới kéo nàng đi:- Bọn ta đưa mi đến chỗ này để giải tỏa căng thẳng. Nếu không, đầu óc mi rối loạn làm sao qua được kỳ thi đang cận kề.Hương Thủy lắc đầu:- Ta cảm thấy mệt mỏi lắm. Ta chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi thôi.- Lúc trưa, bọn ta qua tìm mi đi ăn cơm nhưng không thấy. Mãi đến giờ lên giảng đường, mi mới vào, lại không nói gì mà suy nghĩ đến đờ cả người ra. Thật ra mi đã đi đâu?Hồng Ngọc trợn mắt:- Hay đi thăm Trần Vỹ?Hương Thủy lắc đầu:- Mấy ngày rồi ta không đến đó.- Vậy mi lo lắng đến thờ thẫn thế này sao?- Không. Nhưng ta nghĩ đến chuyện khác.- Bọn mi đừng hỏi nữa, ta đau đầu quá rồi. Bao nhiêu là chuyện dồn dập đến khiến ta chẳng làm sao tiếp nhận kịp.Cả hai hỏi nhỏ:- Ai đã nói gì mà khiến mi hoảng loạn thế?Hương Thủy ôm cặp quay lưng đi. Thùy Dương và Lệ Ngọc vội đi theo. Họ như thấy một áp lực vô hình đang đè nặng trên thân người bạn. Bước đi của Hương Thủy như lê trên con đường, đôi vai như oằn xuống mệt mỏi buông xuôi. Trông dáng nàng như không còn một chút sinh lực, cả hai lắc đầu thở dài.- Sao mà nó thê thảm đến thế chứ. Thấy nó như vậy, ta có chút lo sợ.- Mi lo sợ điều gì?- Nếu nó không thông suốt, cứ u uất thì đến cầm đôi đũa nó cũng không cầm nổi thì làm sao ôn bài để thi. Không khéo nó bỏ tất cả, như vậy chẳng phải uổng phí công học tập bao năm sao?- Nhưng mấy ngày trước nó thông suốt rồi mà, sao hôm nay lại trầm trọng thế này? Ai đã nói gì khiến nó bi quan như vậy, ta mà biết được sẽ không tha cho đâu.Hai người vội rề xe theo sau Hương Thủy, họ không an tâm bỏ đi. Vì mãi chú ý theo bạn nên hai người không thấy phía sau mình cũng có người đi theo.Một đoạn khá xa, người phía sau như nhận ra ba cô gái đi không chủ đích nên cho xe chạy lên gọi:- Thùy Dương? Hồng Ngọc!Hai người quay lại:- Anh Minh? Anh đi đâu ngang đây vậy?- Anh đến gặp em để hỏi tin Quang Ngọc.Thùy Dương cười:- Anh yên tâm, Quang Ngọc đã có việc làm rồi. Công việc chẳng những rất tốt, còn phù hợp với ngành học của ảnh nữa, ảnh đang rất vui.Quang Minh thở phào:- Vậy anh yên tâm rồi. Việc vui thế mà nó chẳng báo với anh. À! Các em đi đâu đó?Thùy Dương thở dài lắc đầu:- Bọn em đi theo trông chừng Hương Thủy.Quang Minh lo lắng:- Hương Thủy xảy ra chuyện gì?- Bọn em chẳng biết nữa, trông nó bi quan quá. Nếu các em bận gì thì về đi, để anh theo nói chuyện với Hương Thủy cho.- Vậy thì nhờ anh giúp cho. Nếu có gì gọi điện cho em nha.Quang Minh gật đầu rồi cho xe chạy nhanh lên rồi rề sát lại gần xe Hương Thủy. Anh gọi:- Hương Thủy!Đang mải suy nghĩ lại bị gọi bất ngờ nên Hương Thủy giật mình lảo đảo tay lái. Quang Minh nhanh tay giữ ghi đông xe nàng lại. Hương Thủy nhìn lại ngơ ngác:- Chuyện gì vậy anh?- Thủy định đi đâu?Hương Thủy nhìn quanh và nhận ra mình không phải đi về nhà. Nàng thở dài:- Em định về nhà.- Nhưng đây đâu phải…-Vì em cứ lo suy nghĩ nên đã đi sai đường rồi. Cám ơn anh đã gọi, nếu không chẳng biết em đi về đâu nữa.- Em có chuyện buồn sao? Nhưng em buồn và lo lắng thì cũng không thay đổi được gì. Vì sao đã hứa với anh mà em không giữ lời?Hương Thủy dẫn xe đi bộ, Quang Minh làm theo. Cả hai ghé vào công viên, Hương Thủy nói:- Em không muốn mình như thế này đâu. Song em thực sự không điều khiển được. Những gì em lo lắng sợ hãi thì nó cứ vây lấy em, nó làm em không thể phán đoán để nhận định điều mình nên làm. Em cảm thấy bế tắc quá.- Vậy em lo lắng sợ hãi điều gì?- Em…Hương Thủy không biết nói sao. Quang Minh lắc đầu:- Nếu em không nhận rõ điều đó thì làm sao tháo gỡ được sự bế tắc trong lòng em?Hương Thủy ngẩng nhìn Quang Minh.''Nên nói thế nào với anh đây. Vì sao anh lại quan tâm lo lắng cho em. Em đâu có gì hơn người, em chỉ là một cô gái bình thưởng không nhan sắc cũng chẳng tài năng. So với các cô gái quanh anh, em chỉ là hoa đồng cỏ nội. Em không mơ ước mình sẽ là cô bé Lọ Lem. Bởi vì em hiểu rất rỏ thế nào là sự phân biệt giàu nghèo. Em bị chia cắt cuộc tình cũng vì điều đó và bạn em, em trai anh chẳng phải cũng đang trong nghịch cảnh đó… Em thực sự không thể chịu đựng thêm nỗi đau của con tim, đừng để cho em cảm thấy áp lực. Em rất sợ bị người làm tổn thương và sợ phải làm tổn thương người khác…''Hương Thủy cứ nhủ thầm. Song nàng có cảm giác như Quang Minh đã nghe được lời thì thầm của trái tim nàng.- Hương Thủy! Vì sao em im lặng? - Dù em không nói, anh vẫn hiểu được điều đang ẩn giấu trong trái tim em.- Quang Minh…- Song anh sẽ không nói ra, vì anh biết em cần có thời gian, và anh tin mình sẽ chờ đợi được để nghe em thốt ra điều đó. Tuy nhiên, anh xin em một điều, hãy tôn trọng bản thân mình để mọi người ở quanh em được an tâm và vui vẻ.Hương Thủy chợt nhận ra gương mặt mình đang ướt đẫm. Nàng cúi xuống để ngăn tiếng thổn thức phát ra. Nàng chẳng hiểu sao lời Quang Minh nói lại làm lòng nàng xao xuyến và xúc động đến thế.Đêm về… Hương Thủy cứ thao thức trăn trở vì những gì Quang Minh nói, cả những gì Mỹ Trân hỏi nàng.Nhưng quả thật tình yêu của nàng và Trần Vỹ chưa một lần gặp trắc trở hay hờn giận nhau. Nó rất êm đềm ngọt ngào và sâu lắng. Nó chỉ cho nhau niềm vui, hạnh phúc và bao kỷ niệm đẹp, cuộc tình của nàng thật bằng phẳng và đầy sắc hoa. Nó chưa một lần làm nàng nghi ngờ sự tốt đẹp của nó. Nó đã làm nàng chìm đắm trong hạnh phúc tuyệt vời của tình yêu mà không cảm nhận những phong ba bất ngờ chực chờ ụp tới. Và bây giờ nó đã đến, nàng phải đối diện và chấp nhận nó. Nhưng không vì thế mà có thể bảo nàng quên, bảo nàng vứt bỏ nó đi.Tuy nhiên không quên, không cắt đứt nỗi đau thì nàng làm sao đi tiếp chặng đường đời dài thăm thẳm, mà trên đó có biết bao cám dỗ và khó khăn chờ đón nàng.Hương Thủy thở dài trở mình nằm nghiêng. Bên kia giường, Hương Vy đã say giấc ngủ nồng, khuôn mặt nàng thật bình lặng, hơi thở đều hòa làm Hương Thủy cảm nhận được chị mình đang sống rất hạnh phúc và vui vẻ.Hương Thủy trở mình nằm ngửa, hai tay đan trước bụng, mắt nhìn lên trần nhà…''Có lẽ Mỹ Trân nói đúng, mình phải cố quên Trần Vỹ. Nếu không, không chỉ mình đau khổ mà còn làm cho cả hai đau khổ theo. Nhưng bảo mình đón nhận tình cảm của Quang Minh thì khó quá, còn từ chối thẳng mình lại không nói được Mình phải làm sao đây? ''Và khó khăn lắm Hương Thủy mới chợp mắt được.