Tủ sách Z.28
Chương 7
Trên biển mênh mông

    
ứ phía chỉ thấy màu trắng. Màu trắng rợn người của vải liệm xác chết. Trực thăng được sơn màu trắng, hầu hết dụng cụ, máy móc bện trong cũng được sợn trắng nên quang cảnh làm rợn người hơn, bất giác Văn Bình liên tưởng đến tòa nhà thấp nhỏ, trắng xóa ở cuối bệnh viện, tường trắng xóa, những xác chết nằm thành hàng dài sóng sượt trên kẽm trắng xóa, phủ vải trắng xóa đến mặt, chờ thân nhân đến nhận.
Không khí trong nhà xác thường được điều hòa. Hòa lẫn với hơi người chết, không khí này luôn luôn lạnh ngắt. Không khí trong phi cơ trực thăng đang bay là là trên vùng biên giới Equatơ cũng lạnh ngắt không kém không khí trong nhà xác mặc dầu phía Đông đã ửng hồng, mặt trời đi vắng nhiều ngày đã hân hoan trở lại với vùng rừng núi bị trận động đất kinh khủng tàn phá.
Cả hai gã phi công đều trạc tuồi bằng nhau. Nét mặt và thân hình họ còn khá trẻ, song căn cứ vào những nếp nhăn li ti ở mép và đuôi mắt, Văn Bình đoán biết họ phải xấp xỉ tứ tuần, vả lại, người trên ba mươi khó có thể có lối đấm già dặn như chàng được chứng kiến tận mắt hồi nãy. Tuy cả hai có nước da trắng đỏ của người Mỹ, và nói giọng nói quen thuộc của người Mỹ miền Nam, Văn Bình vẫn chưa tin họ là người Mỹ chính cống. Một gã ngồi ngay ngắn trong ca-bin, chăm chú điều khiển phi cơ, gã thứ hai ở lại phía sau, lăng xăng bưng cà-phê nóng cho mọi người uống.
Hắn vỗ vai Văn Bình, giọng thân mật:
- Đừng giận nhé, anh bạn!
Nói đoạn, hắn cười hà hà. Vích-ky tợp một ngụm cà-phê đặc, khói bốc nghi ngút rồi giải thích:
- Tôi quên chưa nói rõ, anh tha lỗi giùm cho. Tuy đây là máy bay nhà, chúng ta là người nhà nhưng theo chỉ thị đặc biệt của trung ương mà hai phi công triệt để tuân hành, họ phải lục soát trước khi trực thăng cất cánh. Vì trên nguyên tắc họ chỉ chở một mình tôi, họ chưa biết anh là ai, họ càng có lý do để nghi ngờ hai cô Rita và Côcô nữa.
Văn Bình hỏi Vích-ky:
- Tại sao anh lại giơ tay cho họ khám?
Vích-ky lấy tay quẹt giọt cà-phê đọng trên mép:
- Vì tôi không muốn rềnh rang mất thời giờ. Phe địch có thể thọc gậy bánh xe bất cứ lúc nào.
- Anh tin là địch sẽ ra mặt?
- Như tôi đã nói với anh, trong số những người cùng đi với chúng ta, tôi chỉ có thể tin anh mà thôi. Cho đến khi nào có bằng chứng tôi mới thay đổi thái độ.
Gã phi công nằm trên sàn phi cơ, dựa lưng vào đống áo bơm hơi cứu cấp, phì phèo điếu xì-gà to bằng ngón chân cái. Dường như hắn không quan tâm đến ai. Rita vẫn còn mệt, nhưng so sánh với lúc còn ở làng Dua, nàng có vẻ tỉnh táo hơn. Hai mắt nàng nhìn bâng khuâng vào khoảng không trắng xóa. Nàng không thay đồi thế ngồi cũng không thay đồi lối nhìn, tâm hồn nàng như lạc lõng đâu đâu. Côcô cũng ngồi im như pho tượng, mắt đỏ hoe, mỗi khi Văn Bình nhìn nàng, nàng đều tìm cớ né tránh như thể nàng sợ luồng nhỡn tuyến xuyên phá của chàng sẽ bắt nàng òa khóc hoặc bộc bạnh nỗi niềm đau đớn.
Buru bị ăn đòn liên tiếp nên lần này thấm mệt thật sự. Hắn ngồi bệt, mặt gục vào khoảng giữa hai đầu gối. Có lẽ hắn đã ngủ say. Hắn ngủ say là hơn, nếu không hắn có thể lãnh thêm nhiều quả thôi sơn nữa.
Trực thăng chỉ bay là là mặt đất một quãng ngắn rồi gia tăng độ cao. Căn cứ vào chân trời ửng hồng sau lưng, Văn Bình biết là phi cơ đang bay ra bờ biển. Chàng hỏi Vích-ky:
- Mình về Qui-tô?
Vích-ky gật đầu:
- Phải.
- Sắp đến chưa?
- Khoảng một giờ nữa.
Vích-ky lim dim ngủ. Văn Bình có cảm tưởng hắn không muốn nói chuyện với chàng. Chàng bèn nhẩn nha thả khói thuốc lá thành vòng tròn.
Đột nhiên, chàng bắt gặp đuôi mắt nhìn trộm của gã phi công đang hút xì-gà. cả hai tên phi công đều to con, song tên này to con hơn, hắn lại có đôi lông mày rậm như con sâu róm nằm vắt vẻo trên mắt. Mắt hắn cũng sâu hơn, và sáng hơn, và nhất là trong tia sáng có chất hung hãn và thâm độc. Không phải hắn mới bắt đầu nhìn trộm, từ khi nằm dài, vắt chân chữ ngũ đốt điếu xì-gà, chốc chốc hắn lại liếc chàng. Thấy chàng lồm cồm đứng lên, hắn giơ tay ngăn lại, giọng thân mật gượng gạo:
- Anh cần gì? Tôi có thể giúp anh được không?
Chàng đáp:
- Không. Tôi cần gặp anh bạn đang ngồi lái.
- Thời tiết mỗi lúc một xấu, bạn tôi phải tìm hướng bằng dụng cụ điện tử phức tạp, nên để yên cho anh ta làm việc.
Văn Bình không lạ gì kỹ thuật lái phi cơ trong đêm tối và sa mù. Lái phản lực cơ nhanh như tên bắn chàng còn coi như trò chơi huống hồ lái trực thăng. Dụng cụ điện tử phức tạp thật đấy, nhưng không phức tạp đến nỗi hoa tiêu phải tập trung tư tưởng. Máy đã điều khiển hộ người tất công việc của người được giảm thiểu.
Vích-ky cũng đứng dậy, vẻ mặt lo lắng:
- Anh muốn nói chuyện với phi công trưởng?
Văn Bình đáp thỏng:
- Tôi có cảm tưởng là phi cơ bay lạc đường.
Gã phi công trợn mắt:
- Ai bảo với anh là chúng tôi bay lạc đường?
- Thủ đô Qui-tô ở phía Nam, song trực thăng lại bay về phía Tây, nghĩa là ra biển.
- Anh nói đúng, chúng ta đang bay về phía Tây, nhưng không ra biển, chỉ đến giáp bờ biển thì quay lộn lại. Vì lẽ thủ độ Qui-tô nằm lọt trong trung tâm điểm của một trận bão. Hết động đất đến hỏa diệm sơn phun lửa, hết phun lửa đến bão lớn. Trung ương đã uống thuốc liều khi cử chúng ta lái trực thăng đến rước các anh. Anh đừng quên chúng tôi có thể hy sinh tánh mạng cho anh được sống. Trực thăng cũng có thể đâm nhằm phi cơ nặng bay ngược chiều. Nếu anh biết lái phi cơ, anh sẽ hiểu rõ tình hình hơn.
- Về khoản lái phi cơ, anh đừng ngại. Tôi đã có cả chục ngàn giờ bay chính thức.
- À, té ra anh cũng là phi công như bọn tôi. Tuy vậy anh cũng chưa hội đủ tư cách để lái trực thăng này. Vì nó không giống mọi trực thăng anh từng điều khiển. Nó là sản phẩm tồng hợp giữa phi cơ phản lực nhẹ và phi cơ lên thẳng nặng.
Văn Bình nhận thấy chiếc trực thăng đang bay không giống những chiếc quen tên, quen mặt trong kỹ nghệ hàng không. Nó được gắn cánh quạt khổng lồ phía trên, và bốc từ mặt đất lên nhẹ nhàng và gọn ghẽ như trực thăng, song khi đạt được độ cao cần thiết, nó lại xếp cánh quạt và xòa hai cánh tam giác ra.
Trực thăng từ từ hạ thấp. Văn Bình hỏi gã phi công phụ:
- Các anh bay theo tín hiệu dưới đất đánh lên phải không?
Gã phi công gật đầu:
- Phải. Tuy nhiên công việc điều khiển máy bay an toàn là của chúng tôi, anh không chết đâu mà sợ. Mỗi người một nhiệm vụ, xin ông đừng xía vào địa bàn hoạt động của chúng tôi.
Giọng hắn có vẻ gay gắt, Vích-ky vội dàn xếp:
- Thôi, tôi can hai anh. Anh nói đúng, mỗi người có một nhiệm vụ. Nhưng chúng ta là đồng nghiệp, tôi thiết tưởng câu nói của anh bạn Văn Bình không lấy gì làm quá đáng.
Gã phi công phụ nín lặng song hắn vẫn chắn ngang lối đi vào ca-bin phi hành. Văn Bình có thể quạt hắn ngã bằng atêmi, không hiểu sao chàng lại nhẫn nhục. Vì chàng có linh tính là một chuyện quan trọng - còn quan trọng gấp trăm lần tác phong đáng ghét của gã phi công phụ C.I.A. - sắp xảy ra, và chàng cần dành dụm sinh lực để có thể đối phó hữu hiệu vào phút chót.
Trực thăng cứ hạ thấp, hạ thấp mãi. Thoạt đầu, nó hạ từ từ, nhưng dần dà nó tuột xuống mạnh mẽ: động cơ đang nồ dòn bỗng ho sặc sụa rồi câm lặng.
Vích-ky lớn tiếng:
- Cái gì vậy?
Gã phi công trưởng cũng lớn tiếng đáp, qua hơi gió thổi vù vù:
- Hỏng máy.
Trực thăng lạng sang tả, sang hữu, bập bềnh như con thuyền nan trên biển sóng dữ. Đột nhiên Văn Bình nhìn thấy cảnh yật bên dưới. Đó không phải là núi đồi trùng điệp của vùng biên giới. Cũng không phải là những thửa ruộng khô cằn và những đồn điền trồng cà-phê và mía của vùng nội địa, gần thủ đô Qui-tô.
Mà là biển rộng trắng xóa một mầu.
Vích-ky kêu thất thanh:
- Biển, biển trời ơi, làm ăn nỗi gì mà phi cơ lại bay lạc ra biển?
Phi công trưởng vẫn dán mình trên ghế, vận dụng kinh nghiệm bản thân và sự chính xác của máy móc để giữ cho trực thăng khỏi mất thăng bằng và đáp xuống. Chắc phi cơ đã rời đất liền từ lâu vì Văn Bình đã phóng tầm mắt tứ phía mà không trông thấy bờ biển đâu cả.
Buru ngã vập mặt xuống sàn trực thăng và lồm cồm tỉnh dậy. Hắn là hiện thân của sự xui xẻo, hễ nơi nào có tai nạn là có hắn. Trực thăng nghiêng hẳn sang bên. Rita phải tựa vào vai Văn Bình để khỏi tuột trong phi cơ trong khi Côcô mím môi, hai tay nắm chặt lấy thân ghế sắt. Rita thở hồn hển hỏi viên phi công phụ:
- Tại sao các ông không đánh điện xin cấp cứu?
Phi công phụ đáp
- Rồi.
- Có lẽ ông lầm. Tôi chưa nghe thấy.
- Đó là nhiệm vụ của chúng tôi, không can dự đến cô.
- Nhưng lại can dự đến tính mạng của tôi và mọi người trên phi cơ. Tôi đã học qua lớp vô tuyến điện phi hành. Nếu ông cho phép, tôi sẽ sẳn sàng giúp đỡ.
- Yêu cầu cô ngồi yên.
- Tôi không thể ngồi yên chờ chết. Hành động của các ông thật ám muội. Các ông có đúng là nhân viên trung ương tình báo Mỹ không, hay là...
Gã phi công phụ xấn đến tát giữa mặt Rita. Bàn tay kếch xù của hắn in đỏ trên má trái mũm mĩm của nàng. Nàng dộng đầu vào vách trực thăng. Cùng lúc ấy, sàn phi cơ nghiêng 45 độ, chốt cửa được Văn Bình mở hờ từ nãy, cánh cửa bật ra ngoài, gió thổi vào ào ào. Văn Bình thuận tay kéo viên phi công phụ làm hắn mất trớn nhào qua khung cửa trống. Vặn Bình xử dụng đòn chết thật lẹ đến nỗi viên phi công phụ lao đầu ra ngoài không khí Vích-ky mới nhìn thấy. Hắn thét lớn một tiếng:
- Chết!
Tiếng thét ngắn của hắn đã bị tiếng máy và tiếng gió khỏa lấp. Văn Bình ngáng chân làm chướng ngại vật vì suýt nữa Côcô bị nạn. Nàng vuột tay khỏi thân ghế cuộn tròn trên sàn, chỉ cách khung cửa hãi hùng trong gang tấc.
Nàng ôm lấy chân Văn Bình. Trực thăng bắt đầu lấy lại được quân bình. Màn sương giãn rộng ra, để lộ mặt biển sóng vỗ rập rình, trong giây lát trực thăng bay là là sát mặt nước, bọt trắng li ti bắn lên làm Văn Bình bỏng da thịt, như thể ngồi trên chảo mỡ sôi sùng sục. Tuy nhiên, phi công không đáp thẳng xuống mặt biển. Vì ngay trước mắt, một giẻo đất nhỏ vừa hiện ra. Có lẽ đây là một tiểu đảo san-hô. Loại tiểu đảo san-hô này mọc lên và lặn xuống hàng năm như trò quỷ thuật dọc bờ biển tây bộ Nam-Mỹ.
Tiểu đảo san-hô chỉ rộng bằng sân chơi của một trường tiểu học, mặt đất gập ghềnh, lồi lõm một màu xám ảm đạm, trông như nền đất trên nguyệt cầu. Văn Bình đinh ninh trực thăng chỉ rung chuyển mạnh trong khoảnh khắc rồi đậu lại trên mặt san-hô cứng như xi-măng phi đạo, trái lại, chàng nghe "bụp" một tiếng lớn. Nền đất không cứng mà lại mềm nhũn. Trong phút bối rối, phi công đã hạ xuống bải lầy, bùn ngập lún bánh xe.
Không riêng Văn Bình, mọi người đều tái mặt. Phi công lảo đảo đứng dậy trên ghế. Miệng hắn lẩm bẩm:
- Bùn... bùn... cẩn thận kẻo trực thăng sụt xuống thì bị chôn sống hết.
Văn Bình từng bị mắc kẹt trong bùn nên đoán biết được những nguy hiểm đang chờ đợi. Cách đây không lâu, chàng bị lạc trong rừng lim gần biên giới Lào-Miến, đột nhiên hai chân đang bước đều bị chôn cứng trong bùn, may thay, đó là bùn do mủn lá thâm niên gây ra, và may thay trong tầm tay chàng có hàng hà sa số rễ lim dai bền nên chàng thoát chết. Nếu không nắm được rễ cây, chàng cũng khó thể bỏ mạng, vì ngay từ thế chiến thứ hai, hoạt động tại Âu châu trong hàng ngũ o.s.s. chàng đã học qua phương pháp chống kẹt bùn tại trường đào tạo biệt kích điệp báo.
Vích-ky níu vai Văn Bình, giọng băn khoăn:
- Anh tính sao?
Văn Bình nhìn ra ngoài. Mặt bùn sắp mấp mé ngưỡng cửa trực thăng. Cho dẫu người trong trực thăng nín thở, ngồi như phỗng đá, sức nặng của trực thăng vẫn làm lớp bùn dâng lên, và chẳng bao lâu nữa, bùn sẽ tràn vào, toàn thể sẽ chết ngập. Giá phi công sáng suốt, bình tĩnh và tinh mắt, hắn đã lái trệch sang bên phải và trực thăng đã hạ xuống nền san-hô. Vũng bùn rộng bằng cái ao nhỏ, trực thăng rớt tõm giữa ao, cách bờ chừng 5, 6 mét. 5, 6 mét không lấy gì làm xa, nhưng vượt qua bằng chân không phải dễ.
Trừ phi...
Phi công quay lại hỏi Vích-ky:
- Đến bờ chỉ 6 mét là cùng. Tôi có thể nhảy xa được gần 6 mét. Nhưng phải có bàn đạp lấy trớn. Nếu nhún mạnh thì trực thăng lún xuống mất. Anh có nhảy qua nồi không?
Vích-ky lắc đầu, ngao ngán:
- Anh nhỏ bé hơn tôi còn không vượt được, phương chi tôi lại béo thù lù... Cho dẫu tôi thoát lên bờ thì mình tôi an toàn, mọi người sẽ chết.
Hắn ngó Văn Bình bằng cặp mắt khẩn cầu:
- Tôi tin là anh có thể cứu chúng tôi.
Văn Bình chưa kịp đáp thì Buru đã buông ra một tiếng chửi đổng tục tĩu. Miệng hắn độc như miệng rắn hoa, há ra là nói bậy, bất kể người nghe là ai. Tuy nhiên, hắn chửi đổng không phải để biểu lộ sự bực tức. Hắn chửi đổng để báo tin những giọt bùn đen ngòm đầu tiên đã chui qua kẽ hở vào phi cơ. Trực thăng đáp xuống nghiêng, phía đuôi mấp mé mặt bùn trong khi ca-bin phi hành còn cách xa gần hai mét.
Văn Bình nhún vai đeo cuộn giây thừng ni-lông đoạn nhẹ nhàng men lên nắp ca-bin phi hành. Vích-ky hỏi:
- Liệu anh nhảy qua được vũng bùn không?
Văn Bình đáp:
- Có thể. Trên bờ không có thân cây hoặc tảng đá lớn nào cả nên tôi dự định nắm một đấu dây, đầu kia buộc chặt vào nốc trực thăng. Sau đó, từng người một sẽ lần lượt bám đường dây đi từ trực thăng lên bờ. Chúng ta không cần hấp tấp vì theo tôi ước đoán, phải từ 15 phút đến nửa giờ nữa, trực thăng mới lún hết xuống bùn được.
Buru reo lên, giọng khoái trá:
- Đúng lắm, đúng lắm.
Song chỉ nửa phút sau, hắn đã xụ mặt:
- Anh giữ một đầu dây e không xong. Sức nặng sẽ làm anh toét các ngón tay, rồi anh phải buông ra. Thú thật với anh, tôi không muốn là người bị rớt xuống bùn.
Văn Bình cười
- Yên tâm. Anh sẽ được cứu trước tiên.
Viên phi công hỏi:
- Còn hai cô này? Không lẽ anh Buru là đàn ông khỏe mạnh mà lên bờ trước hai người đàn bà yếu đuối?
Côcô xen vào bằng tiếng thở dài buồn bã:
- Các ông lên bờ trước thì hơn. Vì không hiểu cô Rita nghĩ sao, riêng tôi, tôi không thể chuyền tay trên dây thừng từ đây sang bờ được.
Lời nói của Côcô làm Văn Bình toát bồ hôi. Nàng nhận xét rất đúng. Muốn đi dây từ trực thăng lên bờ phải là lực sĩ được tập luyện, với cánh tay vô cùng dẻo dai. Vì hai chân chơi vơi trên không, chỉ có thể xê dịch bằng hai tay. Nhưng Văn Bình không dám trì hoãn thêm nữa. Chàng hy vọng ba người đàn ông ra khỏi trực thăng sẽ làm sức nặng giảm bớt, và trong khi đó chàng sẽ tìm cách cứu thoát Côcô và Rita. Chàng bèn nhún vai, vẻ mặt vui vẻ:
- Không sao. Tôi sẽ có kế hoạch.
Tuy chàng hết sức rón rén, sàn phi cơ cũng tròng trành. Trong loáng mắt chàng đã trèo lên nốc. Rita và Côcô nhìn theo chàng, dường như cả hai đều muốn nói thầm với chàng bằng mắt những nói u uẩn dằn giấu dưới đáy lòng.
Bầu trời bắt đầu quang đãng. Sương mù tan nhiều nên vòm trời trở nên cao hơn, tròn hơn và rộng hơn, chân trời Đông vàng rộm ánh nắng. Mặt biển trắng xóa một mầu, tứ phía toàn nước là nước, chỉ trông cảnh trời nước bao la Văn Bình cũng hoảng kinh.
Trên tiểu đảo san-hô không có bóng cây, đến cả những cây kè lùn hoặc bụi rong cũng không thấy. Mặt đất gồm toàn sỏi trắng xám lổn nhổn. Khi sóng biển nương theo gió vỗ vào bờ đảo, Văn Bình thấy cả giẻo đất san-hô đang rung rinh như sắp sửa xụp xuống.
Khoảng cách từ nóc trực thăng đến bờ ao vùn không lấy gì làm xa và nếu chàng được phép đạp chân thật mạnh lấy trớn nhảy lên thì phép phi thân sẽ giúp chàng bay bỗng nhẹ nhàng. Nhưng nếu chàng đạp chân thật mạnh vào mái trực thăng, bùn sẽ tràn vào xối xả. Chàng bèn nín thở cho thân thể nhẹ đi, đoạn áp dụng lối tấn "tiền cung hậu tiển" trong Thạch Đầu quyền, chân trước hơi cong, chân sau duỗi thẳng. Phép tấn này hòa hợp với phép vận chân khí sẽ có thể đưa chàng sang bên kia bờ.
Chàng cứ nín thở, rồi hít hơi đầy ngực thở thán khí ra, rồi tiếp tục nín thở, cứ xen kẽ ba động tác nhịp nhàng này một hồi lâu. Nhiệt lượng toàn thân chạy dồn dập từ thượng bộ đến hạ bộ, tập trung vào bắp đùi và bàn chân. Như động cơ phản lực của hỏa tiển được đốt cháy, đẩy hỏa tiển lên không gian, nhiệt lượng tập trung theo phép phi thân đã tạo trớn cho hai chân Văn Bình mặc dầu chàng vẫn đứng nguyên vị trí trên trần trực thăng.
Vút một tiếng nhẹ như tiếng gió thổi, Văn Bình đã cất mình khỏi nóc trực thăng, bay lướt qua vũng bùn đen ngòm và hạ xuống nhẹ nhàng trên bờ ao san-hô. Chàng lăn tròn một vòng trước khi đứng dậy. Nét mặt chàng không hề biến đổi, chàng tháo cuộn dây đeo trên vai ra, cột lại thành dây lát-sô của giới cao-bồi giữ bò rừng tây bộ Mỹ châu, quay thử nhiều vòng rồi quăng mạnh về phía trực thăng. Sợi dây như được thoa chất cồn dính, ngay trong phút đầu đã quấn chặt lấy trục cánh quạt. Vích-ky ló cổ ra khỏi ca-bin phi hành, dùng dao cắt đứt sợi dây, buộc thành nhiều vòng nhằng nhịt quanh thân ghế trực thăng.
Văn Bình giật kéo để thử mực độ kiên cố trước khi cất tiếng gọi lớn:
- Buru, anh khánh thành cầu nồi đi!
Buru bò ra ngoài, hai tay chụp lấy sợi dây, từ từ tụt xuống. Nóc phi cơ cao hơn bờ, sợi dây lại đựợc kéo thật căng, Buru di chuyển nhẹ nhõm và dễ dàng hơn sự dự tính của Văn Bình. Trong vòng nửa phút đồng hồ, hắn đã đặt chân lên nền đất san-hô. Hắn trút ra tiếng thở phào khoan khoái.
Tiếp theo đến viên phi công. Vích-ky tuột dây sau cùng. Thân thể hắn nặng nề song hắn chuyền tay gọn gàng như con mèo làm xiếc. Văn Bình trao đầu dây cho Vích-ky rồi nói:
- Giờ đây, tôi quay lại trực thăng để cứu hai cô gái. Phiền anh cầm chặt đầu dây.
Vích-ky hỏi, giọng sửng sốt:
- Anh bế từng người một ư?
Chàng đáp
- Phải. Vì tôị đã nghĩ kỹ, không có lối thoát thân nào khác. Từ nãy đến giờ, trực thăng đã lún xuống thêm, nhưng cũng phải gần một mét nữa mới ngập được đến nóc, trong thời gian này, tôi hy vọng đưa hai cô gái ra khỏi.
Dứt lời, chàng nắm dây thừng thoăn thoắt leo ngược lên trực thăng. Côcô và Rita đều chờ sẵn trên mái, thời tiết bình thường mà cả hai đều run cầm cập. Họ run vì sợ hơn là vì lạnh. Một cuộc giằng xé diễn ra trong lương tâm chàng. Giữa Rita và Côcô, chàng sẽ cứu ai trước? Chàng chìa tay cho Rita nắm vì nhận thấy nàng còn mệt mỏi. Chàng nói với Côcô:
- Cô chịu khó đợi vài ba phút. Rita phải sang bờ trước vì sức lực quá suy yếu.
Côcô đáp:
- Ông nói đúng. Rita cần được đưa sang bờ trước em. Nàng đáng sống hơn em nhiều.
Văn Bình lặng thinh. Rita rút tay lại:
- Thôi, anh hãy đưa Côcô sang trước. Nàng đáng sống hơn em nhiều.
Cả hai đều nhường cho nhau sang trước. Đúng ra, người nào cũng muốn sang trước, sự nhường nhịn chỉ là một hình thức của sự tranh giành và giận lẫy. Văn Bình đành hăm dọa:
- Trực thăng sắp ngập bùn, và chúng ta sẽ bị chết ngạt, tôi không thể nán thêm lại đây nữa... Yêu cầu hai cô quyết định ngay. Tôi vẫn giữ ý kiến hồi nãy, Rita còn mệt mỏi nên cần được cứu trước.
Côcô trề môi:
- Anh nói rất đúng. Rita không những đáng cứu mà cũng đáng yêu hơn nữa.
Rita cũng chanh chua không kém:
- Cô nói sai. Cô đẹp hơn tôi, cô dễ thương hơn tôi nên cô đáng được hưởng quyền ưu tiên.
Văn Bình đành giơ hai cánh tay lên trời, ra dáng tuyệt vọng:
- Mời hai cô xuống chân, mực bùn đang dâng lên, chẳng bao lâu nữa sẽ tràn qua nóc, khi ấy tôi có ba đầu sáu tay cũng không thể tiếp cứu, không khéo tôi sẽ bỏ mạng luôn tại đây với các cô. Tôi kêu gọi sự thông cảm của hai cô. Nào, ai muốn sang trước thì chìa tay cho tôi nắm.
Chàng đinh ninh Côcô sẽ chìa tay trước vì nàng ghen hơn Rita một bậc. Cách cư xử của Rita có vẻ quý phái hơn nhiều. Chàng chưa biết rõ đời sống thật của hai người, nhưng căn cứ vào ngôn ngữ và cử chỉ, chàng cảm thấy Rita là cô gái có học, còn Côcô dường như dạn dầy và lọc lõi sau nhiều năm lăn lộn.
Nhưng sự thật xảy ra trước mắt làm chàng sửng sốt. Dĩ nhiên Côcô chìa tay. Song nàng chỉ chìa tay ra sau Rita. Kết quả là hai cô gái cùng chìa tay, đòi Văn Bình đưa sang bên kia bờ. Mọi việc đều quay lại khởi điểm, chàng phải tự lấy quyết định thật nhanh vì mực bùn không chờ đợi chàng lâu nữa.
Chàng bèn phóng ra hai atêmi. Cả hai, Rita lẫn Côcô đều lãnh đòn vào huyệt trên đầu. Côcô gục trước tiên, mấy tích tắc đồng hồ sau, Rita mới chịu bất tỉnh. Rita ngã chặn lên bụng Côcô. Văn Bình xuất chiêu nhanh như điện xẹt nên hai cô gái bị mê man mà không có thời giờ tìm hiểu nguyên nhân. Lối xử trí miễn cưỡng này sẽ giúp Văn Bình thoát khỏi lưới ghen tuông vô lý của hai cô gái. Sau khi lên bờ, họ sẽ không biết chàng đã cứu aí trước, ai sau, và cả hai đều tin tưởng được chàng đáp ứng nồng nhiệt.
Viên phi công và Vích-ky vẫn chăm chú theo dõi hành động của Văn Bình trong khi Buru quay lưng về phía trực thăng bị ngập bùn, nhẩn nha nhìn ra biển rộng, miệng phì phèo thuốc lá. Hắn có thái độ phớt tỉnh kỳ quặc khiến người có tánh nhẫn nhục nhất cũng phải khinh ghét.
Viên phi công hơi cau mày khi thấy Văn Bình vung đòn, đánh mê hai cô gái trên nóc trực thăng và nhanh nhẹn cặp Rita vào nách, tuột dây sang bờ. Nét mặt của Vích-ky không thay đổi, tuy nhiên, trong cặp mắt sáng quắc của hắn hiện lên một tia đỏ.
Văn Bình đặt Rita nằm dài trên đất san-hô rồi quay trở lại trực thăng. Suýt nữa Côcô rớt xuống bùn. Trong cơn mê, nàng quẫy mình, hai chân buông thỏng vào khoảng không, chỉ chờ một phần mười giây đồng hồ mất thế thăng bằng là nàng bật khỏi nóc trực thăng.
Bùn đã mấp mé cửa ca-bin phi hành. Văn Bình xốc Côcô lên vai. Chàng tuột được nửa đường thì Côcô tỉnh dậy. Chàng đã tính sai sức chịu đựng của nàng. Chàng không ngờ Côcô được luyện tập ngoại công, khiến lớp da của nàng dầy hơn lớp da người thường, do đó chàng trù liệu nàng ngất 10 phút thì nàng chỉ ngất trong 5 phút. Con ngươi tỉnh cơn mê đột nhiên nặng hơn, Côcô lại vùng vẫy nên sức nặng đeo lấy sợi dạy ni-lông được gia tăng gấp bội. Văn Bình vội co chân để khỏi vướng bùn. Đứng trên bờ, viên phi công nhìn thấy mối nguy trước tiên. Hắn giằng đầu dây ni-lông trong tay Vích-ky và nâng lên cao, đặt vào xương vai hắn.
Hắn phải là lực sĩ có sức khỏe phi thường mới gánh đỡ được hai khối xương thịt của Văn Bình và Côcô mà vai không gẫy lìa. Vích-ky ghì một bên vai để chia xẻ gánh nặng với hắn. Trong nháy mắt Văn Bình thoát hiểm. Nhưng vì hai đầu dây trở nên cao bằng nhau nên Văn Bình không thể tiếp tục tuột xuống bờ như trước nữa. Chàng bèn bấm ngón tay vào yếu huyệt sau lưng cho Côcô mê man lại rồi quập nàng quanh cổ để hai tay chàng được tự do chuyền trên sợi dây.
Chàng hạ chân xuống bờ và khuỵu xuống. Chàng xử dụng tối đa sức lực và nguyên khí của cơ thể nên bị mệt nhoài. Vích-ky đỡ Côcô và giải huyệt cho nàng.
Văn Bình gượng đứng dậy, miệng nhoẻn cười biểu lộ sự cám ơn. Thật vậy, nếu viên phi công không tinh mắt và nhanh trí, và nếu hắn non nớt về võ thuật, Văn Bình đã phải buông thả Côcô, mặc nàng chìm lỉm dưới bùn và chết ngập. Chàng đeo nàng trên vai thì chàng sẽ chết theo nàng. Cho nên chàng không còn cách nào, ngoài cách hy sinh nàng để tìm sự sống.
Miệng cười thân thiện của chàng bỗng tắt ngúm.
Vì viên phi công không cười lại. Hắn chằm chằm ngó chàng bằng cặp mắt không thân thiện chút nào.
Kèm với cặp mắt không thân thiện này là một miệng súng lục dữ dằn. Và tiếng quát cộc lốc:
- Tại sao anh hạ thủ bạn tôi?