Gia Phong tức tối, anh quăng mạnh điếu thuốc xuống nền: - Chị im đi! Chị lấy tư cách gì mà dạy đời tôi? Chuyện của tôi không cần chị xía vô. Kỳ Duyên kéo tay Huệ Nga: - Bỏ đi chị, chúng ta về phòng đi. Có anh Sơn đi bảo lãnh anh Sang rồi, không sao đâu. Huệ Nga bỏ đi trở vào, cô cố năng cơn tức giận: - Tôi quyết tìm ra kẻ chủ mưu trong việc này. - Mời tự nhiên. Đúng lúc, Thế Sơn kè Minh Sang đi vào, đụng mặt Gia Phong, anh thoáng tái mặt: - Phó... phó giám đốc. - Công việc của công ty giao cho anh là chuyện này đó hả? Anh lấy gì giải thích với tôi đây. - Tôi... tôi chỉ nghĩ tình đồng nghiệp thì giúp đỡ nhau thôi. - Đồng nghiệp? Bộ anh muốn làm đồng nghiệp với cậu ta lắm à? Được, lát nữa vào phòng tôi nhận quyết định thôi việc đi. - Phó giám đốc.. - Sao hả? Khẽ liếc qua Minh Sang đang nhắn nghiền đôi mắt, Gia Phong nhếch môi, nụ cười nửa miệng của anh thật đáng ghét. - Nếu không muốn như thế, thì hãy tống cái thứ này ra khỏi công ty ngay, tôi không muốn công ty phải mất uy tín. Huệ Nga chạy ra, cô hốt hoảng khi thấy Minh Sang bầm tím cả mặt mày. - Trời ơi! Sao lại thế này? Thật tồi bại mà. Cô quay qua Gia Phong đang tỉnh queo phì phà điếu thuốc. - Kiệt tác của cậu, có phải không? Tôi sẽ gặp tổng giám đốc để hỏi rõ sự việc này. Huệ Nga vụt chạy đi, Gia Phong chậm buồn liếc mắt. Anh búng tàn thuốc về phía Thế Sơn. - Khi tôi trở lại, mọi việc phải gảii quyết xong. Nếu không, cái ghế của anh chẳng còn. Thế Sơn nhìn theo dáng đi hả hê của Gia Phong mà nóng mặt:- Hừ! Cái thứ khốn như mày, đừng hòng dọa được tao. Kè Minh Sang vào phòng, đặt anh nằm lên ghế, anh thúc: - Kỳ Duyên này! Lấy khăn nóng lau mặt cho nó đi. Tội nghiệp, chắc ăn đòn đau lắm. Kỳ Duyên nhìn Minh Sang xót xa: - Bọn độc ác thiệt. Đánh người ta ra nông nổi này, tưởng có tiền là hay lắm sao? Nhã Tâm tay xách nách mang rất nhiều thứ lỉnh kỉnh bước vào. Mặt cô trông rất tươi, ăn nhất là nụ cười luôn nở trên môi: - Chào mọi người. Thế nào, buổi sáng vui vẻ chứ? Kỳ Duyên trề môi, chẳng thèm trả lời. Nhã Tâm thấy lạ, nhưng cũng chẳng để ý vì cô đang vui. Quay qua Thế Sơn, cô chìa tay: - Chúc anh buổi sáng tốt lành! Khẽ liếc Nhã Tâm, giọng Thế Sơn lạnh lùng: - Cám ơn, tôi không dám nhận. Vốn không chấp nhất, Nhã Tâm vẫn mỉm cười, cô để tất cả mọi thứ cô mang để lên bàn, rồi vỗ tay: - Hôm nay chúng ta cùng tổ chức sinh nhật cho Minh Sang nhé. Anh ta đến hay chưa vậy? Một tiếng rên nhỏ phát ra trên ghế xa lông làm Nhã Tâm chú ý. Ánh mắt cô nhìn thẳng, rồi trợn tròn như không tin vào đôi mắt của mình. - Tại sao... anh Sang làm sao vậy anh Sơn! Anh Sang làm sao vậy? Kỳ Duyên không nén được nữa, cô quát: - Chính cô đã hại anh ấy ra nông nổi này. Chính cô đó... chính cô... Nhã Tâm chẳng hiểu gì cả. Tại sao là cô? Cô làm gì, cô có làm gì đâu, tại sao lại đỗ lỗi cho cô? Cô mến anh ấy lắm mà, cô còn mong muốn anh được thăng tiến, cô không bao giờ làm hại đến anh, vậy thì... Bước lại gần Minh Sang, cô lắc đầu: - Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao mọi người lại đổ lổi cho tôi? Tôi rất mến anh ấy cơ mà, làm sao tôi có thể. - Cũng chính vì sự yêu mến của cô, sự quan tâm của cô đối với anh ấy mà anh ấy mới bị như vậy đấy. Tôi khuyên cô nên rời xa anh ấy đi. Nhã Tâm thoáng giật mình khi có một tiếng hét lớn bên ngoài vọng vào: - Tôi bảo mà hai người không nghe à? Muốn mất việc hết hay sao? Tiếp theo là Gia Phong xuất hiện, gương mặt anh đầy vẻ tức giận. Chạm phải ánh mắt của Nhã Tâm, anh vội quay đi. - Em đến lúc nào vậy? Sao không gọi điện cho anh để anh đến em? Nào!Lên phòng anh đi, anh có chuyện muốn nói với em. - Chuyện này là như thế nào? Gia Phong tỉnh bơ, anh làm mặt ngây thơ như chưa có chuyện gì xảy ra: - Chuyện gì cơ? - Có phải là anh gây ra không? - Sao em lại nghĩ xấu về anh như thế? Anh không bao giờ làm chuyện đó đâu. Vả lại, em với cậu ta là bạn mà, bạn của em cũng là bạn của anh. - Thế anh có biết đã xảy ra chuyện gì hay không? Nhân viên của mình bị như thế mà để yên được à? - Anh... Kỳ Duyên đắp khăn lạnh lên tráng Minh Sang, cô nói: - Minh Sang đâu còn là nhân viên của cô ty, phải không phó giám đốc? - Cô im đi! Ai nói với cô hả? - Hình như chính anh phó giám đốc thì phải. Nhã Tâm gạt tay của Gia Phong, ngồi xuống bên cạnh Minh Sang: - Chuyện này tôi sẽ gặp cha tôi để hỏi rõ. Còn bây giờ, tôi phải đưa anh ấy đến bệnh viện. Thấy Nhã Tâm kéo Minh Sang dựa vào người cô, Gia Phong run nhẹ đôi môi, mắt anh nhìn chăm chăm vào hai người như muốn tách ra làm hai. Nỗi hờn ghen lập tức bùng cháy, anh bước xộc tới kéo ngược Nhã Tâm ra. - Em là thế còn gì là thể thống nữa? Em muốn cha em bị mất mặt vì em sao? - Chuyện gì phải mất mặt, bạn bè giúp nhau chẳng được hay sao? Tôi nghĩ cha tôi cũng đồng ý với cách làm của tôi. Gia Phong mỉm cười: - Em lầm rồi, bác rất tán đồng thành ý của anh. - Anh đừng nói bậy. Cha tôi không bao giờ tán thành chuyện như vậy. - Bác vì lo cho em thôi. Nghe lời anh bỏ mặc anh ta. Em là một cô chủ, đừng nên vì một thằng nhân viên không ra gì mà để thiên hạ xầm xì bàn tán. - Tôi cấm anh xúc phạm đến anh ấy. Con người của anh ấy tôi hiểu rất rõ, ảnh không bao giờ lùi bước trước khó khăn. - Đúng, "anh hùng " trong mắt em tài lắm. Vừa làm mất hợp đồng gây thiệt hại về vật chất cho công ty, vừa đánh người rôi bị bắt bỏ tù, làm ảnh hưởng đến tinh thần, danh dự của công ty... Em thấy anh ta xuất sắc chưa? - Hừ! Với bản lãnh của anh ta đừng nói chuyện cỏn con này. Tôi tin là Minh Sang sẽ giải quyết được mọi chuyện, trừ khi có kẻ hãm hại anh ấy. Gia Phong bật cười khẩy, gương mặt của anh ngẩng lên cao: - Hãm hại? Ha ha... em làm anh buồn cười quá. Ai lại đi ganh tỵ với một nhân viên tép riu kia chứ? - Có chứ, có kẻ vì sự đam mê mù quáng, vì lợi ích của cá nhân làm ra điều đó. Huệ Nga bước tới, đôi mắt cô nhìn thẳng vào mặt Gia Phong: - Tôi không biết chị nói gì. - Tôi chỉ nói cho người ta hiểu, chứ đâu có cho cậu biết. - Chị bị thần kinh chăng? Rồi anh quay qua Nhã Tâm: - Anh về phòng đây. Chiều nay, anh mời em dùng cơm.Gia Phong đi khỏi, Nhã Tâm mới đứng lên, cô tìm điện thoại: - Phải liên lạc với gia đình của anh ấy. Thế Sơn đưa tay ra hiệu: - Đừng! Minh Sang dặn dò là đừng báo cho gia đình cậu ấy biết. Cậu ấy không muốn người nhà lo lắng. Quay nhìn Minh Sang, Nhã Tâm thấy lòng đau nhói. Cô không biết phải làm gì đây khi sự việc dần dần hiện ra đúng theo điều cô lo sợ. Cô thật không muốn đối mặt với sự việc này, nhưng cô cũng không muốn nhìn Minh Sang phải chịu oan ức như vậy. Trời ơi! Cô phải làm sao đây? Dường như đoán được suy nghĩ của cô, Huệ Nga bước đến: - Em không cần phải lo lắng như thế, chị tin là sẽ có cách giải quyết. Tiếng của Kỳ Duyên làm cả hai quay lại: - Anh Sang tỉnh rồi! Nhã Tâm nhanh hơn, cô chạy đến ngồi xọp bên Minh Sang, tay cô nắm chặt tay anh. - Anh thấy trong người thế nào? Minh Sang gượng ngồi dậy, anh nhìn xung quanh: - May quá! Lại được trở về công ty rồi. Thế Sơn chống nạnh: - Thà đừng trở về còn hơn. Huệ Nga giơ tay: - Nè! Em hãy nói cho chị nghe chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao em lại bị đánh ra nông nỗi này? - Em... em cũng chẳng biết nữa. Mấy anh công an không chịu nghe em giải thích, cứ nói em đánh người thô bạo, đến em bị người ta đánh. - Thật là quá đáng! Pháp luật ở đâu chứ? Mình không thể bỏ qua chuyện này được. - Đúng rồi, tưởng có tiền là ngon lắm sao. Nhã Tâm gật đầu: - Tôi sẽ hỏi lại cha tôi việc này, nhất định sẽ cho nó ra ánh sáng. Kỳ Duyên trề môi: - Ra ánh sáng? Tôi có nghe lầm không vậy? Cô nỡ lòng sao? - Chị nói thế là có ý gì? - Ý gì tự cô biết lấy, đừng giả nhân giả nghĩa ở đây. Huệ Nga can ngăn: - Thôi, cho tôi xin đi, hai người đừng có cãi nữa. Tôi nghĩ là Nhã Tâm chẳng biết chuyện này đâu. - Người thân với nhau mà không hiểu à? Em không tin đâu. Minh Sang xua tay: - Xin đừng vì chuyện của tôi mà gây mất lòng nhau, hãy để tôi tự giải quyết. Nhã Tâm bật khóc, cô cũng chẳng biết vì sao cô khóc nữa: - Em xin lỗi. - Nín đi Tâm! Em chẳng có lỗi gì cả, mọi chuyện đâu có liên quan đến em. - Nhưng em có cảm giác là vì em anh mới bị như thế. Minh Sang mỉm cười, mắt anh nhìn mông lung: - Có lẽ ư? Chúng ta là bạn của nhau mà, vì tình bạn của em, anh chịu đau vài cái đâu có hề hấn gì. Nhưng nhìn em khóc, anh chịu không được đâu. Nín đi em! Đưa tay ngăn dòng nước mắt, Nhã Tâm gật đầu: - Em cám ơn anh. Bây giờ em đưa anh đến bệnh viện nha. - Không cần đâu, anh không sao cả. - Nhưng mà... - Chỉ cần uống thuốc là khỏi thôi mà. Thế Sơn nãy giờ đứng im, giờ mới lên tiếng: - Chị Nga! Chị gặp giám đốc sao rồi? - Ông ấy bảo là không biết gì cả, để ổng điều tra lại xem sao. - Em nghĩ là ổng chủ mưu thì đúng hơn. Ơ! Xin lỗi nha cô Tâm, tôi chỉ... Thấy Nhã Tâm yên lặng, Minh Sang xua tan không khí căng thẳng: - Không phải đâu. Giám đốc là người công tư phân minh, tôi tin ông ấy không làm những chuyện này. - Nhìn được mặt, chứ ai nhìn được lòng đâu mà nói. Nhìn khẽ Nhã Tâm, Minh Sang lắc đầu: - Đừng đánh giá thấp người ta, hãy nể mặt Nhã Tâm với. Nhã Tâm vụt chạy ra cửa, cô không muốn nghe những lời đó nữa và cô cũng không muốn anh thấy giọt nước mắt của cô. Cô khóc vì sự thật đã dần dần hiện ra. Cô khóc vì sự toan tính và lòng ích kỷ. Cô khóc vì một tình bạn chân chính sắp bị vỡ tan. o0o Quăng mạnh tờ báo xuống, ông Xuân Cường bực tức: - Chuyện này là sao? Tại sao các nhà báo lại làm ầm lên như vậy? Gia Phong cũng nóng lòng không kém: - Chuyện này nếu làm không rõ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của chúng ta, kể cả công ty cũng bị mất uy tín. - Bác đã bảo con giải quyết cho êm xui cơ mà, sao giờ lại om sòm cả lên, con giải thích sao đây? - Dạ... con xin lỗi. - Xin lỗi? Hai chữ xin lỗi làm được cái gì? Bây giờ quan trọng là làm sao giải quyết cái vụ này. Đấm mạnh tay xuống bàn, Gia Phong nghiến răng: - Tất cả cũng do thằng đó gây ra, phải cho nó một bài học mới được. - Đấy, sự nông nổi của con mới ra cớ sự này nè. Bây giờ, con định hại công ty phá sản ư? - Con... Ngồi xuống ghế châm cho mình một điếu thuốc,ông Cường từ từ nhả khói: - Quan trọng là người viết bài báo này. Phải điều tra xem tác giả là ai, lúc đó chúng ta mới có cách. - Còn thằng nhãi kia? - Cứ để nó làm việc. Sự thế bây giờ bất lợi cho nó sẽ tạo cơ hội cho báo chí thêm thôi, từ từ rồi tính. - Con không thể ngồi yên nhìn nó nhởn nhơ bên Nhã Tâm được. Rít mạnh một hơi thuốc, ông Cường trừng mắt: - Kẻ tức thời mới là trang tuấn kiệt, con nóng lòng mà làm gì. Nhã Tâm cũng đã nghi ngờ rồi, nó mà phát hiện là sự việc rối tung lên ngay. - Nhưng... - Không có nhưng nhị gì cả. Con hãy nghe lời bác, án binh bất động. Đợi việc điều tra xong, chúng ta sẽ có kế hoạch ngay. Ngồi xuống ghế cạnh ông Xuân Cường anh lắc đầu: - Đôi lúc, con thấy mình đã đi quá xa con không biết mình có làm đúng hay không? - Đừng nản chí chứ. Trong tình yêu, con phải đứng vững mới có hy vọng chiến thắng. Bên cạnh đã có bác, Nhã tâm sẽ là vợ của con... Yên lòng đi! Gia Phong độc thoại: - Trước đây, con và Nhã Tâm rất vui khi ở bên nhau, hai đứa đều có chung một cảm tưởng, một suy nghĩ. Món nào thích cả hai cùng thích, món nào ghét cả hai cùng ghét.Tình cảm của chúng con tiến triển và như thạch đá vững bền, nhưng không ngờ sự xuất hiện của hắn ta đã làm thay đổi tất cả. Hai con luôn bất đồng ý kiến với nhau. Món cô ấy thích giờ không còn phù hợp với con nữa. Cô ấy suốt ngày cứ tránh mặt con, lại thân mật với hắn ta trước mặt con nữa. Bây giờ con nghi ngờ vào tình cảm của con quá, con không biết cô ấy còn yêu con nữa hay không? Vỗ vào vai an uỉ đứa con rể tương lai, ông Cường phì cười: - Đừng suy nghĩ lung tung, con hãy tin ở bác. Còn con nữa, không tin vào bản thân mình sao làm được việc lớn. Cố lên! Hít một hơi thật mạnh như để lấy lại sự căn bằng ở tinh thần, Gia Phong gật đầu: - Vâng, con sẽ cố gắng. Có tín hiệu điện thoại, anh giơ tay: - Con xin lỗi. Alô. -... - Ừ, có chuyện gì không? -... - Chuyện đó tôi đâu có bảo anh làm. Anh tự gây ra, giờ anh phải gánh chứ. -... - Nè! Anh đừng có hâm dọa tôi, tôi không sợ đâu. Cho dù cảnh sát có tìm ra bằng chứng đi nữa, thì anh cũng là thủ phạm thôi. -... - Hứ! Năn nỉ ư? Hăm dọa tôi chưa đủ à. -... - Thôi được, anh hãy mời luật sư đi, tôi sẽ chi tiền cho anh. Nên nhớ, nếu anh hé môi nửa lời thì bản án của anh sẽ gia tăng, và cả gia đình anh sống cũng chẳng yên đâu. Tắt máy, Gia Phong lầm bầm: - Chó má! Giờ định quay lại cắn tao à. - Đừng lo, chuyện đó đã liệu sẵn rồi. - Thế hả bác? - Ừ, bạn của bác làm ở tòa án, bác đến nhờ vả tí là xong ngay. - Vậy thì con yên tâm rồi. Thôi, con về phòng đây, có việc gì bác cứ gọi điện cho con nhé. - Ừ. Vừa sờ tay vào nắm cửa thì cửa bật mở. Nhã Tâm bước vào, trên tay cô là tờ báo. - Cha! Chuyện này là như thế nào? Tại sao báo chí lại đăng ầm lên như vậy? Bước lại kéo tay con gái ấn ngồi xuống ghế, ông Cường xua tay: - Con để ý tới việc đó làm gì? Báo chí mà, chuyện gì mà không liên quan đến họ. - Nhưng họ viết bài này sẽ ảnh hưởng đến công ty của chúng ta. Con muốn biết sự thật ra sao. Cha à! Cha nói cho con biết đi. Gạt tay con gái, ông Cường bực bội: - Không lẽ con nghi ngờ cha hay sao? Cả cha mà con còn không tin, xem ra con bị bùa mê của thằng đó rồi. Nhã Tâm quay lại, Gia Phong đang đứng nơi cửa, cô kéo tay anh. - Anh Phong! Anh cho em biết đi. Chuyện báo nói có phải là sự thật không? Gia Phong nắm tay cô, giọng anh hậm hực: - Không lẽ báo nói mà em tin ngay sao? Ở đây cậu ta đánh người trước rồi gây tổn thất cho công ty. Giờ báo lại nói ngược lại, em tin ai đây? - Nhưng mà... - Hừ! Cậu ta bịa đặt ra câu chuyện này cho báo chí, đủ thấy cậu ta gian xảo đến mức nào rồi. Ông Cường thêm vào: - Con tin người quá đấy con gái à. Thứ con trai như nó chỉ biết kiếm tiền phụ nữ thôi. Con thấy không một mình hắn xảy ra chuyện, mà phụ nữ cả phòng lo cho hắn tới cùng. Cả cái cô Huệ Nga gì đó đã già rồi, lại làm ở đây lâu năm cũng bị nó mê hoặc. - Cha đừng có nghĩ xấu cho Minh Sang. Anh ấy là người đứng đắn, bản thân luôn vì công việc. Con tin ảnh nên con mới kết bạn vớí ảnh. Như lúc này nè, xem xong báo, anh ấy tức tốc đến tòa soạn gặp chị anh ấy để hỏi cho rõ. - Chị cậu ta làm phóng viên ư? - Vâng,một phóng viên nổi tiếng nữa là khác. Gia Phong nghiến răng, mặt anh đỏ lên: - Hèn gì, chị em thông đồng với nhau. Xem ra anh đuổi việc cậu ta cũng phải, không bị Oan chút nào. Nhã Tâm cong môi, cô trợn mắt nhìn Gia Phong: - Em tin vào các nhà báo, vì các bài báo của họ viết đều xuất phát từ cảm xúc của con tim. Anh đừng có nghĩ xấu cho anh ấy. Anh mà đuổi việc anh ấy, em sẽ không thèm quen anh nữa đâu. - Em... Thấy tình hình căng thẳng, ông Xuân Cường xua tay, đồng thời nháy mắt với Gia Phong: - Cho cha can đi. Hai con mà đấu khẩu một lát nữa, chắc cha chết đói mất. - Sao lúc sáng con làm điểm tâm, cha không ăn, giờ than đói bụng? Gia Phong hạ hấp giọng, anh mỉm cười: - Hôm nào em làm điểm tâm cho anh ăn với, để anh xem tài nấu nướng của" bà xã" tương lai anh thế nào. - Còn lâu đó, anh tự mà nấu ăn suốt đời đi. - Bác à! Cô ấy lại không chịu nữa rồi, con phải làm sao đây? - Cậu thật là khờ. Con gái ai không mắc cở chứ. Con trai phải dầy mặt và dai mới được. Bước lại nắm tay cô, anh nhỏ giọng: - Hôm nay anh hết tiền rồi, em làm phước, làm ơn dẫn anh đi ăn chung với nha. - Em cũng hết tiền rồi. - Cha còn nè, cha sẽ bao hai đứa. Thôi nào, chúng ta đi đi, cha đói lắm rồi đó. - Xuống căn tin đi cha. - Thôi, ra ngoài ăn thoải mái hơn, với lại, cha không thích trở thành trung tâm bàn tán của mọi người. - Cho dù người ta lấy chủ đề gì, nếu mình không làm thì sợ gì chuyện đó. - Cho dù không liên quan cũng thấy bực mình lắm. Nghe lời cha, ra ngoài ăn đi con gái cưng. - Chỉ có cha mới dụ được con thôi. - Con khỉ thật! - Gia Phong! Con xem đó. Sau này chắc con phải khổ dài dài rồi. - Con không sợ đâu bác ạ. Con sẽ huấn luyện cô ấy trở thành một người vợ hiền ngoan. - Còn khuya. Anh đừng có ham. - Để rồi em xem. (Thiếu 2 trang) - Ê! Làm cái gì vậy? Trúng chén cơm của tôi là tôi ăn thua đủ à. Ngả lưng vào ghế, cô cứng giọng: - Chị không biết, ngày mai phải vào đơn xin nghỉ việc cho chị. - Chị hãy để cho em tự giải quyết được không? Chuyện này cũng đâu có lớn lao gì. - Ờ, không lớn lao. Bộ chưa đi bệnh viện là chưa lớn à? Được, nếu em không nghe chị thì đừng có nói chuyện với chị nữa, bắt đầu từ hôm nay. Buông chén chè đá hết nhấn xuống bàn, Minh Luân lắc đầu: - Hai chị em thật là. Chuyện đâu còn đó, đâu cần phải đến mức tuyệt tình như vậy đâu. - Chứ em nghĩ coi, chị nói nó không nghe lời, cứ khăng khăng một mực đòi theo ý mình. - Minh Sang nói cũng có cái lý của nó. Biết đâu cách giải quyết của nó tốt thì sao. Tôn trọng ý kiến của nó cũng là một cách để nó trưởng thành đó chị. Bước qua ngồi gần chị, Minh Sang bá cổ: - Em biết chị lo cho em, nhưng mà em cũng biết quý bản thân của mình vậy. Em sẽ liệu sự việc mà giải quyết. Chị biết em mà, đâu bao giờ em chịu thua hoặc đứng yên cho người ta đánh. Xí vào trán em, Minh Dung lừ mắt: - Được thôi, tôi sẽ để yên cho cậu. Nhưng nên nhớ, nếu có chuyện xảy ra thì đừng có trách là tại sao tôi không lo. Minh Luân chồm qua, rỉ nhỏ vào tai em: - "Bà" ấy nói vậy, chứ khi em bị chuyện là "bả" đốt công ty đó luôn đấy. - Em biết chứ, vậy mới là chị của em. Ai như anh, chẳng quan tâm gì cả. Ký nhẹ vào đầu em trai, Minh Luân trợn mắt: - Không lo hả. Ta vì nhà ngươi mà phải mất hai buổi để gặp công an đấy. - Ừ, quên nữa. Cám ơn anh Ba nha. - Cái thằng này... Suy nghĩ một lúc, Minh Luân mới gọi em trai: - Minh Sang này! - Dạ. - Em nói thật cho anh biết, ở công ty em đã xảy ra chuyện gì phải không? Đối kỵ, ganh tỵ nhau hay vì một chuyện gì đó? Minh Sang chối phăng: - Ơ... Ồ không! Chẳng có chuyện gì để ganh tỵ nhau đâu, anh Ba à. Chỉ có chuyện hợp đồng của em mới xảy ra trang chấp thôi. - Nhưng anh không hiểu, công ty kia có thù gì với em đâu mà lại bẻ ngoặc hợp đồng như vậy, lại còn gây sự, dùng tiền để đánh người nữa. - Trả thù cá nhân thôi mà, ai biểu em đánh ổng trước làm gì. Minh Dung tức quá, cô quát em trai: - Cái thằng này, tại sao lại nhận lỗi về mình? Chủ nhà hàng đã làm chứng là em không có đánh người trước mà. Minh Luân giơ hai ngón tay lên, đôi mắt trừng trừng nhìn đứa em trai. - Tóm lại chỉ có hai nguyên nhân để giải thích. Một là em bị khống chế, hai là vì ai đó mà em lãnh án giùm. - Xì! Anh nói như là công tố viên không bằng. Em chắc chắn là không nằm một trong hai điều đó rồi. - Đừng chạy tội. Khai mau! Nguyên nhân một hay là nguyên nhân hai? Gật gù tán đồng ý kiến của em. Minh Dung hất mặt: - Được thôi. Nhà ngươi có quyên giữ im lặng, nhưng những gì nhà ngươi nói sau này sẽ là bằng chứng trước tòa. - Ối chà! Chị Hai trở thành ICAC hồi nào vậy cà? Minh Luân hùa theo: - Chắc nhiễm phim Hồng Kông rồi, chạy thôi Sang ơi, không thôi một lát nữa tác phong nghề nghiệp của "bả", "bả" đăng hình anh em mình lên báo truy nã khẩn cấp bây giờ. Nhìn hai đứa em bỏ chạy lên gác với tiếng cười vui lòng, cô thật nhẹ nhõm. Rời quê hương, xa cha mẹ, cô đã trở thành một chỗ dựa vững chắc cho cả ba đứa em trai. Cô vừa làm bổn phận của một người mẹ, vừa mang ý nghĩa của một người cha, và luôn vì các em mà hy sinh tất cả. Tuy chúng không còn nhỏ nữa, nhưng đối với cô, chúng vẫn là những đứa em ngoan ngơ ngác giữa chốn phồn hoa ngày nào. Ngày qua ngày, thay cha em góp ý săn sóc ba đứa em, cô cảm thấy như cuộc sống thú vị hơn. Tuy mỗi một đứa có tính cách khác nhau, nhưng tất cả điều dành cho cô cũng tình thương rất lớn. Có việc gì, chuyện gì đều đem ra bàn luận để lấy ý kiến của nhau. Giờ đây, cô đã an tâm phần nào khi tất cả đều tự lập, tự tìm cho mình một lối đi riêng. Cái cốt yếu cuối cùng còn lại là tất cả vì gia đình, vì cha mẹ, vì hạnh phúc tương lai... của bốn chị em đều nghĩ đến điều đó và đang thực hiện cuộc hành trình riêng của mình. Chuông điện thoại reo vang làm cô bừng tỉnh: - Alô. - Ờ... bộ cô định nghỉ việc hay sao vậy? Nhận ra giọng thách thức, cô phùng má: - Tôi nghỉ hay không là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh? - Hôm nay có buổi hợp báo rất quan trọng, cô còn nhớ không vậy? Có lẽ tôi nhắc thừa quá, trí nhớ cô tốt như thế... Nhìn đồng hồ, cô giật thót người: - Ối trời! Sao không gọi điện sớm một tí? Đồ mắc ma. - Nè! Cô đừng có quá đáng nghen. Không mang ơn tôi còn chửi nữa hả? Đúng là con người cô khô cằn sỏi đá, không một dòng nước nào tưới cho cỏ mọc được. - Thiện Lương! Anh có im đi không? Tôi đâu có cần anh làm phước đâu, tại anh tài lanh thôi. Thiện Lương bật cười, giọng anh tha thiết ấm nồng qua dây "thép": - Không biết tại sao nữa. Hy vọng nguồn nước này sẽ mang lại hạt giống tình cảm nảy mầm trên mảnh đất sỏi đán của em. - Đúng là điên. Tắt máy, Minh Dung cười thầm trong bụng, cô thoáng đỏ hồng đôi má. Hừ! Thứ đáng ghét như anh làm gì có tình cảm nơi tôi, còn lâu ấy. Chợt cô giật cả mình. Chết cha! Mình có nói là sẽ không gặp hắn, sao giờ này lại nghe điện thoại của hắn? Tiêu rồi. Phá vỡ rào chắn rồi. Không được, phải thiết lập lại thôi. Ơ! Nhưng mà mình nghe tiếng thôi, đâu có gặp mặt. Hừm! Chẳng quan trọng. Nghĩ thế, cô bước nhanh vào phòng vệ sinh. Nhưng cô đâu ngờ rằng việc cô nghe điện thoại đã giúp Thiện Lương lấy lại được phong độ, và anh sẽ sẵn sàng "vồ" con mồi hất cứ lúc nào có cơ hội. Đẩy chiếc xe ra cửa, Minh Dung khóa cổng, cô quay vào nhà. - Sang ơi! Trông giúp chị chiếc xe với, chị thay đồ rồi ra liền. - Vâng, em trên đây nhìn được rồi. Khẽ hài lòng với màu son Clip Ice tươi tắn trên môi, cô bước ra cửa trong trang phục rất xinh đẹp: áo sơ mi trắng và váy đen. Quàng chiếc túi con ốc trên lưng, cô bật công tắc xe. Chiếc xe đề hoài chẳng nổ, cô bực bội: - Đứa nào xuống giúp chị một tay coi, chị trễ giờ rồi đây nè. Minh Sang tọt nhanh xuống, anh tiến lại chiếc xe, đạp cả năm đến sáu lần mà chẳng nổ máy. Anh đưa tay lau mồ hôi. - Nó bị bệnh rồi, chị ạ. - Vậy cho chị mượn xe đi. Nhanh đi nhỏ. - Uổng công thôi. Xe em, anh Ba lấy đi liền. - Vậy nói nó chở chị lại tòa soạn luôn. - Còn chị Ba bỏ cho ai chở? Minh Dung tức tối, cô giậm chân: - Anh em tụi bây xem trọng người yêu hơn chị mình phải không? Được rồi, hãy nhớ đất nhé, chị mày sẽ nhớ "cái ơn" này suốt đời. Minh Sang nhăn mặt, anh dỗ ngọt: - Đừng nóng mà chị. Em sẽ gọi tắc xi cho chị đi nha, em trả tiền. - Không cần, tự tao có cách. Dẫn xe vào nhà đi, một lát dắt đi sửa giùm. - Chị có giận em không? - Hơi đâu mà giận. Khẽ quay lưng ra sau, Minh Sang huýt một cái thật lớn. Chưa hiểu chuyên gì thì Minh Dung đã thấy một chiếc xe thắng két kế bên. - Nè! Giờ này còn ở đây sao? Bộ cô không biết họp báo mấy giờ à? Sau phút ngỡ ngàng, cô phùng má: - Vậy còn anh, sao lại ở đây giờ này? Thiện Lương nheo mắt: - Tại tôi có linh cảm rằng, người yêu của tôi gặp khó khăn, nên tôi mới đến đây xem. - Hừ! Thật là đáng ghét. Vậy sao anh không đi xem đi, không chừng cô ấy chuẩn bị nhảy lầu đó. - Tôi đi rồi, cô ấy vẫn bình an. Tiện thể tôi ghé xem cô có đi chưa, thật không ngờ... Anh quay nhìn chiếc xe: - Thế nào? Xe có vấn đề à? Hay là cô lên đây, tôi cho quá giang. Minh Sang gật đầu: - Được đó. Chi Hai quá giang anh Hai đi. - Vừa nói cái gì đấy? - Không... chị trễ giờ rồi đó. - Là đồng nghiệp với nhau mà. Lên xe đi, không thôi cả tôi và cô đều bị phạt đấy. Đôi mắt của anh như van lơn, cầu khẩn. Và trong sâu thẳm của nó, hình như có cả sự âu yếm yêu thương. Cô cụp mắt suy nghĩ: - "Ngu gì không đi. Đi tắc xi từ đây đến đó cũng mất mấy chục ngàn, đi đây không tốn tiền lại... " - Minh Dung! Nhanh lên chứ, chỉ còn năm phút nữa thôi. Câu nói ngọt ngào quá, làm cô tự nhiên nghe theo bước lại xe, cô gật đầu: - Vậy cảm ơn anh nhé. Minh Sang vỗ vai Thiện Lương: - Cố gắng nha anh, em ủng hộ anh. Nhét vào tay Minh Sang một vật bí mật, Thiện Lương nheo mắt: - Cảm ơn em rất nhiều. Chiếc xe lăn bánh, Minh Dung chỉ kịp nhìn thấy phía sau Minh sang đang cúi xuống bên chiếc xe. - Anh chạy từ từ thôi, gì thì gì cũng đã trễ rồi. Thiện Lương giảm dần tốc đô, anh gợi chuyện: - Hôm nay có lẽ em sẽ được sếp khen thưởng đấy. Từ "em" ngọt ngào làm cô phải nín thở nhỏ giọng: - Tôi không hiểu. - Tổng biên tấo đã xem qua chiều dầy thành tích của em, và hôm nay có lẽ em sẽ được khen thưởng. - Ủa! chứ không phải anh được khen thưởng sao? Tôi nghe nói anh ấy rất thích anh. - Cho anh xin hai chữ bình an đi. Anh rất sợ khi phải tiếp xúc với ông ấy đấy. - Thế sao? - Vậy em nghĩ về anh thế nào? Có phải anh là một gã "biến thái", đúng không? - Tôi không biết, nhưng có lẽ là không. Trực giác của tôi cho là vậy. - Em nên tin vào trực giác của mình, vì trực giác của em luôn đúng khi em nghĩ về anh. Cô trề môi: - Không dám đâu, còn khuya, À! Tôi quên mang theo bộ quần áo để trả cho anh, để lần sau vậy. Thiện Lương nhăn mặt: - Em không cần phải trả cho tôi, em có nghe những lời tôi nói hôm đó không? - Nghe chứ. Nhưng mà tôi không cho. (thiếu trang 86+87) - Em mang vào đi, chúng ta đi Bình Dương liền đấy. - Sao vậy? - Sẽ thu hình tại VTV. - Có phải không vậy? Sao không báo trước? - Báo trước thì đâu phải bất ngờ. Nào! Chúng ta chuẩn bị đi nha. Ngồi cho chắc vào, anh chạy nhanh lắm đấy. - Anh... đưa hết thế này, anh lấy gì mà tránh bụi? - Anh không cần, em xử dụng đi. - Hay là vầy, anh dùng kiếng còn khẩu trang tôi sẽ dùng. Thiện Lương cảm thấy hạnh phúc khi cô chia sẻ với anh. Anh mỉm cười, nụ cười mãn nguyện. - Cám ơn em. Chúng ta đi nha. Chiếc xe lăn bánh, anh lại quay ra sau: - Nhớ ngồi chắc nhé, có bụi thì nép vào vai anh đấy. Cô khẽ trề môi, nhưng lòng rất vui không biết tại vì sao nữa. Đang ngồi chống cằm, Minh Sang giật mình khi có tiếng điện thoại reo. Anh nhìn quanh căn phòng. Vẫn chưa có ai vào. Chán thật! Mình đi làm sớm thế. Đưa tay chộp lấy ống nghe, anh nhừa nhựa: - Alô. Phòng kinh doanh của công ty. - Cho em hỏi, có anh em ở đó không ạ? - Anh cô là ai? - Dạ, anh em làm ở trong đó. - Trong đó là chỗ nào, cô nói rõ xem? - Em cũng không biết nữa. Ảnh nói là gọi điện đến đó là ảnh đi rước ngay. Minh Sang bực dọc: - Cô nói vậy làm sao tôi biết được. Đây là công ty Đại Thành, anh cô có phải làm ở đây không? -... Thấy cô gái im lặng, anh lớn tiếng: - Sao hả? Cô không nói, tôi cúp máy đây. - Anh... đừng lớn tiếng, em sợ lắm. Anh hung dữ quá đi. Suýt phì cười trong điện thoại, anh nhỏ giọng: - Được, được. Giờ cô nói đi. - Anh... anh em làm trong đó đó. Anh kêu ảnh giùm em đi. - Tên gì mới được chứ? - Híc! Anh lại lớn tiếng rồi. - Xin lỗi, xin lỗi. Anh của cô tên gì? - Dạ, Lâm Gia Phong. Mình Sang thoáng nhíu mày, rồi anh gật đầu: - Được rồi, cô đang ở đâu, để tôi nhắn lại. - Em đang ở sân bay. - Rồi, còn gì nữa không? - Dạ không... - Tôi cúp máy đây. - Thank you. Gác máy, anh lắc đầu. không biết sao người anh như thế lại có người em như vậy. Anh gõ nhẹ cửa phòng phó giám đốc. Gõ lần thứ hai, gõ lần thứ ba cũng chẳng co tiếng trả lời, anh lớn tiếng: - Phó giám đốc. Chị tạp vụ đi ngang, hỏi: - Anh tìm phó giám đốc hả? - Dạ. Con gọi nãy giờ ma chẳng thấy trả lời. - Ôi! Ông ấy chưa có vào, khoảng chín mười giờ mới vào lận. - Vậy.. - Là sếp mà vào giờ nào không được. Cậu có việc hả? Chịu khó chờ đi. - Con cám ơn cô. - Không có gì. Đi qua đi lại trong phòng, Minh Sang đang đấu tranh cho suy nghĩ hai bên. Có nên đi đón em của "hắn" không nhỉ? không nên, làm thế sẽ mất hết danh dự của mình, hắn ta sẽ nói mình tìm cách nịnh bợ. Nhưng mà em hắn có liên quan gì đến hắn đâu, mình làm thế chỉ giúp người thôi mà. Làm sao đây? Làm sao đây? Chuông điện thoại reo vang. Minh Sang chộp nhanh máy. - Alô. - Hu... hu... anh Hai đâu rồi? Tôi... tôi sợ quá đi. - Nè! Cô nín đi, đừng có khóc. Cô khóc làm tôi quýnh lên đây nè. - Hic! không khóc hả? Nhưng mà anh xấu lắm, chẳng nhắn anh Hai tôi giùm tôi. - Có... nhưng mà... - Tôi không biết, anh làm sao thì làm, mười phút nữa anh Hai tôi không có mặt ở đây là tôi sẽ... - Nè! Cô đừng có làm bậy nha. Ở yên đó đi, có người đến đón cô liền. - Tạm nghe anh đó. Dập máy, Ming Sang phóng nhanh ra cửa, anh không còn nghĩ gì khác ngoài sự liên tưởng đến gương mặt lo sợ đầy nước mắt của một cô gái lạ nước lạ cái. - Bực mình thiệt! Biết vậy, mình "nướng" thêm một chút nữa, chẳng thèm đến sớm làm gì. Quay nhìn xung quanh phòng dành cho hành khách xuống máy bay, Minh Sang lo lắng: - Trời ạ! Biết bao nhiêu là cô gái, biết cô gái nào đây? Đang tìm kiếm thì có một bàn tay khều nhẹ sau lưng, anh quay lại: - Đúng là anh rồi! - Chuyện gì? Cô là... Chưa kịp nói hết câu, Minh Sang đã bị cô gái nhảy tới ôm chầm lấy, nước mắt cô rơi làm ướt cả áo anh. - Hu... hu... Tôi mừng quá! Đẩy nhẹ cô gái ra, Minh Sang ngượng ngùng khi mọi người đều quay nhìn. - Cô là... Cô gái đưa tấm hình chụp trước mặt tiền của công ty Đại Thành ra cho anh xem. - Đây này! Có phải là anh không? Trong hình, Minh Sang đang bước ra cửa công ty. Anh tròn mắt: - Ờ phải, may mắn dính vào thôi. - Nhờ vậy mà em biết anh đấy. Cô gái tự nhiên nắm tay anh lôi lại băng ghế: - Anh là bạn của anh Hai em, phải không? - À... Ờ... - Em tên là Gia Tịnh, còn anh? - TôI tên là Minh Sang. - Thế anh Sang có nghe anh Hai em kể về em không? - Ơ... không. - Anh Hai này kỳ ghê. Vậy mà viết mail cho em nói ngày nào cũng nhắc đến tên em cả. - Chuyện ấy... - Anh Sang này! Anh có bạn gái chưa vậy? - Sao... tôi... - Nhìn mặt anh kìa, sao đỏ lên hết vậy? Có rồi phải không? Có rồi cũng chẳng sao, nhận thêm em làm bạn cũng được. - Chuyện này... - Nè! Đừng có nói dối với em là có bạn gái rồi nha. Nhìn mặt anh là em biết chưa có rồi. Bất ngờ, Gia Tịnh hôn vào mà anh một cái thật kêu: - Chúng ta làm bạn nha. - Tôi... không được đâu. Đứng dậy tránh xa cô gái, Minh Sang đưa tay sờ má: - Giờ tôi đưa cô về công ty, có lẽ anh Hai cô đến rồi đấy. Khoác túi xách lên vai Gia Tịnh cây tay anh: - OK. Anh chở em hả? Rút nhẹ tay ra, Minh Sang đánh trống lãng: - Hành lý của cô đâu? - Gởi đến địa chỉ công ty rồi, em sợ ăn trộm lắm. Lại câu lấy tay anh, lần này cô ôm thật chắc làm cho anh không tài nào rời ra được. Minh Sang chỉ còn biết nín thở kêu trời. Lúc trong điện thoại sao mà nhát gan và dễ thương thế. Giờ gặp mặt lai trái ngược hoàn toàn. Nhưng mà anh vẫn công nhận Gia Tịnh rất đẹp, rất vô tư, cô ăn nói không hề ngượng miệng. Đôi mắt cô như dùng để thu hồn người, anh phải cố gắng lắm mới thoát được. Đề nhẹ máy xe, Minh Sang quay lại: - Cô làm ơn nới lỏng tay giúp cho, tôi hơi bị... nghẹt thở. Gia Tịnh phì cười, vòng tay cô càng ôm chặt anh hơn. - Anh sợ bạn gái anh nhìn thấy chứ gì? Không sao, em sẽ giải thích giúp anh. Minh Sang lắc đầu, anh chào thua tính ngang bướng của cô gái. Sự thân mật gần gũi làm anh run nhẹ, một cảm giác lâng lâng bay bổng trong người anh. Anh khẽ quay lại phía sau, nhưng không ngờ đó là cơ hội để Gia Tịnh tấn công. Cô chồm lên, kề má của mình vào mặt anh. Mùi hương của con gái thật là kỳ lạ, nó làm anh bàng hoàng... một chút xao xuyến nhẹ chạy qua tim. Tay lái anh loạng choạng, bắt buộc anh phải tấp vào lề. - Cô Gia Tịnh à! Cô đừng có làm thế được không? Người ta nhìn vào sẽ hiểu lầm đấy. Tôi với cô lại không quen biết. Khẽ chớp nhẹ rèm mi, đôi môi hồng cong lên thách thức. - Em không sợ đâu. Cách thân mật đó đâu đến nỗi nào. Bên Mỹ tự do ngôn luận kia, mặc ai nói gì thì nói, miễn mình trong sáng là được rồi. - Nhưng ở đây là Việt Nam, cô hãY tôn trọng và giữ gìn một chút. Cô làm thế khác nào để người khác hiểu lầm chúng ta. Gia Tịnh cụp đôi mi đẹp, nhè lên: - Làm gì anh phải nặng lời với em như vậy? Đây là lần đầu tiên em tiếp xúc với anh mà, anh không thích thì thôi. Thấy nước mắt cô rơi, anh lúng túng thật sự. - Nè! Cô đừng có khóc chứ. Nín đi, tôi chỉ nói vậy thôi, chứ đâu phải là trách cô. - Vậy mà còn không chịu trách ư? Anh nghĩ em là hạng người gì? Nói cho anh biết, các chàng trai bên kia van xin em hôn một cái, em cũng chẳng thèm nữa là. - Được rồi, Được rồi. Xem như tôi có lỗi, tôi xin lỗi, vậy được chưa? Tự nhiên cái rước họa vào thân. - Anh vừa lẩm bẩm cái gì vậy? - Đâu có, tôi nói cô ngồi yên, tôi chạy xe đây. Trở lại vị trí cũ, Gia Tịnh áp mà mình vào vùng lưng của anh, cô nhỏ giọng: - Chưa bao giờ em có một cảm giác bình yên và an toàn như thế này, có lẽ vì em quá cô đơn. - Bộ cô sống một mình ở bên kia sao? Cô tâm sự: - Không, em sống chung với người bà con. Nhưng mang tiếng vậy thôi, chứ cứ như người xa lạ vậy. Hàng ngày, ngoài giờ học ra, em phải tiếp làm việc đến bám cả hơi tai đấy. Được một cái là họ đối xử không tệ. Hàng tháng, anh của em gửi tiền qua cho em, rồi em cũng đi làm thêm nữa... Cuộc sống như thế cũng gọi là khá giả đấy chứ. - Cô đang theo học cái gì vậy? - Em đang theo học ngành phát triển thị trường, hiện nay là lúc thực tập nên em về Việt Nam để làm luận án tốt nghiệp. - Tại sao cô lại chọn Việt Nam mà không chọn những nước tiến triển khác? - Điều đó thì hẳn nhiên, vì Việt Nam là quê hương của em mà. Dù ở đâu cũng vậy, đâu có bằng được ở quê hương của mình. Em muốn mình được phát triển trên quê hương, và nếu có thể thì góp một chút sức để cho quê hương thêm giàu đẹp. - Một ý nghĩ thật tuyệt vời. - Dĩ nhiên. Với lại em thích những người Việt Nam thật thà và hiền hậu, như anh đây chẳng hạn. Minh Sang bật cười, anh cảm thấy thích thú khi nói chuyện với cô: - Tôi mà hiền à? Cô có lầm chăng? Giờ đây tôi chở cô đi bán cũng không muộn, đừng có nhìn mặt mà đoán già đoán non, cô bé à. - Dĩ nhiên là em không lầm rồi. Cho nên anh chở em đi đâu, em cũng quyết bám dính vào anh không buông, xem anh có bán em được không? Chỉ mỉm cười không nói gì, anh đã không còn một chút ngại ngần gì nữa để yên cho Gia Tịnh ôm chặt như một đôi tình nhân đi dạo phố. Dừng xe trước công ty, anh ra hiệu bác bảo vệ, rồi chạy thẳng vào trong. Cho xe vào bãi, anh hỏi: - Thế nào, giờ cô có muốn gặp anh Hai cô không? - Dĩ nhiên là muốn rồi, anh hỏi lạ thật. Anh em cách biệt nhau mười mấy năm, không muốn cũng lạ đấy. Bước vào thang máy, Minh Sang giơ ngón tay: - Có chuyện này tôi muốn nói cho cô biết. Khi lên tầng ba, cô quẹo trái đi đến phòng phó giám đốc, anh cô đang ở đó. Còn tôi thì đã hết nhiệm vụ rồi, tôi phải về phòng để làm việc. - Anh không đưa tôi lên tận phòng sao? Làm ơn thì làm ơn cho trót đi mà. Rút nhẹ tay lại, Minh Sang nhăn mặt: - Cô làm ơn đi. Đây là công ty chứ không phải là ngoài đường đâu, để người ta nhìn thấy thì không tiện đâu, nhất là anh trai của cô nhìn thấy đó. Gia Tịnh cong môi, đôi mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh: - Hình như anh không thích em thì phải. Minh Sang cụp mắt, trong giờ phút này anh không muốn nói gì, cũng không muốn nhìn vào đôi mắt của cô. Anh sợ cô đọc được những suy nghĩ của anh. Thang máy dừng lại rồi cửa bật mở. Anh đưa tay: - Đây, cô đi hướng này. Nhớ đừng nói tôi đi đón cô nha. - Tại sao? Anh đưa tay che mặt: - Nếu cô muốn hại tôi thì cứ việc nói, tôi không cản. Xin chào. Cửa thang máy đống rầm lại, nhưng cảm giác luyến tiếc vẫn còn đọng trên đôi mắt của cả hai người. "Không hiểu sao, khi gặp em lòng anh lại thế... Nó xao xuyến bồi hồi trăn trở suốt đêm." - Chị Nhã Tâm này! Chị thường vào công ty không vậy? - Có chứ. Một tuần, chị vào đây hai ba ngày rồi đó. - Vậy chị có quen hết tất cả nhân viên ở công ty hay không? Chẳng hạn là bạn bè hay là đồng nghiệp gì đó? - Nhiều lắm, trong đó có anh của em đó. Gia Tịnh kéo chiếc ghế lại ngồi sát bên Nhã Tâm, cô nhìn quanh rồi mới nói nhỏ: - Thế chị có biết Minh... - Làm gì đó Nhóc? Thấy chị Tâm thương rồi mè nheo có phải không? Gia Phong mỉm cười vuốt tóc em gái gương mặt anh rất vui: - Anh lại nghĩ xấu em rồi. Em chỉ hỏi thăm chị Tâm chuyện liên quan đến anh thôi. - Làm gì có, anh đâu có chuyện gì. - Chẳng hạn như hàng ngày anh sống ra sao, làm việc như thế nào, ăn uống ra làm sao và cốt yếu nhất là có bạn gái hay chưa? Khẽ liếc mắt về phiá Nhã Tâm, anh lắc đầu: - Em thật là lém quá, dám điều tra anh, nhưng không thu được lợi đâu, vì anh của em sống rất chuẩn mực, kể cả bạn gái cũng duy nhất có một người.