Việc Tấn được đề cử làm giám đốc xí nghiệp xây dựng làm cho Châu hơi choáng. Không phải điều này anh bất ngờ, bởi việc đề bạt cán bộ bây giờ hình như đã thành thói quen từ lâu rồi, nếu không nói là công thức và viết thành văn bản. trước hết với người cán bộ, sự xem xét đầu tiên là phải đảng viên chưa, đả có thành tích gì qua hai cuộc khán chiến chống Pháp và chống Mỹ. Không ai phản đối những nghi nhận công lao đó. Nhưng tấm thẻ đảng và những huy chương đã trở thành những đánh giá bất di bất dịch. Người đảng viên gần như có đặc quyền trong mọi công tác lãnh đạo. Vì thế, nhiều đảng viên đã ngủ trong đảng và họ chẳng cần vận động chút nào chất xám, nghị lực và thậm chí cả lao động vào sự nghiệp chung. Đấy là chưa nói tới nạn bè phái cơ hội nặng trịch như những hòn đá tảng và chằng chịt như mạng nhện. Người có tài năng chân chính không hội đủ những tiêu chuẩn có tính tiên quyết đó thì chẳng bao giờ có thể bén mảng tới một chức vụ dù rất nhỏ. Tội nghiệp cho sự nghèo nàn và bảo thủ của một số người lãnh đạo. Và bi kịch là họ hưởng mãi đặc quyền đó. Thậm chí cả đến tuổi 60 cũng chưa là cái mốc để họ tự kết thúc cái chức vị mà họ đảm nhiệm. họ dằng dai, ù lỳ kéo thêm ngày nào hay ngày ấ trên cái ghế của mình, để tiếp tục khẳng định quyền lực. Tấn vẫn đang thao thao bất tuyệt những điều gì đó, Châu chưa định thần nghe, mà đầu óc vẫn lan man trong suy nghĩ của mình. Lẽ ra mình phải làm giám đốc xí nghiệp, đó không chỉ là mong muốn của mình, mà còn là lẽ công bằng vì mình là người đặt những viên gạch đầu tiên cho xí nghiệp. Vậy mà rút cuộc mình chỉ là phó. Anh ta la chuyên viên, cao hơn mình hai bậc lương đó là những gì chứng tỏ anh ta tài giỏi hơn mình. Mình đâu có ai nâng đỡ, mình đâu có ô dù, ngọai trừ những người thợ đã từng làm việc với mình, hiểu mình. Nhưng đáng tiếc là họ chẳng thể bỏ cho mình một lá phiếu để bầu giám đốc. - Mình xin nhấn mạnh với cậu, sự nghiệp phục vụ dầu khí là một sự nghiệp vô cùng lớn lao, vô cùng quan trọng, vì vậy chúng ta cần thiết phải làm ăn một cách bài bản, vừa có trước mắt, vừa có lâu dài. Nói cách khác là biết đầu tư chiều sâu… Cũng có thể mình là con người nhỏ nhen, tầm thường, mình là con người ích kỷ, ganh ghét. Hãy nhìn nhận anh ấy trên phương diện vô tư, không thành kiến. Dù sao anh ấy cũng làm công tác quản lý kinh tế nhiều năm, đã có những đóng góp đáng kể, đã là một chuyên viên, còn mình, vốn liến chưa có gì… - Ngày hôm nay chỉ mới có chuyên gia cac nước tư bản: Canada, Tây Đức, Ý. Nhưng mai này, khi tìm thấy dầu, chúng ta là một cô gái đẹp, nếu không muốn nói là rất đẹp, cả thế giới sẽ hướng về chúng ta, khi ấy thành phố này sẽ là siêu thành phố… Châu hơi nheo mắt. Những kiến thức này va đập vào anh coi bộ không đột ngọt. Ngày nào mình cũng nghe những viễn ảnh này, nghe một lần còn lọt tai, nghe tới lần thứ hai, thứ ba thì quá nhàm chán. Hay là anh ta mang những kiến thức này ra để hù dọa mình? Và cũng có thể đây là một cuộ tra tấn, mỗi ngày ảnh tra tấn mình một ít, tra tấn bằng những kiến thức rất sách vở của anh ta. - Xí nghiệp chúng ta sẽ mở ra một triển vọng to lớn mà người khai sơn phá thạch sẽ là tôi với cậu, vì vậy chúng ta cầp phải rất bài bản, - Tấn đột ngọt cao giọng, - Cậu có nghe các chuyên gia kinh tế lỗi lạc nhận định như thế nào không? Lẽ ra Châu chỉ lắc đầu, nhưng không hiểu sao anh không kịp mím môi lại, cái lưỡi đưa đẩy, phun ra lời châm chích, nhưng tất nhiên là trong cao hứng Tấn không nhận biết. - Tôi ít dip tiếp xúc với các chuyên gia kinh tế. - Đó là một thiệt thòi lớn, - Tấn an ủi, và sự cao hứng bốc đầy trên khuôn mặt, - Họ nhận định về phong cách quản lý kinh tế ở ba miền như thế này cậu ạ. Sách vở thì miền Bắc, nguyên tắc thì miền Trung, lung tung là Nam Bộ. Châu bật cười: - Tôi bất ngờ về nhận định của anh. Thì ra chúng ta là thành phần quản lý lung tung. Tấn vẫn chưa buông dòng suy tư đã bắt đầu lung tung của mình, anh hùng hồn giảng giải: - Câu đúc kết đó có cơ sở đấy. – Anh đột ngột nghiêm giọng như đang nói tới một điều quan trọng. – Đúng là chúng ta có lung tung thật. – Rồi khẽ thở dài, - Mình mới vào đây công tác mà đã thấy lung tung rồi, nặnh nhất là việc quản lý kinh tế ở công trình Chim Xanh. Châu sững người, thì ra anh ta nói vòng vo mọi điều để dừng lại ở điểm này. Công trình Chim Xanh. Châu nghĩ, mình thấy mọi việc ở đây tốt hơn bao giờ còn anh ta thì khó chịu, tức tối. Vì sao mới được chứ? Chẳng lẽ chỉ có một mình anh ta biết quản lý kinh tế. Tấn vẫn bất chấp những suy nghĩ đang hiện ra bằng hình ảnh trên gương mặt Châu. - Cũng may là lúc đó chúng ta chưa chính thức có xí nghiệp xây dựng. Bây giờ có xí nghiệp rồi, mình không cho phép phát sinh bất kỳ sự vi phạm nào. – Anh bổng hoan hỉ ra mặt. – Mình mới làm việc bên xây lắp, họ nồng nhiệt bắt tay hứa hẹn liên kết chặc chẽ với chúng ta. Châu cười trong long. Bây giờ anh là giám đốc, tôi chỉ là phó, mà theo cách nghĩ của anh, tôi là người giúp việc, vì thế, anh muốn làm gì, tùy anh. Nếu linh cảm của tôi không nhầm thì anh chỉ là cái thùng rỗng. khốn nạn, bây giờ biết bao nhiêu cái thùng rỗng đang tung hoành, chúng làm rối mù xã hội và bi kịch thay, còn nhiều người tin là trong cái thùng rỗng đó chứa bao nhiêu điều lớn lao, vĩ đại. Loại bỏ sự ganh ghét, lọai bỏ những thành kiến nhỏ nhen, thì trong tôi vẫn còn sự nghi ngờ về tất cả những gì cần phải có ở một người cấp trên của mình. - Cậu đồng ý là cách làm việc của mình bài bản không? !!!5988_8.htm!!!
Đã xem 36960 lần.
http://eTruyen.com