Mọi người cứ đứng lặng yên, mãi cho đến lúc trên giường Bùi Khương có tiếng động nho nhỏ, họ mới giật mình quay lại. Bùi Khương đang từ từ mở mắt nhìn ra khiến Ngô Thế Minh mừng rỡ reo lên:– Bùi Khương đã tỉnh rồi.Chiến Phi cũng tươi nét mặt phụ họa:– Y đã tỉnh!Bùi Khương vừa chợt tỉnh, nét mặt chàng tươi hẳn lên, một nụ cười nở trên đôi môi nhợt nhạt của chàng, rồi đôi mắt chàng từ từ khép lại như đang nằm để tận hưởng niềm vui vô biên. Bùi Khương không vui sao được khi chàng mơ hồ nghe tiếng nói của người lạ:– Bùi Khương đã tỉnh rồi!Mà tiếng nói đó lại là tiếng nói của người bạn thân xưa nay chàng chỉ nhìn mặt bạn mà không nghe được lời của bạn thốt ra. Tiếng nói của Ngô Thế Minh đã lọt vào tai Bùi Khương sau bao ngày không nghe được tiếng động bên ngoài. Câu nói của bạn như một điệu đàn vui, làm Bùi Khương gần lịm người đi vì sung sướng.Bùi Khương muốn hét to lên:– Tôi đã nghe được tiếng của bạn rồi.Thế giới yên lặng đã rời xa Bùi Khương từ đây.Chàng mấp máy đôi môi như đang lập lại «Bùi Khương đã tỉnh rồi... Bùi Khương đã tỉnh rồi...» Rồi chàng cảm thấy đầu óc như quay tròn và lại thiếp đi không còn biết gì nữa.Ngô Thế Minh cúi sát mặt bạn, rồi ngẩng lên thở dài rồi nói:– Y lại ngất đi nữa.Trán chàng nhíu lại như suy nghĩ thì Chiến Phi cũng lại tiếp:– Vừa tỉnh lại, trông mặt y có vẻ hớn hở và như muốn nói điều gì?Hỏi để mà hỏi chứ họ đâu có biết rằng, chưởng lực của Kim Kê Hướng Nhất Minh đã đánh Bùi Khương đến trọng thương nhưng cũng vô tình giải khai huyệt M đạo cho chàng ta. Thật là một chuyện tình cờ ngoài sức tưởng tượng của mọi người, thì làm sao họ đoán ra được.Thất Sát Truy Hồn Mã Phi Hồng vội nói:– Trời đã sáng rồi. Chiếu lão huynh, bây giờ chúng ta đi đâu đây?Ngô Thế Minh lắc đầu đáp:– Dù muốn đi đâu, thì cũng phải chữa vết thương của Bùi Khương trước đã.Rồi chàng lại cười lớn, như khiêu khích:– Bùi Khương là thủ lãnh của giới lục lâm Giang Nam mà nhị vị lại không trị liệu nổi vết thương cho y thì còn nên việc gì được nữa?Thần Thủ Chiến Phi gật gù đáp:– Đúng... Đúng vậy. Việc trước tiên là phải chữa trị cho Bùi đại ca. Nhưng ở đây thiếu phương tiện để chữa trị, Ngô thiếu hiệp đừng lo, thế nào Bùi đại ca cũng khỏi.Ngô Thế Minh miễn cưỡng đáp:– Danh của Thần Thủ Chiến Phi ai mà không biết. Nhưng nếu ở đây không tiện cho việc chữa trị, thì chúng ta phải đưa y đi đâu?Thần Thủ Chiến Phi liếc nhìn Thất Sát Truy Hồn rồi nói:– Theo ý tôi thì nên đưa Bùi đại ca đến một nơi yên tĩnh để chữa thương.Còn tôi và Mã huynh thì phát thiệp mời võ lâm thiên hạ đến Giang Nam để dự tiệc mừng của thủ lãnh.Thất Sát Truy Hồn tuy không biểu đồng tình nhưng cũng vội nói:– Nơi chữa bịnh cho Bùi đại ca, thì ở Lảng Sơn Trang của Chiến huynh, vừa gần lại vừa tiện hơn. Và còn muốn phát thiệp mời thì ngày mùng năm tháng năm là tốt lắm rồi.Chiến Phi thích chí cười đáp:– Hay lắm, ngày mùng năm tháng năm quả là ngày tốt.Quay sang Ngô Thế Minh, y tiếp:– Được Ngô thiếu hiệp giúp đỡ và chỉ điểm cho những việc vừa qua, anh em chúng tôi vô cùng mang ơn. Lâu nay biết Ngô thiếu hiệp là người thích du sơn ngoạn thủy và không muốn bị gò bó một nơi nên không dám mời thiếu hiệp ghé lại sơn trang của tôi. Vì bận việc nên chúng tôi xin kiếu từ. Sau này rảnh thiếu hiệp nhớ ghé tệ trang cho chúng tôi được hầu tiếp.Ngô Thế Minh biết Chiến Phi muốn tìm cách đuổi khéo mình đi, để y tự do kềm chế và sai khiến Bùi Khương, và để khỏi bị chàng cản trở. Chàng liền dịu giọng nói:– Chiến lão huynh thật là khách sáo. Quả tình tiểu đệ thích đi đây đi đó thật.Nhưng lại hiếu kỳ muốn biết chuyện lạ. Nay Chiến lão huynh phát thiệp mời võ lâm đồng đạo khắp nơi, thật là một cơ hội để tiểu đệ biết được nhiều người, hẳn là thích thú vô cùng. Nên tiểu đệ phải nán lại Lảng Sơn Trang một phen cho thỏa tình.Thần Thủ Chiến Phi, tay phẩy quạt không ngừng, đôi mắt thì biến đổi luôn, nhưng vẫn gượng cười nói:– Nếu thiếu hiệp không chê, mà chịu viếng tệ trang một phen, thật là hân hạnh cho chúng tôi vô cùng.Ngô Thế Minh cung tay thi lễ nói:– Chiến lão huynh đã nói thế, tiểu đệ đâu dám vội trái lời.Thất Sát Truy Hồn Mã Phi Hồng vẫn đứng cạnh bên, nét mặt lạnh lùng không biết y đang vui hay giận.Chiến Phi lại nói:– Chúng ta nên khởi hành là vừa.Thất Sát Truy Hồn gật đầu rồi bước lại cạnh cửa sổ lấy trong mình ra một thiết đạn và tung ra ngoài. Thiết đạn vừa rơi xuống đất, đã nổ tung lên một tiếng và vọt mạnh lên cao khoảng mười trượng và tỏa ra một luồng khói màu. Một lúc sau, tiếng vó ngựa rậm rạp từ xa phóng lại và đứng ngay trước cổng nhà. Bọn người mới đến cũng khoảng hơn một chục tên. Đều trang bị vũ khí bên mình. Thất Sát Truy Hồn nhìn bọn người mới đến đang khom lưng thi lễ mình, rồi phẩy tay cho họ đứng yên.Thần Thủ Chiến Phi cười mỉa nói:– Tại hạ cứ tưởng Mã huynh có một mình, không ngờ lại đem theo một đám thuộc hạ đông đúc như vậy.Thất Sát Truy Hồn cũng không kém đáp:– Thì Chiến huynh cũng có đến đây một mình đâu? Thấy tín hiệu của tiểu đệ, thì lát nữa họ sẽ kéo lại ngay.Quả nhiên lúc tiếng nói của Mã Phi Hồng vừa dứt, thì từ xa đã có tiếng vó ngựa vọng lại. Chẳng bao lâu, một tốp võ sĩ trang phục màu đen đang tiến lại gồm mười người.Khi đến gần họ vội xuống ngựa và đến trước mặt Thần Thủ Chiến Phi cung kính thi lễ.Thì ra Thần Thủ Chiến Phi và Thất Sát Truy Hồn Mã Phi Hồng trước khi đến đây để mưu bàn đại sự, nhưng dù bên ngoài có vẻ thỏa thuận với nhau nhưng trong lòng họ vẫn đố kỵ nhau, chỉ chờ dịp là dành sự lợi lộc về cho mình, nên ai nấy đều đem theo thuộc hạ để có lúc cần đến.Ngô Thế Minh cũng ngầm hiểu sự đố kỵ giữa đôi bên, nên chẳng chóng thì chầy cũng chẳng đi tới đâu.Thần Thủ Chiến Phi nhìn Bùi Khương quan sát một hồi, rồi quay sang đám thuộc hạ y nói:– Chuẩn bị một cỗ xe ngựa đàng hoàng. Chúng ta sẽ lên đường ngay.Đám hán tử áo đen «dạ» lên một tiếng, rồi vội đi ngay.Mã Phi Hồng thì đứng trầm ngâm như đang suy nghĩ một chuyện gì. Mọi người đều theo đuổi một ý nghĩ riêng, nên chẳng ai nói với ai lời nào.Một lúc sau, một cỗ xe ngựa tiến lại trước cửa nhà thì mới ngắt ngang ý nghĩ của mọi người.Ngô Thế Minh vội ẵm Bùi Khương đặt lên cỗ xe ngựa một cách cẩn thận, chàng thầm nhủ:“Tội nghiệp Bùi Khương là con người yếu ớt, mà phải hứng trọng một chưởng của Kim Kê Hướng Nhất Minh. Cũng may chỉ trúng vai nên y mới toàn mạng sống.”.Xe ngựa di chuyển trên đường gồ ghề, lắc lư mãi làm Bùi Khương đau đớn, nửa tỉnh nửa mê. Nhưng rồi một lát sau chàng cũng từ từ mở mắt ra. Bên tai nghe tiếng bánh xe đang nghiến trên mặt đường.Vì vừa mở mắt, Bùi Khương bị ánh sáng làm chói mắt, đến khi quen với ánh sáng, chàng mới trông rõ một bóng người ngồi cạnh mình.Bóng người đó lại là Ngô Thế Minh, người bạn thân thiết của Bùi Khương.Sự có mặt của Ngô Thế Minh trong lúc chàng đang đau đớn, và vẻ mặt quan tâm lo lắng của bạn làm Bùi Khương thấy an ủi vô cùng. Chàng chỉ sợ cô đơn và bị bỏ rơi một mình, nhưng sự hiện diện của Ngô Thế Minh làm Bùi Khương xúc động muốn khóc to lên.Đôi mắt Bùi Khương như có gì nằng nặng muốn kéo sụp xuống, nhưng chàng vẫn cố gượng mở lớn ra để nhìn vẻ mặt thân mật thương yêu của bạn.Tiếng nói chuyện và tiếng vó câu gõ nhịp rõ ràng làm Bùi Khương không dằn vặt khổ sở như trước nữa. Chàng mừng rỡ như muốn nhảy tưng lên.Nổi vui mừng của Bùi Khương hiện rõ lên nét mặt, chàng nở nụ cười thật tươi. Nụ cười của chàng không bao giờ đẹp hơn lúc nầy cả.Một khung trời rạng rỡ như mở rộng trước mắt Bùi Khương. Trời cao cũng không nở bất công đối xử tệ với chàng nên đã cho chàng trở lại với sự hoạt động của thiên nhiên và loài người.Xưa nay, Bùi Khương vẫn sống chung đụng với thiên hạ nhưng chàng cảm thấy mình lạc lõng bơ vơ trong đám đông. Giờ đây chàng mới cảm thấy mình đã hòa đồng với họ. Vui với niềm vui và khổ với nỗi khổ mà chàng nghe được của mọi người xung quanh.Ngô Thế Minh nãy giờ nhìn qua cửa xe, giờ mới quay lại, chợt thấy Bùi Khương đang mở mắt nhìn mình và cười thật tươi. Ngô Thế Minh mừng rỡ reo lên:– Bùi Khương đã tỉnh rồi.Bùi Khương nhếch mép thì thào, Ngô Thế Minh cúi sát gần bạn hơn, chàng nghe Bùi Khương yếu ớt thều thào qua hơi thở:– Đệ đã tỉnh... và đã... nghe tiếng nói của huynh.Tiếng nói của Bùi Khương tuy rất nhỏ, nhưng cũng làm cho Ngô Thế Minh mừng rỡ muốn xỉu luôn. Chàng cứ ngỡ mình đang chiêm bao, mãi một lúc sau mới reo lên:– Bùi Khương đã tỉnh và nói được rồi... Trời ơi!Ngô Thế Minh mừng rỡ, như chính mình được nghe thấy và được nói lại, sau thời gian dài sống trong thế giới trầm lặng.Thần Thủ Chiến Phi ngồi ở ngoài xe, nghe Ngô Thế Minh reo lên, lão vội vén rèm cửa nhìn vào và hoang mang hỏi:– Ngô thiếu hiệp! Bùi Khương đã nói được rồi sao?Rồi lão trông thấy nét mặt của Bùi Khương thật là vui tươi, lão nghĩ thầm:“Chuyện gì lạ vậy? Hay là chưởng lực của Kim Kê Hướng Nhất Minh đánh y trọng thương, vô tình lại giải huyệt đạo cho y luôn? Nếu quả thật như vậy, thì ý trời đã định một cách tốt đẹp rồi.”.Mọi người vẫn im lặng trong niềm suy nghĩ riêng. Xe ngựa vẫn chạy không ngừng, kéo theo một đám bụi vàng cuồn cuộn bốc lên.Tiết trời gần cuối đông của Giang Nam, tiết trời lại êm dịu của mùa xuân, bởi vậy mùa xuân ở Giang Nam đến thì rất sớm và đi thì rất trễ.Những ngày đẹp trời, trai thanh gái lịch dập dìu ngoạn cảnh khắp đó đây.Giới võ lâm hào kiệt cũng ngừng chân để thưởng cảnh, châm trà, nhấp rượu khắp các trà đình tửu điếm.Đâu đâu cũng có sự ồn ào, náo nhiệt và vui vẻ hơn bao giờ hết. Nhất là những nhân vật trong võ lâm. Sau những ngày tháng dài bôn ba hành sự. Những ngày của mùa xuân là những ngày họ cảm thấy thoải mái và được nghỉ ngơi hơn bao giờ cả. Kể cả những ngày mùa đông tuyết rơi, có những đêm họ đội tuyết dầm mưa đi khắp nơi, nhưng đặc biệt là những ngày xuân tươi đẹp, họ lại tụ tập, họp bạn để bàn về những biến chuyển của võ lâm. Thế nên, những ngày hôm nay, họ lại được dịp xôn xao, bàn về chuyện của giới võ lâm Giang Nam.Ở trong một tửu quán, một bàn tròn, toàn những tay kiếm sĩ đang ngồi đấu hót có vẻ say sưa. Một người bỗng hỏi:– Quý vị có biết không? Tại Giang Nam Thần Thủ Chiến Phi, Kim Kê Bang chủ và Thất sát Truy Hồn Mã Phi Hồng cùng anh em họ Mạc đã cùng lòng đề cử một tên thủ lãnh cầm đầu võ lâm đồng đạo ở Giang Nam. Thật là một câu chuyện hy hữu phải không quý vị?Rồi người khác lại hỏi:– Thật vậy sao? Những cao thủ như Chiến Phi, Hương Nhất Minh... có khi nào họ chịu thua ai đâu? Tại sao lại chịu để cho người khác lên cai trị mình?Huynh có biết người nầy là ai không?Thế rồi người kia lại đáp:– Đệ cũng không rõ. Chỉ nghe nhân vật nầy là một người rất trẻ, họ Bùi thế thôi.– Họ Bùi à? Lạ thật, ở Giang Nam có tay cao thủ nào họ Bùi đâu? Y là ai vậy?Có tiếng khác hỏi:– Đệ thấy giới võ lâm Trung Nguyên đâu có nhân vật cao thủ nào họ Bùi đâu?Rồi lại có tiếng đáp:– Đại huynh quên đó thôi. Ở Hà Nam, Hà Bắc trước đấy đã có hai anh hùng họ Bùi rồi. Một người được mệnh danh là «Xương Kiếm Vô Địch» gì đó.Người khác lại cãi:– Nhưng hai nhân vật họ Bùi đó đều đã chết cả rồi. Cách đây mười năm, hai nhân vật nầy là Tổng tiêu đầu của một tiêu cục và đã bị một nhân vật bí mật hãm hại.Tiếng nói đầu tiên lại cất lên:– Nhưng hai nhân vật nầy đều ở Lưỡng Hà (Hà Nam, Hà Bắc) chứ có ở Giang Nam đâu?Thế rồi câu chuyện lại được kết thúc bằng câu:– Nếu muốn tận tường hơn, thì ngày mùng năm tháng năm tới đây, lên Lãnh sơn trang sẽ rõ ngay. Mục đích bầu ra lãnh tụ nầy của họ là để chống lại sự thống trị của Long Hình Bát Chưởng thì phải.Những câu chuyện trên, bất cứ nơi đâu có sự tụ họp của giới võ lâm, thì người ta đều được nghe như vậy. Và rồi trên các lối đi, những xe ngựa rộn ràng, nhưng nhân vật võ lâm dồn về để bái kiến vị lãnh tụ bảo vệ quyền sinh sống của họ và cũng vì hiếu kỳ nữa.Trời đang mát dịu, bỗng nhiên trở nắng gay gắt, làm mọi người có vẻ mệt mỏi hơn. Dưới những tàng cây, những gánh dưa hấu, đỏ mọng tươi mát là hấp dẫn khách bộ hành nhất.Một tốp đại hán độ năm sáu người, ghé tạp vào một gốc cây, vừa ăn dưa vừa nghỉ mệt Bỗng nhiên từ phía xa, xuất hiện mấy con ngựa thuộc loại tuấn mã. Loại ngựa nầy chỉ có ở phía Bắc Trung Hoa mà thôi.Các đại hán nhìn nhau như muốn hỏi:– Ai vậy?Nhưng rồi họ lại đứng nhìn đoàn ngựa lại gần.Khi đến dưới gốc cây, đoàn người và ngựa vội dừng lại.Nhìn kỹ người đi đầu là một hán tử trung niên cao, mặt hơi gầy, dưới cằm có một chòm râu ngắn. Lối phục sức của người nầy rất sang trọng. Một hán tử bên cạnh, cao ráo, mắt sáng và sắc như mắt ó. Tay trái hán tử nắm dây cương, còn tay phải thì lại đứt tự bao giờ. Chỉ một tay, nhưng đại hán ghìm cương ngựa thật tài tình. Còn người thứ ba là một thiếu nữ trẻ tuổi, mặt hoa da phấn khiến kẻ đối diện phải ngẩn ngơ. Từ cái khăn quấn tóc đến y phục của thiếu nữ, đều là một màu xanh lợt. Tuy vận võ phục nhưng nhìn thiếu nữ không có vẻ một tay nữ hiệp oai hùng, mà vẻ đẹp của thiếu nữ lại dịu dàng cao quý như một đại tiểu thơ.Hán tử một tay, vội nhảy xuống ngựa và đến cạnh thiếu nữ hỏi:– Cô nương có muốn xuống ngựa nghỉ mệt một lát rồi đi không?Thiếu nữ nhìn những người phía sau, rồi lắc nhẹ nói:– Khỏi, hãy mua vài trái dưa để lát đi đường ăn.Lời nói tuy cộc lốc, nhưng tiếng lại ôn hòa như tiếng chim. Nghe kỹ giọng nói, thì họ sẽ nhận ra ngay là giọng Bắc Kinh.Hán tử một tay «ừ» một tiếng, rồi tiến lại bên gánh dưa. Y móc ra một lượng bạc ném xuống rổ dưa và nói:– Lựa cho ta mấy trái dưa tốt và bỏ vào giỏ đàng hoàng cho ta.Thiếu nữ quay sang hai người phía sau dịu dàng nói:– Tánh của tam sư thúc bao giờ cũng vậy.Hai người ngồi ngựa phía sau, có hai khuôn mặt giống nhau như đúc. Trang phục của họ cũng giống như hán tử trung niên.Nghe thiếu nữ nói, họ cũng không đáp, nét mặt cũng không hề thay đổi.Vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng cố hữu của họ.Mấy đại hán ngồi ăn dưa, vừa nhìn thấy hai hán tử cỡi ngựa có khuôn mặt giống nhau, liền biến sắc, rồi cúi xuống tiếp tục ăn, chẳng dám nhìn lên nữa.Cậu bé bán dưa, vừa buộc gói xong, năm người và ngựa vội lên đường ngay.Khi vó ngựa đã đi xa, mấy đại hán đang ăn dưa mới dám nhìn lên. Một người trong bọn vội lên tiếng:– Phi Long Tiêu Cục đã phái người đến. Sao ta thấy họ giống hai người là Khoái Mã Thần Đao Công Thanh Dương và Bát Quái Chưởng Liễu Huy. Thật là một bọn người hách dịch đáng ghét. Nếu không có hai người kia, thì ta sẽ cho bọn họ biết tay một phen.– Phi Long Tiêu Cục có phái hai tên họ Đông và họ Liễu cũng không ăn thua gì. Chỉ có hai tên kia là đáng ngại thôi. Thiếu nữ kia là ai thế nhỉ?Một đại hán vừa hỏi dứt, thì một người khác vội vàng nói:– Có lẽ cô ta là con gái của Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh. Ông ấy mà chịu cho con gái đi xa, thì cô ta cũng không phải là tay vừa đâu. Nghĩ cũng lạ, không hiểu tại sao trang chủ tôi lại chọn một người như thiếu niên họ Bùi ra làm thủ lãnh các nhân vật võ lâm Giang Nam nhỉ?Đại hán khác gạt ngang nói:– Ý kiến của trang chủ sao mi dám bàn, bộ không muốn sống hay sao? Đã phát hiện ra người của Phi Long Tiêu Cục thì hãy về trang cấp báo ngay.Lời nói vừa dứt, họ vội vã đến nơi để ngựa rồi đi ngay.Thì ra những đại hán nầy là thuộc hạ của Thần Thủ Chiến Phi.Khi thấy mấy đại hán đi khuất, chú bé bán dưa cũng quải gánh đi về lối khác.Nói về Bùi Khương, ở Lãnh sơn trang, bệnh tình chàng đã bình phục. Tối nay, ngồi trong phòng đọc sách sang trọng cùng với Ngô Thế Minh, nhưng Bùi Khương thì chống tay lên bàn, nhìn cây đèn lớn như mãi lo nghĩ chuyện tận ở đâu đâu. Một lúc lâu sau, chàng mới quay sang Ngô Thế Minh nói:– Ngô huynh à, đệ cảm thấy chuyện nầy có vẻ không xong. Đại hội cũng đã gần kề mà đầu óc đệ cũng muốn loạn lên. Thử nghĩ một người bất tài như đệ, làm sao gánh vác được việc lớn như vậy chứ?Rồi chàng thở dài một tiếng và tiếp:– Tuy đã khỏe mạnh, nhưng vết thương của đệ chưa được lành lặn hẳn.Phiền nỗi là một người như đệ không biết tí gì về võ công mà lại làm thủ lãnh của một số cao chủ. Thật là một trò cười cho thiên hạ.Mặc cho bạn than thở, Ngô Thế Minh đứng lên, chắp hai tay đi tới đi lui trong phòng. Miệng mỉm cười chẳng nói gì cả.Bùi Khương lại tiếp:– Đệ cũng hiểu dụng ý của Thần Thủ Chiến Phi sở dĩ y đưa đệ lên, chỉ để làm một tấm bình phong cho y hành sự theo ý muốn. Nếu sau nầy, y ép đệ làm những chuyện trái với nhân tâm thì không biết phải đối phó làm sao?Nói xong, chàng lại thở dài chán nản.Ngô Thế Minh lúc này mới ngừng lại, đến ngồi cạnh Bùi Khương và nói:– Bùi huynh với tôi tuy mới quen biết nhau, nhưng trong cuộc đời tôi chỉ có Bùi huynh là bạn nên tôi quý mến thương yêu hơn chính cả thân mình.Bùi Khương chận lời:– Chỉ có một mình Ngô huynh là đối xử tốt với tôi mà thôi.Ngô Thế Minh lại nói:– Chúng ta hiểu nhau, mới là điều quý. Tôi có một vài lời muốn nói với Bùi huynh.Bùi Khương đáp nhanh:– Ngô huynh cứ nói ra đi.Ngô Thế Minh ngẫm nghĩ một chút rồi nói:– Tôi thấy Bùi huynh cứ than thở hoài vì một chuyện như vậy đâu có phải là một hảo hán. Mặc dù Thần Thủ Chiến Phi có dụng ý riêng của lão. Nhưng Bùi huynh cũng có thể nhân cơ hội nầy mà nghĩ ra vài phương cách giúp ích cho võ lâm. Tuy võ công không có nhưng bù lại Bùi huynh có sự thông minh, tại huynh không hiểu đó thôi. Nếu với sự thông minh đó, Bùi huynh không biết sử dụng thật là mai một.«Lừng danh thiên hạ». Ai lại chẳng muốn như vậy. Tuy nhiên với Bùi Khương, từ xưa tới nay biết bao nhiêu hoàn cảnh oái oăm đã làm cho chàng tiêu tan lòng tự tin. Dường như chàng đã quên mất quyền lựa chọn cho chính mình.Bởi thế chàng chỉ biết tuân theo mà không có cơ hội kháng cự.Bùi Khương âm thầm suy nghĩ lời bạn vừa nói ra mà chẳng biết phải nên làm như thế nào?Ngô Thế Minh ngồi một bên, chờ bạn trả lời, thấy Bùi Khương cứ cúi đầu ngồi yên bất động, liền nghĩ:“Hay là để sáng mai hãy tìm cách khuyến khích y.Giờ cũng đã khuya quá rồi.” Nghĩ đoạn, chàng đứng lên nhẹ nhàng đi ra ngoài.Trong phòng chỉ còn lại một mình Bùi Khương, trong phòng cảnh vắng lặng càng làm cho Bùi Khương cảm thấy cô đơn hơn.Chàng liền đứng lên đi ra cửa. Chàng lần lượt đi trên con đường trải đá ở trong sân. Đến một góc sân, Bùi Khương thấy một cánh cửa bằng cây. Nơi ở của Bùi Khương là một dãy nhà ở sau sơn trang. Thần Thủ Chiến Phi đã để cho chàng ở một nơi không có ai cư ngụ chung quanh, nên rất là yên tĩnh. Thấy cửa đã mở, chàng lẳng lặng bước ra ngoài rồi đi thẳng.Đi được một đoạn, Bùi Khương bỗng thấy có hai hán tử nằm một bên đường.Tò mò, chàng bước nhanh lại, nhờ ánh trăng soi sáng nên Bùi Khương thấy rõ thân họ cong lại, tay phải còn nắm chặt cây đao vừa rút ra khỏi bao độ được một nửa.Kinh hãi, Bùi Khương sờ tay lên mũi họ, thì thấy họ đã tắt thở tự bao giờ.Thấy hai xác chết trong đêm, khiến Bùi Khương ngẩn người ra. Gió đêm thổi qua khiến chàng rùng mình ớn lạnh muốn quay trở về phòng.Nhưng vừa quay người lại, thì chàng chợt thấy có một bóng người đứng ở sau lưng mình từ bao giờ.Dưới ánh trăng, người lạ mặt có một thân hình gầy ốm như cây củi, nhưng lại khoác chiếc áo thật là rộng. Mặt lại lạnh lùng như băng. Nếu không nhờ đôi mắt rực sáng thì Bùi Khương cứ ngỡ là một thây ma.Bùi Khương hết hồn định quay qua hướng khác, nhưng Bùi Khương lại phải giật mình khựng lại, vì phía này cũng có một người y như người kia, đứng đón đầu.Bùi Khương tưởng chừng mình hoa mắt, chàng quay người trước sau gì cũng vẫn hai người đòn đầu.Dù có can đảm tới mấy, giờ nầy Bùi Khương cũng phát run. Trước sau gì cũng có người đứng cản lối, mà hai người lại giống nhau như đúc, mọi thứ từ nhân dạng, cho đến thái độ cùng mặt mũi, y phục gì gì cũng đều giống như nhau.Chàng chỉ còn cách đứng lặng người bất động chứ chẳng biết làm sao hơn.Một trong hai người đó nhảy đến trước mặt Bùi Khương, đưa tay ra phía trước lạnh lùng nói:– Kính mời!Tiếng nói của lão khô khan the thé như tiếng cú kêu.Bùi Khương nghe nói, nhủ thầm:“Hai người nầy có địa vị ở trong Lãnh sơn trang. Mình không quen biết, thù oán gì với họ, tại sao họ lại mời mình đi đâu đây?”.Bùi Khương biết, dù muốn dù không cũng phải đi theo, nên chàng lẳng lặng bước theo.Đi một đoạn, cả ba người đã đến một rừng trúc xanh có một dòng suối lặng lẽ trôi về hướng đông.Hai người lạ vẫn một trước một sau, vẫn theo kèm sát bên Bùi Khương.Nhưng Bùi Khương không nghe thấy tiếng chân họ đi, mà chỉ nghe bước mình giẫm trên lá khô và tiếng tim chàng đang đập đều trong lồng ngực.Tiến sâu một đoạn vào rừng trúc, chợt người đi đầu quay lại hỏi:– Các hạ có phải là Bùi Khương, vị thủ lãnh tương lai của giới lục lâm giang hồ ở Giang Nam không?Chưa trả lời vội, Bùi Khương nhủ thầm:“Tại sao họ lại biết ta? Không lẽ những người nầy là những tay đối nghịch với Thần Thủ Chiến Phi chăng?”.Chàng lại nhìn thấy trong đôi mắt của hai người nọ, lộ vẻ thâm độc, thì trong lòng muốn không nhận, nhưng chàng lại nghĩ, là trang nam tử, thì đừng nên hèn nhát, nên vẻ sợ hãi của chàng biến mất, chàng thản nhiên đáp:– Vâng! Tại hạ là Bùi Khương. Chẳng hay đêm khuya nhị vị tìm đến tại hạ có việc gì không?Người kia vẫn giọng nói lạnh lùng đáp:– Các hạ tuổi trẻ mà tài cao, đã được bầu làm thủ lãnh của anh hùng hào kiệt, thật là một điều vui mừng.Người thứ hai liền tiếp:– Huynh đệ chúng tôi từ xa đến đây, mục đích là muốn được diện kiến vị lãnh tụ nầy để coi là nhân vật như thế nào. Nay được gặp mặt, quả nhiên các hạ là một người anh tuấn.Người thứ nhất lại nói:– Tại hạ là Lãnh Khô Mộc.Y nói tới đây, lại có ý ngừng lời một chút để xem phản ứng của Bùi Khương.Nhưng thấy Bùi Khương không vì ba tiếng Lãnh Khô Mộc mà làm thay đổi được sắc mặt, thì lão nghĩ:“Không lẽ y chưa từng nghe qua tên tuổi của mình? Hay là y cao cường võ thuật cho nên xem thường Lãnh Khô Mộc?” Nghĩ như vậy, nên y liền nói tiếp:– Xin hỏi các hạ một điều. Chức lãnh tụ võ lâm của các hạ có phải do các hào kiệt võ lâm bầu lên không?Giọng nói của Lãnh Khô Mộc có vẻ khách sáo hơn, vì y đã thấy sự bình tĩnh và thản nhiên của Bùi Khương.Nhưng y đâu có ngờ Bùi Khương sở dĩ không đổi sắc mặt khi được nghe tên Lãnh Khô Mộc là vì chàng mới bước chân vào giang hồ, nên chưa biết lợi hại về Lãnh Khô Mộc đó thôi.Người thứ hai lại nói:– Tại hạ là Lãnh Hàn Trúc, muốn được hỏi các hạ một điều.Rồi không đợi sự chấp thuận của Bùi Khương, y tiếp:– Nếu chức lãnh tụ võ lâm của các hạ không do các nhân vật võ lâm đồng lòng bầu lên, thì có lẽ võ công của các hạ đã làm cho anh hùng hào kiệt bái phục mà chẳng dám có ý định chống đối chăng?Bùi Khương đang ngần ngại thì Lãnh Hàn Trúc đã cười hà hà và giục:– Xin các hạ trả lời ngay cho, để chúng tôi được bái kiến vị thủ lãnh.Bùi Khương nghĩ thầm:“Cuộc đời mình có mơ ước gì đâu, chỉ mong sao có một cuộc sống bình thường là đủ rồi. Phải chi có Ngô Thế Minh trong lúc nầy, thì mình đỡ khó khăn hơn.” Nghĩ vậy, chàng thở dài định nói.Nhưng Lãnh Khô Mộc đã lên tiếng:– Các hạ không thèm đáp một lời. Chắc là các hạ đã cho chúng tôi chưa xứng đáng để được hầu chuyện cùng với các hạ?Lãnh Hàn Trúc lại tức giận nói:– Các hạ khỏi cần phải ngạo mạn. Chúng tôi tuy không phải là một nhân vật quan trọng gì cả, nhưng cũng vẫn còn hơn những kẻ không biết trời cao đất rộng là gì, lại tự ý đưa mình lên cao, ngạo nghễ trên thiên hạ.Bùi Khương nghe Lãnh Hàn Trúc đương không lại chưởi xéo mình, liền tức giận nói:– Nhị vị quá coi trọng chức thủ lãnh hay minh chủ võ lâm, riêng tại hạ thì không muốn tí nào. Nếu có đó chỉ là một điều miễn cưỡng đối với tại hạ. Chẳng biết tại hạ có điều gì xúc phạm đến nhị vị mà nhị vị lại nặng lời như thế?Lãnh Hàn Trúc mỉa mai đáp:– Nếu các hạ không chấp nhận lời nói của chúng tôi. Thì các hạ cứ tự nhiên ra tay trừng phạt đi.Bị Lãnh Hàn Trúc mỉa mai, trong lúc chàng đang bối rối bởi chuyện Lãnh sơn trang nên chàng tức tối đáp:– Tại hạ chưa hề quen biết với nhị vị. Tại sao đêm khuya nhị vị lại đến đây đưa tại hạ đi để kiếm chuyện lôi thôi? Tại hạ xin khiếu từ vậy.Nói đoạn chàng quay đầu bước đi, nhưng mới đi được mấy bước thì thoáng một cái, Lãnh Hàn Trúc và Lãnh Khô Mộc đã đứng chận đầu.Bùi Khương liền hỏi:– Nhị vị đã lớn tuổi, tại sao lại xử sự như là con nít vậy? Nhị vị gặp tại hạ với dụng ý gì? Tại sao lại cứ cản đường tại hạ như thế?Lãnh Hàn Trúc lạnh lùng đáp:– Tại hạ chỉ cần các hạ giải đáp câu hỏi vừa rồi, nếu không thì chưa thể rời đây được.Lãnh Khô Mộc cười gằn thêm vào:– Nếu không, tại hạ sẽ đưa các hạ về làm minh chủ võ lâm ở bên kia thế giới vô hình mà các võ lâm đồng đạo chết trước đang đón chờ.Bùi Khương đâu có biết sự lợi hại của hai anh em song sinh họ Lãnh. Hai người nầy đã nổi danh là «Lãnh Trúc Tàn Mộc» và đã nhiều tay hào kiệt đã phải táng mạng dưới chưởng lực của y. Sinh mạng của Bùi Khương hiện giờ như cá nằm trên thớt mà chàng vẫn vô tình không biết. Chàng chỉ thấy ghét cay, ghét đắng hai người nầy vô cùng, lại đang lúc buồn lòng, nên chàng nói thẳng một hơi:– Tại hạ chẳng giấu giếm ai điều gì cả. Võ công của tại hạ tầm thường, không thể giết nổi một thủ hạ của Thần Thủ Chiến Phi nữa. Không ai bầu tại hạ làm thủ lãnh hay minh chủ võ lâm đâu. Chính tại hạ cũng không muốn và đang khổ sở vì điều nầy, chỉ vì tại hạ bị người ta ép buộc vào việc không thể đừng này thôi. Nếu nhị vị thích địa vị nầy thì...Bùi Khương vừa nói đến đây, thì Lãnh Hàn Trúc đã ngắt ngang:– Lãnh đại ca, đại ca có bằng lòng để Bùi Khương làm minh chủ không?Lãnh Khô Mộc lắc đầu và Lãnh Hàn Trúc lại nói tiếp:– Đại ca không bằng lòng, tiểu đệ cũng chẳng đồng ý. Nếu có kẻ muốn đưa y lên thì ta giết y trước là xong.Hai người đối đáp thản nhiên với nhau, coi sinh mạng của Bùi Khương như con sâu con kiến, muốn giết lúc nào thì giết.Bùi Khương nghe nói thì hoảng hồn chưa biết nói sao, chợt nghe Lãnh Khô Mộc nói:– Giết y cũng không được. Y chỉ bị bắt buộc phải làm. Lại nữa y còn quá trẻ.Quay sang Bùi Khương, y tiếp:– Này các hạ. Theo ý tôi nếu các hạ muốn sống thì hãy rời khỏi Lãnh sơn trang, may ra khỏi gặp phải điều rắc rối. Nếu không buộc lòng chúng tôi phải giết các hạ đó.Bùi Khương trong lòng lúc nào cũng muốn rời khỏi Lãnh sơn trang, không muốn bị Thần Thủ Chiến Phi lợi dụng đưa chàng làm tấm bình phong cho y hành động. Nhưng nghe Lãnh Khô Mộc xem thường chàng, Bùi Khương tự ái đáp:– Nếu các hạ không nói, thì tại hạ đã nhất định từ chối chức Minh chủ, hay Thủ lãnh rồi. Nhưng giờ đây nhị vị lại nói như vậy thì tại hạ nhất định phải nhận chức Thủ lãnh.Vừa nói, chàng vừa dùng tay đẩy hai người sang hai bên rồi đi. Nhưng chàng không ngờ tay chàng vừa chạm vào hai người thì cảm thấy như chạm phải hai cây sắt lạnh. Chàng giật mình thối lui một bước.Lãnh Khô Mộc nói:– Nếu các hạ đẩy chúng tôi sang một bên để đi qua được, chúng tôi sẽ không làm gì các hạ mà đến ngày nhận chức, chúng tôi sẽ đến chúc mừng nữa.Qua cái đẩy của Bùi Khương, Lãnh Khô Mộc thấy nội lực của chàng quá tầm thường, nên mới thốt ra những lời xem thường chàng ta.Bùi Khương cũng biết mình không thể nào dùng sức để đẩy được hai anh em họ Lãnh nầy, nhưng vì tự ái nên chàng không thể không thử. Chàng liền hét lên một tiếng, song thủ đẩy ra hết sức lực, nhưng khi vừa chạm vào Lãnh Khô Mộc và Lãnh Hàn Trúc thì tay chàng như chạm vào hai bịch bông gòn. Hoảng hồn, Bùi Khương định rút nhanh tay về, nhưng tay chàng như bị cơ thể của anh em họ Lãnh hút chặt vào người.Bùi Khương tấn bộ, cố kéo hai tay lại, nhưng chàng không làm gì thâu về được. Chàng lại thấy hai tay đau rần như bị kim châm, sức lực như bị tiêu tan bởi sức nóng của song Lãnh, chân chàng cơ hồ muốn không tri trì đứng vững được nữa.Lãnh Khô Mộc thấy nét mặt của Bùi Khương càng lúc càng lộ vẻ đau đớn, biết Bùi Khương không thể chịu đựng được lâu nữa với «Lưỡng Cực Huyền Công» của y, y liền nói:– Đã không đẩy được chúng tôi để tìm lối đi, thì các hạ chỉ cần không trở lại Lãnh sơn trang nhận chức lãnh tụ, tức thì các hạ sẽ được tự do ngay.Bùi Khương vẫn im lặng nghiến răng chịu đựng đau đớn. Mồ hôi từ trán chàng rịn ra, đổ dài xuống má. Đột nhiên sức nóng từ đôi tay của Bùi Khương trở thành lạnh ngắt. Đang nóng chợt trở lạnh, làm cơ thể Bùi Khương run lên bần bật, nhưng đôi mắt chàng vẫn trừng trừng nhìn song Lãnh huynh đệ, chứ chẳng chịu van xin.Chịu đựng thêm một hồi nữa, Bùi Khương như thấy cái chết ở kề mình.Chàng nhắm mắt lại và mơ màng thấy Đàm Tiểu Kỳ và Viên Tố Châu đang tươi cười nhìn mình. Những chuyện xảy ra đã qua, như chiếu lại rõ ràng qua tâm trí.Bùi Khương cũng không quên gương mặt nhân hậu của lão nhân bán bánh bao.Chàng tiếc không có cơ hội để đền ơn cho lão. Bùi Khương tuy quý sinh mạng, nhưng cũng không muốn hèn hạ van xin, nên chàng âm thầm lãnh lấy cái chết, vì không còn bận tâm gì nữa cho nên chàng có vẻ thoải mái hơn khi đối diện với cái chết.Chợt lúc ấy có tiếng nói trong trẻo dịu dàng từ sau vang lại:– Lãnh nhị thúc! Lãnh tam thúc. Nhị vị đang nói chuyện với ai thế? Phong cảnh ở đây đẹp quá phải không nhị vị? Suối nước trong quá đi thôi.Bùi Khương đau đớn sắp ngất đi, nhưng lại nghe giọng nói quen thuộc vọng lên, chàng như người chợt tỉnh, liền quay lại nhìn. Vừa lúc thiếu nữ đã đến gần sau lưng. Dưới ánh trăng Bùi Khương trông rõ thiếu nữ vận y trang màu xanh, thân hình tuyệt đẹp. Đôi mắt trong sáng và to tròn của thiếu nữ vừa nhìn thấy Bùi Khương đã vội kêu lên:– Thì ra là Bùi huynh.Vừa nhìn thấy thiếu nữ, Bùi Khương như quên cả sự đau khổ của mình, chàng nhìn vào đôi mắt của thiếu nữ, hai người nhìn nhau không chớp. Cả hai như chỉ biết kẻ đối diện mà quên đi tất cả sự việc ở chung quanh.Lãnh Hàn Trúc và Lãnh Khô Mộc đồng nhìn nhau, rồi nhảy ra sau ba bước, một người nói:– Đàm Tiểu Kỳ, cô quen với Bùi Khương à?Bùi Khương chân đứng không muốn vững, nhưng trông thấy nàng, chàng cố gượng cho khỏi té xuống. Nàng xuất hiện như một sức mạnh vô hình giúp Bùi Khương tỉnh táo. Nhưng cũng do nàng mà Bùi Khương đã gặp bao nhiêu khổ cực lao đao. Đàm Tiểu Kỳ, tên thiếu nữ mà bất cứ trong hoàn cảnh nào Bùi Khương cũng nhớ đến với thương yêu trìu mến.Nét mặt của Đàm Tiểu Kỳ, tuy đã là một thiếu nữ dậy thì, nhưng lúc nào cũng đượm vẻ ngây thơ trẻ con, nàng cứ nhìn Bùi Khương nói luôn miệng:– Là Bùi huynh thật! Không ngờ gặp lại được Bùi huynh.Rồi hai dòng lệ mừng tủi lăn dài xuống má nàng.Đôi mắt của Đàm Tiểu Kỳ như mờ đi vì nước mắt, nàng dựa vào thân trúc như chờ đợi một sự thân mật mến thương từ lâu đã mất đi.