Ngày hôm qua, nắng còn hiện diện soi mắt nhìn những hạt sương tròn lăn trên phiến lá. Nắng hấp háy mắt cười khiến những giọt sương bỗng long lanh hơn thường lệ. Ngày hôm qua, mưa trắng xoá trời, không gian mờ mịt trong hơi nước. Cái lạnh giá của mưa như cố tình châm vào da thịt nghe buôn buốt mà từng giọt mưa là từng mũi khoan nhọn xới vào lòng. Ngày hôm qua, sự dịu dàng của đêm khua nhè nhẹ qua khung cửa sổ, tiếng trở mình của những chiếc lá non cùng tiếng thở dài của những ngọn gió còn làm xôn xao tâm trí của một người... Ngày hôm qua, trăng chênh chếch treo trên đầu khung cửa chiếu những tia sáng vàng chỉ đủ sáng một góc nhỏ trong phòng. Nhưng chỉ chốc lát ánh sáng màu vàng cong cong hình chiếc thuyền ấy lại giấu mình sau làn mây e thẹn. Ngày hôm qua, có một người thẫn thờ xuống phố trên con đường dài vừa được phủ lớp áo ẩm ướt của mưa. Những thảm cỏ bên lề xơ xác mát lạnh dưới bàn chân. Trạm dừng xe buýt vắng tanh không có khách. Ngày hôm qua, không có nắng, không có mưa, trăng không hiện diện. Đêm không đủ tối để có thể làm một góc khuất giấu che những u uất của một người. Lời nói chia tay được thốt ra ngày hôm ấy nhanh như tia chớp vụt qua để rồi những phút giây sau đó cứ đờ đẫn trôi. Bầu trời thật thấp với những đám mây xám màu che kín mặt. Ngày hôm qua, hoang hôn để lại một vệt sáng đổ dài trên lối đi, có một người đếm từng bước theo cái quầng sáng ấy để rồi trong một lúc nhận ra những con số đã đếm không theo một thứ tự nhất định mà đã rối tung, lẫn lộn như một mớ bòng bong rối rắm trong sâu thẳm trái tim. Ngày hôm qua hoàn toàn khác lạ so với ba trăm sáu mươi bốn ngày còn lại. Ngày mà có một người nhận ra rằng mình đã đánh mất một thứ quý giá không bao giờ tìm lại được...Đó là một ngày đáng nhớ nhất... ngày hôm qua...