- “Cô ta nói như thế là có ý gì? Chessy Jenks hỏi chồng đầy bối rối sau khi hai thanh tra cảnh sát đã rời khỏi ngôi nhà. Jenks gạt cô ta sang một bên. Ông ta bước nhanh về phía những tấm cửa kiểu Pháp lớn dẫn ra ngoài phía biển Thái Bình Dương. - Những kẻ ngu ngốc, ông ta lẩm bẩm. Những kẻ nghiệp dư. Chúng nghĩ là chúng đang dính đến ai chứ? Ông ta cảm thấy nóng rát như kim chích chạy khắp qua vai và lưng. Chúng là những kẻ ngu ngốc, óc tí hon. Những kẻ ngu đần. Đó là lý do tại sao chúng là cảnh sát. Nếu chúng có một chút trí não, thì chúng sẽ làm những việc mà ông ta đang làm. Sống trên cao của Thái Bình Dương. - Đó là lý do tại sao chúng đào xới những nền đất, một nơi để cho những tên cớm cảm thấy thoải mái. Ông ta điên cuồng đáp lại. Chessy cầm bức ảnh cưới từ bàn cà phê lên và đặt chúng trở lại đúng chỗ của nó. - Bây giờ anh sẽ làm gì, Nick? Tại sao cô ta luôn dồn ông ta? Tại sao cô ta luôn cần biết? Cô ta đi đến, nhìn ông ta với đôi mắt nhẫn nại và trong sáng đó. Như thường lệ, cơn thịnh lộ của ông ta dâng lên trong nháy mắt. Ông ta thậm chí không nhận ra rằng ông ta đã đánh cô ấy. Chỉ đơn giản là cánh tay ông ta đánh và Chessy bị ngã sóng soài trên sàn nhà và cái bàn tre trên đó có những bức ảnh đổ xuống và cô ấy đang ôm miệng. Ông ta quát: - Cô không biết lúc nào thì phải tránh xa tôi sao? Cô cần gì, một tấm bản đồ chỉ đường sao? - Ừ… Nick, Chessy nói. Không phải ở đây… không phải bây giờ. - Không phải ở đây cái gì? – ông ta hét lên. Ông ta biết rằng ông ta đang quát tháo và đang mất tự chủ. Người làm có thể nghe thấy. - Em xin anh, Nick – Chessy nói và lết dậy khỏi sàn nhà. Susan sẽ đến ngay bây giờ. Chúng ta sẽ ăn trưa. Chính việc Chessy chỉ có thể ngồi đó và trách cứ ông ta đã càng làm cho ông ta thực sự nóng nảy hơn. Cô ta không nhận thấy cô ta thực sự là ai chứ? Chỉ là một người đàn bà tóc vàng hoe nào đó với những vết tàn nhang mà ông ta đã chọn ra từ đàn súc vật vô danh và biến thành món quà của Chúa dành cho Martha Stewart mà thôi. Ông ta ghì chặt cô ta trong tay và kề mặt ông ta sát đôi mắt sợ hãi xinh đẹp của cô ấy. - Hãy nói đi. Cánh tay giữ cô ta rung lên. Một dòng nước mũi nhỏ xíu chảy ra từ mũi cô ấy. - Chúa ơi, Nick… Đó là điều ông ta thích, sự sợ hãi của cô ta với ông ta, dù cô ấy không bao giờ thể hiện nó trước công chúng. - Ta nói là hãy nói đi Chessy. Ông ta vặn tay cô ta ra sau lưng. Giờ đây cô ta đang thở một cách nặng nhọc, mồ hôi xuất hiện dưới chiếc áo phông của cô ta. Bộ ngực nhỏ của cô ta nhô ra. Khi cô ấy nhìn chừng chừng lại ông ta với sự kháng cự nhỏ nhoi, ông ta vặn tay cô ấy chặt hơn, thọc sau những ngón tay của ông ta vào cánh tay của cô ta. Ông ta xô cô ấy về phía giường, đôi chân trần của cô ta bước đi lảo đảo. Từ trong phòng ông ta đóng sầm cửa. Tên cớm chỉ huy nghĩ mình là ai mà đến đây và buộc tội ông ta như vậy. Trong bộ quần áo của hãng Gap rẻ tiền… Đúng là con chó cái láo xược. Ông ta nhét Chessy vào phòng quần áo của cô ấy. Trong đó thật tối tăm. Chỉ có bóng tối và những tiếng khóc nức nở cùng mùi nước hoa tỏa khắp nơi của cô ấy. Ông ta đẩy Chessy úp mặt vào tường, chà xát người trên mông cô ta. Ông ta kéo chiếc quần soóc thể dục của Chessy xuống, cùng với chiếc quần lót. - Làm ơn đi, Nicky – cô ấy khóc. Ông ta tìm thấy nơi quen thuộc nơi đôi mông nhỏ bé của cô ấy rẽ ra. Cái của ông ta cứng lên và ông ta đẩy mình sâu vào trong. Ông ta đang tự điều khiển mình bên trong Chessy. - Hãy nói đi – ông ta thở hổn hển. Cô biết làm thế nào để dừng việc này lại mà. Hãy nói đi. - Cắt đi… – cuối cùng cô ấy thì thầm. Giờ đây cô ta thích việc này, như vẫn thế. Nó không tệ mà thật tuyệt. Cả hai người họ đều muốn và thích việc này. Ông ta luôn làm chúng một cách hoàn hảo. - Cắt đi…, cô ta thút thít. – Cắt… cắt đi… Đó có phải là điều anh muốn không, Nick? Đúng, đó là một phần những điều ông ta cần. Đó là tất cả những gì ông ta mong đợi ở Chessy. - Em yêu thích điều này, Chessy – ông ta thì thầm lại với cô ta – Đó là lý do tại sao em ở đây.