Lão gia nhân ngồi trước mặt Liên, nàng đã sửa soạn xong. Hôm nay nàng mặc áo màu sữa óng ánh, trông như lụa trắng. Dưới chân nàng là chiếc va-li đã khoá gọn. Trên mặt bàn là cái xắc và chiếc hộp gỗ sơn mài mà, từ khi bà Thịnh Phước trao lại, Liên chưa mở ra. Vịnh gửi nàng cái hộp ấy, đó là di chúc của chàng, mối tình đầu của thời con gái. Chiếc hộp hình chữ nhật, lớp sơn mài còn mới, không có màu sắc rõ rệt. Như nâu, như đỏ hay đen nhờ nhợ. Lớp sơn bóng, nhìn nghiêng trắng như gương, soi thấy hình nét khuôn mặt ở đấy. Trên mặt hộp có khảm hai con nhạn bằng xương một loại trai hay ốc biển. Liên mỉm cười khi tưởng đó là một cặp uyên ương hiếm hoi chỉ còn thấy trong cổ thi. Cái hộp có khoá bạc ngậm kín, Vịnh không gửi lại chìa để mở. Liên áp vào tai lắc thử nhưng không nghe trong đó một vật gì. Hình như đó là một cái hộp không. Lão gia nhân chăm chú nhìn, có lúc lão đòi mở hộ nhưng Liên lắc đầu. Nàng cũng không cho lão biết bà Thịnh Phước viết những gì trong thư. "Già cứ việc ở đây. Năm mười hôm nữa tôi gửi tiền về cho già. Già Năm, phần của già nhiều lắm". Liên nói với lão bộc xong, đứng dậy. Nàng không cho lão đưa tiễn, tự xách lấy va-li, tay cầm xắc và rời ngôi nhà đã sống. Chiếc xích lô kính coong ngược dốc Ngô Thời Nhiệm lên trung tâm thị trấn. Những mặt nhà tẻ nhạt, cảnh sinh hoạt lỡ làng thoáng qua mắt Liên. Khi chiếc xe ngang khoảng đường trường Tiểu học, Liên nhìn dãy lớp cũ mơ hồ không nhớ nổi đó là nơi nàng đã học. "Anh Vịnh, anh Vịnh, em đã nhận được cái hộp anh gửi cho em rồi. Em đi đây, anh Vịnh". Ra tới bến, Liên lấy chuyến xe đò đầu tiên rời Tây Phố. Xe sắp chuyển bánh thì ông Hội đồng và mấy thanh niên tự vệ chặn lại khám. Họ lục tung va-li của Liên và đòi nàng mở cái hộp. Liên bải hoải: "Cái hộp không". "Xin cô mở ra". "Cái hộp không". Liên nhắc lại. "Cô làm ơn cho coi". "Tôi không có chìa khoá". Họ giằng lấy, dùng dao định bẩy tung cái khoá bạc. Liên ngây ngất thở ra và chửi thầm bộ muốn tìm… tao trong đó sao. Bọn bay làm sao thấy được. Liên châm một điếu thuốc xong ném ngay xuống đất, vì chiếc xe được lệnh khởi hành. Nàng ôm cái hộp một cách nhẹ nhàng, âu yếm. Những cột điện bằng gỗ, những thân cây bông gòn lùi lại, và đồi Lương Sơn nhô lên. Chiếc xe rì rì lên triền dốc cong. Qua khung cửa hẹp, Liên nhìn xuống Tây Phố. Nó hiện ra vàng khô như một công trình chết, chơ vơ, âm thầm. Gác chuông nhà thờ, Đài Tử sĩ. Bầu trời xám với bầy dơi lớn. Dưới thấp là thung lũng Suối Cá Thần xanh rậm, âm u và những ruộng muối trắng phau ở tít đằng xa, chạy xuống bãi bể. Liên đắng miệng, nhổ bọt. Nàng nhìn thấy nấm mộ mẹ ở một bên đồi và chiếc xe đổ dốc, lấp vào sườn đất khô thoai thoải. Từ đó Liên không trông thấy gì nữa. Nàng cất kỹ di chúc của bà Thịnh Phước và cái hộp vào trong xắc, ôm chặt nó ngủ trong cuộc hành trình. Chí Hoà, tháng 8–12 năm 1963