hông để mất thời gian, Frankie bắt tay vào việc. Ngay buổi tối hôm đó, cô gái hỏi cha mình: - Ba này, ba có biết dòng họ Bassington-ffrench? Huân tước Marchington đang chăm chú đọc một tờ báo chính trị nên nghe lầm câu hỏi: - Washington? A, bọn quỉ Mỹ ấy ư. Lũ khỉ đột bày ra lắm hội nghị… lãng phí thời gian và tiền bạc. - Gia đình Bassington-ffrench - Frankie cải chính lại - có phải từ Yorkshire đến lập nghiệp ở vùng này phải không ba? - Không phải từ Yorkshire mà từ Hampshire. Có một dòng họ gốc Anh và một dòng họ gốc Ailen. - Dòng họ nào là bạn của ba? - Cũng gọi là quen biết thôi. - Họ có giầu không ba? - Bassington-ffrench ư? Ba cũng không rõ lắm. Dòng họ từ Shropshire thì sa sút. Một người trong họ ấy cưới một người vợ gốc Mỹ khá giàu có. - Một trong hai người ấy ba có gặp gần đây?... Họ tìm kiếm một ngôi nhà ở vùng này? - Ý kiến khá ngộ nghĩnh! Mua một ngôi nhà trong xó núi này ư? “Điều này có thực" - Frankie nghĩ thầm. Ngày hôm sau, Frankie đấn văn phòng ty địa chính. Các ông Wecler và Owen là hai viên chức hiểu rõ mọi diễn biến về việc mua bán nhà đất ở trong vùng. Ông Owen đích thân đứng lên ra đón Frankie. - Có có việc gì đến đây vậy cô nương? Cô không có ý định bán lâu đài đấy chứ? Hà! Hà! Sau câu nói khôi hài, ông Owen bật lên cười ròn rã. - Tôi có một người bạn tên là Bassington-ffrench, ông ta muốn tìm một ngôi nhà? - À vâng! Tôi nhớ rồi, tên ông ta viết với hai chứ ff liền nhau chứ gì? - Đúng thế. - Ông ta có đề nghị tôi cung cấp một số điều chỉ dẫn về thủ tục mua những mảnh đất nhỏ. Ông ta trở lại Londres vào sáng mai. Tôi mới hướng dẫn cặn kẽ cho ông ta không lâu, nhưng dường như việc mua đất của ông ta chẳng cần kíp lắm. Các lần ông ta đến tôi đều cung cấp cho những chi tiết về từng ngôi nhà, nhưng chưa thấy ông ta trả lời. - Ông viết thư cho ông ta về Londres... hay ngay ở vùng quê này? - Cô chờ tôi một lát… Frank! - ông gọi một viên chức cùng phòng lên và hỏi địa chỉ của Bassington-ffrench. - Ngài Roger Bassington-ffrench, ở Merroway Court, Staverley Hants - viên thư ký đọc chậm rãi. - À! Chẳng phải Bassington-ffrench mà tôi quen, có lẽ là người anh họ của ông ta chăng. Tôi lấy làm lạ là ông ta đến đây mà chẳng tới thăm tôi. Ông ta mới đến văn phòng hôm thứ tư vừa rồi phải không? - Vâng, đúng vào lúc sáu rưỡi tối, giờ đóng cửa văn phòng. Tôi nhớ lại là đúng vào cái hôm mà ở vùng ta xảy ra tai nạn ngã chết người ở vách đá. Một người đàn ông ngã lăn xuống vực và sau đó chính là ông Bassington-ffrench qua đó, đã sẵn lòng trông xác nạn nhân cho đến lúc cảnh sát đến. Tôi nhớ là khi vào văn phòng, ông ta có dáng vẻ bối rối... - Chắc là có điều gì đó xảy đến với ông ta…! Frankie ra khỏi văn phòng địa chính, đầu óc như đang mải nghĩ điều gì. Cô nghĩ đến những lời của Bobby nói với mình về Bassington-ffrench, về những hành động của ông ta, về địa chỉ, mục đích ông ta từ Londres về để thuê nhà, cả mấy điều đó đều là sự thực cả, vậy phải chăng sự có mặt của anh ta sau lúc xảy ra tai nạn cũng chỉ là tình cờ… và như vậy liệu Bassington-ffrench có vó tội không? Frankie tiếp tục suy nghĩ mãi... Nhưng... một người đi mua nhà thông thường phải đến vào giờ làm việc, vậy mà đến sở địa chính vào lúc chập tối, vào giờ đóng cửa, anh ta thật chẳng bình thường chút nào; đã vậy ngay sáng hôm sau anh ta lại về Londres ngay. Tại sao phải gấp gáp thế nhỉ? Đã đủ kết luận chưa nhỉ...? Chẳng còn nghi ngờ gì nữa: Bassington-ffrench là tội phạm. Sau đó Frankie đi thẳng tới sở cảnh sát. Thanh tra Williams vốn là chỗ quen biết cũ với cô. Người thanh tra cảnh sát này đã từng phá vụ án một cô hầu phòng mang căn cước giả lấy cắp một số nữ trang của Frankie rồi trốn khỏi lâu đài. Thanh tra Williams đã điều tra ra, bắt lại được người đầy tớ gái lưu manh, thu hồi lại tài sản cho lâu đài. - Chào thanh tra. - Chào tiểu thư. Tôi hi vọng chẳng xảy ra chuyện gì xấu trong lâu đài? - Chưa xảy ra chuyện gì cả, thưa thanh tra. Nhưng tôi muốn hỏi thành tra một vài câu hỏi cũng chỉ do tò mò mà thôi. - Tôi sẵn lòng, cô Frances ạ. - Người đàn ông ngã ở vách đá tên là... Pritchard... có phải không thanh tra? - Pritchard, đúng đấy! - Anh ta mang theo trong người một tấm ảnh có phải không? Có người nói với tôi là anh ta có tới ba tấm ảnh? - Chỉ có một tấm thôi - thanh tra trả lời - Đó là tấm ảnh của người chị gái. Bà ta đã đến tận nơi nhận dạng người em. - Thật là ngoa ngoắt khi nói anh ta có tới ba tấm ảnh. - Điều đó thường luôn xảy ra. Cô chẳng lạ gì các nhà báo thường hay phóng đại và do đó họ làm rối tung mọi việc. - Tôi còn nghe dư luận đồn đại nhiều điều không thật - Frankie ngừng một lát rồi bịa ra theo trí tưởng tượng của mình - Một số nói rằng trong túi anh ta đầy những truyền đơn, một số khác thì nói đầy chất ma túy, rồi còn có người thuật lại là có nhiều tập tiền gửi… Thanh tra Williams bật cười. - Chẳng có gì nhiều lắm trong túi anh ta. Một khăn tay, một bao thuốc, hai tờ giấy bạc, không có ví tiền, chẳng có thư từ. Cũng còn may nhờ có một tấm ảnh ở trong túi anh ta mà cảnh sát chúng tôi tìm ra được người thân anh ấy. Frankie lái câu chuyện sang hướng khác. - Hôm qua tôi có gặp anh Jones, con trai mục sư. Anh ta vừa bị đầu độc. Chuyện cũng lạ đấy chứ, thanh tra? - Kể cũng lạ. Chưa từng nghe chuyện như thế. Cứ như đùa vậy. Một chàng trai hiền lành chẳng gây thù chuốc oán với ai bao giờ. - Hiện tượng này khiến tôi nghĩ tới có ai đó đã mưu toan giết anh ta… vì anh ta là bạn tôi, tôi rất quan tâm đến chuyện này - Frankie trình bày với thanh tra, mắt cô long lanh đầy vẻ hiếu kì. Thanh tra Williams cảm thấy hoan hỉ. Anh rất lấy làm hãnh diện gặp gỡ, chuyện trò thân mật với con gái một vị hầu tước trong vùng. - Vào cái hôm mà Jones bị đầu độc, cảnh sát chúng tôi được báo có một chiếc ôtô Tallbot màu xanh sẫm đỗ ở gần chỗ nạn nhân rất khả nghi. Một khách hàng ăn ở quán ăn còn ghi được số xe GG 8282 khi nó chạy về hướng Saint - Botolph. - Và thanh tra cho rằng… - Đó là số xe ôtô của Đức Giám mục Saint-Botolph. Frankie chẳng nhịn được cười: - Và thanh tra cũng nghi ngờ cả Đức giám mục? - Sau khi tiến hành điều tra thì suốt cả buổi chiều hôm đó xe của Đức giám mục chẳng rời khỏi ga-ra. - Vậy chắc là số giả? - Đúng như thế, điều này là chắc chắn. Frankie chia tay với thanh tra Williams ra về. Trên xe cô tự nghĩ: "Xe Tallbots màu xanh sẫm thì đầy rẫy trên các đường phố nước Anh". Về tới nhà cô đến thẳng thư viện, mượn một số cuốn niên bạ vùng Marchbolt rồi mang vào phòng của mình, mở ra tra cứu hàng tiếng liền. Kết quả của sự tra cứu đã làm cho cô chưng hửng. Có tới bốn trăm tám mươi hai Evans ở trong quận! - Chà! Cô ngồi yên lặng sắp đặt những dự định sắp tới.