Dịch giả: Thanh An
Chương 2 (Phần III)

    
ạ Thi Đình và Hàn Tử Nghi sửng sốt khi nhìn thấy những trang bị cao cấp chỉ có thể nhìn thấy trong phim Điệp viên 007 kia, lại còn có cả súng, anh ta tưởng sắp đi làm gì? Bắt một con ma cần dùng nhiều thứ hiện đại như vậy sao? Nếu đi cướp ngân hàng những thứ này còn có thể dùng được.
Hàn Tử Nghi vô cùng vui mừng cầm những trang bị tối tân này, vừa thử đeo đồng hồ đeo tay vừa nghịch súng. Hạ Thi Đình từ bên cạnh đi qua chỉ ném lại một câu: “Những thứ này không có tác dụng uy hiếp đối với ma đâu, lẽ nào anh chuẩn bị dùng súng giết một con ma?”
“Ôi chao, những trang bị này tốt như thế, lẽ nào cô không động lòng sao?”. Hàn Tử Nghi là đàn ông, đàn ông sinh ra đã là tình nhân từ kiếp trước của súng đạn.
Hạ Thi Đình lạnh lùng cười, cầm tấm bản đồ nơi đặt thi thể của hồn ma ông chủ phá sản biến thái kia, chuẩn bị xuất phát.
Vương Lôi nhìn biểu hiện không vì trang bị cao cấp mà cảm động kia của cô, càng ái mộ cô hơn, anh cho rằng người con gái mình thích đúng là độc nhất vô nhị, ngay cả đồ vật tốt như vậy để trước mặt mà có thể thản nhiên như không. Đương nhiên, anh không hề biết Hạ Thi Đình có biểu hiện như vậy hoàn toàn là vì cô chẳng hiểu chút gì về quân sự, nếu cô có một chút kiến thức về nó, biết được chiếc đồng hồ đeo tay kia đáng giá bao nhiêu tiền, chắc chắn đã há hốc mồm vì ngạc nhiên, sẽ thèm thuồng cầm lấy đồng hồ, hoặc ôm đèn pin, cầm súng bỏ chạy rồi, còn ở đó bắt ma bắt quỷ gì nữa! Cho nên mới nói, muốn thể hiện cho người con gái biết, cũng phải xem xem trình độ hiểu biết của cô gái đó ở mức nào.
Chiếc xe Vương Lôi chuẩn bị đã đỗ bên dưới, Hạ Thi Đình hoàn toàn không hiểu gì về giá cả xe cộ, chỉ thản nhiên lên xe, khiến Vương Lôi càng nhận thấy kế hoạch dùng tiền để mua chuộc Hạ Thi Đình của mình quá nông cạn. Anh thực sự cho rằng mình đã tìm được nữ hoàng đích thực của cuộc đời, người con gái không hề động lòng vì tiền như vậy mới là người anh yêu nhất. Vì người con gái đó mà anh phải lên núi đao xuống biển lửa cũng đáng.
Cho nên, lúc Vương Lôi cầm tấm bản đồ đến tòa nhà đặt thi thể này, trong lòng anh vẫn ngập tràn tình yêu nồng cháy. Anh xông thẳng vào không hề sợ hãi, không giống như đi tìm một xác chết, mà xác chết có gì phải sợ? Anh hoàn toàn không hiểu vì sao trên đầu Hàn Tử Nghi ra nhiều mồ hôi như thế, hoàn toàn không giống một trang nam tử chút nào.
Vương Lôi bình tĩnh như vậy là vì anh không nhìn thấy phía trước cửa sổ mỗi căn phòng đặt thi thể đều có một khuôn mặt vỡ đầu máu chảy đầm đìa áp sát. Hạ Thi Đình vừa xuống xe đã kêu to: “Tôi đã từng gặp ma, nhưng chưa bao giờ thấy nhiều ma như ở đây thế này, làm gì thế không biết, lẽ nào là tổ chức vũ hội ma?”
Đường Tiểu Uyển vừa lao xuống xe giật mình quay đầu nói với Hạ Thi Đình: “Không được, chúng ta không thể vào, chỗ này không phải là chỗ đặt thi thể thông thường. Tôi bắt đầu nghi ngờ sao có thể có người đặt thi thể ở chỗ này mà mãi không đem hỏa táng, bây giờ tôi đã rõ, đây là một chỗ dưỡng xác chết cực âm, nhất định là có kẻ xấu đứng đằng sau dưỡng xác chết để nuôi dưỡng ma”.
“Ma cũng phải nuôi sao, lẽ nào còn phải đóng học phí mới được sao?”. Hạ Thi Đình nhìn Đường Tiểu Uyển một cách khinh rẻ, đạo cô ma cũng thật nhát gan, chẳng trách cả đời cũng không làm lên trò trống gì, ngay cả chuyện làm ma cũng làm một con ma vô tích sự như thế.
“Cô học đạo thuật còn chưa được bao lâu, quyển sách đó cô còn chưa lật đến một nửa. Phía sau cuốn sách có dạy cô xem phong thủy, chỗ đất này chính là chỗ dưỡng thể cực âm, thi thể đặt ở đây sẽ không thối rữa, qua một thời gian nhất định sẽ trở thành thây ma, vô cùng hung ác, mà hồn ác ma vẫn có thể tách ra, thành công cụ hại người”. Lần này Đường Tiểu Uyển không có vẻ gì là nói đùa.
Ngải Giai cũng đồng ý: “Chẳng trách gần đây trong thành phốcó rất nhiều oan hồn, thì ra có kẻ đang tổ chức đào tạo những con ác quỷ này, ai có thể làm chuyện vô vị như vậy, lẽ nào là muốn đối đầu với sự xuất hiện của chúng ta?”
Hạ Thi Đình không coi ra gì: “Đường môn đã diệt vong bao nhiêu năm nay, ai còn có thể đối đầu với sự xuất hiện của chúng ta?”
Hàn Tử Nghi cũng đứng bên cạnh gật đầu nói: “Theo tôi hay là không cần vào nữa, bên trong có nhiều ma như thế, pháp thuật của cô lại kém cỏinhư vậy, chết là cái chắc!”
Hạ Thi Đình đưa son môi cho anh ta: “Bây giờ đã thấy sự quan trọng của son môi rồi phải không! Có thoa không?”
Hàn Tử Nghi không hề do dự, nhận lấy rồi thoa ngay một lớp thật dày, lúc này đừng nói hóa trang thành yêu quái, cho dù phải hóa trang thành viên kim cương anh cũng sẽ không nhăn nhó khó chịu.
Hạ Thi Đình nhìn vẻ lo lắng của mọi người, cười ha hả, lôi ra một gói giấy trang điểm từ đáy túi. Cuối cùng Ngải Giai không thể nhẫn nại hơn được nữa: “Hạ Thi Đình, kẻ biến thái này, đã đến lúc này rồi mà còn nghĩ đến trang điểm, tôi tưởng tôi quá thích trang điểm, không ngờ trên đời này còn tồn tại kẻ hơn tôi”.
“Cô nhìn cho rõ đi rồi hãy làm ồn có được không! Đây là bùa trấn xác, hôm qua tôi vẽ đấy, tôi đoán có khả năng sẽ có xác chết tác oai tác quái, chỉ cần cầm tờ giấy này dán lên đầu xác chết, thì sẽ không có xác chết nào biến cả! Mọi người hãy tin tôi, phàm là những tình huống nguy hiểm có thể xảy ra tôi đều đã nghĩ tới”. Hạ Thi Đình ra vẻ một chuyên gia, cũng chỉ có Vương Lôi nhìn cô vẻ rất tín nhiệm, những người khác đều đã đang chuẩn bị bỏ chạy.
Nhà xác đó rất kỳ quái, không nói đến việc xây dựng ở một chỗ hoang vu, còn cả những căn nhà mái bằng nhỏ thấp lè tè, bốn bề xung quanh đều là cây cối rậm rạp, âm u, không có người bảo vệ nào. Nói đi cũng phải nói lại, làm gì có tên trộm nào đến trộm những xác chết vô thừa nhận này, ăn trộm về làm gì, lẽ nào còn có thể đem nấu canh.
Vì thế cả ba người và hai con ma đều lùi vào trong nhà xác, bên trong nồng nặc mùi hôi thối của xác chết, may mà Hạ Thi Đình mang theo nước xịt khử trùng không khí, phun lung tung về phía trước. Những con ma chen chúc trong các xó xỉnh nhìn thấy nhóm người này đi vào, đều tự động chuồn hết, đặc biệt khi nhìn thấy cái trán lửa sáng chói rọi ra bốn phía kia của Vương Lôi giống như mặt trời, chỉ cần đến gần anh một chút đều sẽ bị thiêu cháy.
Hạ Thi Đình và Hàn Tử Nghi đều biết sự quan trọng của Vương Lôi, vì thế mỗi người đứng một bên bám chặt vào anh. Vương Lôi nhìn cô gái đẹp như hoa e ấp ở bên trái cười tươi sướng rơn, lại đưa mắt nhìn sang bên phải, thấy Hàn Tử Nghi hóa trang thành yêu quái, anh tỏ ý như có thể ăn tươi nuốt sống kẻ phá đám không biết điều này, lúc này rồi còn muốn làm kỳ đà cản mũi.
Cánh cửa nhà xác vừa mở ra, Hạ Thi Đình nhận thấy mình đã quá khinh địch. Xác chết ở đây nhiều vô kể, bày thành hàng thành lối san sát nhau, vừa nhìn đã biết là chỗ chứa xác chết đặc biệt đáng sợ, quả nhiên có người nuôi dưỡng xác chết ở đây, nếu ba người đi cùng nhau, không biết phải mất bao lâu mới tìm được xác chết của ông chủ phá sản biến thái kia, cách tốt nhất là chia nhau ra tìm.
Cô cầm gói giấy trang điểm đã vẽ bùa trấn xác chia cho hai người đàn ông, rồi nói: “Đi tìm xác chết kẻ thù của tôi, nếu không phải thì dùng bùa trấn xác dán lên trán những xác chết đó để trấn giữ chúng, làm chúng mất khả năng làm loạn là được”.
Hàn Tử Nghi sợ đến cứng đờ người, nhưng vẫn hỏi: “Cô có mang theo hồ dán không? Như thế có thể dán chắc hơn một chút”.
Hạ Thi Đình hận một nỗi không thể ăn tươi nuốt sống kẻ đần độn này, bây giờ còn hỏi câu hỏi đó. Vương Lôi đúng là kiểu người có số mệnh tốt không thể tốt hơn được, anh không chỉ không gây chuyện với ma, mà quỷ thần nhìn thấy anh cũng chỉ có nước bỏ chạy. Hơn nữa, anh cũng không biết sợ là gì, theo cách nhìn của anh, xác chết chỉ là xác chết, lẽ nào có thể đứng dạy nhảy múa. Còn nếu như chúng đứng dạy nhảy múa thật, Vương Lôi cũng chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ thưởng thức. Kiểu người như anh chính là kiểu nhân vật có năng lực khác người bẩm sinh, những người bên cạnh chỉ có thể ngưỡng mộ mà không học được, muốn trách chỉ trách mình không có số mạng tốt như anh, giờ cha mẹ sinh không được đẹp như anh mà thôi.
Vương Lôi cầm lấy bùa rồi bước đi luôn, vừa nghiên cứu xác chết vừa tò mò hỏi như học sinh: “Trên xác chết này có lông?”
“Ừ”. Hạ Thi Đình làm ra vẻ quyết chí muốn khoe khoang trước mặt Đường Tiểu Uyển việc cô đã chăm chỉ đọc sách, do vậy quyết tâm học thuộc nội dung trong cuốn đạo thuật toàn tập: “Ở chỗ nuôi dưỡng xác chết này, nếu xác chết có thể mọc lông trắng thì gọi là hung thần trắng, sau khi nuôi thành thây ma, hành động vô cùng nhanh nhẹn nhưng khả năng sát thương không lớn”.
Vương Lôi lại nhìn một xác chết khác thắc mắc: “Trên xác chết này lại mọc lông đen?”
“Đồ ngốc, mọc lông đen thì là hung thần đen rồi, loại thây ma này rất khó nuôi thành, tuy rất vụng về nhưng khả năng sát thương lại đứng đầu, anh nhổ sạch lông của nó đi, nếu nó được nuôi dưỡng thành công thì nguy to”.
Hàn Tử Nghi thấy hai người này ở đó người hỏi người đáp, giống như đang học thứ gì đó mang tư tưởng lý luận tiên tiến, trong lòng bất bình tức giận, chỉ vào xác chết trước mặt mình nói: “Xác chết chỗ tôi mọc lông lốm đốm rồi, thì là cái gì?”
Ngải Giai bay đến xem, sau đó nói: “Đồ ngốc! Đây là xác chết bị mốc! Việc nuôi xác thất bại”.
Hàn Tử Nghi nhìn lại một lần đám lông lốm đốm xanh, buồn nôn không chịu được, ọe lên rồi bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Trong nhà xác, mọi người cầm tấm ảnh trước khi chết của ông chủ phá sản biến thái mà Hạ Thi Đình đã in ra chia nhau tìm, cố gắng tìm ra người có hình dáng này trong đống xác chết đã thối rữa kia.
Hạ Thi Đình cầm ảnh xem kỹ càng nhất, vì cô và con ác quỷ đó đã có duyên gặp mặt một lần. Cuối cùng cô đã nhận ra xác của kẻ này trong đống xác chết.
Cô vô cùng vui mừng cầm lấy cái đinh sắt, chuẩn bị đóng xuống, lúc sắp hoàn thành việc lớn, cô muốn cùng mọi người chúc mừng một chút, vì thế liền đấm tay với người bên cạnh một cái.
“Ha ha, tìm thấy rồi”.
Cô hét toáng lên, nhưng thấy Ngải Giai đang nấp ở một chỗ rất xa đưa mắt ra hiệu với mình, biểu hiện của cô ta vô cùng kinh sợ, cô mới định thần nhìn kỹ xem người đứng bên cạnh mình là ai.
Rất quen, trông hơi giống người trong ảnh, cũng hơi giống xác chết nằm đây. Hạ Thi Đình gượng cười chậm rãi nói: “Ngươi không cần nói, các ngươi là cùng một người!”
Con ác quỷ kia bất ngờ biến sắc, giơ móng vuốt ra, rồi nói: “Cô nói nhé?”
Hạ Thi Đình lấy nước bắt ma ra phun bừa về phía trước, vừa kêu gào vừa lùi lại phía sau, nói với Hàn Tử Nghi và Vương Lôi: “Chạy thôi, kẻ đó xuất hiện rồi”.
Nước đánh ma không hề phát huy tác dụng đối với loại ác quỷ đó, còn cái đinh sắt tuy được Hạ Thi Đình đóng vào ấn đường trong lúc hỗn loạn nhưng vì không phải là ngâm trong máu chó đen, nên không những không có tác dụng hủy diệt linh hồn mà còn kích thích phát huy tiềm năng của con ác quỷ.
“Thứ kia của cô không phải là máu chó đen”. Đường Tiểu Uyển ở đó vung mạnh thanh kiếm tổ, mới có thể ngăn được cú tấn công của ác quỷ, ác quỷ kia thấy mình không thể phá được vòng vây của thanh kiếm, bất ngờ hô lên một tiếng, một trận gió tà nổi lên, chỉ thấy những tờ giấy trang điểm - bùa trấn xác trên trán các xác chết kia đều bay hết.
“Trời ơi, tôi bị gian thương hại rồi, ngày mai nhất định sẽ dỡ quán của ông ta”. Hạ Thi Đình vừa ném pháp bảo ra ngoài vừa chửi bới.
Vương Lôi tuy không nhìn thấy ác quỷ, nhưng võng mạc không có vấn đề gì, anh kéo Hạ Thi Đình rồi nói: “Hình như những xác chết kia đều ngồi dậy rồi”.
Hạ Thi Đình vừa quay đầu đã nhìn thấy một nhà xác chết chi chít giống như nghe được mệnh lệnh tập trung đều đã ngồi hết dậy, biết là đại sự không hay: “Cái gì mà hình như, là ngồi dậy thật đấy, còn không nhanh chạy đi, muốn mất mạng à?”
Hàn Tử Nghi lui nhanh hơn bất cứ ai, vừa chạy vừa nói: “Đã nói với mọi người từ trước, dán bằng hồ dán mới bảo đảm, chỉ một trận gió đã thổi bay hết”.
Nhưng cửa đã bị ác quỷ kia chặn lại, Đường Tiểu Uyển hình như đã sắp kiệt sức, cô vốn đã là con ma không có dương khí rồi, việc sử dụng đạo thuật rất tổn hại nguyên khí.
Đồ trang điểm của Hạ Thi Đình cũng đã ném gần hết, xem ra thứ mà ác quỷ sợ nhất lúc này là Vương Lôi. Ác quỷ không dám áp sát quá gần, nhưng sự tập trung của Vương Lôi lại bị những thây ma kia làm cho phân tán. Đây là lần đầu tiên trong đời anh nhìn thấy xác chết biết cử động, thực sự rất hiếu kỳ, lại cảm thấy rất kích động, ngưỡng mộ ngắm nhìn người yêu Hạ Thi Đình, cảm ơn cô đã đem đến điều không giống với cuộc sống đời thường.
Hạ Thi Đình không thể nhẫn nại hơn được nữa, vào lúc quan trọng này lại phải đón nhận ánh mắt đầy tình ý khiến người ta buồn nôn kia, cô vung tay đấm cho anh một cái, Vương Lôi che mắt ngồi khụy xuống.
Quả đấm này đã làm hỏng chuyện. Cái trán như mặt trời nhỏ của Vương Lôi vừa hạ xuống, ác quỷ kia chẳng sợ gì nữa, hung hăng lao tới, như muốn xé xác Hạ Thi Đình thành hai mảnh.
Lúc này, một bộ móng vuốt bất ngờ giơ ra từ sau lưng Hạ Thi Đình, bổ thẳng vào đầu ác quỷ, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Muốn chết hả, cút!”. Một luồng sáng sượt qua, chỉ thấy ác quỷ kia giống như làm bằng giấy, bị xé thành mấy mảnh, lập tức tan thành mây khói.
Còn bộ móng vuốt kia là một bàn tay bán trong suốt.
Hạ Thi Đình ngoảnh đầu lại, cũng giống như Đường Tiểu Uyển, Hàn Tử Nghi đều đang kinh hoàng, chỉ thấy Ngải Giai hai mắt đã trắng dã, biểu hiện kỳ quái, hoàn toàn không giống con ma nữ ngày thường lúc nào cũng nói mình là người có sức hấp dẫn kia. Cô chỉ dùng một chiêu đã dẹp yên ác quỷ, có thể thấy khả năng sát thương của cô đáng sợ biết nhường nào.
Nhưng cô vừa giải quyết xong ác quỷ thì lập tức như trở thành một người khác hoàn toàn, ngơ ngác nhìn mọi người. Thây ma càng ngày càng tiến gần, Ngải Giai lại trở về trạng thái khó hiểu. Vừa rồi cô giống như bị manhập, đúng lúc này lại có một giọng nói vang lên: “Ra ngoài đi, những thây ma này để cho bọn em”.
Còn chưa nhìn rõ người đã nói kia, đám Hạ Thi Đình đã bị một luồng sức mạnh đẩy ra khỏi cửa chính của nhà xác, cả mấy người cùng hai con ma nữ ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi căn nhà âm khí nồng nặc kia. Hạ Thi Đình vừa ra khỏi căn nhà liền ngồi xuống đất thở dốc, không ngờ có nhiều người thế này mà chút nữa đã bị những oan hồn đó lấy mất mạng, nếu không có người đứng sau ra tay giải quyết giúp những xác chết đã đông cứng kia, thì một chút đạo thuật kia của mình cơ bản không có tác dụng gì, trong đạo thuật Đường môn không có chương đánh thây ma.
Hàn Tử Nghi lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng này, sợ đến mức mặt mũi tái xanh, còn Vương Lôi tuy nhìn thấy xác chết cử động, nhưng vẫn không nhìn thấy những oan hồn vây đánh, người không nhìn thấy luôn luôn là người may mắn nhất, anh chỉ có một chút không hiểu vì sao xác chết có thể vô duyên vô cớngồi dậy, tuy hơi sợ nhưng vì tình yêu anh cũng có thể chấp nhận.
Đường Tiểu Uyển kinh ngạc nhìn Ngải Giai, vừa rồi nếu không phải là bộ móng vuốt của Ngải Giai xé xác ác quỷ kia thì mọi người đừng bao giờ nghĩ đến chuyện ra khỏi đó. Nhưng vì sao bây giờ Ngải Giai không nhớ gì, vừa rồi nhìn Ngải Giai rất đáng sợ, trước nay chỉ nghe thấy ma nhập vào người, chưa nghe thấy ma cũng có thể nhập vào ma! Khi nào thì đầu óc của Ngải Giai trở lại bình thường đây?
Đúng vào lúc mọi người đang dần hoàn hồn trở lại, người vừa rồi nhảy vào giúp họ giải quyết quỷ nhập tràng đã xuất hiện. Mọi người đều chuẩn bị tinh thần quỳ lạy bái tạ vị ân công này, tất cả đều đang ảo tưởng vịân công này là một cao nhân ngoại thế gì đó, nếu không phải là ân công ngăn sự tấn công của các thây ma, có lẽ tất cả bọn họ đều đã chết bên trong.
Hai người kia bước ra từ trong bóng đêm dày đặc, đi thành một hàng, bóng người kéo dài dưới ánh đèn, thì ra ân nhân cứu thế là hai người. Đường Tiểu Uyển đang định dẫn đầu hành đại lễ, nhưng mọi người đều ngớ ra, họ quả thực không thể quỳ xuống khi đối diện với hai ân nhân này.
Hai ân nhân mặc bộ đồ trẻ em rất đáng yêu, trên tay cầm thanh kẹo mút nhiều màu, một người uốn tóc trông như một tiểu công chúa, cậu bé còn lại đội mũ, chỉ cần không bị mù bất cứ ai cũng có thể nhận ra đây là một cặp sinh đôi, quá lắm cũng chỉ trên dưới mười tuổi, cậu bé kia ngay cả cổ áo bị lệch cũng không biết tự mình chỉnh lại.
Hai đứa trẻ này chính là ân nhân cứu mình? Lạ thật, hai đứa trẻ đó bước ra từ trong nhà xác nhưng lại không hề có vẻ gì là kinh sợ, giống như vừa đi ra từ khu vui chơi giải trí, khoan khoái nghĩ đến chuyện về nhà.
Hạ Thi Đình lao lên phía trước, cố gắng nở một nụ cười, nói với chúng: “Các em à, bố mẹ các em ở đâu?”
Cô nhận định đây chắc chắn là con của ân công, ân công nhất định ở bên trong.
Bé gái ngẩng đầu trả lời rành mạch: “Mẹ ở nhà, bố ra nước ngoài rồi”.
“Ở nhà, vậy vừa rồi là tự các em làm?”. Mặt Hạ Thi Đình đã ngạc nhiên đến mức biến dạng.
Bé trai kia kéo em gái mình: “Phụng Phụng, đừng nói chuyện với chị ta, trình độ của chị ta quá kém, mẹ nói chơi với người đẳng cấp kém cỏi sẽ không phát triển”.