à cụ Matilde nhìn thẳng vào mắt Stafford, nói với cháu:- Bà tin rằng cháu đã nghe thấy cái mật hiệu hay ám hiệu ấy!- Mật hiệu nào ạ?Bà cụ già trợn mắt ngạc nhiên:- Thật cháu chưa biết à?- Cháu hoàn toàn chưa biết.- Nhưng cháu đã nghe thấy cụm từ ấy?- Cháu có nghe thấy thật.- Từ miệng một nhân vật quan trọng chứ?- Có lẽ thế.Bà cụ Matilde im lặng một lúc rồi nói tiếp:- Theo bà biết thì gần đây cháu được giao một số công vụ quan trọng. Cháu được cử làm đại diện cho đất nước tội nghiệp của chúng ta trong một số hội nghị. Nhưng bà không biết cháu đã đạt được những kết quả nào lớn chưa?- Quả là chưa, bà ạ. Nhưng mỗi lần trước khi đi, chúng cháu cũng không ảo tưởng đâu.- Dù sao cháu cũng đã làm hết sức mình?- Vâng, đó là bổn phận của cháu với tính chất một tín đồ của Chúa. Nhưng vào thời buổi hiện nay, hình như càng ít can thiệp, càng đạt nhiều kết quả hơn. Bà nghĩ sao về chuyện đó?- Bà không biết.- Nhưng có vẻ bà có rất nhiều thông tin.- Bà chỉ nghe được qua một số bạn bè sống rải rác ở nhiều nơi trên thế giới. Tất nhiên đại đa số bọn họ đã điếc, thậm chí mù hoặc liệt, nhưng óc họ vẫn còn hoạt động tốt.Bà cụ Matilde vỗ trán nhè nhẹ, nói:- Điều bà rút ra từ tất cả những thông tin bà nhận được, là hiện nay mọi người đang lo lắng, thậm chí hoang mang. Đã từ khá lâu, người ta cảm thấy thế giới đang chao đảo. Nhưng hôm nay chúng ta đã hiểu ra là cần phải làm một thứ gì đó để ngăn chặn phong trào nổi loạn kia. Bởi tình trạng này đã đang được ngấm ngầm chuẩn bị, không chỉ ở nước Anh chúng ta mà ở cả nhiều quốc gia khác. Những kẻ cầm đầu phong trào nổi loạn đã hành động rất khôn ngoan là sách động lớp trẻ, những con người dám đi đến bất cứ đâu, làm bất cứ việc gì, và khi “siêu nhân” bảo chúng phá hủy thì chúng dám phá tất. Chúng mù quáng tin rằng trên đống tro tàn chúng sẽ xây dựng một thế giới mới tốt đẹp hơn rất nhiều. Điều đáng buồn là chúng không sáng tạo nên được cái gì mà chỉ biết phá phách. Đến khi chúng đã nhiễm thói thích phá phách thì chúng sẵn sàng làm theo bất cứ một kẻ xúi giục nào.- Cụ thể là ai chẳng hạn?- Bà chưa biết. Nếu khi nào bà biết bà sẽ báo cho cháu để cháu hành động với khả năng và trách nhiệm của cháu.- Đáng tiếc là hiện giờ cháu chưa thấy có thể cung cấp những thông tin đó cho ai!- Tốt nhất là không nên cung cấp cho những kẻ ngu dốt hiện đang nắm quyền lực trong bộ máy nhà nước. Bọn chính trị gia đó không có thời giờ nhìn ra thế giới mà chúng chỉ loay hoay trong việc tranh cử lên chức vụ này nọ. Nguyên cái việc chạy đua vô bổ ấy đã làm chúng tốn hết thời gian rồi. Chúng tưởng chúng cải thiện được cuộc sống của nhân dân, nhưng kết quả là chúng không làm được gì cả. Những điều chúng làm không phù hợp với nguyện vọng của dân chúng. Và chúng còn liên tục dối trá nữa chứ. Cháu còn nhớ câu của Ngài Baldwin bộc lộ không: “Nếu tôi nói sự thật, tôi sẽ thua cuộc trong cuộc tranh cử!”- Vậy bà bảo chúng ta phải làm gì bây giờ?- Sao cháu lại hỏi bà? Cháu biết bà năm nay bao nhiêu tuổi rồi không?- Cháu đoán bà sắp bước sang tuổi chín mươi.Bà cụ Matilde có vẻ hơi tự ái:- Trông bà đã già nua đến thế rồi sao?- Hoàn toàn không phải. Trông bà vẫn như khoảng mới bảy mươi.- Nếu vậy cũng còn đỡ. Thôi được, vậy nếu bà nhận được thông tin nào do những ông già tướng lĩnh hoặc đô đốc bạn bà lộ ra cho bà, bà sẽ báo cháu biết... “Chàng Ziegfried”... Cái mật hiệu ấy nói lên một điều gì đó... Bà đã gần quên mất nhạc sĩ Wagner rồi...Bà cụ phát âm nhè nhẹ một điệu nhạc của nhà soạn nhạc nổi tiếng Wagner.Stafford nó!!!15629_7.htm!!!
Đã xem 16866 lần.
http://eTruyen.com