Chương 4 (tt)

     ã đàn ông có vẻ say nên phải vịn vào vai nàng. Mặt hắn đỏ như tô phẩm tường. Hắn khá đẹp trai, nhưng cặp mắt và cái miệng lại có vẻ điếm đàng và dâm dật. Bà Côrin nói rằng tôi giống hắn 50 phần trăm, nhưng sau khi quan sát hắn tôi nhận thấy chỉ giống độ 20 phần trăm là cùng. Môi hắn mỏng hơn môi tôi nhiều, loại môi ‘’đi nói dối cha, về nói dối chú‘’, răng hắn lại thưa mà răng thưa là người ‘’ăn không nói có‘’.
Về lối đi đứng tôi cũng không giống Bêra chút nào. Hắn có tướng đi của con lật đật, đầu luôn luôn chúi về phía trước, hai cánh tay đưa lên đưa xuống như đánh võng. Tôi có cảm tưởng là bà Côrin không thành thật.
Gã đàn ông ra đến nửa vỉa hè thì dừng lại, giọng lè nhè (lè nhè để vòi vĩnh hơn là lè nhè vì say) :
-Tắc xi đâu ?
Cô gái chỉ cái xe Rờnô 4 ngựa :
-Đây.
Bêra cười hô hố :
-Có đúng là tắc xi không đấy ?
Cô gái cười lại, hàm răng đều và nhỏ hiện rõ giữa cặp môi đỏ chót hình trái tim cong :
-Anh say quá !
Hắn bóp bàn tay nàng :
-Mới uống nửa chai, anh say thế nào được ?
Tôi mở cửa sau, chờ đợi. Cô gái dìu Bêra vào trước. Qua bóng tối, nàng thoáng nhìn tôi. Mắt nàng đẹp và sáng như mắt Kira. Lòng tôi xao xuyến lạ thường. Dưới ánh đèn táp lô, tôi nhận thấy diện mạo nàng có vẻ bình thản. Điều này chứng tỏ nàng không còn là tay mơ trong nghề gián điệp.
Bêra lại lè nhè :
-Đi đâu ?
Cô gái đáp :
-Ra ngoại ô một lát cho giã rượu.
-Đã đến giờ rồi, anh phải về khách sạn.
-Còn sớm. Còn những 20 phút nữa.
Bêra gieo mình xuống nệm xe :
-Ừ, đi đâu cũng được. Miễn hồ em đừng lái anh xuống âm phủ.
Cô gái cười nửa miệng. Tôi bắt gặp cái cười chết chóc của nàng trong kính chiếu hậu. Nàng biết là tôi đang nhìn nàng trên gương. Không biết nàng dành nụ cười kỳ bí ấy cho ai. Cho Bêra hay cho tôi ? Nếu không có Bêra tôi đã ôm nàng, hôn vũ bão vào miệng, vào mắt nàng.
Tôi xả ga xăng, lái theo chiếc rờ mọt. Tôi không phải chờ đợi lâu vì chỉ 5 phút sau rờ mọt quẹo sang bên trái rồi đậu lại. Tôi cũng tốp lại theo. Tắc xi của tôi cách rờ mọt độ 10 thước.
Thấy tắc xi đậu lại, Bêra chồm dậy :
-Ô kìa, tại sao không đi nữa ?
Lẽ ra tôi bắt hắn câm họng ngay từ khi mở miệng. Nhưng vì bản tính lịch sự, tôi không muốn có thái độ thô bạo này. Bản tính lịch sự trước mặt phái yếu là sở đoản của tôi. Bêra vừa dứt lời tôi quạt atémi vào yết hầu hắn. Hắn ngã gục xuống, không kịp rên lên một tiếng. Cô gái đặt bàn tay nõn nà lên vai tôi :
-Chúa ơi, anh đánh atémi ngon quá !
Phát atémi của tôi ngon sao bằng bộ ngực núng nẩy và đôi môi cong cong thơm ngát của nàng. Khi ấy, tôi quên cả bà Côrin, quên cả thời khắc, quên cả công việc tại Mạc tư Khoa. Tôi chỉ nghĩ đến tình yêu. Trước mắt tôi chỉ có cái miệng chúm chím và đôi gò bồng đảo phập phồng là trung tâm điểm vũ trụ. Không suy nghĩ, không rụt rè, tôi kéo nàng vào sát người. Tôi ngồi băng trước, nàng ngồi băng sau, xe tắc xi Rờnô lại chật chội nên nàng phải chồm lên mới lọt được vào vòng tay tôi. Tội nghiệp cho Bêra, gót giầy bằng nhôm nhọn hoắt của nàng đã đạp lên ngực hắn. Trong cơn mê man tình ái, nàng lầm tưởng khối thịt bất tỉnh của hắn là cái thảm trái sàn nhà.
Bà Côrin mở cửa xe, và đập mạnh vào lưng tôi mấy cái tôi mới bừng tỉnh và buông nàng ra. Nàng còn tiếc rẻ hôn gỡ thêm cái nữa. Bà Côrin quát cô gái :
-Như vậy cũng chưa đủ ư ?
Tôi cười :
-Thưa bà, hết đêm nay cũng vẫn chưa đủ.
Bà Côrin tỏ vẻ khó chịu :
-Nếu còn thời giờ, tôi chẳng hẹp hòi với ông. Nhưng vì xe đón Bêra sắp đến trước khách sạn. Ông là người đàn ông ham hố bậc nhất trên thế giới mà tôi được gặp.
Tôi tiếp tục cười ‘’ngoại giao‘’ :
-Nhân viên của bà toàn là người đẹp. Tôi tiếc là không được hân hanh làm việc dưới quyền bà.
Bà Côrin đáp :
-Ông không nên tiếc. Vì tiếc là dại dột. Ông là tân khách, tôi mới đối xử dễ dãi, chừng nào ông làm việc dưới quyền tôi ông mới thấy tôi nghiêm khắc. Ông là người ham hố nhưng lại ham hố một cách khả ái. Dưới quyền tôi đã có một số thanh niên ham hố phũ phàng, ham hố liều lĩnh mà tôi còn chế ngự được dễ dàng, huống hồ là ông. Nói để ông biết, chúng tôi có đủ phương tiện trừng trị đàn ông ham hố sai nguyên tắc.
-Bà sẽ bắt giam ? Hoặc ‘’dần’’ cho một trận thừa sống thiếu chết ? Hoặc thải hồi ?
-Đó là cách xử trí của những cơ quan điệp báo mang tự ti mặc cảm. Chúng tôi giải quyết nhẹ nhàng hơn. Vả lại, chúng tôi không thể bắt giam nam nhân viên về tội đào hoa với nữ nhân viên. Áp dụng võ thuật còn khó hơn vì nam nhân viên có bệnh đào hoa thường là võ sĩ nhu đạo thượng thặng. Thải hồi họ còn khó hơn nữa vì thải hồi họ rồi lấy ai mà làm… Cho nên chúng tôi phải nghĩ ra những phương tiện trừng trị khoa học. Ông biết loại súng bắn hơi ép hoặc súng lục phát ra tiếng kêu báo động của phụ nữ không ? Chúng tôi thay đạn hơi ép bằng đạn hơi, một thứ đạn hơi đặc biệt. Nó chỉ làm nạn nhân tê liệt trong khoảnh khắc, đủ thời gian cho nữ nhân viên chạy trốn. Tác dụng của nó rất hiệu nghiệm, nó làm cho đàn ông nguội hết tình dục. Không những nguội ngay khi ấy mà còn nguội luôn 5, 7 tháng nữa… Nữ nhân viên của tôi đều được võ trang súng lục kiểu này. Chúng tôi đặt tên là súng phản dục. Ông nên coi chừng, đừng xớ rớ quá đáng đến nữ nhân viên tình báo liên bang Đức để rồi trở thành đàn ông bất lực.
Nghe bà Côrin nói, tôi toát bồ hôi. Giọng nói của bà vẫn lạnh như băng tuyết trên đỉnh núi Êvơrét :
-Mời ông lái xe về khách sạn. Ông lên phòng 128. Đúng giờ đã định, tài xế lên kêu ông.
Bà Côrin biến vào bóng đêm. Cô gái mảnh dẻ có khuôn mặt và thân mình bốc lửa như Kira đã xốc khối thịt cứng đơ của Bêra lên vai. Nàng bước đi thoăn thoắt như thể mang trên vai một con búp bê bằng lát-tích. Bồ hôi lạnh ở sau gáy tôi bỗng đông lại thành đá. Té người đẹp còn là võ sĩ tuyệt luân ! Phải mất nhiều công phu tập luyện nàng mới có thể ung dung vác gã đàn ông nặng chình chịch trên vai như vậy. May mà hồi nãy nàng có cảm tình với tôi, chứ nếu nàng ghét tôi, nàng đã cho tôi một atémi rụng mất hàm răng.
Lát sau tôi đã về đến lữ quán Metropole.
Đêm bắt đầu khuya. Tầng dưới vắng tanh, lão thư ký già đội mũ fez, loại mũ tròn cụt đầu của người Árập, đang ngáy ro ro ở góc phòng, bên cạnh bàn giấy. Tôi thản nhiên trèo thang, lên phòng số 128.
Phòng số 128 của khách sạn Metropole tại Ađana cũng giống như mọi phòng của khách sạn bậc trung ở châu Á nghĩa là giường nệm đều sạch sẽ song thiếu vẻ ấm cúng cần thiết. Tôi mở cái va li, đặt trên bàn ra xem xét.
Bêra là kẻ khoái ăn diện nên áo quần của hắn thuộc hạng tốt, may tận Ba Lê. Đống cà vạt đều mang màu xẫm và to bản, nghĩa là cà vạt kiểu mới. Hắn theo đạo Hồi lẽ ra không hút thuốc và uống rượu, vậy mà trong va li tôi thấy một tút thuốc lá xì gà và một chai cỏ nhát do Pháp sản xuất.
Cặp da đựng giấy tờ của hắn được giấu dưới đáy va li. Khóa va li thuộc loại dễ mở, nhưng khóa cạt táp thuộc loại an toàn của Đức. Lại Đức. Cái gì cũng Đức. Tôi đâm ra sợ nước Đức. Tôi sợ động cơ xe hơi Đức vì nó chạy quanh năm suốt tháng không hề suy xuyển, và mỗi khi đuổi bắt trên xa lộ, xe hơi Đức thường chiếm phần thắng. Xe Porsche từng khét tiếng về bền bỉ và phóng nhanh. Hợp tác với bà Côrin, tôi lại sợ thêm vì tình báo Tây Đức đã chế tạo súng bắn đạn hơi … bất lực để trừng trị bọn đàn ông ham hố. Cái khóa cạt táp Đức này là một kỳ công an toàn. Nó trông giản dị, hiền lành nhưng 98% gian phi trên thế giới phải bó tay. Cũng may tôi lại ở trong số 2% còn lại này nên tôi chỉ đổ bồ hôi trong vòng 120 giây đồng hồ.
Giấy tờ đựng trong cặp được viết bằng nhiều thứ tiếng, Árập, Pháp và Nga. Tôi bỏ qua tài liệu tiếng Árập mà chỉ đọc tài liệu tiếng Pháp và tiếng Nga. Mấy phút sau tôi đã có thể biết rõ địa vị xã hội và ý định của Bêra.
Nghe tiếng giầy ngoài hành lang và tiếng gõ cửa, tôi lên tiếng :
-Ai ?
Cửa được xô vào, một gã đàn ông Thổ đội mũ fez ló bộ mặt đen đủi qua khung cửa hé, chào tôi. Chẳng nói chẳng rằng tôi theo hắn ra hành lang. Hắn xách va li của Bêra, khom lưng vượt qua mặt tôi và rảo bước ra thang gác.
Tắc xi đón Bêra là một chiếc Cọt-ve khá rộng rãi. Tài xế đặt va li lên băng trước, đóng cửa sau lại cẩn thận trước khi mở máy. Hắn lái loanh quanh một hồi rồi phóng ra ngoại ô. Sau cùng hắn đưa tôi vào một phi trường nhỏ cách thị trấn chừng 15 cây số.
Tôi đoán là phi trường vì thấy một bãi xi măng lớn. Tài xế chạy thẳng ra giữa bãi, thắng lại, đoạn mở đèn báo hiệu. Thái độ của hắn có vẻ bí mật, tôi đã ngờ bà Côrin nên càng ngờ thêm. Nếu Bêra là thương gia quang minh chính đại, tại sao lại lần mò đến xó phi trường vắng vẻ này, tại sao phi cơ lại cất cánh ban đêm như phi cơ của bọn buôn lậu quốc tế ?
Tôi thấy phía trước một chiếc máy bay cỡ nhỏ, tuy nhỏ nhưng cũng lớn bằng hai chiếc Cessna, loại phi cơ nhẹ được dùng làm phi cơ tắc xi.
Tài xế tiếp tục lái xe đến sát chiếc phi cơ nhẹ. Hắn trao va li cho viên hoa tiêu vừa từ phi cơ bước xuống. Rồi hắn nghiêng đầu chào tôi. Từ lúc gặp tôi trên lầu khách sạn đến khi từ biệt hắn không hề nói với tôi nửa lời. Khi chào tôi hắn cũng ngậm miệng như thể sợ há miệng sẽ bị gió độc thổi vào lục phủ ngũ tạng.
Gã hoa tiêu có vẻ nhanh nhẩu và nồng nhiệt hơn tên tài xế. Hắn bắt tay tôi rồi nói :
-Mời ông lên.
Tôi chỉ là hành khách duy nhất. Hắn cũng là nhân viên phi hành đoàn duy nhất.
Trong chớp mắt, động cơ phi cơ nổ đều và con chim sắt bé nhỏ cất cánh khỏi sân bê tông. Trong chớp mắt, những ánh điện cuối cùng của thị trấn Ađana chìm vào màn tối mù mịt.
Mảnh trăng cuối tháng hiện ra phía sau rặng núi trùng điệp. Đây là núi Côcadơ. Tôi không quan sát được vì phi cơ bay khá cao, bên dưới lại toàn là đồng ruộng và đồi núi xa lạ trước khi đến rặng Côcadơ. Lệ thường, tôi lên máy bay là ngủ. Không phải ngủ gà ngủ gật mà là ngủ hẳn hoi, ngủ thẳng một giấc dài. Nhưng lần này tôi lại không ngủ được. Tôi bỗng xốn xang ở bao tử và đau nhói ở màng tang như người mới đi phi cơ cánh quạt lần đầu trong đời.
Dọc đường tôi không hề nghe hoa tiêu liên lạc với các đài kiểm soát không lưu bên dưới. Hắn tắt máy vô tuyến, thay đổi hướng bay và độ cao luôn luôn. Đang bay thật cao hắn xà xuống thật thấp, như sắp đụng ngọn cây trong rừng. Có lúc hắn bay dọc theo sườn núi chỉ lệch tay lái một li là húc vào vách đá dựng đứng, cả tôi lẫn hắn đều theo máy bay lao xuống vực thẳm đen ngòm. Quan sát cách lái của hắn tôi biết hắn là phi công giỏi, và đây không phải lần thứ nhất hắn bay từ căn cứ Ađana vượt qua biên giới Sô viết.
Trước khi đến vùng trời Sô viết, phi cơ bay dọc biên giới Syri và Irắc. Biên giới thường là khu vực được canh phòng nghiêm mật. Súng cao xạ của Thổ nhĩ kỳ, Syri và Irắc ở nơi này không phải là súng bắn nước của trẻ con. Vậy mà chiếc phi cơ nhẹ vẫn lướt gió bình thản, cũng bình thản như phi cơ riêng của nhà triệu phú Mỹ chở chủ nhân về miền quê câu cá một đêm cuối tuần.
4 giờ đồng hồ sau khi cất cánh khỏi Adana, hoa tiêu mới mở máy liên lạc siêu tần số. Hắn nói chuyện với một số người dưới đất. Tuy hắn dùng thổ ngữ Nga tôi vẫn hiểu được lõm bõm. Đại để hắn xin đáp xuống.
Hắn quay sang phía tôi :
-Ông có khát không ?
Tôi lắc đầu. Biết đâu hắn chẳng lợi dụng ly rượu làm quen để bỏ thuốc mê. Thấy tôi từ chối, hắn rút trong túi ra hộp xì gà Ha–van cỡ trung bình :
-Ông hút thuốc ?
Tôi lại tiếp tục lắc đầu. Hắn ngó tôi bằng đôi mắt kinh ngạc pha lẫn thất vọng :
-Xin ông tha lỗi. Vậy mà người ta nói rằng ông theo đạo Hồi nhưng vẫn dùng rượu và thuốc lá.
Tôi cười thân mật :
-Tôi chỉ uống rượu và hút thuốc khi người khỏe khoắn. Phi cơ bị xóc nên tôi hơi mệt.
Hoa tiêu nhún vai :
-Đêm nay trời tốt, nếu trời xấu như mọi hôm thì ông còn mệt hơn nữa.
Qua ánh sáng táp lô mờ mờ, tôi chạm phải tia mắt sắc nư dao của hắn. Hắn là người Thổ nhưng người Thổ lai Nga. Giọng nói ấm áp và nhanh nhẩu của người Thổ vẫn không khỏa lấp được bản chất lạnh lùng và thận trọng của người Nga sống dưới chế độ cộng sản Sô viết từ hơn nửa thế kỷ.
Trời dần dần sáng. Phi cơ lượn vòng tròn rồi hạ xuống. Đây là một sân bay lớn thuộc Adétbêzan ở miền nam Liên sô.
Chiếc phi cơ nhẹ đáp xuống êm ru như được một người khổng lồ bế đặt trên tấm nệm bông dầy. Tôi không nghe tiếng bánh cao su chạm nền bê tông. Bay trên một đoạn đường dài từ nửa đêm đến sáng mà hoa tiêu vẫn khỏe khoắn, tươi tỉnh, nơi khóe mắt không vướng một hột ghèn, mớ tóc nửa dài nửa ngắn vẫn nằm ép ngoan ngoãn, không một sợi xõa xuống trán, cái trán khá cao chứng tỏ sự thông minh song lại có nhiều nếp răn bị đứt, có nghĩa là hắn sống cuộc đời ba chìm, bảy nổi, thành công đã nhiều mà thất bại cũng lắm.
Gã hoa tiêu cũng quay mặt lại nhìn tôi. Luồng mắt tôi chạm phải luồng mắt hắn. Tôi nheo mắt lại để giảm bớt cường độ của nhỡn tuyến vì tôi sợ hắn nghi ngờ song không kịp nữa, hắn đã đập nhẹ vào vai tôi :
-Nói thế này ông đừng giận nhé ! Ông có đôi mắt sáng lạ lùng. Tôi là con nhà võ nên biết rằng nội công của ông rất thâm hậu.
Tôi cười xòa :
-Ông nói đúng mà không đúng. Đúng vì tôi có học võ, thỉnh thoảng cũng mang găng tay nhảy lên đài, đấm đá cho đỡ buồn. Nhưng không đúng vì từ ngày học võ đến giờ tôi chưa thắng được trận nào nên thân.
Gã hoa tiêu nín lặng. Thái độ câm lì của hắn khi ấy làm tôi lo sợ. Có lẽ hắn đã khám phá ra anh chàng Libăng theo đạo Hồi không có cốt cách của nhà buôn.
Tuy nhiên, tôi không còn cách nào khác đối phó được nữa. Nếu phi cơ đang bay, tôi có thể giết gã hoa tiêu, đoạt tay lái để quay về căn cứ Ađana. Nhưng tôi đã đến hang hùm. Thượng sách là tiếp tục lao đầu vào, phó thác cho thần may rủi và cho tổ chức khoa học của tình báo Tây Đức và Hoa Kỳ.
Gã hoa tiêu nhảy xuống trước. Hắn đứng dưới cánh phi cơ, thân mật chào tôi và nói :
-Hy vọng sẽ được chở ông về Ađana.
Tôi bèn hỏi :
-Ông chờ tôi ở đây hay bay trở về bên ấy ?
Hắn đáp :
-Không, tôi chờ lấy xăng nhớt rồi bay về ngay. Tôi cũng không biết là bao giờ ông về và tôi có được đón ông nữa hay không.
Cách chỗ tôi gần trăm thước đã có một phi cơ phản lực nằm chềnh ềnh trên phi đạo láng bóng. Loại phản lực cơ trung bình này được dùng trong hệ thống nội địa nên bay chậm và kém tiện nghi. Một người đàn ông mặc thường phục tiến tới, trò truyện với gã hoa tiêu rồi mời tôi trèo lên phản lực cơ.
Trên đó hành khách đã ngồi sẵn. Họ đã buộc dây lưng ghế, có lẽ chỉ chờ tôi nữa là phi cơ cất cánh. Tôi thản nhiên ngồi xuống cái ghế trống ở phía trước, sát cửa phòng phi hành. Khi lên phi cơ, tôi nhìn thẳng, không chào hỏi ai cũng không liếc mắt hai bên. Qua đuôi mắt, tôi biết rằng trong đám hành khách có mấy người đàn bà còn trẻ, phục sức sang trọng. Lệ thường, tôi đã dừng lại tặng mỗi người một nụ cười. Nhưng tôi không làm gì hết. Tôi đang nghĩ đến Kira. Nghĩ đến Lôlô. Nghĩ đến hang hùm Mạc tư Khoa...
Chú thích:
(1) xin đọc Bóng ma trên Công trường Đỏ.
(2) xin đọc Cạm bẫy trên giòng Chao Phya.
(3) tức là calcul des probabilités.