Phải đợi gần nửa tiếng đồng hồ, Phương Phi mới thấy Hãn chập chạp lăn xe ra Cố nén bực bội, cô dịu dàng - Chúng ta bắt đầu nhé? Hãn nạt - Làm gì vội dữ vậy? Phải để tôi thở với chứ Phương Phi lạnh lùng - Đừng làm trò trẻ con nữa, trông chán lắm. Bắt đầu được rồi. Anh thử vịn vào tôi và đứng dậy xem nào Bước tới gần, Phi cúi xuống chìa tay và đưa vai cho Hãn Anh rít lên - Em điên chắc, làm sao tôi đứng lên được Phi vẫn chìa tay về phía Hãn - Chưa thử mà đã nói không. Tôi tin anh sẽ đứng lên được Hãn hất hàm - Hừ! Em tin thì ăn thua gì Phi đốp ngay - Sao lại không ăn thua. Chính vì tôi tin anh là người giữ lời hứa nên... Hãn gằn - Đủ rồi. Em khỏi cần nói nữa Dứt lời, Hãn cấu mạnh vào bàn tay chìa ra của cô, tay kia anh đè đến đau điếng vai Phi rồi lập cập cố đứng dậy. Hãn càng cố nhấc mình thì càng bấu mạnh lên vai Phi. Cô mím môi ráng sức gánh đỡ thân hình vốn to cao của Hãn, nhưng anh vượt qua nổi sức nặng của mình Buông xuôi, ngồi phịch xuống ghế chiếc xe lăn, Hãn hào hển thở. - Tôi không làm được Phương Phi đưa tay lau mồ hôi trán mình rồi nài nỉ. - Anh ráng thử 1 lần nữa. Anh Hiển nói với tôi, anh làm được mà. Nào, cố lên! Hãn gào lên - Dẹp cái anh Hiển của em đi. Thằng cha ấy ác như quỷ. Cả em cũng vậy Phương Phi điềm nhiên - Anh mắng tôi là quỷ hay là gì cũng được hết. Cứ mắng cho đã mồm, nhưng anh vẫn phải tập thôi. Đừng có câu giờ nữa. Có mỗi việc đứng lên anh còn không làm được nói chi... Hãn rít qua kẽ răng - Cấm em xúc phạm tôi Phi khiêu khích - Vậy thì đứng lên đi. Đã 1 tuần lễ rồi, mỗi việc đứng lên anh vẫn chưa thực hiện như đã hứa, nói chi tới chuyện sẽ đi sẽ chạy - Em có biết là đứng dậy đau lắm hay không? Em đâu chịu đựng cơn đau thấu xương đó nên muốn khua môi múa mép gì không được Phi dịu giọng - Tôi cảm nhận được sự đau đớn của anh. Hãn bĩu môi - Bốc phét! Phương Phi im lặng. Cô bước ra ngồi xuống bậc tam cấp dẫn xuống khoảng sân nhỏ đầy hoa của nhà Hãn. Cô nản quá rồi khi cứ phải dỗ dàng rồi cố tình khích bác Hãn. không có dấu hiệu gì cho thấy anh đang cố gắng vượt qua bất hạnh của mình. Sức ì của Hãn khiến cô hết sức chán ghét. Hãn đúng là 1 tiêu biểu cho 1 kiểu công tử thời đại. Vậy mà cô Nhận luôn miệng khen con trai. Theo lời cô ấy thì trước kia Hãn là 1 thanh niên hoạt bát, hoà đồng với mọi người, có ý chí phấn đấu cao và học rất giỏi. Nhưng sau khi xảy ra tai nạn, anh đã thành 1 người khác. Khổ sao Phương Phi lại phải đối diện hàng ngày với con người thứ 2 của Hãn. 1 con người cộc lốc, thô lỗ, chưa bao giờ nói 1 câu êm dịu với Phi, nhưng cô vẫn phải nghe trong căm ghét Giọng Hãn vang lên châm chọc:- Tôi nói thế mà đã giận à? Với cái kiểu dân bán cá ngang ngạnh, tính tình du côn như con trai của em thì làm gì biết cảm nhận được sự đau đớn của người khác. Tôi tưởng người như em không có tự ái chớ. Phương Phi làm thinh nuốt tự ái, nuốt nỗi căm phẫn vào lòng. Lững thững đứng lên, cô tới phía sau chiếc xe lăn và mím môi đẩy mạnh nó xuống con dốc nhỏ mà bà Nhận vừa cho thợ làm thêm để giúp Hãn dễ dàng điều khiển xe từ hành lang xuống khoảng sân vườn. Phi đẩy khá mạnh khiến chiếc xe đổ nghiêng, Hãn ngã tuột khỏi xe trong hốt hoảng giận dữ. Hãn cuống quýt sờ nắn đôi chân mình: - Em muốn giết tôi à? Không thèm trả lời, Phi vất vả lật chiếc xe lại rồi đẩy nó vào nhà trước cặp mắt vằn đỏ tức giận lẫn ngạc nhiên của Hãn. Đứng trước anh, Phương Phi nói: - Dù muốn dù không, anh cũng phải đứng dậy. Nói rồi, cô quỳ xuống ghé vai chờ anh vịn. Nhưng Hãn đã không làm thếm, mặt đanh lại, tay giơ lên, anh xáng cho Phi 1 bạt tai nổ đom đóm khiến cô bật ngửa ra sau. Phương Phi gượng dậy rồi cũng thật bất ngờ, cô vung tay tát trả vào gương mặt đang hả hê của Hãn. Tay Phi tê rần vì cái tát mạnh ấy. Má cô thì rát buốt, nhưng cô vẫn cố chịu. Nước mắt nhòe ra trên gương mặt còn hằn rõ dấu 5 ngón tay, Phi khô khan: - Ăn miếng trả miếng là cách ứng xử của dân côn đồ. Giờ thì tôi với anh huề. Bắt đầu tập đi và hãy thôi cái trò õng ẹo, đồng bóng... Hãn nhìn Phi sững sờ. Anh thấy mình lố bịch, tồi tệ chưa từng thấy, nhưng chả lẽ mở lời xin lỗi con bé thì đã tệ càng tệ hơn. Làm thinh, Hãn lầm lì bám vào Phương Phi. Thật khó khăn lẫn đau đớn cô mới giúp anh đứng lên. Hãn bám vào vai Phi, 2 chân run lên bần bật và mồ hôi túa ra ướt đẫm cái áo thun anh đang mặc. Dù còn hận vô cùng cái tát tai vừa rồi, Phi vẫn cố ngọt ngào khen Hãn như khen con nít. - Anh đã đứng được rồi thấy chưa. Anh hay thật! Bây giờ anh buông vai tôi ra nghen. Hãn nuốt nước bọt. Anh chợt thấy sợ khi đứng chông chênh trên chính đôi chân mình. Dang 2 tay để giữ cân bằng, Hãn có cảm giác như là đứa trẻ đang tập đứng, tập đi. Phi nhỏ nhẹ: - Anh bước thử nha? Tôi sẽ đỡ anh tới sát hàng rào để anh vịn vào đó tập đi. Hãn miễn cưỡng tuân lời Phi. Thật khó khăn anh bám vào cô, ì ạch lê từng chút khoảng cách từ chỗ Hãn đứng tới chân rào không tới 1 mét, vậy mà anh tưởng xa lắm. Vịn tay được vào cộc rào, anh thở hào hển: - Ôi đau quá! Hãn vừa thở vừa cúi rạp người xuống, mồ hôi đầy trán đầy mặt anh trông thật thê thảm. Bất giác Phi ngồi xuống dịu dàng xoa bóp 2 bắp chân nhao nhoẹt vì không vận động của Hãn. Bàn tay cô run run, lần đầu cô quá gần gũi cũng như chăm sóc như vậy với 1 người con trai, khổ nỗi Phi rất ghét anh ta mới bực chớ. Dường như Hãn cũng bất ngờ vì thái độ của cô. Anh bối rối, ân hận rồi tự ái... Hất tay Phi ra, Hãn lạnh lùng: - Đừng có giả bộ, tôi cóc cần. Hãn cắn răng cố nhích chân từng chút... từng chút. Ngay lúc đó có tiếng xe ngừng rồi tiếng kèn ngoài cổng. Phi nhìn ra và thấy Thiên Ân đang ngồi trên xe và liên tục nhấn kèn. Liếc vội Hãn, cô bắt gặp gương mặt rạng rỡ khác thường, dầu mồ hôi vẫn ướt đẫm, nhưng mọi sự mệt nhọc ở anh như tan mất cả. Vội vã, quyền hành, Hãn ra lệnh: - Ra mở cửa cho tôi nhanh lên. Phương Phi trừng mắt: - Này, đừng có sai khiến tôi nhé? Hãn sầm mặt: - Tôi nhờ em vậy! Hừ! Chua ngoa vừa thôi. Phương Phi bước đi sau khi ném cho Hãn 1 cái bĩu môi. Mở cửa, Thiên Ân vọt xe vào và nhìn Phi bằng cái nhìn kẻ cả. Dựng chống xe, Ân hỏi trống không: - Hãn đâu? Phương Phi nhướng mày: - Chị hỏi tôi à? Thiên Ân tháo găng tay ra: - Đúng vậy, ở đây đâu có người thứ ba. Phương Phi nhếch môi: - Anh ấy đang tập đi ở ngoài hàng rào. Trợn tròn mắt, Ân kêu lên: - Tập đi! Có được không vậy? Ân gõ đôi giày mũi nhọn gót nhọn côm cốp xuống đường rồi đi như chạy về phía hàng rào. Đến bên Hãn, cô như ôm chầm lấy anh khen lấy khen để. - Ơi... anh giỏi quá! Hãn nhe răng cười như con nít, anh kéo vạt áo lên lau mồ hôi rồi chăm chú nhìn Ân. Cô lúc nào cũng đẹp lộng lẫy khiến Hãn không thể không mê mải nhìn. 2 chân đau buốt tận xương, anh muốn quỵ xuống lắm rồi, nhưng vẫn cố bấu tay vào cọc sắt hàng rào. Anh cố gồng mình chịu đựng chớ không muốn Ân biết mình đang đau gần chết. Thiên Ân vẫn vô tình: - Chắc anh tập nãy giờ lâu rồi, nên mới mồ hôi đầm đìa như vầy. như vầy. Để em gọi nhỏ người làm mang khăn ra cho anh lau nghe. Ân quay lưng lại đúng lúc Phương Phi đẩy chiếc xe lăn tới. Cô trợn mắt: - Ủa! Vẫn chưa tự đi được à? Phương Phi liếm môi: - Anh Hãn đi được rồi, nhưng chỉ mới vài bước thôi. Thiên Ân thất vọng: - Vậy mà em tưởng anh vứt luôn xe lăn rồi chớ. Hãn gượng gạo: - Thì cũng tới lúc anh vứt nó thôi... Nào, đỡ anh lên xe. Ân đang lịch sự với váy ngắn, giày cao gót, vai đeo giỏ xách nên xoay tới xoay lui vẫn không biết sẽ đỡ Hãn lên xe bằng cách nào. Đã vậy, người Hãn sũng mồ hôi, cô không thích lắm nếu phải động vào anh lúc trông anh nhếch nhác thế này. Phương Phi đành lên tiếng: - Tôi sẽ giúp anh. Định nói "Không cần đâu", nhưng Hãn đã kịp ngậm lại. Anh lại bấu vào đôi vai đã ê ẩm của Phi rồi bước từng chút từng chút lên "ngai vàng" Thiên Ân liền đẩy xe lên hành lang. Hãn quay sang nói với Phi: - Em về được rồi. Phương Phi gật đầu. Cô băng ngang đường trở về nhà. Đứng trước gương, Phi nhìn 1 bên mặt ửng đỏ của mình mà ứa nước mắt. Đến ba mẹ cũng chưa khi nào đánh Phi 1 cái, vậy mà gã lỗ mãng, vũ phu đó lại vung tay không thương tiếc chỉ vì cô muốn giúp đỡ. Sao Phi buồn thế này nhỉ! Xoa xoa lên nửa gương mặt rát như bị bỏng, Phi tới bàn của Thư Hoài tìm lọ kem dưỡng da rồi nhẹ nhàng xoa lên những vết đỏ. Từ dưới nhà đi lên, Hoài ngạc nhiên: - Mặt em bị gì vậy? Phi ấp úng: - Bị... bị đụng cạnh bàn ở nhà cô Nhận. Hoài nghiêng đầu nhìn: - Đụng vào cạnh bàn sao đỏ cả 1 bên mặt giống như bị ai tát vậy? Phương Phi vội lấy tay che mặt: - Ai đâu mà tát em, chị nói lạ thật. Thư Hoài nhún vai: - Biết đâu được, lỡ gã ấy nổi cáu lên thì sao? Hôm nay chúa nhật, lẽ ra em phải được nghỉ chớ. Phương Phi ậm ự: - Việc của em, làm gì có ngày nghỉ. Hoài nhìn Phi, giọng nghiêm lại: - Chị không tin em đụng cạnh bàn, dấu tay in rành rành trên mặt kìa. Hừ! Hãn đã làm gì em hả? Phương Phi đành nói thật: - Em đã cố tình làm hắn té ra khỏi xe bằng cách đẩy mạnh nó xuống dốc. Vừa đau vừa tức, Hãn đã phản ứng như vậy, nhưng ngay tức khắc em cũng tát trả lại hắn 1 cái ê ẩm cả tay. Thư Hoài kêu lên: - Trời ơi! Bạo lực quá vậy? Rồi sao nữa? Phương Phi vênh vênh mặt: - Hãn thấy em bà chằn quá, nên anh ta đã nghiêm túc tập đứng tập đi chớ sao nữa. Thư Hoài xót xa nhìn Phi: - Đúng là khổ thân em. Cái thằng què ấy thật quá đáng. Phi dặn dò: - Đừng nói cho ai biết đó. Ba không thích đâu, giữa chừng ba bắt em nghỉ ngang thì công em cả tháng nay thành công cóc. Thư Hoài bảo: - Chị không nói đâu, tánh ba hay để ý, em phải giấu mặt đi, nếu muốn yên thân. - Giấu đi đâu bây giờ? - Đừng xuống nhà, nếu mặt còn đỏ. - Nằm đây để làm gì nhỉ? Thư Hoài cười cười: - Để nghĩ tới 1 người nào đó. Như gã vừa làm em sưng mặt chẳng hạn. Phương Phi bĩu môi: - Còn khuya em mới nghĩ tới hạng trời đánh ấy. Chị không biết em ghét hắn tới mức nào đâu. Thư Hoài nheo mắt: - Vậy đã có ai cho em ưa chưa? Phương Phi chợt nhớ ngay tới Cần và chiều mưa đó nhưng ngoài miệng vẫn chối: - Làm gì có ai. Sao bữa nay chị hỏi em chuyện này? Phải lchị lại có thêm ai không? Thư Hoài hiu hiu tự đắc: - Thêm một hai người. - Đẹp trai không? - Đẹp, xấu có hết. Phương Phi hỏi tới: - Gã khen chị có đôi mắt đẹp thì thế nào? Thư Hoài trả lời ngay: - Xấu trai, nhưng thuộc hàng thiếu gia, mẹ hắn và cô Nhận là chị em. Trong công ty, hắn có thớ lắm... Tuy xấu trai, nhưng khối em mê tít. Phi hóm hỉnh: - Bởi vậy, nếu gặp hắn là chị chớp lia chớp lịa đôi mắt đẹp? Thư Hoài lim dim: - Đương nhiên. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mình phải biết vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ chớ. Phương Phi ngơ ngác: - Là sao? Em không hiểu? Thư Hoài cốc vào đầu cô: - Có 1 gã đi tự khắc sẽ hiểu. 2 chị em im lặng nằm cạnh nhau. Chắc chị Hoài đang nghĩ tới gã thiếu gia xấu trai. Còn Phi, Phi nên nghĩ tới ai nhỉ?