Nghiêm nhịp nhịp tay tren bàn. Có nằm mơ, anh cũng không tin Khai thất điên bát đảo vì Phương Tần. Con bé đẹp thật, nhưng từ trước đến giờ, xung quanh Khai lúc nào chả có gái đẹp, không chỉ đẹp, họ còn biết chiều chuộng nữa kìa. Tần không chiều ông chủ nhỏ, lại hay chống đối. Suốt thời gia viết hồi ký cho ông Chu, con nhỏ và Khai như nước với lửa. Nào ngờ...Hà! Khai bị nó hớp hồn bằng chiêu dửng dưng lạnh lùng rồi.Ngạo mạn phách lối như Khai mà cũng chịu thua, vậy mới biêt Phương Tần tài hơn Khánh Như nhiều trong nghề quyến rũ đàn ôngHồi mới vào hát câu gì những lúc chờ ca sĩ loại A ở phòng trà, Khánh Như cũng đổ hết mánh khóe với Khai, cô nàng mong muốn lọt vào đôi mắt đa tình của cậu ta để một bước lên chức bà, khổ nổi Khai lại không ưa NHu, vì vậy co ta mới bám vào Nghiêm. Hai người mau chóng thành một cặp cùng chí hướng, không yêu nhưng sống nương vào nhau để kiếm tiềnphải thành thật mà nói, từ khi có Khánh Như là...phụ tá, Nghiêm phất lên thấy rõ. Con bé có nhiều s'ang kiến làm giàu độc đáo. Khai mà biết thì...Nhưng làm sao thằng hợm hĩnh ấy biết được, khi đầu óc nó dạo này mãi bận bịu chuyện yêu đươngGiọng bà Vân vang lên cắt ngang giây phút tự đắc hiếm hoi của Nghiêm:Cháu có cách nào để Khai chán con nhỏ đó không?Nghiêm rề rà:Cách thì chắc chắn phải có. Nhưng dì như thế để làm gì? Khai vẫn còn ham chơi. Chơi đã rồi sẽ chán, từ trước đến giờ, Khai có yêu ai quá một năm đâu nàoBà Vân bồn chồn:Nhưng lần này khác, nó lụy conTần dữ lắm. Suốt ngày nó túc trực trong nhà thương. Nói thật. Lỡ dì bệnh không biết nó có chăm sóc dì được một phần mười như nó đối với con nhỏ không nữaNghiêm xua tay:Ậy! Đừng so sánh như vậy. Phương Tần khác dì xa lắc. Nó đang ra sức quyến rũ Khai, Dĩ nhien cậu ấy phải si mê đến mức không rời nó nữa bước rồi. Muốn Khai bỏ Tần cũng dễ thôi Bà Vân hỏI tới:Bằng cách nào, khi lời dì nói với Khai như muối bỏ biểnNghiêm lấp lửng:Để cháu nghĩ cách tốt nhất rồi...báo cáo với dì sauMày nhanh lên giùm dì, để lỡ con nhỏ dính cái bầu thì khó lắm đóMặt bà Vân chợt đanh lại:Thằng Khai cũng giống ba nó. Rặc nòi dại gái. Nếu không nghe lời tao cưới Cát Phương thì đừng hòng tao cho một cắc. Đồ đàn ông thiếu suy nghĩNghiêm cười cười:Lúc nào dì cũng độc mồm, nhưng tấm lòng lại luôn rộng rãi. Cháu vẫn thấy dượng Chu vẫ phay phay, dầu ổng không xứng được như thếBà Vân nhếch môi:Ai lại đi đánh kẻ chạy về. Cứ coi như là dì đang làm phước cho thằng Khai còn có ba, con cái nó sau này có ông để gọi nội. Ổng thuê viết trăm ngàn cuốn hồi ký, dì cũng mặc kệBà VAn lảng sang chuyện khác:Cháu biết gì về Phương Tần?Nghiêm nhún vai:Nó cũng như những đứa con gái nghèo hám tiền kh'ac, vậy cứ dựa vào điểm yếu của nó mà...đánh, có gì khó đâu chớNghiêm cao giọng:Cháu sẽ lo cho dì vụ này. Chỉ sợ lộ chuyện, Khai không để cháu yênBà Vân vỗ ngực:Dì còn sờ sờ đây, cháu an tâmNghiêm thở dài:Chỉ sợ tình yêu làm Khai mù quáng thôi. Dì biết không, dạo này Khai nghe lời Phương Tần đâmm ra nghi ngờ cháuBà Vân nhíu mày:Nó nghi ngờ cái gì?Mặt buồn bã,uất ức Nghiêm nói:Khai nghi ngờ cháu xoén bớt doanh thương bỏ túi riêngTrời ơi! Đúng là bậyNghiêm tiếp tục than thở:Cháu nghĩ tới công sức mình góp vào cho dì mười mấy năm nay mà tủi. Nói thật, nếu kong có cháu cầm cự lúc Kha chết, thử hỏi phòng trà, vũ trường còn tồn tại đến hôm nay không? Anh em trong nhà như thể tay chân, cháu có thể gian dối như vậy sao? Khai đúng là bị Phương Tần làm u mê rồiBà Vân nhấp nhổm:Vậy càng phải mau chóng loại Tần khỏi trái tim Khai. Dì sẽ cưới Cát Phương cho nó. Có vợ cầm chân, nó mới tu tỉnh để lo sự nghiệpNghiêm tán vào:Dì nói rất đúng. Khai cần phải có vợ, một cô vợ con nhà danh giá đàng hoàng. Cát Phương rất hợp với dì, cháu nghĩ ngoài Phương ra, khó ai xứng với KhaiBà Vân thở dài:Ai cũng nói vậy, nhưng Khai thì không chịu, dì mới tứcNghiêm bảo:Đàn ông mà dì. Cứ chơi cho thỏa, nhưng khi lấy vợ, nhất định phải lựa chọn. Cháu tin Khai sẽ nghĩ lạiNhìn đồng hồ, Nghiêm nói:Cháu phải đi đây. Dạo này cháu phải kỷ trong việc quản lý vì không muốn bị nghi ngờ tiếp tụcBà Vân nhỏ nhẹ:Nếu thương dì, cháu đừng trách Khai...Nghiêm bật cười:Trời ơi! Mình là người nhà, dì cần gì phải nói như vậy với cháu. Tội chếtLên xe, Nghiêm phóng một mạch tới nhà Khánh NhưMở cửa cho anh vào nhà xong, Như chì chiết ngay:Đi đâu suốt từ đêm qua tới bây giờ mới thấy mặt anh. Vui vẻ với con nào kỹ thế?Buông mình xuống nệm, Nghiêm càu nhàu:Công việc ngập mặt, rảnh rang đâu để vui vẻ chứNhư chất vấn:Nãy giờ anh ở đâu? Sao điện thoại toàn ngoài vùng phủ sóng không vậy?Nghiêm uể oải trả lời:Anh bàn cong chuyện với dì Van, dì ấy rất ghét nghe chuong điện thoại. Bởi vậy, anh tắt máy để khỏi bị nhằn nhì cũng như khỏi bị phân tâmKhánh Như tò mò:Chuyen gì quan trọng giữ vậy?Nghiêm nhếch môi:Liên quan tới bạn nối khố của emPhương Tần à? Mà chuyện gì? Em ghét thói lấp lửng nhất trên đờiNghiêm nói:Nó bắt xác, thâu hồn thằng Khai. Dì Vân lại kong thích nó, thế là "trận chiến thầm lặng" sắp mở màn và anh được mời tham giaKhánh Như tỏ vẻ không tin:Anh có lộn không? Nhỏ Tần khóai tay Thức chứ đâu ưa gì tay KhaiNghiêm ngạc nhiên:Sao lại có Thức lọt vào đây nữa?Như liền kể cho anh nghe những gì Tần đã tâm sự rồi đặc một dấu hỏi to đùng:Chẳng lẻ con nhỏ bắt cá hai tay?Nghiêm cười:Nếu đúng vậy, Phương Tần tham gấp mấy em. Toàn...săn tìm mấy đại gia Khánh Như liếc Nghiêm một cái sắc lẻm, cô bỗng khó chịu khi biết Khai si Phương Tần. Con ngốc ấy có gì hấp dẫn chứ. Nhớ tới thái độ trịch thượng, xem thường mà Khai từng dành cho mình, Như nhức nhối vì căm tức. Khai chê mình để chạy theo Phương Tần. Hừ! Dù chuyện trước đây Như đeo đuổi Khai là âm thầm, là bí mật chả ai biết, nhưng co vẫn thấy bị sỉ nhục, nếu như một ngày đẹp trời nào đó Tần trở thành bà Trương An Khai, tức là chủ của Như thì còn gì ê mặt cho bằngPhương Tần tẩm ngẩm mà thâm. Trước đây Như vẫn vờ dò thăm ý Tan, nó luôn mồm chê bai, ghét Khai, thích Thức. Nào ngờ tất cả nó tung hỏa mù. Bây giờ nó...câu được Khai rồi, chắc chắn chuyện làm ăn của Nghiêm lâu nay bị bại lộGiọng Nghiêm vang lên:em có cách nào gọi Phương Tần ra khỏi tâm trí Khai không?Như chớp mắt:Sao anh lại hỏi vậy khi Tần là bạn thân của em?Nghiêm phá lên cười khùng khục thật khó nghe:Bạn thân. Thân bằng anh và em không?Nói thật để Phương Tần kè kè ben Khai, không có lợi cho chúng ta đâu. Hôm trước nghe nói nó nghỉ việc anh đã mừng, nào ngờ...Hà! lời nói của người tình có sức mạnh gấp mấy trăm lần nói của một kế toán, trước đây có thể Khai không quan tâm đến những bản báo cáo của Tan, nhưng bây giờ thì khác, chỉ một tiếng mè nheo của nó thôi, anh và em dám đi tông sự nghiệp lắmNhư liếm môi:Tần không xấu với bạn bè đâuNghiêm nhấn mạnh:Nó đàng hoàng như vậy nên càng tốt với người tình. Cái khoản chênh lệch từng lọt vào túi chúng ta, Khai lấy bao cho Phương Tần không sướng sao?Giọng Khánh Như yếu xìu:Anh muốn em phải làm gì đây?Nghiêm nhún vai:Hãy loại con bé y như em loại tình địchAnh ngụ ý gì khi nói như vậy?Chả ý gì hết. Anh vì cả hai đứaNhưng nếu em làm không được thì sao?Thì cứ phá cho Khai và Tần không còn tâm trí để ý đến chúng tạ Anh muốn vũ trường Suối Mơ sẽ là của mình, bởi thời gian tới anh sẽ thả lỏng ở đó cho mọi thứ rối tung lênKhánh Như ngơ ngác:Em không hiểu ý anhNghiêm khoát tay:Từ từ em sẽ hiểu. Nhiệm vụ của em là...khủng bố, phá hoại hai kẻ đang mê mải yêu, phần anh sẽ cố biến ước mơ làm chủ của chúng ta thành hiện thựcKhánh Như im lặng. Nghiêm biết rõ ý nghĩa của sự im lặng này. Anh kéo Như nằm xuống kế ben mình. Hai người âu yếm vuốt ve nhau, nhưng tâm trí mỗi người lại nghĩ chuyện khác. Cả hai đều ôm mộng làm giàu bằng những của cải không phải của mìnhKhai đứng dậy, đi tới đi lui trong sân nhà Phương Tần. Chờ mãi cô cũng về tới, lòng Khai dịu lại khi Tần đẩy cổng rào bước vào. Tự nhiên anh giận dỗi như tre? con. Thay vì bước đến ôm co, Khai ngồi yen một chỗPhương Tần vốn nhạy cảm, nên cô hỏI ngay:Chờ em lâu lắm phải không?Khai ậm ựAnh chờ Nhat chứ đâu có chờ emTần cuoi, cô ngồi xuống kế Khai:Chín giờ nó mới về. Cho anh chờ rục xương luônKhai dài giọng:Rục xương có nhằm gì. Chỉ sợ trái tim hoá đá mất thôiÁp mặt len ngực Khai về phía ben trái, Tần kêu:Chết! Khong nghe đập. Tim anh hoá đá mất rồiKhong dằn được lòng, Khai ôm cô và háo hức hôn đôi môi mềm. Phương Tần vừa thở, vừa đẩy anh ra.Mẹ nhìn thấy đấyKhai lì lợm:Mẹ bận xem tivi chớ xem chúng mình làm chi. Sao, tim anh đã hoá đá chưa?Bấu nhẹ vào vai anh, Tần nói:Em sợ anh thật. Đúng là ông trời con. Dễ ghét nhất. Lẽ ra em phải giữ vững lập trường ghét anh hoài đê? bây giờ khỏi phải khổ.Khai nhíu mày:Yêu anh khô? lắm à?Phương Tần thơ? dài:Nếu anh là người khác, chắc chắn tình yêu của em không gặp sóng gió. Em luôn lo sơ. khi nghĩ tới ngày maiKhai buột miệng:Nghĩa là em không tin anh?Tần không trả lời, giọng cô trầm hẳn xuống:Hồi trưa vào siêu thị sắm sửa đồ dùng cho công ty, em gặp bác gái và Cát Phương. Hai người lúc nào cũng như hình với bóng. Em không chen chân vào được đâu.Khai hỏi ngay:Mẹ có nói gì với em không?Tần kể lể:Em chào, mẹ chỉ mỉm cười và nhỏ nhẹ bảo: 'Dầu thế nào thì Khai cũng bo? cháu 'Khai nắm tay cô:Mẹ dùng đòn ly dán đó...em phải tin anhTựa lưng vào ghế, Tần thơ? hắt ra:Em mệt mỏi lắm, anh biết không? Suốt buổi chiều nay, em không còn tâm trí để làm mà việc thì ngập đầu. Thế là phải ở lại, tập chung hết ý chíu và nghị lực để xong sổ sách. Vái sao đừng trực con toán nào hết, nếu không em chả đào đâu ra trâu để bán mà đền cho chủ Khai xót xa:Mới hết bệnh chưa bao lâu, em cực thế này làm sao lại sứcPhương Tần vuốt nhẹ cằm Khai:Em là lọ lem nên quen rồiHai người chợt rơi vào im lặng. Khai nhỏ nhẹ, nhưng hết sức quyền hànhNghi? những chỗ ấy đi. Anh sẽ lo cho em và gia đình đầy đủ. Anh không muốn người mình yêu đầu tắt mặt tối vì suốt ngày bận kiếm sốngPhương Tần nói:Ai cũng bận kiếm sống chớ đâu chỉ mình em. Em hiểu tình ý của anh, nhưng em thích tư. lập và không muốn bị thương hạiLấy trong ví ra một phong thư, Tần ngập ngừng:Em vừa lãnh lương, em xin gửi bớt anh lại tiền viện phí, hãy nhận cho em vuiMặt nóng bừng, Khai gằn:Em đối với anh như người dưng kẻ lạ vậy sao? Thật không ngờ em coi thường anh đến thếTần cương quyết:Chúng ta từng thỏa thuận rồi mà. Nếu không nhận, chính anh mới coi thường emKhai khoát tay:Anh chưa nhận vào lúc em còn khó khăn như vầy. Cất điEm không hề khó khăn. Thật màVừa nói, Tần vừa nhẹ nhàng đặt phong bì vào tay KhaiAnh giận dữ nắm mạnh tay cô:Em còn là người yêu của anh không? Sao nỡ sòng phẳng với anh từng chút vậy?Nhìn ánh mắt long len vì giận và cả vì khổ sở của Khai, Tần cắn môi. Cô bối rối khi anh nói tiếp:'Em' chi? biết nghĩ tới mình chớ không cần biết cảm nhận của người khác. Em tự cao và ích kỷ quá Dứt lời, Khai đứng phắt dậy đi như chạy tới chiếc môtô, Khong đợi Tần nói tiếng nào, anh rồ ga phóng đi.Ngồi lại một mình, Tần gục vào hai tay ân hận. Khai nói đúng, cô quá sòng phẳng với anh. Tần trả lại anh khoản tiền đã chi ra suốt thời gian cô nằm viện, nhưng cô có thê? trả lại những tình cảm, sự chăm sóc.
°°°°
Bà Vân buông điện thoại xuống và ngồi thừ ra trong phòng thương xót.Mẹ Cát Phương vừa cho bà biết, con bé vẫn nằm liệt giường vì cú sốc do Khai gây ra. Con bà đã từ chối thẳng thừng Cát Phương và tuyên bố sẽ cưới Phương Tần. Hừ! thứ yêu nữ ấy có gì hơn Cát Phương là ngọc cành vàng chứ?Càng nghĩ bà càng tức tối. Rõ ràng Khai ăn phải bùa ngải rồi. Dầu Khai đã giải thích rằng trái tim có lý lẽ của nó, bà vẫn không thê? tin Khai yêu thật tình một đứa như TầnKhai từng quen nhiều cô gái, nhưng chả tới đâu thì đã bỏ, chưa bao giờ nó đề cập tới chuyện cưới ai trong những đứa nó quen, thế mà bây giơ `...Rõ ràng Phương Tần là đứa ranh ma, thu? đoạn nhất trong những đứa quen Khai, bởi vậy nó mới nắm giữ được trái tim con trai bà. Cái thằng đã 30 rồi mà vẫn còn nông nổi. Nhưng lỡ Khai và Phương Tần thật tình yêu nhau thì sao?Chắc không đâu. Con nho? nghèo kiết xác muôn đời ấy chỉ yêu tiền, nó xem Khai như một nấc thang để trèo len đỉnh danh vọng mà thôi. Phai làm Khai nhận rõ mặt Phương Tần, chắc chắn nó sẽ bo? con nho? ngayNhưng làm cách nào đê? Khai nhận ra sự thật đây. Bà Vân bỗng thở dài khi nhớ tới KhaHồi ấy, Kha yêu mê mệt một vũ nữ, nó chưa hề nói sẽ cưới cô gái ấy, nhưng vốn người nhìn xa trông rộng bà đã ra tay từ trước. Bây giờ Kha đã vĩnh viễn xa ba rồi, nhưng mỗi lần nhớ tới con, bà vẫn rùng mình trong ám ảnh kh nghĩ cái chết của nó là tại...Ba Vân đấm nhè nhẹ vào trán. Bà cố hất cái ý nghĩ vừa thoáng qua ra khỏi đầu. Kha chết vì lái xe quá tốc độ khi xay rượu kia màChuông điện thoại khô khan vang len làm bà giật mìnhNhấc máy len, bà hơi bất ngờ khi nhận ra giọng ông Chu. Hai người không điện thoại với nhau bao nhiêu năm rồi, sao hôm nay ông ta phá lệ nhỉ?Giọng bà lạnh nhạt:Có chuyện gì vậy?Có. Nhưng là chuyện của KhaiRồi không đợi bà Vân kịp nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra với con trai, thì ông Chủ đã phủ đầu:Toi chi? còn một thằng con trai, tôi không muốn nó giống anh nó, chết vì sự nhẫn tâm của mẹ mình. Hãy để Khai tự do chọn vợ theo ý muốnBa Vân nói như hét vào điện thoại:Ông ngậm máu phun ngườiGác mạnh máy xuống, bà ôm ngực thở hổn hển. Khốn kiếp! Tại sao ông ta dám nói với bà như thế nhỉ? Hồi đó, Kha bị sốc khi thấy ông bố cặp kè với người yêu nên đã lạt tay lái tông xe vào cột đèn. Chuyen đó ai cũng biết vậy mà bây giờ ông ta dámnói Kha chết vì sư. nhẫn tâm của bà. Ông ta thật ác khi giêo tiếng oán cho bàĐang tức nghẹn cả ngực, bà Vân bỗng nghe tiếng Nghiêm ngoài sânThằng cháu kêu len trước khi bước vào nhà:Dì không khoẻ à?Ba Vân gượng gạo:Ờ. Cũng tại tức thằng Khai. Dì chả ăn uống, ngủ nghê gì đượcNghiêm ngồi xuống:Cháu tính nhiều cách rồi, nhưng có cơ hội ra tayBa Vân mai mỉa:Đợi mày có cơ hội, chắc tụi nó con đùm con đềNghiêm hạ giọng:Cón nguồn tin nói ông Chanh và thằng Thức có cảm tình với Phương Tần...Nghe nhắc tới ông Chanh, bà Vân hơi bối rối, nhưng bà trấn tĩnh ngay:Thằng Thức có bồ rồi màNhưng nó đã bỏ cô ta để đeo đuổi Phương Tần. Con bé này coi vậy mà cao tay ấn thật. Toàn khuynh đảo các công tử, thiếu gia nhà giàu. Mục đích của nó rõ như ban ngày, khô? nổi các cậu nhà ta lại không nhìn thấy điều đóBa Vân nhíu mày:Nếu không được khỏe, nó sẽ quay sang Thức phải không?Có lẽ vậy. Tần từng thú nhận với Khánh Như, phụ tá của cháu rằng, nó thích Thức, chứ không ưa Khai, chỉ vì Khai si tình quá, nó mới động lòng khi nghĩ tới số tài sản mà sau này Khai sẽ thừa kếBa Vân tức tối:Phải làm sao cho Khai biết chuyện này?Nghiêm nói:Nhu đã đánh tiếng với Khai, nhưng cậu ấy đâu thèm tinBa Vân nghiến răng:Đúng là u mê. Làm mẹ, dì phải kéo con mình ra khỏi cõi hổn độn đó mới đượcNghiêm xoa cằm:Dì không sợ Khai sẽ đi theo vết xe của anh Kha sao?Mặt tái mét, ba Vân quát:Đồ độc mồm! Tao khogn thích nghe câu hỏi này. Quên chuyện thằng Khai điNghiêm gật gù:Vậy cháu sẽ mạnh dạn dùng cách của mình. Tuy nó có hơi cũ một chútCách gì vậy?Nghiêm khoái trá:Một mũi tên trúng cả hai con chim nhạn, và dì phải bí mật hỗ trợ cháu đấyBa Vân thắc mắc:Nhưng bao giờ mày ra tay?Nghiêm không trả lời thẳng vấn đề:Dạo này Thức hay tới vũ trường nhà mình, nó cũng chịu uống, chịu quậy lắm. Cháu tin là cơ hội đã tới rồiBa Vân phân vân:chắc không nên lôi Thức vào cuộc chơi nàyNghiêm bật cuoi:Nó đang ở trong cuộc, mình có lôi kéo đâuBa Vân ngập ngừng:Nhưng dì vẫn thấy có gì đó không nenNghiêm nhịp tay len thành ghế như một thói quen, bà dì anh không nói ra, nhưng anh thừa thông minh đê? hiểu ra lý do. Ngày xưa, anh em ông Chu đã...huynh đê. tương tàn vì bà, bây giờ bà không muốn giơ? lại chuyện xưa tích cũ chứ gì. Nhưng 'Cứu cánh biện minh cho phương tiện'. Ngần ngại như vầy còn lâu mới xong chuyệnNhún vai tỏ vẻ bắt buộc, Nghiêm nói:Với cháu đây đúng là 'Nhiệm vụ khả thí, khổ khi phải phá bỉnh em mình chớ sướng ích gì. Hay dì cứ để Khai cưới Phương Tần. Chán chê rồi, nó sẽ bỏ, đàn ông mà, đâu có lỗba Vân đanh giọng:Khogn được. Khai phải cưới Cát Phương, dì đã quyết rồi. Mày nhất định giúp dìXoa hai tay vào nhau, Nghiêm gật đầu:Có lẽ dì cháu mình cần lập lại thỏa thuận trước kia mà ta đã thỏa thuận chuyện của Kha. Cháu sẽ không nghe, không thấy, không biết gì, nếu Khai có hỏi tớiBa Vân gật đầu. Nghiêm khoan khóai phóng xe đi. Tới vũ trường, không khó khăn gì anh đã tìm thấy Thức. Anh chàng ngất ngưởng bên trai rượu tây đã vơi và một em khá bốc lửaLừ mắt ra hiệu cho cô gái...biến, Nghiêm ngồi xuống, giọng thân mật:Lại mướn rượu quên sầu. Em buồn gì mà mấy tuần nay ngày nào cũng uống hết vậy?Thức cười ra ve? còn tỉnh táo:Đến đây đê? làm giàu cho mấy ông mà cũng bị tra hỏi nữa. Thiệt tình...Sao không thấy anh Khai nhỉ?Nghiêm vô tư:Cậu ấy bận tò mò với người đẹp, nên giao chỗ này cô anh lâu rồiThức uống hết phần rượu trong cốc:Phương Tần hả?Nghiêm lơ lửng:Chớ ai bây giờ. Sau bao nhiêu năm chơi cho đã, Khai mới trọn được một em. Cậu ta si đậm lắm, rất tiếc là...là...Thức hỏi tới:Tiếc cái gì?Phương Tần không yêu Khai như cậu ta vẫn tưởngThức thảng thốt:Sao anh biết?Nghiêm nhịp tay len quầy rượu:có người nói với anh. Nguoi ta còn cho anh biết Phương Tần yêu ai nữa kìa. Nghĩ cũng tội, con bé xuôi theo Khia vì người mình yêu lại là người yêu của bạn mìnhThức run run rót thêm rượu ra ly. Hơi men làm anh chếnh choáng đôi chút nhưng Thức vẫn nghe rõ từng lời Nghiêm nóiGiọng anh ta hơi trầm xuống:Em muốn gặp người đó không? Anh gọi cho. Khánh Như là bạn của Phương Tần, vừa là bạn Nhã Trúc, cô ấy đang là phụ tá của anhRồi không đợi Thức trả lời, Nghiêm bảo người phục vụ đi gọi NhuLoáng một chớp mắt, cô đã có mặt. Trong cái đầm hai dây tím than, Khánh Như trông già dặn, sắc sảo như một bậc đàn chị lõi đời của vũ trường. Cô khác hẳn Nhã Trúc và Phương Tần, vậy mà là bạn của cả hai, nghĩ cũng lạ. Vừa lừ lừ uống rượu, Thức vưa nghĩ thầmChẳng cần rào đón trước sau, Như sà tới ngồi kế bên Thức. Cô biết rõ mình sẽ nói gì với anh taMỉm cuoi, Như mơ? đầu:Vẫn nghe Phương Tần tâm sự về anh, hôm nay mới được gặpThức lãng đạm:Nhìn em chẳng giống bạn Phương Tần lẫn Nhã TrúcKhánh Như thản nhiên:Anh nói đúng. Vì cuộc đời và công việc mỗi đứa mỗi khác, em không ơ? trong môi trường lành, sách như Tần và Truc thì làm sao giống tụi no 'đượcHơi nghiêng đầu ngắm Thức, Khánh Như nói tiếp:được gặp anh, em mới hiểu tại sao nhỏ Tần điên đảo vì yêu. Nhã Trúc điên đảo vì ghen. Phong độ lắm. Đàn bà chết là phảiThức nhếch môi:Điên đảo vì yêu mà lại chấp nhận tình cảm của người khác. Cô em khéo nói lắmKhánh Như nói:Phương Tần là đứa biết nghĩ, nó không muốn Nhã Trúc khổ, vả lại...Thức hất hàm:Thế nào? Sao không nói tiếp?Vả lại, đã bao giờ anh trực tiếp nói yêu con bé đâu. Nó luôn nghĩ anh đùa với nóTrời ơi! Sao Tần lại nghĩ thế? Tất cả những điều tôi làm vì Tần chưa đu? sao?Nhu vẻ những đường vô nghĩa len mặt quầy:Phụ nữ mà. Phải rõ ràng, cụ thê? như Khai chẳng hạn. Ông ta bám riết con bé,lo lắng từng chút, đến đá cũng mềm nhũn ra chớ nói chi tim ngườiMặt Thức tối sầm tuyệt vọng. Khánh Như cười cuoi:Nói vậy đâu có nghĩa anh hết cơ hội, vì em biết Phương Tần vẫn còn nghĩ tới anh. Mới hôm qua, con bé nói với em chỉ cần anh len tiếng, dù trời giông bão nó cũng nhất định tìm tới anh ngayThức cười khẩy:Cải lương vừa thôi. Phương Tần không đa cảm đến thế đâuKhánh Như thách thức:Nếu em làm được điều đó hộ anh, anh thưởng em cái gì không? Chỉ sợ anh đùa chơi với TAn, còn Nhã Trúc mới là đích nhắm thật của anh thì tội nghiệp con nho? lắmThức nhếch môi:Nếu tôi đùa thì đâu khổ thế nàyKhánh Như hấp háy mắt:Em sẽ gọi Tần đến với anhThức chua chát:Giờ này chắc Tần đang ơ? cạnh Khai, đừng làm phiền người ta.Như nhấn mạnh:Nếu anh gọi nó sẽ đến ngay. Em bảo đảmThức nốc hết rượu trong ly thấy chếch choáng, nhưng không biết vì mình thấm say, hay vì những lời của Khánh Như.Đối với Phương Tần,thoạt đầu Thức cảm vì cô đẹp, vì giữa hai người như có duyên với nhau, thấy Nhã Trúc ghen, Thức cũng muốn đùa chơi và muốn thê? hiện bản lãnh đàn ông được nhiều con gái yêu mình. Sau đó, anh lại thích Tần thật, thích đến mức Nhã Trúc lồng lộnlen khi biết anh hay điện thoại tới chỗ Tần làm để chuyện trò cả tiếng đồng hồDầu những cuộc trò chuyện ấy chưa đi tới đâu, nhưng mâu thuẫn giữa anh và Truc ngày càng lớn. Anh không chịu nổi thái độ đỏng đảnh của Truc và đã nói lời chia tayĐêm đó, Thức tới nhà Phương Tần, chứa nói được mấy câu thì Khai xuất hiện. Anh ta đã dập tắt niềm hy vọng của Thức. Anh đành lấp lửng vài ba câu rồi ra về trong ấm ức. Niềm tin Tần có tình ý với mình phụp tắt. Thức buồn tình cứ mượn rượu giải sầu, vậy mà Như lại nói thế nghĩa là sao?Giọng Khánh Như ngọt ngào:Anh Thức quá chén rồi, đê? em bảo anh Nghiêm đưa anh về tận nhà nghen.Thức khoát tay:Khong có Phương Tần, tôi chả thiết vềRồi sẽ có Phương Tần, con bé sẽ tới nhà anh ngay, nhưng như vậy cô phiền không?Chả có ai ơ? đó ngoài tôi, phiền gì mà phiền?Khánh Như buột miệng:Vậy thì tốt rồi. Chờ một chút, em gọi anh NghiêmThức gật gù.Nguoi anh bắt đầu lâng lâng, bắt đầu bứt rứt. Ý muốn cô 'Phương Tần lại nhứt nhối trong tim. Anh phải bảo Khánh Như gọi Tần đến với mình mới đượcThức chờ mãi mới thấy Nghiêm ra tới. Anh ta cười toe toét:Anh sẽ đưa em về tận nhà. Như đang điện thoại cho Tần bảo là em không được khỏe, cô ta sẽ đến ngayThức bán tính bán nghi:Dễ vậy sao?Nghiêm hấp háy mắt:Cứ chờ xem. Anh uy tín màChở Thức đến trước nhà xong, Nghiêm quay xe lại với một nụ cười bí hiểm:Nguoi đẹp tới tận nhà, chiếm được hay khogn là do bản lãnh của cậu. Đừng tư. ti rằng ngày xưa ba cậu thua ba Khai trong cuộc tình tay ba thì bây giờ cậu cũng sẽ thua. Dù gì anh cũng ủng hộ cậu hết mình. Cô len nhéThức mở cổng ngồi phịch xuống ghế đá.Hơi sương lành lạnh khiến anh tỉnh táo hơn. Nhất định anh phải thắng Khai trong tình trường. Tần sẽ là của anh vì cô yêu anh chớ không hề yêu Khai. Lẽ ra Thức phải nhận thấy điều này khi Tần nhất nhất nghĩ làm cho Khai để đi làm ở những công ty do anh giới thiệu chứ. Lúc đó, sao Thức lại u mê đến thế? Tội nghiệp Tần, lâu nay em phải khổ vì anh, từ giờ trở đi, anh sẽ bảo bọc em, từng giờ từng phút không đê? em buồn hay cực khổThức đang sật sừ với bao nhiêu ý nghĩ trong đầu thì có tiếng xe dừng lại ngay cửa. Anh nhìn ra và thấy Tần đang rời khỏi chiếc Honda ôm. Cô ngơ ngác nhìn vào khoảng sân tối nhà anhThức lao ra với tâm trạng trẻ con được món quà ưa thích. Niềm vui sướng oà thoe tiếng anh gọi côPhương Tần ngỡ ngàng:Anh ơ? đây à?Thức say sưa nhìn cô:Ơ? đây và chờ em. Nào, mời công chúa vào nhàTần ríu ríu bước kế ben anh, Thức muốn ôm ngay cái dáng mảnh dẻ ấy vào lòng, nhưng anh cố dằn lại vì biết chỉ một chút vụng về của mình thôi, đêm sẽ hết sắc màu lãng mạnNgồi xuống salon, Tần khen xã giao:Nhà anh đẹp thậtThức cuoi:Nhugn mãi đến giờ em mới tới trong khi anh chờ giây phút này lâu lắm rồiPhương Tần ngập ngừng:Bác...bác đâu?Thức không trả lời, anh hỏi:Uống nước ngọt nhé?Tần lắc đầu:Cho tôi xin nước lọc được rồiThức nghiêng mình:Xin tuân lệnhDứt lời anh đi ngay vào nhà bếp. Tần loay hoay trên ghế với tất cả hồi hộp. Dường như Thức có rượu, cô nhìn đồng hồ rồi suốt ruột. Lẽ ra giờ này Tần không nên đến, nhưng cuộc hẹn quá quan trọng, cô đâu thê? không đi khi nó liên quan tới cô và KhaiBước ra với trai nước lọc, hai cái ly, Thức nói:Anh thật sự vui dù nghĩ lại anh đúng là ngốc khi đã phí phạm biết bao nhiêu thời gian vì một lời yêu chưa được nghiêm túc nói ra Phương Tần chớp mi. Cô chưa hiểu Thức muốn gì anh dã siết chặt tay cô:Có thê? em trách anh khogn biết rào đón, nhưng lòng anh ngay thẳng, tim anh chân thành, anh chỉ muốn nói rằng anh yêu emTần thoáng rùng mình bởi đôi mắt hơi dại vì rượu và cả vì sau tình của Thức. Cô rút tay lại, đứng len, giọng nghiêm nghị:Xin lỗi, tôi tới đễ gặp bác Vân. Bác ấy đến chưa?Thức ngớ ra mất mấy giây rồi anh nói ngay:Bác Vân tới đây làm gì? em đâu cần viện lý do. Anh hiểu em không muốn làm Nhã Trúc buồn, nhưng không có anh, cô ấy sẽ tìm ngay người khác, em không cần phải loPhương Tần nho? nhẹ:Nếu bác Vân không tới, tôi xin phép vì giờ này không còn sớm nữaVừa nói, Tần vừa quay đi, Thức nắm tay cô kéo mạnh. Tần hốt hoảng khi hơi thở nóng hổi mùi rượu của anh phả vào cô?Giọng anh vừa da diết vừa mạnh mẽ:Đừng bo? anh một mình, Phương Tần. Hơn bao giờ hết, anh cần có emTần ấp úng:Nhugn mà tôi...Lại chối là không yêu anh chớ gì. Em thật là ngốc. Rồi anh sẽ cho em biết em có yêu anh không?Bằng sức mạnh có được của một gã đàn ông sung sức đang khao khát tình yêu, Thức ép Tần sát vào tường rồi ngấu nghiến hôn cô. Tần không cử động cũng không chống trả được. Ca? người cô như bị khối thân thể lực lưỡng của Thức đè bẹp vào tường. Tần như mê muội vì những áp lực tâm lý lẫn thể xác đè nặngMím chặt môi, Tần cố từ chối nụ hôn của Thức, nhưng anh vẫn lì lợm không buông. Tần có thê? cắn anh thật mạnh như cô từng cắn Khai, nhưng không hiểu sao cô không thể làm ngay lúc đóĐồ khốn nạn!Rồi Thức bị xô bật ra, anh chưa kịp đứng vững đã bịu Khai liên tục đấm mấy cái vào mặt chúi nhủi xuống đấtPhương Tần hồn vía len mêy. Cô run rẩy bám vào tường, miệng lắp bắpĐừng...đừng đánh nữa Mắt Khai quắc len trông thật dễ sợ. Anh nhìn cô bằng cái nhìn vừa căm ghét vừa khin bỉ, khiến Tần nát ca? lòngGiọng Khai sắc lạnh:Đúng là tồi tệ. Thì ra đang ngồi với tôi, em dứt khoát bỏ đi vì nhận điện thoại của nó. Thảo nào tôi hỏi đi đâu em cứ ấp a ấp úng bảo vào cong ty có chuyện đột xuất. Đây là chuyện đột xuất bẩn thỉu của em à? Vậy còn bao nhiêu lần đến với nó bằng những cuộc hẹn không đột xuất nữa?Phương Tần chết sửng vì những lời cáo buộc của Khai, cô líu ca? lưỡi:Mẹ anh hẹn em tới đây chớ không phải ThứcKhai cười gằn:Em muốn ám chỉ gì mà nhắc tới mẹ tôi? Bà mà thèm tới chổ bẩn thỉu này sao?Thức khệnh khạng đứng dậy, giọng đang lại:Anh cút mẹ anh đi. Tôi đếch mời anh tới, đừng đứng đó sủa rân trời như thếTay nắm lại, Khai sấn sả:mày thử nhắc lại câu vừa nói xemThức vênh mặt len:Mẹ kiếp anh...nãy giờ tôi nhịn đóKhai nhào tới, tay vung len, nhưng thật bất ngờ Thức vật anh ngã bằng một đòn judo thuần thục. Khai nhanh nhẹn nhổm dậy xong vào Thức với tất cả sức có đượcĐứng ben ngoài, Tần rối như tơ vò, cô nói như khóc:Đừng đánh nữa mà. Em xin hai ngườiHai gã đàn ông lom khom lườm nhau. Thức lại lớn tiếng:Anh xéo đi. Đừng làm phiền Phương Tần nữa. Những gì anh đã thấy, chứng tỏ Tần yêu ai rồiTần hét len:Anh đừng nói nữaKhai nhìn thẳng vào Tần, miệng bật ra:Toi ghê tởm côRồi anh đi như chạy ra ngoài, Phương Tần hốt hoảng đuổi theo. Cô giữ chặt tay anh:Nghe em nói. chíng mẹ anh đã hẹn em ơ? đâyĐừng bày điều. Mẹ tôi không đời nào đặt chân tới nhà chú Chanh. Em nói thế là si? nhục cả mẹ tôiPhương Tần nhói ở tim. Cô thản thốt nhận ra mình đã bị gài bẫyCô gằn từng tiếng:Anh phải tin emKhai khô khan:Trước kia thì có, nhưng từ giờ trở đi thì không bao giờ. Nếu không cô người bảo tôi tới đây, có lẽ trong mắt em, tôi vẫn là một thằng khờ bị cắm sừngHất mạnh tay Tần ra, Khai hùng hô? bước đi. Phương Tần ngồi rủ xuống hành lang. Khai vốn kiêu ngạo, anh đã ghen với Thức từ lâu, giờ thi hết rồi, Tần đánh mất niềm tin nơi anh, nếu không lật tẩy được vụ này, cô và anh chắc chắn vĩnh viễn chia xaGiọng Thức vang len:Vào nhà với anhPhương Tần giận đến mức lắp bắp:Anh...anh thật là bỉ ổi khi gài bẫy tôiThức nhíu mày:Anh gài bẫy em bao giờAnh đừng vờ vĩnh nữa. Tôi căm thù anh, căm thù anhThức ngần ngừ:Thật ra, Khánh Như đã nói gì mà em chịu đến với anh?Phương Tần kêu len:Khánh Như ư? Con bé ấy thì liên quan gì? Chính bác Vân mẹ Khai đã bảo tôi tới số nhà này vì bác có chuyện quan trọng cần nói với tôi mà không muốn Khai biết. Đang ngồi với Khai ơ? nhà, nghe Thu Oanh gọi tôi đã qua nghe điện thoại rồi, giấu nhẹm anh ấy lý do, tôi tức tốc tới đây. Khong ngờ lại là nhà anh. Tại sao anh và bác Vân cố tình chia cách chúng tôi? Trước đây, tôi xem anh là bạn, bây giờ thì hết rồi. Đừng để tôi trông thấy anh lần nào nữaPhương Tần quay ngoắt đi trong nước mắt. Thức tất tả chận cô lại:Hãy nghe anh. Anh không liên quan gì tới bác Vân hếtRồi kéo cô ngồi xuống ghế đá, Thức kê? hết những gì Nghiêm và Như đã nói với anh cho Phương Tần ngheThức kết luận:Dầu anh có uống rượu, nhưng trí nhớ anh không tồi đến mức lẫn lộnPhương Tần lẩm bẩm:Lẽ là Khánh Như lại như vậy lâu rồi, Tần không gặp Nhu, cô nằm viện, con bé chẳng vào thăm. Chắc Như vẫn còn bực vì Tần không đáp ứng đề nghị hợp tác của Nhu, nếu đó là lý do để con bé ra tay với cô thì thật chả còn gì đágn nóiThức đang giọng:Anh sẽ làm sáng tỏ chuyện này. Hãy đi gặp Khánh Như với anhPhương Tần lắc đầu. Cô biết chắc nó sẽ chối vì lúc nãy người điện thoại cho cô là bà Vân chớ không phải Khánh Như. Con bé sẽ cải chày cải cối chứ không đời nào chịu nhận chuyện cày có liên quan đến mình. Như sẽ viện lý do vì muốn Thức về, nên đã nói dối gọi Tần đến nhà anh, nhưng thật tế Như đã không làm thếGiọng Thức thắc thỏm:Em không tin anh sao?Phương Tần gục đầu vào tay:Xin lỗi. Đừng bắt tôi phải trả lời. Trong tôi, niềm tin đã mất rồiTần nghe nước mắt mặn môi. Cô biết dù sự việc có sáng tỏ thì giữa cô và Khai vẫn còn tồn tại một khoảng cách không gì san lấp được.