Món quà sinh nhật

Đây là câu chuyện của một người chị mà tôi rất kính trọng. Chuyện xảy ra đã lâu, nhưng mỗi lần nhớ lại, chị luôn tự dằn vặt mình. Tôi mạn phép chị viết ra câu chuyện này. Tôi hi vọng chị sẽ có những ngày tháng sống vui vẻ và tốt đẹp hơn.
Tốt nghiệp đại học Ngoại ngữ, tôi được phân về dạy ở một trường dành cho người khiếm thị. Thú thật ban đầu tôi không lấy gì làm thích thú và tha thiết với công việc này.
Nhìn lũ bạn cùng lớp đại học, đứa thì làm cho công ty liên doanh nước ngoài, đứa thì được giữ lại trường làm giảng viên, tôi lại cảm thấy xấu hổ với công việc mình đang làm vì quá thua kém bạn bè về cả địa vị và thu nhập.
Chính vì lẽ đó, tôi thờ ơ với tất cả mọi thứ trừ công việc chuyên môn của mình. Đến giờ thì lên lớp, hết giờ thì về nhà. Tôi không chú ý đến đám học sinh trong cái lớp học đặc biệt ấy. Tôi biết rằng, nhiều đứa đặt cho tôi biệt danh là “mặt sắt” nhưng tôi cũng chẳng thèm để tâm. Tôi luôn tìm cơ hội để chuyển sang công việc khác.
Hôm ấy là sinh nhật tôi. Trời mưa tầm tã. Gần hết giờ dạy mà mưa vẫn chưa ngớt. Trong lúc đám học sinh đang cặm cụi làm bài tập, tôi tranh thủ nhắn tin cho bạn trai tới đón. Khi tiếng chuông tan tầm vừa dứt, tôi nhét vội cuốn sách vào túi và ra khỏi lớp học. Phía bên kia đường, bạn trai tôi đang đợi ở quán nước. Tôi rảo bước về phía anh mong sớm được về nhà. Vừa chuẩn bị lên xe, tôi nghe phía cổng trường có tiếng gọi với theo: Cô ơi…!
Tôi nghĩ bụng: “Chắc mình bỏ quên cái gì đấy. Thôi để mai lấy, trời đang mưa thế này…”. Tôi ái ngại và giục anh nổ máy.
Chợt tôi nghe có tiếng động cơ xe máy rú ga vọt qua và tiếng kêu thất thanh. Đứa học trò nằm sóng xoài trên mặt đường. Mưa vẫn rơi tầm tã. Tôi lao xuống. Khi nhìn thấy vết máu loang theo dòng nước trên mặt đường, người tôi mềm nhũn ra. Nước mắt tôi nhòa trong làn mưa. Đứa học trò nằm bất động bên cạnh là hộp quà bị chiếc xe vô tình cán bẹp dí.
Do quá hoảng loạn và bị cảm lạnh do ngấm nước mưa nên mấy ngày sau đó tôi phải nằm viện. Đám tang của đứa học trò xấu số tôi không thể tham dự. Tôi đã khóc thật nhiều và tự dằn vặt bản thân mình thật nhiều. Sự kiện đau buồn đó trở thành nỗi ám ảnh đối với tôi. Sau lần ấy, tôi đã gần gũi và hiểu thêm nhiều về đám học trò kém may mắn của mình.
Bây giờ tôi đã chuyển sang một chỗ làm khác và cũng không còn dạy học nữa. Thế nhưng, chiếc vòng đá - món quà sinh nhật bị cán vỡ đôi và cảm giác ân hận, hối lỗi sẽ còn đeo đẳng tôi đến hết cuộc đời. Nó luôn nhắc tôi hết lòng với những công việc mà mình đang làm. Tôi viết những dòng này mong em tha thứ cho tôi. Cầu cho linh hồn em yên ngủ nơi chín suối.
NGUYỄN TUẤN HẢI