Dịch giả: Dao Uyên
Chương VIII
CUỘC BẮT CÓC CÔ BÉ ARMSTRONG

    
ng Bouc vừa ăn xong thì Poirot và bác sĩ Constantine bước vào:
- Tôi xét thấy thuận tiện nên đã cho dọn bữa ăn trưa trong toa ăn. Khi đã xong, ông Poirot có thể cho tiến hành cuộc hỏi cung những hành khách. Trong khi chờ đợi tôi đã cho người mang cơm trưa đến đây.
- Ý kiến hay đấy! - Poirot nói.
Cả ba người đàn ông đều không đói nên bữa ăn xong nhanh, nhưng chỉ mãi đến lúc cà phê được dọn lên thì ông Bouc mới đề cập đến vấn đề đang làm họ bận tâm.
- Sao? - Ông Boue hỏi.
- Tôi đã tìm ra tông tích của nạn nhân và nguyên nhân làm ông ta phải rời khỏi Hoa Kỳ.
- Ai thế?
- Ông đã bao giờ nghe nói đến em bé Armstrong chưa? Nạn nhân chính là kẻ đã giết chết cô bé Daisy Armstrong. Hắn ta tên là Cassetti.
- Tôi nhớ ra thảm kịch khủng khiếp đó rồi, nhưng chi tiết thì không rõ lắm.
Đại tá Armstrong là người Anh đã được huân chương Victoria [1], ông ta là người Mỹ phía bên ngoại. Mẹ Armstrong là con của Van Der Halt, một nhà tỷ phú. Armstrong thành hôn với con gái của Linda Arden nữ diễn viên nổi danh Mỹ thời bấy giờ và cặp vợ chồng Armstrong đã lập nghiệp tại Mỹ. Họ đã sinh được một người con gái mà họ rất yêu thương gần như tôn sùng. Khi đứa bé ba tuổi, một bọn cướp đã bắt cóc nó và đòi chuộc bằng một số tiền rất lớn. Tôi không đi vào chi tiết. Nhưng sau khi đã trả 100 ngàn Đô la, người ta đã tìm thấy xác của đứa bé. Nó đã bị chết trước đó ít nhất là 15 ngày.. Dư luận đã rất phẫn nộ.
Nhưng còn một điều khác tệ hại hơn. Bà Armstrong đang mang thai, vì bị xúc động mạnh nên đứa bé đã chết trong bụng mẹ. Và bà ta cũng chết khi sinh nó, điên lên vì đau buồn, đại tá Armstrong đã tự tử bằng súng lục.
- Trời đất, thật là bi thảm! tôi nhớ ra rồi, - ông Bouc nói. - Nhưng hình như còn một người nào đó đã chết vì thảm kịch này.
- À có... một cô hầu người Pháp hay Thụy Sĩ bị nghi ngờ đồng lỏa với bọn cướp. Mặc dù cô đã phản đối kịch liệt, nhưng người ta đã một mực không tin. Cuối cùng quá uất ức, cô đã nhảy qua cửa sổ tự tử. Sau đó, sự vô tội của cô mới được sáng tỏ.
- Thật khủng khiếp!.
- Sáu tháng sau, Cassetti bị bắt vì là đầu đảng của bọn cướp. Bọn chúng đã dùng cách dã man nhất vì sợ bị bắt. Chúng đã giết đứa bé ; giấu xác và tiếp tục lấy tiền chuộc cho đến khi tử thi được tìm thấy. Tôi có thể khẳng định một điều: Cassetti là sát nhân. Nhưng nhờ vào tài sản to lớn của hắn và việc tống tiền đối với một số vị tai to mặt lớn, nên cuối cùng hắn được trắng án. Tuy nhiên, dân chúng đã giết hắn rồi nếu hắn không lanh lẹ cải trang và trốn khỏi Hoa Kỳ dưới một tên khác. Từ đó trở đi hắn đã bôn ba đây đó,
nhờ vào tài sản của hắn.
- Ôi! Tên độc ác! - ông Bouc nói bằng một giọng kinh tởm. - Người thương tiếc hắn chắc chắn không phải tôi.
- Tôi cũng thế.
- Nhưng đâu cần thiết phải giết hắn trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông này!
Poirot mỉm cười và nói:
- Phải tìm xem có phải vụ ám sát do một băng cướp kình địch mà Cassetti đã phản bội, hay đây chỉ là một cuộc trả thù cá nhân.
Poirot kể lại cho ông Bouc những chữ tìm thấy trên mảnh giấy bị đốt.
- Theo dự đoán của tôi thì cái thơ đã bị thủ phạm đốt. Tại sao ư? Vì nó có đề tên: Armstrong... tên này là chìa khóa của điều bí ẩn.
- Họ hàng gia đình Armstrong còn ai sống sót không?
- Rất tiếc là tôi không biết. Nhưng hình như tôi đã đọc ở đâu nói rằng ông Armstrong có một em gái.
Poirot trình bày những điều ông và bác sĩ Constantine đã tìm thấy. Mặt ông Bouc rạng rỡ lên khi nghe chuyện cái đồng hồ bị đứng.
- Như vậy là chúng ta có giờ của vụ án.
- Phải, điều đó rất quan trọng, Poirot nói bằng một giọng kỳ lạ làm cho hai người đàn ông kia nhìn ông, vẽ hốt hoảng.
- Ông đã chẳng nói rằng ông đã nghe Ratchett nói với nhân viên phục vụ lúc 1 giờ kém 20 sao? - ông Bouc hỏi.
Poirot kể lại tỉ mỉ những điều đã xảy ra đêm qua.
- Như vậy tất cả đều chứng minh là Cassetti hay Ratchett vẫn còn sống lúc 1 giờ kém 20.
- 1 giờ kém 23 phút.
- Nói một cách khác, vào lúc 12 giờ 37 Ratchett vẫn còn sống. Đó là điều không chối cãi được.
Poirot không trả lời mà chỉ đăm chiêu nhìn về phía trước.
Có tiếng gõ cửa và sau đó người hầu trường bước vào và nói:
- Thưa ông, toa ăn đã rảnh.
- Nào, chúng ta đi, - vừa nói ông Bouc vừa đứng lên.
- Tôi có thể theo các ông không? - Constantine hỏi.
- Lẽ dĩ nhiên rồi thưa bác sĩ. Trừ phi ông Poirot không cảm thấy phiền.
- Ồ không.
Cả ba người đều đi về phía toa ăn.
Chú thích:
[1] Tên nữ hoàng nước Anh