hời giờ trôi quá chậm đối với Morane. Bây giờ đang là đêm của ngày thứ hai sang ngày thứ ba, nghĩa là đã năm ngày trôi qua kể từ hôm gửi điện tín cho William Ballantine.Nếu mọi việc trôi chảy thì giờ này anh ta đã tới Calcutta rồi. Nhưng liệu Bill có nhận được điện tín không? Có thể anh ấy vắng nhà, đi nghỉ mát chẳng hạn và mọi việc sẽ lỡ hết.Morane nhún vai. Chàng lẩm bẩm:- “Nếu đêm nay mà Bili không xuất hiện, ta đành phải một mình dấn thân mạo hiểm. Ngày mai ta sẽ đi tìm pho tượng thiêng rồi lên đường đi Javhalpur”.Morane đang ngồi ở phòng chính trong biệt xá của Graham Lowbridge, ở đây sự tiện nghi của người Anh và tính ngông nghênh của người Ấn hòa hợp với nhau rất là khéo. Trên chiếc bàn thấp gần bên mình, Bob đặt khẩu súng tự động của Sir Graham để sẵn sàng sử dụng hễ có báo động. Hiện giờ Kao Maimaitcheng đã biết là Morane không chết, không thấy Rakmah về, chỉ cần cho người lét lút điều tra ở khách sạn Thanh Xà, hỏi người phụ trách tiếp nhận ban đêm là biết rằng Morane, đã trở về, mình mẩy bầm dập và rời khách sạn ngay sau đó. Chắc chắn lên Mông Cổ khổng lồ đã huy động nhân viên để tìm dấu vết của đối thủ. Nhưng vì Bob và Lowbridge đã trù tính mọi biện pháp đề phòng nên hắn mới không tìm ra. Năm ngày nay, Lowbridge không tới biệt xá một ngày nào. Ở biệt sá, Morane có đủ lương thực, không thiếu thứ gì. Ông luật sư này thích ăn uống, đã tích trữ đầy một tủ đồ hộp. Trái thơm thì kiếm ngoài vườn, rượu thì đầy ấp trong hầm.Tuy ăn uống thoải mải như thế, nhưng Morane thấy thời gian trôi qua thật chậm và càng ngày chàng càng thấy sốt ruột.Đêm nay chàng mong đợi bạn, càng nóng ruột thêm. Để giải bớt sầu muộn trong lúc chờ đợi, chàng thử tìm cách vạch một chương trình hành động cho những ngày sắp tới. Nếu Bill Ballantine để chàng lỡ bộ, chàng phải một thân một mình chống chọi với cả Maimaitcheng lẫn tín đồ Kâli. Đã đi khỏi Calcutta rồi chàng không thể trông cậy vào Sir Graham nữa. Cũng có cái ông Lal Bhawannee, là ông Đại vương xứ Javhalpur mà Shedar Sing đã khuyên chàng nên tiếp xúc, nhưng sự giúp đỡ của ông ta xem ra cũng mong manh lắm. Một lần nữa, Bob lại tự hỏi chẳng biết có nên tín nhiệm Sheela Khan, vị cảnh sát trưởng Calcutta hay không. Thái độ của ông này chàng thấy không được chân chính. Tại sao Sheela Khan lại tỏ vẻ cố tình mù quáng như thế. Tại sao ông la không đòi Morane tới rồi ký vào bản khai báo như ông ta đã nói trước, vào cái đêm xảy ra án mạng? Trong vu ám sát giáo sư Mainright, Sheela Khan có lợi lộc gì mà phải chấp nhận giả thuyết rằng hung thủ là một tên trộm, vì bị bắt quả tang, đã buộc lòng phải giẽt nạn nhân để ông này không thể tri hô lên. Bob biết rằng chàng đang phải đối địch với hai lực lượng đáng gờm: một bên là những tín đồ Kâli, ở Ấn Độ phải tính đến số triệu, bên kia là chính quyền hùng mạnh mà Maimaitcheng là đặc phái viên tại Calcutta. Sheela Khan có thể thuộc về một trong hai tổ chức đó, và tạm thời Morane phải coi ông là một kẻ thù.Bên ngoài chợt có tiếng lốp xe nghiến trên lối đi có trải sỏi. Bob liếc nhanh vào chiếc đồng hồ đeo tay. Gần một giờ sáng. Chiếc máy bay Luân Đôn phải đáp xuống Calcutta vào lúc 22 giờ tối qua. Có thể là Bob đi với ông Lowbridge, nhưng cũng có thể là Maimaitcheng đi cùng với băng của hắn, bọn chúng đã tìm ra dấu vết của chàng.Sẵn sàng liều mình để chống cự nếu cần, Bob cầm lấy khẩu súng tự động, mở khóa an toàn. Trong sân vang lên ba tiếng còi xe hơi, một tiếng ngắn, hai tiếng dài. Morane nhẹ người, vì đó là ám hiệu mà chàng và Sir Graham đã giao ước. Chỉ vài giây sau, ông luật sư bước vào phòng, theo sau có một chàng khổng lồ, cao gần hai thước, vai rộng cỡ Hercule Fernèse. Mặc chiếc áo len, người mới tới có vẻ mặt cởi mở, thực thà, đầu đội bộ tóc giả đỏ chói. Morane nhào ngay lại:- Cái lão Bill này!- Mừng được gặp anh, anh thiếu tá. Mừng quá trời quá đất!- Đừng có gọi tôi là thiếu tá nữa, Bill. Tôi không chỉ huy ai nữa...Hai người cùng cười rộ lên. Đó là một trò đùa cũ giữa hai người: Ballanline gọi Morane theo cách khoa trương là “thiếu tá”, và Bob trả lời ngay: “Đừng gọi tôi là thiếu tá nữa...” Nhưng Bill vẫn cứ gọi:- Anh thấy đó, thiếu tá: vừa nhận được điện tín của anh là tôi tới ngay. Chữ ký tên thì là “Tamini” đấy, nhưng đúng như anh nghĩ, tôi hiểu liền. Tôi tự nhủ như thế này: “Anh thiếu tá lại gặp chuyện bối rối đây, phải đỡ anh ấy một tay”. Thế là tôi chạy đi giữ chỗ máy bay. Rất may là còn chỗ. Thế là xong một việc. Vừa đến Calcutta, tôi lại ngay khách sạn Assura, thấy thư của anh để lại đó. Theo lời khuyên trong thư, tôi liên lạc ngay bằng điện thoại với Sir Graham, và chúng tôi đến đây...Morane quay lại hỏi ông luật sư:- Ông biết chắc là không có ai đi theo chứ?- Hoàn toàn chắc chắn. Chúng tôi đã đề phòng cẩn thận.- Tuyệt! Bây giờ chỉ cần kể lại cho Bill nghe mọi biến cố nữa thôi.