Quay nhìn vào trong, Nhã Tâm tìm cách lái sang chuyện khác. - Em gọi thức gì để uống đi chứ. - Vâng, để em. Từ trong nhìn qua cửa kính, cô vô tình thấy Minh Sang đang đi dọc lề đường. Đứng bật dậy cô xua tay: - Xin lỗi chị nha, em có chuyện phải đi rồi. - Gấp lắm sao? - Hẹn khi khác đi, em sẽ đãi chị. - Nè! Gia Tịnh... Chạy theo Minh Sang muốn bở cả hơi hai tai mới đuổi kịp anh, cô bất ngờ từ phía sau gọi lớn. - Nè! Kẻ phụ tình kia, đứng lại! Quay lại, trông thấy gương mặt đỏ vì mệt của cô, Minh Sang hỏi: - Cô gọi tôi hả? - Chứ anh tưởng em gọi ai? Cái anh tài xế đằng kia hay chị lao công đằng đó? - Nhưng mà tôi đâu có phụ tình ai đâu, cô nói vậy là vu oan cho tôi rồi. - Ai nói... Anh phụ tình... em nè. Minh Sang trợn mắt, giọng anh lớn hẳn: - Nè! Cô ăn nói cho đàng hoàng nha. Tôi phụ tình cô hồi nào? Đúng là anh em với nhau có khác, luôn tìm cách hãm hại người ta. Gia Tịnh xụ mặt, cô cũng có tự ái của mình chứ: - Anh đừng xúc phạm anh Hai tôi nha. Anh ấy là một người tốt, xúc phạm một mình tôi là đủ rồi. Thấy Minh Sang bỏ đi, cô vội đuổi theo, dang hai tay chắng ngang trước mặt anh. - Em có chuyện muốn nói với anh mà. Anh bực dọc: - Tôi đang gấp lắm, khôgn có thì giờ để giỡn chơi với cô đâu. Có tránh ra không thì bảo? Anh trợn mắt hù dọa cô, nhưng không ngờ cô lại đanh thép đến như vậy. Cô cũng trừng mắt nhìn lại anh. Một cái gì đó len nhẹ vào người anh, Minh Sang cụp nhanh mắt tránh một gương mặt đẹp. - Không hơi đâu giỡn với cô. Anh quay hướng khác, cô cũng chạy theo chắn hướng đó. Hai ba lần như vậy anh cáu gắt: - Thật ra cô muốn cái gì đây, hả? Anh cô hại tôi chưa đủ sao, lại sai cô đến đây gây sự tiếp? Tôi nói trước, tôi sẽ không nhịn nữa đâu. - Anh làm gì mà giận vậy? Anh của em hại anh cái gì, không lẽ anh ghét em mà nói thế? - Ghét cô thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ sự thất nghiệp của tôi không liên quan đến anh cô? - Anh bị mất việc rồi? Không đâu, anh em chẳng hại anh đâu, có lý do gì mà hại anh chứ? - Không hại... Lý do chính đáng làtại anh cô ghen. Đúng là lòng ghen hờn của con người thật đáng sợ. Tôi mà không quân tử thì đã cho anh cô điên từ lâu rồi. - Anh em ghen hả? Ghen anh với ai vậy? Có phải là... chị Nhã Tâm không? -... Kéo nhẹ tay anh, cô lí nhí: - Vậy anh có yêu chị ấy không? - Ơ... tôi... - Không trả lời, vậy thì rõ rồi. Anh yêu chị ấy. Bỗng dưng Minh Sang xua tay, anh giải thích một cách ngon ơ: - Khôgn có. Tôi chỉ xem cô ấy là bạn thôi. Cô đừng có hiểu lầm nha. - Có thật không? - Cô không tin thì thôi, mà làm gì phải giải thích với cô? Tôi phải đi đây, đừng phiền tôi nữa à. - Nè! - Chuyện gì nữa đâ, cô nương? Chưa nói hết câu, một đôi môi mềm mại chiếm lấy môi anh. Anh trợn mắt nhìn cô, nhưng cuối cùng lại dịu dần theo nụ hôn. Anh đã cảm nhận được mật ngọt từ đôi môi và anh bắt đầu tìm hiểu. Đang bồng bềnh giữa chừng thì cô rời môi anh, mỉm cười: - Anh thích em có phải không? - Ơ... tôi không biết nữa. Cô cấu lấy tay anh thân mật: - Mặc kệ... Anh đã hôn em rồi thì là bạn trai của em, em sẽ đi theo anh. Cố gỡ tay cô ra, nhưng không dược. Anh gắt: - Có phải không vậy? Chuyện như thế mà cũng được ư? - Sao không được chứ? Đây là em làm theo câu nói "duyên ai nấy giữ thôi". - Bây giờ tôi phải đi công việc đó, làm ơn đi. - Anh đi đâu, có quan trọng không?- Bệnh viện. - Em sẽ đi với anh. - Cô thật là phiền phức mà. Tuy nói vậy, nhưng trong lòng anh thoải mái vô cùng. Anh đâu phải là kẻ vô tình. Trông theo hai người có một đôi mắt nhoè lệ và một tâm tư xáo trộn. "Anh vui vầy bên duyên mới nghe anh, Để em quay về âm thầm ôm thương nhớ Tình yêu đơn phương, chỉ có một trái tim đau khô? Em là trẻ nguyện làm thủ hạ trái tim kia." o0o Đôi mi khẽ chớp, Minh Dung mở choàng mắt. Cô nhìn xung quanh màu trắng. Bệnh viện, cô đang ở bệnh viện. Bật ngồi dậy, cô khẽ cau mày: - Ối chà! Tê rần cả tay. Cái gì vậy nhỉ? Nhìn sang bên, cô hoảng hốt khi thấy Thiện Lương đang ngon giấc, đầu anh gối lên tay cô thật diệu dàng. Rút mạnh tay lại, cô lầm bầm: - Đồ lợi dụng! Giật mình tỉnh giấc, Thiện Lương vô cùng mừng rỡ. Anh quên mất rằng anh và Minh Dung là địch thủ với nhau. Anh nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng vỗ về.- Em tỉnh rồi, anh mừng quá. Thật là ông trời không phụ lòng người. Đẩy mạnh anh ra, cô đỏ mặt: - Anh làm cái quái gì vậy hả? Tôi và anh thân lắm hay sao? Cô ôm đầu nhăn nhó: - Anh làm tôi đau rồi đây này. Thiện Lương quýnh hẳn lên khi thấy cô nhăn mặt, anh tuôn ra cửa. - Anh xin lỗi. Giờ anh gọi bác sĩ liền. Anh chưa kịp chạm tay vào cửa thì cửa bật mở. Minh Luân và Thanh Trang bước vào: - Chị Hai! Chị tỉnh lại rồi à? Hay quá! Vậy là tốt rồi. Minh Dung chống nạnh, cô liếc em trai: - Anh em người làm cái gì mà không nuôi ta? Cả ba đứa bộ thay phiên không nổi hả? Để một người xa lạ như vậy... Ta có chết, anh em ngươi có biết không? Minh Luân bật cười: - Anh Lương mới là người chu đáo đấy chứ. Này nha! Vừa là ân nhân của chị, vừa là "y tá" của chị, cho nên ảnh bên cạnh chị là thích hợp nhất. Tụi em còn phải đi làm mà. - Hừ! Nghỉ mấy ngày rồi chết đói hả? Đúng là cả bọn vô lương tâm. - Chị Hai à! Tâm ý của anh Lương tụi em đều biết rõ rồi, chỉ còn có mình chị là đang ngơ ngác thôi. Anh ấy vì chị mà thức suốt mấy đêm liền. Chị xem kìa, gương mặt thì hốc hác, mắt thì quầng đen, chị không thương còn mắng anh ấy. - Tui có biểu đâu, tại tự ý làm thôi, giờ trách ai được. Không lẽ biểu chị trả tiền nuôi bệnh cho anh ta. Thanh Trang cũng góp lời, cô rỉ nhỏ vào tai Minh Dung: - Chị khỏi cần trả tiền, anh ấy làm không công mà. Nếu chị thấy ngại thì trả tình cho anh ấy được rồi.Kéo tay vị bác sĩ vào, Thiện Lương nói: - Cô ấy tỉnh rồi, nhưng còn đau đầu, bác sĩ làm ơn khám lại giúp ạ. Sau khi khám tổng quát, vị bác sĩ gật đầu: - Cô ấy hoàn toàn bình phục rồi, chẳng còn gì để lo ngại nữa. Chứng nhức đầu đó là do sự chấn thương để lại thôi. Đợi cô ấy thật khỏe, rồi điều trị bằng tia laser, lúc đó sẽ khỏe hẳn. - Vâng. Xin cảm ơn bác sĩ. Vị bác sĩ mỉm cười: - Tôi phải cám ơn anh mới đúng đó. Anh chăm sóc bệnh nhân của tôi còn hơn tôi nữa. Cô ấy khỏe lại là nhờ anh đấy, chúc mừng anh. Đợi bác sĩ đi rồi, Minh Luân mới tròn mắt: - Ủa! Tại sao lại chúc mừng anh Lương khi bệnh nhân là chị của em? À... thì ra bác sĩ cũng biết. Anh chị thật là tài. Đúng lúc đó, Minh Ngân và Minh Luân bước vào, cả hai la ầm lên: - Ối trời! Chị Hai tỉnh rồi hả? Mừng quá. Anh Hai khỏi phải buồn rồi nhé. - Cái miệng hai nhà người ăn gì thế, nói bậy không hà, có muốn ta cho ăn đòn không? Kéo Thiện Lương hứng ánh mắt ấy. Minh Ngân xua tay: - Đừng hung dữ chị Hai, coi chừng anh ấy giận là bỏ cả cơm đấy. Lúc đó chị phải nuôi lại ảnh. - Xí! Còn khuya. Minh Sang rỉ nhỏ vào tai Thiện Lương: - Nếu anh mà hôn chị Hai em một cái thì tụi em sẽ đồng lòng ủng hộ anh. Mạnh dạn lên. Thiện Lương hít một hơi thật sâu, anh lấy bình tĩnh: - Hứa nhé! Lần này anh liều cả tính mạnh đấy.Cả bốn cái miệng cùng gật đầu: - Ừ, hứa mà. Thấy Thiện Lương càng ngày càng tiến đến gần mình, Minh Dung bối rối, cô hét: - Nè! Các người giở trò gì vậy hả? Anh có đứng lại không thì bảo? - Nếu đứng lại thì anh sẽ mất cơ hội đeo đuổi em rồi. Xin lỗi nhé. Cô nhắm mắt lại hét lên khi thấy còn một bước nữa là anh chạm đến cô: - Nếu anh không đứng lại, tôi sẽ không cho anh cơ hội đâu. Quả là có hiệu nghiệm. Thiện Lương đứng yên, anh bật cười: - Thank you. Minh Sang vỗ tay, anh cười híp mắt: - Thành công rồi. "Nữ hoàng băng giá" đã bị thu phục bởi chàng trai "nhiệt lượng". Minh Dung quát em trai, cô vò bụng: - Có im đi không? Giờ ta cảm thấy đói bụng, ngươi hãy biểu hiện tình cảm thương chị đi. Thiện Lương bước ra cửa: - Để anh đi mua cho. Minh Sang chắn ngang cửa, anh, anh giơ tay: - Không cần, em đi làm được rồi. Bên đường trước cửa bệnh viện có ngay ấy mà, chờ em một chút thôi. Anh ở lại đi, nếu không tiểu thư sẽ đổi ý kiến đấy. Phóng nhanh ra cửa rồi anh mất hút nơi dãy hành lang. Minh Ngân mỉm cười: - Chàng ta nhanh nhảu quá nhỉ. Chắc là đang yêu đời hay gì đấy. Thanh Trang vỗ tay, cô gật đầu: - Ừ, em nói phải đấy. Hôm qua Minh Sang có ghé đây, lúc đó tám giờ, gặp chị trước cửa bệnh viện. Có một cô gái cứ ôm riết lấy cậu ta, còn cậu ta thì nhăn tới nhăn lui, tội nghiệp lắm. - Hà! Vậy mà giấu kỹ ghê. Nó về đây phải điều tra cho rõ mới được. Minh Ngân vừa dứt lời thì có tiếng chân chạy gấp đến cửa phòng. Gia Tịnh xuất hiện, cô hoảng hốt nhìn quanh: - Minh Sang! Minh Sang đâu? Anh ấy đâu rồi? Anh chị có thấy ảnh không? Minh Luân gật gù: - Em nói phải cô gái này không? Được đấy, đúng là có con mắt chọn người. Minh Ngân khoanh tay ra dáng đàn anh. - Em gái! Tìm Minh Sang có việc gì? Bộ nhớ nó quá chịu không nổi, nên mới sáng sớm tìm tới sao? Gia Tịnh bật khóc, cô hét: - Em không đùa đâu. Anh ấy đang bị nguy hiểm đấy. Có người muốn hại anh ấy. Cả căn phòng im bặt, giọng Gia Tịnh nghẹn ngào hơn: - Em nghe được người ta bàn cách hại anh ấy. Làm ơn chỉ em anh ấy bây giờ ở đâu? Minh Luân, Minh Ngân và Thiện Lương vụt chạy ra khỏi phòng, còn Minh Dung thì bật khóc: - Trời ơi! Minh Sang! Em đừng có bị sao nha. Thanh Trang động viên: - Cậu ấy chỉ xuống dưới có một tí thôi, chắc không có chuyện gì đâu. An tâm đi chị! Chị còn đang bị thương, đừng nên xúc động nhiều. Gia Tịnh cũng vụt chạy theo, cô thật không muốn chuyện này xảy ra. Nếu Minh Sang mà có mệnh hệ nào, chắc cô hận anh cô cho đến chết. Vừa đến mé đường, Minh Ngân đã thấy Minh Sang cầm cà mèn hủ tiếu chuẩn bị bước qua. Anh hét lớn: - Minh Sang! Đứng yên đó, coi chừng xe kia... Vừa nói, anh vừa lao về phía em trai, nhưng một chiếc xe mô tô phân khối lớn đã nhanh hơn, chạy đâm thẳng vào Minh Sang với vận tốc khá lớn. Chiếc cà mèn văng lên rồi rơi xuống một tiếng nghe khô khốc, hủ tiếu văng tung tóe ra đường. Minh Sang nằm dài trên mặt đường, anh cố chống tay gượng dậy. Minh Ngân đã nắm được yên xe, anh ghị lại nhưng trớn xe quá mạnh, nó kéo cả anh theo. Tức mình anh búng người ôm cả hai tên ngồi trên xe ngã ngang xuống đường. Chiếc xe không người lái đâm thẳng vào khung điện thoại công cộng. Một tiếng "rầm" vang lên chát chúa. Thiện Lương và Minh Luân chạy tới, hai anh đấm cho hai tên đó vài cái, rồi xốc chúng dậy. - Khốn nạn! Tụi bây không còn tính người hả? Suốt ngày đi hại người khác. Thiện Lương nghiến răng: - Hại chị giờ định hại luôn em. Lũ khốn kiếp! Tao cho tụi mày ở tù mục xương. Gia Tịnh run rẩy đỡ Minh Sang lên, giọng cô lạc đi: - Anh... anh không sao chứ? Ôm cánh tay bị trật khớp, Minh Sang nén đau lắc đầu: - May anh né kịp, chỉ bị trật gân tay thôi. Minh Ngân đỡ vai em, anh hỏi: - Có sao không? - Không sao. Nhớ lúc trước tập với anh, nên cũng có một ít phòng thân. - Khá đấy chú mày! Lúc nãy anh tưởng em đã... - Em mạng lớn lắm. Với lại cô ấy cũng đâu muốn em chết. Mà cho dù em chết, cô ấy cũng chẳng tha đâu đấy. Quẹt nước mắt, Gia Tịnh mỉm cười: - Anh không sao là tốt rồi. Nhưng mà em... Cô kéo anh lại một góc sát cổng rào bệnh viện, mắt cô nhìn anh như van xin: - Anh có thể bỏ qua cho anh Hai em không? Minh Sang tròn mắt. Thì ra mọi chuyện giống như anh nghĩ, đều do Gia Phong gây ra. Anh nghiến răng. - Không thể được. Hắn ta đã mất hết nhân tính. Cả chị của tôi mà hắn còn hại chết. Cô... tôi không bao giờ tha thứ cho hắn. Ôm cánh tay anh, Gia Tịnh tràn đầy nước mắt, cô cố gắng thuyết phục anh: - Anh Sang! Xin anh hãy nghĩ tình em mà tha cho anh Hai một con đường sống đi. Nếu bị công an bắt, ảnh sẽ mất tất cả. Anh Sang! Anh hãy bỏ qua có được không? Em biết anh em đã vì lòng ghen ghét ích kỷ, nên đã gây ra những chuyện đau lòng. Nhưng anh ấy muốn được yêu, muốn được sống bình thường như bao người khác. Lòng đố kỵ đã che mờ lý trí, anh ấy không còn kiểu soát được bản thân, lại bị kẻ xấu lợi dụng, xúi gịuc nên anh ấy mới làm như vậy. Anh à! Em sẽ thay anh em chịu tội với anh, được không? Anh muốn phạt em thế nào cũng được. Minh Sang lắc đầu, anh nhìn cô với đôi mắt buồn rười rượi: - Anh xin lỗi. Gia Tịnh à! Anh không có quyền quyết định trong chuyện này. Cho dù anh tha thứ thì các anh của anh, chị của anh cũng không tha thứ đâu. - Họ là những người giàu lòng vị tha, em tin rằng họ sẽ hiểu và tha thứ mà. Anh Sang! Xem như em cầu xin anh, anh hãy giúp em đi. Em cầu xin anh. Đột ngột, cô quỳ xuống chân anh. Minh Sang hoảng hốt, anh ngồi sụp xuống: - Em làm gì vậy hả? Mau đứng lên đi. - Em cầu xin anh mà. Anh hãy giúp anh Hai em đi. Anh ấy đang rất cần tình thương. - Được rồi, em đứng lên đi. Bước lại phía hai anh trai, Minh Sang nhỏ giọng: - Xin các anh cứ trình bày với công anh là... tai nạn thôi nhé. - Cái gì? Chúng nó.. - Em sẽ giải thích sau. Xin giúp em đi. Minh Ngân vung tay: - Bực quá đi, không biết trong đầu nó đang nghĩ cái gì nữa. Thiện Lương thở dài, anh quay nhìn cô gái: - Có lẽ Minh Sang muốn tạo cơ hội cho ai đó. Làm thế cũng là một điều tốt mà. - Tốt gì với cái lũ này. Hừ! Gặp em là ở tù rục xương hết. o0o Thiện Lương nhìn sự thay đổi trên gương mặt Minh Dung mà anh cảm thấy chạnh lòng. Nếu thật anh vào hoàn cảnh đó, anh cũng chẳng biết làm sao? Một bên nặng gánh tình cảm, một bên là gánh nặng của sự căm tức. Nhìn thẳng vào mặt Gia Tịnh, cô lớn tiếng: - Anh của cô đã hại chị em tôi ra nông nỗi này, giờ cô bảo tôi phải phủi tay bỏ hết sao? Không có chuyện đó đâu. Gia Tịnh cúi đầu: - Em biết, anh của em đã gây ra không biết bao nhiêu là tội lỗi, chị có quyền không tha thứ. Nhưng xin chị cứ đổ trút vào đầu em mà tha cho anh Hai. Anh Hai đã cực khổ, tốn bao nhiêu mồ hôi và nước mắt mới có được ngày hôm nay. Nếu như nó hoàn toàn sụp đổ, thì anh em sẽ bước vào đường cùng. Lúc ấy với sự tuyệt vọng, anh ấy có thể sẽ... Hu hu... Em lớn lên, ăn học được đến bây giờ đều là nhờ ở anh Hai, công ơn đó rất sâu nặng. Em van chị, em xin chị nhỏ chút lòng từ bi xót thương cho anh ấy. - Có một người anh như vậy tại sao cô không biết xấu hổ lại còn dày mặt ở đây xin tha cho hắn? Cô đi đi! Minh Sang nhìn chị: - Chị Hai. - Vâng, chị nói đúng. Có một người anh như thế, đáng lẽ em phải tránh xa, không dám ngẩng mặt nhìn đời. Nhưng dù sao anh ấy vẫn là anh ruột của em. Ơn dưỡng dục cũng giống như ơn tái tạo, em làm sao dứt bỏ cho được. Người ta có câu "máu chảy ruột mềm" mà. - Hừ! Cô triết lý nghe cũng hay ghê nhỉ. Nhưng nếu tôi thông cảm cho hai anh em cô, thì ai thông cảm cho chị em tôi đây? - Em biết thế là không công bằng đối với chị, nhưng mà... Gia Tịnh đột nhiên quỳ xuống sát giường bệnh của cô: - Em bằng lòng gánh chịu tất cả. Minh Dung quay nhìn xung quanh, cả gian phòng đều im lặng. Đôi mắt cô dừng lại ở nơi Thiện Lương. Anh đang nhìn cô bằng đôi mắt tin tưởng... Hừ! Tôi đáng ghét lắm đó, nhìn tôi chi vậy? Bước xuống giường, cô đỡ lấy đôi vai của Gia Tịnh: - Em đứng lên đi nào. - Chị... - Không ngời Gia Phong lại có đứa em hiền ngoan như vậy. Không bỏ qua cũng không được, thật là may cho anh của em đó. Đôi mắt Gia Tịnh nhỏ lệ. Cô ôm chầm lấy Minh Dung: - Em cám ơn chị, cám ơn chị rất nhiều. Minh Luân vỗ tay: - Hoan hô một cuộc đấu chính nghĩa "Đao họa lưu nhân." Thiện Lương nheo mắt: - Người yêu của anh quả thật khác với bao cô gái. Anh thật yêu chẳng lầm người. Minh Dung trợn mắt: - Nè! Đừng có ở đó mà lý sự nha. Tôi chấp nhận làm người yêu của anh hồi nào? Nói không sợ người ta cười. - Anh mặc kệ em nhận hay không, nhưng bắt đầu từ hôm nay, anh nhất quyết một mực sẽ yêu em hoài. Minh Ngân đấm vào vai anh hai tương lai: - Em tán thành. Thanh Trang gật gù: - Bao sóng gió đã qua, mọi người hãy bỏ hết chuyện cũ, tìm lại niềm vui mới ở phía trước nhé. Lau nước mắt cho Gia Tịnh, Minh Dung cười: - Đừng trách chị tại sao lúc nãy quá hung dữ nha. Chị muốn xem bạn gái của thằng út nhà chị thế nào thôi mà. Quả thật, còn hơn trang tuấn kiệt. - Em không dám. Cô liếc khẽ về phiá Minh Sang: - Có lẽ em sẽ quay về bên Mỹ, em sẽ mang những nghĩa cử tốt đẹp này mãi tận trong tim. Quay nhìn em trai, Minh Dung tròn mắt: - Vậy em định bỏ thằng út nhà chị cho ai? - Em và anh ấy xem như có duyên mà không phận. Vả lại, em đã chịu ơn chị quá nhiều, em không muốn nhận thêm một ân huệ nào khác nữa. - Nhưng mà... - Chị đừng hiểu lầm, anh ấy xem em như một người bạn thôi... Em... Thôi, em xin tạm biệt, hẹn dịp khác em sẽ viếng thăm. Em cám ơn anh chị rất nhiều. Chúc vui vẻ và hạnh phúc. Gia Tịnh vụt chạy đi, mặc cảm quả thật mang nặng trên đôi vai của cô. Nhìn đứa em đang ngơ ngác, Minh Luân lắc đầu: - Quả thật có người xem hạnh phúc như trò chơi, nắm chắc trong tay vẫn cứ ném bay đi. Minh Ngân tiếp lời: - Thằng nhóc kia! Mày thật ma mãnh đấy nhé. Nhưng mà anh Tư khuyên mày đừng bỏ qua cơ hội này. Thiện Lương vỗ vai Minh Sang: - Anh tin chắc em cũng giống như chị em, quyết đoán và bao dung với tất cả. Trước đôi mắt chờ đợi của mọi người, Minh Sang rụt vai: - Đừng nhìn em, em vẫn bình thường đấy. Chuyện tình yêu mà, đâu ai đoán được. Hừ! Bạn thân... hai chữ đó cũng đủ hiểu rồi. Minh Dung lừ mắt: - Lại hai chữ tự ái chứ gì? Minh Sang lảng chuyện: - Thôi, đừng nhắc chuyện đó nữa. Xin phép bác sĩ cho chị về nhà luôn nhau. Minh Ngân khẽ khều vai em: - Nè nhóc! Định đóng kịch đến bao giờ hả? Chạy theo đi. - Xí! Ai thèm đóng kịch cho anh chị xem, tại có duyên mà không phận thôi. Mọi người đều lắc đầu trước sự tự ái của đứa em út. Ôi! Chuyện tình yêu... tự ái làm chi vậy chứ? - Nhanh đi anh! Không thôi là trễ mất. Máy bay cất cánh coi như là tiêu luôn. Gia Phong sốt ruột đến chảy cả mồ hôi, anh tự mắng mình: - Làm anh như anh thật là không đáng, gây đau khổ cho em từ lúc nhỏ đến bây giờ. Lấy khăn lau những giọt mồ hôi cho anh, Nhã Tâm lắc đầu: - Không, anh là một người anh tốt, sau này sẽ càng tốt hơn. - Anh chỉ sợ... nó giận không muốn gặp mặt anh. - Em nghĩ Gia Tịnh không nhỏ mọn thế đâu. Tính của cô ấy, em cũng biết chút ít mà, anh yên tâm đi. Chiếc xe vẫn lao với tốc độ nhanh, hướng về Sân bay Tân Sơn Nhất. Chạy nhanh vào trong, Gia Phong đưa mắt tìm kiếm. Anh rất sợ, anh không muốn mất đi một đứa em gái ngoan. - Gia Tịnh à! Em ở đâu, Gia Tịnh? Nhã Tâm kéo áo anh: - Hình như Gia Tịnh đứng đằng kia. Cả hai chạy nhanh lại. Gia Phong ôm chầm lấy em gái vào lòng: - Gia Tịnh! Đừng bỏ anh Hai có được không? Gia Tịnh bật khóc, cô lắc đầu: - Anh Hai! Em xin lỗi, em phải đi thôi. Em không muốn mình phải đối mặt với những chuyện đau lòng nữa. Chị Tâm! Chị chăm sóc anh Hai giúp em. Về bên ấy, em sẽ viết thư cho anh chị. - Em không đi có được không? Anh Hai em đã thay đổi và sửa lại tất cả lỗi lầm rồi mà. - Vâng, em biết, nhưng đây là chuyện riêng của em thôi, em không muốn cho anh Hai và... anh ấy phải khó xử. Tiếng loa báo hiệu đã đến giờ bay, Gia Tịnh khoát túi xách lên vai, mắt cô lại một lần nữa nhòa lệ: - Em đi đây, Chúc anh chị vui vẻ, hạnh phúc. Cửa phòng cách ly được mở ra, bước chân của cô sao nặng nề quá. Nhưng cuối cùng cũng đến, cô móc túi xách lấy Visa. Visa được trao lại, cô quay nhìn anh Hai lần cuối rồi bước đi. - Khoan đã! Gia Tịnh... khoan đã Gia Tịnh! Chờ anh với. Từ xa, tiếng của Minh Sang đã làm cô chùn bước. Cô quay lại nhìn anh: - Em xin lỗi... Em... Cô quay đi, nhưng bàn tay cô đã bị anh nắm chặt. Anh kéo cô vào lòng, lời anh tuôn ra như nước mắt cô rơi. - Em không có quyền đi đâu cả. Em không có quyền cướp mất sự vui vẻ của anh. Em không có quuyền mang trái tim anh đi, và em không có quyền chối bỏ là người yêu của Trần Minh Sang này. Đẩy anh ra, cô lắc đầu, giọng đau xót trong nước mắt: - Em không còn xứng đáng với anh nữa. Hãy để cho em đi, đó là cách giải quyết tốt nhất của chúng ta. Vuốt nhẹ tóc cô, anh mỉm cười, nụ cười ấm áp và bao dung: - Mọi chuyện đã qua, chúng ta hãy cho nó vào dĩ vãng, đừng nghĩ đến làm gì sẽ thấy nặng nề hơn. Em chắc là xa anh em sống nổi hay không? Anh cũng vậy, anh không thể sống thiếu em được. Nếu em muốn đi thì hãy giết cho anh chết... Cô đưa tay che miệng anh, mắt nhìn anh hạnh phúc: - Em xin cám ơn anh, cám ơn tình yêu mà anh dành cho em. Hôn khẽ vào môi cô, anh liếc hai anh bảo vệ: - Anh biểu lộ tình cảm nè, xem anh có dũng cảm không. Cả hai bật cười, cô nép đầu vào ngực anh nghe tim mình êm ả. Gia Phong bước đến, anh đưa tay: - Xin thứ lỗi và cũng xin cảm ơn những chuyện cậu đã làm cho tôi, thật là hổ thẹn. Minh Sang lắc đầu: - Đừng nhắc nữa, anh không có lỗi gì. Lỗi là do tình yêu mà gây ra mà thôi. Nhưng nếu biết giữ lấy và trân trọng nó thì sẽ không có một "bệnh hậu" nào xảy ra. Lúc đó tình yêu mới đi vào vĩnh cữu. Nhã Tâm cũng gật đầu, cô vỗ tay: - Hoan hô tình yêu! Quả thật tình yêu rất nhiệm màu. Nó có thể biến con người thành ác quỉ, nhưng cũng có thể biến con người thành thiên thần, quan trọng là chúng ta biết điều khiển mà thôi. Gia Phong khoát tay: - Nào! Chúng ta ra xe. Về nhà rồi tính tiếp chuyện tình yêu, bàn lâu lắm, chẳng bao giờ hết. Khẽ hôn vào môi Minh Sang, Gia Tịnh thầm cảm ơn anh. Cô thật là hạnh phúc khi được anh yêu. "Có nhau trong vòng tay, chúng ta thầm cầu nguyện Niềm hạnh phúc lâu dài vươn mãi đến tương lai Trao cho em nụ hôn, anh thấy lòng mình rung động Ôi! Tình yêu tuyệt vời, xin trân trọng người ơi... "
Hết