NGƯỜI TRI ÂN

 

Một người tu hành Bàlamôn trên đường xa đi tìm nơi kiếm ăn bỗng lạc vào chỗ có con Sư Tử lớn nằm trong hang. Hồn vía lên mây và cũng chẳng còn biết làm thế nào, nhà tu hành đành giở quyển kinh mang theo đọc váng lên cho đỡ run.

Hôm đó Ngỗng đang bên cạnh Sư Tử làm cố vấn. Sư Tử hỏi Ngỗng:

– Thằng kia làm gì vậy?

Ngỗng đáp:

– Tâu Đại Vương, đó là tên Chép Sử. Hắn viết tiểu sử tổ tiên của Đại Vương, ca ngợi công trạng của tổ tiên và dòng họ Đại Vương cùng công lao vĩ đại của Đại Vương. Đại Vương nên thưởng công đức cho hắn để danh tiếng Đại Vương sẽ vang dội muôn đời.

Sư Tử nghe lời bèn ban thưởng cho Thày Tu cái ăn, túi lớn đựng đầy vàng bạc. Tưởng chết, nay lại thành giàu có, nhà tu hành trở về tiêu tiền như nước. Đến lúc cạn tiền, Thày Tu lại tìm cách tới hang Sư Tử và còn hy vọng lần này phải được nhiều gấp mười lần trước. Gặp Ngỗng hỏi Thày Tu đi đâu, Thày Tu đáp:

– Tôi đi gặp tri ân đây!

Ngỗng hỏi:

– Ai là tri ân của anh?

Thày Tu đáp:

– Sư Tử.

Ngỗng khuyên Thày Tu mau trở về nhà, bởi Sư Tử tính thất thường và chẳng bao giờ là tri ân cả. Nhưng lòng tham lấn át trí khôn. Thày Tu Bàlamôn cứ đi thẳng vào hang và đọc Kinh váng lên.

Hôm đó tới phiên Quạ làm cố vấn cho Sư Tử. Sư Tử hỏi Quạ:

– Tên kia đang nói lảm nhảm gì thế?

Quạ đáp:

– Tâu Bệ Hạ! Đó là món điểm tâm lạ miệng của Bệ Hạ đấy ạ! Xin mời người cứ thử xem!

Sư Tử nghe lời Quạ, vươn vậy, Chồm tới quật chết Thày Tu Bàlamôn và nhai ngấu nghiến cả xương lẫn thịt.