Nữ lang áo trắng đầy mình những máu. Kiếm khách ôm che mặt nàng không trông rõ. Chàng chạy nhanh như biến, chớp mắt đã đến gần. chỉ còn cách chừng ba trượng.Bỗng thấy hai tiếng quát to. Hai bóng người vụt ra nhanh như chớp cản lối kiếm khách.Kiếm khách vung nhanh thanh trường kiếm ra quét ngang một cái. Hai đại hán áo đen cản đường, một gã sử cây đại hoàn đao, còn một gã hai tay cầm hai cây thiết bút, vừa thấy đối phương vung kiếm quét ngang, một gã giơ binh khí lên đỡ. Đao kiếm chạm nhau vang lên một tiếng choang. Đại hán sử dụng cặp phán quan bút thừa cơ phóng tới, bắt buộc đối phương phải lui lại hai bước.Hai bên mới ra một chiêu cũng đủ biết gã sử đao cũng như gã sử bút đều vào hạng cao thủ võ lâm.Kiếm khách ra liền mấy trận mà tuyệt nhiên không có vẻ gì là nhọc mệt.Chàng múa rít cây trường kiếm đánh ra rất mãnh liệt. Chớp mắt một luồng bạch quang xông lại phía trước, song hai gã cản đường võ công cực cao. Đao bút liên kết nhau, trông tựa hồ như một bức màn bạch quang chống lại kiếm khí. Thật là một cuộc ác chiến kịch liệt.Chẳng những chiêu thức hai bên rất là kỳ diệu mà nội lực cũng suýt soát nhau. Chiến đấu đã hơn mười hiệp, vẫn chưa thắng bại.Âu Dương Thống theo dõi cuộc đấu không khỏi băn khoăn nghĩ thầm:Hai tên thủ hạ Cổn Long Vương này không biết đứng vào địa vị nào mà võ công cao cường đến thế! Âu Dương Thống còn đang ngẫm nghĩ, đột nhiên lại nghe tiếng quát om sòm rồi từ trong bụi cỏ rậm mười người nhảy ra vây chặt lấy kiếm khách.Thiết Mộc đại sư thở dài nói:– Bọn cường địch cậy nhiều người lấn áp mà chàng kia lại ôm một người trong tay. Chúng ta phải ra tay cứu chàng mới được.Bỗng thấy ánh bạch quang vung ra đến bảy tám thước, khí lạnh ghê người.Bỗng một tiếng rú lên thê thảm, tiếp theo một đầu người từ trong đoàn kiếm khí bay ra.Mọi người chú ý nhìn xem thì ra gã đại hán sử cây đại hoàn đao đã bị chém bay đầu. Chàng lại vung chân đá vào cái thây không đầu máu phun ra như mưa, bắn tung lên đụng vào vòng vây.Bọn người áo đen bất giác phải tránh ra để hở một lối đi.Kiếm khách bỗng quát lên một tiếng:– Kẻ nào cản đường ta ắt phải chết!Cây trường kiếm vung lên như hoa bay, khiến gã sử bút phải tránh. Kiếm khách vọt ra ngoài được. Đường kiếm lợi hại vô song lại mau lẹ dị thường khiến cho bọn đại hán áo đen bao vây, không ngăn cản kịp, mà dù có ngăn cản chàng nữa cũng không chống lại được thế kiếm tuyệt luân này.Phi Công Lượng bất giác buột miệng trầm trồ:– Kiếm pháp tuyệt diệu! Kiếm pháp tuyệt diệu!Tiếng hô chưa dứt, kiếm khách đã đến trước trận bát quái!Âu Dương Thống lớn tiếng gọi:– Các ngươi mau tránh ra nhường lối cho y lại đây.Sự thực tiếng hô đó cũng bằng thừa, vì Bát Anh đã nhường lối cho y đi từ trước rồi.Kiếm khách tung mình nhảy vào trong trận bát quái.Âu Dương Thống chắp tay nói:– Xin tráng sĩ hãy nghỉ một chút...Khách lạ buông cây trường kiếm rồi từ từ đặt nữ lang áo trắng xuống, chắp tay đáp lễ.Âu Dương Thống chú ý nhìn thì chàng mới đến đây trạc tuổi đôi mươi, phong tư tuấn nhã, mày thanh mắt sáng. Tuy chàng vừa trải qua mấy trận ác chiến, mà hơi thở vẫn bình thường. Âu Dương Thống trong lòng bội phục vô cùng, ông tủm tỉm cười nói:– Kiếm thuật các hạ, Âu Dương Thống bình sinh chưa thấy được mấy tay.Người mới đến nghiêng mình nói:– Nhìn y phục và thái độ tiên sinh, tại hạ đoán chắc là Âu Dương bang chúa lừng danh trong giới võ lâm.Trước tuy chàng đã mấy lần gặp Âu Dương Thống, song lúc đó còn bị thuốc mê, tinh thần không được tỉnh táo và mặt còn để thuốc cải trang, vì thế mà cả hai bên không nhận được nhau.Âu Dương Thống nói.– Tại hạ chính là Âu Dương Thống. Còn quý tính các hạ là gì?Chàng thiếu niên khoanh tay đáp:– Tại hạ tên gọi Thượng Quan Kỳ.Phí Công Lượng bỗng thất thanh la lên:– Cô gái này có phải là đại quận chúa mạo xưng là con gái Mẫn lão anh hùng không?Thượng Quan Kỳ đáp:– Đúng đó! Nhưng hiện nay đã thành người phản bang Cổn Long Vương rồi.Âu Dương Thống hỏi:– Phải chăng nàng gặp nguy hiểm rồi được Thượng Quan huynh giải cứu?Thượng Quan Kỳ thở dài đáp:– Vụ này nói ra dài lắm. Song không thuật rõ đầu đuôi tại hạ e rằng các hạ đây không khỏi đem lòng ngờ vực.Đoạn chàng kể tóm tắt từ lúc cải trang vào Mẫn phủ thế nào và uống thuốc mê ra sao, được thuốc giải trong trường hợp nào, thuật lại một lượt.Thiết Mộc đại sư hỏi:– Còn một vị người giống như vượn hiện giờ ở đâu?Thượng Quan Kỳ đáp:– Y là sư đệ tại hạ tên gọi Viên Hiếu.Thiết mộc đại sư nói:– Khinh công y là một tay cao thủ vào bậc nhất mà lão tăng đã được mục kích.Thượng Quan Kỳ nói:– Đại sư quá khen! Bọn hậu tiến chúng tôi mong được liệt vị lão tiền bối chỉ giáo...Chàng đưa mắt ngơ ngác nhìn bốn mặt một lượt. Chu Đại Chí tức mình lớn tiếng hỏi:– Ngươi làm gì nhìn nhớn nhác?Thượng Quan Kỳ hỏi lại:– Đường tiên sinh bên quý bang không tới đây hay sao?Âu Dương Thống nói:– Các hạ có điều chi dạy bảo, xin cứ nói với tại hạ cũng thế.Thượng Quan Kỳ nói:– Cô nương đây bị thương rất trầm trọng. Tại hạ có được nghe về y thuật của tiên sinh đã đến chỗ độc đáo trong võ lâm. Tại hạ muốn nhờ người xem còn có thể cứu được nàng nữa không.Âu Dương Thống nhìn vào chiếc xe ngựa đáp:– Giữa lúc tình thế này, tại hạ e rằng không tiện.Vừa dứt lời một hồi còi inh tai nổi lên. Mọi người quay đầu nhìn ra, thấy mười mấy gã đại hán võ trang xông vào trận bát quái.Gã đi đầu thân thể to lớn, tay cầm cây lượng ngân côn, thân coi lẫm liệt, rảo bước đi tới.Chu Đại Chí thò tay vào trong xe Đường Toàn, rút lấy cây Thiết Côn, khẽ hỏi Âu Dương Thống:– Khí giới của lão kia rất trầm trọng, cánh tay lão chắc mạnh kinh người, để thuộc hạ ngăn chặn lão, nên chăng?Âu Dương Thống gật đầu nói:– Nhưng chớ nên hung hăng quá đỗi làm trở ngại công cuộc biến hóa của Bát Anh trong trận.Chu Đại Chí cầm cây Thiết Côn ra dón đánh.Thượng Quan Kỳ thấy nữ lang áo trắng đôi mắt nhắm nghiền thì thở dài nói:– Xin cô nương bảo trọng mình vàng...Tay trái chàng ôm nàng lên, tay phải cầm ngang thanh trường kiếm. Chàng nói:– Chúng tôi xin đi đây!Âu Dương Thống cả kinh nói:– Xin Thượng Quan huynh hãy dừng bước.Thượng Quan Kỳ lại hỏi:– Có việc chi?Âu Dương Thống nói:– Kiếm thuật của Thượng Quan huynh, tiểu đệ nhân thấy là một trong những tay cao thủ hạng nhất đời naỵ..Thượng Quan Kỳ nói:– Lời Âu Dương Bang chúa lẽ ra tại hạ phải dừng lại lâu rửa tai mà nghe, nhưng người bị thương nguy kịch lắm rồi, tại hạ không thể chờ được.Âu Dương Thống nói:– Kiếm thuật của các hạ tuy đến bậc phi thường, song đã chiến đấu lâu với bọn thuộc hạ Cổn Long Vương, chắc cũng phải mệt sức. Huống chi trong tay còn phải ẵm một cô gái bị thương nặng sắp chết đến nơi...Thượng Quan Kỳ nói:– Tại hạ đành phải ráng sức hết lòng kéo dài hơi thở cho nàng, chờ Viên Đệ trở về đặng y được ngó mặt nàng lần cuối cùng.Âu Dương Thống hỏi:– Không hiểu cô ta bị thương thế nào tại hạ muốn coi mặt chút may ra có giúp được chút nào chăng?Thượng Quan Kỳ đáp:– Nàng trúng phải Phụ Cốt độc châm.Âu Dương Thống nói:– Mới nghe cái tên đã biết là một thứ ám khí kịch độc, chắc lại do Cổ Long Vương hạ thủ.Thượng Quan Kỳ đáp:– Đúng thế! Giả tỷ nàng tiếp tục dốc lòng trung thành với nghĩa phụ thì được y cho uống thuốc cầm để khỏi nổi đau khổ về độc châm bộc phát, song nàng ráng chịu cái đau khổ ấy mà người khác không chịu được, không mong đổi tội lập công.Âu Dương Thống nhìn kỹ khắp thân thể nữ lang một lượt mà tìm không ra một chút thương tích nào cả, ông chán nản nói:– Xem ra cô nương cần được Đường tiên sinh coi thương thể cho, may ra mới có hy vọng cứu chữa được.Thốt nhiên từ trong đám cỏ rậm một giọng khàn vọng ra hỏi:– Bị thương, làm sao? Đem cho ta coi thử?Thượng Quan Kỳ trông thảy một người đầu tóc bạc phơ thò lên trên bụi cỏ.Lão này tướng mạo oai nghiêm, tuy mới có cái đầu nhô lên đã khiến cho người ta phải khiếp oai.Thượng Quan Kỳ thấy Liên Tuyết Kiều như ngọn đèn hết dầu sắp tắt dù cho mình cố vượt trùng đi tìm thầy cứu chữa nhưng thương thể của Liên Tuyết Kiều không thể chần chờ được nữa. Chàng nghe lão già hô hoán, lập tức ôm Liên Tuyết Kiều chạy ngay đến nơi.Lão già áo xanh đưa hai tay ra đón lấy Liên Tuyết Kiều rồi lại thụt vào trong đám cỏ rậm.Bỗng nghe ba tiếng “Chát, chát” váng tai. Chu Đại Chí đã cùng Kim Nguyên Bá động thủ. Cả hai bên đều sử dụng binh khí trầm trọng và sức mạnh ở cánh tay cực kỳ thâm hậu. Hai cây côn vung lên đập vào nhau choang choảng như sét đánh.Kim Nguyên Bá sức mạnh vô song. Sau khi đụng chạm ba chiêu cùng Chu Đại Chí, gã vung côn quét ngang, phát ra tiếng vù vù, khí thế hung mạnh ghê người.Lúc này, vừng thái dương đã lên đến giữa trời, chiếu ánh sáng xuống khắp nơi, từng toán người cầm ngang binh khí, bốn mặt vây kín.Âu Dương Thống đảo mắt nhìn xung quanh một lượt nhẩm tính rồi lắc đầu thở dài nói:– Trước đây trong võ lâm chưa bao giờ thấy cuộc hỗn chiến đại quy mô như lần này. Cường địch dùng làn sóng người đánh vào trận có đến hơn trăm tay cao thủ.Đột nhiên từ trong xe tiếng Đường Toàn vọng ra:– Cường địch cậy nhiều người, họ không kể gì đến sống chết. Trận đồ của Bát Anh tuy kỳ diệu, nhưng khó lòng chống nổi với thế địch xung kích mãnh liệt nên phải hoàn toàn trông vào sức đại sư cùng Phí đại hiệp cứu viện kịp thời chọ..Ngầm nghĩ một lúc Đường Toàn lại nói tiếp:– Bất luận dùng cách nào, đừng để cho bọn Bát Anh bị tử thương, vì chỉ một người trong đó chết là toàn trận phải rung động.Âu Dương Thống lớn tiếng đáp:– Dĩ nhiên bọn bản tòa phải đem toàn lực ra tiếp viện cho Bát Anh, nhưng trong lúc giao đấu mà nói quyết giữ trọn vẹn không để ai bị tử thương thì chưa chắc. Vậy tiên sinh tính kế sẵn đi.Đường Toàn nói:– Xin Bang chúa cùng các vị yên tâm tiếp viện cho Bát Anh. Thuộc hạ ngồi đây chỉ huy trận thế và lựa chiều biến hóa.Đường Toàn thở dài nói tiếp:– Dường như Cổn Long Vương đã khám phá ra cuộc biến hóa của trận này, nên y chia ra từng đợt tấn công vào, định để khắc chế trận bát quái của chúng ta.Những biến chuyển huyền diệu về sinh khắc thất lợi sẽ đưa đến sự thất bại hoàn toàn. May mà tại hạ đã dự liệu trước. Có điều bát quái luân chuyển mãi, khó lòng che mặt Cổn Long Vương được lâu, nên tại hạ ngấm ngầm dặn dò nguy cơ biến hóa, trừ khi trong Bát Anh bị chết đến hai người trở lên không kể còn thì vẫn cầm cự được một cách rất hiệu nghiệm. Dù Cổn Long Vương đông người đến đâu cũng không có cách nào phá trận được.Vừa dứt lời một hồi chuông vang lên, trận đồ của Bát Anh thốt nhiên bắt đầu thu hẹp lại. Trong khoảnh khắc, chỉ còn một quãng trống chừng hai trượng. Trong quãng trống này đặt cái xe ngựa của Đường Toàn và bao nhiêu xác chết.Những tiếng khí giới liên tục chạm nhau choang choảng vang lên.Đường Toàn lên tiếng nói:– Xin Bang chúa truyền dụ ra:Bên Cùng Gia Bang nhất luận không ai được mạo hiểm tự ý ra tay đối địch.Âu Dương Thống lớn tiếng quát:– Chu Đại Chí lui về mau!Chu Đại Chí đang đánh nhau với Kim Nguyên Bá vội dừng lại nói:– Bang chúa có lệnh gọi tại hạ về, không hiểu có việc gì? Lát nữa chúng ta tỉ thí cũng chưa muộn.Kim Nguyên Bá nói:– Được lắm! Ta cùng ngươi quyết một phen thắng bại.Chu Đại Chí thu côn về rảo bước trước mặt Âu Dương Thống.Chu Đại Chí lui về rồi, Bát Anh lập tức chuyển động trận Bát Quái, phong tỏa rất nghiêm mật.Kim Nguyên Bá cầm ngay cây lượng ngân côn chú ý nhìn Bát Anh đang từ từ chuyển động để tìm chỗ hở đánh vào trong trận, nhưng tìm mãi không thấy chỗ nào để xông vào được.Giữa lúc ấy, Bát Anh đang chuyển động trận thế và chuẩn bị cự địch, nhìn thấy có đến dư trăm người bao vây bốn mặt. Nhưng lạ thay, những người bao vây chưa động thủ ngay, dường như còn chờ đợi gì.Đây chỉ là giai đoạn tạm thời trước cơn sóng gió dữ dội. Một cuộc ác đấu thảm khốc sắp diễn ra trên cánh đồng hoang bát ngát.Âu Dương Thống ngoài mặt tuy giữ vẻ trầm tĩnh, song thấy cường địch thế lớn thì không khỏi hoang mang, nghĩ thầm:“Cuộc ác chiến thảm khốc này lúc diễn ra tất cả hai bên đều tổn thất nặng nề”.Bỗng Chu Đại Chí lớn tiếng hỏi:– Bang chúa truyền thuộc hạ về có điều chi dạy bảo?Âu Dương Thống gượng cười đáp:– Trước tình thế địch nhiều mà ta ít, ta không nên đem sức mạnh ra đối chọi.Võ công gã kia lại suýt soát với ngươi, nếu hai bên tranh đấu ác liệt tất có người bị tử thương...Chưa dứt lời, bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập, từ đằng xa đi tới. Người di đầu mặc áo bào xanh nước da vàng lợt. Trừ hai con mắt đưa đi đưa lại, bộ mặt y trơ như gỗ.Bỗng Đường Toàn trong xe nói vọng ra:– Cổn Long Vương đã đến!Âu Dương Thống nhìn ra thấy bảy tám người áo xanh trong đó có cả Cố Bát Kỳ lão già vừa đến lúc nãy.Phí Công Lượng khẽ nói với Âu Dương Thống rằng:– Bang chúa! Bọn này có lẽ là những nhân vật đầu não dưới trướng của Cổn Long Vương, ta thường nghe nói đến bốn vị hầu tước, chắc cũng có mặt trong đám này.Âu Dương Thống đáp:– Đúng rồi bọn họ thân hành đến đây chắc là quyết tâm đem toàn lực ra tranh đấu.Phí Công Lượng là người hào khí hiên ngang, song thấy thế địch hơn mình quá nhiều trong lòng không khỏi hồi hộp, gượng cười nói:– Cổn Long Vương thân hành thống lĩnh những nhân vật trọng yếu đến đánh.Nếu hai bên quyết đấu một trận sống mái thì...Nói tới đây, đại hiệp nhìn Thiết Mộc đại sư nói tiếp:– Lão hòa thượng! Bấy giờ tại hạ kêu Cổn Long Vương cử người ra khiêu chiến. Hòa thượng có dám thử sức với họ không?Thiết Mộc đại sư đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, nghiêm nghị đáp:– Lão tăng đã tám chục tuổi rồi, há còn tham sống sợ chết?Nhà sư tay cầm một thanh giới đao, sau lưng giắt cây trường kiếm nói:– Người đời bảo phái Thiếu Lâm không tự tiện dùng kiếm, bữa nay lão tăng tự phá lệ đó.Nói xong rảo bước tiến ra.Âu Dương Thống vội nói:– Xin lão sư hãy tạm dừng bước.Thiết Mộc đại sư quay lại hỏi:– Bang chúa có điều chi chỉ thị?Âu Dương Thống nói:– Địch nhiều ta ít. Thế lực chênh lệch quá xa, nếu mình đem thực lực ra đối phó với họ, tất nhiên bị kém thế...Phí Công Lượng nói tiếp:– Cũng vì thực lực chênh lệch quá nhiều, nên thuộc hạ mới có ý khiêu chiến với nhân vật đầu não đối phương, cốt sao hạ được mấy tên để làm cho họ mất nhuệ khí. Vậy Bang chúa cho thuộc hạ và Thiết Mộc đại sư ra khiêu chiến Cổn Long Vương. Bất luận là thắng hay bại, cũng có thể hãm chặn lại thế công của địch.Âu Dương Thống nói:– Việc này để bản tòa thương lượng với Đường tiên sinh rồi sẽ quyết định.Bỗng nghe từ trong xe có tiếng Đường Toàn vọng ra:– Biện pháp tuy hợp lý, nhưng chưa phải là thượng sách. Không phải tại hạ giương oai thế cử địch đâu. Tuy hai vị dũng cảm có thừa, song chưa nắm chắc được phần thắng, huống chi Cổn Long Vương vị tất đã đích thân xuất chiến. Vậy không có gì bằng ta hãy duy trì thực lực để tiếp ứng cho Bát Anh là điều quan trọng hơn.Trận bát quái không bị phá vỡ thì bọn ta không có gì đáng lo. Các vị ráng cùng Cổn Long Vương kéo dài thời gian cầm cự thì rất có lợi cho đại cuộc của chúng ta.Thiết Mộc đại sư nói:– Lão tăng rất kính phục trí mưu của Đường tiên sinh, tiên sinh đảm bảo không nên vọng động, tất người không làm.Bỗng thấy mấy con tuấn mã chạy quanh thế trận đột nhiên dừng lại. Người áo xanh giơ tay lên tiếng gọi:– Âu Dương Thống! Ngươi bảo Đường Toàn ra đây nói chuyện.Âu Dương Thống nói:– Vương gia có điều chi xin cứ nói với tôi cũng được!Cổn Long Vương lạnh lùng nói:– Ngươi biết gì mà nói. Ta nói với ngươi có khác gì đàn gảy tai trâu.Âu Dương Thống tức giận nói:– Cổn Long Vương kia! Ngươi dám khinh thị bản tòa, chẳng hóa ra khoác lác quá ư?Ông là chúa tể một bang, tuy trong lòng căm tức nhưng ngoài miệng cũng không nói những câu khiếm lễ.Cổn Long Vương nhếch mép cười nói:– Không phải ta khinh thị Âu Dương Bang chúa, mà ta muốn báo cho Đường Toàn hay rằng trận bát quái của hắn đã bị ta khám phá ra những cuộc biến hóa kỳ diệu cũng là phép khắc chế của nó. Hắn khôn hồn dẹp bỏ chuyện này để tránh khỏi bị tiêu diệt hoàn toàn.Âu Dương Thống cả cười nói:– Tường gì chứ thế thì tại hạ có thể trả lời tôn giá được. Tôn giá cứ phá trận đi!....Cổn long Vương lạnh lùng nói:– Bản tòa đã biết trước rằng nói với ngươi cũng bằng phí lời, quả nhiên đúng thế.Nói xong giựt cương quay ngựa đi ngay.Mấy hồi còi hét lên như xé bầu không khí tĩnh mịch chốn rừng hoang. Cường địch bao quanh bốn mặt đột nhiên tuốt khí giới ra chuẩn bị động thủ. Ánh bảo kiếm lấp loáng dưới mặt trời.Phí Công Lượng nhìn Âu Dương Thống nói:– Bang chúa tha lỗi cho. Thuộc hạ vẫn tin rằng ra khiêu chiến với Cổn Long Vương không phải là thất sách.Lão trước nay ít khi chịu ai bó buộc, quen nết một mình phóng khoáng tự do.Quan niệm phải trái tự mình quyết lấy. Lão không chờ Âu Dương Thống trả lời lớn tiếng quát:– Cổn Long Vương! Hãy đứng lại!Cổn Long Vương đã giục ngựa ra đi mấy chục trượng nghe tiếng Phí Công Lượng hô hoán đột nhiên quay ngựa quát hỏi:– Ai?Phí Công Lượng cười rộ lớn tiếng hỏi lại:– Cổn Long Vương! Phải chăng ông ỷ đông người để thủ thắng?Cổn Long Vương mặt trơ như đá không lộ vẻ gì tức giận, nhưng hỏi lại bằng một giọng phẫn nộ:– Ngươi có dám cùng bản tòa động thủ không?Phí Công Lượng đáp:– Ta muốn cùng ngươi quyết một trận tử chiến, sao lại không dám?Cổn Long Vương lạnh lùng nói:– Giỏi đấy!Phí Công Lượng nói:– Chưa chắc ai chết về tay ai đừng có ngang tàng!Cổn long Vương cả cười nói:– Phí Công Lượng! Không phải bản tòa coi thường ngươi. Ngươi quyết không địch nổi bản tòa, để bản tòa lựa người ra thay cũng đủ đối phó với ngươi.Phí Công Lượng quay lại chắp tay nói với Âu Dương Thống:– Xin Bang chúa hạ lệnh cho thuộc hạ ra đánh.Âu Dương Thống chau mày nói:– Keo này thắng bại chưa đủ là bậc anh hùng. Phí huynh nên cẩn thận.Phí Công Lượng nói:– Thuộc hạ xin tuân mệnh.Nói xong tiện tay vơ lấy một thanh đơn đao rảo bước ra ngoài mặt trận.Thiết Mộc đại sư nói:– Lão tăng xin ra áp trận.Nói xong tay trái cầm đao tay phải cầm kiếm theo sau Phí Công Lượng.Âu Dương Thống nhìn theo sau lưng hai người, thở dài một tiếng, quay lại nhìn vào chiếc xe ngựa nói:– Đường tiên sinh ơi! Đã đến thế nầy đành phải ra tay chiến dấu.Đường Toàn ngồi trong xe đáp vọng ra:– Thuộc hạ biết rõ tâm tình Bang chúa. Nhưng trước tình thế này cũng đành vậy chứ biết làm sao?Âu Dương Chống lại nói:– Phí đại hiệp mới gia nhập bản bang, chưa kìm hãm được hết cao ngạo, Thiết mộc đại sư là bậc cao tăng của phái Thiếu Lâm. Nếu bản tòa không ra tiếp ứng hai vị này tất không khỏi mang tiếng với võ lâm.Đường Toàn nói:– Cảm phiền tiên sinh thống lĩnh đại cuộc cho.Đoạn cùng Chu Đại Chí lật đật ra khỏi trận bát quái.Lúc này Phí Công Lượng và Thiết Mộc đại sư đã đứng đối diện với người dưới trướng Cổn Long Vương được phái ra nghinh chiến.Cổn Long Vương tựa hồ không có ý tham dự vào cuộc tranh đấu này. Lão thõng tay đứng yên, nhìn bọn Bát Anh từ từ chuyển dộng bát quái. Hiển nhiên, lão đã xem rõ thế trận, ngoài sự biến hóa phương vi những thế biến ảo kỳ dị mà trong thời gian ngắn lão chưa nhận ra.Bỗng nghe tiếng âm thanh lạnh lùng cất tiếng hỏi:– Cả hai vị cùng ra một lúc, hay là một chọi một!Phí Công Lượng cười lạt nói:– Đừng nói ba hoa vô ích. Hay dở rồi đây sẽ biết.Thanh âm lạnh lẽo vừa rồi lại nói:– Lão phu hãy xin đấu cùng tôn giá ba trăm hiệp.Quần hào nhìn ra thì chính là Cố Bát Kỳ.Hai người thân thể ngang nhau và thân thể thấp lùn gầy nhom cũng giống nhau.Cố Bát Kỳ nhìn Phí Công Lượng rồi phóng chưởng đánh tới.Phí Công lượng nhảy tránh ra ngoài bốn năm thước, nói:– Lấy binh khí ra rồi hãy động thủ cũng chưa muộn.Cố Bát Kỳ nói:– Lão phu tưởng cũng chẳng cần. Nói xong vung quyền đánh tới.Phí Công Lượng thấy một luồng kinh khí ngấm ngầm phát ra mãnh liệt dị thường, bất giác nghĩ thầm:Lão này nội lực rất thâm hậu, ta không nên khinh địch.Phí Công Lượng vừa nghĩ vừa vận nội lực vung tay phải ra đón thế quyền của Cố Bát Kỳ. Cả hai người cùng bị rung chuyển, không tự chủ được phải lùi lại hai bước.Cố Bát Kỳ không ngờ Phí Công Lượng lại chống được thế quyền của mình và công lực đối phương cũng ghê gớm lắm. Lão nhìn chằm chặp vào Phí Công Lượng hỏi:– Các hạ có dám chống lại ấy quyền nữa không?Phí Công Lượng đáp:– Các hạ cứ phóng quyền nữa đi! Sao lại không dám!Cố Bát Kỳ vạch xuống đất một vòng tròn nói:– Chúng ta mỗi người vạch một vòng ranh giới, đồng thời phóng quyền ra. Ai bị hất ra ngoài vòng, kể là thua trận.Phí Công Lượng cũng dùng mũi đao vạch một vòng tròn rồi cắm mạnh lưỡi dao xuống đất sâu chừng nửa thước. Đoạn thu tay về để trước ngực.Cố Bát Kỳ quát lên một tràng đánh ra hai quyền liên hoàn. Một luồng quyền phong vù vù không ngớt, lão phóng liên tiếp tám quyền một lúc.Phí Công Lượng tựa hồ cảm thấy tiềm lực đối phương mỗi lúc một mạnh hơn, trong lòng rất là hồi hộp thầm nghĩ:“Lão này vốn xuất thân ở một môn phái cực cao, chẳng trách lão tự phụ là phải. Cuộc chiến này mình khó lòng thắng nổi”.Phí Công Lượng còn đang ngẫm nghĩ, bỗng Cố Bát Kỳ lại quát hỏi:– Ngươi còn dám dùng binh khí chiến đấu nữa không?Phi Công Lượng biến sắc, tụ tập chân khí từ từ giơ tay lên. Bàn tay cùng ngón tay y dưới ánh mặt trời biến thành đỏ tươi.Bỗng nghe Cổn long Vương quát lên:– Phải đề phòng Châu Sa Chưởng của hắn!Cố Bát Kỳ trầm giọng nói:– Vương gia cứ yên tâm!Phí Công Lượng cười lạt nói:– Ngươi có dám chống lại châu sa chưởng của ta không?Rồi phóng chưởng tay mặt ra thật mạnh.Cố Bát Kỳ cũng lớn tiếng quát:– Sao lại không dám?Đoạn vung tay phải ra chống lại Châu Sa Chưởng của đối phương. Hai luồng chưởng lực chạm nhau, xoáy lại như cơn gió lốc thổi tung vạt áo những người chung quanh.Phí Công Lượng đột nhiên tiến sát thêm một bước lại đánh ra một chưởng.Cố Bát Kỳ chau mày, vung chưởng ra đón. Chuyến này chưởng lực hai bên sắp chạm nhau, Cố Bát Kỳ đã cảm thấy có điều khác lạ, là ngoài kình lực mãnh liệt của đối phương còn có một luồng khí nóng xông tới.Bỗng Phí Công Lượng lại quát to:– Ngươi dám hứng một chưởng nữa chăng?Vừa hỏi vừa vung chưởng đánh vào ngực đối phương. Phí Công Lượng chỉ dùng một bên tay mặt để công kích. Tuy y đánh ra ba chiêu liền, song tốc độ biến hóa tương đối chậm hơn. Kể về công lực thì Cố Bát Kỳ dĩ nhiên chống lại một cách dễ dàng. Lão bị Phí Công Lượng nói khích không giữ được bình tĩnh. Lão biết rõ Châu Sa Chưởng của đối phương tà một kỳ công đặc biệt của phái, ngoài ra chưởng lực mỗi lúc một mạnh thêm.Lão cảm thấy trong luồng chưởng lực có tiềm tàng một sức nóng cháy da, lão toan tính tránh thì đã không kịp. Hai tay lão chạm vào đối phương.Bỗng nghe Cố Bát Kỳ rú lên một tiếng, lùi lại ba bước.Cổn Long Vương lạng người một cái đã xông tới, đưa ngón tay ra điểm vào huyệt khúc trì bên phải Cố Bát Kỳ rồi khẽ bảo:– Phải vận khí điều dưỡng cho mau.