Nó tận dụng hết cỡ vành môi toét miệng cười cầu tài với chú dân phòng:Chú lầm rồi. Cháu là người ngay mà.Chú dân phòng vẫn nắm chắc lỗ tay nó, cất giọng ngờ vực:Người ngay không bao giờ rình rập nhà người khác.Cháu đang chờ bạn cháu ở trong...Nó cứng họng khi trông thấy tên "người hùng" và nhỏ mập đứng trước mặt. Nhỏ mập hết nhìn nó rồi đến chú dân phòng. Chú dân phòng "khoe công":Tôi thấy tên trộm này đang rình rập...Huyền chết điếng người vì chú dân phòng không ngần ngại đặt "danh hiệu" kinh khủng cho nó. Nó cải chính:Cháu không phải trộm.Chú dân phòng nổi sùng:Còn mồm mép hả?Tên "người hùng" lé mắt nhìn Huyền rồi như sực nhớ cuộc hội ngộ lúc tan trường, hắn nói với Hương:Á à... con nhỏ này bị khùng khùng mà. Nó học chung lớp A với Hương hả?Nhỏ Hương xua tay lia lịa:Hổng phải, nó là bạn tốt.Nhỏ Hương phân bua với chú dân phòng:Con nhỏ này không phải ăn trộm đâu chú à.Chú dân phòng vẫn chưa tin sự xác nhận của nhỏ Hương:Bạn bè sao không vào nhà nói chuyện, lại rình rình rập rập như kẻ cắp?Hương nhíu mày mấy giây rồi nói:Thỉnh thoảng bạn cháu bị "chập dây", nhất là những hôm trời nắng gắt.Huyền la trời trong bụng. Cứu bồ kiểu nhỏ Hương còn hơn băm vằm danh dự của bạn bè cho... vịt ăn. Nhưng "túng thế phải tùng thế", Huyền mím môi chịu trận tiếng khùng.Chú dân phòng có vẻ tin Huyền bị... khùng:Lúc này sao nhiều người khùng quá. Chà! Trông mặt mũi xinh gái thế này mà bị khùng thì đáng tội thật. Chậc! Có lẽ học nhiều quá đấy mà.Nhỏ Hương đế thêm:Nó học giỏi lắm đấy chú. Tự dưng mấy tháng nay nó hay co giật mỗi khi sợ hãi...Lời đe dọa của Hương có tác dụng ngay. Chú dân phòng xoa đầu Huyền:Thôi nào! Thôi nào! Cháu đừng sợ. Chú chỉ đùa thôi mà - Chú quay sang Hương - Cháu trông bạn cẩn thận hơn nghe. Thôi, chú đi đây.Chờ cho chú dân phòng đi khỏi, Hương vặc Huyền:Mày làm gì mà chú ấy nghi...Huyền cắt lời Hương:Làm gì kệ tao.Tên "người hùng" lắc đầu:Đúng là khùng. Người ta cứu nguy cho, không cám ơn thì thôi, lại còn muốn gây.Nhìn bản mặt đắc chí của tên "người hùng", Huyền muốn nổ con mắt. Nó nhìn Hương giận dỗi:Ừ, tôi khùng. "Tiểu thư" đừng chơi với người khùng nha. Người khùng về đây.Dứt lời, Huyền phóng lên xe đạp guồng chân chạy như bay. Hương hét với theo:Ê! Ê! Chờ tao với...
°
*
Thật ra, Huyền đâu có dễ dàng bỏ về như thế. Nó chạy xe đến góc đường, lủi vào một cửa ngõ nấp. Nó cầu trời khấn phật đừng gặp chú dân phòng khi nãy. Tái ngộ với chú ấy chắc nó đành chịu chết. Có lẽ trời phật nghe thấu lời khấn nên lần này nó không gặp lại chú dân phòng nhưng gặp người khác.Đúng lúc nhỏ Hương ôm gói quà ục ịch đi tới chỗ nó nấp thì nó nghe từ phía sau lưng một giọng thì thào:Chị theo "rõi" tội phạm, hả chị?Nó giật mình ngoái lại. Trời ạ! Núp sát lưng nó là một chú nhóc cỡ 12 tuổi đang nhe răng sún cười thân thiện. Trên tay chú nhóc là chiếc ná thun lăm lăm một viên sỏi nhỏ. Không đủ thời gian giải thích cho chú nhóc hiểu công việc "quan trọng" và "vĩ đại" của mình, nó trả lời đại:Ừa. Chị đang theo dõi tội phạm.Chú nhóc nghểnh đầu nhìn theo nhỏ mập:Là cái chị mập ú đó hả chị?Ừ.Để em bắn vô mông nó một phát rồi chị em mình xông ra trói gô nó lại hé chị?Không đợi Huyền trả lời, thằng nhóc giương ná lên. Huyền hết vía đưa tay xua tiá lia:Đừng, đừng bắn em. Để chị theo dõi.Thằng nhóc hạ "khẩu súng" xuống, gục gặc đầu ra chiều hiểu biết:À, em hiểu rồi. Chị muốn theo "rõi" nó để tóm hết ổ nó chứ gì? Em đọc truyện "tinh" thám nhiều nên em rành mấy chuyện này “nắm”. Chị cho em tham gia với hén?Lúc bình thường, gặp đồng minh có máu mê truyện trinh thám như thằng nhóc này, Huyền sẽ ôm lấy nó hét "Hảo! Hảo lớ!" rồi sau đó đổi truyện cho nhau đọc. Còn bây giờ, nó chỉ muốn cú cho thằng nhóc một phát vì cái mồm sún răng nhiều chuyện. Nó nuốt nước miếng dụ thằng nhóc:Thôi được. Bi giờ em ẩn nấp cho kỹ ở đây nghen. Chị bám đuôi cái tên mập ú kìa để coi sào huyệt nó ở đâu rồi chị quay lại.Tên nhóc không chịu:Hông. Em theo chị hè.Hương đã đi một đoạn khá xa. Chắc chắn là nhỏ mập đem gói quà trao cho ai đó. Huyền sợ mất dấu nhỏ mập đành dụ khị thằng nhóc tiếp:Em phải nấp ở đây để bảo vệ chị chớ. Lỡ có tên nào đi đàng sau tên mập, hắn phát hiện ra chị, hắn sẽ thủ tiêu chị mất.Thằng nhóc nhận ra sự "quan trọng" của mình, nó khoái tỷ gục gặc đầu:Ờ hén! Ờ hén! Vậy chị cứ theo “rõi” tên mập. Em sẽ núp ở đây.Chờ có thế, Huyền đẩy xe đạp ra khỏi chỗ nấp bám theo bóng Hương. Đi một đoạn, Huyền ngoảnh nhìn thằng nhóc sún răng, đưa một ngón tay cái lên trời ngầm nói: "Giỏi lắm chú bé". Đáp lại, thằng nhóc xòe bàn tay đưa lên trán chào theo kiểu quân đội.°