5.

Chẳng mấy chốc khắp nước lại được tin hoàng tử thách thức,trong lễ hội các cô lại bắt đầu những bàn tán mới.
Ở làng Linh Xuân,sáng hôm ấy XX vẫn dậy sớm như mọi ngày,khi cha mẹ cô và bao đứa em vẫn còn ngủ say,đêm qua người ta về nhà muộn lắm.Công việc hàng ngày chẳng có gì hào hứng,vẫn những công việc vớt bèo,trộn cám,trông nom gà vịt,nắng lên cao thì cô xong những công việc ấy.XX bắt đầu ra sân trước đem những thứ cần phơi ra phơi.Cô ngạc nhiên trên dây cô chăng để phơi áo quần có một chiếc khăn của ai mắc ở đấy.Chiếc khăn dệt bằng những sợi gì mảnh như sợi màng nhện.Cô gỡ chiếc khăn ra,khăn nhẹ lắm tưởng như trên tay cô chẳng hề có vật gì,cô xem xét từng đường sợi dệt,ngắm nghía từng mũi chỉ thêu con chim phượng ở góc khăn,khăn dệt đã thật tinh vi,những mũi thêu mới thật là tinh xảo,phải có bàn tay thần tiên mới thêu lên được những mũi thêu như thế.Cô ngắm nghía mãi,khăn của ai mà lại mắc ở đây?Cô nhớ đến vị khách lạ đêm qua tới hỏi cô.Người khách hỏi cô những điều vu vơ,xem ra chẳng thiết thực cho một chuyến hỏi đường,cô nghĩ ngợi trong đêm qua cũng đã nhiều về người khách và câu chuyện của ông ta,cô thắc mắc mãi về tiếng vó ngựa.Phải rồi,cô nhớ người khách đầu có bịt chiếc khăn dầy,chiếc khăn này cực mảnh thì không phải là khăn của ông ta.Ngựa chạy nghe rõ tiếng chân hai con,thì chiếc khăn này nhất định là của người thứ hai,người ấy tránh mặt.Chiếc khăn này cực mảnh,cực nhẹ,có thêu chim phượng hết sức tinh vi tất phải là khăn của phụ nữ,không thể là khăn của đàn ông được.Thế thì người thứ hai núp ở sân người ấy bịt khăn này và lại làm khăn vướng vào dây mà không biết!Khăn nhẹ qúa nên người chủ nó mất khăn mà không biết!Người ấy là đàn bà,tại sao lại đi bằng ngựa?Tại sao lại phải tránh mặt nàng?XX ra sức suy nghĩ,cô không hiểu được,nhưng cô giấu chiếc khăn vào trong áo.Cô tần ngần đi trên sân,dùng chân san san rơm để hứng nắng.Cô đi như vậy từ bên này sang đến bên kia sân,rồi quay trở lại,khi hai chân cô rê rê trong rơm,đầu cô suy nghĩ lung lắm.Chợt cô rú lên một tiếng khẽ,chân cô vừa đá phải vật gì đau qúa.
XX ngồi thụp xuống,tay cô bới rơm ra:một cây gươm ngắn lưỡi thép đen biếc.Cô ngạc nhiên qúa,gươm nào lại bỏ ở đây khiến cô đá phải?Mũi gươm báu nhọn bén lắm,chân cô chảy máu đầm đìa.XX bóp chặt chỗ chảy máu,một tay cô cầm cây gươm ngắm nghía:gươm không dài,chỉ khoảng hơn một gang tay,lưỡi thép đen bóng như huyền ngọc,chuôi gươm bằng gỗ trầm khắc đầu kỳ lân,đốc gươm chắn bằng lá vàng nện có trổ hình hoa lá.Cô nhìn kỹ,trên lưỡi thép có khắc hai chữ "Thái A ".XX kinh ngạc,cô đọc sử sách có nói đến tên cây gươm này,đây là gươm của vua chúa,sao lại nằm ở sân nhà cô?Cô lại suy nghĩ,và chợt hiểu ra hải rồi,người có gươm này phải là vào hàng vua chúa,đêm hôm qua có người trong cung vua tới đây,người ấy mang cây gươm Thái A này nhưng không hiểu vì sao lại bỏ quên ở đây?Có thể nào là hoàng tử được không?Còn chiếc khăn nếu không phải là chiếc khăn này thì chắc chắn người thứ hai đêm hôm qua tới đây không phải là đàn bà;nhưng đàn bà thì lại không mang gươm,mà gươm lại là gươm Thái A.Gươm dành riêng cho vua,hay các hoàng thân quốc thích,thái tử hay hoàng tử.Chắc là đêm hôm qua hoàng tử tới đây,chàng muốn dò xét gì?XX vội vàng đem chiếc khăn và cây gươm Thái A giấu vào trong bọc quần áo riêng nơi xó bếp.Cô ra sức suy nghĩ,cố tìm hiểu xem bí ẩn nào đang đến với cô.Nghĩ đến người khách đêm qua,câu chuyện khách nói,thì rõ ràng là hoàng tử đã tới đây dò xét!Cô thấy trong dạ nao nao.
Nhưng nghĩ lại thân phận,nhớ đến hình dáng nhan sắc mình,XX lại thấy buồn khổ vô cùng! Cô mơ ước hoàng tử là điều dễ hiểu,cô gái nào trên thế gian này cũng đều có những mơ ước như thế,nhưng về phía hoàng tử,thì có bao giờ một ông hoàng tuyệt vời đến như thế lại đi chọn một người con gái xấu xí qúa chừng như XX để làm vợ,hoạ chăng ông hoàng ấy là người mất trí!Thế mà,đêm hôm qua hoàng tử lại đến đây,XX còn giữ trong tay những vật hoàng tử trao tặng,nàng còn nhớ rõ những lời hoàng tử nói với nàng! Cô muốn kêu to lên,gọi thật lớn cho thấu nơi Trời ngự,để hỏi xem tại sao Trời lại đày đọa cô trong cái thân hình xấu xí đến như thế này được!Cô lại mơ ước có Thần Tiên Bụt Thánh đến cứu cô,giúp cho cô lột xác trở thành người đẹp như tiên nga,những chuyện như thế cô đọc thấy bao nhiêu trong sách truyện!Biết đâu mai sau lại chẳng có một ngày có một bà tiên cưỡi mây xuống với cô,ban cho cô phép màu lột xác thì sao!Cô cười an ủi,và thở dài đứng lên tiếp tục công việc buồn tủi của một đứa con gái quê nghèo nàn,xấu xí,số phận thật hẩm hiu.
Cả nhà cô lại đi hội.Rồi tin hoàng tử ra thách thức truyền đi,loa về tận làng Linh Xuân mà gọi,cả làng cả nước xôn xao,các cô lại bắt đầu một hy vọng mới.Người ta bàn với nhau thật sôi nổi về những thách thức của hoàng tử,người ta thấy:hoàng tử không muốn chọn một cô nào làm vợ,hoàng tử đã đưa ra những thách thức thật phi lý,bởi vì những thách thức ấy dù sao chăng nữa cũng vẫn chính hoàng tử muốn hay không muốn đáp ứng,không ai có thể bắt buộc được hoàng tử phải xuống cày ruộng lầy bùn,không ai có thể có quyền lực để đem một hoàng tử cao sang ra khỏi cung điện để tới với một người tăm tối hèn hạ,chắc chắn bất cứ ai cũng phải kính cẩn cúi đầu nghe hoàng tử nói,chứ không thể đòi hỏi hoàng tử phải kính cẩn cúi đầu nghe một người bần cùng hèn hạ nói được,lại đến việc đòi hỏi,ngăn cấm một ông hoàng dũng mãnh thân ái đến như thế phải nhắm mắt làm ngơ không chịu ra tay cứu cho một người lâm nạn sắp bị chết,chỉ có những kẻ ích kỷ khiếp nhược đầy tính ác độc mới có thể có hành vi như vậy được,việc làm cho hoàng tử phải thủ tín đến cùng là một điều may ra còn làm được,bởi vì chính hoàng tử vốn đã là người có tín rồi,thế thì trong trường hợp nhắc lại một lời hứa nào đấy tất hoàng tử có thể ép buộc một người bình thường dân giả phải lấy một người con gái xấu xí tật nguyền,chứ còn làm sao để buộc một hoàng tử đẹp đẽ tuyệt vời như hoàng tử Hiền Nhân phải lấy một cô gái xấu xí được!Những thách thức của hoàng tử,rõ ràng là một cái cớ thật vững chắc để hoàng tử thoái thác không chịu nhận bất cứ một cô gái nào đã đến dự lễ hội của hoàng tử,hoàng tử có chủ ý riêng về một người con gái nào đấy của mình,người con gái ấy hoàng tử đã nói ra và có thể là đúng thật:một mỹ nhân sắc nước hương trời! Như thế,thì tại sao hoàng tử phải bày vẻ ra các lễ hội tốn kém làm gì,tại sao hoàng tử lại làm cho biết bao nhiêu cô gái nuôi hy vọng lớn rồi để lại thất vọng buồn tủi?Tại sao hoàng tử làm như vậy?Người ta bàn tán đủ mọi khía cạnh,người ta đưa ra đủ mọi lý lẽ để nhất định bảo rằng:hoàng tử đã lừa tất cả mọi cô gái đến dự hội,hoàng tử độc ác đem những cô gái ấy ra làm trò cười cho thiên hạ! Có thật thế không?Nhưng,người ta vẫn moi óc,hăm hở lục tìm bằng đủ mọi c''ach xem có cách nào để giải thích được hành động chủ ý của hoàng tử không.Càng suy tính,càng bàn bạc,người ta càng thấy khó hiểu,và chắc là không hiểu nổi.
Cả nước xôn xao về những thách thức của hoàng tử,cả nước nói về các chủ ý của hoàng tử,tất cả đều có ý chê trách hoàng tử là không thật lòng,hoàng tử đã làm khổ mọi cô gái với một chủ đích riêng! Hoàng tử nghe lời dân chúng đồn đại phê bình hoàng tử như thế,chàng rất buồn và cũng thấy lo lắng lắm.Nhiều lần hoàng tử bàn bạc với Dục Đông,chàng có ý sợ:Các thách thức của chàng sẽ không ai đdối phó được,tới lúc ấy người hoàng tử muốn tìm sẽ không có,đối với các cô gái khác thì hoàng tử sẽ trở thành con người bất nhất,không có thuỷ chung,một chàng trai lăng nhăng không xứng đáng.Hoàng tử cứ cho người đi nghe ngóng tin tức khắp nơi,và đợi chờ xem sự thể rồi sẽ ra sao;ngoài mặt,hoàng tử vẫn tỏ ra thật nồng nhiệt với tất cả các cô,vẫn ung dung thư thái trong phong cách và tỏ ý mong đợi sẽ có người lạ xuất hiện.
Về phần Hoàng gia,thì trước hết vua và hoàng hậu cũng phiền muộn không ít.Hai ngài hiểu việc làm của hoàng tử hiểu tâm hồn hoàng tử,nhưng hành động của hoàng tử có làm mất lòng nhiều người,thiên hạ không hiểu được lòng hoàng tử,và thiên hạ oán trách hoàng tử là đúng.Hai ngài ngày đêm cầu nguyện Thiêng liêng sẽ giúp cho hoàng tử giải quyết được tình thế khó xử này.
Về phía các ông hoàng anh em của hoàng tử Hiền Nhân thì những lời bàn tán mới càng thấm thía.Từ Thái Tử xuống đến các hoàng tử,các công chúa,tất cả đều chê trách ông hoàng Ba đủ mặt.Nào là ông hoàng Ba từ xưa đến giờ vẫn tỏ ra thông minh,đĩnh ngộ,tài giỏi hơn tất cả các anh em,nào là người có đủ các đức của một con người quân tử đứng giữa trời đất,không một mặt nào có thể bị chê trách được,nào là ông hoàng có phần kiêu ngạo xem thường hết thảy các mỹ nhân trên đời này,đến nay lại bày đặt mở lễ kén vợ nhiêu khê đến như thế,làm bận đến biết bao nhiêu người,chung cuộc lại đưa ra những thử thách hết sức vô lý,thế nào rồi cuối cùng sẽ mắc nợ,lấy phải người con gái chẳng ra gì cho mà xem! Các anh em của hoàng tử dè bỉu,các quận chúa vợ các hoàng tử ấy trong lòng cũng có lúc thầm ước giá hoàng tử Hiền Nhân lấy phải người con gái xấu xí,kém cỏi!
Thế là trong triều đình,trong hoàng gia,ra đến ngoài dân gian ở đâu cũng có những lời phiền trách,chê bai ông hoàng Ba.Có chăng,chỉ có một người vẫn thương yêu,săn sóc,lo lắng và cầu nguyện không ngừng cho hoàng tử đạt được ước nguyện,bởi người duy nhất này hiểu hoàng tử Hiền Nhân rõ lắm,chưa có một hành động nào của hoàng tử từ trước đến giờ lại tỏ ra là sai lạc và người đó phải lo sợ cho chàng cả.Người ấy là công chúa thứ mười một,em hoàng tử Hiền Nhân.Công chúa thứ mười một năm nay mới mười sáu tuổi,nàng đ.ep như ngôi sao sáng nhất trên trời cao,hiền lành như một bông sen mới hé cánh đầu tiên hương nhụy còn phong kín,tâm hồn nàng là tâm hồn của con sơn ca triền miên vui sướng,nàng thông minh,nhân hậu,lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ mọi người,và khóc vì những người khốn khổ.Công chúa được vua cha và hoàng hậu rất thương yêu,hai ngài đặt cho nàng cái tên là Ngàn Thương! Công chúa Ngàn thương là người nối yêu thương gắn bó trong gia đình,nàng chính là người làm cho các hoàng tử,công chúa anh chị của nàng thấy thương yêu nhau,không ghen ghét nhau,nàng làm cho các quận chúa chị dâu của nàng trở thành những người chị thương yêu của nàng,của mọi người, hoàng gia rất thuận hoà là nhờ phần rất lớn ở cách cư xử của công chúa Ngàn Thương.
Bây giờ nghe việc hoàng tử,biết trong dân gian người ta chê trách hoàng tử,công chúa Ngàn Thương buồn phiền nhiều lắm,nàng không tin là hoàng tử anh nàng lại có những tính xấu,những hành động đáng chê trách như trong dân gian người ta đang nói tới.Công chúa quả quyết:thế nào hoàng tử Hiền Nhân cũng có tâm sự gì.Vì thế hoàng tử mới có quyết định như vậy.Công chúa không thể cứ ngồi yên đợi cho mọi việc xảy ra,nàng phải hỏi hoàng tử anh nàng cho biết hết mọi việc,rồi từ đấy xem có cách gì giúp được hoàng tử không.Và công chúa Ngàn Thương đã hỏi hoàng tử Hiền Nhân,hoàng tử rất thương yêu công chúa em chàng,chàng chưa bao giờ lại không làm vừa lòng công chúa mỗi khi công chúa đòi chàng nói cho nghe một việc gì.Nhưng lần này,trong việc này,hoàng tử thấy có những điều khó xử,chính ngay hoàng tử cũng còn không biết được,thì chàng còn giải thích cho công chúa Ngàn Thương làm sao được! Hoàng tử băn khoăn,chàng có ý không muốn nói cho công chúa Ngàn Thương biết,nhưng cuối cùng thì chính tâm hồn trong sáng và đầy thương yêu của công chúa đã làm cho hoàng tử nói hết,chàng thuật lại cho công chúa nghe hết thảy những gì liên quan đến người con gái xấu xí ở làng Linh Xuân,và công chúa ngỡ ngàng vô cùng.Nàng cho là hoàng tử mơ mộng qúa đáng và lần này thì chàng đã có những sai lầm thật tai hại.Công chúa lo lắng vô cùng cho hoàng tử anh của nàng.Công chúa buồn bã vô cùng,nàng suy nghĩ nhiều lắm,cân nhắc đắn đo từng việc một,nàng cố tìm ra cách gì để giúp ông hoàng anh của nàng qua được cuộc thử thách đầy khó khăn và phi lý này!
Công chúa Ngàn Thương không tin rằng người con gái bí mật đến chữa bệnh cho vua và hoàng hậu đêm hôm nào lại là cô gái xấu xí ở làng Linh Xuân.Người con gái đến rồi đi thật mau lẹ,bí ẩn nhưng lấy gì làm bằng cứ bảo rằng cô gái ấy chính là cô gái làng Linh Xuân?Việc hai lần hình ảnh của hoàng tử hiện ra trên sân nhà ấy,nhất định phải có người vẽ lên,người ấy phải thấy hoàng tử trong các buổi lễ,còn cô gái ấy không ra khỏi làng,không hề tới dự lễ,thì nhất định cô ta không biết mặt hoàng tử,không thể do cô ta vẽ hình ảnh hoàng tử lên sân nhà được!Nay,hoàng tử một đằng mơ tưởng đến những việc nhiệm mầu thần tiên,một mặt vì những đức tính qúy báu của một con người quân tử nên có ý nghĩ có những hành động như vậy,công chúa Ngàn Thương hiểu lòng hoàng tử,nàng thấy thương yêu ông hoàng anh của nàng nhiều lắm.Công chúa bình tâm lại,cô tự đặt lòng mình vào trường hợp của hoàng tử,để cố hoà nhập hoàn toàn vào với những suy nghĩ và hành động của hoàng tử,để từ đấy cố tìm ra sự thật.Công chúa cho gọi người hầu tin cẩn của hoàng tử tới.Nàng hỏi Dục Đông:
-Ngươi luôn luôn ở bên hoàng ử,tất biết hết mọi suy nghĩ,mọi hành động của hoàng tử,vậy thì ngươi nhận thấy những suy nghĩ những hành động ấy thế nào?
Dục Đông rất biết cô công chúa trẻ tuổi nhưng lại rất mực chững chạc này,phẩm cách của công chúa không vì tuổi tác còn trẻ mà bị giảm,ai là người còn không kính trọng,không thương yêu công chúa?Nay nghe công chúa hỏi,Dục Đông nghiêm trang đáp:
-Thưa công chúa tuyệt vời thông minh lại rất xinh đẹp,quả thật hoàng tử có đôi phần qúa đáng!
Công chúa giọng thật uy quyền hỏi:
-Hoàng tử qúa đáng như thế nào?
-Thưa công chúa,cho đến bây giờ tôi chưa thấy có một vết tích gì chứng tở được rằng người con gái ấy chính là người đã tới hoàng cung! Mà cũng không thể chỉ vì một việc ấy mà hoàng tử lại xếp đặt ra những sự việc ồn ào qúa như thế này!
Công chúa mỉm cười,nàng ôn tồn:
Đục Đông,ngươi từng là người được tiếng là minh mẫn,xét việc rất tài giỏi,sao lần này ngươi lại chẳng trông thấy gì cả như thế?
Dục Đông nghe công chúa khiển trách đã chẳng lo lắng,ông ta lại còn tươi tỉnh đáp:
-Thưa công chúa tuyệt vời thông minh,qủa thật lần này thì tôi thấy tối tăm mờ mịt lắm! Thế nào cũng xin công chúa chỉ bảo cho mới được!
Công chúa hỏi:
-Ngươi không tin người con gái ấy có phép màu của tiên thánh,nàng chỉ là một cô gái xấu xí quê mùa?Chính ngươi cũng lấy làm lạ về con người ấy,tại sao còn không tin?Đã không tin,tại sao ngươi không thử để biết,thử để khỏi còn nghi ngờ gì nữa?
Dục Đông hỏi vội:
-Thưa công chúa,qủa thật tôi muốn thử cho rõ mọi việc,nhưng không có cách nào cả.Xin công chúa tuyệt vời thông minh chỉ cho tôi biết cách phải làm!
Công chúa mỉm cười,cô dịu dàng hỏi:
-Vậy,ngươi tin hay không tin ở cô gái ấy việc gì trước tiên?
-Thưa công chúa,việc đầu tiên tôi không tin là người con gái ấy chính là người đêm nọ đã tới tận hoàng cung mà chữa cho vua và hoàng hậu!
-Vậy trước tiên ta thử lại một lần cho biết!
Đục Đông tăm tối tôi xin lắng tai nghe công chúa chỉ bảo!
-Người đến chữa bệnh cho vua và hoàng hậu không ai báo mà biết,không ai chỉ mà tự biết đường tới lui hoàng cung,ra vào giữa chốn thâm nghiêm như chẳng có ai,và không ai biết.Nàng tới rồi đi không một ai thấy rõ mặt,thì không thể bảo được rằng có người nằm mơ,một người mơ chứ không thể tất cả mơ ngủ được.Chính vua và hoàng hậu cũng nói là cô gái ấy đến bên giường,thế thì nàng là người có thật!Nàng biết hết,có đủ quyền phép để không cho ai biết được nàng.Vậy,nếu bây giờ lại cần đến nàng thì nếu nàng biết đúng thì nàng sẽ tới! Còn nếu nàng biết sai,mà vẫn tới,lúc ấy ta cũng có cơ hội biết rõ nàng!
-Xin công chúa nói rõ đi,tôi nóng lòng qúa mà thật ra chưa hiểu gì cả!
Đục Đông,giả thử bây giờ trong hoàng gia lại có người quan trọng lâm trọng bệnh làm ảnh hưởng lớn lao đến cuộc đời của hoàng tử,bệnh chữa không khỏi,tin ấy loan đi liệu cô gái ấy có tới cứu hay không?
Dục Đông ngỡ ngàng,ông nghĩ ngợi rồi đáp:
-Nếu qủa thật cô gái ấy có những quyền pháp nhiệm màu gì cũng biết,thì nàng sẽ tới!
-Nhưng việc ấy chỉ là loan báo không có thật thì sao?
-Thì nàng ấy sẽ không tới!
-Phải,nếu bây giờ chính hoàng tử lâm nguy thì nàng sẽ tới ngay,còn nếu không đúng thì nàng sẽ không tới! Vậy ngươi hãy sắp đặt việc này đi,rồi ta sẽ thấy!
Dục Đông mừng,nhưng cũng có những khó khăn,khó lòng thực hiện được.Công chúa khuyên cứ yên lòng,chính nàng sẽ nói cho hoàng tử biêt.Và thế là có một buổi sáng trước khi hội lễ thường nhật mở ra,cả cung hoàng tử bỗng nhiên quân canh giữ nghiêm ngặt,người đi lại ai cũng tỏ vẻ lo lắng,quang cảnh xem ra có điều gì nghiêm trọng.Rồi ai cũng được biết,tinh mơ,hoàng tử đem tuỳ tùng đi săn lợn rừng,trong lúc ham đuổi mồi hoàng tử cả người lẫn ngựa lọt ngay xuống hầm bẫy bị thương nặng lắm,con ngựa chết ngay tại chỗ.Tùy tùng đưa hoàng tử về,từ lúc ấy ngài hôn mê không còn biết gì nữa.Cung hoàng tử loan báo:các hội lễ phải tạm ngưng,đợi chờ hoàng tử phục hồi đã! Tin loan đi,cả hoàng cung xôn xao,vua và hoàng hậu lật đật tới ngay cung hoàng tử,vua già và hoàng hậu sướt mướt khóc bên giường hoàng tử,hoàng tử nằm như đã chết rồi trên giường,chăn đắp kín đến tận cằm,ngài thiêm thiếp hôn mê,các ngự y ra vào lặng lẽ,xem ra tình thế khó bề cứu vãn.
Tin hoàng tử ngộ nạn như gió bão cuốn đi trong dân gian,chỉ đến giữa trưa thì không còn nơi nào lại chẳng biết,người ta bàn tán,người ta lại mở những buổi lễ cầu nguyện thần linh cho hoàng tử được bình an,qua được tai hoạ này! Cung hoàng tử Hiền Nhân bỗng nhiên lặng lẽ,tin từ trong cung đưa ra đều đều,chẳng thấy có tin nào nói là hoàng tử khỏe,càng lúc càng có tin hoàng tử thêm nguy kịch!
Nhiều người khóc thương hoàng tử,nhiều cô tụ tập ở trước cung,khẩn cầu cho hoàng tử mau khỏi bệnh;hương khói của các cô cầu nguyện trước cung mờ mịt cả một vùng,bay vào tận chỗ hoàng tử nằm.Nơi hoàng tử nằm,công chúa Ngàn Thương ra lệnh trông nom thật cẩn thận không cho ai ra vào,các ngự y đưa thuốc tới thì các người hầu đem vào phòng bên,đích thân công chúa đem thuốc vào cho ông hoàng anh,công chúa hầu hạ hoàng tử anh với vẻ mặt rầu rĩ,ngấn lệ dường như lúc nào cũng long lanh trong khoé mắt đẹp.
Trong dân gian,nhiều người giỏi thuốc khắp nơi về kinh đô,xin vào chữa cho hoàng tử,công chúa Ngàn Thương tiếp đón các vị ấy thật trọng hậu,nhận thuốc nhưng nói rằng:"Hoàng tử rất yếu,ngài mệt lắm,và công chúa thay vua,hoàng hậu hết lòng cảm tạ các vị đến cứu chữa cho hoàng tử " Với ai,công chúa cũng tiếp đón niềm nở,nhận thuốc rồi ban thưởng trọng hậu.Và,vẫn không có tin gì của cung hoàng tử nói rằng hoàng tử đã bớt đau!
Các hoàng tử anh em của ông hoàng Ba cũng rầu rĩ chẳng thua gì ai,các quận chúa vợ các ông hoàng ấy bỗng thấy xót xa cho hoàng tử Hiền Nhân,các bà lăng xăng thăm hỏi,có người lại còn lên núi vào rừng đem theo lời thiên hạ mách bảo để cầu thần y thuốc thánh đem về cứu hoàng tử.Khắp cả nước bận rộn với việc cứu hoàng tử,công chúa Ngàn Thương vất vả ở trong cung.Dục Đông vất vả với đám thuộc hạ ở bên ngoài khắp nơi trên đất nước,nhất là ở làng Linh Xuân.Dục Đông cho nhiều thuộc hạ trà trộn vào làng Linh Xuân,kín đáo nghe ngóng tin tức,ông còn cho cả mấy cô gái lấy cớ là quen biết ba chị em,rồi ướm lời hỏi xem hình ảnh hoàng tử có hiện lên ở sân nhà nữa hay không.Các cô nói rằng chính nhà này có liên quan đến ông hoàng,nay ông hoàng bị nạn thì biết đâu chẳng có việc lạ xảy ra ở nơi đây.
Ba chị em,đi hội trở về kể chuyện,chỉ chốc lát cả làng biết tin,người ta bỏ tất cả mọi việc,xúm nhau bàn tán.Nhà nào có các cô đi dự hội thì cũng trở thành nơi để mọi người tụ tập,nghe các cô kể việc hoàng tử,cứ như thể chính các cô là người của hoàng cung,tuy thế vì các cô từng nhiều ngày dự hội nên việc biết cũng nhiều,đáng để cho mọi người nghe các cô nói.Tại nhà ba chị em cũng thế,người ta tụ tập suốt ngày,đủ chuyện nói hoài không hết,ba chị em hốt nhiên trở thành những người quan trọng trong làng.Chỉ tội cô XX ra sức hầu nước khách tới nhà,chân chạy không chạm đất,tay làm việc đến cứng cả gân! Cái thân hình XX của cô thoăn thoắt đi lại,cô vội vội vàng vàng để cô lúc nào cũng ở gần được ơi ba chị em ngồi,cô lắng tai nghe những lời mọi người nói,cô lo lắng thương xót cho hoàng tử,cô thấy người ta bàn nhau về khắp nơi đem thuốc tới cứu hoàng tử,cô thấy trong lòng như có lửa đốt:cô cũng muốn được đi cứu hoàng tử!Đã có lần cô tới tận cung vua,cứu cho vua và hoàng hậu được lành bệnh,vậy tại sao lần này cô lại không mau mau tới cứu cho hoàng tử?Cô nhớ đến lần ra đi đêm hôm ấy,nhất định có thần tiên gíup cô,cô đến rồi về mà không một ai biết,chẳng một ai nhận ra cô,thế thì lần này ra đi cô cũng sẽ được yên lòng.Cô nghĩ nhiều đến việc cô đến chữa cho vua và hoàng hậu,cô chữa như thế nào?Thật ra chính cô cũng không hay biết,không phải chính cô biết cách chữa,không phải cô là người hiểu về y thuật giỏi đến nỗi chỉ một lần tới là vua và hoàng hậu khỏi hẳn bệnh,rõ ràng là có thần tiên trợ giúp cho cô,và cô tin là lần này thần tiên cũng trợ giúp cho cô để cô cứu hoàng tử.Cô nóng lòng,mong đợi đêm xuống,khác ra về mọi người yên giấc,để cô lại có thể ra đi được.Ba ngày,cô không ngồi trước bực cửa mà vơ vẩn nhớ đến hoàng tử,nhưng hình bóng hoàng tử thì không lúc nào rời đầu óc cô,cô không biết hoàng tử bị nạn ra sao,lúc nào trong tâm trí cô vẫn chỉ thấy có ông hoàng thật đẹp trai,lúc ông đi ngựa,lúc ông di xe,có lúc ông lại đi bộ,lúc nào ông cũng mỉm cười với cô,hoàng tử trong giấc mộng của cô không bao giờ là một con người đau đớn đang bị nạn!
Tại cung,hoàng tử và công chúa Ngàn Thương được biết hết mọi việc ở bên ngoài,Dục Đông mỗi ngày trình vào cung nhiều lần về sự thể khắp nơi,mà vẫn không thấy có gì lạ ở làng Linh Xuân,tại nhà của ba chị em cùng không thấy có gì khác,cô gái xấu xí qủa thật chỉ là một người con gái quê hèn hạ với những công việc cam phận của cô ta.Hoàng tử và công chúa nghe trình,trong lòng lo lắng,như thế là mưu kế của công chúa chẳng ăn thua gì,không tìm ra được người con gái ấy,lại thêm việc làm náo động cả nước,rồi đây không biết xử sự thế nào để êm đẹp được cả,không có gì phải ân hận.Mỗi chiều,trước khi trở về cung riêng,công chúa dặn dò hoàng tử,dặn dò kẻ hầu hạ từ trong ra đến các nơi quân canh giữ cung hoàng tử,rồi nàng mới lên xe ra về.Tới lúc ấy,Dục Đông thay công chúa trông nom hoàng tử.Hoàng tử thì vẫn kín đáo không để một người nào biết việc thật ra sao,người ta vẫn một mực tin răn`g hoàng tử bị nạn,tình trạng nguy kịch mà chàng đang an dưỡng chữa trị.
Hoàng tử không ra khỏi phòng bệnh,chàng tránh không để bất cứ ai trông thấy trừ có Dục Đông.Trời về khuya,chung quanh càng im lặng,nghe kỹ lắm mới thấy tiếng chân người lính canh đi lại nhẹ nhẹ ngoài thềm trước.Hoàng tử vén bức màn cửa nhìn ra vườn hoa rộng phía trước,cây cối trong đêm ở chỗ gần hoàng cung có đèn soi càng thấy rõ,qúa ra xa đôi chút là cả một khoảng tối đen.Hoàng tử nhìn vào khoảng tối đen ấy ngẫm nghĩ.Trong lòng nhiều nỗi lo âu bối rối.Hoàng tử thấy từ trong bóng tối ấy một khoảng nhỏ trắng mờ hiện ra,chớp mắt khoảng trắng ấy hiện ra,chớp mắt khoảng trắng mờ ấy đã đi vào vùng hoa viên có đèn soi sáng,chàng thấy rõ một chiếc xe màu trắng ngà,con ngựa sắt lông trắng pha bóng đêm xám xanh,trên xe một người có chiếc áo choàng rộng thẫm màu,chiếc xe đang vùn vụt tiến tới trước cửa cung.Hoàng tử bủn rủn tay chân,chàng muốn kêu lên một tiếng mà không thể kêu được,chàng muốn lên tiếng gọi Dục Đông thế mà bỗng dưng như quên mất tên ông ta,hoàng tử luống cuống một cách kỳ lạ!Chiếc xe và người con gái lạ đã tới,người chàng mong đợi đã tới!
Xe tiến tới như hiện ra trước cửa cung,hoàng tử thấy rõ con ngựa ngẩng cao đầu,nó còn lắc lư như chưa muốn dừng lại.Người lạ trên xe bước xuống,bóng dáng ấy khiến hoàng tử nhận ngay ra người con gái đêm nào,nàng đi thẳng lên các bực thềm,người lính mang cây giáo dài vẫn đi lại,dường như người lính không trông thấy gì,không nghe thấy tiếng động gì,người lính vẫn thản nhiên chậm chậm bước đều.Người khoác áo choàng rộng thẫm màu bước lên thềm đúng vào lúc người lính gác đi qua cửa cung,nàng đi nhanh lại phía cửa.Trong phòng,hoàng tử hồi hộp lạ lùng,chàng cố nhìn cho rõ mặt cô gái,nhưng chỉ thấy mờ mờ không rõ mặt,mái tóc dài buông xõa sau lưng,cô bước nhanh nhưng thật uyển chuyển,tà áo khoác dưới đèn sáng trước cửa cung thấy có vẻ mỏng và nhẹ lắm,tà áo vương vương bước chân cô gái.Bây giờ thì hoàng tử không nhìn thấy cô gái nữa,cô đến trước cửa,hoàng tử muốn rời chỗ đứng,chân hoàng tử như gắ chặt xuống mặt sàn,chàng muốn quay đầu nhìn ra phía cửa,đầu chàng cũng như có bàn tay thật mạnh mẽ giữ không cho cựa quậy được.Đúng lúc ấy,cửa mở ra,hoàng tử vẫn nhìn ra bóng tối ngoài vườn xa xa.Chàng như nghe thấy có tiếng chân người bước đi,không nghe tiếng cửa mở,tiếng chân người vào hẳn trong phòng rồi im bặt!
Chiều hôm ấy lúc mọi việc xong xuôi,khách đã về hết,XX thấy trời đã muộn và cả nhà sửa soạn đi ngủ,cô cũng vào ổ rơm của mình.Trong bóng đêm,cô lại nghĩ tới hoàng tử,hoàng tử vẫn với thần thái thật ung dung,dáng dấp hiên ngang,hoàng tử tới với cô nụ cười không bao giờ tắt.Cô âu yếm gọi thầm tên hoàng tử,cô không thấy hoàng tử đau ốm ra sao.Cứ như thế,XX nằm trên ổ rơm,cô nhìn lên mái bếp đen kịt không thấy gì cả,nhưng cô biết trên ấy nhiều màng nhện và bồ hóng.Nghe bốn bề lặng lẽ,giờ này chắc cả làng không còn ai thức,XX trằn trọc,cô muốn tới với hoàng tử,nhưng tới bằng cách nào? XX vẩn vơ nghĩ ngợi,cố nhớ lại lần trước cô tới hoàng cung,việc ấy loáng thoáng trong tâm trí cô,cô không nhớ được rõ ràng,nhưng việc ấy có thật.Cô lại nhớ đến những vật hoàng tử trao cho cô,và cô lần tay vào bọc quần áo mang những thứ ấy ra,lần này còn có thêm cả cây gươm Thái A và chiếc khăn bịt đầu cực mỏng.XX cảm thấy chiếc khăn có hương thơm dìu dịu,cô nóng bừng ở má.Chiếc khăn này cũng như cây gươm nhất định là những vật của hoàng gia,và nó tới đây cũng lại nhất định không do ai khác hơn là hoàng tử Hiền Nhân! XX nâng niu những vật ấy trong đêm tối,cô nhớ tới hoàng tử và nhất quyết phải đi thăm hoàng tử,lúc này chàng đang đau nặng,tính mệnh nhiều phần nguy ngập!
Và XX lại ra chiếc xe trắng ngà với con ngựa sắc trắng đợi cô trước thềm nhà,cô ra đi không thấy có chút gì thắc mắc.XX lên xe như từng quen lắm rồi với công việc cầm cương cho ngựa chạy.Chiếc xe đi như bay trong đêm tối,vó ngựa khua dồn dập trên đường làng quanh co trên các đường hẹp rồi ra đường cái quan.Trời trong êm,gió nhè nhẹ nhưng xe đi nhanh lắm,gió hất ngược tà áo choàng của cô lại phía sau,những sợi tóc dài căng theo gió.XX lâng lâng với những ý tình thật rào rạt,hoàng tử đang đợi cô,hoàng tử đang chờ cô đến cứu chữa! Trong đêm hôm nay,hoàng tử có ngủ được không,hoàng tử của cô!
Xe băng băng theo ngựa chạy quen đường,đồng rộng lướt lướt bên đường,rồi làng mạc,thành phố qua,xe ch.ay chẳng mấy chốc đã về đến kinh đô,trong đêm tối thành không đóng cửa,xe vượt qua cửa thành như gió cuốn,quân canh giữ cửa thành như chẳng hay biết.Xe quanh co trên đường dẫn tới hoàng cung,rồi vào cung hoàng tử vượt qua những vườn hoa rực rỡ,hương thơm ngào ngạt,xa xa đã thấy cung hoàng tử sáng đèn,xe gấp rút tới trước cửa cung thì dừng lại.XX khoan thai bước xuống xe,nàng đi thẳng qua cửa cung,vào tiền sảnh không cần có người dẫn lối,cô tới trước khung cửa lớn đóng kín,cô giơ tay mở cửa tim hồi hộp,sau cánh cửa lớn này là phòng nghỉ chữa bệnh của hoàng tử,chàng ở đấy,và chắc là đang thiêm thiếp trên giường bệnh.Cô mở cửa bước vào,trong phòng đèn sáng,im lặng,cô nhận ra ngay hoàng tử đứng bên cửa sổ,chàng đang nhìn ra khu vườn trước cửa cung,hoàng tử đứng đấy khỏe mạnh,không có gì tỏ ra hoàng tử đang đau ốm!
XX khựng bước,cô bối rối qúa chừng,trong một thoáng cô không biết phải xử sự ra sao?Hoàng tử đứng kia,rất khoẻ mạnh,không đau ốm gì! Như thế là thế nào? Ở chỗ cửa sổ,hoàng tử nhận biết hết thảy nhưng chàng không thể cử động tay chân được.Từ lúc hoàng tử nghe tiếng chân đến lúc bước chân dừng lại chỉ là một khoảng khắc rất ngắn ngủi,chàng bấn loạn trong tâm hồn,cố vận hết tinh thần để quay lại nhưng vẫn không được,hoàng tử nghẹn ngào.
Tiếng chân dừng lại im lặng một lát,rồi hoàng tử lại nghe có tiếng chân bước đi vội vã,tiếng cửa đóng lại hoàng tử vận hết sức tinh thần,chàng bật thét lớn lên:
Đdứng lại!
Tiếng thét dữ dội,hốt hoảng,vang dội trong căn phòng,cùng với tiếng thét hoàng tử cử động được tay chân,chàng vội vàng chạy ra cửa.Tiếng thét ấy nghe rất lớn ở tiền sảnh,sĩ tốt đang bình thản bước đi trên thềm,cây giáo dài trong tay,chợt nghe tiếng thét thì dừng ngay bước.Người lạ bước nhanh qua tiền sảnh ra trước thềm,tức thì cây gíao dài giơ ngay ra ngáng ngang đường,quân canh cũng qúat:
-Ai? Đứng lại!
Hoàng tử kịp mở cửa,chàng thấy tà áo khoác rộng màu nâu thật mịn dưới ánh đèn rực rỡ vẫn đi thẳng,cây giáo của người lính bị hất tung đi mạnh lắm,lưỡi giáo thép loáng lên một vạch,và người lính bắn ra xa ngã xuống.Hoàng tử gấp rút chạy đuổi theo chiếc áo khoác,chàng tới giữa tiền sảnh thì chiếc xe lạ đã chuyển bánh! Chớp mắt,chiếc xe vùn vụt trên con đường quanh co trong vườn hoa rộng,đèn trong vườn soi rõ tà áo người lạ bay ngược lại phía sau và một dải tóc dài! rồi chiếc xe mất hút vào bóng tối!
Hoàng tử tần ngần trước thềm,trong đầu chàng suy nghĩ nhiều lắm.Chàng vẫn không trông rõ mặt người con gái mới tới,nhưng hình ảnh cùng tất cả mọi vật đều đúng là hình ảnh,chiếc xe,con ngựa và nhất là tà áo khoác màu nâu thật mịn của nàng,nhất định vẫn là cô gái ngày nọ.Nhìn trở lại,hoàng tử thấy người lính canh đang lóp ngóp cố đứng lên.Hoàng tử bước tới,chàng hỏi:
-Tại sao ngươi lại bị ngã?
Người lính vội vàng nghiêm chỉnh,vẻ mặt đau đớn thưa:
-Bẩm hoàng tử,tôi nghe có tiếng qúat,quay lại thấy có bóng người từ trong cung hoàng tử vội vã đi ra,tới ngăn lại thì bị hất tung mạnh qúa,ngã xuống là tôi không biết gì nữa!
-Ngươi có nhìn thấy người lạ ấy mặt mũi ra sao không?
-Thưa hoàng tử,tôi không trông thấy rõ! Nhưng thoang thoáng thấy người ấy là một người con gái,mặt mũi như thế nào thì không trông rõ!
Hoàng tử đầu cúi xuống chàng trở lại cung suy nghĩ,rồi ra lệnh gọi ngay Dục Đông.Vừa thấy Dục Đông,hoàng tử thuật lại tất cả cho ông ta nghe mọi việc,Dục Đông nhíu mày suy nghĩ rồi thưa:
-Thưa hoàng tử ta nên gấp rút tới ngay Linh Xuân càng sớm càng tốt,đuổi theo chiếc xe ấy không kịp nữa,nhưng ta cố tìm dấu vết của người con gái ấy xem sao!
Hoàng tử khen phải,lập tức chàng ra lệnh cho Dục Đông lấy ngựa,một mặt hoàng tử cho người tín cẩn thật mau lẹ báo vào cung cho công chúa Ngàn Thương hay.Công chúa đang đêm được tin,cho người trình hoàng tử biết:hoàng tử nán lại đôi chút,công chúa cùng đi với hoàng tử! Nghe trình như vậy,hoàng tử thấy khó xử,không để công chúa cùng đi thì có thể sinh nhiều việc phiền hà.Cuối cùng,hoàng tử cũng phải đem công chúa đi cùng,bởi vì lúc hoàng tử quyết định ra đi,cũng là lúc công chúa đã tới nơi,nàng cải trang làm nam tử và cưỡi con ngựa hoa mơ thật cao lớn.Thế là trong bóng đêm,ba con ngựa rời hoàng cung,lính canh chỉ được biết lệnh của Dục Đông:đem lệnh của hoàng cung đi gấp,phải canh gác cẩn mật không cho ai ra vào cung hoàng tử.
XX rời hoàng cung,nàng giục ngựa sải vó đi như vũ bão,trong đêm tối con ngựa sắc trắng kéo chiếc xe trắng như ngà băng băng theo đường cũ trở lại làng Linh Xuân,xe rầm rập lăn bánh trên đường làng,vó ngựa khua như đập vỡ không gian yên tĩnh.Tiếng bánh xe lăn,tiếng vó ngựa đêm nay nghe chát tai,giục giã chó sủa vang vang khắp xóm,người người chợt giật mình thức giấc không biết có việc gì xảy ra! Tiếng động mất hút về phía suối Xuân Trường,chó bớt sủa,làng dần dần yên tĩnh l.ai,vài người bạo dạn hiếu kỳ cầm gậy ra đường xem có việc gì,gặp nhau họ hỏi nhau rồi bàn tán đôi điều,không ai biết có việc gì vừa xảy tới,nhưng ai cũng bảo là có nghe tiếng chân ngựa chạy,tiếng bánh xe lăn rầm rầm,không biết xe ngựa ấy đi về hướng nào,và ở làng làm gì có ai đi xe ngựa,bảo là xe ngựa của khách đường xa cũng khó nghe,có ai lại đi qua làng trong đêm khuya khoắt như thế này?
Người ta bàn tán còn chưa dứt,đã lại nghe có tiếng vó ngựa giục ở xa xa,tiếng chó sủa văng vẳng,họ nhìn nhau ngạc nhiên.Tiếng vó ngựa l.ai gần như có vẻ gấp rút lắm.Không ai bảo ai,mọi người vội lánh vào những nơi kín đáo,đợi xem.Chẳng mấy chốc,họ thấy ba con ngựa từ đường quan lộ rẽ vào làng,theo con đường chính băng băng chạy đi,ba con ngựa chạy hàng một không biết ba người lạ là ai.Chớp mắt,ba ngựa quanh co rồi theo con đường lớn kéo lên dốc,tiến đến vùng suối,tiếng vó ngựa nghe rõ mồn một.Dân làng bảo nhau băng đồng,đi đường tắt kéo lên vùng suối xem có việc gì.Họ thấy ba con ngựa còn dậm vó,thở phì phì trước sân nhà ba chị em,loáng thoáng có tiếng người và trong nhà có an''h đèn,họ bảo nhau kéo cả vào,lúc ấy trong làng nhiều người đã thức giấc.
Trước sân,ba khách lạ mặc áo dạ hành nhưng lại rất sang trọng,không có vẻ gì là những người đi đường tầm thường,không phải là người ở thật xa tới đây.Ba người khách ấy gọi cửa,trong nhà ra đón,chỉ có một người tới hỏi thăm,người ấy nói chuyện hồi lâu với chủ nhà rồi cả ba lại lên ngựa ra đi.Dân làng nghe chỦ nhà kể là:Ba người là quân cấm vệ đuổi theo một chiếc xe ngựa lạ,chiếc xe ấy tới đây thì mất hút,họ hỏi xem ở đây có biết chiếc xe ấy không.Ba người lại lên ngựa,họ đi quanh quanh để tìm dấu vết chiếc xe,nhưng không có dấu vết gì,trên quan lộ cũng không có dấu vết bánh xe.Dân làng nói rằng:có nghe tiếng ngựa chạy,tiếng bánh xe lăn rầm rập,xe chạy quanh trong làng rồi ra phía đầu dốc,hướng suối Xuân Trường thì mất hút,lúc ấy chó sủa vang,và họ kéo nhau ra phía ấy xem có gì lạ.Ba người khác nghe dân làng thuật lại,hỏi thêm ít điều nữa,họ tần ngần rồi lên ngựa rời làng ra quan lộ.