Cơm nước xong, Thanh Lam với Lan nhi trở về phòng nói chuyện một hồi, bỗng thấy Thạch Mộ chạy vào bảo Lan nhi rằng:- Lan cô nương, bên, bên ngoài có khách tới, ông bà bảo mời cô ra ngoài ấy đấy.Lan nhi ngạc nhiên hỏi lại:- Khách nào tới thế?Thạch Mộ đáp:- Già cũng không rõ là ai, chỉ thấy mẹ cô nương bảo già vào gọi cô thôi.Lan nhi chẩu mồm, quay đầu lại vừa cười vừa dặn bảo Thanh Lam rằng:- Lam đại ca đợi em chốc lát, em sẽ trở vào ngay.Nói xong, nàng cùng Thạch Mộ đi liền. Vừa ra tới sau bình phong nàng đã nghe thấy người cha cười ha ha nói:- Kỳ huynh khách khứa quá Vương Ốc Tản Nhân khét tiếng trong võ lâm từ lâu, đệ muốn mời còn sợ mời không tới, bây giờ huynh chịu đăng lâm như vậy, thật ngu phụ thấy hân hạnh vô cùng, mời huynh lại đây ngồi, nhà ở trên rừng rú này giản dị và chật hẹp lắm, mong huynh đừng chê cười, còn vị lệnh cao túc này cũng mời ngồi xuống hà tất phải khách khứa như thế làm chi?Nàng lại nghe thấy tiếng một người rất lớn vội đáp:- Không dám.Nàng nghe nói ngẩn người ra, vì nàng biết người khách tới đây chính là Vương Ốc Tản Nhân Kỳ Thiên Hành, nàng liền nghĩ thầm:- “Ô, nguy tai! Lam đại ca đã chặt gãy hai cái móc ở trên bánh xe Độc bang luân của y, ta lại cho y biết mình ở trên núi Thác Thành này không ngờ y tới vấn tội chóng đến thế. Việc đã xảy ra như vậy ta đành phải đánh liều ra gặp y, việc gì đã có cha đỡ đầu cho còn sợ gì chúng. Huống hồ hôm đó lỗi ở đồ đệ của y trước. Hừ, thế mà y lại còn ló mặt đến núi Thác Thành này vấn tội nữa.”Nghĩ tới đó, nàng không hãi sợ gì cả nghinh ngang đi ra luôn.Quả nhiên nàng thấy trên khách sảnh có một ông già mặt mũi rất kỳ lạ mình mặc áo bào xanh đang ngồi ở đó, bên cạnh y có một thanh niên bôi son đánh phấn chính là Lạt thủ Lang quân Ôn Hoàng tên ấy trợn xoe đôi mắt lên nhìn mình.- Lan nhi, con mau chào Kỳ bá bá với Ôn thế huynh đi.Lan nhi vênh váo vào gượng chào một tiếng:- Kỳ bá bá.Nhưng nàng không thèm đếm xỉa đến Ôn Hoàng, cứ thủng thẳng đi tới sau Thiên Lang và Thiên Hồ.Kỳ Thiên Hành quay lại hỏi:- Đồ nhi có phải cô bé này không?Ôn Hoàng gật đầu đáp:- Còn một người con trai nữa.Thiên Hồ nhìn con gái mình với thầy trò Thiên Hành trong lòng thắc mắc vô cùng, Thiên Lang lại tưởng tính người con gái mình cũng như mọi ngày không biết lễ phép gì hết, liền cau mày lại vừa cười vừa nói với Thiên Hành:- Tiểu nữ ngày thường được mẹ nó nuông chiều quen, nên không biết lễ phép gì cả, mong Kỳ huynh đừng chê cười nhé.Thiên Hành gật đầu tủm tỉm cười đáp:- Hay lắm, lệnh ái đã có Phu lão ca với Phu đại tẩu dạy bảo cho, tất nhiên là cao minh hơn người rồi.Thiên Lang không hiểu gì cả nên không biết ý nghĩa lời nói của Thiên Hành, vì vậy cứ khiêm tốn xin lỗi luôn mồm hoài.Dù sao Thiên Hồ cũng khôn ngoan hơn, nên đã nghe ra ý nghĩa lời nói của đối phương, và đoán chắc bên trong thể nào cũng có việc gì đây?Vì vậy bà ta vội đỡ lời:- Kỳ đại ca ở khoảng núi bên đối diện kia mấy chục năm nay chưa hề xuống núi bao giờ. Lần này hai hiền sư đồ cùng đăng lâm như vậy, chắc thế nào cũng có việc gì chỉ giáo phải không?Thiên Hành đưa mắt nhìn hai vợ chồng Thiên Hồ một cái rồi đột nhiên cười ha hả lớn tiếng đáp:- Đại tẩu nói rất phải, không có việc gì thì thầy trò chúng tôi không dám tới quấy nhiễu thực...Nói tới đây, y ngừng giây lát, ngó nhìn bốn xung quanh một hồi, rồi y nói tiếp:- Phù huynh còn một vị lệnh cao đồ nữa, sao không mời cả vị ấy ra đây để đệ được tiếp chuyện?Thiên Lang nghe thấy Thiên Hành nói như thế, ngạc nhiên vô cùng, bụng bảo dạ rằng:- “Chẳng lẽ Hầu Trường Thắng có điều gì làm mếch lòng lão quái vật này chăng?”Nghĩ như vậy, y liền cười trả lời rằng:- Tiểu đồ có việc vừa hạ sơn.Thiên Hành cười nhạt hai tiếng nói tiếp:- Nếu vậy Phù huynh có ý che chở lệnh đồ phải không?Thiên Lang tính nóng như lửa, thấy đối phương nói một cách hàm hồ như vậy, không sao nén được lửa giận, liền biến sắc mặt và đứng ngay dậy lớn tiếng quát hỏi lại:- Kỳ huynh, chúng ta giao hảo với nhau mấy chục năm trời, xưa nay không có chuyện gì xích mích với nhau cả. Nếu hôm nay huynh không nói rõ đầu đuôi câu chuyện ra sao mà cứ bảo vệ bênh tiểu đồ hoài thì đệ...Thiên Hành cũng giận dữ đứng ngay dậy. Không khí trong khách sảnh nhất thời gay cấn vô cùng.Thấy hai người cùng đứng lên, Thiên Hồ cũng vội đứng dậy xen ngay vào giữa và nói:- Có việc gì xin Kỳ đại ca nói rõ cho vợ chồng chúng tôi hay?Thiên Hành sa sầm nét mặt lại, lạnh lùng đáp:- Có thực không biết chuyện, hay là đại tẩu muốn làm nhục Kỳ mỗ?Vợ chồng Thiên Lang nghe thấy Thiên Hành nói càng thắc mắc thêm, cùng đồng thanh hỏi lại:- Quả thật ngu phu thê không hay biết gì cả, nếu tiểu đồ có điều gì xúc phạm Kỳ huynh, xin cứ cho vợ chồng chúng tôi biết rõ chuyện?Lan nhi thấy vậy kinh hãi thất thanh la lớn một tiếng vì nếu Thanh Lam không buông trường kiếm nhảy về phía sau, thì thể nào cũng bị Hắc Sát chưởng của đối phương đả thương.Đang lúc ấy đột nhiên nghe thấy hai tiếng kêu “coong coong” và thấy hai người cùng nhảy lui về phía sau, bỗng một người loạng choạng ngã ngửa người ra đất.Nàng vội chạy lại nhìn tưởng là Thanh Lam đã bị đối phương dùng Hắc Sát chưởng đả thương ngờ đâu người đó lại là Ôn Hoàng.Thì ra vừa rồi Ôn Hoàng đã khoá được trường kiếm của đối phương đồng thời còn giữ tay trái dùng Hắc Sát chưởng nhằm vai của địch thủ mà tấn công xuống thì bỗng nghe thấy hai tiếng “coong coong”, và tay của y nhẹ hẳn vội nhảy lui về phía sau cúi đầu nhìn liền mất hồn vìa vì Ngọc Băng Luân là báu vật của sư môn, người trên giang hồ chỉ nghe cái tên cũng khiếp đảm rồi, nghe nói làm bằng gân ngọc vạn năm, ngày thường tha hồ y dùng bảo đao kiếm bổ chém mà cũng không suy chuyển mảy may ngờ đâu bây giờ đã bị kiếm của đối phương làm gãy hai cái móc. Bánh xe này là khí giới khiến sư phụ mình nổi danh...Y nghĩ tới đó bỗng thấy vai bên phải mình tê tái, liền cúi đầu xuống nhìn. Thì ra vai của y đã bị mũi kiếm của đối phương rạch một đường dài ba tấc, máu rỉ đen như mực. Y thấy máu đen, rùn mình kinh hãi, rõ ràng trường kiếm của đối phương chặt gãy hai cái móc rồi lại rạch vào vai mình, như vậy có khác gì là mình trúng phải chất độc của Bách xa độc không?Chỉ trong nháy mắt Ôn Hoàng đã thấy nửa người tê tái và chất độc càng lan tràn thêm, y vừa sụp xuống đưa tay trái về sau xé mảnh áo và móc túi lấy ra một lọ thuốc ra đổ vào mồm nuốt một chút rồi đổ ra lòng bàn tay rịt vào vết thương và nhắm mắt dưỡng thần.Thanh Lam không ngờ Thất Tinh kiếm của mình có oai lực như vậy. Độc bang luân là khí giới khét tiếng trong võ lâm mà cũng bị bảo kiếm của mình chém gãy, nên nhất thời chàng cứ đứng ngẩn ra.Lan nhi từ từ đi tới cạnh chàng khẽ hỏi:- Lam đại ca, bảo kiếm của đại ca sắc bén thật, ngay cả Độc bang luân cũng bị kiếm của đại ca chặt gãy hai cái móc.Nói xong, mắt nàng chớp nháy mấy cái và nói tiếp:- Ủa, Lam đại ca kiếm của đại ca còn tẩm chất độc nữa phải không?Thanh Lam lắc đầu đáp:- Không đó là....Lan nhi vội cướp lời nói:- À, tiểu muội biết rồi kiếm của đại ca chặt gãy hai móc ở bánh xe của y, đó là chất độc của bánh xe dính phải. Hừ! Đáng lắm. Ai bảo sư phụ mi lại tẩm thuốc độc vào bánh xe hại người như thế, thật là gậy ông mà đạp lưng ông có khác.Ôn Hoàng uống xong thuốc giải độc của sư môn tất nhiên chất độc trong người y tiêu giải rất nhanh, rồi y cầm bánh xe đó lên tung mình nhảy lên hậm hực nhìn hai người và quát lớn:- Tiểu cẩu ngươi là môn hạ của ai, có giỏi cho ta biết tên đi, quả đất tròn thế nào cũng có ngày gặp nhau.Thanh Lam không thèm đáp, nhưng Lan nhi đã đỡ lời:- Anh ấy là Giang Thanh Lam, còn bổn cô nương là Lan nhi, nếu ngươi không phục cứ việc tới Như ý Lãnh núi Thách Thành sẽ thấy bổn cô nương liền.Ôn Hoàng nghe thấy nàng nói núi Thách Thành, Lãnh Như ý liền biến sắc mặt cười khinh nói tiếp:- Được, các ngươi đã là môn hạ của hai vị lão tiền bối ở núi Thách Thành thì Ôn Hoàng này hãy tạm từ biệt trước.Nói xong, y quay mình đi luôn.Chờ Ôn Hoàng đi rồi Lan nhi nhìn Thanh Lam tủm tỉm cười nói tiếp:- Lam đại ca, chúng ta đến tảng đá đằng kia ngồi nghỉ ngơi nhé, tiểu muội có nhiều chuyện muốn thưa cùng.Thanh Lam nghe nói trong lòng hơi kinh hoảng quay đầu lại trông thấy mặt nàng rất ngây thơ và có một sức hấp dẫn rất mạnh, nên chàng đành phải nghe theo, rồi hai người cùng sát cánh đi tới phía tảng đá.Lan nhi cao hứng vô cùng, mặt tươi như hoa và nàng lại rất hoạt bát, vừa nhảy nhót tới trước tảng đá nàng dùng khăn tay phủi bụi một hồi, rồi kéo Thanh Lam ngồi xuống, và vừa cười vừa hỏi:- Tối hôm đó tiểu muội ở trong khách điếm đợi chờ đại ca đến trời sáng tỏ mà không thấy đại ca về, tiểu muội lo đến chết đi được, sau đi kiếm Hầu sư ca mới hay đại ca bị tên hòa thượng đánh trúng một chưởng và được người ta cứu đi rồi. tiểu muội đi khắp nơi tìm kiếm cũng không thấy đại ca. Lam đại ca, chẳng hay hôm đó đại ca đi đâu thế?Thanh Lam nghe thấy nàng nói như thế liền gọi:- Hiền đệ...Chàng nói tới đó mới biết mình lỡ lời liền nói tiếp:- Tôi hồ đồ thật, cứ tưởng hiền muội là con trai, từ giờ trở đi, tôi sẽ không như thế nữa.Lan nhi tủm tỉm cười đáp:- Đại ca cũng đừng gọi tồi là hiền muội nữa, vì chữ muội ấy nghe không hay, từ giờ trở đi đại ca cứ gọi tôi là Lan nhi được rồi và không phải là chữ Lan có ba chấm thủy đâu, đó là tiểu muội lừa dối đại ca đấy, thực sự tên Lan của tiểu muội là hoa lan, xưa nay cha mẹ của tiểu muội cứ gọi tiểu muội là Lan nhi.- Được, từ giờ trở đi tôi sẽ gọi hiền muội là Lan nhi vậy.- À, Lam đại ca vẫn chưa cho Lan nhi biết hôm đó Lam đại ca được ai cứu thoát nạn vậy.- Người đó hiền muội cũng được gặp một lần rồi, chính là người tối hôm đó bảo chúng ta chạy mau đi ấy.- Y là Hắc Y Côn Luân Ma Lạc, sau Lan nhi mới biết tên tuổi của y trên giang hồ rất lừng lẫy, sao rồi thế nào nữa.- Lan nhi đừng phá bĩnh để tôi nói cho mà nghe.Tiếp theo đó chàng liền kể cho Lan nhi nghe, mình ở biệt thự của họ Thôi dưỡng bịnh thế nào, sau lên tửu lầu gặp Hoa Di Lạc và Hầu Trường Thắng ra sao, mình trốn vào trong hang động may mắn gặp đại sư bá Không Không.Lan nhi càng nghe càng hào hứng, lại hỏi tiếp:- Thế ra trong ba tháng nay, đại ca núp trong hang động luyện võ công, thảo nào vừa rồi Lạc Thủ Lang Quân dùng Hắc Sát chưởng tấn công mà đại ca không thèm đếm xỉa gì hết.Nói tới đó nàng ngửng mặt lên hỏi tiếp:- Lam đại ca, Hồng Tuyến cô nương là người thế nào của đại ca?Thanh Lam không ngờ Lan nhi đột nhiên hỏi tới vấn đề đó chàng ngẩn người ra giây lát và đáp:- Hồng Tuyến cô nương chính là nữ thư ký riêng của dượng tôi.- Năm nay cô ấy bao nhiêu tuổi, mặt có đẹp không?- Hồng Tuyến cô nương lớn hơn Lan muội muội bốn năm tuổi còn mặt của cô ta thì giống hệt nàng Hồng Tiếu mà tối hôm đó Lan nhi đã trông thấy rồi.- Ủa,đẹp như thế hử Lam đại ca, cô ấy đối với đại ca có tử tế không?Thanh Lam thấy Lan nhi hỏi như vậy, u oán thở một tiếng rồi đáp:- Tuy chúng tôi cùng ở trong một phủ, nhưng ít gặp mặt nhau lắm. Nàng biết võ công mà mãi đến gần đây tôi mới hay. Hà, Lan nhi hỏi thế để làm chi?Lan nhi xua tay hai cái, rồi đáp:- Tôi thích hỏi, tại sao cô ta lại biếu Thất Tinh kiếm cho đại ca?Thanh Lam thấy nàng như vậy, ngẩn người ra giây lát, không biết trả lời như thế nào cho phải, nên chàng chỉ cười khì và trả lời rằng:- Nàng là sư muội của Hắc Y Côn Luân đấy, lúc Hắc Y Côn Luân chạy lại cứu tôi thì trường kiếm của tôi đã mất, có lẽ nàng đã trông thấy Thất Tinh kiếm của Điền Thừa Tự và thuận tay lấy luôn, rồi nhờ sư huynh của nàng đem biếu cho tôi.Bất đắc dĩ chàng mới phải đặt điều nói như thế, Lan nhi tưởng là thật, gật đầu vừa cười vừa nói tiếp:- Lam đại ca phải nên cám ơn cô ta mới được, thanh kiếm này tốt lắm.Nói tới đó nàng bỗng trợn to đôi mắt chớp nháy một cái và hỏi tiếp:- Lam đại ca bảo nàng là sư muội của Hắc Y Côn Luân, như vậy nàng cũng là đồ đệ của Côn Luân lão nhân ư?Thanh Lam thấy nàng nói như thế kinh ngạc vô cùng vội hỏi:- Lan nhi nói Côn Luân lão nhân ấy có phải là Kiếm Thần không?- Sao lại không phải, gần đây Hắc Y Côn Luân tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, võ công lại cao siêu khôn lường nên ai ai cũng đoán chắc y là môn đệ của Côn Luân lão nhân, đại ca vừa nói chị Hồng Tuyến là sư muội của Hắc Y Côn Luân, như vậy, chị ấy chả là môn hạ của Côn Luân lão nhân là gì?Thanh Lam nghe thấy Lan nhi nói như thế, liền liên tưởng đến ngày thầy đồ Thư thấy sử dụng thế “Càn Khôn Nhất Kiếm” và có nghi ngờ kiếm pháp đó là của Thần Kiếm Côn Luân lão nhân truyền cho, có lẽ đó cũng là một trong Càn Khôn Bát Đại thức của Côn Luân lão nhân cũng nên.