Quí vị độc giả đôi lúc nói với tôi rằng "Dave, là một nhà báo chuyên nghiệp, công việc của anh đòi hỏi phải xử lí một lượng thông tin khá lớn và đều đặn hàng tuần. Vậy tại sao anh không cắt lấy một kiểu tóc cho ra hồn." Ðiều mà độc giả thật sự muốn hỏi, tất nhiên, là: Làm thế nào để tôi có được bài viết với độ chính xác cao như vậy, ngày này qua ngày khác, 54 tuần mỗi năm? Câu trả lời là: Tôi dùng máy vi tính. Máy tính cho phép tôi làm việc năng suất hơn. Chẳng hạn tôi cần phải viết BOOGER BOOGER BOOGER BOOGER BOOGER. Ðể hoàn thành công việc này vào cái thời chưa có máy tính, tôi phải gõ chữ ''BOOGER'' năm lần bằng tay. Nhưng ngày nay với sự trợ giúp của máy vi tính, tất cả những gì tôi phải làm là gõ chữ đó một lần thôi; sau đó chỉ cần nhấn và giữ phím chuột bên trái trong khi di chuột sao cho con trỏ chuyển động phủ qua chữ mà tôi cần chọn, sau đó nhả phím chuột ra, đưa vị trí con trỏ vào vị trí mang nhãn ''Edit'' ở ''Menu Bar'', nhấn phím chuột bên trái để hiện ra ''Edit Menu''; sau đó đưa con trỏ và vị trí lệnh ''Copy'' rồi nhấn phím chuột bên trái; sau đó chuyển con trỏ đến vị trí chèn đoạn chữ mà tôi đã chọn và nhấn phím chuột bên trái; sau đó lại đưa con trỏ quay lại vị trí mang nhãn ''Edit'' ở ''Menu Bar'' và nhấn phím chuột bên trái để hiện ra ''Edit Menu''; sau đó chuyển con trỏ đến lệnh ''Paste'' và nhấn phím chuột bên trái bốn lần; rồi cuối cùng như một người Pháp, tôi thốt lên ''Voilà!'' (dịch nghĩa từng từ là ''Ðau tay quá!''). Nếu quí vị muốn đạt được hiệu năng như vậy trong công việc, hãy mua một chiếc máy vi tính cùng kiểu với chiếc máy mà tôi đang dùng, đó là máy tính ''DOS'' (''DOS'' là thuật ngữ tin học, nghĩa là ''ROM''). Loại máy vi tính phổ biến khác là máy ''Apple''. Quí vị không nên mua loại máy ấy, bởi vì đấy là loại máy tính Tuyệt đỉnh Dành cho Thế hệ Mới mà quí vị chỉ cần cắm điện vào là dùng được ngay. Ðiều đó có nghĩa là quí vị không kịp có thời gian tận hưởng cái gọi là những sảng khoái khi được sở hữu một máy vi tính, trong đó bao gồm thời gian làm đủ mọi cách để máy chạy. Về điểm này thì loại máy ''DOS'' rất tuyệt. Nói chung nó vượt quá khả năng nhận thức của một người bình thường. Hệ ''DOS'' được Bill Gates sáng chế. Bây giờ Bill là một trong những người giàu có nhất thế giới - giàu hơn cả nữ hoàng Elizabeth, giàu hơn cả những thợ chuyên nghiệp sửa chữa hệ truyền động của ô tô. Và quí vị có biết tại sao không? Ðó là vì Bill là người duy nhất trên quả đất này hiểu biết về ''DOS''. Hàng ngày anh ta nhận được hàng loạt những cú điện thoại bạc triệu như sau: Tổng Giám đốc: Tất cả hệ thống Tài chính Kế toán toàn cầu của hãng chúng tôi bị tắc tịt rồi. Bất kể chúng tôi gõ lệnh nào vào, máy tính chỉ trả lời: "AI MÀ BIẾT ĐƯỢC (thở dài) ''DOS''." Bill Gates: Ha ha! Tôi thấy vấn đề đã khá nghiêm trọng rồi đấy. Tổng Giám đốc: Chúng tôi sẽ trả ông 17 triệu Mĩ kim, chỉ xin ông cho biết biện pháp khắc phục. Bill Gates: Tốt! Hãy nhấn phím ''Num Lock''. Tổng Giám đốc: Như vậy là ổn rồi. Xin chân thành cám ơn. Chúng tôi đang gửi ngân phiếu đến cho ông. Chiếc vi tính của tôi hiện nay, ngoài ''DOS'' ra, tôi còn cài ''Windows'' - một phát minh khác cũng của Bill Gates. ''Windows'' được thiết kế với tư tưởng bảo mật cao, sao cho có thể cản phá mọi kế hoạch của một số người dùng có khả năng ''vượt qua'' rào chắn ''DOS''. Phải là một chuyên gia sừng sỏ trong lò máy tính mới có thể điều khiển được ''Windows''. Tôi đã từng phải mất không biết bao nhiêu giờ đồng hồ để làm cho ''Windows'' đồng ý thực hiện những thao tác xử lí số liệu cơ bản nhất, ví dụ chạy chương trình ''Máy bay Chiến đấu F-117A''. Quí vị biết không, tôi phải tự mình, bằng chính đôi tay của mình, sửa đổi từng dòng đặc tính trong ''WIN.INI'' và ''CONFIG.SYS''. Có thể quí vị không cho rằng điều đó là ghê gớm, nhưng tôi dám quả quyết rằng đó là một bài toán xử lí số liệu phức tạp bậc nhất. Albert Einstein đã chết trước khi giải xong được bài toán đó. ("Khoan đã," đó là những lời cuối cùng của ông, "phương trình của tôi bị xoá mất rồi! Nó vẫn là ''E'' bằng gì gì đó...") Tôi không phải là người duy nhất sử dụng máy tính của ông vào mục đích chủ yếu là ''lừa gạt'' chính máy tính của ông ấy. Có hàng triệu người khác cũng thế. Tôi biết được như vậy là nhờ vào Internet, một mạng máy tính khổng lồ có phạm vi toàn cầu, gồm những người làm máy tính thông minh, đầy nhiệt huyết - ý tôi muốn nói ở đây là "những kẻ không cần đời". Chúng tôi không cần. Chúng tôi đã có nhau, biết nhau qua Internet để hình thành một không gian gọi là Cyberspace. Trong khi những người bình thường như quí vị đang mải tốn hàng giờ đồng hồ xem những chương trình nhạt nhẽo vô vị trên ti vi ("Dave''s World", tối thứ Hai hàng tuần, kênh CBS địa phương) thì chúng tôi đang ở trên Cyberspace và trao đổi với nhau một cách cởi mở và thoải mái những điều cấm kị nhất, tế nhị nhất và - vâng - giật gân nhất về những chi tiết ''CONFIG.SYS'' của quí vị. Quí vị có thể chưa hình dung được điều đó xảy ra như thế nào. Tôi thường đều đặn kết nối với một nhóm trên Cyberspace mà giữa họ luôn có những trận chiến nóng bỏng (chuyện này tôi không bịa tí nào). Sau khi trao đổi nhiều thông điệp châm chích, khó chịu và đôi khi giận dữ, một số người đã cố gắng tìm cách thay đổi những dòng trong ''CONFIG.SYS'' của người khác sao cho sau đó họ có thể qua Internet cho đối thủ một cú đấm vào mặt. Cuộc chiến đã kéo dài mấy tháng nay theo cái lối opera xà phòng ấy và tôi cũng bị ảnh hưởng. Hàng ngày tôi vẫn thường vào mạng để xem những vị cầm đầu đang có ý kiến gì. Có thể quí vị cho rằng đó là một việc làm kì quặc nhưng tôi không ngại gì hết. Tôi thích sống ở không gian Cyberspace, mà ở đó không ai nhìn thấy được kiểu tóc của tôi.