Giang bước đến ngồi kế bên Bạch Đàn, giọng anh trống không. - Vẫn còn giận Đại à? Cô lừng khừng: - Không phải là giận, đơn giản là hết thích chơi với Đại nữa rồi. Giang nheo mắt cười: - Nếu không biết người và chỉ nghe cách nói tôi tưởng em là một con bé lọc lõi, sành sõi chuyện yêu đương lắm chứ. Bạch Đàn đỏ mặt: - Anh nghĩ vậy, tôi có nói gì đâu nào. Giả lơ như không biết cô đang sùng, Giang kể: - Hôm qua tôi đã đến nhà Đại vì ba tôi về. Tôi có gặp học trò cưng của em. Dạo này trông hắn phờ phạc vì chăm học và chăm lo chạy giấy tờ mướn đất gì đó, trông cũng tội. Tim Bạch Đàn thắt lại khi nghe Giang nói đến chuyện mướn nhà, mướn đất. Vậy mà Bích Đông cứ theo lảm nhảm bên tai cô rằng: "Đại bị vu khống. Bạch Đàn không cho anh cơ hội phân trần mà cứ khăng khăng bắt anh ta nhận chuyện không có, thật là vô lý". Bây giờ còn chối nữa thôi? Bạch Đàn vờ như không quan tâm, cô lững lờ nói: - Anh ta mướn nhà chi vậy? Bộ ba anh đòi căn nhà ấy lại cho anh hả? - Làm gì có, Đại mướn để cưới vợ. Dù đã chuẩn bị tinh thần để nghe trả lời, Bạch Đàn vẫn không giữ được bình tĩnh cô run rẩy: - Thật không? Nhìn gương mặt tái đi của Bạch Đàn, Giang cố tình kéo dài giọng: - Dĩ nhiên là... không. Tôi đùa thử xem trái tim em thế nào. Ai ngờ nó vẫn còn biết xúc động trước một người nó đã hết thích. Bạch Đàn chống chế: - Tôi chỉ ngạc nhiên thôi chớ làm gì phải xúc động. - Vậy sao? Có một bài thơ mang tựa là "khi biết yêu người ta bắt đầu nói dối", em đọc chưa nhỉ? Bạch Đàn nhìn lên cây mận: - Đừng nói chuyện thơ với thẩn với tôi. Tôi chúa ghét những thứ vớ vẩn ấy. Giang cười cười: - Thế em không muốn biết Đại mướn nhà làm gì hả? Bạch Đàn thản nhiên: - Tò mò là thói quen của phụ nữ kia mà. - Nếu muốn biết để thỏa mãn... thói tò mò, tôi không nói đâu. - Nếu anh nói, tôi lại được nghe thêm vài chuyện dối nữa của Đại chớ hay ho gì. - Chả lẽ hắn từng nói dối em nhiều lần? Bạch Đàn căm phẫn: - Không phải nhiều lần mà toàn bộ những lời của Đại đều giả dối. Giang nheo nheo mắt: - Chắc hai người hiểu lầm nhau, dù gì Đại cũng là em tôi, hắn không tệ vậy đâu. Bạch Đàn mai mỉa: - Hôm nay anh chịu nhận bà con rồi sao? - Thì cũng như em và bác Bá. Không chấp nhận thực tế ấy vẫn tồn tại kia mà. Tối nay tôi sẽ đưa mẹ đến gặp ba, em có nhắn gì với Đại không, tôi nhắn dùm cho. Tay Đàn bấu lấy mép ghế đá, giọng lạnh tanh: - Tôi ghét đàn ông... cà khịa lắm. Giang đứng dậy, anh cố tình hiểu sai ý cô: - Tôi sẽ nhắc lại nguyên văn lời em vừa nói. Chắc chỉ Đại mới hiểu thế nào là... cà khịa. Hậm hực nhìn theo Giang, Bạch Đàn nuốt tiếng rủa vào bụng. Càng ngày cô càng thấy Giang không đơn giản. Đôi lúc anh rất chân thật với cô, nhưng cũng không ít khi anh phức tạp, giấu kỹ con người thật của mình bằng những câu úp mở, lắt léo và châm chọc. Dạo này Giang theo Mai Ly rất kỹ, sáng anh đưa con bé đi học, trưa đến tận cổng đón về. Bạn bè trong lớp xì xầm rằng cuối năm nay hai người sẽ cưới nhau. Nhỏ Bích Đông bĩu môi khẳng định Giang cưới cái gia tài chớ không phải cưới Mai Ly. Mỗi lần nghe bọn con gái ở trọ hỏi Giang chuyện vợ con, mẹ cô đều có ý không vui. Bà nói xa gần là tại Đại, nếu không Giang đã... tiến tới với Bạch Đàn rồi. Nghe mẹ cằn nhằn, cô chẳng biết nói thế nào cho bà hiểu. Giang không như bà tưởng, anh tán tỉnh Bạch Đàn vì đó là thói quen của anh, chớ một con bé nghèo rớt mồng tơi như cô làm sao anh tiến tới cho được. Cưới vợ đâu phải là mục đích cuối cùng của Giang. Đó là phương tiện đầu tiên giúp anh leo lên những bậc thang tham vọng. Bạch Đàn biết chắc như vậy. Giang là mẫu đàn ông dễ làm xiêu lòng người khác. Cũng như ba cô, anh biết vận dụng khiếu ăn nói, ngoại hình của mình để chinh phục đối phương nhằm đạt được mục đích hằng đeo đuổi. Bạch Đàn thở dài. Thời buổi bây giờ đốt đuốc đi tìm cho ra một người đàn ông tốt quả là khó. - Bạch Đàn! Bạch Đàn ơi! Đức cận phóng chiếc xe cuộc còm nhom y như anh ta từ ngoài cổng vào sân, mồm gọi cô liên tục làm Đàn ngạc nhiên hết sức. Vốn không ưa gì cái gã bốn mắt nói nhiều này, Bạch Đàn cay cú: - Làm gì mà như có người sắp chết vậy? - Mẹ em sắp chết chớ ai... Bạch Đàn hầm hừ chưa kịp nói gì thì Đức đã hấp tấp kêu lên: - Trời ơi! Ở đó mà trố mắt nhìn. Anh nói thật, dì Ngà đang ở trong nhà thương đấy. Bạch Đàn há hốc mồm: - Tại sao vậy? Đức gãi gãi đầu: - Nghe người ta nói dì uống lộn thuốc... - Mẹ đâu có bệnh gì? Đức gắt lên: - Đừng thắc mắc nữa mà, lên anh chở vào nhà thương. Dì bị nặng lắm. Ờ quên, vào kêu dì Ngọc đi với. Lúc này Đàn mới hoảng lên, cô mếu máo: - Dì Ngọc đi núi vía Bà, ngày mốt mới về. - Không có người lớn kẹt lắm à nghen. - Còn ba tôi mà. Đức nhìn cô bằng bốn mắt thương hại: - Tại ông bỏ đi nên dì Ngà mới uống lộn thuốc đó. Dì Ngà đã bất tỉnh rồi. Bạch Đàn sững người. Cô chạy vào dẫn xe ra cắm đầu đạp theo Đức. Anh chàng liền kể: - Hồi nãy anh đến nhà thằng bạn chơi thì thấy đối diện nhà có người ta bu đông nghẹt. Vốn tò mò anh cũng chen vô coi thử cái gì. Anh suýt bật ngửa khi thấy người vừa được chở lên xe là dì Ngà. Hàng xóm nói chồng dì bỏ đi nên mới uống thuốc... Anh hết hồn chạy về đây ngay. Đầu óc Bạch Đàn quay cuồng. Cô hiểu Đức không dám nói thẳng ra là mẹ tự tử. Nhưng mẹ có nông nổi bồng bột như Hiền Thục đâu mà làm chuyện kinh khủng này? Còn ông ta? Tại sao ông ta lại bỏ đi chứ? Đàn hoàn toàn không nghe mẹ nói gì hết. Hồi trưa mẹ vẫn rất vui kia mà. Tại sao mẹ lại làm chuyện mà trước đây bà từng lên án Hiền Thục gay gắt? Nhất định ông ta đã làm mẹ đau khổ đến mức không ham sống nữa. Đức đưa Bạch Đàn vào tận cửa phòng cấp cứu. Anh kéo cô tới trước mặt một người đàn bà đang ngồi trên ghế đợi và nói: - Đây là con dì Ngà. Dì sao rồi? Người đàn bà không trả lời mà nhìn cô phân bua: - Trời ơi! Tôi có làm gì đâu mà bà ấy uống thuốc tự tử. Nhà tôi cho thuê tới tháng tôi đến tận nhà xin tiền nhà, bà lại mắng tôi là lừa đảo, gạt tiền bả. Ngôi nhà của tôi, bả lại nhất nhất bảo rằng của bả mua, có chủ quyền hẳn hoi. Đàn kêu lên: - Nhà đó mẹ cháu vừa mua cách đây hai tháng mà. - Mua của ai mới được chứ? Trước đây, chính ông Bá tới mướn ngôi nhà này. Hợp đồng ba tháng, trả tiền trước một tháng, hôm nay là hết cuối tháng hai nên tôi mới tới thâu tiền còn muốn gì nữa mà mắng tôi chứ? Mẹ cô bị ông chồng hờ gạt rồi cũng nên. Lúc nãy về nhà, nghĩ lại những lời bà ấy nói ngang nói ngược, tôi tức chịu không nổi mới quay trở lại định bụng đòi tiền cho bằng được. Nhờ vậy mới gặp bả nằm dài trên gạch ngoài phòng khách, chậm chừng vài phút chắc khỏi cứu. Bĩu môi một cái, bà ta nói tiếp: - Tội gì chết, cần phải sống để vạch mặt thằng đàn ông đó ra chứ. Sẵn đây có cô, tôi nói luôn. Ngày mai tôi lấy nhà lại, tới mà dọn ba mớ đồ đạc cá nhân của bả. Căn nhà đó cho mướn luôn những vật dụng bên trong chắc cô cũng biết mà. Bạch Đàn lắc đầu: - Tôi có biết gì đâu, muốn gì bà cũng phải gặp ba tôi. Chính ổng nói đã mua căn nhà này, có giấy tờ hẳn hoi. Bà ta cười khẩy: - Giấy ma giấy quỷ thì có, nếu đúng ba cô đã mua nhà, mẹ cô làm gì ra nông nổi này. Người ta đang rửa ruột bả ở trỏng kìa. Hừ! Thật xui xẻo! Tự nhiên lại va vào ba cái vụ này... Bạch Đàn đang chưa biết ứng phó ra sao thì cửa phòng cấp cứu vụt mở. Một cô y tá ló đầu ra gọi to: - Ai là người nhà của bà Vân Ngà tới lấy toa mua thuốc gấp. Đức cận nhanh nhẹn chạy đến: - Dì tôi ra sao rồi? Cô y tá vừa nói vừa đưa toa thuốc cho anh: - Đã qua cơn nguy hiểm nhưng vẫn chưa tỉnh. Mua thuốc nhanh lên nghen. Đức bước tới bên Bạch Đàn: - Có đem tiền không? Đàn lắc đầu, giọng nghẹn lại: - Dì Ngọc không có ở nhà, tôi làm gì có tiền. Bà chủ nhà đứng lên: - Tôi cũng không có đồng xu nào. Lúc nãy kêu xích lô chở mẹ cô tới đây tôi đã vét sạch túi rồi. Bây giờ tôi về, một trong hai người phải có người ở lại một người về nhà mượn bà con hàng xóm tiền để mua thuốc gấp. Liếc Đàn một cái, bà ta lầm bầm: - Có hai mẹ con mà không ở chung, lỡ như hồi chiều bả chết luôn có mà ân hận cho tới kiếp sau. Bạch Đàn đứng chết trân vì lời nói sắc như dao của bà ta. Đức phải gắt lên: - Bây giờ tính sao? Trong túi anh còn vỏn vẹn ba mươi, sợ không đủ... À! Được rôi, anh sẽ về nhà trọ, mượn đỡ mỗi đứa một ít... Bạch Đàn kéo tay Đức, giọng bối rối: - Cảm ơn anh nhiều lắm! Nhưng anh làm ơn đừng nói mẹ tôi tự tử. Anh cứ nói là... là bà bị ngộ độc thức ăn nghe. Đức gật đầu, đôi mắt anh hấp háy sau trong kính dầy cộm không còn làm cô thấy ghét nữa. Đàn ngồi phịch xuống ghế trước cửa phòng cấp cứu... Đúng là lỡ mẹ chết, cô có ân hận tới kiếp sau cũng vô ích. Lẽ ra cô phải sống chung với mẹ, không được bỏ mẹ cho ông ta. Đàn biết ông ta không phải người tốt, thế mà cô ích kỷ tới mức đẩy mẹ vào chỗ bế tắc, khi buồn khổ bà không có người để tâm sự. Nếu cô ở kế bên, chắc bà đâu tới nông nỗi này. Bất giác, nước mắt cô ứa ra vì thương mẹ và vì hối hận... Cửa phòng cấp cứu lại bật mở, cô y tá lúc nãy gọi to: - Người nhà của bà Ngà đâu? Đàn vội đứng dậy, cô y tá trợn mắt: - Em mua thuốc chưa? - Dạ, đang mua. - Đang mua? Thuốc này bệnh viện không có, chờ như vậy không biết có sao không đây. - Mẹ em tỉnh chưa cô? Người y tá lắc đầu rồi đóng cửa lại. Bạch Đàn rối bời trong lòng, cô bước tới bàn trực gần đó, giọng sũng nước: - Xin lỗi anh, tôi có thể gọi nhờ điện thoại được không? Anh chàng y tá trẻ măng (có lẽ là sinh viên thực tập) dường như mủi lòng trước những giọt lệ vắn dài trên má cô nên gật đầu. - Được! Nhưng nhanh nhanh lên nhé. Không thì... anh đây bị "dũa" đó. Bạch Đàn nhấn số máy của Bích Đông, giờ này chắc con bé đã dạy về rồi.. Cô mừng muốn khóc khi nghe giọng Đông trong điện thoại... Đàn nói một hơi không kịp thở: - Bạch Đàn đây! Tao đang ở bệnh viện Nguyễn Trãi, mẹ tao bệnh nặng lắm, đang trong phòng cấp cứu, chưa biết ra sao. Mày tới với tao và... nhớ đem theo tiền càng nhiều càng tốt. Dì Ngọc đi núi rồi, tao không còn một xu nào hết... Bạch Đàn chợt nấc lên: - Bây giờ có mỗi mình tao, tao không biết làm sao hết. Mày đến nhanh nhanh lên. Tao sợ quá Đông ơi! Cô đi qua đi lại ngóng Đức cận. Hơn nửa tiếng rồi mà anh ta vẫn chưa trở lại. Có khi nào lão cận cầm toa thuốc đi luôn vì không mượn được tiền không? Lẽ ra lúc nãy cô đích thân chạy lo tiền thì hay hơn. Nhưng còn mẹ, bỏ bà một mình không an tâm chút nào. Bạch Đàn choàng hai tay ôm lấy vai, cô rùng mình mấy lần vì lạnh. Đêm ở bệnh viện cứ rờn rợn với mùi êtê mùi thuốc và cái mùi đặc biệt chỉ có ở bệnh viện càng làm Đàn sợ hơn khi nghĩ tới mẹ. Cô bước tới, cố ghé mắt nhìn vào phòng cấp cứu nhưng không thấy gì cả. Vừa lúc đó có tiếng Đức vang lên: - Thuốc đây nè... nhưng không đủ vì thiếu tiền. Quay lại, Đàn thấy có cả Huệ nhí, con nhỏ nhăn nhó: - Cuối tháng đứa nào cũng bị "viêm màng túi" hết. Gom được bao nhiêu là chạy tới đây ngay. Trong toa có một thứ mắc quá, không đủ tiền mua. Đức gõ cửa phòng cấp cứu và nói: - Cứ đưa trước bao nhiêu đây rồi tính sao. Xui cái là không có dì Ngọc ở nhà. Huệ vụt hỏi: - Còn ba mày đâu Đàn? Bạch Đàn lúng túng: - Ổng đi công chuyện ở... Vũng Tàu rồi. Con nhỏ gật gù như bà cụ non: - Ở một mình như dì Ngà cũng khổ. Lẽ ra những lúc ba mày vắng nhà, mày nên tới ở với dì cho đỡ quạnh quẽ. Đàn chưa biết nói sao thì Đức đã mau miệng: - Bữa nay dì Ngọc đi vắng, làm sao Bạch Đàn tới với dì Ngà được? Cô y tá ló đầu ra. Nhìn những thứ thuốc trên tay Đức, cô gắt lên: - Thiếu hết một thứ rồi. thứ đó quan trọng lắm, không có không được đâu. Bạch Đàn lật đật nói: - Tụi em đang đi mua. - Nhanh lên! Má em bị nặng lắm, chỉ trễ vài phút nữa khỏi cứu. Huệ nhí trợn mắt: - Trời ơi! Dì Ngà ăn trúng món gì mà nặng dữ vậy? Đàn lắc đầu: - Tao không biết. Đức đưa tay sửa gọng kiếng: - Bây giờ làm sao? Thuốc quỷ này gần ba trăm ngàn. Tìm ở đâu ra tiền ngay bây giờ? Đưa tay lấy toa thuốc, Đàn thảy chùm chìa khóa cho Đức và nói: - Hy vọng Bích Đông sẽ đem tiền đến nhưng chả biết được bao nhiêu. Anh mở cửa lấy cái cassette trên đầu tủ đem cầm, hay bán đại dùm tôi. Đức nhăn nhó ngắt lời: - Mặt đẹp trai vậy mà đem bán đồ, cầm đồ. Huệ nhí quắc mắt: - Thôi đừng có đùa nữa! Ông đi với tôi! Bạch Đàn khổ sở ôm đầu. Cô thấy mình vô tích sự quá. Nếu không có Đức và cả Huệ, cô chả biết phải xoay trở ra sao nữa. Vậy mà thường ngày cô luôn có ác cảm với cả hai, nhất là với Đức. Cô cho rằng anh mồm mép, xảo trá. Thật ra hay nói đùa hay trêu chọc người khác cũng chưa hẳn là xấu tánh... - Bạch Đàn! Đàn hết hồn ngẩng đầu lên khi nghe giọng đàn ông gọi tên mình rất trìu mến. Mắt cô nhòa đi khi nhìn thấy Đại. Đúng là Đại rồi. Anh ngồi xuống trước mặt cô. Hai người trân trân nhìn nhau, Đàn không biết tự bao giờ tay mình đã nằm gọn trong tay anh. Anh nhỏ nhẹ: - Bình tĩnh cho anh biết dì Ngà bị gì? Bây giờ ra sao? Như đụng phải lửa, Đàn vụt giật tay lại chùi vào áo. Cô ngồi thẳng người lên, tim đập thình thịch: - Anh... anh làm gì ở đây vậy? Đại không rời mắt khỏi cô: - Anh đến xem dì Ngà bệnh gì? - Chúng tôi không dám phiền tới anh đâu. Về đi. Giọng Đại vẫn mềm mỏng: - Không... yêu nhau nữa vẫn có thể là bạn hoặc người quen. Anh đâu thể để em ở đây một mình khi Bích Đông chưa đến. Thấy cô bặm môi, Đại hỏi tới: - Nãy giờ có mua thuốc gì chưa? Bạch Đàn gật đầu, cô thấy mình yếu đuối hẳn đi: - Có mua rồi nhưng... nhưng chưa đủ vì thiếu tiền. Đại nói như ra lệnh: - Đưa toa cho anh. Thấy Bạch Đàn ngần ngừ, Đại cau mày: - Bây giờ không phải lúc sĩ diện tự ái. Mạng sống là trên hết. Khi dì Ngà khỏi rồi, anh không đến quấy rầy em nữa đâu. Đàn đưa toa cho Đại. Anh hấp tấp bước ra cổng. Cô cần có anh biết bao nhiêu, nhưng anh không còn là của cô, không bao giờ là của cô hết.