Tiểu Yến chớp chớp mắt cười nhẹ:- Tiểu tỳ có chuẩn bị cho tướng công mấy món thức ăn, có lẽ tướng công đang đói, để tiểu tỳ mang vào đây cho tướng công nhé.Nghe nhắc đến thức ăn, Tiết Thiếu Lăng thấy đói liền. Đã hai ngày hai đêm rồi chàng có ăn uống gì đâu? Dĩ nhiên là chàng không từ chối, khẽ gật đầu:- Phiền cô nương quá!Tiểu Yến nhoẻn miệng cười, quay mình bước ra ngoài.Nhìn theo bóng nàng, Tiết Thiếu Lăng thầm nghĩ:- “Liễu đầu này khá lanh lợi đấy, mình phải từ từ dò xét, nếu quá hấp tấp sợ nàng sinh nghi. Nàng mà nghi thì mình cầm như vô vọng”.Vì bị thương nặng, chân khí tiêu hao phần lớn, đáng lý phải tĩnh dưỡng chàng lại nói nhiều, trong lúc nói nhờ gắng gượng nên không nghe thấy một cảm giác nào, khi Tiểu Yến bước ra rồi chàng nằm yên, ảnh hưởng của sự gắng gượng vừa qua làm chấn động toàn thân chàng, chỗ bị thương nơi ngực nhói lên đau đớn vô cùng.Chàng nhắm mắt lại, vận công điều tức cho cơn đau lắng dịu.Một lát sau, chàng nghe tiếng chân bước nhẹ nhàng vào phòng. Mở mắt ra, thấy Tiểu Yến mang đến cho chàng một cái mâm gỗ.Nàng dịu giọng thốt:- Tướng công mệt mỏi lắm phải không? Tiểu tỳ mang thức ăn đến đây, tướng công dùng cho lại sức.Tiết Thiếu Lăng nhìn nàng:- Làm sao ăn được?Tiểu Yến cười nhẹ:- Tướng công mang trọng thương không thể cử động được, tiểu tỳ vâng lệnh phục vụ tự nhiên phải làm sao cho tướng công ăn được chứ!Nàng đặt chiếc mâm gỗ xuống chiếc ghế bên cạnh, đoạn ngồi xuống mép giường, múc từ muỗng canh, muỗng cơm đưa lên tới miệng chàng.Nàng nói:- Món canh này nấu với ngó sen tươi, không công phạt thương thế, tướng công yên trí ăn đi.Dù muốn dù không, Tiết Thiếu Lăng cũng phải há miệng nhận những muỗng cơm canh do nàng dâng hiến.Chàng nghĩ, muốn làm gì cũng phải có sức khỏe. Sức khỏe trên hết, có sức khỏe mới có tinh thần liệu việc chu đáo, thì tại sao chàng phải khách sáo? Giả sử trong thức ăn có chất độc đã đành, nhưng làm gì có chất độc? Ở đây chúng muốn giữ chàng thiếu gì cách, sao lại phải dùng cách đó?Chàng cứ ăn, nữ tỳ đút cho bao nhiêu chàng ăn bấy nhiêu.Qua một lúc, chàng ăn trọn bát canh và chén cơm.Tiểu Yến nhoẻn miệng cười:- Tướng công no chứ?Tiết Thiếu Lăng đáp:- No!Chàng nhìn nàng cười trả:- Đa tạ cô nương tận tình chăm sóc cho tại hạ.Tiểu Yến chớp chớp mắt:- Bất quá tiểu tỳ chỉ vâng lệnh chủ nhân hầu hạ tướng công, nếu tướng công muốn nói điều ân nghĩa, hãy đợi khi gặp chủ nhân hẳn nói!Nàng đứng lên, vừa nâng chiếc mâm vừa tiếp:- Tướng công nằm yên tịnh dưỡng đi nhé, sáng sớm mình phải lên đường rồi.Nàng thổi tắt ngọn đèn bước ra khỏi phòng.Còn lại một mình, Tiết Thiếu Lăng tìm hiểu nguyên nhân khiến cho Đường chủ biệt đãi chàng.Tiểu Yến đã nói, ngoài ba vị Phó đường chủ ra, không một ai trong bọn nàng biết được mặt mũi thật của Đường chủ. Vậy lão già áo xanh đó là ai?Tại sao lão phải giữ sự thần bí tuyệt đối? Đến cả bọn thuộc hạ thân tín mà lão cũng không lộ diện?Còn Chủ thượng? Nhân vật cao cấp này là ai?Chàng miên man suy nghĩ một lúc, bất giác chàng thiếp đi lúc nào không hay.Trong lúc chàng ngủ, một người xuất hiện bên cạnh giường, người đó dù xê dịch nhẹ đến đâu cũng không tránh khỏi làm kinh động chàng.Chàng giật mình, vừa mở mắt ra thì người đó đã nhanh tay điểm vào huyệt ngủ của chàng, làm chàng thiếp lại như cũ.Trong cảnh mông lung như trong cơn mộng, chàng nghe đôi bàn tay nóng bỏng đang sờ mó vào người chàng. Bàn tay di động đến đâu chàng nghe nóng đến đấy. Dần dần, hơi nóng chuyền đến khắp các kinh mạch, hơi nóng càng lúc càng cao độ, chàng muốn kêu thét lên, nhưng tiếng kêu không thoát ra khỏi cửa miệng nổi.Chàng ỳ ra mà chịu, qua một lúc lâu, hơi nóng dịu lại dần dần rồi dứt hẳn.Đôi bàn tay rời mình chàng, một giọng nói nhỏ như cánh ve kêu, văng vẳng bên tai chàng:- Hãy nhớ trong vòng sáu khắc thời gian, không được vọng động làm xáo trộn chân khí.Tuy giọng nói rất nhỏ, song lọt vào tai chàng như chuông gióng boong boong, chàng nghe rất rõ.Rồi chàng ngủ thiếp đi, một giấc ngủ vô cùng khoan khoái.Sáng hôm sau chàng tỉnh lại, mở mắt ra, hình bóng đầu tiên mà chàng trông thấy là Tiểu Yến, nàng đã đứng cạnh giường không biết từ lúc nào. Nàng giương tròn đôi mắt đẹp nhìn chàng điểm một nụ cười:- Tướng công ngủ có ngon không?Tiết Thiếu Lăng cũng cười gật đầu đáp lại:- Ngon lắm.Chàng chợt thấy như mình vừa trải qua một cơn mộng ly kỳ, khi nhớ lại sự việc hôm qua, hiện tại y phục chàng đẫm ướt mồ hôi, nơi ngực không còn đau đớn nữa.Chàng ngầm vận khí thử nghe chân khí lưu thông như thường, không khác nào lúc chàng hoàn toàn lành mạnh. Chừng như chân khí có phần sung mãn hơn là khác.Điều đó làm chàng hết sức lạ lùng.Ai đã phụ nhỉ bảo chàng đừng vọng động hôm qua? Người đó hiển nhiên đã dùng nội lực chữa trị thương thế cho chàng.Tiểu Yến đứng nhìn chàng, sợ chàng lại bắt chuyện hỏi dài dòng nên nhẹ nhàng khuyên:- Tướng công nên tịnh dưỡng, chỉ độ nửa ngày nữa thôi, đến Nhạc Dương rồi sẽ có người chữa trị cho tướng công lành hẳn. Hiện giờ tuy trong người khoan khoái nhưng chưa thực sự bình phục, nếu vọng động thì thương thế sẽ hoành hành trở lại như thường.Tiết Thiếu Lăng mỉm cười nói:- Tại hạ thấy khỏe rất nhiều...Nói đến đó, một ý niệm phát sinh, nên nhân cơ hội này chúng mang chàng đến sào huyệt của chúng, chàng sẽ dọ thám cho biết tổ chức của chúng như thế nào.Nghĩ vậy, chàng thở mạnh, thở gấp hơn, tỏ vẻ còn mệt nhọc lắm, rồi hỏi một cách rất khó khăn:- Lại phải đi Nhạc Dương à?Tiểu Yến gật đầu:- Đã chuẩn bị thuyền xong rồi, chờ tướng công tỉnh lại là khởi hành liền.Tiết Thiếu Lăng trầm ngâm một chút:- Tại hạ muốn thỉnh giáo một điều, chẳng hay cô nương có vui lòng chỉ giáo cho chăng?Tiểu Yến điềm nhiên:- Tướng công muốn hỏi điều gì?Tiết Thiếu Lăng hỏi liều:- Trương Quả Lão có thực sự bị thương không? Lão có cùng đi với tại hạ không?Tiểu Yến chớp mắt, nhoẻn miệng cười:- Trương Quả Lão cùng nhiều người nữa đã được đưa đi ngày hôm qua, còn thuyền này chỉ được chuẩn bị dành riêng cho tướng công thôi.Tiết Thiếu Lăng lại hỏi:- Còn Đường chủ?Tiểu Yến vẫn cười:- Đường chủ đã khởi hành, lưu tiểu tỳ lại đây chờ tướng công.Tiết Thiếu Lăng ạ lên một tiếng khẽ:- Đa tạ cô nương!Tiểu Yến tiếp:- Tướng công đã tỉnh rồi vậy mình nên lên đường cho sớm. Đường xa, thuyền sẽ tròng trành trên sông nước, có thể sẽ làm cho thương thế của tướng công bị chấn động, xin tướng công cho tiểu tỳ điểm vào huyệt ngủ cho mê, tướng công nghĩ sao?Tiết Thiếu Lăng biết rõ nàng vâng lệnh chủ hành sự, không phải do bản tâm nàng muốn thế, nên thản nhiên gật đầu:- Cô nương chu đáo lắm, mình dè dặt như vậy có lợi hơn. Tại hạ cũng thấy trong người còn yếu quá, sợ không đủ chịu nổi sóng gió.Tiểu Yến nở một nụ cười cảm tình:- Tướng công thành thật lắm! Vì bắt buộc chứ không phải tiểu tỳ dám vô lễ với tướng công đâu.Nàng nói xong, đưa tay điểm vào huyệt ngủ của chàng liền.Tiết Thiếu Lăng cười thầm, nghĩ:- Ta đã tinh luyện pháp vận khí hộ trì các huyệt đạo, nàng dùng thủ pháp thông thường làm sao chế ngự nổi các huyệt đạo của ta.Nhưng chàng vẫn nhắm mắt vờ hôn mê thiêm thíp.Tiểu Yến không chậm trễ, lấy mềm cuộn chàng lại rồi vỗ tay hai lượt. Bên ngoài cửa có tiếng chân vang lên, hai tên đại hán áo đen xuất hiện.Tiểu Yến phân phó:- Mang xuống thuyền ngay!Hai tên đại hán bước đến giường.Tiểu Yến lại tiếp:- Hãy khoan! Vị tướng công này bị thương nặng, các ngươi phải nhẹ tay nhẹ chân một chút. Đường chủ ân cần dặn dò nếu có điều gì sơ xuất thì các ngươi mất mạng đấy.Tiết Thiếu Lăng nghĩ thầm:- Bây giờ ta không còn nghi ngờ là Đường chủ của chúng vờ vĩnh với ta nữa. Đúng là y biệt đãi ta!Hai tên đại hán bế chàng đặt lên một chiếc cáng có nệm êm, khiêng chàng ra khỏi phòng.Vì bị mềm trùm kín từ đầu đến chân nên Tiết Thiếu Lăng không còn trông thấy gì cả.Một lát sau, hai đại hán dừng chân lại, chàng có cảm giác như bị đưa từ trên cao xuống thấp, độ chừng hai đại hán đã ra tới bờ sông, xuống thuyền. Có lẽ thuyền tròng trành nên chúng bước không được ổn chân như trước.Đặt chiếc cáng vào khoang thuyền xong, hai đại hán bước ra ngoài.Tiết Thiếu Lăng lắng nghe không có tiếng động nào khác ngoài tiếng sóng vỗ lách chách vào mạn thuyền.Chàng toan tốc mềm ngồi dậy đảo mắt quan sát, nhưng vừa lúc đó có tiếng chân người bước tới cửa khoang rồi một giọng nói ồ ề vang lên:- Nhổ sào được chưa cô nương?Tiểu Yến đáp, tiếng nói của nàng nghe rất gần chừng như nàng đang ngồi cạnh chàng:- Lại phải hỏi! Tất cả đều xuống thuyền cả rồi, tất nhiên là phải đi chứ, hỏi làm gì?Tiết Thiếu Lăng giật mình:- Thì ra liễu đầu đang ở cạnh ta, nếu ta hấp tấp hành động thì hỏng mưu đồ rồi.Chàng nhắm mắt nằm yên.Con thuyền chao chao dao động, Tiết Thiếu Lăng biết đã rời bến rồi. Chàng nghe trong người hơi mệt, nhắm mắt ngủ thiếp đi lúc nào không rõ.Khi chàng tỉnh dậy, chàng nghe như mình đang bị mang đi, rồi một lát sau, như bị đưa vào một tòa nhà.Những kẻ mang chàng tiến lên thang, lên đến tầng lầu trên đặt chiếc cáng xuống, kế đó có kẻ khác bế chàng đặt lên chiếc giường, cũng có nệm êm.Chàng biết là cuộc hành trình đã chấm dứt, bọn hộ tống chàng đã đưa chàng đến địa điểm theo lệnh của Đường chủ.Một lát sau có người đến, mở mềm ra giải khai huyệt đạo cho chàng.Chàng khẽ ho lên mấy tiếng, mở mắt ra, nhận thấy mình đang ở trong một gian phòng trang trí cực kỳ hoa lệ, bàn ghế, giường tủ đều bóng nhoáng.Bên cạnh giường có một nữ tỳ, tuy vận áo xandiv>Thiếu nữ bước tới thốt:- Đúng là Tiết tướng công đấy phu nhân ạ! Cung chủ đích thân đưa người tới đây!Phu nhân vẫn lắc đầu:- Không! Giọng nói dáng dấp đều giống, nhưng gương mặt hoàn toàn khác lạ. Chẳng phải con ta đâu!Bạch Thiếu Huy phân trần:- Vì cần tránh sự nhòm ngó của kẻ thù, con phải cải sửa dung mạo!Tiết phu nhân lắc đầu:- Khi nào ta thấy được mặt thật, ta mới chắc chắn là con ta.Bạch Thiếu Huy suy nghĩ một chút!Cửu Nghi tiên sinh có dặn, khi nào thân thế rõ rệt rồi, mới có thể lộ hình với dung mạo thật, hiện tại tuy thân thế còn mông lung, nhưng nếu không hiện rõ chân diện mạo, thì nghĩa mẫu không nhìn.Chàng đắn đo một chút rồi nhờ thiếu nữ đi tìm một chậu nước sôi.Thiếu nữ vào trong một lúc sau nàng mang nước trở ra.Chàng lấy viên thuốc của Cửu Nghi tiên sinh cho bỏ vào chậu nước thuốc tan, chàng khoác nước kỳ cọ mặt mày một lúc.Làn da giả tạo bên ngoài mặt lần lần rơi xuống từng mảng, nhỏ và mỏng như cánh ve sầu.Tiết phu nhân kêu lên:- Đúng rồi! Con ta! Tiết Thiếu Lăng!Bà bật khóc.Bạch Thiếu Huy vừa lau khô mặt vừa khóc theo bà:- Mẹ! bao lâu nay mẹ chịu khổ sở vô cùng, tội con đáng chết!Phu nhân nức nở:- Thân mẹ, mẹ nào có sá kể gì, ngày đêm mẹ chỉ lo cho cha con, cho con! Mà con làm sao đến được nơi này?Bạch Thiếu Huy hay Tiết Thiếu Lăng hay Tiết Thiếu Hoa trấn an bà:- Gia gia con đã được Nam Bắc bang cứu thoát rồi, hiện tại người đã được an toàn, mẹ khỏi phải lo nữa.Tiết phu nhân chắp tay tạ ơn trời Phật, rồi bảo chàng thuật sơ tình hình thế nào.Chàng chỉ tóm tắt bằng mấy câu trường hợp Tiết thần y được giải cứu chứ thời gian khẩn bách, đâu có thể dài dòng tâm sự.Bên ngoài Phạm Thù cố kiên nhẫn chờ đợi Bạch Thiếu Huy trở ra. Hắn nhận thấy Lăng Vân Phượng chẳng có ác ý gì cho nên hắn không lo ngại lắm.Tiểu Yến cũng ở tại đó, phòng khi hắn có điều chi cần sai khiến.Phạm Thù chợt nảy sinh một ý niệm, nhân dịp này dò hỏi Tiểu Yến một vài điều.Hắn tằng hắng một tiếng đoạn thốt:- Đại ca tại hạ và Cung chủ đi đã lâu rồi sao chưa thấy trở lại?Tiểu Yến mỉm cười không đáp.Phạm Thù ướm thử:- Đại ca tại hạ quen với Cung chủ được bao lâu rồi, cô nương?Tiểu Yến chớp mắt:- Tiết tướng công chẳng nói với thiếu hiệp sao?Phạm Thù mỉm cười:- Tại hạ thấy, đại ca tại hạ và Cung chủ thân mật quá! Vì cái chỗ quá thân mật đó, đại ca tại hạ không thể nói cho tại hạ biết!Tiểu Yến cười nhẹ:- Tôi chỉ sợ mãi đến bây giờ, Tiết thiếu hiệp mới biết Cung chủ là nữ nhân!Phạm Thù “a” một tiếng:- Nhưng họ gặp nhau bao lâu rồi?Tiểu Yến đáp:- Năm trước đây!Phạm thù hỏi:- Quen nhau trong trường hợp nào cô nương có thể cho tại hạ biết chăng?Tiểu Yến gật đầu:- Trong cung ai cũng biết việc đó cả, có gì bí mật đâu mà phải giấu thiếu hiệp!