Hồi 6
VẾT CHÂN NHỎ NHẮN TRÊN BỰC ĐÁ

Độc Cô Sách nghĩ đi nghĩ lại, sau cùng chàng mới nghĩ ra được một người.
Người đó là Lăng Tiêu, bang chủ của Trúc Chi bang là một trong sáu vị võ lâm tôn
chủ, đã giả bộ bị Ôn Băng cầm giữ.
Sự thật Lăng Tiêu đại hiệp, tuy có tiếng là bang chủ, nhưng vì tính tình kỳ lạ,
khôgn ưa danh lợi, giao hết công việc của Trúc Chi bang cho phó bang chủ Hứa
Triều Dương phụ trách, còn vị đại hiệp ấy thì một mình ở trong Vạn Hốt Bình trên
núi Đô Dương, chỉ đem theo một tên đệ tử cưng tên là Cổ Tòng Thanh thôi. Hai
thầy trò ở đó sống một cuộc đời ung dung an nhàn, không khác gì thần tiên vậy.
Độc Cô Sách nghĩ đến chỗ ở của Lăng Tiêu ở cách núi Câu Lưu không xa mấy,
chàng liền đi ngay đến Vạn Hốt Bình ở núi Đô Dương tức thì.
Vạn Hốt Bình ở ngay lưng chừng núi Đô Dương, phía trước mặt có hàng nghìn
ngọn núi trông như vô số triều thần cầm hốt đứng chầu quanh. Trên Vạh Hốt Bình
lại có thác nước và hang động rất cổ kính, đâu đâu cũng có những tảng đá quái dị,
những cây thông cổ thụ dị hình, cảnh sắc nơi đây quả thật tuyệt đẹp.
Trước khi Độc Cô Sách tới nơi, Lăng Tiêu đang ngồi đánh cờ với một ông già để
râu dê mặc áo dài màu đồng cổ, tay cầm hai trái cầu, một đen một trắng, cứ xoay
tít hoài.
Bất cứ người nào quen thuộc tình thế cua võ lâm lúc bấy giờ, chỉ xem cái áo
màu đồng cổ của ông già kia cũng đoán ra ngay ông già đó chính là Hận Thiên
Ông Công Dương Thọ, không thuộc một môn phái nào hết.
Cổ Tòng Thanh, đồ đệ cưng của Lăng Tiêu là một thiếu niên anh tuấn, đang
khoanh tay đứng cạnh bàn cờ, mỉm cười nói:
-Công sư thúc, ván cờ này của sư thúc có lẽ sẽ bị thua đến nơi rồi.
Công Dương Thọ trợn tròn xoe đôi mắt làm giả bộ giận dữ hỏi:
-Thằng nhỏ này biết gì nào! Bàn cờ này của lão phu tuy đã bị bế tắc mất một
nửa, nhưng lão phu vẫn có thể lợi dung nơi chính giữa để tạo nên tai kiếp mà tìm
lối thoát.
Lăng Tiêu nghe thấy Công Dương Thọ nói như vậy, thở dài một tiếng lắc đầu
đáp:
-Ván cờ này có thể tạo nên tai kiếp để cầu sống được, nhưng còn tai kiếp vị lai
của võ lâm thì biết đến bao giờ mới dẹp hết được.
Công Dương Thọ vội nhìn Lăng Tiêu hỏi:
-Lão Lăng Tiêu, tai kiếp vị lai của võ lâm mà lão vừa nói là tai kiếp nào?
-Hôm nọ, phó bang chủ của bổn bang tới đây thăm đệ, có nói tới một người đi
sâu vào trong Miêu Cương mới biết được một tin bí mật. Tin ấy chính là đại hung
tà mà ba mươi năm trước bị Đại Bi Tôn Giả, Nam Môn Vệ với các vị tiền bối anh
hiệp hiện giờ đa số đã thành tiên đạo, diệt trừ ở Ly Hồn cốc trên núi Dã Nhân, sau
đấy chúng rớt xuống dưới vực thẳm sâu muôn trượng. Ngờ đâu hiện giờ có sáu tên
chưa chết.
Công Dương Thọ nghe nói kêu "hự" một tiếng, rồi cau mày hỏi:
-Tin tức này quan trọng thật. Nếu võ công của sáu tên ma đầu ấy chưa bị huỷ,
nay chúng tái xuất thế, mà Đại Bi Tôn Giả đã quy ẩn, còn Tam Kỳ Vũ Sĩ Nam
Môn Vệ không biết đã quy tiên đạo hay chưa? Như vậy phen này trong võ lâm thế
nào cũng bị bọn ma đầu ấy làm đảo lộn hết không sai?
-Không những võ công của bọn ma đầu ấy chưa bị tiêu huỷ, mà nghe nói phen
này chúng tái xuất thế lại còn muốn khôi phục lại cái tên chín đại hung tà năm xưa
nữa.
Công Dương Thọ ngạc nhiên vô cùng, vội hỏi tiếp:
-Bây giờ chúng chỉ còn lại có sáu người, chả lẽ chúng có thể làm cho ba tên đã
chết hoàn hồn phục sinh được hay sao?
-Tất nhiên người chết thì không thể nào sống lại được. Nhưng chúng định tìm
người khác để bổ sung vào ba chỗ khiếm khuyết đó.
-Chúng định lôi kéo ai vào để bổ túc ba chỗ đã khuyết ấy?
-Nghe nói Cửu Độc Từ Phi Đinh Ngọc Sương với Kim Phiến thư sinh Giang Tử
Kỳ hai người vào Trung Nguyên để tìm kiếm người xứng đáng bổ túc vào ba chỗ
khuyết ấy.
Công Dương Thọ đảo ngược đôi ngươi một vòng, rồi cau mày lại nói tiếp:
-Có lẽ Bạch Phát Quỷ Mẫu với Điền Thúy Thúy hai người sẽ bị chúng tuyển
chọn cũng nên?
-Hai tên ma đầu đúng là người lý tưởng của chúng, nhưng chưa biết chúng đã
gặp nhau chưa? Nếu chúng liên tay hợp sức với nhau thì trận tai kiếp vị lai của võ
lâm này...
Nói tới đó, cả hai vị kỳ hiệp cùng quay đầu nhìn về phía bên cạnh Vạn Hốt
Bình, rồi Lăng Tiêu lên tiếng hỏi:
-Vị cao bằng quý khách nào giáng lâm Vạn Hốt Bình của lão phu thế?
Lời nói của ông ta vừa dứt thì đã thấy Độc Cô Sách xuất hiện trông như một cây
thông đứng sừng sững trước mặt hai người liền.
Chàng vái chào Lx;'>
Đại Bi Tôn Giả vừa trông thấy Độc Cô Sách đã mỉm cười hỏi:
-Sách nhi con đã hiểu tại sao sư phụ với Nam Môn sư thúc lại giả bộ chứng quả mà không tới đây tương kiến không?
Độc Cô Sách vừa vái lạy ân sư vừa đáp:
đệ tử đã biết ân sư làm như thế là đặc biệt muốn mài dũa anh em đệ tử khiến anh em đệ tử phải cố học hỏi chứ đừng có ỷ lại vào ai hết.
Đại Bi TônGiả nhìn đồ đệ cưng, gật đầu vừa cười vừa đáp:
-Con đã hiểu như vậy thì hay lắm. Ngày nào thầy trò mình chia tay từ giã ở Nam Hải Phổ Đà, nhưng ngày hôm nay... Ông ta vừa nói tới đó thì quần hùng của hai phái chính tà đã lên cả trên LyHồn Cốc rồi.
Đại Bi Tôn Giả liền nói cho Thiếu Khoan biết là vợ chồng Âm Dương Song Ma đã bí mật chôn giấu thuốc nổ, định chôn sống quần hùng, không phân biệt bên nào hết, rồi ông ta lại chắp tay trước ngực, vừa cười vừa nói tiếp:
-Chúc Thiếu Tôn, công hành của bần tăng với Nam Môn đạo hữu đã sắp hàn mãn, chỉ còn ở bụi trần này một thời gian rất ngắn ngủi nên ngày hôm nay bần tăng mới đặc biệt đến đây để xin lỗi Thiếu Tôn với các vị đạo hữu về câu chuyện đã xảy ra vào hồi ba mươi mấy năm trước. Không hiểu Thiên Tôn với các vị có vui lòng tha thứ cho bần tăng với Nam Môn đạo hữu hoá chiến tranh thành hoà bình, biến hung ác ra tường hoà là xoá bỏ ân cừu năm xưa đi không?
Phần vì thấy bốn thế kiếm huyền ảo của Độc Cô Sách đã kinh hoảng vô cùng, phần thứ hai là thấy tình thế trước mắt rất bất lợi cho bên mình phần thứ ba lại thấy Đại Bi Tôn Giả chịu lép vế xin lỗi cầu hoà như vậy, Chúc Thiếu Khoan liền thở dài một tiếng:
đại sư thực không hổ thẹn với đại danh Võ Lâm Thánh Tăng nay đại sư đã dạy bảo như vậy chả lẽ anh chị em Thiếu Khoan chúng tôi lại còn ương ngạnh, không biết điều nữa hay sao?Nhưng vợ chồng Âm Dương Song Ma có thực... Biết Chúc Thiếu Khoan vẫn chưa tin lời nói của mình, Đại Bi Tôn Giả liền hỏi trong Ly Hồn Cốc có còn người nào nữa không, rồi bảo Thiếu Khoan mời hết quần hùng rút lui tới khu an toàn đâu đó ông ta mới kéo sợi mây buông thõng ở vách núi lên giật mạnh một cái, rồi cùng Nam Môn Vệ song song rút lui thực nhanh.
Quả nhiên, chỉ trong nháy mắt, đã có những tiếng nổ liên tiếp, núi rung đất động một cách kinh hồn động phách, vách núi cao trăm trượng đã vỡ tan tành, đá vụn bắn tung lên mù mịt xen với khói đen bao trùm cả một vùng trời.
Anh em Thiếu Khoan với quần hùng thấy thế đều kinh hoảng đến mất hết hồn vía, ai nấy đều hân hoan mừng thầm.
Chờ tới khi khói tan rã, đá vụn lắng xuống hết, mọi người liền đưa mắt nhìn xuống Ly Hồn Cốc, thì không còn thấy sơn cốc ấy đâu nữa, vì đã bị lấp kín mất già nửa rồi.
Bách Hoa công chúa lắc đầu thở dài, cầm thanh bảo kiếm Thanh Bình, rón rén đi tới gần đưa cho Mộ DungBăng mà nói rằng:
-Mộ Dung cô nương, nếu vừa rồi để cho LụcChâu giật được sợi mây, thì tất cả các nhân vật võ lâm ở dưới đáy Ly Hồn cốc đã tan xương nát thịt và bị chôn sống ở đưới đáy sơn cốc rồi, như vậy ai mà tranh giành danh lợi với nhau nữa!Nên tôi đã giác ngộ rồi, chúng ta khỏi cần phải đánh trận thứ ba nữa, xin hoàn lại thanh cổ kiếm Thanh Bình này cho cô nương.
Đỡ lấy thanh cổ kiếm Thanh Bình, Mộ Dung Băng gật đầu cảm ơn Giáp Cốc Diệu.
Chúc Thiếu Khoan dẫn Uất Trì Cảnh, Đinh Ngọc Sương, Báo Văn, Giáp Cốc Diệu với các thủ hạ vái chào và từ biệt Đại Bi TônGiả cùng các người rồi đi luôn.
Phạm Long Sinh chờ quần tà bỏ đi rồi, liền cười hỏi Đại Bi Tôn Giả rằng:
-Lão hoà thượng dám quả quyết bọn ma này cam tâm cải tà quy chánh hay ẩn phục một nơi không làm nguỵ làm tàng nữa không?
Đại Bi Tôn Giả vừa cười vừa đáp:
Đù sao họ cũng là những anh hùng của võ lâm, nên họ mới chịu nhịn và nghe lời lão tăng mà bỏ đi như vậy. Dù họ không thể nằm yên một nơi mãi mãi, nhưng lão tăng dám chắc trong vài năm sau đây họ vẫn chưa dá hoành thành bá đạo ngay đâu.
Cau mày lại, Long Sinh trầm giọng hỏi tiếp:
-Lão hoà thượng từ bi thực, nếu không dám quả quyết chúng sẽ cải tà quy chính và ẩn phục mãi mãi, thì sao không nhân lúc này diệt trừ bọn chúng đi có hơn không?Lão hoà thượng phải biết, đại trượng phu làm việc gì cũng phải nên nghĩ đến toàn cục, đừng có rụt rụt rè rè, đành để cho một nhà khóc, chứ đừng để cho cả đường kêu la thảm khốc, đành để cho người trong con đường bị chết chóc, chứ đừng để cho ai trong giang hồ ngộ tai kiếp.
Đại Bi Tôn Giả niệm một câu Phật hiệu, rồi mỉm cười đáp:
-Phạm huynh khỏi cần phải lo âu tới việc đó, lão tăng đã suy nghĩ quá lâu rồi, nên mới quyết tâm để cho bọn Thiếu Khoan một con đường hối cải và cho chúng có dịp cải tà quy chính. Đó cũng là do đức hiếu sinh của trời đất.
Long Sinh ngạc nhiên hỏi tiếp:
-Lão hoà thượng đừng có nói nhiên cơ với Long Sinh nữa, kẻ ngu si này có biết gì về thiền cơ diệu lý ấy đâu?Lão hoà thượng mau giải thích rõ mấy câu ấy cho kẻ ngu si này hay đi?
Đại Bi Tôn Giả vừa cười vừa đáp:
-Từ nay trở đi, bọn Thiếu Khoan thế nào cũng rất coi nhẹ danh lợi, quét sạch ý niệm hờn giận, sống cuộc đời bình lặng ở trong chốn núi xanh rừng thẳm, thì còn gì hay bằng. Nếu không dù chúng có đợi năm ba năm sau tái xuất giang hồ, làm tàn tác quái đi nữa chúng cũng không thể làm nên được trò trống gì đâu.
Vừa cười Long Sinh vừa hỏi tiếp:
-lão hoà thượng căn cứ vào cái gì mà lại có ý nghĩ lạc quan như thế... Ông ta chưa nói dứt thì Nam Môn Vệ đứng cạnh đó đã niệm câu"Vô lượng thọ Phật" và cười ha hả xen lời nói:
-Phạm huynh cũng là người có đại chí thực, có đôi mắt rất sáng suốt có bộ óc thông minh, mà sao không hiểu ý nghĩa lời nói của lão hoà thượng?
Long Sinh gượng cười đáp:
-Phạm mỗ rất ngu xuẩn thì có, trước mắt thánh tăng với cao đạo, có lẽ làm một thằng nhỏ lắng nghe giảng kinh, Phạm mỗ cũng chưa đủ tư cách là khác.
Nam Môn Vệ nhìn Đại Bi Tôn Giả vừa cười vừa nói tiếp:
-Lão hoà thượng, Phạm huynh đã tự nhận mình ngu xuẩn, thì lão hoà thượng muốn tiếc lời cũng không được nữa mau giải thích cho Phạm huynh nghe đi.
Đại Bi Tôn Giả nghe nói liền tủm tỉm cười liếc nhìn LongSinh một cái chắp tay lên ngực, từ từ nhắm mắt lại và hỏi Long Sinh rằng:
-Phạm huynh, đời sống của người ta lâu nhất trăm năm là cùng vậy thử hỏi huynh liệu sống nổi bao nhiêu năm?Chúng ta có mặt tại đây còn sống được bao lâu nữa?Và bọn Thiếu Khoan sống được bao nhiêu lâu nữa?
Long Sinh nghe nói tới đó gật đầu lia lịa, như đã hiểu thấu ý nghĩa của lời nói của Đại Bi Tôn Giả rồi... Hơi hé đôi mắt hiền từ lên, Đại Bi Tôn Giả liếc nhìn Độc Cô Sách, Độc Cô Hưng và Mộ Dung Băng các người một lượt, rồi từ từ đáp:
-Tục ngữ có câu:
"trên mặt sông Trường Giang, làn sóng sau đẩy làn sóng trước", trên trần gian, người mới thay cho người cũ. Dù sao chúng ta cũng đã tạo nên được mấy người của đời thứ hai, có tư chất tốt đẹp có tính tình lương thiện, có óc thông minh. Bọn anh em Thiếu Khoan chỉ mãi khổ luyện võ công âm độc đã sao nhãng vấn đề đso, chả lẽ Phạm huynh chưa phát giác môn hạ đệ tử của họ không có một người nào có tài ba kinh người, có tư chất khá giả hay sao?Căn cứ vào điều đó mà suy luận, bên chúng ta đã có người thừa kế, còn họ hễ bị tiêu diệt, là bị triệt mạch ngay, như vậy họ còn tạo nên tai hoa. làm sao được nữa?
Long Sinh lẳng lặng nghe xong thở dài một tiếng, rồi chắp tay vái Thích Đạo Song Tuyệt mà hỏi tiếp:
-Cho mãi đến giờ phút này. Phạm Long Sinh mới biết tại sao tất cả các nhân vật của võ lâm lại đều tôn trọng Thích Đạo Song Tuyệt là hai người có địa vị tối cao có công lực tương đương với nhau.
Nói tới đó, ông ta quay nhìn lại các người trẻ tuổi rồi vỗ vai Độc Cô Sách, lớn tiếng cười và hỏi:
độc Côlão đệ, Hưng đệ và MộDung cô nương các người đã nghe thấy chưa?Thời giờ như mũi tên bay thúc giục người ta chóng già, trọng trách đè lên vai của các người rồi. Từ giờ trở đi, bọn già nua như lão huynh đây, không can thiệp đến việc đời nữa, mà trở về quy ẩn chốn lâm tuyền để hưởng phúc thanh tịnh vài năm.Vậy các người phải chịu khó mà duy trì chính khí và trách nhiệm đoàn kết giang hồ đấy nhé?
Đại Bi Tôn Giả vuốt ve con chim điêu đứng cạnh, mắt nhìn thẳng vào Độc Cô Sách, mỉm cười gật đầu nói tiếp:
-Sách nhi, những việc của con, sư phụ đã biết, tuy câu chuyện ở trong Tây Thi cốc hơi hoang đường, nhưng đó là do sự trúng phải kỳ độc mà nên chứ không phải con định tâm như vậy, sư phụ vui lòng lượng thứ cho con. Ngoài ra, những việc khác sư phụ nhận thấy con vẫn không hổ thẹn với bốn chữ "Hiệp nghĩ nam nhi"và cũng không phụ lòng sư phụ đã khổ công dạy bảo con bấy nhiêu lâu.
Độc Cô Sách nghe nói mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống, không nói nửa lời.
Đại Bi Tôn Giả vừa cười vừa hỏi tiếp:
-Sách nhi, nhân duyên đã sớm định ly hợp vô thường, chẳng hay con có việc gì muốn hỏi sư phụ nữa không?
Độc Cô Sách nghe thấy sư phụ nói vậy biết sắp phải chia tay vĩnh biệt sư phụ đến nơi, chàng liền ứa nước mắt nhìn Đại Bi Tôn Giả mà khẽ gọi:
-Ân sư... Đại Bi Tôn Giả nắm lấy tay chàng, tươi tỉnh hỏi tiếp:
-Con không nên quá yếu đuối như thế, người ta sống ở trên đời tránh sao khỏi hai chữ"ly biệt" trên trần gian không có bữa tiệc nào là không giải tán? Sư phụ với Nam Môn sư thúc quy y Tam Bảo, Tam Thanh, khổ công tu hành cũng chỉ mong kết quả ngày nay được giải thoát da thịt hôi hám, trở về đấy thôi.
Nghe ân sư nói như vậy, Độc Cô Sách biết sư phụ với sư thúc đã sắp thành đạo đến nơi, chàng với Độc Cô Hưng không sao cầm lệ được song song quì xuống vái lạy khóc sướt mướt.
Đại Bi Tôn Giả vừa cười vừa nói tiếp:
-Sách nhi, con không nên khóc lóc như thế!Chả lẽ con đã quên còn một mối nhân duyên với một mối nghiệp duyên mà con cần phải đi khắp chân trời góc biển để kết hai vụ đó hay sao?
Độc Cô Sách nghe nói liền giật mình đánh thót một cái. TiêuAnh xen lời hỏi:
-Chả lẽ Thánh tăng đã biết tung tích của Điền Thúy Thúy với MộDung Bích ở đâu rồi ư?
Đại Bi Tôn Giả gật đầu đáp:
-Trong khi anh em lão tăng đi tới đây, giữa đường có gặp Điền Thúy Thúy với MộDung Bích. Sau khi nghe lão tăng giảng giải, Thúy Thúy đã cắt tóc đi tu, còn MộDungBích đang để tóc hoàn tục.
Vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, Độc Cô Sách vội hỏi:
-Thưa ân sư, hiện giờ hai nàng.. hai nàng đang ở đâu thế?
Đại Bi Tôn Giả vừa cười vừa đáp:
đáng lẽ hai người định tới đây để tiếp ứng cho các người nhưng vì gặp lão tăng, nên đã cho con chim điêu đưa hai người đi Nam Hải Phổ Đà rồi, hiện giờ hai người đang đợi ở trong hang động Bạch Hoa đỉnh. Công việc ở đây đã xong, các người mau mau đi tới đó mà gặp họ.
Đã biết rõ tung tích của ThúyThúy với Mộ Dung Bích, Độc Cô Sách, Mộ Dung Băng, Tiêu Anh và Dật Tư các người đều hớn hở vui cười.
Trong lúc mọi người đang vui vẻ hân hoan, thì Đại Bi Tôn Giả với Tam Kỳ Vũ Sĩ Nam MônVệ đã mãn trần duyên cùng dắt tay nhau, mũi của hai người đều có hai cái gân ngọc sa xuống miệng tủm tỉm cười mà đi luôn.
Hết

Xem Tiếp: ----

Truyện Lư Sơn Kỳ Nữ Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 4 Hồi 5 Hồi 6 Hồi 7 Hồi 8 Hồi 9 Hồi 10 Hồi 11 Hồi 12 Hồi 13 Hồi 14 Hồi 15 Hồi 16 Hồi 17 Hồi 18 Hồi 19 Hồi 20 Hồi 21 Hồi 22 Hồi 23 à tìm thấy cô ta?
Lăng Tiêu an ủi chàng rằng:
-Cổ nhân đã dạy "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất
tương phùng" Độc Cô lão đệ với Ôn cô nương đã có duyên với nhau, thì dù hai
người có xa cách đến đâu, thể nào cũng sẽ có ngày có dịp gặp lại nhau.
Độc Cô Sách ngẩng đầu nhìn lên đám mây trắng đang bay lơ lửng ở trên không,
lẩm bẩm nói:
-Nếu tôi được gặp lại Ôn cô nương thế nào cũng phải cố hết sức giải thích cho cô
ta hiểu.
Công Dương Thọ vừa cười vừa nói:
-Ôn cô nương là người rất kiêu ngạo và khó tính lắm, không hiểu lão đệ có thể
chịu nhịn được cô ta không?
Độc Cô Sách gượng cười đáp:
-Lỗi ở tại hạ, thì tất nhiên tại hạ phải chịu nhịn cô ta chứ? Nếu được gặp cô ta,
dù cô ta có mắng chửi tại hạ thậm tệ, tại hạ cũng quyết không trả lời, dù có đánh
chết tại hạ, tại hạ cũng quyết không trả đũa, mà cứ để yên cho cô ta đánh đến kỳ
chết thì thôi.
Công Dương Thọ gật đầu đỡ lời:
-Nếu Độc Cô lão đệ mà làm được như vậy, thì lão phu dám chắc sự hiểu lầm
này thể nào cũng giải thích xong, và mối lương duyên thể nào cũng thành tựu. Lúc
ấy lão đệ sẽ còn được mỹ quyến đẹp và tươi như hoa nở nữa.
Độc Cô Sách nghe thấy Công Dương Thọ nói như thế trong lòng rất cởi mở
nhưng nghĩ đến cử chỉ sơ xuất của mình ở Tây Thi cốc núi Điểm Thương, thì chàng
lại hổ thẹn đến toát mồ hôi lạnh ra và vội cúi đầu đáp:
-Độc Cô Sách là kẻ bại đức, đâu dám đường đột nghĩ đến điều đó, nếu hai vị
tiền bối không còn việc khác chỉ thị thêm thì tại hạ xin phép hai vị đi yết kiến ân
sư ngay, để báo tin Lục Hung đã sống lại và sắp ra đời, cho ân sư hay.
Lăng Tiêu vừa cười vừa dặn:
-Lão đệ thưa chuyện này với tôn sư xong chắc Đại Bi Tôn Giả thế nào cũng có
chỉ thị. Lúc ấy phiền lão đệ cho chúng tôi biết rõ chỉ thị ấy.
Công Dương Thọ lắc đầu đáp:
-Khỏi cần! Khỏi cần! Lão đệ đi rồi, lão phu với Lăng huynh thể nào cũng chia
nhau đem tin bí mật rất quan trọng này đi báo cho các đạo hữu liên quan hay. Nếu
Đại Bi Tôn Giả có chỉ thị gì xin lão đệ đi ngay một trong mấy phái như Thiếu Lâm,
Võ Đang, Không Động, Điểm Thương hoặc Trúc chi bang, cho họ biết rõ chỉ thị ấy
là được rồi.
Độc Cô Sách gật đầu vâng lời, liền cáo từ Công Dương Thọ với Lăng Tiêu hai
người, rồi đi nhanh như bay, chỉ trong nháy mắt đã mất dạng.
Công Dương Thọ đưa mắt nhìn theo cho tới khi hút dạng Độc Cô Sách rồi, ông
ta mới vuốt bộ râu dê, ngửng mặt lên trời ngẫm nghĩ. Lăng Tiêu thấy thế mỉm
cười:
-Công Dương huynh nghĩ ngợi gì thế?
Công Dương Thọ cau mày đáp:
-Đệ thấy Độc Cô Sách hình như có việc gì lo nghĩ, nên vẻ mặt của y rất hoảng
hốt.
Lăng Tiêu lại hỏi tiếp:
-Có phải huynh căn cứ câu nói bại đức của y hồi nãy mà nghĩ ngợi như vậy
không?
-Phải. Lời nói ấy của y rất có thâm ý.
-Công Dương huynh đa nghi quá đấy thôi. Độc Cô lão đệ đã là đệ tử duy nhất
của Đại Bi Tôn Giả thì nhân phẩm của y ắt phải hơn người. Như vậy khi nào còn
có chuyện bại đức nữa? Theo đệ ước đoán, thì có lẽ y cứ ăn năn về việc phá hỏng
đại sự của Ôn cô nương mà mới thốt ra lời nói ấy thôi.
-Lăng lão nghĩ như vậy cũng có lý. Với Ôn cô nương, một người tài sắc song
toàn như thế, tất nhiên Độc Cô Sách trông thấy cô ta phải xiêu lòng ngay. Lúc đầu
có lẽ y còn nghi ngờ cô ấy là người thuộc phái hung tà mới không dám gần gũi,
nhưng tới khi y biết rõ sự thật rồi y lại cảm thấy mình đã chót làm một việc lầm lỡ
rất lớn, thì lẽ dĩ nhiên y phải bị lương tâm cắn rứt và hổ thẹn không dám lên tiếng
yêu cầu cô ta nữa.
-Sự thật Độc Cô lão đệ với Ôn cô nương thật là đôi trai tài gái sắc hiếm có trong
võ lâm. Chúng ta nên giúp cho họ thành một đôi lương duyên mỹ mãn, và chúng ta
lại phải dặn bảo Tạ tiên tử, biểu tỷ của Độc Cô lão đệ, hết sức giúp cho hai người
thành vợ thành chồng mới được.
-Lăng lão nói rất phải. Bây giờ chúng ta hãy đi báo tin lục Hung phục sinh cho
các bạn hữu hay biết ngay mới được. Lão đi Thiếu Lâm và Võ Đang còn mỗ thì đi
Điểm Thương với Không Động.
-Điểm Thương cũng không xa lắm, nhưng Không Động ở chỗ xa lắc xa lơ như
vậy, huynh nhận đi báo tin cho phái ấy chả là thiệt thòi lắm ư?
-Trời sinh ra mỗ có đôi chân đi rất nhanh, chuyên đi khắp danh sơn đại xuyên
của thiên hạ. Như vậy dù có đi xa một chút cũng không sao. Huống hồ mỗ đang
muốn được lão đạo sĩ Hoàng Diệp cho nhậu thứ rượu Bách Hoa Xuân Sắc tửu mà y
vẫn quý báu xưa nay.
-Đệ biết huynh nhận đi Không Động thế nào cũng có mục đích gì, bằng không,
khi nào huynh lại tự động đòi hỏi xa như thế? Không những Bách Hoa Xuân Sắc
của Hoàng Diệp đạp nhân là một thứ rượu ngon rất quyến rũ, mà cả Linh nhũ
Không Thanh hương trà, một thứ trà đặc sản của núi Điểm Thương cũng là một
môn khiến huynh rất thèm thuồng.
Công Dương Thọ nghe Lăng Tiêu nói trúng tâm sự của mình liền tít hai mắt lại,
vuốt bộ râu dê, cười giọng quái dị đáp:
-Lăng lão đoán đúng lắm. Mỗ định làm mai cho tiểu đệ của Tạ Dật Tư, chả lẽ
nàng lại tiếc của, không chịu mời lão ăn uống những thứ ngon lành hay sao?
Nói tới đó, ông ta chỉ Lăng Tiêu cười ha hả, nói tiếp:
-Mỗ đi Điểm Thương thì được uống mấy chén trà Linh nhũ Không Thanh hương,
đến núi Không Động được uống mấy cân Bách Hoa Xuân Sắc tửu, còn Thiếu Lâm,
Võ Đang thì sưa nay vẫn tự phụ là môn phái lớn, tất nhiên giới luật của họ rất thâm
nghiêm, lão đi tới đó chỉ được uống trà khô, ăn cơm hẩm của bọn hoà thượng với
đạo sĩ nghèo thôi.
Nói xong ông ta lại cười vẻ đắc trí, rồi giơ tay chào Lăng tiêu, ung dung đi ngay.
Lăng Tiêu thấy bạn già rất hay khôi hài ấy đã đi xa rồi, liền lắc đầu cả cười, rồi
cũng lên đường đi Thiếu Lâm ở tỉnh Phúc Kiến để báo tin lục Hung tái sinh cho
Liểu Trần đại sư, phương trượng của phái Thiếu Lâm hay.
Công Dương với Lăng Tiêu hai vị lão hiệp chia nhau ra đi báo chi cho biết các
đại giáo phái. Bây giờ lại tới chuyện Độc Cô Sách đi yết kiến Đại Bi Tôn Giả ân
sư của chàng.
Tung tích của Đại Bi giấu dạng rất huyền bí, người đời ít ai biết rõ, nhưng sự
thật ông ta không phải lẩn khuất ở những nơi thâm sơn cùng cốc. ít người lui tới trái
lại ông ta ẩn cư ở trong một ngôi chùa nhỏ rất thanh tịnh trên núi Cửu Hoa tại tỉnh
An Huy đấy thôi.
Xung quanh ngôi chùa ấy, cảnh sắc rất thanh u, nên thường có du khách vào
chùa du ngoạn, nhưng không ai biết trong chùa có một lão hoà thượng trông rất
nhơ bẩn lại là Đại Bi Tôn Giả thánh tăng của võ lâm, tiếng tăm lừng lẫy ngốt trăm
năm rồi.
Độc Cô Sách tới Cửu Hoa, chưa vào tới nơi trong chùa đã thấy tình hình khác lạ,
vì ân sư của chàng, ngày thường tuy không chịu cạo đầu cạo râu, trông rất nhơ bẩn
hình như Tế Công hoà thượng nhưng trái lại xung quanh chùa, ngày nào ông ta
cũng quét dọn sạch sẽ.
Hôm nay chàng tới cửa chùa, thấy mạng nhện chằng chịt, ở dưới đất cỏ mọc rất
rậm, hình như đã lâu không có người ở vậy.
Thấy thế,Độc Cô Sách liền hoài nghi và nghĩ bụng:
" Đã mấy chục năm nay, ân sư không hề rời khỏi ngôi chùa này nửa bước, chả lẽ
công danh của sư phụ đã hoàn mãn và đã viên tịch trở về Tây Phương rồi chăng?"
Nghĩ tới đó, chàng rầu rĩ khôn tả, vội phi thân nhảy qua cửa chùa, nhưng khi lên
tới trên nóc cửa, chàng nhìn vào trong chùa, đã kinh hãi đến mất hồn vía rồi.
Thì ra ngôi chùa bên trong nhà cửa tuy ít, chỉ có một ngôi điện với hai căn nhà
ngang thôi nhưng cái sân ở trước điện thì lại lớn rộng vô cùng, diện tích rộng ngót
một mẫu. Ngoài cửa chùa đã mọc đầy cỏ lau thì tất nhiên trong sân cũng không có
người quét dọn. Chàng vừa hoảng sợ vừa phi thân nhảy xuống dưới sân, rảo cẳng
tiến thẳng tới trước cửa điện. Chàng bỗng thấy trên bực đá ở cửa điện có bốn vết
chân. Bốn vết chân đó không phải là vết giày của hoà thượng, mà lại là vết chân
của đàn bà, một đôi là vết cung hài nho nhỏ (bó chân) và đôi kia là chân tự nhiên
(không bó).
Độc Cô Sách thấy thế liền nghĩ bụng:
" Trong bảo điện là chỗ tham kinh lễ Phật của ân sư, sao lại có vết chân của đàn
bà xuất hiện như thế này? Thật là quái dị không thể tưởng tượng được".
Vì thấy sự quái dị ấy mà chàng đã đoán chắc, nếu ân sư mình không phải công
công thành hoàn mãn đã tịch rồi, thì thế nào cũng vì việc khác, rời khỏi ngôi chùa
này đã lâu nên ngôi chùa mới hoang vu như thế.
Tình cảnh trước mặt quái đản như vậy, tất nhiên chàng không phải theo thường
lệ mà thông danh họ xin vào yết kiến nữa. Trái lại chàng không vào trong điện mà
giở kinh công tuyệt đỉnh ra nhẹ nhàng phi thân tới cạnh điện.
Khi tới chỗ cạnh điện, chàng thấy không có một bóng người nào hết, tịch mịch
như nhà có tang vậy. Chàng không dám lỗ mãng tiến vào trong điện mà chỉ rón rén
đi tới trước cửa sổ, nhìn qua khe cửa sổ ngó vào bên trong.
Chàng không nhìn vào còn khá, lúc nhìn kĩ tình cảnh trong điện lại càng làm cho
chàng giật mình kinh hoàng thêm. Vì các tượng Phật ở trong đó đã bị dọn sang một
bên, bàn thờ đã thành cái sập để ngủ trên đó có một thiếu nữ áo đỏ đàng nằm ngủ
hình như đã ngủ say rồi.
Vì nàng ta quay mặt vào bên trong nên không trông thấy rõ hết bộ mặt, chỉ trông
thấy một nửa thôi, nhưng nửa mặt đó của nàng ta trắng như tuyết, tóc bóng bẩy như
mây, là một thiếu phụ tuyệt đẹp, tuổi trạc ngoài đôi mươi.
Thấy thế, Độc Cô Sách càng hoài nghi thêm. Điều thứ nhất khiến chàng thắc
mắc, là không hiểu ân sư của mình Đại Bi Tôn Giả đã đi đâu rồi? Điều thắc mắc
thứ hai Hồi 48 Hồi 49 Hồi 50 Hồi 51 Hồi 52 Hồi kết