Ba tháng rưỡi qua đi từ buổi thôi miên đầu tiên. Không những triệu chứng của Catherine thực sự biến hẳn, mà cô còn tiến bộ vượt qua cả việc chữa khỏi bệnh. Cô rạng rỡ với một sinh lực an lạc chung quanh cô. Cô lôi cuốn mọi người. Khi cô ăn điểm tâm tại quán Cà Phê ở bệnh viện, cả nam lẫn nữ đổ xô đến gặp cô. "Cô trông thật đẹp; tôi chỉ muốn nói với cô điều đó thôi." họ nói như vậy. Giống như người câu cá, cô muốn lôi họ vào con đường tâm linh vô hình. Không ai để ý và cô đã đến ăn tại quán cà phê nầy nhiều năm qua. Như thường lệ cô chìm nhanh vào hôn mê thôi miên sâu trong phòng mạch không mấy sáng của tôi, mớ tóc vàng hoe của cô xìa từng cụm tỏa xuống chiếc gối quen thuộc màu be. "Tôi thấy một tòa nhà... tòa nhà nầy làm bằng đá. Và một cái gì nhọn trên nóc tòa nhà. Đây là một nơi có nhiều núi non. Rất ẩm thấp... rất ẩm thấp bên ngoài. Tôi nhìn thấy một cỗ xe. Tôi thấy một cỗ xe đi qua trước mặt. Toa xe có cỏ khô bên trong, một loại rơm hay cỏ khô hay một thứ gì đó cho súc vật ăn. Có một số người đàn ông ở đấy. Họ mang một loại cờ nào đó, một cái gì bay phấp phới ở đầu gậy. Màu thật sáng. Tôi nghe thấy họ nói chuyện về Moors... Moors. Và cuộc chiến đang diễn ra. Có một loại kim khí nào đó, một thứ gì bằng kim loại chùm đầu họ... Một loại mũ trùm đầu làm bằng kim loại. Năm đó là 1483. Một thứ gì đó về người Đan Mạch. Phải chăng chúng ta đánh nhau với người Đan Mạch. Một cuộc chiến nào đó đang xảy ra."Tôi hỏi, " Cô có ở đấy không?"Cô trả lời dịu dàng, "Tôi không nhìn thấy cái đó". Tôi nhìn thấy những cỗ xe. Những cỗ xe nầy có hai bánh, hai bánh và cửa hậu. Những cỗ xe nầy lộ thiên, hai bên hông có song gỗ, một loại thanh gỗ cùng đóng vào với nhau. Tôi nhìn thấy... một thứ gì bằng kim loại họ đeo ở cổ... rất nặng có hình chữ thập, nhưng ở có cái đầu cong, các đầu tròn... trên hình chữ thập. Đó là ngày lễ của một vị thánh nào đó... Tôi nhìn thấy những thanh kiếm. Họ có một loại dao hay gươm nào đó... rất nặng, lưỡi rất cùn. Họ đang sửa sọan cho một trận chiến nào đó. ""Xem xem cô có thể tìm thấy chính cô không?". tôi chỉ thị. "Hãy nhìn chung quanh. Có lẽ cô là một người lính đấy. Cô đang nhìn họ từ ở một chỗ nào đó." "Tôi không phải là lính". Cô quả quyết về việc nầy."Hãy nhìn chung quanh." "Tôi đã mang một số đồ tiếp tế. Đó là một cái làng, một cái làng nào đó". Cô im lặng. "Bây giờ cô nhìn thấy gì?" Tôi thấy một lá cờ, một loại cờ nào đó. Nó đỏ và trắng... trắng có một cái hình chữ thập đỏ."Tôi hỏi, "Có phải cái cờ ấy của dân tộc cô không?" "Đó là cờ của binh lính nhà vua", cô đáp lại. "Có phải vua của cô không?’ "Phải""Cô có biết tên vị vua ấy không?"Tôi không nghe thấy. Ông ấy không ở đây." "Cô hãy nhìn và xem cô đang mặc cái gì?" Hãy nhìn xuống và xem cô đang mặc gì.""Một loại da... một loại áo chẽn bằng da trên... trên một cái áo sơ mi rất thô. Một cái áo chẽn bằng da... nó ngắn. Một loại giầy bằng da thú vật... không phải là giầy, giống ủng hay những giầy da đanh hơn. Không ai nói chuyện với tôi cả." "Tôi hiểu. Tóc cô màu gì?" "Tóc thưa, vì tôi già rồi, tóc đã hoa râm rồi đó." "Cô cảm thấy thế nào về cuộc chiến tranh nầy?" "Nó đã trở thành cách sống của đời tôi. Tôi đã mất một đứa con trong cuộc giao tranh nhỏ trước đây.""Một đứa con trai?" "Phải". Cô buồn rầu. "Cô còn ai? Cô còn ai trong gia đình?""Vợ tôi... và đứa con gái." "Tên đứa con trai là gì?" "Tôi không thấy tên nó. Tôi nhớ nó. Tôi thấy vợ tôi." Catherine vừa là nam vừa là nữ rất nhiều lần. Không con trong hiện kiếp, cô đã là cha mẹ của nhiều con vào những kiếp khác. "Trông vợ ông thế nào?"""Bà ấy rất mệt, rất mệt. Bà ấy già rồi. Chúng tôi có vài con dê." "Đứa con gái còn ở với ông không?""Không, nó đã lấy chồng và đã dọn đi khỏi nhà ít lâu nay." "Ông có cô đơn không, chỉ còn ông và vợ ông?""Phải.""Đời ông ra sao?" "Chúng tôi rất mệt. Chúng tôi rất nghèo. Thật không dễ dàng.""Đúng. Ông đã mất đứa con trai. Ông có nhớ nó không?" Cô trả lời đơn giản, "Có" nhưng niềm đau buồn quá rõ ràng. Tôi đổi đề tài, "Ông có phải là nhà nông không?" "Phải. Có lúa mạch... lúa mạch, thứ gì đó như lúa mạch." "Có phải có nhiều chiến tranh tại xứ ông không, trong suốt cuộc đời ông với nhiều thảm kịch?" "Phải""Nhưng ông đã sống cho đến già"."Nhưng họ đã đánh nhau ở ngoài làng chứ không phải trong làng". Cô giải thích, "Họ phải di chuyển đến nơi họ đánh trận... qua nhiều núi non". "Ông có biết địa danh nơi ông ở không? Hay thành phố?" "Tôi không nhìn thấy, nhưng nó phải có tên. Tôi không nhìn thấy". "Có phải là thời gian sùng đạo với ông không? Ông nhìn thấy hình chữ thập trên những người lính." "Với những người khác.Chứ không phải với tôi." "Có người nào còn sống trong gia đình ông ngoài vợ và con ông không?" "Không""Cha mẹ ông chết cả rồi à?"Phải"."Các anh và chị em?" "Tôi có một người chị. Chị tôi còn sống. Tôi không biết chị ấy", cô nói thêm, nhắc đến đời sống của chị ấy là Catherine. "Được rồi. Hãy kiểm tra xem ông có nhận ra được người nào khác trong làng hay gia đình". Nếu người ta luân hồi cả nhóm, cô sẽ tìm thấy một người nào tại đấy, người nầy rất có ý nghĩa trong hiện kiếp của cô. "Tôi nhìn thấy một cái bàn bằng đá... Tôi nhìn thấy những cái bát." "Có phải là nhà của ông không?" "Phải. Cái gì đó làm bằng... thứ gì vàng, thứ gì đó từ ngô... hay thứ gì đó... vàng. Chúng tôi ăn cái nầy...""Được rồi" Tôi nói thêm, hãy cố gắng tăng nhịp độ. "Ông đã có một cuộc đời rất khó khăn, một cuộc đời rất khó khăn. Ông nghĩ như thế nào?"Cô thì thào, "Những con ngựa". "Ông có ngựa không hay của người nào khác?" "Không, những người lính... một số người lính. Hầu hết họ đi bộ. Nhưng không phải là ngựa, chúng là những con la hay những con gì đó nhỏ hơn ngựa. Hầu hết chúng chưa thuần". Tôi chỉ thị, "bây giờ hãy tiến xa hơn nữa", "Ông đã rất già rồi. Hãy cố gắng tiến tới ngày cuối cùng trong kiếp nầy như một người già". Cô phản đối "Nhưng tôi chưa già lắm."Cô đặc biệt là không để lại ảnh hưởng trong những tiền kiếp nầy. Cái gì diễn ra là diễn ra. Tôi cũng không thể gợi ý cắt đứt những ký ức hiện tại. Tôi cũng không thể bảo cô thay đổi những chi tiết về cái đã xảy ra và được nhớ lại.Tôi hỏi, thay đổi cách tiếp cận, "Còn gì nhiều nữa xảy ra trong kiếp nầy? Rất quan trọng cho chúng tôi để biết"."Không có gì quan trọng" Cô trả lời không xúc động."Rồi, tiếp tục đi, tiến xa hơn nữa. Hãy tìm xem ông cần phải học cái gì. Ông biết không?" "Không, Tôi vẫn còn ở đấy"."Phải, tôi biết. Ông có nhìn thấy gì không?" Một phút hay hai phút trôi qua trước khi cô trả lời. Cô thì thào dịu dàng, "Tôi đang trôi lơ lửng.""Bây giờ cô đã rời bỏ ông ấy?""Phải, tôi đang bềnh bồng lơ lửng". Cô lại vào trạng thái tinh thần. "Cô có biết cô cần phải học gì không? Đây là một kiếp khó khăn khác cho cô?" "Tôi không biết. Tôi đúng là đang lơ lửng." "Được rồi. Hãy nghỉ ngơi, hãy nghỉ ngơi". Nhiều phút nữa trôi qua im lặng. Rồi dường như cô đang nghe thấy gì. Đột nhiên cô nói. Giọng cô to và sâu. Giọng nầy không phải của Catherine. "Có bảy bình diện tất cả, bảy bình diện, mỗi bình diện gồm có nhiều mức độ, một trong chúng là bình diện về ký ức. Trên bình diện nầy, bạn được phép thu thập các tư tưởng. Bạn được phép thấy đời sống của mình vừa mới qua đi. Những người ở mức độ cao hơn được phép xem lịch sử. Họ có thể trở lại dạy chúng ta biết về lịch sử. Nhưng chúng ta ở mức độ thấp nên chỉ được phép xem đời mình... vừa mới qua đi. "Chúng ta có nợ phải trả. Nếu chúng ta không trả nợ xong, chúng ta phải mang những món nợ nầy vào kiếp khác... để chúng có thể được biết kết quả. Bạn tiến bộ bằng cách trả nợ. Một số linh hồn tiến bộ nhanh hơn những linh hồn khác. Khi bạn ở trong dạng thể chất, và bạn lao động liên miên, lao động suốt đời... Nếu điều gì đó làm bạn mất khả năng... trả nợ, bạn phải quay về bình diện của ký ức, và tại đấy bạn phải chờ đợi cho đến khi linh hồn mà bạn thiếu nợ đến gặp bạn. Và khi cả hai đều quay trở về dạng thức thể chất vào cùng một thời điểm, thì bạn được phép trở về. Nhưng bạn quyết định thời gian bạn sẽ trở về. Bạn quyết định làm gì để trả nợ đó. Bạn sẽ không nhớ được những kiếp khác... chỉ nhớ được một kiếp mà bạn vừa trở về. Chỉ những linh hồn ở mức độ cao hơn - những nhà hiền triết - được phép nhớ lịch sử và những biến cố ở quá khứ... để giúp chúng ta, dạy chúng ta điều ta phải làm. "Có bảy bình diện... bảy bình diện mà ta phải qua trước khi chúng ta trở về. Một trong bảy bình diện nầy là một bình diện chuyển tiếp. Nơi đó chúng ta phải chờ. Trong bình diện đó có sự quyết định về những gì bạn sẽ mang theo với bạn vào kiếp sống kế tiếp. Chúng ta tất cả đều có... điểm trội. Điều nầy có thể là tham lam hay có thể là khát vọng, nhưng bất cứ cái gì được quyết định, thì bạn cần phải trả xong nợ cho những người nầy. Rồi bạn phải vượt qua điều nầy trong hiện kiếp. Bạn phải học hỏi để vượt qua tham lam. Nếu không khi bạn trở về bạn phải mang theo với bạn đặc điểm đó, cũng như đặc điểm khác vào kiếp sống kế tiếp. Gánh nặng sẽ trở nên nặng hơn. Với mỗi kiếp sống mà bạn trải qua và bạn không trả xong nợ, kiếp sống kế tiếp sẽ khó khăn hơn. Nếu bạn trả hết nợ, bạn sẽ đạt được một kiếp sống dễ dàng. Cho nên bạn chọn kiếp sống nào bạn sẽ có. Trong giai đoạn kế tiếp, bạn chịu trách nhiệm về đời sống bạn có. Bạn chọn đời sống đó". Catherine rơi vào im lặng. Việc nầy hiển nhiên không phải từ các Bậc Thầy. Ông ta tự nhận diện mình là "chúng ta thuộc về mức độ thấp" so sánh với những linh hồn có mức độ cao - "những nhà hiền triết". Nhưng kiến thức được truyền đạt vừa rõ ràng vừa thực tiễn. Tôi băn khoăn về năm bình diện kia và những đặc tính của nó. Giai đoạn tái sinh có phải là một trong những bình diện nầy? Và giai đoạn học hỏi và giai đoạn quyết định là thế nào? Tất cả trí tuệ được tiết lộ qua những thông điệp nầy từ những linh hồn ở các phương chiều thuộc về trạng thái tinh thần rất nhất quán. Văn phong truyền đạt khác nhau, cách nói và cú pháp khác nhau, sự sành điệu trong thơ ca và ngữ vững khác nhau; nhưng nội dung vẫn mạch lạc. Tôi đang thụ đắc một khối lượng lớn có hệ thống về kiến thức tinh thần. Kiến thức nầy nói về tình thương yêu và hy vọng, niềm tin và lòng nhân đức. Nó khảo sát đức hạnh và tật xấu, thiếu nợ người khác và của chính mình. Nó gồm có những kiếp sống đã qua và những bình diện tinh thần giữa các kiếp sống. Và nó nói về sự tiến bộ của linh hồn do hòa hợp và quân bình, tình thương yêu và trí tuệ, tiến tới mối liên hệ huyền bí và xuất thần với Thượng Đế.Có nhiều lời khuyên thực tiễn trên cùng phương diện: Giá trị của kiên nhẫn và chờ đợi; sự thông thái trong sự quân bình của thiên nhiên; sự loại bỏ sợ hãi, nhất là sợ hãi về cái chết; nhu cầu của học hỏi về lòng tin cậy và vị tha, tầm quan trọng của việc không phán xét người khác hay ngăn cản đời sống của người khác; tích lũy và sử dụng khả năng trực giác; và có lẽ quan trọng hơn cả là kiến thức bất di bất dịch rằng chúng ta bất tử. Chúng ta vượt qua sự sống và cái chết, vượt qua không gian và thời gian. Chúng ta là những thượng đế, và thượng đế là chúng ta. Catherine đang thì thào dịu dàng, "Tôi đang trôi lơ lửng."Tôi hỏi, "Cô ở trạng thái nào?" "Không có gì... Tôi đang trôi lơ lửng... Edward nợ tôi cái gì đó... Ông ta thiếu tôi thứ gì đó"."Cô có biết ông ta nợ gì cô không?""Không... một số kiến thức... ông ta nợ tôi. Ông có điều gì nói với tôi, có lẽ về đứa con của chị tôi." Tôi lặp lại, "Đứa con của chị tôi?""Phải... Nó là đứa con gái. Tên nó là Stephanie" "Stephanie? Cô cần biết gì về nó?"Cô trả lời, "Tôi cần biết cách tiếp xúc với nó". Catherine chưa bao giờ nói gì với tôi về cháu cô. Tôi hỏi, "Nó có thân thiết với cô không?" "Không, nhưng nó muốn tìm họ." Tôi hỏi, "Tìm ai?" Tôi bối rối. "Chị tôi và người chồng. Và cách duy nhất là nhờ tôi. Tôi là mối liên lạc. Ông ta có tin tức. Cha nó là một bác sĩ, và đang hành nghề tại một nơi nào đó ở Vermont, phía nam Vermont. Tin tức đến với tôi khi cần thiết". Sau nầy tôi được biết chị của Catherine và người chồng tương lai đã đem đứa con gái của họ cho người ta nuôi. Vào lúc đó họ là trẻ vị thành niên và chưa cưới nhau. Việc cho con làm con nuôi được nhà thờ thu xếp. Không có tin tức gì nữa sau thời gian nầy. Tôi đồng ý, "Phải, khi nào thì đúng lúc?""Phải. Rồi ông ta sẽ nói với tôi. Ông ta sẽ nói với tôi". "Ông ta có tin tức gì khác cho cô biết không?" "Tôi không biết, nhưng ông ta có những điều nói với tôi. Và ông ta thiếu tôi thứ gì đó... thứ gì đó. Tôi không biết thế nào. Ông ta thiếu tôi thứ gì đó". Cô im lặng. Tôi hỏi, "Cô có mệt không?" Cô thì thào trả lời, "Tôi thấy bộ dây cương ngựa. Cột trên tường. Bộ dây cương... Tôi thấy một cái mền ở bên ngoài chuồng ngựa". "Có phải là chuồng ngựa không?" "Họ có ngựa tại đấy. Họ có nhiều ngựa"."Ngoài ra cô nhìn thấy gì nữa?" "Tôi nhìn thấy nhiều cây - vời những bông hoa vàng. Cha tôi ở đấy. Ông săn sóc ngựa". Tôi hiểu tôi đang nói chuyện với một đứa bé. "Trông ông ra sao?" "Ông rất cao, với tóc muối tiêu." "Cô có nhìn thấy chính cô không?" "Tôi là một đứa bé... một đứa con gái". "Cha cô là chủ ngựa hay ông chỉ là người săn sóc ngựa?" "Ông chỉ là người săn sóc ngựa. Chúng tôi sống ở gần đấy."Cô có thích ngựa không?" "Có""Cô thích nhất con ngựa nào?" "Có, Con ngựa của tôi. Tên nó là Apple (Quả Táo)". Tôi nhớ lại kiếp sống mà cô có tên là Mandy khi con ngựa có tên là Apple xuất hiện. Phải chăng cô lại nhắc lại kiếp sống mà chúng ta đã trải nghiệm? Có lẽ cô đang tiếp cận kiếp nầy từ một cái nhìn khác."Apple... phải. Cha cô có cưỡi con Apple của cô không?" "Không, nhưng tôi có thể cho nó ăn các thứ. Nó thường kéo cỗ xe của ông hiệu trưởng, kéo xe ngựa. Nó rất to lớn. Chân nó to. Nếu ông không cẩn thận, nó có thể giẫm lên chân ông.""Còn ai nữa không?" "Mẹ tôi ở đấy. Tôi thấy một người chị... Chị tôi to lớn hơn tôi. Tôi không nhìn thấy người nào khác". "Bây giờ cô nhìn thấy gì không?" "Tôi chỉ nhìn thấy ngựa". "Đây là thời gian hạnh phúc của cô phải không?" "Phải. Tôi thích mùi chuồng ngựa". Cô rất rõ ràng, đề cập đúng lúc đến thời gian ở chuồng ngựa."Cô có ngửi thấy mùi ngựa không?" ‘Có""Mùi cỏ khô?" "Có... mặt chúng rất dịu dàng. Cũng có những con chó tại đấy, chó đen, vài con chó đen và vài con mèo... nhiều súc vật. Chó dùng để đi săn. Khi họ săn chim, chó được phép đi theo." "Có điều gì xảy ra cho cô?" "Không". Câu hỏi của tôi quá mơ hồ. "Cô lớn lên tại nông trại nầy phải không?" "Phải. Người đàn ông săn sóc ngựa". Cô ngưng. "Ông ta không phải thực là cha tôi." Tôi bối rối. "Ông ấy không phải thực sự là cha cô sao?""Tôi không biết... ông ta không phải thực là cha tôi. Nhưng ông giống như là cha tôi. Ông là người cha thứ hai. Ông rất tốt với tôi. Mắt ông xanh". Hãy nhìn vào mắt ông - mắt xanh - và xem cô có nhận ra ông. Ông ta rất tốt với cô. Ông ta thương yêu cô." "Ông là ông tôi... ông tôi. Ông yêu chúng tôi lắm. Ông tôi yêu chúng tôi lắm. Ông thường dẫn chúng ta ra ngoài với ông. Chúng tôi thường đi với ông đến chỗ ông uống rượu. Và chúng tôi được uống nước ngọt. Ông thích chúng tôi". Câu hỏi của tôi làm cô bật ra khỏi kiếp sống đó rơi vào trạng thái quan sát, siêu thức. Bây giờ cô đang xem đời sống của Catherine và mối quan hệ của cô với người ông cô. Tôi hỏi, "Cô có nhớ ông không?" Cô trả lời dịu dàng, "Có" "Nhưng cô biết ông đã ở với cô trước đây." Tôi đang giải thích cố gắng làm giảm bớt sự buồn đau của cô."Ông rất tốt với chúng tôi. Ông yêu chúng tôi. Ông không bao giờ la rầy chúng tôi. Ông thường cho chúng tôi tiền và đưa chúng tôi đi chơi với ông. Ông thích như thế, nhưng ông chết." "Phải, nhưng cô sẽ lại được ở với ông. Cô biết điều đó." "Phải. Tôi đã ở với ông trước đây. Ông không giống như cha tôi. Họ khác biệt nhau rất nhiều." "Tại sao người nầy yêu cô nhiều và đối xử với cô rất tốt và người kia lại quá khác biệt?" "Vì một người đã học hỏi. Người ấy đã trả nợ người ấy thiếu. Cha tôi không trả món nợ của mình. Ông đã trở lại... không có hiểu biết. Ông phải làm lại" Tôi đồng ý, "Đúng", ông phải học hỏi yêu thương, dưỡng dục." Cô trả lời, "Phải" "Nếu họ không hiểu biết điều nầy, tôi nói thêm, "họ coi trẻ con như tài sản, không biết yêu thương con người". Cô đồng ý, "Đúng". "Cha cô phải học hỏi điều nầy.""Phải""Ông cô đã biết rồi..." Cô xen vào, "Tôi biết", Chúng ta trải qua nhiều giai đoạn khi chúng ta ở trạng thái thể chất... giống như những giai đoạn tiến hóa khác. Chúng ta phải đi qua giai đoạn ấu thơ, giai đoạn em bé, giai đoạn đứa trẻ... Chúng ta phải đi thật xa trước khi tiến tới... trước khi chúng ta tiến tới mục tiêu. Các giai đoạn trong dạng thể chất rất khó khăn. Những người trong bình diện thiên thể lại dễ dàng. Ở đấy chúng ta chỉ nghỉ ngơi và chờ đợi. Bây giờ đây là những giai đoạn khó khăn"."Có bao nhiêu bình diện trong trạng thái thiên thể?" Cô trả lời, "Có bảy" Tôi hỏi, "Những bình diện ấy thế nào, chú ý để xác nhận những bình diện vượt qua hai bình diện đã ghi trước đây trong buổi thôi miên. Cô giải thích, "Tôi chỉ được biết hai". Giai đoạn chuyển tiếp và giai đoạn ký ức.""Những bình diện nầy là hai bình diện mà tôi quen thuộc". "Sau nầy chúng ta sẽ biết những bình diện kia". "Cô đã học hỏi cùng lúc như tôi", tôi nhận xét. "Hôm nay chúng ta học về nợ nần. Việc nầy rất quan trọng". "Tôi sẽ nhớ cái mà tôi nên nhớ", cô nói thêm một cách khó hiểu. Tôi hỏi, "Cô sẽ nhớ những bình diện nầy chứ?" "Không. Chúng không quan trọng với tôi. Chúng quan trọng với ông". Tôi đã nghe thấy điều nầy trước đây. Điều nầy là cho tôi. Để giúp cô, tuy còn nhiều hơn thế. Để giúp tôi, cũng còn nhiều hơn thế. Tuy tôi không thể hiểu đầy đủ mục đích to lớn hơn là gì. Tôi tiếp tục, "Dường như bây giờ cô đạt được nhiều điều tốt hơn?", "Cô đang học nhiều.""Đúng", Cô đồng ý. "Tại sao bây giờ người ta bị lôi cuốn đến với cô? bị thu hút đến với cô?"Vì tôi đã thoát khỏi quá nhiều sợ hãi, và tôi có thể giúp họ. Họ cảm thấy một sự lôi kéo tâm linh đến với tôi.""Cô có thể giải quyết với việc nầy?" "Được". Không có vấn đề gì. "Tôi không sợ". Cô nói thêm. "Tốt, Tôi sẽ giúp cô". Cô trả lời, "Tôi biết, Ông là thầy của tôi".