Ba tuần lễ trôi qua trước buổi thôi miên kế tiếp. Vào kỳ nghỉ hè của tôi, nằm dài ở một bãi biển miền nhiệt đới, tôi có thì giờ và khoảng cách để ngẫm nghĩ những gì đã diễn ra với Catherine: đi ngược lại tiền kiếp bằng thôi miên lùi với những quan sát chi tiết và giải thích các vật thể, các tiến trình, và những dữ kiện - mà cô không có kiến thức trong trạng thái bình thường lúc tỉnh; giảm bớt những triệu chúng của cô qua những buổi thôi miên lùi về dĩ vãng; không thuyên giảm chút nào đợt trị bệnh thông thường trong mười tám tháng bằng tâm lý trị liệu; những tiết lộ chính xác khủng khiếp từ trạng thái tinh thần sau cái chết, chuyển tải kiến thức mà cô không được phép biết đến; chất thẩm mỹ tinh thần, và những bài học về những phương chiều không gian sau khi chết, về sự sống và cái chết, sinh và tái sinh, từ các Thần Linh Bậc Thầy nói bằng trí tuệ và một kiểu cách rất hay vượt xa khả năng của Catherine. Quả thật có rất nhiều cái để suy ngẫm. Qua nhiều năm tôi đã trị bệnh cho hàng trăm có lẽ hàng ngàn những bệnh nhân tâm thần, và họ đã phản ảnh toàn bộ phạm vi rối loạn xúc cảm. Tôi đã quản lý các phòng bệnh nhân nội trú ở bốn trường y khoa lớn. Tôi đã làm nhiều năm trong các phòng cấp cứu tâm thần, những bệnh xá bệnh nhân ngoại trú, và nhiều cơ sở khác đánh giá và điều trị bệnh nhân ngoại trú. Tôi hoàn toàn biết về những ảo giác của thính và thị giác và những ảo giác của bệnh loạn tinh thần. Tôi đã điều trị nhiều bệnh nhân có những triệu chứng gần như điên và những rối loạn có tính cuồng loạn, kể cả những người mắc chứng tâm thần phân lập hay đa lập. Tôi đã là một giáo viên chuyên nghiệp trong việc bài trừ Ma túy và Rượu chè, được tài trợ bởi Viện Quốc Gia Bài Trừ Ma Túy, và tôi rất quen thuộc với toàn bộ tác động của ma túy lên bộ não. Catherine không có một trong những triệu chứng hay hội chứng ấy. Điều đã xảy ra không phải là biểu lộ của bệnh tâm thần. Cô không bị loạn tinh thần hay không va chạm với thực tế, và cô cũng chưa bao giờ bị ảo giác (Nhìn hay nghe những thứ thực ra không ở đó hay ảo tưởng (niềm tin sai). Cô không dùng ma túy và cũng không có những nét hành xử bất thường. Cô không có cá tính cuồng loạn, và cô không có khuynh hướng chia rẽ. Tức là, cô thường nhận thức được cái cô đang làm và suy nghĩ và không hành động theo một "hướng tự động" chưa bao giờ có cá tính bị tâm thần phân lập hay đa lập. Những việc cô đưa ra thường vượt quá khả năng ý thức của cô cả về kiểu cách lẫn nội dung. Một số trong đó đặc biệt tâm linh, như việc nhắc đến những biến cố rõ ràng và những dữ kiện về quá khứ của tôi (tức là biết về cha tôi và con tôi), cũng như về chính cô. Cô có kiến thức mà cô chưa bao giờ được biết, hay tích lũy, trong hiện kiếp. Kiến thức nầy, cũng như toàn bộ kinh nghiệm, xa lạ với văn hóa và giáo dục của cô và trái ngược với nhiều niềm tin của cô. Catherine là một người khá đơn giản và thật thà. Cô không phải là một học giả, và cô không thể tạo ra các dữ kiện, chi tiết, những biến cố lịch sử, mô tả và chất thơ phát ra qua cô. Là một bác sĩ tâm thần, một nhà khoa học gia, tôi chắc chắn là sự việc nầy có gốc từ một phần của cái tâm vô thức của cô. Điều đó là thật, vượt qua bất cứ nghi kỵ nào. Dù cho Catherine là một diễn viên giỏi, cô không thể nào tái tạo được những cái xảy ra ấy. Sự am hiểu quá chính xác, và quá rõ ràng, vượt qua khả năng của cô. Tôi cân nhắc mục đích trị liệu trong việc khảo sát quá khứ của Catherine. Một khi chúng tôi đã bước chân vào lĩnh vực mới nầy, bệnh tình của cô thuyên giảm hết sức nhanh chóng, mà không dùng thứ thuốc nào. Có một sức mạnh trị bệnh nào đó trong lĩnh vực nầy, một sức mạnh dường như hiệu quả nhiều hơn cách chữa trị thông thường hay y khoa hiện đại. Sức mạnh nầy gồm cả việc nhớ lại và sống lại không chỉ trong những biến cố chấn thương ngắn ngủi mà còn là các chấn thương hàng ngày tác động đến thân thể, tâm trí và cái ngã của chúng ta. Trong những câu hỏi của tôi, khi chúng tôi khảo sát các kiếp sống, tôi đang tìm kiếm nét điển hình cho những chấn thương nầy, kiểu như xúc cảm kinh niên hay bị lạm dụng thể chất, nghèo khổ và chết đói, bệnh và tàn tật, bị ngược đãi liên miên và thành kiến, những thất bại liên tiếp và vân vân... Tôi cũng chú ý đến những thảm kịch bi thương, như lâm vào tình trạng thập tử nhất sinh, hiếp dâm, thảm họa hàng loạt, hoặc bất cứ biến cố hãi hùng nào để lại vết hằn lâu dài. Kỹ thuật nầy cũng tương tự như xem lại thời thơ ấu trong cách trị liệu thông thường, ngoại trừ khung thời gian là vài ngàn năm, đúng hơn là mười, mười lăm năm theo thường lệ. Cho nên câu hỏi của tôi trực tiếp hơn, và dẫn dắt nhiều hơn cách trị liệu thông thường. Nhưng sự thành công trong khảo sát không chính thống của chúng tôi thì không thể nghi ngờ được. Cô ấy (và những người khác sau nầy, được trị liệu bằng thôi miên lùi về dĩ vãng) đang được chữa lành nhanh chóng lạ thường. Nhưng có thể có cách giải thích nào khác cho những ký ức tiền kiếp của Catherine không? Có thể nào những ký ức nầy được mang theo trong gen của cô? Khả năng nầy là mơ hồ về mặt khoa học. Ký ức di truyền đòi hỏi truyền liên tục vật chất di truyền từ thế hệ nầy đến thệ hệ kia. Catherine đã sống trên khắp trái đất, và tuyến di truyền của cô bị ngắt quãng nhiều lần. Cô bị chết trong cơn lụt với con cái, hay không có con, hay chết lúc còn trẻ. Vốn liếng di truyền của cô đã chấm dứt và không được truyền lại. Và sự sống sót sau khi chết và tình trạng nửa nợ nửa kia là gì? Không có xác thân và chắc chắn là không có vật chất di truyền, thế mà những ký ức của cô đã tiếp tục. Không, sự giải thích về di truyền phải được loại bỏ. Ý kiến của Jung về vô thức tập thể, nơi qui tụ tất cả ký ức và kinh nghiệm của con người có thể bằng cách nào đó được kết nối vào là thế nào? Những nền văn hóa khác nhau thường có những ký hiệu tương tự, ngay cả trong giấc mơ. Theo Jung, cái vô thức tập thể không phải là do cá nhân đạt được mà được "thừa kế" một cách nào trong cấu trúc não bộ. Nó gồm có động cơ và hình ảnh nảy sinh lại từ đầu trong mọi văn hóa, không dựa vào truyền thống lịch sử hay sự phổ biến. Tôi nghĩ rằng những ký ức của Catherine quá rõ ràng để có thể giải thích bằng quan niệm của Jung. Cô không tiết lộ những biểu tượng, hình ảnh hay động cơ chung. Cô tả lại chi tiết về người và nơi chốn riêng biệt. Ý kiến của Jung dường như quá mơ hồ. Và lại còn có tình trạng nửa nọ nửa kia phải được xét đến. Nói chung, luân hồi có ý nghĩa nhất. Hiểu biết của Catherine không chỉ chi tiết và rõ ràng, mà còn vượt quá khả năng có ý thức của cô. Cô biết những sự việc không thể là do lượm lặt từ sách vở và rồi tạm thời bị quên đi. Hiêu biết của cô có lẽ không thể có được trong thời thơ ấu và rồi cũng bị giữ kín hay bị kiềm chế tách khỏi thức. Và về các Bậc Thầy và những thông điệp của các Ngài thì sao? Việc nầy đến qua Catherine chứ không phải về các ký ức của Catherine. Và sự thông thái của các Ngài cũng được phản ảnh trong ký ức của Catherine trong những tiền kiếp. Tôi biết rằng tin tức nầy và những thông điệp nầy là không thật. Tôi biết không chỉ sau nhiều năm nghiên cứu cẩn trọng về con người, tâm trí, bộ óc và cá tính của họ, mà tôi còn biết điều nầy bằng trực giác, thâm chí trước cả cuộc thăm viếng của cha và con tôi. Bộ óc tôi với nhiều năm rèn luyện cẩn thận về khoa học biết điều nầy, và xương tủy tôi cũng biết. "Tôi nhìn thấy những cái hũ có một loại dầu nào trong đó" Mặc dù ba tuần gián đoạn, Catherine đã nhanh chóng rơi vào hôn mê sâu. Cô nhập vào một xác thân khác ở một thời gian khác. "Có nhiều loại dầu khác nhau trong các hũ. Dường như ở trong một loại nhà kho hay chỗ để chứa các thứ. Những các hũ màu đỏ... đỏ, làm bằng loại đất đỏ nào đó. Có những dải xanh chung quanh, dải xanh ở chung quanh cổ hũ. Tôi nhìn thấy có những người ở đấy... có những người ở trong hang. Họ di chuyển những cái vại và hũ chung quanh, chất lên nhau và đặt chúng ở một chỗ nào đó. Đầu họ trọc... Họ không có tóc trên đầu. Da họ nâu... da nâu." "Cô có ở đấy không?" "Vâng... Tôi đang niêm phong những cái vại... bằng một loại sáp... niêm kín nắp vại bằng sáp." "Cô có biết dầu để làm gì không?""Tôi không biết" "Cô có nhìn thấy chính cô không? Hãy nhìn vào chính cô. Cho tôi biết trông cô như thế nào." Cô ngưng lại và quan sát chính mình. "Tôi có một cái bím tóc. Có một cái bím trên tóc tôi. Tôi có một loại dài... một loại áo dài. Nó có viền vàng chung quanh bên ngoài." "Cô có làm việc cho những thầy tu nầy - hay những người trọc đầu nầy không?"" Công việc của tôi là niêm kín những cái vại bằng sáp. Đó là công việc của tôi." "Nhưng cô không biết những cái vại nầy dùng làm gì à?" "Hình như những thứ nầy để dùng trong nghi lễ tôn giáo. Nhưng tôi không chắc chắn... cái đó là gì. Có việc xức dầu nào đó, trên đầu... thứ gì đó trên đầu ông, trên tay ông. Tôi nhìn thấy một con chim, một con chim vàng, nó quanh quẩn ở chỗ tôi. Nó dẹt. Nó có cái đuôi dẹt, một cái đuôi rất dẹt, và đầu nó chĩa xuống... chân tôi. "Chân cô?""Vâng, đó là cách phải mặc. Có một chất... một chất bầy nhầy đen. Tôi không biết nó là gì" "Chất đó ở đâu?" "Nó được đựng trong một cái bình cẩm thạch. Họ dùng cái đó, tôi không biết cái đó để làm gì.""Có cái gì ở trong hang để cô đọc, do đó cô có thể nói cho tôi biết tên của xứ nầy - chỗ nầy - nơi mà cô ở, hay ngày tháng?" "Không có gì ở trên tường, tường trống trơn. Tôi không biết tên". Tôi bảo cô tiếp tục đi xa hơn."Tôi thấy cái vại trắng, một loại vại trắng. Cái tay cầm ở phần trên bằng vàng, một loại vàng dát trên nó." "Cái gì trong vại đó?" "Một loại dầu xức. Một cái gì đó gì đó để qua bên kia thế giới.""Cô có phải là người đang đi sang bây giờ phải không?" "Không. Không ai cả theo tôi biết.""Phải chăng đây là công việc của cô?" "Sửa soạn cho người ta để đi qua"."Không. Thầy tu làm việc đó, chứ không phải là tôi. Chúng tôi chỉ là người tiếp dầu sức, hương cho họ... " "Bây giờ cô khoảng bao nhiêu tuổi?" "Mười sáu tuổi." "Cô đang sống với cha mẹ phải không?""Phải, ở một cái nhà bằng đá, một loại nhà ở bằng đá. Nó không thật lớn. Ngôi nhà nóng và khô. Khí hậu rất nóng." "Hãy đi vào trong nhà" "Tôi ở đấy" "Cô có nhìn thấy người khác trong gia đình cô ở quanh đó không?" "Tôi thấy một người anh, và mẹ tôi cũng ở đấy, và một em bé, một đứa bé của người nào đó." "Có phải đứa bé của cô không?" "Không""Cái gì có ý nghĩa bây giờ? Hãy đi tới cái gì có ý nghĩa giải thích những triệu chứng của cô trong hiện kiếp. Chúng ta cần phải hiểu. Thận trọng để đi qua điều đó. Hãy đi tới những biến cố." Cô trả lời bằng giọng thì thào rất dịu dàng. "Mọi thứ đều đúng lúc.... Tôi thấy người ta đang chết.""Người ta đang chết" "Phải... họ không biết đó là gì.""Một chứng bệnh". Đột nhiên lóe lên trong tôi là cô lại va chạm vào một kiếp sống thời cổ, một kiếp sống mà trước đây cô đã lùi về. Trong kiếp sống đó, một bệnh truyền nhiễm do nước đã giết chết cha Catherine và một người anh của cô. Catherine cũng bị ngã bệnh nhưng không chết vì bệnh đó. Dân chúng dùng tỏi và dược thảo để tránh bệnh truyền nhiễm nầy. Catherine đang buồn rầu vì người chết không được ướp đúng cách. Nhưng bây giờ chúng tôi lại tiếp cận với kiếp sống nầy từ ở một góc độ khác. Tôi hỏi "Có cái gì cần đến nước phải không?" "Họ cũng tin như vậy, Nhiều người đang chết." Tôi đã biết chung cuộc. "Nhưng cô không chết, không chết vì việc đó""Không, tôi không chết." "Nhưng cô bị bệnh, Cô trở nên đau yếu.""Phải, tôi bị lạnh,... rất lạnh. Tôi cần nước... nước. Họ nghĩ rằng bệnh đến do nước... thứ gì đó đen... người nào đó bị chết. "Ai chết?""Cha tôi chết, và một người anh tôi chết. Mẹ tôi không sao, bà bình phục lại. Bà rất yếu. Họ phải chôn những người nầy. Họ phải chôn những người đó, và người ta buồn vì việc nầy ngược với tập tục tôn giáo. " "Tập tục đó là gì?" Tôi ngạc nhiên trước sự nhất quán trong việc nhớ lại, từng sự việc một, đúng như cô đã kể kiếp sống nầy vài tháng trước đây. Thêm nữa, sự thay đổi tập tục chôn cất khiến cô buồn nhiều. "Người được bỏ trong hang. Các thi hài được giữ trong các hang. Nhưng trước tiên, xác được các thầy tu sửa soạn. Xác phải được quấn lại và sức dầu. Xác chết được giữ trong hang, nhưng đất đang bị lụt... Họ nói nước bẩn, Đừng uống nước.""Có cách nào để chữa bệnh không? Có thứ gì có thể chữa được không?" "Chúng tôi được uống dược thảo, dược thảo khác nhau. Mùi... dược thảo và...ngửi thấy mùi đó. Tôi có thể ngửi thấy mùi đó!"Cô có nhận ra mùi đó không?" "Nó trắng. Họ treo nó trên trần nhà." "Nó giống tỏi không?" "Nó được treo chung quanh... Nó có đặc tính tương tự, phải. Đặc tính của nó... ông để nó vào miệng, vào tai, vào mũi, khắp mọi nơi. Mùi nó rất mạnh. Người ta tin là nó ngăn chận ma quỷ xâm nhập vào cơ thể. Màu tím... trái cây hay thứ gì đó tròn có vỏ màu tím, vỏ màu tím trên nó...""Cô có nhận ra nền văn hóa mà cô sống không? Văn hóa ấy có quen thuộc không?" "Tôi không biết" "Màu tím đó là trái cây loại gì đó?""Tannis""Thứ nầy có giúp ích cô không? Có phải để chữa bệnh không?" "Để chữa bệnh vào thời đó." "Tannis", tôi nhắc lại, một lần tôi xem có phải cô đang nói về cái mà chúng ta nói đến là chất ta nanh hay axít tanic. "Có phải đó là cái mà họ gọi là Tannis?" "Tôi chỉ... Tôi chỉ nghe thấy "Tannis""Cái gì trong kiếp sống đó ẩn mình trong hiện kiếp nầy? Tại sao cô cứ muốn trở về nơi đây? Cái gì khó chịu quá thế?" "Tôn giáo", Catherine thì thào nhanh chóng, "tôn giáo vào thời đó. Đó là tôn giáo của sợ hãi... sợ hãi. Có quá nhiều thứ để sợ... và quá nhiều thần." "Cô có thể nhớ tên của vị thần nào không?" "Tôi nhìn thấy mắt. Tôi nhìn thấy một loại gì đó đen... một loại... nó giống như chó rừng. Nó ở trong bức tượng. Nó là kiểu người canh gác nào đó... Tôi nhìn thấy một người đàn bà, một nữ thần với một loại mũ sắt trên đầu.""Cô có biết tên vị nữ thần?""Osiris... Sirus... đại loại như vậy. Tôi nhìn thấy một con mắt... con mắt, chỉ một con mắt, một con mắt trên một xâu chuỗi. Chuỗi nầy bằng vàng." "Một con mắt?" " Phải... Ai là Hathor?" "Cái gì?""Hathor! Ai đó!Tôi chưa bao giờ nghe thấy Hathor, mặc dù tôi biết đó là Osiris, nếu phát âm nầy là đúng, là anh chồng của Isis, một vị thần lớn Ai Cập. Sau nầy tôi biết Hathor là nữ thần Ai Cập của tình yêu, hạnh phúc và niềm vui. Tôi hỏi, "Có phải đó là một trong các vị thần không?" "Hathor! Hathor! Ngưng lại hồi lâu. "Con chim... Nó thì dẹt... dẹt, con phượng hoàng..." Cô ta lại im lặng."Bây giờ hãy tiến tới ngày cuối cùng trong kiếp nầy. Hãy đi tới ngày cuối cùng, nhưng trước khi chết. Hãy nói cho tôi biết cô nhìn thấy gì." Cô trả lời bằng một giọng thì thào dịu dàng. "Tôi nhìn thấy người và các tòa nhà. Tôi nhìn thấy dép, dép. Có vải thô, loại vải thô." "Cái gì xảy ra? Bây giờ hãy tiến tới lúc sắp chết. Cái gì đã xảy ra cho cô? Cô có thể thấy mà.""Tôi không thấy... Tôi không nhìn thấy tôi nữa.""Bây giờ cô ở đâu? Cô nhìn thấy gì?" "Không thấy gì… chỉ tối om... Tôi nhìn thấy ánh sáng, một ánh sáng ấm áp". Cô đã chết rồi, đã chết và đi vào trạng thái tinh thần. Hiển nhiên, cô không cần phải trải nghiệm cái chết thực sự của cô nữa. Tôi hỏi, "Cô có thể đến với ánh sáng chứ?" "Tôi đang tới đây" Cô đang nghỉ ngơi thanh thản lại chờ đợi. "Cô có thể nhìn lại về những bài học trong kiếp sống đó không? Cô có ý thức được những bài học nầy không?" Cô thì thào, "Không". Cô tiếp tục chờ đợi. Đột nhiên, cô dường như tỉnh táo tuy mắt cô vẫn nhắm như thường lệ khi đi vào trạng thái hôn mê thôi miên. Đầu cô trăn trở bên nầy bên kia. "Bây giờ cô nhìn thấy gì? Cái gì đang xảy ra?"Giọng cô to lên. "Tôi cảm thấy... người nào đó nói với tôi!""Họ nói gì?" "Nói về kiên nhẫn. Người ta phải có kiên nhẫn..." "Vâng, tiếp tục" Câu trả lời từ nơi Bậc Thầy thi nhân. "Kiên nhẫn và đúng lúc...mọi thứ sẽ đến khi nó phải đến. Đời sống không thể vội vàng, không thể hoạt động dựa vào thời khóa biểu như mọi người mong muốn. Chúng ta phải chấp nhận những gì đến với chúng ta vào lúc nhất định, và đừng đòi hỏi gì thêm nữa. Nhưng đời sống là vô tận, cho nên chúng ta không bao giờ chết, chúng ta chưa bao giờ thực sự được sinh ra. Chúng ta chỉ đi qua những giai đoạn khác nhau. Không có chung cuộc. Con người có nhiều phương chiều. Nhưng thời gian không phải như chúng ta thấy, mà đúng hơn là trong những bài học được học."Ngừng lại khá lâu. Bậc Thầy thi nhân tiếp tục. "Mọi việc sẽ sáng tỏ đúng lúc đối với bạn. Nhưng bạn phải có may mắn để hấp thụ kiến thức mà chúng tôi đã cho bạn." Catherine im lặng. Tôi hỏi, "Có gì hơn nữa mà tôi phải học không? Cô thì thào dịu dàng, "Họ đi rồi, tôi không nghe thấy ai nữa."