Từ Văn tự hỏi:- Ngũ Phương giáo chủ là con người thâm độc giảo quyệt liệu hắn có thực hành lời ước hay không? Hay hắn lại dở trò gì khác, ta theo lời hắn mà hành động thì có đúng với tinh thần võ đạo hay không? Ta đã là chưởng môn một phái có về bè với tên nghịch đồ bản môn được không?Bỗng nghe Thượng Quan Hoành thản nhiên nói:- Giáo chủ! Các hạ muốn mượn tay Địa Ngục thư sinh để đối phó với vợ chồng tại hạ để thoả lòng tư dục làm bá chủ võ lâm nhưng giáo chủ có e đó là hành động đê hèn không?Ngũ Phương giáo chủ vẫn thản nhiên đáp:- Đã muốn làm nên sự nghiệp phi thường thì phải có thủ đoạn phi thường.Thái độ gian hùng của hắn thế là đã bộc lộ hết rồi. Vân Trung Tiên Tử mai mỉa:- Dùng thủ đoạn phi thường tất sẽ gặp sự báo ứng phi thường.Từ Văn không nhẫn nại để nghe hai bên khẩu chiến nữa, chàng đảo mắt nhìn toàn trường rồi lạnh lùng hỏi:- Ai đã gây ra vụ đổ máu ở Thất Tinh bảo?Ngũ Phương giáo chủ lập tức hỏi ngay:- Thượng Quan Hoành! Ngươi không dám thừa nhận ư?Thượng Quan Hoành cười lạt toan cất tiếng đáp thì Hoành thiên nhất kiếm Nguỵ Hán Văn đã ưởn ngực ra nói:- Từ Văn! Đó là hành vi của bản nhân.Từ Văn chấn động tâm thần không bao giờ chàng nghĩ tới đó lại là hành động của Nguỵ Hán Văn, người chàng run bần bật rồi quát hỏi:- Là ngươi ư?Hoành thiên nhất kiếm Nguỵ Hán Văn cũng ra chiều cự kỳ thống hận:- Phải rồi! Chính bản nhân làm đó có điều Từ Anh Phong lại lọt lưới.Mặt Từ Văn bao phủ một làn sát khí khủng khiếp, chàng cứ yên trí tên hung thủ tiêu diệt cả nhà chàng không phải là Hội Vệ Đạo thì là Ngũ Phương giáo mà kết quả lại là Nguỵ Hán Văn. Tuy đó là chuyện bất ngờ nhưng cũng hợp tình hợp lý, kể về thù hận Hoành thiên nhất kiếm Nguỵ Hán Văn có thể trả thù bằng thủ đoạn tàn khốc này. Chàng hỏi lại:- Đó là hành vi của một mình các hạ ư?Nguỵ Hán Văn thản nhiên đáp:- Dĩ nhiên!Từ Văn ngập ngừng hỏi:- Một mình các hạ làm được chăng?Nguỵ Hán Văn hững hờ nói:- Sao lại không được?- Sức của một mình các hạ mà tàn sát hết cả đệ tử bản bảo cùng sáu vị trong Thất Tinh bát tướng, còn gia phụ...Nguỵ Hán Văn ngắt lời:- Từ Văn! Ta nói huỵch toẹt cho ngươi hay là lúc ta động thủ thì vừa gặp Thượng Quan hội chủ đến tầm cừu phụ thân ngươi, nhưng trên thực tế bản nhân không gặp được hắn.Từ Văn nói:- Hay lắm! Bây giờ các hạ chết cũng đáng không còn điều gì oán hận nữa, tại hạ không thể tha các hạ được.Thượng Quan Hoành giơ tay lên nói:- Hãy khoan!Từ Văn quay lại hỏi:- Hội chủ có cao kiến gì?Thượng Quan Hoành nói:- Nguỵ hộ pháp là một phần tử trong bản hội đồng thời cũng có mối hận như nhau.- Hội chủ định can thiệp chăng?- Dĩ hiên!- Giữa tại hạ cùng Hội chủ và Tôn phu nhân cũng còn mấy món nợ chưa thanh toán xong.- Vậy bây giờ thanh toán cả một thể.- Hay lắm!Ngũ Phương giáo chủ lại cất giọng âm trầm:- Từ Văn! Một mình ngươi mà bữa nay quyết ý báo ân trả thù thì e rằng ngươi không làm nổi.Từ Văn trợn mắt lên hỏi:- Ngươi nói thế là có ý gì?- Bản toà muốn giúp ngươi một tay.- Câm miện đi! Việc của ta ngươi không nên nhúng tay vào.Ngũ Phương giáo chủ nắm tay lại một cái rồi lùi lại mấy bước nói:- Như vậy bản toà đứng ngoài bàng quan.Trong trường sát khí dàn dụa.Nếu quả vợ chồng Thượng Quan Hoành cùng Nguỵ Hán Văn ba người liên thủ hợp lực chọi với Từ Văn thì không hiểu ai chết về tay ai. Nhưng Từ Văn vẫn cả giữ tính cuồng ngạo dĩ nhiên chàng không chịu tiếp nhận sự trợ lực ở bên ngoài. Huống chi Ngũ Phương giáo chủ lại có hai trường hợp đối nghịch không những hắn bắt giữ mẫu thân cùng người yêu của chàng có thể hắn còn gia hại phụ thân chàng. Ngoài ra hắn lại còn là tên bạn đồ dối thầy diệt tổ, tình thực mà nói thì những người có mặt tại trường hắn là người đáng giết hơn hết.Hoành thiên nhất kiếm Nguỵ Hán Văn tiến lại trước Thượng Quan Hoành nói:- Thưa Hội chủ! Vụ này để cho ty toà tự liệu được chăng?Thượng Quan Hoành trầm giọng nói:- Nguỵ hộ pháp! Bản toà không những vì một vị hộ pháp bản hội nhúng tay vào mà còn công lý và chính nghĩa nữa.Nguỵ Hán Văn không nói gì nữa, Ngũ Phương giáo chủ liền bật lên một tràng cười lạt.Tiếng cười của lão lọt vào tai Từ Văn khiến cho chàng càng thêm cảnh giác. Hung thủ vụ đổ máu Thất Tinh bảo là Nguỵ Hán Văn chính lão đã thừa nhận chắc lão không thoát chết được. Còn việc đối phó với vợ chồng Thượng Quan Hoành hắn cần phải theo quy cũ giang hồ mà hành động tức là phải mở cuộc quyết đấu công bằng. Chàng nghĩ thầm:- Ngũ Phương giáo chủ tuy là tay xảo trá khôn lường lòng dạ hiểm sâu, cho đến bây giờ hắn là nhân vật thế nào vẫn ở trong bí mật, bữa nay nếu mà không thừa cơ kiềm chế hắn thì sau này hãy còn nhiều biến diễn không thể lường được.Từ Văn nghĩ vậy đột nhiên tiến đến trước mặt Ngũ Phương giáo chủ nói:- Công việc của chúng ta hãy giải quyết trước.Ngũ Phương giáo chủ dường như rất đổi ngạc nhiên, hắn la lên ;- Ô hay! Từ văn, ngươi nói thế là có ý gì?Từ Văn thản nhiên nói:- Chẳng có ý gì hết, giữa bản nhân cùng các hạ còn có việc trọng yếu hơn.- Ngươi không mưu đồ giải cứu con tin trước ư?- Giáo chủ đừng hòng đem tại hạ ra làm cái bung xung.- Địa Ngục thư sinh! Sau này ngươi có hối cũng không kịp đâu.Từ Văn lạnh lùng nói:- Đừng rườm lời nữa.Ngũ Phương giáo chủ lại hỏi:- Ngươi không cho việc báo mối huyết thù là cần kíp ư?- Thượng Quan hội chủ là người võ sĩ chân chính tại hạ có thể tin được, quyết chẳng khi nào y dùng thủ đoạn hèn mạt. Ngũ Phương giáo chủ tức giận hỏi:- Ngươi không tin bản giáo chủ ư?- Đúng thế!Ngũ Phương giáo chủ lại hỏi:- Ngươi không nghĩ tới trường hợp một người chọi bốn ư?Từ Văn mắng liền:- Lão thất phu! Còn ai liên thủ hợp lực với ngươi? Ta nghĩ rằng người ta muốn giết ngươi còn chưa được có lý nào lại viện trợ ngươi. Dù có đi chăng nữa ta cũng không để ý.Ngũ Phương giáo chủ bất giác lùi lại một bước run lên hỏi:- Ngươi định làm gì bản giáo chủ?- Trước hết ngươi hãy thông tên họ đi.- Về điểm này ngươi không làm được đâu.Từ Văn nghiến răng hỏi:- Vậy vụ đó hãy tạm gác. Ta hỏi ngươi, vậy giữa ngươi và gia phụ có mối liên quan thế nào?Ngũ Phương giáo chủ bật lên tràng cười the thé nói:- Chuyện này ở đâu ra thế?- Ngươi đã biết mười mươi, đừng hòng đưa thói xảo quyệt ra để dấu diếm ta nữa.Ngũ Phương giáo chủ làm bộ ngạc nhiên hỏi:- Ngươi bảo ta biết mười mươi là cái gì?- Giữa ngươi và gia phụ có mối liên quan rất hệ trọng về gốc tích Độc kinh.Ngũ Phương giáo chủ mắt chiếu ra những tia sáng kinh hãi cất giọng hung dữ hỏi:- Từ Văn! Ngươi muốn tra hỏi Độc kinh lạc lõng nơi đâu phải không?- Đúng thế!Ngũ Phương giáo chủ lạnh lùng nói:- Nếu vậy thì bản toà nói trắng cho ngươi hay là giữa Từ Anh Phong và bản toà có mối liên hệ rất mật thiết.Từ Văn toàn thân run bắn lên, chàng hỏi gấp:- Vậy tất ngươi biết gia phụ lạc lõng nơi đâu?- Cái đó đã hẳn.Từ Văn hỏi:- Vậy gia phụ hiện thời ở đâu?Ngũ Phương giáo chủ hỏi lại:- Ngươi muốn gặp lão hay sao?- Ngươi nói đi.- Nếu ngươi thực hành điều kiện thì bản toà sẽ ưng thuận cho cha mẹ con cái ngươi được đoàn tụ.Từ Văn cố én giận hỏi:- Gia phụ bị ngươi bắt giữ cầm tù hay sao?- Lão chỉ là tân khách của bản toà.Bọn Thượng Quan Hoành, Vân Trung Tiên Tử và Nguỵ Hán Văn đều bật lên tiếng la hoảng. Nguyên ba gười này muốn bắt giữ cho được Từ Anh Phong họ mới cam lòng, bây giờ đột nhiên họ biết Từ Anh Phong bị Ngũ Phương giáo chủ bắt giữ trách sao họ không khỏi kinh ngạc. Từ Văn xúc động quá chừng toàn thân run lẩy bẩy, phụ thân chàng quả nhiên còn sống ở thế gian sự tiên đoán của Tưởng Uý Dân quả nhiên đã không lầm. Từ Văn ngập ngừng hỏi:- Thế sao... ngươi đã từng nói gia phụ bị chết về tay Thống Thiền hoà thượng?Ngũ Phương giáo cười bí hiểm nói:- Chữ sách đã nói: Binh bất yếm trá. Như vậy có hề chi?Từ Văn thoá mạ:- Thật là quân hèn mạt.- Bây giờ không phải là lúc tranh luận hão huyền, ngươi định lựa chọn đường lối nào?Từ Văn nghiến răng đáp:- Ta hãy trừ diệt ngươi rồi sẽ tính.Chàng chưa dứt lời đã băng mình nhảy xổ về phía Ngũ Phương giáo chủ.Ngũ Phương giáo chủ đằng hắng một tiếng phát huy công lực toàn thân để tiếp chiêu, từ ngày hắn lấy được '' Phật Tâm '' công lực hắn kỳ ảo và tuyệt thế vô song. Ngoài '' Độc thủ tam thức '' không còn chiêu thức nào làm gì được hắn.'' Binh ''! Hai bên cùng lùi lại mấy bước.Vợ chồng Thượng Quan Hoành và Nguỵ Hán Văn liền tán ra ngoài mỗi người chiếm một phương vị xem chừng ba người này có ý định chờ cơ hội để động thủ. Từ Văn đảo mắt nhìn ba người nói:- Các vị đừng vội ra tay.Chàng chỉ sơ tâm nói một câu là đã đủ thì giờ cho Ngũ Phương giáo chủ vọt vào trong rừng không một tiếng động. Cả ba người cùng Từ Văn lớn tiếng quát:- Chạy đâu cho thoát.Rồi băng mình rượt theo như chớp. Từ Văn không ngờ đối phương là một bậc tôn trưởng của một giáo phái mà lại hèn hạ đế trình độ này. Chàng căm hận tưởng chừng thất khiếu đều phun khói ra, chàng phản ứng tuy mau lẹ dị thường mà chỉ sai một phân ly mà đã bị Ngũ Phương giáo chủ cánh hồng bay bổng mịt mù không còn thấy tông tích đâu nữa. Trong trường người có thân pháp huyền kỳ hơn hết là Vân Trung Tiên Tử, nếu mụ không bị câu nói của Từ Văn làm cho bị phân tâm thì chẳng đời nào Ngũ Phương giáo chủ còn có cơ hội thoát thân.Từ Văn tức như vở mặt chàng ở trong rừng rậm truy kiếm hồi lâu chẳng thấy gì lại trở về chổ cũ. Chuyện bí mật lại nguyên bí mật. Từ Văn chỉ biết được một điều do miệng Ngũ Phương giáo chủ nói ra là phụ thân chàng vẫn còn sống và bị hắn giam giữ ở một nơi nào đó. Theo lời của Diệu Thủ tiên sinh Tưởng Uý Dân thì phụ thân chàng đã hoá trang thành Thất Tinh cố nhân. Chàng tự hỏi:- Hai xác chết trên đường đi Khai Phong phải chăng là nghi trận mà phụ thân đã bày ra hay là một âm mưu gì khác của bọn Ngũ Phương giáo, Ngũ Phương giáo chủ đã mấy phen thay đổi tướng diện với mục đích giết cho được chàng là vì lẽ gì?Từ Văn tự nghĩ:- Theo chỗ mình quan sát thì dù có lấy được thủ cấp của vợ chồng Thượng Quan Hoành thì mẫu thân và Thiên Đài Ma Cơ cũng chưa chắc đã thoát được bàn tay của tên đại ma đầu Ngũ Phương giáo chủ vì hắn chẳng coi sự bội tín vào đâu.Từ Văn còn đang ngẫm nghĩ thì ba người trước sau lại xuất hiện chính là vợ chồng Thượng Quan Hoành và Nguỵ Hán Văn. Ba người này vẫn không thừa cơ mà chạy thoát như thế mới là tác phong của kẻ võ sĩ. Từ Văn thấy vậy nét mặt tỏ ra hoà hoãn khá nhiều, nhưng đó là vì chàng đồng tình với tác phong võ sĩ chứ không phải là dẹp bớt mối cừu hận. Vì những cuộc tao ngộ khác nhau mà tính cách của Từ Văn chuyển biến không ngớt, sự chuyển biến này khiến cho chàng đi dần tới chỗ thành người võ sĩ hoàn toàn.Thượng Quan Hoành trịnh trọng lên tiếng:- Từ Văn! Trước kia bản hội chủ đã được hai lần các hạ viện trợ nội nhân cùng tiểu nữ của bản toà, bản toà xin có lời cảm tạ.- Cái đó Hội chủ bất tất phải hắc đến.- Bổn phận người võ lâm phải biết điều ơn oán phân minh.- Hội chủ muốn nhúng tay vào việc của Nguỵ Hán Văn ư?- Bản toà đã trình bày rõ lập trường chẳng thể nào không can thiệp được.Từ Văn hỏi:- Can thiệp bằng cách không kể sống chết hay sao?- Dĩ nhiên là thế.Từ Văn lại nói:- Tại hạ xin thanh minh trước là người nhúng tay vào việc này cũng coi như là kẻ thù.Thượng Quan Hoành nói:- Tình thực mà nói thì giữa chúng ta cũng có mối cừu hận, có điều đó là do lệnh tôn gây ra nhân quả..Từ Văn ngắt lời:- Hay lắm! Tại hạ nói đến đây là dứt lời và bây giờ đi vào cuộc động thủ.Từ Văn nói xong chàng nghiêng người đi và quay mặt về phía Hoành thiên nhất kiếm Nguỵ Hán Văn. Bầu không khí trong trường đột nhiên biến thành khẩn trương.Trong trường trừ Nguỵ Hán Văn có phần sút kém còn ba nhân vật kia đều là những tay cao thủ nghiêng trời lệch đất. Hoành thiên nhất kiếm Nguỵ Hán Văn vẻ mặt thản nhiên lão kiềm chế hoàn toàn những mối cừu hận, kích động và hoang mang. Thượng Quan Hoành giơ tay lên nói:- Bản toà còn có lời muốn trình bày.Từ Văn nói:- Xin Hội chủ nói ra.- Một sự thật không thể phủ nhận được là một mình Nguỵ hộ pháp không phải là tay đối thủ với các hạ...- Vậy thì làm sao?- Nguỵ hộ pháp bất tất ra tay trước.- Các hạ nói thế là có ý gì?- Thiếu hiệp cứ giết được vợ chồng bản toà là tự nhiên tính mạng của Nguỵ hộ pháp sẽ giao cho thiếu hiệp.Từ Văn hỏi:- Nếu không được thì sao?- Thì thiếu hiệp không đạt được mục đích.- Nếu vậy thì cục diện bữa nay thì hai bên phải có một bên chết mới thôi hay sao?- Đúng thế!Từ Văn trong lòng nảy ra nhiều cảm giác rất phức tạp, chàng tự nhủ:- Đối với Nguỵ Hán Văn thì dĩ nhiên mình phải hạ sát bằng không thì chẳng làm thế nào các vọng linh những người mắc nạn ở Thất Tinh bảo ngậm cười nơi chín suối. Còn đối với vợ chồng Thượng Quan Hoành mình không muốn đưa họ vào đất chết song phải hạ độc thủ cả ba mới xong.Chàng liền hỏi:- Hai vị cùng ra tay một lúc chứ?Thượng Quan Hoành nói:- Nếu căn cứ vào hành động của lệnh tôn là Từ Anh Phong thì có thể đối phó với thiếu hiệp bằng cứ thủ đoạn nào, nhưng bản toà không muốn để người ta phê bình vậy chúng ta cứ theo quy cũ giang hồ là lấy một chọi một.Từ Văn nghe đối phương nhắc đến hành vi của phụ thân và mối thù giữa hai bên chàng cảm thấy ngấm ngầm đau đớn. Theo võ đạo thì phải lấy công nghĩa làm tiêu chuẩn mà chàng lại bị thiên hạ đều trỏ vào mặt. Đúng thế, đối phương không cần phải lựa chọn hành động để đối phó với chàng, việc đã đến thế này thì chàng cũng đành liều. Dĩ nhiên với hai đối phương cũng như bọn Ngũ Phương giáo thì họ chẳng còn điều chi uý kỵ nữa.Chàng ngẩn gười ra một chút rồi nói:- Thượng Quan hội chủ! Nếu lấy một chọi một thì Thượng Quan hội chủ không đón được ba chiêu đâu.Câu này thật là ngông cuồng, phóng tầm mắt nhìn ra võ lâm hiện nay còn ai dám buông lời khinh mạn Thượng Quan Hoành đường đường là Vệ Đạo Hội chủ. Từ Văn nói vậy tuy có vẻ kiêu ngạo nhưng nó không xa sự thưc.Thượng Quan Hoành biến sắc hắng giọng một tiếng rồi nói:- Địa Ngục thư sinh! Các hạ thật coi người không bằng nửa con mắt.Từ Văn thản nhiên nói:- Sự thật sẽ chứng minh điều đó.Thượng Quan Hoành lại hỏi:- Có phải các hạ đã nói là muốn lấy thủ cấp của vợ chồng bản toà khôg?- Tại hạ không phủ nhận điều đó.Vân Trung Tiên Tử nói:- Các hạ có dám đánh cuộc với bản Tiên Tử không?- Đánh cuộc thế nào?Vân Trung Tiên Tử đưa mắt cho Thượng Quan Hoành bảo y đừng nói gì để mặc mụ xử trí, rồi cất giọng trầm nói:- Bản Tiên Tử muốn chống lại ba chiêu của các hạ được không?Đối với Vân Trung Tiên Tử, Từ Văn không dám quá cuồng ngạo nhưng chàng cũng đáp:- Có thể được lắm!- Vậy là hay, chúng ta có thể lấy ba chiêu đánh cuộc.Từ Văn hỏi lại:- Cách đánh cuộc như thế nào?- Bản Tiên Tử mà không chống nổi được ba chiêu thì cả ba cái thủ cấp này để tuỳ các hạ lấy đi...Cách đánh cuộc thật là kinh hãi, Từ Văn không tự chủ được người chàng run lẩy bẩy. Vân Trung Tiên Tử lại nói tiếp:- Nếu may mà bản Tiên Tử đón được..Từ Văn ngắt lời:- Thì sao?- Các hạ phế bỏ mối thù với Nguỵ hộ pháp đi, từ nay trở đi để mặc lão đối phó với lệnh tôn để giải quyết vấn đề.Từ Văn hỏi:- Còn hai vị thì sao?- Vợ chồng bản Tiên Tử cũng vậy, tự đi tìm lệnh tôn để thanh toán món nợ cũ. Tuy nhiên các hạ muốn khiêu chiến thì bất cứ lúc nào chúng ta cũng sẵn sàng đón tiếp.Từ Văn ngẫm nghĩ một lúc rồi quả quyết đáp:- Hay lắm! Tại hạ chấp nhận điều ước ba chiêu đó.Hoành thiên nhất kiếm Nguỵ Hàn Văn đột nhiên tiến lên một bước cất giọng run run nói:- Tiên Tử không nên..Vân Trung Tiên Tử lấy làm lạ hỏi:- Nguỵ hộ pháp có điều chi cao kiến?Ngụy Hàn Văn đáp:- Ty toà xin đại diện cho Tiên Tử cùng Hội Chủ ra đánh cuộc.- Trước nay ta đã nói gì là không thay đổi.- Ty toà tự vấn tâm thấy không yên lòng về điều ước này.Vân Trung Tiên Tử nói:- Xin Nguỵ hộ pháp hãy lui ra bất tất phải nói nhiều.Thanh âm mụ tuy ôn hoà nhưng có một lực lượng rất oai nghiêm khiến lão không dám kháng cự. Nguỵ Hàn Văn ngấm ngầm nghiến răng, lão không sao được đành lùi lại hai bước lão toan nói nữa nhưng bị Thượng Quan Hoành xua tay ngăn lại.Từ Văn muốn cáo tố cho Ngụy Hàn Văn biết chỗ ở của Không Cốc Lan Tô Viên nhưng chàng nghĩ lại rồi không nói nữa. Chàng không thể tiết lộ điều bí mật của Tưởng Uý Dân đồng thời Không Cốc Lan Tô Viên dù không hiểu lai lịch thế nào mụ vẫn là chính thất phu nhân của phụ thân chàng. Mối oan cừu này đã kết chặt khó mà cởi mở ra được, mục đích của chàng hiện giờ là chỉ định giết một mình Ngụy Hàn Văn để trả mối thù vụ đổ máu ở Thất Tinh bảo. Vân Trung Tiên Tử lạnh lùng nói:- Địa Ngục thư sinh! Các hạ chuẩn bị ra tay đi.Bầu không khí trong trường lại trở lại khẩn trương vô cùng.Từ Văn động tâm nói:- Chắc Tiên Tử ỷ mình có thân pháp '' Oan hồn phụ thể ''...Vân Trung Tiên Tử không chờ Từ Văn nói hết câu đã giơ bàn tay ngọc lên ngắt lời:- Từ Văn! Bản Tiên Tử tiếp ba chiêu của các hạ quyết thi triển thân pháp để né tránh.Từ Văn trong bụng đã sẵn thành kiến chàng lạnh lùng nói:- Tại hạ muốn nói vậy mà thôi, Tiên Tử có thi triển thân pháp cũng chẳng hề chi, có điều tại hạ cần phải thuyết minh trước là tại hạ ra tay có chất kịch độc. Vân Trung Tiên Tử nói ngay:- Về điểm này các hạ chẳng nói bản Tiên Tử cũng biết rồi.Từ Văn nói:- Vậy mời Tiên Tử hãy tiếp chiêu thứ nhất.Chàng vừa quát vừa phóng '' Độc thủ nhất thức '' ra mà chàng đã vận toàn thân công lực để tấn công.