TẬP 1

Với những cô gái mộng mơ, hắn là thần tượng.
Với một gia đình lễ giáo có con gái đẹp, hắn là tai họa.
Với thế giới thượng lưu, hắn là một bí mật.
Với người nghèo khổ, hắn là kẻ có công.
Với phụ nữ muốn lấy chồng, hắn là ứng cử viên số một.
Với những ả buôn hương bán phấn, hắn là kẻ lãng mạn cuối cùng.
Thật ra hắn là ai?.
 
Hắn đứng trước tấm gương lớn đặt gần sát tường, trong căn phòng rộng thênh thang chỉ kê độc một chiếc giường nhỏ và tấm thảm to dệt phong cảnh núi rừng. Hắn nhìn rất lâu hình dáng mình trong gương rồi lắc đầu một mình. Trời biết tại sao hắn lắc đầu khi đang khoác trên người một bộ vét đắt giá nhất thành phố. Chiếc ghim đính hạt kim cương năm cara trên chiếc cavat sặc sỡ dệt bằng thổ cẩm. Hắn nhún vai chỉnh lại cổ áo, môi nhếch nụ cười nửa chế giễu, nửa khinh mạn. Hắn bước ra, khóa chặt cửa phòng, lấy vẻ nhàn nhã sang trọng hắn đủng đỉnh xuống lầu.
Cô trưởng ban lễ tân nghe tiếng giày quen thuộc, liếc nhanh đồng hồ. Chính xác như máy điện tử. Tai sao ông không bao giờ ông ta đi thang máy nhỉ? Cô gái tự hỏi thầm chứ chưa bao giờ dám hỏi khi gặp ánh mắt hắn: đôi mắt loài chim ưng rình mồi.
Hắn đã bước xuống bậc thang cuối, cô gái bước ra:
- Trình giám đốc, hoa để trong xe
Hắn gật đầu, đảo nhanh mắt quanh phòng lễ tân rồi bước đi.
Hắn khuất dạng, đâu đó nhiều tiếng thở phào, không gian trở nên sôi động. Một cô gái dáng nhỏ nhắn, hiền dịu đưa tay chận ngực nói với cô trưởng ban lễ tân:
- Chẳng hiểu sao thấy ông ta là em run chị Nguyệt Cầm ạ!
Nguyệt Cầm cười khẽ, ký nốt sổ bàn giao ca trực rồi ngước lên, nói:
- Hồi mới vào chị cũng vậy, giờ quen rồi.
- Sao ổng không nhìn mình vậy chị?
Nguyệt Cầm khoác ví đầm lên vai, sửa lại cành cúc trắng giữa chậu hoa, hỏi cô gái như ghẹo:
- Bộ Bình Minh thích ổng lắm à?
Bình Minh lúng túng:
- Không, em chỉ lấy làm lạ.
Cô gái nín bặt. Nguyệt Cầm tủm tỉm:
- Vậy hôm nào làm gan hỏi thử
Chiếc đồng hồ treo tường giờ Việt Nam sau quầy lễ tân đánh một tiếng. 7h30, giờ làm việc của các nhân viên hành chính Hotel Cao Nguyên Xanh. Những cô gái, chàng trai đồng phục xanh lá cây, quần trắng răm rắp điền vào chỗ các đồng sự xuống ca trực. Một ngày ở Cao Nguyên Xanh bắt đầu, dù là Chủ nhật.
Chiếc Toyota đời mới đậu sát lề trước ngôi biệt thự kiến trúc theo lối Pháp, được bảo vệ bằng vòng tường rào cao và cánh cửa sắt to lớn. Hắn xuống xe, trên tay là bó hoa nhiều màu sắc rực rỡ.
Hắn đi vào, không phải vào ngôi biệt thự cao sang ấy mà là đường hẻm nhỏ sát bờ tường. Đường kiệt nhỏ, nhiều ngôi nhà nhỏ, cả những căn nhà xiêu vẹo dột nát. Đường kiệt sâu hun hút, càng vào sâu càng tăm tối nghèo nàn. Hắn càng vào sâu càng trở thành cái đích của hàng trăm cặp mắt nhìn.
Hắn dừng trước ngôi nhà nhỏ như bao diêm. Cánh cửa hé mở, người chủ nhân kinh ngạc:
- Anh…
- Mai Hân, sinh nhật vui vẻ!
Hắn đặt bó hoa vào tay người phụ nữ và rất nhanh hôn phớt lên má nàng. Mắt Mai Hân loáng ướt. Mắt hắn nheo lại tươi cười:
- Chủ nhân không mời khách vào nhà ư?
Mai Hân lúng túng trước vô số ánh mắt nhìn họ. Đâu đó có tiếng huýt gió. Cô cố tạo dáng vẻ chủ nhân:
- Mời anh vào nhà
Họ ngồi đối diện trên bộ ghế mây nhỏ, ở bàn đơn giản chỉ hai ly nước lọc. Cô chủ xoắn tay vào nhau, mắt nhìn xuống. Đôi mắt sâu hơi thâm quầng, không tô vẽ giúp người đối diện nhớ thời vàng son từ đôi mắt ấy đã phôi pha.
- Tôi không nghĩ anh…
- Tình bạn chúng ta vẫn còn mãi dù thời gian trôi đi
Người đàn bà thoáng nụ cười buồn:
- Chúng tôi gọi anh là “kẻ lãng mạn cuối cùng” chẳng sai tý nào
Hắn mỉm cười. Mai Hân nhìn sững rồi khẽ lắc đầu:
- Thực ra anh có cần tình bạn ở tôi, cô gái buôn hương về chiều?
Hắn tắt nụ cười:
- Sao lại không? Cô có biết…
Hắn vụt đứng lên, xua tay tỏ vẻ không muốn nói tiếp:
- Nào, ta đi ăn điểm tâm nhé!
Viễn cảnh được cùng người đàn ông này sánh bước khiến Mai Hân rộn rã. Cô khẽ gật đầu
Hai mươi phút sau, họ cùng rời nhà. Người đàn bà tàn tạ vụt biến thành một thiếu phụ lộng lẫy kiêu sa với chiếc váy dài hở vai màu tím bạc, trên ngực cài đóa hoa hồng vàng, đóa hồng trong bó hoa người đàn ông chúc mừng nàng sinh nhật ba mươi tuổi. Sinh nhật cô gái bán hương hoàn lương.
Cao Nguyên Xanh tổ chức dạ hội hóa trang kỷ niệm 3 năm thành lập với khác nước ngoài, giới trẻ, giới thượng lưu thành phố thuộc loại tin sốt dẻo, bởi những gì ở Cao Nguyên Xanh đều đáng ngưỡng mộ.
Trước nhất chủ nhân nó thật đáng ngưỡng mộ tài năng lẫn sự kiêu hãnh lạnh lùng của một người đàn ông thành đạt chưa vợ
Tiếp đến là con người ở Cao Nguyên Xanh từ nhân viên đến người phục vụ đều hoàn hảo đến độ người ta ngỡ rằng trời sinh ra những người này để làm việc đó.
Cuối cùng là Cao Nguyên Xanh, dù 3 sao vẫn là niềm tự hào của ngành khách sạn Việt Nam với khách trong nước và quốc tế.
Ngày ấy đã đến. Cao Nguyên Xanh tưng bừng dưới muôn vạn đèn hoa. Người người lộng lẫy kiêu sa, sang trọng, hào nhoáng bước vào đêm dạ hội. Những cô gái, chàng trai lễ tân đồng phục đỏ thắm, tươi cười lịch thiệp trả lời những câu hỏi về giám đốc của mình bằng một câu duy nhất:
- Thưa quý khách, giám đốc sẽ đến vào giờ khai mạc
Đúng 20h kém 5 phút, hắn trong bộ dạ phục màu tím lấp lánh xuất hiện ngay dàn nhạc. 20h00 phút, cả phòng dạ vũ thênh thang đổ xuống trận mưa hoa, những bông hoa kim tuyến lấp lánh trên áo khách. Dạ hội lặng ngắt hướng mắt về hắn, trong chiếc áo điển trai nhất tp, hắn càng đầy vẻ quyến rũ bí hiểm. Hắn khai mạc dạ hội bằng câu nói ngắn gọn với hai thứ tiếng Anh – Việt:
- Thưa quí vị, kỷ niệm 3 năm thành lập Cao Nguyên Xanh, tôi tuyên bố khai mạc dạ hội.
Tràng pháo tay chưa dứt hắn đã bước xuống sàn nhảy. Hàng trăm người đẹp hồi hộp chờ hắn chọn bạn nhảy khai mạc. Hắn đi chậm và dừng lại trước áo tím bạc, màu của chiếc áo hắn. Hắn nghiêng người:
- Mời cô
Đôi mắt tím to tròn, u buồn ngơ ngác nhìn hắn vẻ bối rối, đẹp như đôi vì sao lạc. Nhưng rồi cô cũng đặt tay vào tay hắn. Điệu valse nổi lên, đôi áo tím lướt trên sàn nhảy. Buổi dạ vũ bắt đầu
- Rất hân hạnh nếu được biết tên cô
- Maria Tử Vân – Mắt tím e ấp hạ thấp rèm mi
- Tử Vân – Hắn lẩm bẩm – Mây tím
Giọng cô gái nhẹ như gió thoảng:
- Mây tím buồn lang thang
Hắn mỉm cười:
- Bay đến Cao Nguyên Xanh, nương vào đầu gió cao
Đôi mắt tím vụt rạng rỡ:
- Tôi biết rồi, ông tên Phong
Hắn nheo mắt, ỡm ờ mời mọc:
- Nếu Tử Vân đoán đúng cả tên họ, tôi chịu cho cô phạt
- Thật nhé! – Cô gái nói như reo
Hắn gật đầu. Họ vẫn lướt trên sàn nhảy như đám mây tím bồng bềnh giữa vùng không gian mờ ảo. Mắt cô gái khép kín, hắn nhìn cô vẻ nôn nao chờ đợi. Tiếng nhạc lịm tắt, lẫn trong tràng vỗ tay chấn động Cao Nguyên Xanh là lời cô gái thì thầm bên tai:
- Cao Đình Phong
Hắn nhìn sững cô, chợt cười nhỏ:
- Tôi chẳng thể ngờ trên đời có người con gái vừa xinh đẹp, vừa thông minh. Cô Tử Vân, hẹn gặp lại sau buổi dạ vũ.
Hắn buông tay cô, bước nhanh về sân khấu. Nở nụ cười đầy bí ẩn, mê hoặc gã nói:
- Thưa quý vị, buổi dạ vũ đêm nay gồm: khiêu vũ, tiệc đứng ăn nguội, cocktail và sau cùng là dạ vũ hóa trang. Phòng ở bên tay phải tôi là phòng hóa trang dành cho quý bà, còn phòng dành cho quý ông ở bên táy trái. Buổi dạ vũ bắt đầu lúc 22h tại sân vườn. Hẹn gặp lại quý vị với phần thưởng đơn nam nữ, đôi nam nữ hóa trang đẹp nhất.
Hắn biến mất sau bức màn nhung đỏ thẫm, giữa tràng pháo tay và tiếng nhạc đập dồn. Hắn về căn phòng thượng tầng hotel, nơi ấy có người thanh niên đang chờ hắn
- Anh hãy thay tôi
Đã quen với tính hắn, người thanh niên lẳng lặng gật đầu đưa tay đón bộ trang phục hiệp sĩ ba người lính ngự lâm khoác vào người. Khi người thanh niên đeo mặt nạ vào, anh ta giống hệt Đình Phong
Hắn tỏ vẻ hài lòng:
- Tốt lắm, thêm bộ ria cho ra dáng hiệp sĩ
Người thanh niên rời phòng, hắn thả người xuống giường, nhắm nghiền mắt thở dài ra rồi lẩm bẩm:
- Ba năm rồi, ôi đã ba năm
Dạ vũ tàn lúc không giờ với niềm thán phục của mấy trăm khách mời trong nước và quốc tế. Người khách cuối cùng chưa nỡ dời chân là cô sơn nữ mặc lễ phục dân tộc Lát ngày hội. Gỡ mặt nạ được kết bằng hoa vải tím, đặt chung vào phầng thưởng hoá trang đẹp nhất đang ôm chặt trên tay. Cô gái đưa mắt nhìn quanh căn phòng dạ vũ lần cuối ùng, như lưu luyến, như thán phục. Cô gái chậm rãi bước đi, lướt qua khu tiền sảnh có hai nhân viên mặc lễ phụ khẽ chào. Môi thoáng nụ cười kỳ lạ, áp món quà vào má, cô gái thì thầm:
- Với ta, cuộc đời mới bắt đầu.
Cô gái chậm rãi rời Cao Nguyên xanh. Dường như cô không có ý định gọi xe. Chiếc toyota trắng đậu bên lề, chợt mở cửa. Người thanh niên bước ra đón đầu.
- Đình Phong! - Cô gái tròn mắt.
- Cô Tử Vân. Chúc mừng cô đoạt giải hoá trang vũ hội. Xin phép được tiễn cô.
- Ông muốn trả nợ câu đố?
- Ồ, không! Cô cần có thời gian để đòi nợ thích đáng. Còn bây giờ đã quá nửa đêm, như mọi người đàn ông lịch sự, tôi phải đưa cô về. Mời.
Một chút ngập ngừng, cô gái ngồi vào xe. Hắn bước theo đóng cửa, ngồi vào lái, nghiêng đầu:
- Cô về đâu?
- Số... Trần Hưng Đạo.
Chiếc xe như vệt trắng lướt trên con đường vắng rực ánh đèn màu, rẽ nhiều lần và dừng trước toà biệt thự cổng kín cao tường, đèn giăng sáng rực cả con hẽm kế bên.Hắn nhanh nhẹn bước xuống, mở cửa:
- Tử Vân! Dường như nhà đang đợi cô.
Cô gái cúi mặt, rèm mi chớp chớp.
- Vâng. Mẹ tôi rất nghiêm khắc, nhưng... người ta nói Cao Nguyên Xanh của ông đẹp tuyệt.
Hắn nhấn chuông gọi cửa và nhìn cô ái ngại:
- Tôi có được hân hạnh thay cô xin lỗi bà?
- Không được. Tôi van ông - Tử Vân hốt hoảng.
Cánh cửa nặng nề vừa hé, cô gái lách mình vào và đóng lại ngay. Hắn kêu lên:
- Tử Vân.
Im lìm. Chỉ có tiếng chân vội vã nhỏ dần... Hắn nhíu mày. Đứng một lúc và ngồi vào xe, mắt hướng về căn phòng tầng trên biệt thự còn sáng ánh đèn, chậm rãi châm thuốc hút. Khi gói thuốc còn trơ vỏ, đèn căn phòng tắt phụt, hắn búng tàn thuốc qua cửa, cho xe chạy.
Ánh lửa cháy bập bùng giữa ngôi nhà sàn, chập chờn soi bóng người đàn ông ánh mắt vô cảm, trên gương mặt xương gầy, hốc hác. Ông ta ngồi bất động, hai tay úp lên đùi, ngồi mãi. Cô sơn nữ trong chiếc váy đơn sơ người Lát, đi lại bên người đàn ông, nhẹ nhàng quì xuống nói, tiếng rõ và êm như những cô gái miền xuôi:
- Chú Sơn. Nước sôi rồi, K'Lan pha sữa nhé.
Ngườn đàn ông trơ trơ. K'Lan nghen ngào:
- Chú Sơn ơi! Đừng vậy nữa. Bác sĩ nói chú sẽ đi được mà. Chỉ cần, chú kiên nhẫn.
Người đàn ông nhếch môi, tiếng ông khàn đục:
- Đi được sao? Chú mong được chết.
K'lan bàng hoàng đến màu da nâu hồng bạc đi trong ánh lửa. Tia mắt loé lên nỗi hãi hùng. Cô lay tay chú Sơn, từng là người cô yêu kính, ngưỡng mộ:
- Chú Sơn! Chú làm sao vậy. Dũng khí người chiến sĩ năm xưa đâu. Sao chú vội nản lòng?
Người đàn ông câm lặng. Chẳng một ai dù là những đồng chí từng sát cánh trong chiến đấu và giờ đây vẫn bảo vệ ông trước cuộc sống, trước dư luận khắt khe, hiểu được nỗi lòng ông. Ôi! Những năm tháng chiến đấu với quân thù, đối diện cái chết từng phút, từng giây không hề làm chú bé Giang Sơn run sợ. Đội quân Phù Đổng đứng đầu là Giang Sơn từ năm 1964 có mặt khắp Sài Gòn dưới quyền chỉ huy của tiến sĩ Trần Dụng, người danh tiếng giàu có nhất nhì miền Nam.
Trần Dụng tốt nghiệp tiến sĩ ngành hoá học tại Pháp với đề tài nghiên cứu về cây cao su và tiềm năng công nghiệp tương lai. Ông sinh ra trong một gia đình vọng tộc, nội tộc làm quan ngự sử triều Bảo Đại, ngoại tộc là Hoàng Nữ. Bản thân ông được chính quyền Ngô trọng vọng, nhưng ông lại là một chiến sĩ tình báo đảng cộng sản. Trần Dụng cưới vợ muộn, người vợ nhỏ thua ông mười lăm tuổi, rất đẹp, là con độc nhất họ Trần, gia đình lễ giáo, thanh bạch. Cuối năm 64, đúng ngày 30 Tết, cô bé sơn Ca chào đời trong nỗi mừng vui vô tận của cha mẹ. Và cũng đúng ngày 30 tết bốn năm sau, mùa xuân năm 68, khi lệnh tổng tiến công bắt đầu, tiến sĩ Trần Dụng chết đột ngột ngay trong phòng làm việc của hãng cao su vì một cơn đau tim khẩn cấp, trong lúc hàng mấy trăm quan khách đang ở bên ngoài chờ ông khai mạc lễ đón mừng năm mới.
Lửa vẫn sáng rực trong nhà sàn, người đàn ông vẫn bất động như tượng đá. Ông đang giở từng trang quá khứ đầy hào hùng với một kết cuộc nhục nhã bi thương. K'Lan nhìn chú Sơn đau đớn. Chú ấy mới bốn mươi mà đã tàn tạ thế này. Ai gây ra nông nỗi? Sơn Ca! Sơn Ca! Loài chim có tiếng hát diệu kỳ.
Cô gái ôm mặt đứng lên:
- K'Lan! Cháu đi đón nó ư?
- Dạ không. Trăng lên rồi - Cô gái buông tay thẫn thờ.
Sắp nguyệt tận, trăng lên là đã quá nửa đêm, người đàn ông thở ra nhè nhẹ:
- Dừng ai đón nữa. Loài linh dương thích chạy, nhảy, thích đất rộng, trời cao.
Cô sơn nữ cúi mặt, rũ vai gầy ão não:
- Nơi đây núi cao, trời rộng, sao linh dương vẫn lià rừng?
Im lặng. Củi cháy nổ tí tách. Hoa lửa chập chờn.
- K'Lan. Dù ở nơi đâu, linh dương không quên núi rừng. Nó chưa về chắc có nguyên nhân.
Cô sơn nữ gục đầu vào dôi tay màng vàng bạcm thì thầm:
- Cháu cố tin, nhưng bao năm rồi, anh ấy chưa trở lại khi biết chú thế này. Người ta thật tàn nhẫn, về rồi lại đi, người ta...
- K'Lan. Nó trao vàng bạc cho cháu trước khi đi, nó không thay lòng đổi dạ đâu.
Cô sơn nữ ngước lên. Gặp ánh mắt người đàn ông nhìn mình, ánh mắt không còn trơ lạnh vô hồn mà ngập tràn thương yêu, lo lắng. Cô bàng hoàng kêu lên, chúi vào lòng chú Sơn. Bàn tay gân guốc vuốt nhẹ lên mái tóc đen dài, lời dỗ dành như ru:
- K'Lan! Nó là niềm kiêu hãnh của dân tộc Lát. Còn cháu chính là sức sống trong tim nó. Ngày xưa, chàng Lang và nàng Blan chết vì tình không trọn, nhưng cháu và nó sẽ vẹn tròn hạnh phúc nếu biết đợi chờ. Hãy để người K'Ho có thêm truyền thuyết đẹp về tình yêu, cuộc sống.
Ánh mắt K'Lan lại sáng ngời trên gương mặt nâu hồng. Qua hoa lửa lung linh, cô như thấy Linh Dương trở về. Người con trai núi rừng trong lễ phục người Lát ngày hội, đi những bước nhanh, uyển chuyển như loài Báo Hoa, trên tay bó hoa rừng rực rỡ hái từ đỉnh Lang Biang trong ngày lễ hội. Cô gái như mơ:
- Phong Lan trên đỉnh Lang Biang sắp nở rồi. Chú Sơn, đợi anh ấy về chúng ta cùng đi hái nhé.
Người đàn ông buột miệng:
- Ừ. Ba chúng ta đi hái như năm nào.