Chương 21
ÐOẠN KẾT CỦA MỘT CUỘC PHIÊU LƯU CÓ TÌNH YÊU TUYỆT ÐẸP

Ðêm, trời có trăng xuống và sao lấp lánh. Xuồng máy có động cơ cực mạnh lướt như bay trên mặt biển lặng. Bé Hiêu cầm lái. Tôi ngồi sau ôm vai Kiều Xuân. Nàng ngã đầu vào ngực tôi. Những sợi tóc của nàng theo gió bay vào mặt tôi. Cảm giác đó làm cho tôi biết rằng tôi đang tỉnh chứ không phải là đang mơ, tôi đang sống và tôi có tình yêu. Sau bao nhiêu nguy hiểm và tuyệt vọng, lo âu, sau cùng tình yêu của chúng tôi đã thắng. Rút lại kinh nghiệm vụ này, tôi thấy một sự thật hiện lên rõ rệt.: thành thật bao giờ cũng thắng giả dối. Dù người đời có nói và nghĩ thế nào đi chăng nữa, thành thật bao giờ cuối cùng cũng vẫn thắng giả dối. Thành công trên giả dối không thể nào lâu bền. Người ta không thể lừa dối được tất cả mọi người mãi mãi.

Như Ma Vương chẳng hạn. Con người đó quả là một thiên tài, một nhân vật thông minh xuất chúng và nhiều tài năn, nhiều khả năng dị thường. Nếu Y cứ thành thật dùng trò chơi 7 bước chân vàng để ngự trị mọi người, rất có thể Y sẽ thành công mãi mãi. Nhưng Y đã giả dối, Y đã lừa đảo, rốt cuộc Y bị người khác lừa lại bằng chính cái trò lừa đảo của Y.

Chúng tôi đã thắng Y, chúng tôi đã giết được Y, nhưng Y còn đệ tử trung thành ở nhiều nơi trên thế giới này. Liệu những tên đó có chịu buông tha cho những kẻ đã hại chủ nhân chúng chăng? Chưa biết, nhưng sống là tranh đấu, không tranh đấu với người này thì tranh đấu với người khác. Chúng tôi bắt bưộc phải chấp nhận sự kiện có thể bị trả thù.

Tôi gạt bỏ quá khứ đen tối đi để hướng về tương lai.

Tôi nói nhỏ vào tai Kiều Xuân:

- Em yêu...Tất cả vốn liếng tiền bạc của anh chỉ có hai trăm năm mươi ngàn đồn. Ðó là tổng số tiền vốn của anh trong đêm đầu tiên anh gặp em.

- Thì đã sao? Thế là nhiều rồi còn gì nữa?

Nàng ngồi sát vào tôi.

- Số tiền ấy chỉ vừa đủ để chúng mình sống qua một tuần trăng mật. Số tiền Ma Vương trả công anh đi lấy vòng Mãng Xà cho Y sẽ được gửi đến tặng Viện Bảo Tàng. Tên người tặng tiền sẽ là...Vô Danh.

- Tất nhiên là thế rồi - Nàng hôn tôi và dơ tay lên như muốn với lấy ngôi sao trên trời - Anh có thấy không? Chúng ta được tự do...Tự do thật sướng...Phải không anh?

Trước mắt chúng tôi, mờ mờ trong sương đêm, đã thấy ẩn hiện ánh sáng của những dẫy đèn thành phố.

Ánh sáng lấp lánh trong màn đêm mờ đó gợi cho tôi nhớ đến một vật. Tôi thở dài:

- Bao nhiêu là bảo vật tiêu tan...Mất đi thật vô ích. Biết thế lúc đó mình lượm lấy cái vương miện trên ngai vàng. Bao nhiêu kim cương gắn ở đó. Có nó, ăn tiêu huy hoàng đến đời con, đời cháu mình cũng chưa hết của...

Bé Hiêu chợt quay lại bảo tôi:

- Ông muốn lấy cái vương miện đó ư? Có gì khó đâu...

Gã thò tay vào trong ngực áo:

- Vương miện của ông đây...

Tay gã rút ra cái vương miện đầy trân châu, kim cương rực rỡ đặt vào lòng Kiều Xuân. Ánh sáng phát ra từ những viên kim cưong chiếu lên mặt chúng tôi. Chúng tôi nhìn ngây bảo vật tuyệt vời đó trong một lúc lâu không nói được nên lời. Dường như chúng tôi không tin là cái vương miện đắt giá nhất trái đất này lại nằm trong lòng Kiều Xuân thật.

Bằng giọng nói thản nhiên như đấy là một chuyện thường, Bé Hiêu nói tiếp:

- Vương miện hơi bị méo một chút. Nhưng không hề hấn gì, sửa lại được ngay. Tôi vồ cả cây vương miện, nhưng tiếc quá, tuột ay rơi mất. Không kịp mò tìm... Chúng mình chia nhau cái mão này vậy. Chia làm hai hoặc chia làm bốn. Ông và cô Kiều Xuân lấy hai phần. Tôi và Ma-Ri, vợ tôi, lấy hai phần. Tôi xin chia cho vợ tôi một phần vì lúc lấy cái mão này, tôi nghĩ đến nó. Ðem về làm quà tặng nó. Chắc vợ tôi nó mừng lắm.

- Bé Hiêu..Tôi tặng riêng chú cái này...

Kiều Xuân nhô người lên, nàng hôn lên má Bé Hiêu.

Gã xúc động:

- Trời..Trời..Cô làm tôi nhớ vợ tôi quá...

Bây giờ, dẫy đèn hải cảng đã hiện rõ trước mắt chúng tôi. Chúng tôi sắp trở về với loài người bình thường và cuộc sống cũ. Tôi liệng khẩu súng và trái tạc đạn xuống biển và quay lại ôm Kiều Xuân trong vòng tay.

Bình mình sắp lên trên biển. Trời đã hừng đông. Cuộc sống đầy mật ngọt..

Làn môi Kiều Xuân còn ngọt hơn mật...


Xem Tiếp: ----