Ngày làm việc hôm sau, mưa như trút nước, Hiểu Phù ôm con trong tay đứng trú mưa trong một căn nhà nhỏ dùng làm nhà kho của trang trại. Nàng cảm thấy toàn thân rã rời như không còn khí. Qua mỗi hơi thở, nàng nghe lồng ngực nhói đau. Một nỗi hoang mang lo sợ bỗng dâng lên trong lòng nàng. Không, điều đó không thể xảy ra trong lúc này, tình cảnh này... Trong một lần ngã bệnh, bác sĩ đã nói với nàng rằng: Nàng đã mắc bệnh tim. Căn bệnh ngày xưa đã cướp đi cuộc sống mong manh của mẹ nàng. Nàng đã không muốn tin. Thế nhưng... Khi tỉnh dậy, nàng thấy mình nằm trên chiếc giường nhỏ với nơi ấm quen thuộc của con. Hoàng hôn đang buông xuống, ánh sáng xuyên qua khe cửa khép kín không đủ xua tan bóng tối ảm đạm trong căn nhà nhỏ. Hiểu Phù ngước mắt lên và thấy Quân Đình đang đứng nhìn xuống nàng. Thời gian như ngừng lại cho đến khi nàng đủ tỉnh táo để hiểu rằng, nàng đủ tỉnh lại vì tiếng nói của anh gọi tên nàng. – Chuyện gì xảy ra thế này? – Tôi thấy cô ngất xỉu trong nhà kho. Tất cả công nhân trong trang trại đã cuống lên vì lo lắng cho cô. Bây giờ cô thấy trong người thế nào? Có dễ chịu hơn chút nào không? Hiểu Phù gật đầu, chậm rãi nói: – Cám ơn anh. Sức khỏe tôi tốt. Chỉ là do... Giọng nàng mệt mỏi không sao tìm được từ để diễn tả tình trạng của mình. Sự cố gắng như vượt qua khả năng của nàng. Quân Đình đi lấy thuốc, và pha một ly nước ấm mang đến cho nàng. Anh ôn tồn nói: – Cô không cần cố gắng chịu đựng nữa. Các bác sĩ đã nói cho tôi biết về bệnh tình của cô. Bây giờ cô hãy uống thuốc và nghĩ ngơi, bao lâu cũng được điều đó rất tốt cho sức khỏe của cô. Hiểu Phù gượng ngồi dậy, tựa người vào thành giường, đầu và vai kề lên gối. Nàng chống đối một cách yếu ớt: – Không được, tôi không thích nằm lì ở trên giường và bị xem như người bệnh. Anh cố thuyết phục nàng: – Cô không nghĩ đến bản thân mình, thì cũng nghĩ đến Phù Dung. Nếu cô không nghe lời khuyên của bác sĩ, thì thậm chí không còn đủ sức để cho chính mình. – Tôi bảo đảm với anh rằng sức khỏe của tôi rất tốt. Tôi có thể đến trang trại từ ngày mai. Quân Đình, cám ơn anh với tất cả những gì tốt đẹp anh đã làm vì tôi. Nhưng tôi không muốn mất cái công việc mình đang làm. Không hiểu từ bao giờ tôi đã yêu thích nó. – Tôi xin phép ông chủ trang trại cho cô được nghỉ phép dài hạn. – Không được đâu. Mà nếu được thì cũng không có nghĩa là sau đó ông ấy không sa thải tôi. – Cô không biết ông chủ chúng ta, tại sao nghĩ về ông ấy khắt khe như vậy? – Tôi nghe người ta, ông ấy là một người lạnh lùng và khép kín. Quân Đình mỉm cười, nụ cười đầu tiên trong câu chuyện của họ. – Vậy thì tôi đánh cược với cô rằng, ông ấy là một người hiền lành và rất đáng yêu. – Đó là điều tôi mong ước trong lúc này. – Vậy thì mong ước cô đã thành hiện thực. – Anh vô tư thật! Anh nghĩ gạo sữa, cái ăn cái mặc tự dưng mà có chắc, tất cả phải mua bằng tiền. – Cái đó thì tôi có. – Quân Đình, anh cũng là một người lao động như tôi, tôi không thể lạm dụng lòng tốt của anh được. – Cô đừng nói như thế. Tôi cảm thấy thích được giúp đỡ cô, và làm một điều gì đó tốt đẹp hơn cho bé Phù Dung. Giọng nói chân thành của anh làm Hiểu Phù cảm động. – Nhưng tôi muốn nói với anh rằng, chỉ là tôi vay của anh. Anh nhất định phải nhận sự hoàn trả. Quân Đình nhìn vào mắt nàng: – Khi giúp đỡ ai, tôi không bao giờ nghĩ đến sự hoàn trả. Tôi rất muốn nhìn thấy cô bé Phù Dung trong tình cảnh này, dù chỉ một ngày. Và xin cô hiểu cho rằng, tôi đang làm một công việc vô cùng hạnh phúc. Trịnh Quân Đình đã trở thành cứu cánh cho cuộc đời nàng và bé Phù Dung. Những ngày sau đó, anh thường xuyên đến thăm mẹ con nàng và bao giờ cũng mang theo thức ăn, quần áo đẹp và đồ chơi cho bé Phu Dung, Con bé cũng đưa đến nhà giữ trẻ và được chăm sóc đặc biệt chu đáo. Điều đó làm Hiểu Phù yên lòng. Hiểu Phù cảm thấy không hiểu nổi tại sao Quân Đình lại hào hiệp đến như vậy. Có thể anh ấy quý mến nàng, cảm thông tình cảm của nàng. Nhưng chưa bao giờ vấn đề tình cảm riêng tư xen vào những câu chuyện của họ. Theo nhận thức của Hiểu Phù, nàng không phải là người phụ nữ làm cho trái tim của Trịnh Quân Đình rung động. Nàng chưa đủ cảm xúc làm chuyện đó. Thế nhưng hôm nay nàng lại bắt gặp mình trong một tâm trạng hồi hộp và xao xuyến. Lần đầu tiên trong đời, một người đàn ông hẹn hò với nàng. Nàng nhìn vào gương, tấm gương đang chiếu một Hiểu Phù dường như xa lạ với nàng. Mái tóc màu hạt dẻ, óng mượt như những sợi tơ ngày thường được búi cao và giấu trong chiếc khăn vải màu nâu hôm nay như được buông xõa trông như một vầng hào quang sáng lấp lánh ôm lấy khuôn mặt trái xoan với là da trắng hồng và sự kết hợp hài hòa giữa làn môi xinh xắn và đôi môi thâm đen ánh ướt như những vì sao trong bóng đêm. Nàng mặc bộ váy bằng vải cũ bóng màu hồng nhạt mà anh đã mua tặng nàng vào ngày sinh nhật. Đó là món quà đơn sơ mà nàng có thể đón nhận, nhưng nó lại mang một ý nghĩa rất quan trọng đối với nàng. Đầu tiên thế gian này vẫn còn có một người quan tâm đến nàng. Bộ váy xinh đẹp làm nổi bật những đường nét mảnh mai thanh tú và duyên dáng uyển chuyển theo mọi bước đi của nàng. Con bé Phù Dung thì đúng là một công chúa nhỏ. Hôm nay là chủ nhật, con bé được ở nhà với mẹ nên rất thích thú. Trong những ngày đầu tiên đến nhà giữ trẻ không chỉ nó cảm thấy thiếu vắng mẹ mà Hiểu Phù tha thiết nhớ con. Nhưng con bé đã tỏ ra là một đứa bé ngoan, nó mau chóng thích nghi cuộc sống mới, cuộc sống như chờ đợi nó, giành sẵn cho nó... ...Khi Trịnh Quân Đình xuất hiện đúng hẹn trước cửa nhà nàng trong chiếc xe máy cũ kỳ, anh vẫn điển trai, duyên dáng trong chiếc quần Jean bạc phếch và áo sơ mi mỏng màu xám nhạt. Anh chăm chú nhìn nàng một lúc, đôi mắt nhìn lại và đôi môi mỉm một nụ cười mãn nguyện. – Hôm nay trông hai mẹ con xinh đẹp lắm. Hiểu Phù im lặng ngượng nghịu trong khi bé Phù Dung hớn hở sà vào vòng tay của Quân Đình. Anh nói dịu dàng bên tai nó: – “Thưa cô nương”, tôi rất vui được có cô đi cùng và tôi tin rằng được nhìn thấy biển, cô sẽ thích thú lắm đây. Không biết cô bé có hiểu những lời anh nói hay không, nhưng giọng bông đùa của anh làm con bé thích thú, nó cười khúc khích và tặng anh một nụ hôn thật kêu lên đôi má. Thế nhưng hình ảnh ấy làm Hiểu Phù bùi ngùi... Lẽ ra Phù Dung đã có một người cha thương yêu nó như thế nếu như Vũ Đan Dung ngày ấy không giấu chuyện tình cảm của mình. Khi đón bé Phù Dung từ tay Quân Đình, nàng hỏi: – Vậy ra chúng ta đến bãi biển à? Quân Đình gật đầu: – Chúng ta đến làng chài cách đây một trăm cây số. Đó là nơi tôi biết có cảnh trời mây sông nước đẹp nhất thế gian này. – Một trăm cây số? – Khoảng thế. – Chúng ta có đủ thời gian để đi xa như thế không? Nàng nhìn Quân Đình chờ đợi câu trả lời, nhưng anh vẫn im lặng và cho xe nổ máy. Thời tiết hôm nay đúng là mùa xuân, với gió thổi nhè nhẹ, mặt trời rực rỡ, nắng lấp lánh trên những ngọn cây, nhưng sương vẫn còn phủ trên từng ngọn cỏ. Hiểu Phù ôm con vào lòng ngồi phía sau xe Quân Đình. Ngay giờ phút này đây, nàng không muốn tâm trí mình gợi một chút suy tư nào, chỉ muốn ngắm những đám mây trắng bồng bềnh trên nền trời xanh ngọc và cảm nhận sự hiện diện của hai con người nàng quan tâm nhất trên đời... Mãi xế trưa, họ mới tới làng chài. Ánh nắng vàng dịu trải lên bầu trời như một tấm nhung bao la. Từng đàn chim bay lượn trên đầu những. ngọn sóng~ biển đang hát. Không gian và mùi hương của đại dương gợi cảm giác thanh bình đầm ấm của thời xa xưa khi nàng vui vẻ dạo chơi trên biển với người bạn vắn số... Vào những buổi chiều mùa xuân, hai cô gái nắm tay nhau đi trên bãi cá nhặt những vỏ ốc muôn màu. Ngày họ chỉ mới mười bảy và xinh đẹp đến nỗi làm biết bao chàng trai ngơ ngẩn. Đan Dung đã nói: ''Nếu tôi là con trai, thì tôi sẽ chọn bạn vì trên đời này không có người con gái nào dáng yêu hơn Lục Hiểu Phù''. Nàng đã nói: “Hãy dành sự đáng yêu đó cho Vũ Đan Dung''. Đan Dung đáp: ''Không? Mà cho tình bạn của chúng ta giờ đây, mỗi khi nhìn đứa trẻ...'' Nhìn Lục Phù Dung thân thiết bao nhiêu, mất bạn nàng cảm thất cô đơn khủng khiếp. ... Những kỷ niệm đã đưa đẩy Hiểu Phù đi tận đi đâu cho đến khi nàng quay trở về thực tại vì thấy tiếng cười của Quân Đình và Phù Dung. Họ đang chạy đến bên nàng và kéo nàng vào một cuộc chơi. ... Nhưng giờ phút vui vẻ bên nhau dường như làm cho họ quên đi ca không gian và thời gian. Bóng chiều màu xám nhạt rồi thẳm đen ngả dài trên mặt biển: Trăng bắt đầu nhô lên và tạo ánh sáng huyền ảo những cơn sóng nhè nhẹ lướt vào bờ. Dân chài gọi nhau í ới, những con chim kêu to lượn sát khoang thuyền tìm xem có một chút gì ăn được. Lúc này họ không thể ra về khi họ vượt một chặng đường dài như thế cùng với bé Phù Dung. Họ vào quán trọ nhỏ trên bãi biển. Quán trọ đầy khách du lịch vào mùa xuân. Chủ quán ngồi sau quầy, nhưng thấy khách bước vào, ông ta vui vẻ đứng lên chào đón. – Chào cậu. Rất mừng được gặp lại cậu. Hôm nay đẹp trời cậu đem cả vợ con theo cùng. Mời cô nhà vào. Tất cả đã sẵn sàng chúng tôi đã chuẩn bị phòng ngủ có cửa sổ hướng về phía biển, quý vị có thể ngắm cảnh làng chài về đêm đẹp như tranh vẽ có một buổi tối thật thú vị với quán trọ của chúng tôi. Ông nói một mạch những lời chào khách, rồi trao cho họ một chiếc chìa khóa. Hiểu Phù vẫn chưa hết ngỡ ngàng. Nàng nói: – Chắc là có sự nhầm lẫn... Quân Đình không biết phiền trách ông chủ quán trọ hay phân trần với Hiểu Phù. Anh nói: – Tôi đã đặt trước hai phòng. Chủ quán ân cần đáp: – Xin quý khách thông cảm vào mùa này khách du lịch rất đông. Họ đã đặt phòng trước từ lâu. Quán trọ chúng tôi chỉ một căn phòng. Nhưng tôi nghĩ nó đủ rộng và thoải mái cho một gia đình nhỏ. Hiểu Phù cố dằn lòng để không bước ra bên ngoài. Ông chủ quán trọ lại nói: – Vào thời gian này, tôi chắc rằng cô cậu sẽ không tìm đâu ra một căn phòng trống ở làng chài này. Quân Đình cầm chìa khóa trước khi ông quay lưng đi. Cơn giận như bùng lên trong lòng Hiểu Phù. Nàng lạnh lùng nói: – Thì ra anh đã sắp đặt tất cả? – Tôi không hề nói cô là vợ tôi, đây là ông ta đoán vậy thôi. – Cái màn này đã xưa lắm rồi, nếu như anh nghĩ rằng tôi sẽ ngủ chung phòng với anh, thì anh đã lầm, Quân Đình ạ. Quân Đình tức tối hỏi: – Trời ạ! Nếu như cô nghĩ rằng tôi đã bày ra cái trò này để được ngủ chung phòng thì cô cũng đã lầm. – Nếu như anh cần... Quân Đình cắt ngang lời nàng; – Tôi định đoạt, tôi cần gì... Anh nắm hai vai nàng và lắc thật mạnh: – Nhưng có một điều chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ ngủ chung phòng với một người phụ nữ không hiểu tôi. Cô thì là gì kia chứ? Tôi không biết cô đang nghĩ vớ vẩn những gì. Nhưng tôi mong cô hãy xóa bỏ sự nhiễu loạn trong tâm trí mình đi, mà thay vào đó bằng những điều tốt đẹp hơn. Nàng gắt giọng ngẩng cao đầu: – Còn anh, có biết điều lợi hại nhất ở con người anh là gì không? Là không thể từ bỏ bản tính kiêu ngạo của mình. Chỉ vì tôi không ngủ chung phòng với anh, ấy thế mà anh bảo rằng tôi có sự nhiễu loạn trong tâm trí. Hai người lườm nhau như hai tay đấu súng. Giọng Quân Đình trùng xuống như cố gắng tự chủ. – Thì không phải vậy sao? Một người phụ nữ bình thường không làm như bị rắn hổ cắn khi có một người đàn ông quan tâm đến mình. Cuộc tranh cãi giữa họ bỗng kết thúc. Không khí yên lặng khi anh đặt vào tay nàng chiếc chìa khóa rồi quay đi. Hiểu Phù mở cửa vào phòng. Khi nằm trên chiếc giường êm ái nàng muốn ngủ một giấc thật ngon, nhưng không sao chợp mắt được, nàng cứ trăn trở một cách khổ sở. Cân nhắc lại những lời lẽ đã tưởng ra trước mặt Quân Đình. Nàng cố tự bào chữa. Tất cả là lỗi của anh ta, phải không? Nhưng không phải anh ta chỉ nói đúng sự thật đó sao? Nàng nghe một tiếng nhỏ bên trong nàng trả lời rằng: ''Tôi đặt niềm tin ở con người nàý'. Thế nhưng nếu như anh chỉ nói ra sự thật, thì tại sao cả hai lại phải tức giận đến thế? Nàng không sao hiểu nổi. Nhớ những gì tốt đẹp anh đã làm cho mẹ con nàng, Hiểu Phù cảm thấy bức rức vì đã có lỗi. Nàng tưởng tượng giờ này Quân Đình đang lang thang khắp các ngõ ngách của một làng chài không còn căn phòng trọ. Trong khi nàng ấm áp và êm ái như thế này thì có công bằng hay không? Nàng đâm ra giận mình, nàng không thể phá hỏng tất cả những gì tốt đẹp của nàng và người đàn ông đã quan tâm đến nàng. Như lời anh đã nói trước khi quay đi, để lại cho nàng một cái nhìn khiến nàng gần như hóa đá. Nàng ngồi bật dậy và rời khỏi phòng, nếu nàng không hành động thì những ý nghĩ mà nàng vừa nói sẽ vuột khỏi tâm trí nàng. Trăng đã lên cao, ánh sáng huyền ảo tỏa xuống mặt biển đang gợn những cơn sóng nhè nhẹ. Không trung ấm áp và thoang thoảng mùi hương của hoa dại hòa lẫn với mùi đại dương. Hiểu Phù đứng trên bậc thang cấp của quán trọ, đưa mắt nhìn vào khoảng không bao la để tìm kiếm một cách vô vọng. Nhưng hình ảnh trông thấy khiến nàng sững sờ ở một mỏm đá trên bãi cát bóng một người đàn ông hiện ra trên nền trời: Trịnh Quân Đình. Nàng đã sẵn câu xin lỗi khi đến gần. Nhưng vừa trông thấy nàng anh đã vui vẻ nói, dường như sự căng thẳng của họ trước đó là không hề có. Bé Phù Dung đã ngủ ngon giấc rồi phải không? Hôm nay con bé nô đùa rất nhiều nên tôi chắc rằng đêm nay nó sẽ ngủ rất say. Còn tôi thì không thể nào ngủ được mỗi khi trăng sáng và phong cảnh đẹp thế này. Cô đến đây tôi sẽ chỉ cho cô xem cái này. Nàng vừa ngồi xuống cạnh anh thì đã nghe anh nói. – Cô có thấy những đốm sáng lung linh trên mặt biển từ phía chân trời không? Đó là những ngọn đèn nhỏ được mắc trên mạn thuyền mà dân chài dùng để thu hút cá đến. Thật hay phải không? Ngày mai, chúng ta sẽ ăn một bữa hải sản thật ngon trước khi ra về. Anh vừa nói dứt lời, Hiểu Phù liền nói: – Quân Đình, tôi rất tiếc đã tranh cãi với anh. Tôi không có quyền nói những lời như thế, khi anh đã đối xử rất tốt với mẹ con tôi. Anh vẫn nhìn ra biển để tránh đôi mắt long lanh của nàng. Anh nói: – Tôi mới là người có lỗi. Lẽ ra tôi không nên có ý nghĩ ngủ chung phòng với một người phụ nữ không hiểu mình. Hiểu Phù dịu dàng nói cô rút lại những lời bực bội của mình trước đó. – Không. Tôi đã hiểu anh. – Cô không hiểu tôi đâu. – Vâng, có thể tôi không hiểu hết về con người anh, nhưng tôi tinh anh là con người tốt. – Hãy quên đi? Tôi đã quên tất cả rồi. Quân Đình cất tiếng cười thật khổ, và nàng nhận thấy tiếng cười của anh hoàn toàn thanh thản. Anh đang muốn tạo cho nàng một cảm giác dễ chịu, nàng thấy rõ điều đó. Tuy nhiên trong lòng nàng vẫn còn bối rối khi trò chuyện với anh sau đây. Nhất là khi anh hỏi những vấn đề thầm kín riêng tư của nàng. – Cô có ước mơ gì cho cuộc đời của mình hiểu phù? – Anh cứ hỏi mãi về cuộc đời của tôi, trong khi không bao giờ chịu nói về bản thân mình. Có lẽ lúc nãy anh đã nói đúng. Tôi nghĩ tôi hiểu anh, nhưng thật ra không hiểu gì về anh cả. Quân Đình lại mỉm cười. Hiểu Phù nhận thấy nụ cười đã dễ dàng đến trên môi anh. – Bởi vì cô không hỏi nên tôi không bao giờ có dịp để tâm sự. Anh bắt đầu kể nàng nghe về cuộc đời mình. – Tôi may mắn hơn cô vì còn có cha mẹ trên đời. Nhưng không phải ai cũng tự hào về mái ấm gia đình của mình. – Câu chuyện của anh thế nào? – Cha mẹ tôi coi trọng tiền bạc và danh vọng. Ông bà không bằng lòng với những gì tôi đang làm. – Cuộc sống của anh như thế thì có gì đáng trách? – Nhưng theo cha mẹ tôi, nó không hứa hẹn một điều gì tốt đẹp, một sự tốt đẹp theo sự áp đặt của ông bà. – Như là... – Một cô vợ, một cuộc hôn nhân có tính cách kinh doanh và lợi nhuận. – Điều đó có gì xấu không? – Nhưng nó không phải là tất cả những gì tôi cần có. – Thế anh cần gì? – Một người con gái tôi yêu và yêu chính bản thân tôi. – Điều đó sẽ đến – Chỉ có thể với sự lựa chọn của tôi. – Nhưng anh không thể làm một cái gì đó có ý nghĩa cho cha mẹ anh sao? Cuộc đời tôi là của chính tôi. Bản thân sự tốt đẹp chính là ý nghĩa tốt đẹp. Cha mẹ tôi sẽ hiểu như thế. Tôi tin một ngày nào đó, ông bà sẽ tự hào về tôi. – Và hạnh phúc nữa. Tôi cũng có niềm tin như anh vậy... – Thật không? – Thật. ... Họ ngồi yên lặng bên nhau, không gian ấm áp này giống hệt như khung cảnh Hiểu Phù đã mơ ước thuở bảy, mười tám... Khi nàng nghĩ đến ''một chàng hoàng tử'' như lời cha mẹ nàng đã nói sẽ xuất hiện trong cuộc đời. Trong tất cả những âm thanh dịu dàng lúc này đang vây phủ quanh nàng. Hiểu Phù như nghe thấy tiếng thì thầm rất khổ từ sâu thẳm trong trái tim. “Mình đã yêu”. Cơn mưa đêm qua làm bình minh trở nên thanh khiết. Bầu trời như một chiếc bát úp khổng lồ bao bọc không gian trong sắc thái dịu dàng của những chồi non xanh mượt. Hiểu Phù ung dung đạp xe trên con đường làng, nàng nhìn những đóa hoa với đôi mắt khoan hòa hơn hôm qua, khoan hòa hơn những ngày tháng trước. Những đóa hoa anh đào của mùa xuân tuy nở muộn vẫn tỏa ra hương thơm ngát. Những cơn gió se lạnh chỉ làm hồng thêm đôi má của nàng. Một chú thỏ con hoảng hốt trên lối cỏ rồi chạy vội vào một lùm cây. Ngay lúc này, Hiểu Phù nghe thấy tiếng động cơ xe ôtô từ phía sau mình. Âm thanh như làm tan loãng bầu không khí trầm tĩnh yên bình. Nàng nép vào bờ, nhưng dường như chiếc xe ấy vẫn cố tình ép sát vào nàng, cũng như cố tình lao vào vũng nước của cơn mưa đêm qua làm cho bùn đất văng tung tóe khắp người Hiểu Phù. Nàng chưa kịp hoàng hồn thì bánh xe trước của nàng chệch hướng đâm vào bờ đê đầy cỏ, hất nàng văng ra khỏi yên xe. Chiếc xe đạp nặng nề đổ xuống đùi nàng làm xuất hiện một giọt máu. Qua cơn đau khủng khiếp, nàng nhìn thấy chiếc ôtô lộng lẫy vẫn lướt qua tầm mắt của nàng, mang theo một cô gái xinh đẹp trong bộ váy đỏ rực rỡ như hừng đông phía chân trời. Cô gái cất tiếng cười, thản nhiên như một trò đùa duyên dáng. – Trời ơi! Ai đó kêu lên, giọng rất quen thuộc rồi chạy đến đỡ nàng. – Cô không sao chứ? Nàng ngước mắt lên và thấy Quân Đình nhìn nàng, sự lo lắng trong ánh mắt anh. – Tốt... Nàng cố đứng lên nhưng chưa được. Có chất gì ấm nóng chảy xuống chân nàng. – Trời ơi? Cô bị thương nặng đấy. – Không sao đâu. Một tiểu thư mượn tôi để giải khuây một lúc thôi mà. Cặp mắt tóe lửa của Quân Đình nhìn theo bóng chiếc xe hơi đang khuất dần. – Anh hỏi: – Tôi tin rằng sẽ không bao giờ còn xảy ra chuyện đó nữa. Rồi anh nhìn xuống nàng đôi mắt dịu lại: – Còn bây giờ hãy để tôi xem vết thương của cô. Nàng lắc đầu, cố thoát khỏi sự va chạm dịu dàng từ đôi tay ấm áp của anh. – Tôi đã nói là không sao đâu, chỉ xước da thôi. Tôi có thể đạp xe đến trại được mà. – Đừng buồn cườỉ như trẻ con vậy chứ. Cô chẳng tự bước nổi một bước nữa. Rồi giọng nói của anh như một mệnh lệnh: – Hãy kéo ống quần lên. – Không. Lần này sự phản đối quyết liệt của nàng làm Quân Đình bối rối. Anh nói: – Chỉ để cầm máu vết thương lại. Nàng nói một cách tự tin tuy trong lòng nàng không cảm thấy đau. – Tôi có thể tự băng bó lấy vết thương của mình. Quân Đình nhìn nàng, đôi mày hơi nhíu lại: – Tôi cũng tin thế, nhưng tay tôi làm thì tốt hơn. Vì tay tôi hổng run rẩy như tay cô. Giọng anh thành khẩn và đầy thuyết phục. Hiểu Phù quay đi khi Quân Đình đặt tay lên vết thương của nàng. Những cử động của anh thật dịu dàng khiến nàng quên đi cảm giác đau đớn. Nhưng dường như có một cái gì đó vuột khỏi sự chịu đựng của nàng. Đó là cảm xúc. Nàng sẽ không bao giờ quên được. Khi hàng nhìn xuống, vết thương đã băng lại cẩn thận bằng chiếc khăn tay trắng tinh của anh. Anh nói, bàn tay vẫn vô tình đặt trên vết thương của nàng. – Không sao rồi. Hãy yên tâm nhé. Bây giờ thì nàng mới có thể cười được. – Anh càng ngày càng giống cha của tôi, Quân Đình ạ. Cứ coi tôi như một đứa trẻ. Mà tại sao lúc nào anh cũng xuất hiện một cách bất ngờ thế hả?