Phi Phụng giận dỗi ôm con Moka bước ra sân. Con chó cưng của cô vốn kén ăn, chả bao giờ nó đụng tới thịt mỡ, cơm thừa. Vấy mà vừa rồi bọn đầy tớ nhà này lại cả gan vứt cho nó miếng da heo bầy nhầy dai nhách. Khi nhìn thấy Moka nằm trên thảm gặm miếng da heo, Phụng đã hét lên gớm ghiếc, nhưng Trác vẫn thản nhiên. Anh chỉ quay lại nhìn xem chuyện gì đã xảy ra, rồi tiếp tục bàn bạc công việc gì đó với bà quản gia. Rõ ràng Trác xem trọng công việc hơn cô, bảo sao Phi Phụng không tủi thân cho được. Ôm con chó, ngồi phịch xuống ghế đá, Phụng bắt đầu mắng: - Đồ ngốc! Mày làm mất mặt chủ khi gặm miếng da heo ấy. Biết chưa? Tao sẽ phạt mày nhịn luôn tới mai cho bỏ tật tham ăn. Vừa nói, Phụng vừa vơ cái nhánh cây khô nhỏ xíu vút lia vút lịa lên con chó Bắc Kinh mắt lồi mũi tẹt. Những cái vút như phủi bụi ấy chả đủ sức làm con chó nhột vì bộ lông xù quá dầy, nhưng lại làm Phi Phụng xót. Cô vứt nhánh cây, mồm xuýt xoa: - Ôi! Ôi! Lỗi đâu phải tại mày. Tại cái bọn ngu ở đây cho mày ăn bậy. Hừ! Rồi tao sẽ cho chúng biết tay. Dứt lời hăm he. Phi Phụng vác con chó lên vai, đi rảo quanh vườn. Biệt thự Thùy Dương đúng là quá rộng. Đến đây đã ba ngày, nhưng cô vẫn chưa để mắt hết những phòng cũng như khu vườn quanh nhà. Môi nhếch lên đầy kiêu hãnh, Phi Phụng thầm nghĩ: "Trước sau gì tất cả những thứ này cũng sẽ là của mình mà. Cần gì phải vội vàng". Rồi Phi Phụng lại thở dài: " Chỉ tiếc rằng ở đây xa thành phố quá. Làm bà chủ ở chốn khỉ ho cò gáy này khác nào đem thân vào chốn lưu đày. Phải tìm cách kéo Trác về Đà Lạt thôi. Mê mệt vì mình, thế nào anh chàng cũng tuân lệnh". Nếu bán hết đất đai, nhà cửa nơi này, Trác dư sức chuyển qua kinh doanh. Vậy tại sao cô không ép anh chàng chiều theo ý mình? Làm bà giám đốc một khách sạn, một trung tâm thượng mại hay một công ty vẫn sung sướng và vinh hạnh hơn làm bà chủ một trang trại quê mùa. Mãi lo suy tính, Phung đi vòng ra phía sau nhà hồi nào không hay. Chỗ này nhiều cây, cỏ, lại mọc um tùm trong thật tăm tối, bẩn thỉu. Hừ! Bọn đầy tớ trong nhà này đúng là lười. Khi cô đã là bà chủ rồi thì chúng đừng hòng để cây, cỏ mọc lan như vầy. Dường như với tôi tớ, Trác quá dễ dãi. Bởi vậy, họ đâu hề sợ anh. Nhớ tới thái độ và gương mặt của bà Thuỷ, quản gia trại Thùy Dương, Phi Phụng lại bực bội, dù bà ta chả động chạm gì tới cô. Nếu được làm nữ chủ nhân trại Thùy Dương, người bị cô đuổi việc đầu tiên sẽ là bà Thuỷ. Đang hả hê với trí tưởng tượng. Phi Phụng chợt giật nẩy người vì bị vỗ vào vai. Hoảng hồn, cô quay lại và hãi hùng hét lên khi thấy một gương mặt đờ đẫn, gớm ghiếc đang kề sát mặt mình. Phi Phụng rụng rời chân tay khi bộ mặt gớm ghiếc ấy nhe hàm răng trắng nhởn. Buông cả con chó kiểng yêu quý đang ôm trong tay, Phi Phụng vụt chạy. Vừa chạy cô vừa hét như bị động kinh. Tiếng la của cô làm mọi người túa ra. Phi Phụng chạy tới sân trước thì khuỵu xuống. Trác vội vã sấn tới đỡ cô lên và quát bảo đám đàn ông vòng ra phía sau xem chuyện gì xảy ra. Trong khi đó, Phi Phụng ôm Trác, giọng thều thào, đứt quãng: - Ma.... Ma.... Đúng là em gặp ma. Trác ôn tồn giữ cô trong tay: - Bình tĩnh nào. Em đã thấy gì? Phụng khóc nấc lên rồi lảm nhảm: - Ở đây có ma. Trác bế xốc cô vào nhà, trước những cặp mắt sợ hãi của đám bạn Phi Phụng. Phi Nga sà xuống bên chị mình, giọng run rẩy: - Chị đã thấy ma? Nó như thế nào? Giọng vẫn còn run, Phụng lấp va lấp vấp: - Chị đang đi, bỗng bị.... bị.... vỗ vai. Tưởng là có người chọc, chị quay lại định nẹt cho một trận. Ai ngờ.... Ghê quá! Liếm đôi môi khô khốc, Phụng nói: - Chị thấy một gương mặt đờ đẫn xám xịt như mặt người chết, trông rất sợ. Lúc chị chưa kịp định thần thì nó nhe bộ răng nhọn như răng sói ra. Chị chỉ còn biết vừa la, vừa chạy thục mạng. Một giọng thanh niên vang lên: - Vậy là người chớ đâu phải ma. Nhưng hắn là ai? Tại sao lại muốn nhát chị? Dè dặt nhìn về phía Trác, đám bạn của Phi Nga xì xào với nhau: - Hay là bọn nhân công của ông Trác thấy Phi Phụng đẹp nên.... nên.... - Chà! Ban ngày ban mặt mà dám thế à? Làm gì loạn dữ vậy? Không biết Trác có nghe nhừng lời ấy không, chỉ thấy mặt anh căng thẳng rõ rệt. Nghiêm nghị nhìn Phụng, anh hỏi: - Hắn có làm em bị thương không? Phụng lắc đầu, Trác lại hỏi: - Hắn có nói hay hăm doạ gì không? Phụng thẫn thờ: - Hắn có nói nhưng em nghe không rõ. Hắn là ai? Có phải là bọn nhân của anh không? Trác gạt ngang: - Công nhân ở đây rất đàng hoàng. Chắc chắn không phải họ. Phi Phụng gặng: - Vậy là ai? Chẳng lẽ em gặp ma thật? Trác chưa trả lời thì Thi và một tốp đàn ông bước vào. Thi nhìn Trác, giọng nhỏ nhẹ: - Tụi em đã lùng sục hết khu vườn và cả bên ngoài, nhưng tuyệt nhiên không thấy gì hết. Liếc Phi Phụng, Thi bồi thêm: - Chắc cô Phụng trông gà hoá cuốc rồi. Phi Phụng tức lắm, nhưng cô nén giận: - Anh cho rằng tôi giả vờ để gây kích động mọi người? Thi khoanh tay làm thinh. Phi Phụng ôm mặt sụt sùi, tức tưởi. Trác vội vàng nói: - Không ai nghĩ như vậy, nhưng rõ ràng hiện tượng em gặp từ trước tới giờ ở đây chưa hề xảy ra, nên chúng ta cần bình tĩnh xem ai đã bày trò phá phách này. Vừa nói, Trác vừa lướt ánh mắt sắc lạnh của mình lên từng gương mặt của bạn Phi Nga. Thái độ đó làm cô bất bình: - Sao anh lại nhìn tụi em như thế? Trác thản nhiên: - Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò. Sinh viên thì còn cao hơn học trò một bậc. Một gã đeo kính lên tiếng: - Nãy giờ tụi em vẫn ở đây hát Karaoke. Ai hơi đâu nghĩ ra trò phá phách ấy. Phi Phụng bỗng kêu to: - Moka. Con Moka còn ngoài vườn. Anh Trác tìm nó giùm em. Thi vội chạy trở ra vườn với đám đàn ông của trại. Căn phòng bỗng chìm trong sự im lặng nặng nề. Đám con gái ngồi sát vào nhau sợ hãi. Bọn con trai mỗi người một vẻ, nhưng đều lộ sự bất bình vì câu nói lúc nãy của Trác. Cuối cùng, Phi Phụng mệt mỏi nói: - Em về phòng đây. Trác bảo: - Nếu thật sự không phải là trò đùa của các em thì từ bây giờ trở đi, mọi người không nên ra vườn cho đến khi tôi tìm cho bằng được kẻ gây rối. Anh vừa quay lưng theo Phi Phụng thì nghe giọng Thi hốt hoảng: - Có chuyện rồi, cậu Trác ơi. Trác nhíu mày lao ra sân. Đám bạn trai của Phi Nga cũng lót tót chạy theo anh. Dưới đất, trên nền cỏ xanh, con Moka nằm một đống, mềm nhũn, bất động trước bao nhiêu cặp mắt sững sờ của mọi người. Phi Phụng nhào tới bên xác con Moka, rồi thất thanh la lớn, khi thấy máu từ cổ nó vẫn còn chảy ra. Thấy cô như muốn xỉu, Trác vội bảo Phi Nga đỡ cô vào nhà rồi bước tới xem xét xác con chó. Nó bị cứa vào cổ mà chết. Trác hỏi: - Cậu thấy nó ở đâu? Thi liếm môi: - Dạ, ở kế bên cái giếng sau vườn. - Ngoài nó ra, không có gì khác à? - Dạ, không. Trác khoát tay: - Đem con chó đi rồi chuẩn bị xe cộ. Tôi muốn đưa khách về DaLạt. Thi dè dặt: - Ngay bây giờ à cậu? - Phải. Ngay bây giờ. Vỗ vai gã cận, bạn của Phi Nga, Trác nói: - Xin lỗi, vì lúc nãy đã nghi ngờ tụi em. Ở đây đang có một kẻ cố tình gây rối. Để bảo đảm an toàn, các em phải về Đà Lạt thôi. Mặt xanh ngắt vì sợ, cả đám bạn của Phi Nga riu ríu nghe lời anh. Bước vào nhà, ngồi xuống kế bên Phi Phụng trong lúc cô vẫn còn khóc, Trác dịu dàng: - Anh xin lỗi về những chuyện vừa xảy ra. Phụng rưng rưng: - Thật là khủng khiếp. Sau này, chắc em không dám sống ở đây đâu. Lau nước mắt cho cô, Trác dỗ dành - Em không ên lo lắng. Sẽ không có chuyện đùa ác như vầy xảy ra nữa. Anh sẽ điều tra cho bằng được thủ phạm và tống nó đi. Phi Phụng tức tối: - Nhưng em có lầm lỗi gì đâu? Nhất là Moka. Sao người ta lại dã man đến thế? Tội nghiệp Moka quá! Không có nó, em không ngủ được đâu. Trác kiên nhẫn xoa dịu cơn giận của Phụng: - Rồi anh sẽ đền em con Moka khác, đẹp hơn, giá trị hơn con này. Bây giờ em sửa soạn về Đà Lạt ngay. Phi Phụng chớp mắt: - Anh có về với em không? Trác lắc đầu: - Xảy ra chuyện khác thường, làm sao anh bỏ đi được. Nép đầu vào ngực anh, Phụng nũng nịu: - Không có anh theo, em sợ lắm. Trác hạ giọng: - Vài hôm nữa anh sẽ ghé thăm em. Phi Phụng im lặng với vẻ cam chịu làm Trác xúc động. Anh hơi kiểu cách khi nói: - Anh rất mừng vì được em thông cảm. Công việc lúc nào cũng đè nặng trên vai anh. Rời được nó để đến với em là cả một hạnh phúc. Phi Phụng ngọt ngào: - Có lên tận đây mới hiểu hết mọi nhọc nhằn của anh. Em ray rứt khi nghĩ sau này sẽ không phụ được gì cho anh hết. Trác siết nhẹ tay cô: - Anh chỉ cần một cô vợ để chia sẻ về tâm hồn, còn việc nặng nhọc, anh sẽ gánh hết. Âu yếm vuốt tóc Phụng, Trác nói tiếp: - Ai nỡ để một hoa khôi như em phải cực nhọc chớ. Em chỉ làm bà chủ quý phái, sang trọng là đủ rồi. Định nói: " Ở vùng đất đỏ như máu, khỉ ho vượn hú thế này thì làm bà với ai", nhưng Phụng đã kịp nín lại. Nói điều đó lúc này đâu có lợi. Đợi cá cắn câu rồi làm eo làm sách anh chàng cũng đâu muộn. Ngã đầu lên vai Trác, Phi Phụng thầm thì: - Em chỉ muốn làm bà chủ của trái tim anh thôi. Trác bật cười: - Điều đó là hẳn nhiên. Thấy Phi Phụng có vẻ nguôi ngoai, Trác cũng mừng. Nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, anh không dằn được lòng nên cúi xuống háo hức đặt lên môi cô một nụ hôn dài. Hai người say sưa cuốn lấy nhau. Đến khi nghe có tiếng động, Trác mới ngẩng lên. Anh nhíu mày khi thấy Thiên Di đang khựng lại ở ngưỡng cửa. Trác tằng hắng: - Chuyện gì vậy Thiên Di? Cô ấp úng: - Dạ.... đâu có chuyện gì. Tôi xin lỗi. Dứt lời, cô cúi đầu đi một mạch vào bếp. Trác gọi giật lại: - Này! Một lát, sẽ có việc nhờ em, đừng đi lung tung, tôi không biết đường tìm đấy. Thiên Di tròn mắt ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu. Cô vừa khuất sau bếp, Phi Phụng đã bĩu môi, chì chiết: - Với kẻ ăn người ở trong nhà mà anh ngọt quá, chúng nó đâu có sợ. Trác xuề xoà cười: - Chỉ là cách xưng hô thôi. Chả lẽ em ghen? Phụng cong cớn: - Em mà ghen với hạng đó à? Anh đúng là vớ vẩn. Tại sao con bé ấy lại rình mò những phút riêng tư của chủ nhỉ? Em không thích loại người đó đâu. Trác nghiêm nghị: - Thiên Di là cô giáo. Cô ấy từ Sài Gòn lên đây dạy học, nên không tệ như em nghĩ. Việc vừa xảy ra chỉ là tình cờ. Phi Phụng xụ mặt: - Tình cờ. Anh luôn binh vực người mình. Thế chuyện Moka chết có phải tình cờ không? Rồi chả đợi Trác trả lời, Phi Phụng giận dỗi đứng lên: - Em chuẩn bị về đây. Trác nhún vai, nhìn theo dáng điệu dùng dằng của Phụng. Cô vợ sắp cưới của anh vốn khó tính, chỉ cần phật ý một chút là giận. Người đẹp mà giận thì năn nỉ mệt nghỉ. Có vợ đẹp là hạnh phúc hay rước họa vào thân như người xưa thường nói nhỉ? Trác không biết. Với anh, tình yêu đã chết khi người yêu đầu đời phụ bạc anh. Bây giờ, Trác muốn có một người vợ. Anh chọn Phi Phụng vì cô đẹp, thế thôi. Có lẽ anh đã đùa với hôn nhân. Nhưng nếu anh nghiêm túc, chắc gì cuộc đời không đùa cợt với anh lần nữa? Phi Nga và đám bạn lục đục kéo nhau ra phòng khách với tâm trạng bồn chồn hiện rõ trên mặt. Trác liền nói: - Để các em về ngay thế này thật là ngại, nhưng tôi không thể làm khác được. Phi Nga hất mặt lên: - Nếu biết chỗ này an ninh tệ như vầy, cho vàng tụi tôi cũng không dám tới. Tôi dám cá chị Phụng chả đời nào ở nơi ghê gớm thế này đâu. Anh liệu mà mua biệt thự trên Đàlạt cho chị ấy đi là vừa. Từ trên cầu thang bước xuống, Phi Phụng rầy Phi Nga bằng giọng điệu mát mẻ: - Biết gì chuyện của anh chị mà xen vào. Chúng ta lo về sớm chừng nào tốt chừng đó. Anh Trác còn bận điều tra xem ai là thủ phạm nữa. Trác đưa mọi người ra xe: - Giờ em trách móc, mỉa mai gì anh cũng chịu. Rồi anh sẽ giải thích với em sau. Phi Phụng im lặng. Sự im lặng của một người đang giận mới nặng nề làm sao. Trác thở dài ngao ngán nhìn chiếc Toyota chuyển bánh. Phen này, để năn nỉ được Phi Phụng, chắc anh phải trần thân, nhưng biết làm sao hơn với những việc tồi tệ đã xảy ra? Quay vào phòng khách, Trác buông mình xuống ghế salon và đốt một điếu thuốc. Đưa khách rời khỏi đây, lòng anh có nhẹ hơn một chút, nhưng mọi việc còn ở mức bắt đầu. Trác sẽ làm gì với những nghi ngờ đây? Giọng bà Thuỷ lo lắng vang lên: - Cậu nghĩ sao về chuyện vừa rồi? Không trả lời, Trác hỏi lại: - Xác con chó đâu? Bà Thuỷ ngập ngừng: - Tụi nó đem.... về trại làm thịt rồi. Trác đập bàn đánh rầm: - Bộ ở đây không có thịt trong khẩu phần ăn hay sao kìa? Đúng là.... là.... Chị đoán thử xem đứa nào chủ mưu? Bà Thuỷ vội vàng bảo: - Tụi nó có ham ăn ham nhậu thật, nhưng tôi dám bảo đảm không phải tụi nó làm đâu. Trác gằn giọng: - Vậy thì ai? Bà Thuỷ làm thinh. Trác thấy mình vô lý khi hỏi thế. Anh hạ giọng: - Chị phải có nghi ngờ chớ. Bà Thuỷ nhìn thẳng vào mặt Trác: - Hành động dã man ấy chỉ ở kẻ tâm thần. Chắc cậu cũng nghĩ như tôi nên mới đưa khách về Đà Lạt ngay. Môi nhếch lên, bà nói tiếp: - Hắn ta không muốn cậu cưới được vợ. Nhất là một cô vợ quá đẹp. Trác lắc đầu: - Tôi không tin Thoại làm chuyện này. Bản chất hắn vốn hiền lành, nhút nhát. Bà Thuỷ lắc đầu: - Cậu ta đã trở thành người khác rồi. Trác thở dài và bảo: - Chị gọi Thiên Di hộ tôi. - Con bé giúp được gì cho cậu à? Trác khoát tay: - Chị cứ gọi giúp tôi đi. Ngần ngừ một chút, bà Thuỷ bỏ xuống bếp. Trác lại đốt thêm điếu thuốc nữa. Anh thấy khó khăn khi nghĩ tới những lời sắp nói với Thiên Di. Nhắm mắt lại, Trác liên tục rít thuốc, mãi tới khi anh nghe giọng con gái vang lên: - Thưa, ông cần gì ở tôi ạ? Trác chỉ chiếc ghế trước mặt: - Di ngồi xuống đã. - Vâng. Hai tay đan vào nhau. Thiên Di cố giấu, nhưng sự hồi hộp vẫn lộ ra trên mặt. Cô không hiểu Trác gọi mình làm chi. Lúc nãy đi dạy về, nghe mọi người kể lại chuyện, cô sợ muốn chết. Bây giờ cậu chủ Trác còn tìm cô làm gì đây? Trong lúc Di đang thắc mắc thì Trác cao giọng: - Thiên Di và Cần chắc thân nhau lắm nhỉ? Bất ngờ vì câu hỏi của anh, Di ngớ ra. Cô không biết phải trả lời thế nào. Im lặng mất một hồi, Di mới ấp úng: - Chúng tôi mới quen nhau không lâu, chỉ là bạn bình thường. Trác xoa cằm: - Vậy à! Ở đất này, bạn bình thường hiếm khi vào quán một đôi lắm. Thiên Di nói: - Tôi không được sinh ra và lớn lên ở đất này, nên cách nghĩ của tôi khác người ở đây. Chúng tôi chỉ là bạn. Nếu nói rõ hơn, Cần chỉ là người bạn duy nhất của tôi ở xứ buồn hắt buồn hiu này. Trác gật gù: - Tốt rồi. Di có thể hẹn Cần ra quán cà phê hôm trước cho tôi gặp không? Thiên Di ngạc nhiên: - Hẹn Cần à? Bằng cách nào? - Điện thoại. - Tôi không biết số. Trác nói nhanh: - Tôi biết. Di liếm môi: - Sao ông không tự hẹn? Trác rít một hơi thuốc: - Tôi có lý do riêng nên mới nhờ Di. Em thấy thế nào? Thiên Di nhếch môi: - Ông chủ nhờ, tôi có thể từ chối sao? Vờ như không biết Di đang mỉa mai, Trác bước tới máy điện thoại. Nhìn động tác bấm số của ông ta, Thiên Di có cảm giác số điện thoại nhà Cần được Trác biết rõ. Đưa ống nghe cho Di xong, Trác trở lại salon phì phà thuốc. Cô lúng túng khi nghe đầu dây bên kia là giọng chua loét của một người đàn bà: - Alô. Tìm ai? - Dạ. Cho cháu gặp Cần ạ. - Cô là ai? Ở đâu gọi tới vậy? Thiên Di cố giữ bình thản: - Cháu là bạn học, ở Đà Lạt gọi tới. - Nhưng cô tên gì? Di ngập ngừng: - Dạ, Phi Nga. - Chờ đi. Thiên Di bĩu môi. Hừ! Con gái điện thoại tìm con trai bộ không được à? Làm gì tra hỏi ghê thế? Bảo đảm sẽ không có lần thứ hai đâu, ông chủ ạ. Giọng Cần hồ hởi vang lên: - Phi Nga hả? Đã về Đà Lạt rồi sao? Thiên Di khẽ cười: - Không phải Nga đâu. Cần reo nhỏ: - Thiên Di! Thật là bất ngờ. - Anh rảnh không? - Đương nhiên là rảnh. Di có mục gì à? - Tôi thì không, nhưng có người muốn mời anh uống cà phê ở quán hôm trước ấy. Cần cười khẽ: - Sẵn sàng cả hai tay. Thế người ấy là ai vậy? Thiên Di trả lời: - Là ông Trác, chủ của tôi. Ông ấy đang chờ anh trả lời, nhưng tôi lại là người hy vọng anh gật đầu hơn cả ổng đấy. Cần im lặng hơi lâu: - Di làm tôi ngạc nhiên đến bối rối. Chuyện gì vậy? - Tôi không biết, hoặc có biết cũng lờ mờ. - Được rồi, tôi sẽ tới quán cà phê ngay. - Cảm ơn anh. - Sao thế? Tôi rất ghét những lời khách sáo. Thiên Di môi mép: - Đó là lời thật lòng của tôi mà. - Thay vì cảm ơn, tôi muốn được uống cà phê với Di. - Vậy anh cư tự nhiên điện thoại cho tôi. - Được. Tôi sẽ gọi điện. Giờ thì tôi đi đây. Bye nhé. Quay lại chỗ Trác ngồi, Di nói: - Cần đang trên đường ra quán, thưa ông. Trác tươi ngay nét mặt: - Cảm ơn em nhiều lắm. Giờ chúng ta cùng đi. Thiên Di ngạc nhiên: - Tôi đi làm gì? Hơi nheo mắt, Trác hỏi lại: - Chẳng lẽ Di không muốn gặp người bạn duy nhất ở đây? Cô khịt mũi: - Tôi không thích bị ăn theo. Trác bật cười: - Dùng từ hay thật. Nếu không thích thì cứ ở nhà, nhưng nhớ đừng đi lang thang nguy hiểm lắm. Nhìn Trác dắt chiếc môtô, Thiên Di suy nghĩ mãi vẫn không ra lý do ông ta muốn gặp Cần vào lúc trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vầy. Chẳng lẽ những chuyện này liên quan đến bên đó? Thiên Di chợt nhớ tới gương mặt ông chú của Cần, rồi nhớ tới những lời ám chỉ của dì Thuỷ "hành động ấy chỉ có ở những kẻ tâm thần". Rõ ràng dì Thủy muốn đề cập tới ông Thoại rồi. Quả thật, Thiên Di khó lòng hiểu nổi chuyện của người khác. Nhưng nhất định cô sẽ hỏi Cần cho bằng được. Dù không mắc bệnh tò mò, Di vẫn háo hức tìm hiểu về ông chủ của mình, và điều đó cũng đâu phải là sai trái?