Buổi trưa trời nóng quá, từ cơ quan về, chiều nay chàng được nghỉ. Chàng mua một nửa ổ bánh mì kẹp thịt, nhét vào cái túi da dụng may bằng vải bố Mỹ rất bền đeo trên vai. Ô, cái thằng Mỹ kể cũng lạ, từ một tấm vải bố đến cái xe hơi, người thì xấu nhưng sao đồ của nó tốt thế? Còn chúng ta, lạy trời, chàng không dám bôi bác đâu nhưng hình như ngược lại. Chàng tiếp tục nghĩ suy, kể cũng lạ, từ thằng Tây thằng Nhật đến thằng Tàu, cứ sau một cuộc chiến tranh với chúng hắn, đuổi chúng hắn cút đi rồi, ta mới phát hiện ra đồ đạc của tụi hắn thậm tốt, thậm quý. Chàng không về nhà mà rẽ ra bờ hồ ngồi. Hôm nay là mười sáu âm lịch, trăng sẽ tròn và sáng hết ý. Vậy là đúng một tháng trời rồi, kể từ khi chàng nhảy xuống hồ cứu được người con gái kỳ lạ không có tên tuổi và địa chỉ. Người con gái ấy chỉ bảo sẽ trở lại. Vì vậy gần một tháng rồi, chàng đi đứng ăn nằm trong nỗi đợi chờ mòn mỏi. Trời im gió. Nắng đổ lửa. Hồ nằm như nín thở. Nước xanh vắt đến ghê răng. Bóng nắng lấp lánh vảy cá bạc trên mặt nước. Chàng lại ngồi trên gốc cây cụt ngắm mặt hồ tỏa mát. Chàng luôn luôn nhìn thấy cảnh vật trong hình ảnh người con gái ấy. Hay là chàng đã yêu? Chưa hẳn và không hẳn. Hay đây là sự chuẩn bị của tình yêu? Chỉ biết rằng từ khi cửu và giúp đỡ cho cô gái bất hạnh này, chàng thấy mình sống có ích hơn, tốt hơn, ý nghĩa hơn. Chàng đang tính bỏ bánh mì ra ngoạm thì nghe tiếng xe đạp thắng két phía sau lưng. Chàng quay mặt lại, trố mắt sững sờ. Không phải hình ảnh, chính là cô gái chàng đang mong đợi đã tìm đến, bước xuống xe đạp. Nàng đi một chiếc xe mini đỏ có chiếc giỏ mây đeo trên ghi-đông. Nàng khác hẳn tháng truớc vì lần đầu tiên, chàng thấy nàng trang điểm, mặc bộ đồ tây trắng bóc, áo bỏ trong quần phô hết cái eo bé nhỏ và những đường cong đẹp mê người. Chàng vẫn im lặng căng mắt ra nhìn, chưa hết nỗi bàng hoàng. Nàng bước đến bên chàng, dựng xe đạp sát bên, ngồi xuống hỏi: - Xin chào anh. Anh không nhận ra em ư? - Chào em. Em hệt như một người khác vậy. - Sao anh buồn buồn vậy. - Vì mãi chưa thấy em tới. Nàng cười. Phải nói chàng đang bị sắc đẹp của nàng làm mê đắm. Nàng đẹp hơn cái ngày chàng vớt từ dưới hồ lên gắp nhiều lần. - Anh nghĩ rằng em không quay trở lại à? - Không? - Này, kia là cái cầu bơi em đã nhảy xuống chết. Lúc nào em cũng nghĩ đến hành động nhảy xuống hồ ban đêm của anh cứu người, dù người đó không phải là em, nhưng chính là em đấy Có khi ngược lại đấy em ạ. - Anh nói gì em không hiểu. - Anh nghĩ rằng không phải chỉ có mình em chết đuối lúc đó. - Vậy thì ai nữa ạ. - Người đàn ông đang ngồi bên em đây. - Em không hiểu. - Mỗi người có một cách chết đuối của riêng mình. Mỗi người đều có một cái hồ của mình để nhảy xuống và chết chìm em ạ. Cái hồ của thiên nhiên đây đã là rộng là sâu, nhưng chưa sâu và rộng bằng cái hồ của mỗi số phận chúng ta. - Anh triết lý ghê quá người vô danh ạ. - Em ạ, người ta đã tự vẫn, đã trầm mình trong chính bản thân mình nhiều hơn hàng tỉ lần nhảy xuống sông xuống hồ tự tử. Thời gian qua, chính anh cũng từng nhắm tịt mắt để nhảy xuống cái hồ không đáy của mình tìm chết, nhưng lại không được chết, lại cứ phải nổi lên trôi vào bờ. Cái hồ ấy có tên là cô đơn em ạ. Nàng im lặng xúc động thương cảm và sung sướng. Nàng thừa hiểu ngầm rằng chàng đang muốn bày tỏ điều gì. Chàng thấy như phải nói rõ điều ấy hơn, phải cần giữ lấy người con gái kỳ lạ này, sợ rồi nàng sẽ bay ra khỏi quỹ đạo của những cái hồ, cái hồ nhìn thấy và hồ không nhìn thấy. Chàng nói: - Có một điều nghịch lý tự nhiên này em ạ. Khi chúng ta muốn tìm chết, muốn nhảy xuống hồ cho thoát nợ đời, khi rơi xuống nước rồi mới kinh ngạc vì mình đã chợt biến thành cái phao. Chính lúc ấy, bằng cái phao không thể nhận chìm của mình, chúng ta đã cứu thoát một kẻ chết đuối khác, một kẻ tự nhiên sa chân xuống vực thẳm chứ không tìm chết như chúng ta. Yếu tố này, tạm gọi là sự bảo hiểm tự nhiên. Nàng tủm tỉm. Nàng hiểu thâm ý chàng. Nàng muốn làm câu chuyện rôm rả hơn bằng cách vừa pha trò vừa nghiêm chỉnh: - Nhưng tựu trung, người cứu em thoát chết vẫn cứ là anh. Nhưng em lại cứu một người chết đuối trên cạn đó. Lòng nàng thương quá. Nàng im lặng, không dám quay nhìn chàng, sợ mình không tự chủ sẽ ngả đầu vào vai chàng mất. Lúc đó còn đáng sợ hơn là chết đuối một lần nữa. Chàng không nói gì. Chàng nhìn đôi chân nàng bé nhỏ trắng hồng với những móng chân ngon lành sơn màu hồng lạt. Chàng chưa từng thấy đôi chân đàn bà nào đẹp như vậy, gợi cảm và nồng nàn như vậy. Nàng đổi đề tài: - Em đói quá, ta về nhà ăn đi. Chàng rút ổ bánh mì ra: - Hai đứa mình ngoạm chung. - Em có mang theo đồ ăn ngon lắm. - Vậy thì để anh chở em về. Người đàn ông thân thuộc đến mức không cần biết tên tuổi này chở nàng phóng nhanh như gió. Căn phòng của hai mươi mấy ngày trước sao mà thân thuộc với nàng dường vậy, tất cả vẫn vậy, những bức tường sách, cái giường, chiếc tủ, cái bàn trà dùng làm bàn viết, bếp núc và toa-lét... Nàng lôi từ chiếc làn mây ra hai cái đùi gà rất ngon, mấy khoanh chả lụa, một tảng xôi đậu xanh to tướng. Họ ăn ngon lành như bữa ăn của cặp vợ chồng mới cưới. Họ nói huyên thuyên đủ chuyện, để thoát khỏi tình trạng khó khăn khi phải đối diện với điều thầm kín trong bốn con mắt nhìn nhau. Bốn con mắt như muốn chìm vào nhau, chết đuối trong nhau như là câu chuyện về cái hồ của họ.- Bây giờ em phải đi. Chàng tiễn nàng ra cổng. Trước khi đạp xe đạp vụt đi, nàng lôi từ trong giỏ ra một cái gói giấy báo thật to: - Em gởi lại anh cái này, khi về phòng anh mới được mở ra nghe chưa? Chúng ta vẫn giữ cái khế ước bí mật về nhau chứ? - Như vậy càng hay. Hai chúng ta là những con người. Anh là Anh còn em mãi là gì nhỉ? - Em mãi là Em! Nàng đạp xe đi như con chim én, phóng mình vào chiếc màn vô định, để lại cho chàng nỗi đợi chờ như ú tim. Chàng ôm cái bọc về phòng và mở ra coi. Trời ơi, một bộ pigiama màu trắng sọc nâu ca-rô, một cái khăn tam to dày, thêu chữ EVA ở góc trái. Chàng hồi hộp, cảm động và sung sướng tủm tỉm: cô bé biến mình thành ADAM đây. Ngoài ra còn một cái cắt móng tay nhỏ của Trung Quốc, một bàn chải đánh răng. Những thứ lặt vặt nhưng thiết yếu này, trong đời sống, chàng không có, vì vậy nàng gởi tới cho chàng. Từ đó chàng chờ đợi người con gái bí mật kia xuất hiện, nhưng càng chờ càng thất vọng. Ngày nào chàng cũng ra bờ hồ ngồi, chờ một tiếng thắng xe đạp cái két sau lưng. Một tháng trời qua đi. Hay là người con gái kia đến trả ơn cho chàng một lần rồi biến mất, chìm mất vào cái hồ không đáy của cuộc sống lớn iao và bí mật này. Bây giờ nàng là con cá trên cạn, không cần chàng cứu vớt nữa mà cần một người đàn ông khác. Nàng đang tình yêu chưa chắc đã có lòng tốt và ngược lại. Nếu một người đàn bà cần phải chọn lựa giữa hai cái đó, họ sẽ chọn tình yêu chứ không chọn lòng tốt, dù tình yêu kia sẽ mang lại thảm họa cho họ. Chàng tự trách: tại sao bữa đó ta không tỏ tình với nàng và giữ rịt nàng mãi mãi bằng một lời cầu hôn? Nhưng sẽ chẳng có sự nảy mầm nếu chàng vãi cái hạt còn non xuống đất. Cần phải kiên nhẫn chờ đợi như chàng vốn được sinh ra để chờ đợi, để làm kẻ săn đuổi tương lai. Từ buổi có nàng, chàng thấy nỗi cô đơn không còn dễ sợ nữa. Tuy nhiên, nỗi cô đơn lại nhìn chàng bằng gương mặt của cái hồ. Nỗi cô đơn xanh thằm biết cách nổi sóng, biết cách làm tấm gương soi. Rất cuộc, con người vẫn phải nhảy xuống cái hồ không đáy là nỗi cô đơn vô tận. Hành động biến mất đó phải chăng là cái chết? Một tháng sau cũng không thấy nàng trở lại. Người đàn bà không tên tuổi, không quá khứ không lý lịch kia sao bỗng nhiên lại trở thành đời sống, thành ý nghĩa của đời chàng. Giữa thời đại lý lịch chủ nghĩa này, lẽ nào một người đàn ông và một người đàn bà vừa tìm được tình yêu, cùng hướng về một mục đích lại không cần tham khảo quá khứ và lý lịch của nhau? Nhưng ở góc trái chiếc khăn tắm, nàng đã gởi lại tên mình: Êva, người đàn bà đầu tiên của nhân loại. Cần phải học cách xuất hiện và tình yêu tuyệt đối trong sáng của tổ tông loài người. Khi Adam và Êva xuất hiện trong vườn địa đàng, họ hoàn toàn không có quá khứ. Họ tìm ra tình yêu trong hiện tại và tương lai. Và từ đó, những hậu duệ của họ, những Adam phết và êva phết, bằng tình yêu sẽ lặp lại tình yêu của tổ tiên, làm một cuộc trở về nguon, trở về cái điểm đầu tiên của nhân loại khi xuất phát. Cái điểm khởi thủy ấy chính là hiện tại, chính là giây phút chàng Adam nhìn thấy nàng Êva để nhận ra mình trong mắt nhau, hút chặt vào nhau, biến thế giới nhị nguyên thành thế giới nhất nguyên, biến hai người thành một người. Từ đó, mỗi khi có người đàn ông và đàn bà nhìn thấy nhau, họ nhìn thấy hành động yêu đương của tổ tiên trong họ. Và trước phút đó, họ hoàn toàn là những kẻ xa lạ, nào đã biết gì về nhau. Trước đó, họ không hề có quá khứ. Chỉ có sự xuất hiện của tình yêu mới bắt đầu như vậy, từ không đến có, từ xa lạ vô song đến thân thuộc vô cùng. Hai đại lượng đó chỉ chuyển hóa trong một nháy mắt một cái liếc mắt khi những người khác phái nhìn thấy nhau. Trước khi nàng nhảy xuống hồ và chàng lao xuống cứu, họ là hai đại lượng chưa hề có, không hề có đối với nhau. Họ bước tới nhau không hề mang theo quá khứ của mình. Bởi vì, chàng nghĩ, chỉ có tình yêu mới là khởi thủy mà thôi. Tình yêu là nguyên tố biến không thành có, biến vô hạn thành hữu hạn và ngược lại, biến cái mơ hồ vô cực thành thế giới dễ thương và dễ ghét này. Chiều ấy, đúng là ngày mười sáu âm lịch tháng thứ ba từ khi họ nhìn thấy nhau, đi làm về chàng thấy một bọc giấy báo trong bao nilông đựng một bông hầng có thắt cái nơ đỏ. Chàng cảm động quá, quỳ xuống nhặt bông hoa được ném qua cửa sắt vào khoảng sân tí tẹo dẫn vô phòng chàng. Nhưng một mảnh giấy cuốn quanh bông hong có chữ viết của nàng: Em rất muốn được gặp anh. Tha lỗi cho em, em sợ. Tối đó trăng rất đẹp nhưng chàng không ra bờ hồ ngồi. Chàng ở nhà với bông hồng nàng tặng. Chàng hiểu tín hiệu của hoa hồng là gì rồi. Nhưng cả tháng sau, nàng vẫn cứ không tới. Cho tới sáu tháng sau nữa thì chàng hiểu là nàng đã vĩnh việt mình bằng một bông hoa. Nếu biết địa chỉ nàng, chắc chắn chàng đã đi kiếm từ lâu. Chàng đi tha thẩn khap nơi trong thành phố như một người ngơ ngẩn kiếm tìm người đàn bà trong giắc mơ. Chàng hiểu mình đã yêu đến điên dại, đến tuyệt vọng. Hay là nàng không có thật. Tất cả chỉ là do chàng bịa ra thôi. Nàng vẫn bí mật như chính đời sống, sự sống, như chính cái vũ trụ bao bọc chúng ta. Biết đâu, nàng vẫn ở quanh chàng, bí mật quan sát cuộc đời chàng như một hành tinh cô đơn quan sát một thiên thể cô đơn khác qua cái màn bỉ mật hư vô. Tuy nhiên, đúng tối mười sáu âm lịch của tháng thứ chín kể từ khi họ thấy nhau, nàng đã tìm đến gõ cửa căn phòng đơn độc của một người đàn ông đơn độc. Nàng mặc áo dài trắng, quần trắng, đi guốc cao gót, tay dat xe đạp lặng nhìn chàng qua ánh trăng. Chàng thấy nàng cao hơn, thon thả hơn, đẹp hơn trong chiếc áo dài trắng. Thấy chàng sững sờ như mất hồn vía, nàng giục: - Anh, em đến này. Dắt giùm xe với. Chàng làm theo lệnh, hoàn hồn thốt ra:- Chào em. Anh tưởng em không còn tìm anh nữa. Anh đang tuyệt vọng đây.Họ vào phòng, dưới ánh điện, nàng càng xinh đẹp và dễ thương hơn.- Em đẹp quá. Không hiểu rồi anh sẽ sống ra sao nếu em không trở lại. Chín tháng nay, lúc nào em cũng ở bên cạnh anh. Tự anh không nhìn thấy đó thôi. Nàng lấy bông hồng tuyệt đẹp cắm vào chiếc lục bình để trên bàn. Bông hồng boọc-đô hàm tiếu. Chàng hì hục pha nước. Họ ngồi đối diện, im lặng ngắm nhau hơn là nói. Rồi nàng kéo cái giỏ lôi ra các thứ bảo: - Anh lấy giùm em cái đĩa. Em làm bánh bông lan đây, còn mấy trái cây này em mua ngoài chợ. Chàng cầm cái đĩa không biết sao đánh rơi xuống nền gạch bông kêu cái choang. Nàng bỏ bánh chạy lại chỗ cái dĩa vỡ, nơi chàng vẫn đứng ngây ra như tượng. Nàng bước tới, tính cúi xuống nhặt mảnh đĩa vỡ, chỉ cách chàng chừng một bàn tay. Nhưng thật bắt ngờ, chàng mở vòng tay ra ôm lấy cái eo rất tuyệt của nàng hổn hển:- Em thân yêu. Nàng vẫn im lặng ngó vào mắt chàng, đôi mắt nàng nhòe ướt. Nhưng chàng đã nhanh hơn cắt, đặt môi mình vào đôi môi chín đỏ của nàng. Họ hôn nhau thật lâu, thật say. Khoảnh khac này đối với họ sẽ thành mãi mãi. Có lẽ chỉ cái hôn mới đủ sức mạnh chống lại vòng quay của thời gian. Cái hôn làm nàng nghẹt thở. Nàng thì thầm trong hơi thở: - Đừng anh. Đứt chân hết bây giờ. Buông ra để em nhặt mảnh dĩa vỡ đã. Bấy giờ chàng mới sực nhớ là mình vừa đạp trúng một mảnh sành của cái đĩa vỡ. Nàng cúi xuống nhặt mảnh vỡ và phát hiện ra chân chàng ứa máu. Nàng hốt hoảng tìm thuốc đỏ và bông, băng lại vết thương con kiến nơi chân chàng. Cái đĩa vỡ đã làm cuộc đời họ lành lại với nhau. Chàng bồng nàng trên tay. Họ vừa hôn nhau đến bốc khói vừa tỏ tình lia lịa. Người con gái lại lặng im, như thể một lần nữa, nàng lại nhảy xuống hồ thoát khỏi bản thân mình. Suốt chín tháng nay, tình yêu đã nung đốt họ. Nhưng cả hai vẫn chưa đủ thời gian để trút đi cái y phục nặng nề của sự mặc cảm, chưa tháo được cái khẩu trang tự ái. Họ cần phải đóng vai người xa lạ, nhờ vả sự bí mật, sự tò mò không lường về nhau làm gạch nối. Tình yêu là hai nguyên tố cực kỳ xa lạ, cực kỳ khác biệt hút nhau. Chàng đặt nàng lên giường như thể cái đêm chàng vớt nàng lên khỏi đáy hồ. Nàng không biết mình đang nằm dưới đáy hồ hay nằm trên chiếc giường phục sinh nữa. Tình yêu và sự chết, hai đối cực kia vừa hòa vào nhau trong nàng. Và mãi mãi nàng luôn luôn phải được cấp cứu, được làm hô hắp nhân tạo bằng chính cái hôn của chàng. Hạnh phúc làm nàng trào nước mắt. Nàng thấy đôi môi chàng di chuyển như thời gian trên khắp người mình. Tình yêu đã làm cho nàng tìm thấy cảm giác của cái chết mà cái hồ của tử thần bữa đó không thể nào giúp nàng được. Qua cửa sổ, ánh trăng mười sáu làm trời và đất hòa vào nhau thành một khối. Tình yêu, lần đầu tiên làm cho chàng và nàng cùng được tham dự vào một cuộc tự vẫn hằng sống. Nàng thấy mình rơi lên bầu trời trong cảm giác run rẩy và bay bổng. Chính bầu trời ấy mới là chiếc hồ của nàng. Nàng chưa có thời gian để nhận ra một điều là con chim bay bằng cánh, còn con người bay bằng tình yêu. Chàng đã giúp nàng tháo bỏ cái y phục của thế gian để mặc nguyên y phục của tạo hóa. Nàng được chàng dìu vào cái cõi không thời gian và không có không gian. Dường như cả thế giới này cũng đang tham dự vào cuộc chết đuối trong nhau mà người ta gọi là hạnh phúc của họ?. Tối thứ bảy, tôi ngồi trên võng, lặng nghe con Vương Thi, con gái tôi kể tường tận mổi tình kỳ lạ của nó, còn hơn chuyện bịa của một cuốn tiểu thuyết. Đối với con gái, tôi đã học được nghệ thuật biết nghe hơn là nghệ thuật viết và nói. Nó coi tôi như bạn và vì vậy sẵn sàng tâm sự hết mọi điều sâu kín nhất, bí mật nhất của minh. Vương Thi đã kể cho tôi không sót một chi tiết về chuyện tình của nó, mà tôi vừa trình bày với các bạn như một đoạn phim quay chậm. Tôi hỏi con gái:- Từ khi anh ấy cứu con đến giờ đã một năm rồi nhỉ?- Một năm hai tháng bố ạ. - Nhưng vì sao hai đứa yêu nhau đến mức ấy, đến mức cuối cùng như vợ chồng rồi mà vẫn giấu tên nhau, chưa biết nghề nghiệp cùng nguồn gốc của nhau thì bố cho là kỳ quốc quá, phi lý quá đấy. - Chúng con vẫn quy ước như vậy. Đây không phải là trò chơi mà là một triết lý lớn của tình yêu đấy bố ạ. Tại sao người ta cứ phải đến với nhau bằng quá khứ? Con người ta được sinh ra trước khi đặt tên chứ không phải ngược lại. Trong đời, người ta có thể đổi họ đổi tên nhiều lần đều được cả, nhưng không thể đổi được chính bản thân mình. Người ta có thể thay đổi được quá khứ, bằng hiện tại và tương lai, nhưng sẽ không thể đổi được tình yêu, nếu tình yêu đó là đích thực. Chỉ cần một hành động của anh ấy khi lao xuống cứu vớt con dưới hồ, rồi những ngày sau đó đã chăm sóc giúp đỡ con như vậy, cũng đủ để con tin tưởng trao gởi cuộc đời. Anh ấy bảo cần lấy niềm tin yêu vào nhau làm quá khứ, làm tên tuổi địa chỉ. - Khiếp nhỉ, chắc cái anh người yêu của con dạy triết hay sao mà từ khi yêu anh ta, con hay triết lý với bố quá. Bố chẳng hiểu rồi con với anh ta sẽ sinh ra những phép lạ gì nữa. Nếu quả như vậy, thì bố thua các con vì suốt cả một đời viết văn, bố cũng chẳng bịa được một tình yêu nào lý thú như vậy. - Hồi con mới quen anh ấy, bố đã khuyên can con rất nhiều, thậm chí còn đe nẹt mắng mỏ con nữa. Con đã phải dùng cả chín tháng để suy gẫm, để quan sát, theo dõi anh ấy nhưng tuyệt đối không hỏi han một người thứ ba nào về anh ấy. Con đã yêu anh ấy không phải bằng lý trí hay trái tim mà bằng chính cái chết, bằng chính sự sống lại của đời con. Anh ấy sống rất nguyên tắc, học vấn rất cao, lấy sự hy sinh cho người khác làm niềm vui. Vậy thì anh ấy dù có tên là gì, dù có làm ông gì đi nữa với con cũng không cần thiết. Chúng con quy định khi nào làm đám cưới mới khai tên thật và nguồn gốc với nhau. Thế chừng nào các con định cưới nhau?- Sắp rồi bố ạ. Khi ấy, con sẽ dẫn anh ấy về trình diện bố mẹ. Ngồi lặng một lúc, đoạn Vương Thi chép miệng: - Nhưng con đã phạm luật, con đã vô tình phát hiện ra tên tuổi, nghề nghiệp, quê quán gốc gác của anh ấy. Nhưng nếu anh ấy vẫn là ẩn số, là bí số thì còn tuyệt hơn. Tình yêu mà không còn ẩn số, không còn bí mật thì cũng không còn hấp lực phải không bố? - Con có thể tiết lộ cho bố người yêu của con tên gì không? - Chưa được đâu ạ. Nhưng rồi bố sẽ kinh ngạc, sẽ phục lăn anh ấy, nếu con dẫn về giới thiệu với bố mẹ. Vương Thi ngồi im một lúc hỏi: - Con đố bố nhá, một cộng với một bằng mấy? - Ôi, con làm bố như con nít ấy. Có vậy mà cũng đố, một cộng với một không bằng hai thì bằng bốn à? Con gái tôi vênh mặt lên với ánh mắt sung sướng mãn nguyện: - Nếu vậy thì con còn đố bố làm gì. Một cộng với một bằng hai là phép tính của bộ óc, của sự tỉnh táo, của người không có tình yêu đấy bố ạ. Đối với con và anh ấy bây giờ thì phép tính đó là: một cộng với một bằng một. - Sao kỳ vậy con. Vậy mà đòi là phép cộng à?Con gái tôi cười:- Hèn chi bố chưa yêu là phải. Đối với tình yêu, một cộng với một bằng một. Hai người yêu nhau cộng lại thành một người chứ còn mấy nữa cụ ơi.