Phải biết công lực của Tô Bằng Hải rất thâm hậu. Chưởng đó ông đã dùng đến năm thành công lực nên sức mạnh như vũ bão, chưởng phong vang lên “ú u”, áp lực nặng như Thái Sơn, ép lại đến mình Thiết Kiếm thư sinh. Thiết Kiếm thư sinh chống đỡ không nổi, định nhảy ra sau tránh né luồng ác chưởng thì cũng không còn kịp nữa. Sử Thiên Cảnh đành thúc thủ chờ Tô Bằng Hải kết liễu tính mạng. Trong lúc mạng sống của Sử Thiên Cảnh sắp lọt vào tay tử thần thì đột nhiên có một luồng sức rất mạnh đánh tạt vào chưởng phong của Tô Bằng Hải. Tô Bằng Hải thấy chưởng lực của mình bị luồng gió kia đánh tạt ngang, phải đổi chiều sang một bên, không còn theo ý muốn của ông nữa thì kinh hãi vô cùng. Đến khi Tô Bằng Hải biết được, định thâu chưởng lại thì đã trễ mất. Chưởng phong của ông nhằm ngay Cư Nguyên Phát ào tới. Thiết Kiếm thư sinh đang yên trí chờ chết thì thoạt cảm thấy áp lực nhẹ bớt, liền nhún chân nhảy ra sau, quay đầu lại thấy Bạch Vân Phi đứng cách sáu bảy thước đang vận nội công. Hắn biết ngay là hắn đã được Bạch Vân Phi cứu nên tự thấy hối hận vô cùng. Tô Bằng Hải thấy làn chưởng phong của lão đánh tạt qua Cư Nguyên Phát nhưng quá cấp bách, không thể thu lại kịp, nên liền kêu lên: - Cư Phân cuộc chủ, mau tránh ra. Cư Nguyên Phát tuy đang dốc toàn lực kịch chiến với Chu Công Lượng nhưng lão là một người có kinh nghiệm chiến trường, tai mắt lanh lẹ. Vừa nghe tiếng kêu của Tô Bằng Hải, lão đã kịp thời nhảy lui lại năm sáu thước. Chu Công Lượng nhân lúc Cư Nguyên Phát lui ra sau, lập tức nhảy vào, tung song chưởng theo thế Song Long Quá Hải, đấm vào ngực Cư Nguyên Phát Chu Công Lượng đánh ra song chưởng đó là muốn lợi dụng lúc đối phương nhảy lùi lại mà đánh bật địch thủ ra sau, mong kết liễu tính mạng Cư Nguyên Phát nên ông đã dồn hết cả công lực vào song chưởng. Chưởng lực có thể bạt sơn điền hải, âm vang nghe rất rùng rợn. Nào ngờ chưởng phong mới phát ra đã bị ngay một luồng kình lực đánh thẳng vào. Luồng kình lực đó chính là chưởng phong của Tô Bằng Hải chưa kịp thâu lại khi nãy. Hai luồng chưởng chạm vào nhau kêu bùng một tiếng. Chu Công Lượng chấn động toàn toàn phải quay mình bước ngang năm sáu bước, giật mình thầm nghĩ: - “Tô Bằng Hải quả danh bất hư truyền. Chưởng vừa rồi nếu đụng vào ta thì chắc ta đã tán mạng rồi!” Tô Bằng Hải bị Bạch Vân Phi dùng tuyệt nghệ công phu Đảo Âm Tiết Dương, mượn chưởng lực của Hải Thiên Nhất Tào để đột kích Khai Bia Thủ, giải vây cho Thiết Kiếm thư sinh, đồng thời giúp Chu Công Lượng được thế đánh Khai Bia Thủ. Thế dùng sức của địch tấn công địch Bạch Vân Phi sử dụng quá tài tình làm cho các cao thủ trong sân đều phải kinh ngạc, nhìn sững vào nàng. Bạch Vân Phi rất nghiêm trang, đứng thẳng một bên, đôi mắt sáng quắc, mày hơi chau lại đượm vẻ tức giận. Trong sân lúc này im phăng phắc, các cao thủ đều dừng tay, suy nghiệm. Giữa bầu không khí im lặng đó bỗng có một tiếng sáo từ bên nhà tranh phát ra. Tô Bằng Hải vừa nghe tiếng sáo đó đã xoay mình lại, chắp tay nói với Bạch Vân Phi: - Thân thủ của cô nương quả thật cao diệu khôn lường. Đáng lẽ lão phu phải lãnh giáo vài chiêu của cô nương. Nhưng vì có chuyện gấp, không thể nán lại đây. Thật là một điều đáng tiếc! Nhưng chúng ta còn nhiều dịp gặp nhau. Lúc ấy lão phu sẽ bái lãnh tuyệt học của cô nương! Dứt lời, lão liền tung mình nhảy lên, chớp mắt lão đã bay xa ngoài ba trượng. Xuyên Trung tứ xú và Khai Bia Thủ Cư Nguyên Phát cũng tung mình đuổi theo. Thiết Kiếm thư sinh thấy đối phương đã bỏ đi cả, lòng rất khó chịu. Lão gian hùng tự biết võ công của mình thua Tô Bằng Hải rất xa. Nếu mạo hiểm thì nhất định phải bỏ mạng. Nhưng nếu để kẻ địch đến một cách tự do rồi công khai ra về như vậy thì thật là một sỉ nhục. Sử Thiên Cảnh liếc nhìn Bạch Vân Phi, chỉ thấy nàng đứng im như tượng thần vệ nữ. Hắn nghĩ rằng nếu Bạch Vân Phi không chịu ra tay thì mấy người trước mặt đây chẳng ai có thể địch nổi Tô Bằng Hải cả. Nhưng Sử Thiên Cảnh không thể mở miệng nhờ Bạch Vân Phi ra tay. Hắn đành đưa mắt căm hờn nhìn bọn Tô Bằng Hải đang rời xa Phục Hổ Linh. Lúc này cả ngôi nhà tranh đã bùng cháy rực đỏ một góc trời, khói bay nghịt trời. Từng tiếng nổ lốp bốp vang lên. Nhưng lạ một điều là tất cả những người có mặt không ai có ý cứu ngôi nhà thoát khỏi tay thần hỏa cả. Tất cả đều đứng yên, xem như chẳng có việc gì xảy ra. Đột nhiên Bạch Vân Phi nhìn ngay mặt Thiết Kiếm thư sinh hỏi: - Ngươi đã giấu sư huynh, sư muội của ta nơi nào rồi? Thiết Kiếm thư sinh thản nhiên cười nói: - Sư huynh của cô bị thương rất nặng, sợ khó mà cứu được... Không để cho hắn đứt câu, Bạch Vân Phi tức giận quát: - Điều đó không can hệ chi đến ngươi. Ta chỉ hỏi ngươi giấu sư huynh, sư muội của ta ở đâu. Sử Thiên Cảnh khẽ cười, nói: - Cô nương cứ yên tâm, chỗ họ hiện ở rất an toàn. Bạch Vân Phi cau mày, nói: - Hừ! Nếu họ gặp một tai nạn nào thì hôm nay ngươi đừng mong sống sót. Môi vẫn điểm nụ cười, Sử Thiên Cảnh điềm nhiên nói: - Xin mời cô nương hãy cùng tôi đi thăm huynh, muội của cô nương, xem họ thế nào. Dứt lời, hắn xoay mìn? đi trước dẫn đường. Bạch Vân Phi ngạo nghễ cười một tiếng, bước theo Sử Thiên Cảnh. Sau lưng hai người là Chu Công Lượng và Tam Thủ La Sát. Bốn người vòng qua ngôi nhà đang rực ánh lửa, vượt một hàng rào tre thì đến chân núi. Vòng qua một góc núi, trước mặt bốn người là một sơn cốc rất hẹp nhưng dài thăm thẳm. Thiết Kiếm thư sinh dừng bước, quay lại nói với Bạch Vân Phi: - Vào trong miệng sơn cốc này, đi thêm năm trượng nữa thì có một hang đá thiên nhiên. Sư huynh và sư muội của cô nương đều ở trong đó. Bạch Vân Phi cười mai mỉa, hỏi: - Có phải chính ngươi đem họ vào trong đó không? - Khi sư huynh về có nói cho tại hạ biết đêm nay xảy ra chuyện không hay. Sư huynh của cô nương đang trọng thương, tại hạ không muốn để cho bệnh nhân kinh sợ. Hơn nữa vì muốn cho tính mạng sư huynh và sư muội của cô nương được an toàn nên tại hạ mới đem họ đến hang đá trong sơn cốc này. Thấy Sử Thiên Cảnh nói thao thao bất tuyệt, Bạch Vân Phi đưa mắt nhìn Chu Công Lượng để dò xét rồi cất tiếng chận lời Sử Thiên Cảnh: - Khoan nói nhiều đã! Hãy đưa ta đến gặp mặt sư huynh và sư muội ta trước. Thiết Kiếm thư sinh Sử Thiên Cảnh thấy mặt Bạch Vân Phi đượm màu sát khí, bất giác rùng mình, thầm nghĩ: - “Ta thấy hình như nàng đang nóng lòng lo lắng cho đồng bọn thì phải. Nàng có một thân võ học tuyệt trần, chỉ khẽ ra tay là không ai chống nổi. Sau khi gặp được sư huynh và sư muội của nàng rồi, tất nàng an lòng và chỉ còn nghĩ đến việc hạ sát ta mà thôi. Ta phải tìm cách hành động trước, để nàng muốn hạ thủ cũ?g không được...” Hắn đã có chủ ý nên chầm chậm theo sát vách đá tiến vào. Sử Thiên Cảnh tự biết nếu Bạch Vân Phi chưa gặp được Mã Quân Vũ và Lý Thanh Loan thì nhứt định nàng chưa xuống tay giết hắn. Hắn tiến vào rất chậm. Trong thời gian đi vào hang đá nhất định hắn phải nghĩ cho ra phương pháp chống lại Bạch Vân Phi. Chu Công Lượng và Tam Thủ La Sát đi sau cũng ngầm vận công lực để phòng bất trắc. Bề ngoài bốn người như chẳng quan tâm gì cả, vẫn im lặng tiến bước. Người này cách người kia không đầy ba thước. Nhưng bên trong, họ đề phòng cẩn thận, người nào cũng vận chuyển công lực vào song chưởng, tai mắt đều để ý nhau từng cử chỉ một. Trong sơn cốc chật hẹp, không khí căng thẳng như muốn nghẹt thở... Sử Thiên Cảnh đã cố sức đi rất chậm nhưng khoảng cách từ ngoài miệng sơn cốc vào đến hang đá chỉ có mấy trượng thì đâu có thể kéo dài thời gian được nữa. Không bao lâu, mọi người đã đến trước hang đá rồi. Sử Thiên Cảnh ngừng bước, chầm chậm quay lại nói với Bạch Vân Phi: - Sau phiến đá này có một phòng đá. Sư huynh và sư muội của cô nương đang tạm nghỉ trong đó. Bạch Vân Phi đảo mắt nhìn, quả thấy một phiến đá đen sậm, cao hơn hai trượng, dựng đứng trước một cửa hang. Phiến đá và cửa hang cách nhau có một thước. Đừng nói ban đêm, dù ban ngày mà không chú ý cũng khó thấy được cửa hang. Thiết Kiếm thư sinh lách mình biến mất giữa cửa hang và phiến đá. Bạch Vân Phi đành tiến sát theo Sử Thiên Cảnh, nhưng chẳng hiểu sao nàng ngập ngừng đứng lại... Nàng biết rằng chỉ cần đi vào sau phiến đá đen đó là nàng có thể thấy được cái chết, cái sống của Mã Quân Vũ. Nếu nàng được thấy Mã Quân Vũ còn sống thì chẳng nói gì, còn nếu vào để nhìn cái xác không hồn của chàng thì còn gì đau lòng hơn. Khi nàng dừng chân thì Chu Công Lượng và Tam Thủ La Sát cũng đứng lại, chẳng dám đến gần. Trong sơn cốc im lặng rợn người. Không khí chết chóc như chờ đợi để bùng ra chưa biết lúc nào. Đột nhiên từ sau phiến đá vang ra tiếng cười lành lạnh và tiếng gọi của Sử Thiên Cảnh: - Cô nương ơi! Sư tỷ của cô nương đến thăm cô kìa. Bạch Vân Phi nghiến răng, xoay mình lách vào phiến đá. Quả nhiên nàng thấy phía sau phiến đá có một cái hang cao chừng bốn thước, rộng độ hai thước. Tấm cửa đá dày tám chín tấc, đã bị xô ngã qua một bên. Nàng chẳng nghi ngờ gì nữa, cúi đầu đi vào hang đá. Hang đá thiên nhiên này rộng chừng hai gian phòng, được quét dọn sạch sẽ chứng tỏ có người từng ở. Bên trái một tấm ván thông, Mã Quân Vũ đang nằm thoi thóp. Góc bên kia có một cái bàn đá. Trên bàn, một cây đèn dầu thông leo lét tỏa ánh sáng yếu ớt vừa đủ thấy cảnh vật xung quanh. Vì cây đèn để nơi góc hang nên ánh sáng không lọt ra bên ngoài. Nơi tảng đá kê gần tấm vách, Lý Thanh Loan đang ngồi đó, mặt mày ủ dột, mất cả vẻ tươi cười hồn nhiên thường ngày. Bạch Vân Phi thấy Lý Thanh Loan không bị việc gì cả, nỗi buồn rầu lo lắng tạm vơi đi. Nàng bước đến bên Lý Thanh Loan, hỏi: - Loan muội. Muội có việc gì không? Miệng hỏi Lý Thanh Loan nhưng mắt Bạch Vân Phi đăm đăm nhìn vào mặt Thiết Kiếm thư sinh. Thiết Kiếm thư sinh rất hiểu hoàn cảnh hiện giờ của hắn. Chỉ cần Lý Thanh Loan nói một câu không tốt là Bạch Vân Phi sẽ hạ hắn ngay. Thiết Kiếm thư sinh lo ngại vô cùng, bước lùi ra sau mấy bước, đến gần chiếc phản thông nơi có Mã Quân Vũ nằm. Hắn đã nghĩ ra cách đối phó với Bạch Vân Phi. Nếu nàng có ý gì thì hắn sẽ ra tay trước. Lý Thanh Loan nhìn Sử Thiên Cảnh, đáp lời Bạch Vân Phi: - Khi tỷ đi ra ngoài một lúc thì hắn chạy vào nói chuyện với muội. Bất ngờ lúc muội không đề phòng, hắn ra tay điểm vào huyệt đạo của muội... Bạch Vân Phi “hừ” một tiếng, tay trái phóng ra khóa tay mặt của Sử Thiên Cảnh lại. Sử Thiên Cảnh đã có chuẩn bị trước. Thoáng thấy sắc mặt của Bạch Vân Phi biến đổi, hắn liền cúi mình xuống để bắt Mã Quân Vũ đang nằm trên tấm phản. Hai người tuy cùng ra tay một lần nhưng Bạch Vân Phi hành động nhanh hơn một chút. Tay trái của Sử Thiên Cảnh vừa đụng vào mình Mã Quân Vũ thì tay phải của hắn đã bị Bạch Vân Phi khóa lại rồi. Sử Thiên Cảnh biết rõ nếu lúc này không kềm tỏa được Mã Quân Vũ thì tất sẽ bị Bạch Vân Phi hạ sát ngay. Nên hắn chẳng kể gì đến việc huyệt đạo nơi tay phải đang bị khóa, đưa tay trái thộp ngay ngực áo, kéo Mã Quân Vũ ngồi dậy. Mã Quân Vũ đang nằm mê man, hơi thở chỉ còn thoi thóp thì làm sao tránh được bàn tay của Thiết Kiếm thư sinh. Bạch Vân Phi tuy khóa được mạch môn của Thiết Kiếm thư sinh nhưng nàng chưa dùng nội công nên hắn mới đủ sức kéo Mã Quân Vũ dậy, quát lớn: - Ngươi nắm được mạch môn của ta nhưng nếu ngươi ra thêm một chút sức thì ta sẽ vật chết sư huynh của ngươi ngay. Bạch Vân Phi tức giận quát: - Ngươi mau bỏ tay ra. Chàng là người bị thương gần chết, làm sao chịu nổ?! Hừ! Với một người trọng thương mà lại dùng thủ đoạn ấy. Nếu ngươi hạ độc thủ thì còn gì là anh hùng nữa. Nàng nói với vẻ giận dữ lắm. Nhưng lại ngại Sử Thiên Cảnh giết chết Mã Quân Vũ nên nàng bỏ tay hắn ra. Sử Thiên Cảnh thấy phtrơng pháp của mình có hiệu quả, mừng thầm, nói: - “Trên giang hồ không nhất thiết chỉ dựa vào võ công cao thấp mà phân định mạnh yếu. Ha ha...” Tiếng cười chưa dứt, Sử Thiên Cảnh đã đưa tay mặt đặt lên Thiên Linh huyệt của Mã Quân Vũ. Bạch Vân Phi kinh hãi, sấn tớt một bước hỏi: - Ngươi muốn giở trò gì đó? Sau một tiếng cười ngạo nghễ, Sử Thiên Cảnh lạnh lùng bảo: - Nếu ngươi ra tay một lần nữa thì ta sẽ đập chết sư huynh của ngươi ngay. Bạch Vân Phi sợ hắn hạ độc thủ nên bước lùi ra sau ba bước. Lý Thanh Loan mặt mày buồn rầu, liếc nhìn Bạch Vân Phi, đến gần Sử Thiên Cảnh, nói: - Nếu ngươi bóp nát nội tạng của Mã huynh thì ta và tỷ tỷ của ta chẳng để cho ngươi toàn mạng đâu. Sử Thiên Cảnh không còn vẻ kiêu ngạo nữa. Hắn mỉm cười, nói: - Nếu muốn ta thả sư huynh ngươi ra cũng không khó gì! Chỉ cần các ngươi hứa với ta một điều. Lý Thanh Loan từ từ quay sang hỏi Bạch Vân Phi: - Chúng ta có thể hứa với hắn không? Bạch Vân Phi thở dài nhìn mặt Thiết Kiếm thư sinh Sử Thiên Cảnh, hỏi: - Ngươi muốn ta hứa việc gì? Ngươi hãy nói ra xem sao, rồi ta mới quyết định được. Sử Thiên Cảnh thấy đôi mắt Bạch Vân Phi sáng quắc như hai mũi kiếm nên hắn quay qua hướng khác, chẳng dám nhìn nàng nữa. Lý Thanh Loan thấy hắn quay mặt đi, không đáp câu hỏi của Bạch Vân Phi, nàng định lên tiếng hỏi lại, bỗng nghe một giọng nói lạnh lùng từ ngoài cửa hang vọng vào: - Lòng người khó mà lường được, chớ nên đòi hứa hẹn gì cả! Bạch Vân Phi xoay lại, thấy Chu Công Lượng và Tam Thủ La Sát, một trước một sau, đang đứng ngoài cửa hang. Thiết Kiếm thư sinh như không để ý đến lời của Chu Công Lượng, cười lanh lảnh nói: - Tại hạ đã phí mười năm tâm huyết mới vẽ ra bức bảo đồ nhưng lại bị Tô Bằng Hải cướp mấ?. Nếu tại hạ không bắt được Vạn Niên Hỏa Qui, quyết không an lòng. Tô Bằng Hải đã cướp được bảo đồ tất hiểu rõ đường ra lối vào nơi Phục Hổ Linh này. Thế nào Tô Bằng Hải cùng tìm đến đây một lần nữa để chiếm đoạt con Vạn Niên Hỏa Qui. Theo sức lực của hai chúng ta thì không thể nào cản được lực lượng đông đảo của chúng. Bạch Vân Phi hỏi gằn: - Ngươi muốn ta giúp ngươi chống lại Tô Bằng Hải để lấy bảo đồ phải không? Thiết Kiếm thư sinh Sử Thiên Cảnh không trả lời ngay câu hỏi mà lại nói: - Sư huynh của ngươi đang bị thương nặng, trừ ra Vạn Niên Hỏa Qui... Nói đến đó, Thiết Kiếm thư sinh nhìn ngay mặt Bạch Vân Phi, tiếp: - Trừ ra Vạn Niên Hỏa Qui, trên đời này không còn thứ gì có thể chữa được. Bạch Vân Phi nói: - Sư huynh của ta đâu có thể chờ đợi lâu như vậy được. Bạch Vân Phi nói như vậy là vì nàng nghe Vạn Niên Hỏa Qui có thể cứu được Mã Quân Vũ nên nàng đã có ý muốn giúp Thiết Kiếm thư sinh. Thiết Kiếm thư sinh cười, nói: - Bây giờ là đầu mùa xuân, chỉ trong mấy ngày nữa, linh qui sẽ ra khỏi hang nhưng chưa biết chắc là ngày nào. Ta thấy sư huynh của ngươi có thể ráng được nửa tháng. Bạch Vân Phi thầm tính Mã Quân Vũ còn sống nhiều lắm là hai ba ngày nữa. Nếu nàng không tiếc hao nguyên khí, mỗi ngày đến đả thông kỳ kinh bát mạch của chàng một lần để nội thương khỏi ác hóa thì chàng cũng chỉ kéo dài mạng sống được tám, hay mười ngày là cùng. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng thấy thời gian nửa tháng quá dài, nên lắc đầu nói: - Không được! Sư huynh của ta nhiều nhất cũng chỉ sống được chừng mười ngày. Nếu trong mười ngày đó mà không bắt được Vạn Niên Hỏa Qui thì chẳng còn cách gì cứu sư huynh ta được nữa. Thiết Kiếm thư sinh nhẩm tính một lúc, rồi nói: - Trong mười ngày có lẽ có hy vọng. Thoạt nhiên giọng hắn trở thành nghiêm nghị, đáp: - Nhưng trong mười ngày đó, tỷ muội ngươi phải theo mệnh lệnh ta mà làm. Bạch Vân Phi nhíu mày, hỏi lại: - Ngươi nói sao? Sử Thiên Cảnh lạnh lùng nói: - Trong mười ngày ấy, tỷ muội ngươi phải theo mệnh lệnh của ta, không được tự ý hành động. Bạch Vân Phi nhìn tay của Sử Thiên Cảnh đặt trên Thiên Linh huyệt của Mã Quân Vũ. Nàng ngầm vận công lực sẵn sàng, đáp: - Được rồi. Ngươi mau thả sư huynh ta ra. Sử Thiên Cảnh cười ha hả, nói: - Nếu như sau khi tại hạ thả sư huynh của ngươi ra mà ngươi từ chối, không chịu thực hiện đúng lời hứa thì sao? Chúng ta đều không phải là địch thủ của ngươi. Bạch Vân Phi tức giận, nói: - Ta đã hứa thì có lý đâu lại nuốt lời. Ngươi đừng có khinh ta quá. Thiết Kiếm thư sinh Sử Thiên Cảnh thấy Bạch Vân Phi đã vướng vào mưu tính của hắn thì lòng mừng rỡ, nhưng ngoài mặt lại làm vẻ lạnh lùng, nói: - Võ công của ngươi rất thâm hậu, nếu một khi ngươi phản ý thì kế hoạch của chúng ta đều hư hết. Bạch Vân Phi tức giận đến nỗi mặt đỏ biến thành sắc xanh. Đã mấy lần nàng định hạ thủ trong khi Sử Thiên Sảnh sơ hở không đề phòng để cứu Mã Quân Vũ nhưng chẳng hiểu tại sao nàng không đủ can đảm để ra tay, mà còn lo ngại nếu đánh trật, thì Quân Vũ chết chắc. Nàng đắn đo tính toán hồi lâu, không đáp ra tiếng. Sự thật thì Sử Thiên Cảnh còn sốt ruột và lo lắng hơn nàng nữa. Hắn sợ Bạch Vân Phi tức giận quá không kể gì đến lợi hại mà xuống tay ngay thì hắn không những để mất cơ hội lợi dụng nàng chống cự với Thiên Long bang mà còn có thể mất mạng tại đây. Thời gian ấy trôi qua chỉ một khắc mà cả hai đều thấy rất mệt nhọc vì phải bỏ ra không biết bao nhiêu tâm trí để dò xét, đối phó lẫn nhau. Bạch Vân Phi suy tính hồi lâu, thở dài một tiếng, nói: - Ngươi chớ có nghi ngờ. Bây giờ ngươi muốn ta làm gì đây? Sử Thiên Cảnh nói: - Cô nương phải thề đi. Tại hạmới dám tin được. Bạch Vân Phi buộc lòng phải thề rằng trong mười ngày nàng sẽ nhất nhất nghe theo lệnh của Sử Thiên Cảnh mà hành sự. Sử Thiên Cảnh cúi đầu, cười tươi, nói: - Cô nương tuy chỉ giúp tại hạ tìm báu vật, nhưng việc ấy cũng liên quan rất lớn đến sự sống còn của sư huynh cô. Phải biế? thương thế của sư huynh cô thuốc thường không làm sao cứu được, nhưng nếu có Vạn Niên Hỏa Qui đó thì có thể trị lành. Tóm lại chỉ cần bắt được con hỏa qui ở đây là sinh mạng của sư huynh cô nương được bảo đảm. Đại trượng phu nói là làm. Nếu thành công tại hạ sẽ tặng riêng cho cô một báu vật, quyết không sai lời. Bạch Vân Phi tuy đã hứa phải theo lời hắn nhưng nàng không thể dằn được lòng căm tức. Chẳng đợi cho Sử Thiên Cảnh nói hết lời, nàng ngạo nghễ cười một tiếng, nói: - Ai thèm báu vật của ngươi. Ta tuy chịu theo lời ngươi hành động trong mười ngày nhưng ta chỉ giúp ngươi chống lại cường địch, còn việc bảo vật thì thật ra ta chẳng thích tý nào cả. Nói rồi nàng chầm chậm bước lại chiếc phản thông. Lúc này, Thiết Kiếm thư sinh đã thả Mã Quân Vũ nằm xuống phản, lui ra hai bước, cười nói: - Về việc tìm bảo vật dĩ nhiên chúng tôi không dám phiền đến cô nương. Bây giờ mời quí vị ở trong phòng đá này đợi một lát. Tại hạsẽ đem rượu thịt đến ngay. Dứt lời, hắn chấp tay chào mọi người, lui ra ngoài nhìn Tam Thủ La Sát nói: - Con Vạn Niên Hỏa Qui không những giúp được tất cả các tử bệnh, mà còn có thể phục nguyên được dung nhan của cô. Phàn Tú Vỹ ngạo nghễ cướp lời: - Ngươi cứ yên tâm. Trong vòng mười ngày sắp đến, ta không tính đến món nợ cũ của ngươi đâu. Nhưng sau mười ngày thì không thể nói trước được. Sử Thiên Cảnh cười ha hả đáp: - Có lẽ không đến mười ngày. Chỉ cần bắt được con Vạn Niên Hỏa Qui thì có thể hồi phục lại ngọc dung của cô nương. Lúc đó cô nương đâu còn hận ta nữa mà trả thù. Tam Thủ La Sát Phàn Tú Vỹ khẽ cười, nói: - Ta không khi nào tin lời nói của kẻ gian hùng. Hừ. Khi mà ngươi bắt được Vạn Niên Hỏa Qui thì cũng là ngày chúng ta thanh toán nợ cũ. Thiết Kiếm thư sinh không đáp, xoay mình bước đi cùng Chu Công Lượng. Hai người đi được một lúc lâu mà Tam Thủ La Sát vẫn đứng nơi cửa hang. Bạch Vân Phi thấy lâu quá mà bà ta vẫn đứng nơi đó, nổi giận hỏi: - Tại sao ngươi không đi? Còn đứng đó đợi cái gì nữa? Phàn Tú Vỹ nói: - Sử Thiên Cảnh là người rất âm hiểm, đừng nên để cho hắn lường gạt. Bạch Vân Phi đang hồi tức giận nhưng nghe bà ta nói thế thì giật mình, hỏi: - Ngươi nói Sử Thiên Cảnh có âm mưu gì để hại chúng ta chăng? Phàn Tú Vỹ quay đầu nhìn ra ngoài hang một lúc rồi thủng thỉnh tới gần tấm phản thông, nói: - Khi chúng đem rượu thịt đến, các người đừng nên ăn thì tốt hơn. Lý Thanh Loan thắc mắc hỏi: - Không ăn thì phải chịu chết đói sao? Tam Thủ La Sát nói: - Trong núi sâu này thiếu gì chim thú. Các người có thể bắt tạm. Lý Thanh Loan liếc nhìn Mã Quân Vũ, lắc đầu nói: - Vũ ca đang bị thương nặng như vầy, chúng tôi đâu còn lòng dạ nào mà ăn uống. Bạch Vân Phi định đuổi Phàn Tú Vỹ ra ngoài hang đá. Nhưng nàng nghĩ lại mình đang gặp cảnh khó khăn. Mã Quân Vũ lâm trọng thương gần chết. Nếu nàng không dùng nguyên khí đả thông kỳ kinh bát mạch cho chàng, chỉ sợ không sống được hai ngày. Nhưng mỗi khi đả thông kỳ kinh bát mạch như vậy thì nàng phải tịnh dưỡng trong thời gian rất lâu mới có thể phục nguyên chân khí. Trong thời gian đó, nàng không thể giao thủ với người khác. Lý Thanh Loan còn nhỏ dại không đủ tâm cơ để đối phó với Thiết Kiếm thư sinh. Tam Thủ La Sát tuy không có vẻ lương thiện lắm nhưng dù sao cũng là đàn bà, võ công cũng có phần lợi hại, tạm thời có thể liên hiệp với bà để đối phó với Sử Thiên Cảnh và Chu Công Lượng được. Nghĩ như vậy, Bạch Vân Phi mỉm cười nói: - Câu chuyện người nói với tôi khi ở trên cây tùng rất đúng. Sử Thiên Cảnh bề ngoài trông nho nhã nhưng bên trong rất nham hiểm. Tam Thủ La Sát nói: - Hắn không những chỉ nham hiểm mà còn xảo trá nữa. Nói thật, nếu hắn không nhờ vào lực lượng của cô nương để chống lại kẻ cướp báo vật thì hắn có thể dùng nhiều thủ đoạn gian hùng để hại các người một cách tàn nhẫn. Bạch Vân Phi giật mình lo ngại nhưng bề ngoài nàng coi như chẳng có việc gì, bình tĩnh nói: - Nếu không vì sư huynh của tôi thì tôi đã giết chết hắn khi nãy rồi. Tam Thủ La Sát cười nhạt nói: - Nhưng rồi Sử Thiên Cảnh vẫn được thắng lợi sau cùng. Cô nương với một thân tuyệt học cũng bị hắn sai khiến trong mười ngày. Cô nương làm sao có thể phản lời thề mà hạ thủ hắn. Nhưng trong mười ngày này sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra. Lý Thanh Loan vụt hỏi: - Làm sao ngươi biết được? Tam Thủ La Sát mỉm cười, nói: - Nói về võ công tài trí thì ta chịu thua Bạch cô nương. Nhưng về kinh nghiệm giang hồ thì tin chắc rằng ta có thể cao hơn cô nương một bậc. Với lại tánh tình và hành động của Sử Thiên Cảnh thì ta đã rõ như ban ngày. Nếu cô nương không tin... Tam Thủ La Sát đưa mắt nhìn Bạch Vân Phi như chờ đợi rồi tiếp: - Bây giờ chúng ta tạm bỏ ý thù địch, liên kết lại đối phó với chúng. Bạch Vân Phi tươi cười đáp: - Tôi cũng rất tàn thành ý kiến của cô nương. Chúng ta đều là đàn bà, về vấn đề xảo trá thì phải thua đàn ông một mức. Tam Thủ La Sát cười nụ đáp: - Thì phải nhất định như vậy rồi. Trong khi chưa tìm được Vạn Niên Hỏa Qui thì chúng ta cùng một ý... Nói đến đó bà nghĩ một lát, rồi tiếp: - Chắc hai cô nương cũng đã đói lắm rồi, để tôi đi tìm ít thức ăn cho hai cô nương dùng tạm nhé. Nói rồi, bà xoay mình nhảy ra cửa hang. Bạch Vân Phi thấy Phàn Tú Vỹ đi rồi, lòng rất buồn rầu, đang muốn đả thông các mạch cho Mã Quân Vũ, bỗng nghĩ đến con bạch hạc, sao lâu quá mà không thấy tăm dạng nó. Nàng quay sang nói với Lý Thanh Loan: - Loan muội! Muội hãy canh chừng Vũ huynh, tỷ đi tìm bạch hạc về đây. Nói rồi, nàng bước chầm chậm ra cửa hang, lần mò rời khỏi sơn cốc, nhảy lên một tảng đá, ngước mặt hú lên mấy tiếng. Nàng hú nhiều lần như vậy mà vẫn chưa thấy Bạch hạc bay về... Bạch Vân Phi quá sốt ruột, dùng tuyệt học khinh công phi lên một vách đá cao mấy trăm trượng. Ban đêm trên núi cao gió thổi lạnh buốt. Bạch Vân Phi lại vận hơi hú lên mấy tiếng nữa. Tiếng hú xé màn đêm lạnh lan ra có hơn mười dặm. Qua một lúc lâu, vẫn chưa thấy bạch hạc bay về. Thật lạ lùng. Từ trước đến nay chưa bao giờ có chuyện lạ lùng như thế, khiến cho Bạch Vân Phi càng nóng ruột hơn. Con bạch hạc này là vật thông linh, đã sống trên ngàn năm, tai mắt rất tinh. Tuy nó thường bay trên trời cao nhưng một khi nghe tiếng gọi của Bạch Vân Phi là lập tức về ngay. Nhưng lần này Bạch Vân Phi đã gọi mấy lần mà chẳng thấy tăm dạng nó đâu, làm sao nàng chẳng lo lắng. Tuy Bạch Vân Phi là người cứng cỏi nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một cô gái mười tám, mười chín tuổi. Những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay đã làm cho nàng đau khổ không ít. Nghĩ đến, nàng thấy chán nán quá. Tự nhiên lòng nàng dâng lên một nỗi buồn thương, nước mắt lăn dài theo gò má... Đột nhiên có tiếng chân bước sau lưng. Bạch Vân Phi lấy tay áo chùi lẹ nước mắt, quay đầu nhìn lại. Thì ra đó là Tam Thủ La Sát, tay xách con nai, bước đến bên nàng. Bạch Vân Phi cố làm ra vẻ vui cười nhưng Tam Thủ La Sát đã hiểu cả. Bà thở dài, nói: - Sư huynh của cô nương tuy bị thương nặng, nhưng còn hy vọng cứu được. Con người của Sử Thiên Cảnh tuy nham hiểm, nhưng hắn có học vấn. Chỉ cần hắn giữ lời, không thất tín là được. Hắn nói Vạn Niên Hỏa Qui có thể cứu sống sư huynh cô, đó không phải là chuyện láo đâu. Lúc này cô nương nên giữ vững tinh thần, bảo vệ thân thể để ứng phó với tình thế hiện tại. Bạch Vân Phi đang lúc buồn rầu, nghe lời khuyên của Phàn Tú Vỹ, cảm thấy tinh thần phấn khởi, thầm nghĩ: - “Tam Thủ La Sát Phàn Tú Vỹ nói rất phải. Lúc này đâu phải lúc buồn rầu đau thương. Mã huynh đang lâm trọng bịnh, Loan muội lại chẳng có tâm cơ. Vận mạng cả mấy người đều trông chờ vào ta. Nếu ta để tinh thần bạc nhược, trí óc chi phối thì làm sao đối phó được tình thế nguy hiểm trước mắt. Chẳ?g những không cứu được Mã huynh mà còn làm cho Loan muội đau khổ nữa.” Tam Thủ La Sát thở dài một tràng, nói: - Tôi có một việc muốn nhờ cô nương tiếp tay, được không? Bạch Vân Phi nghĩ mình đã hứa liên kết với bà ta trong lúc này nhưng chưa biết bà ta nhờ mình điều gì, nên hỏi lại: - Cô nương muốn nhờ tôi điều gì cứ nói ra, nếu không gì trở ngại thì tôi sẽ giúp ngay. Tam Thủ La Sát buồn buồn nói: - Từ hai mươi năm nay, tôi đã quá quen chịu với cái quái tướng của tôi rồi nên dầu mặt mũi chẳng trở lạ được như xưa cũng chẳng hề gì. Nhưng cái thù phá hoại dung nhan thì tôi nhất định phải trả. Hy vọng cô sẽ giúp tôi một tay. Nếu một chọi một thì tôi tin chắc không thua gì Sử Thiên Cảnh. Thêm vào Phi Hỏa Âm Minh Lôi và Thất Bộ Đoạt Hồn Sa, hai thứ ám khí tuyệt độc của tôi thì nhất định sẽ thắng được hắn... Bạch Vân Phi hỏi ngay: - Đã chắc thắng được Sử Thiên Cảnh thì cô nương còn nhờ tôi giúp sức làm gì nữa? Tam Thủ La Sát tiếp lời: - Nhưng còn Nam Thiên Nhất Tào Chu Công Lượng, nghĩa huynh của Sử Thiên Cảnh. Nếu hắn nhúng tay vào, tôi chẳng dám phiền cô nương nhiều lắm, chỉ mong cô nương theo lẽ công bình, đừng cho anh em hắn liên thủ tấn công tôi là tôi đã mang ơn cô nương nhiều rồi. Bạch Vân Phi cau mày đáp: - Điều đó là qui tắc trong võ lâm, họ phảt tự trọng. Nhưng trong mười ngày này tôi phải nghe theo mệnh lệnh của hắn mà hành động thì làm sao giúp cô nương được? Tam Thủ La Sát cười nói: - Tới lúc đó tình hình thay đổi rồi sẽ quyết định. Tôi có thể chờ được hai mươi năm, chẳng lẽ không đợi được mười ngày nữa sao. Cô nương và lệnh sư muội chắc là đói rồi. Tôi mới bắt được con nai, chúng ta vào phòng đá nướng ăn đã, rồi có gì hãy tính sau. Hai người liền dùng khinh công nhảy xuống ngọn núi. Phàn Tú Vỹ lấy thông khô chất trước cửa hang đốt lửa. Cả ba ngồi quây quần bên đống lửa ăn thịt nai. Lúc đó Thiết Kiếm thư sinh vừa đưa cơm rượu đến. Hắn thấy bọn Bạch Vân Phi đang ăn thịt thú, biết ngay nàng sợ thức ăn của hắn có bỏ thuốc độc nên hắn chẳng nói gì cả, để thức ăn xuống rồi quay đầu bỏ đi. Từ đó, mỗi ngày Thiết Kiếm thư sinh đều đem thức ăn đến, liên tục trong ba ngày, mỗi ngày ba bữa. Nhưng bọn Bạch Vân Phi chưa dùng qua lần nào, cũng chẳng mở miệng nói với Thiết Kiếm thư sinh. Ba người tuy không ăn, nhưng Sử Thiên Cảnh vẫn đúng giờ đem thức ăn lại. Bọn Bạch Vân Phi ở trong phòng đá. Sử Thiên Cảnh để cơm, rượu ở cửa phòng rồi lui ra ngay, chưa từng mượn cớ vào phòng đá để thám thính một lần nào cả. Trong ba ngày, Bạch Vân Phi đả thông kỳ kinh bát mạch cho Mã Quân Vũ hai lần. Tuy mới có hai lần nhưng đã làn cho Bạch Vân Phi hao tổn rất nhiều nguyên khí. Vào giữa trưa ngày thứ tư, Bạch Vân Phi vừa đả thông kỳ kinh bát mạch cho Mã Quân Vũ xong, đang vận công dưỡng sức thì Sử Thiên Cảnh đến phòng đá. Hắn nhìn nét mặt mệt mỏi của Bạch Vân Phi thì lấy làm thắc mắc nhưng không hỏi gì cả. Tam Thủ La Sát Phàn Tú Vỹ ở chung với chị em Bạch Vân Phi mấy ngày. Lý Thanh Loan ngày đêm quấn quít, tự nhiên nảy sinh ra tình bạn. Phàn Tú Vỹ thấy Thiết Kiếm thư sinh đi vào phòng liền đứng dậy cản hắn lại hỏi: - Ngươi đến đây làm gì? Sử Thiên Cảnh khẽ cười, nói: - Đêm hôm qua tại hạ đã khám phá được hành tung của Vạn Niên Hỏa Qui nên tại hạ phải đến đây nói cho quí vị hay. Bạch Vân Phi đang vận công, nghe Sử Thiên Cảnh nói, liền mở mắt ra, từ từ đứng dậy, hỏi: - Đã phát hiện tung tích Vạn Niên Hỏa Qui, sao ngươi không ra tay bắt lấy, còn đến đây nói làm gì? Sử Thiên Cảnh lạnh lùng nói: - Nếu dễ dàng như vậy thì tại hạ đã chẳng đám phiền đến cô nương làm chi. Bạch Vân Phi cau mày, hỏi: - Có phải ngươi đã phát giác được người của Thiên Long bang đến đây chăng? Sử Thiên Cảnh cười lanh lảnh, nói: - Đâu phải chỉ riêng người của Thiên Long bang. Theo tại hạ quan sát được thì còn rất nhiều cao thủ thuộc chín môn phái lớn nhất cũng có đến. Bạch Vân Phi trầm lặng nói: - Ta đã hứa trong mười ngày nghe theo lệnh của ngươi. Vậy có việc gì, ngươi cứ nói đi. Sử Thiên Cảnh nhìn Mã Quân Vũ nằm bất động trên phản thông, thở dài một tiếng nói: - Con Vạn Niên Hỏa Qui kia không những quan hệ đối với chúng tôi, mà còn quan hệ đến sự sống chết của sư huynh cô nương.. Bạch Vân Phi cười ngạo nghễ nói: - Ngươi muốn việc gì cứ nói thẳng ra đi. Ta không muốn nghe ngươi dằng dai gì cả. Sử Thiên Cảnh vẫn cười lạnh lùng, nói: - Sư huynh của cô nương bị thương nặng, nếu chúng ta không bắt được con Vạn Niên Hỏa Qui thì rất khó cứu sống... Bạch Vân Phi tức giận ngắt lời: - Cái gì chúng ta? Ngươi cần phải thận trọng và nói cho rõ một chút. Thiết Kiếm thư sinh Sử Thiên Cảnh vẫn tươi cười nói: - Theo tại hạ quan sát mấy ngày nay thì hiện giờ có rất nhiều cao thủ võ lâm tụ tập ở Phục Hổ Linh. Thiên Long bang nhờ cướp được bản đồ của tại hạ mà tìm ra chỗ ẩn núp của Vạn Niên Hỏa Qui. May mà khi vẽ bản đồ đó, tại hạ đã đề phòng có người cướp được, nên các nơi trọng yếu tại hạ đều đùng chữ bí mật mà ghi chú, trong một thời gian ngắn, không thể nào chúng đoán ra được. Nhưng nếu để lâu, họ sẽ khám phá ra ngay, nên chúng ta phải sớm ra tay bắt con Vạn Niên Hỏa Qui. Trước hết có thể cứu mạng cho sư huynh cô nương, sau là làm cho dung nhan của Phàn cô nương được sớm phục nguyên. Ngừng một lát, Sử Thiên Cảnh lại tiếp: - Nhưng bây giờ có rất nhiều võ lâm cao thủ tập trung ở Phục Hổ Linh rồi. Nên trước khi ra tay, chúng ta cần bàn định kế hoạch cho chu đáo, để khỏi bị người khác phá phách. Vì vậy, tại hạ mới đến đây để thương lượng với ba vị. Lần này thành công hay thất bại sẽ rất quan hệ đến quí vị... Tam Thủ La Sát Phàn Tú Vỹ đột nhiên xen vào, nói: - Bây giờ ngươi định thương lượng với ta điều gì? Thiết Kiếm thư sinh liếc nhìn Phàn Tú Vỹ một cái, rồi quay nhìn Bạch Vân Phi, từ từ đáp: - Trong mấy ngày nay tại hạ luôn luôn bắt gặp dấu vết con hỏa qui bò ra ngoài hang. Theo sự nghiên cứu của tại hạ trong mười bảy năm qua thì trong vòng một năm, Vạn Niên Hỏa Qui sẽ ra ngoài hang một lần liên tiếp trong bảy ngày. Trong các năm qua, nó thường xuất hiện vào khoảng tháng năm, tháng sáu và tháng bảy. Chẳng hiểu tại sao năm nay nó lại dạo chơi sớm như vậy. Thật là một dịp may hiếm có. Tại hạ và sư huynh định tối nay sẽ ra tay. Khi chúng tôi ra tay, thế nào cũng bị người ta phát giác, nên tại hạ đến đây thương lượng với ba vị, làm sao để chống lại các cao thủ đang tập hợp ở Phục Hổ Linh. Bạch Vân Phi điềm nhiên hỏi: - Con Vạn Niên Hỏa Qui ấy có thật chữa được thương thế của sư huynh ta không? Sử Thiên Cảnh cười nói: - Cô nương cứ yên tâm. Dù cho thương thế của sư huynh cô nương có nặng hơn cũng chữa khỏi chứ đừng nói như bây giờ. Bạch Vân Phi nhìn Mã Quân Vũ một lúc lâu, thở dài một tiếng, nói: - Nếu con Vạn Niên Hỏa Qui có thể chữa lành bệnh cho sư huynh thì ta sẽ đem toàn lực giúp ngươi. Cường địch có đông cũng chẳng ngại gì. Nhưng chỉ sợ chúng chia ra nhiều phía phá rối thì ta không thể phân thân ra chống cự. Lại còn chẳng ai săn sóc sư huynh ta... Thiết Kiếm thư sinh cười, nói: - Việc cô nương lo ngại ấy, tại hạ cũng đã nghĩ đến. Hang đá này rất bí mật, sư huynh cô ở đây nhất định chẳng hề gì đâu! Còn việc cường địch chia ra phá rối thì cô nương cũng đừng ngại. Đường vào hang Vạn Niên Hỏa Qui ở, có một đoạn rất hiểm trở, hai bên là vách núi cao và suối nước, cô nương chỉ cần trấn giữ ở chỗ sơn động chừng hai trượng là có thể đương cự với cường địch. Bạch Vân Phi lắc đầu, nói: - Sư huynh ta ở một mình trong phòng đá này sao được? Ít nhất cũng phải để sư muội ta ở lại canh chừng. Ta đã chịu giúp ngươi thì tất không để cho ngươi thất vọng đâu. Thiết Kiếm thư sinh cười lanh lảnh, nói: - Như thế cũng được. Chừng một giờ nữa tại hạ sẽ đến đây mời cô nương. Nói xong, hắn chắp tay lui ra khỏi phòng đá. Tam Thủ La Sát đi theo Sử Thiên Cảnh đến cửa hang, nhìn theo cho đến khi Sử Thiên Cảnh mất dạng mới quay lại nói với Bạch Vân Phi: - Sử Thiên Cảnh rất gian xảo, chúng ta phải đề phòng kẻo sau khi bắt được hỏa qui thì hắn trốn mất. Bạch Vân Phi cười nhạt, nói: - Nếu hắn làm sai lời hứa thì tôi sẽ giết hắn ngay. Nói xong, nàng từ từ bước đến bên phản thông, hỏi Lý Thanh Loan: - Vũ huynh đã tỉnh chưa muội? Lý Thanh Loan lắc đầu, đáp: - Mấy ngày nay huynh ấy luôn luôn nhắm nghiền đôi mắt. Hang đá này rất tốt, nếu Vũ huynh thật không sống nổi thì em cũng theo huynh ấy ở đây, vĩnh viễn không ra khỏi nơi này. Bạch Vân Phi buồn bã cười, nói: - Đừng có nghĩ bậy nữa. Nếu tối nay Sử Thiên Cảnh bắt được con Vạn Niên Hỏa Qui thì có thể cứu chàng sống được rồi. Nói xong, nàng vận công lực, định đả thông kỳ kinh bát mạch cho Mã Quân Vũ một lần nữa, bỗng nghe Phàn Tú Vỹ la lớn: - Bạch cô nương. Mau ngừng tay lại! Vừa dứt tiếng nói, người bà đã đến trước chiếc phản thông. Bạch Vân Phi tức giận hỏi: - Ngươi muốn làm gì thế?