Chương 5

Sáng thứ hai!
Đến công ty, người Diệp Trúc gặp đầu tiên là Minh Hoàng. Thật là trùng hợp vì họ đến trước sau nhau có vài phút.
– Chào Anna!
– Chào anh Minh Hoàng! Anh cũng đến sớm vậy?
Minh Hoàng đùa:
– Vì đã hẹn với cô nên phải tranh thủ đến sớm để gặp cô chứ.
Anh vui vì thấy cô mang đôi giày anh mua cho.
Diệp Trúc mỉm cười:
– Anh thấy tôi mang nó thế nào?
– Không tệ lắm.
''Một câu trả lời thông minh''! - Diệp Trúc nghỉ.
– Phải nói là tôi thấy rất thoải mái.
Minh Hoàng nhìn đồng hồ.
– Còn hơn mười lăm phút nữa. Chúng ta đi uống một ly cà phê nhé Anna?
– Rất vui lòng!
Hai người lên quán cà phê trên tầng thượng. Buổi sáng nên không đông khách lắm. Dân xứ Việt mình nếu có thì vẫn quen uống cà phê quán cóc hơn!
Minh Hoàng giới thiệu:
– Bữa ăn văn phòng của nhà hàng kế bên cũng chất lượng lắm Anna ạ.
– À, vậy thì trưa nay tôi sẽ thử xem.
– Cô lên đi. Mười hai giờ nhé? tôi sẽ mời.
Diệp Trúc kêu lên:
– Í, anh đừng ăn gian như vậy chứ.
– Ồ, tôi không cố ý. Xin lỗi cô.
Diệp Trúc nhấp một ngụm cà phê. Khá ngon! Cô mơ màng, tưởng như đang sống lại với không gian Cali - uống cà phê trong quán của tòa cao ốc văn phòng.
Rất quen thuộc.
Bảy giờ kém năm hai người về công ty. Minh Hoàng làm ở phòng giám đốc, cách Diệp Trúc một quãng. Họ chia tay ngay cửa thang máy.
– Mười hai giờ trưa nhé! tôi chờ cô!
– Vâng, chào anh!
Minh Hoàng quay bước. Diệp Trúc vẫn đứng nhìn theo. Hơi ngạc nhiên với chính mình. sao cô lại đồng ý nhỉ? Phải chăng cô cũng cảm thấy Minh Hoàng ở đây không có mối quan hệ thân mật với đồng nghiệp nào khác?
Cửa thang máy mở ra - Bình Nguyên đến.
Anh khựng lại nhíu mày nhìn Diệp Trúc. Chỉ tích tắc anh nhận ra Diệp Trúc đang làm gì.
Câu hỏi to tướng trong đầu Bình Nguyên:
– ''Cô ta quen biết Minh Hoàng tự bao giờ nhỉ. Xem cô ta dõi theo hắn có vẻ lưu luyến quá!?'' một chút ganh ghét ngấm ngầm trong anh. Anh nên mạnh gót giày rảo bước đi nhanh về phòng làm việc.
Diệp Trúc giật mình quay lại. Cô rùng vai vội vã theo chân Bình Nguyên.
Trong phòng nghiên cứu thị trường mọi người đã đến đủ mặt và đang đứng cả lên chào xếp. Diệp Trúc bước nhanh về chỗ mình. trong một thoáng cô nhìn thấy vẻ khó chịu nơi mắt Bình Nguyên.
– Chào buổi sáng - Bình Nguyên đáp lễ mọi người rồi nói - hôm nay có bốn đề án cho mọi người nghiên cứu. Mong tất cả cố gắng hoàn thành sớm để mười một giờ rưỡi tôi thu lại. À, cô Anna hãy nhận độc lập một đề án nhé. mấy đề án trước đây của cô nhận bổ sung rất được chú ý.
Anh Hải khẽ nháy mắt với Diệp Trúc:
'' nhất rồi nhé! kiến thức của cô thì làm sao bị đánh giá thấp được chứ?'' Diệp Trúc nén tiếng thở dài. Hình như không phải Bình Nguyên đánh giá cao năng lực của cô mà anh ta cố ý gây khó khăn căng thẳng thêm cho cô. Cô toàn nhận phải những đề án chi tiết và có rất nhiều điểm cần chỉnh sửa bổ sung.
Đề án hôm nay cũng vậy. Dày cộm mà đòi hỏi phải hoàn tất trong vòng bốn tiếng rưỡi đồng hồ.
Vừa đọc trang đầu tiên Diệp Trúc vừa tính toán, cứ kiểu này thì cô phải xem trong hai tiếng. Sau đó trình qua Bình Nguyên rồi nhận lại để đánh máy, in ra nhiều bản.
Hơn chín giờ Diệp Trúc rời ghế mang tập đề án vào trình Bình Nguyên:
– Thưa trưởng phòng, xin trưởng phòng xem qua trước khi tôi đánh máy ạ.
– Được, tôi sẽ xem ngay. Trong khi chờ đợi cô hãy đánh và in cho tôi hồ sơ này. In ra mười lăm bản cả thảy nhé.
– Rõ ạ.
Khi mọi việc xong xuôi thì đúng mười một giờ rưỡì,Bình Nguyên bước ra:
– Anh Hải à, anh gom tất cả các tài liệu vừa làm buổi sáng nay cho vào phòng tôi. Trưa nay tôi mời mọi người dùng cơm. Điểm cũ, tôi đi trước đây.
Mọi người tranh thủ nhé.
Nhân viên lục lục kéo đi. Anh Hải giục Diệp Trúc:
– Đi thôi cô Anna!
Diệp Trúc gượng cười:
– Thật là ngại quá. Nhờ anh Hải xin lỗi xếp dùm em. Em có hẹn với bạn rồi.
– Ừ, vậy anh đi trước nhé.
Mười hai giờ! Diệp Trúc ra ngoài. Minh Hoàng đang đứng gần buồng thang máy.
– Anh Hoàng! Anh chờ lâu chưa?
– Hình như là vài phút?
– Xin lỗi nhé. Xong việc lúc mười một giờ rưỡi nhưng mệt quá nên tôi ngồi nghỉ một lúc.
– Bây giờ nếu Anna khỏe rồi thì chúng ta đi Nhà hàng trên tầng thượng buổi trưa đông nghẹt thực khách. Có lẽ trên bảy mươi phần trăm nhân viên của các công ty trong tòa cao ốc đều ăn trưa ở đây.
Vẫn còn hai chỗ ngồi ở một góc, Diệp Trúc đoán có lẽ Minh Hoàng đã đặt chỗ trước đó.
Hai phần ăn được đem đến ngay sau khi. Minh Hoàng và DiệpTrúc ngồi xuống.
Vừa ăn Diệp Trúc vừa hỏi Minh Hoàng:
– Anh thường xuyên ăn trưa ở đây à?
– Năm ngày một tuần, đều đặn như vậy đã bốn năm nay rồi.
– Cũng tức là anh vào làm cho công ty này đã bốn năm.
– Nhiều hơn một chút, bốn năm tám tháng!
– Đúng là một tiền bối thật sự rồi:
Minh Hoàng cười trừ:
– Nếu bảo là tiền bối rồi chỉ giáo thêm thì tôi không dám đâu nhé. cô bên nghiên cứu thị trường còn tôi bên tư vấn pháp luật mà.
Diệp Trúc cười nhỏ:
– Lần sau đề nghị của anh hãy suy nghĩ ba phút trước khi phát hiểu nhé!
– Sao kia?
– Tuy chúng ta ở hai bộ phận khác nhau nhưng nó lại hoàn toàn liên hệ nhau đó. Này nhé, nếu nghiên cứu thị trường tốt mà thiếu luật sư tư vấn pháp luật tham gia thì nguy hiểm lắm.
Minh Hoàng cười trừ:
Tôi chịu thua cô rồi thưa cô Anna!
Ở một góc khác Bình Nguyên đang nhìn sang. Anh nhìn thấy hai người từ lúc họ vừa vào nhà hàng. Từ phút đó anh cứ phải dõi mắt nhìn sang.
Quái thật! Cô ta kiêu kì là vậy. thường xuyên muốn “ba gai” với anh, vậy mà thân mật với một người như Minh Hoàng. Ngoài vốn liếng pháp luật ra thì chẳng có chút gì đáng để gọi là nổi bật cả. Nếu xét về mặt hình thức cũng kém xa anh!
Tự ái đàn ông trong Bình Nguyên cứ thôi thúc anh muốn làm một điều gì đó.
Nhưng điều gì? Tạm thời anh chưa nghĩ ra. Chỉ thấy xốn mắt quá chừng trước cái cảnh cô nhân viên dưới quyền mình đang vui vẻ nói cười với một gã đàn ông khác, thua xa mình!
Nếu ai để ý một chút sẽ thấy Bình Nguyên lấy khăn giấy lau miệng một cách thật từ tốn, kỹ lưỡng. Tấm khăn cứ nhẹ nhàng đưa qua đưa lại trên môi.
Kỳ thực Bình Nguyên đang kìm nén cơn tức giận.
– Trưởng phòng, mời anh uống nước.
Anh Hải đặt lon nước trà bí đao trước mặt Bình Nguyên. Bình Nguyên lơ đãng gật đầu, bật nắp lon nước rồi cho ống hút vào hút một hơi dài.
– Mọi người hôm nay ăn ngon miệng chứ?
Anh Hải đáp thay:
– Vâng, rất ngon! Cảm ơn cậu.
– Anh và mọi người thong thả nhé. tôi về trước đây.
Cầm theo lon nước Bình Nguyên đi về phía Diệp Trúc và Minh Hoàng đang ngồi.
Minh Hoàng nhìn thấy Bình Nguyên trước nên cất tiếng chào:
– Chào trưởng phòng, anh ăn xong rồi ạ.
Bình Nguyên gật nhẹ, lạnh lùng:
– Chào luật sư Minh Hoàng! - đá cái nhìn qua cô nhân viên, anh nói - cô Anna, lát nữa về văn phòng hãy nói chuyện với tôi một chút nhé.
– À, vâng...!
Không thèm chào Minh Hoàng, anh quay lưng đi ra. Vừa đi vừa hút thêm nước uống trong lon. Ra tới ngoài hành lang anh ném mạnh lon nước rỗng vào thùng rác.
Minh Hoàng nhìn Diệp Trúc:
– Công việc của cô có gì không ổn à?
Diệp Trúc so vai:
– Không!
– Sao thái độ của anh ấy lạ quá?!
Diệp Trúc cười nụ:
– Chắc anh ít nhiều cũng biết trưởng phòng của tôi là người quái dị thế nào mà?
Minh Hoàng thật thà:
– Cô đoán sai rồi. Tuy làm việc cho công ty mấy năm rồi nhưng tôi không hiểu về những cán bộ nhân viên ô các phòng ban đâu. Công việc nhiều lúc đã chiếm gần hết thời gian trơng ngày của tôi rồi. Tôi chỉ biết trưởng phòng nghiên cứu thị trường là con một gia đình giàu có. Tuy nhiên không hứng thú làm việc cho công ty của gia đình nên mới vào làm ở đây. Vậy thôi!
Diệp Trúc không nói gì. Cô nghi Bình Nguyên sẽ rầy ra mình về chuyện không đi ăn với mọi người.
Anh Hải chờ Diệp Trúc bên ngoài phòng làm việc. Anh nhỏ nhẹ báo cô:
– Có lẽ anh cần phải nhắc cho Anna nhớ là ngoại trừ những trường hợp đặc biệt. Còn thì Anna đừng nên im lặng bỏ qua lời mời của trưởng phòng như vậy.
hôm nay chắc là cậu ấy bực lắm đó.
Diệp Trúc bối rối:
– Thật tình em đâu muốn như vậy, nhưng lỡ hẹn với Minh Hoàng rồi nên...Anh Hải nè, anh Hải nói đỡ dùm em được không?
Anh Hải lắc đầu:
– Chịu thua thôi. Nguyên tắc của phòng nghiên cứu thị trường này là không được hứng đòn thay đâu.
Diệp Trúc than thầm:
“đành thôi:
Dù sao mình cũng có lỗi với anh ta. Lẽ ra mình phải từ chối ngay từ đầu mới phải!”.
Cô gõ nhẹ cửa phòng. Giọng Bình Nguyên gắt gỏng:
– Vào đi!
Bình Nguyên còn đang nói chuyện điện thoại. Anh ta có vẻ đang rất bực bội:
– Này này, anh đã nói rồi, anh rất bận. Lần cuối cùng anh nhắc nhở em nhé.
giờ làm việc nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng có gọi điện tới!
Bình Nguyên gác máy nghe đánh ''cộp''.
Đúng là giận cá chẻm thớt!
– Thưa trưởng phòng..... Bình Nguyên quắc mắt:
– Sao đây? Cô cho mình là người thế nào còn tôi là người thế nào hả? Tôi không xứng đáng mời cô, lời mời của tôi là không có giá trị à?
– Thưa trưởng phòng, tôi hoàn toàn không có ý nghĩ đó. Lúc nãy chỉ vì tôi...
Bình Nguyên đứng lên cười khẩy:
– Sao cô lại ngập ngừng? Ngay từ lần gặp đầu tiên cô đã tỏ ra mình 1à người cao giá và bản lĩnh mà. Sao cô không nói thẳng ra là chỉ vì cô hẹn với luật sư Minh Hoàng nên bỏ ra ngoài tai lời mời của cấp trên? Thái độ của cô, phong cách của cô! tôi cứ ngỡ cô khác người lắm chứ nào ngờ cô cũng bình thường thôi.
– Trưởng phòng à, tôi...
– Khoan, tôi chưa nói hết! - Bình Nguyên phát cử chỉ ngắn lại - thái độ và lối cư xử của cô hôm nay là một sự xúc phạm đối với tôi. Tuy nhiên là lần đầu nên tôi bỏ qua. Nhưng nếu còn xảy ra một lần nữa thì cô đừng trách tôi.
Diệp Trúc nói nhẹ nhàng:
– Lỗi của tôi là đã không dứt khoát cáo lỗi để vắng mặt ngay sau khi trưởng phòng vừa mời. Tôi xin hứa sẽ không xảy ra trường hợp tương tự đâu. Vì bữa ăn do trưởng phòng mời rất đáng quí.
Bình Nguyên thầm nghĩ. “cô đang mát mẻ tôi đó à. Con người cô cũng đáng nể thật. Để tôi điều tra xem gia thế của cô thế nào?”.
Anh cười lạnh:
– Dĩ nhiên những cái đó vẫn không quan trọng bằng hiệu quả làm việc của cô.
– Tôi lúc nào củng cố làm tốt mọi việc theo khả năng của mình, thưa trưởng phòng!....Nếu không cò gì thì tôi xin phép.
– Ừ, cô về chỗ làm việc đi.
Diệp Trúc vừa đi khỏi, Bình Nguyên gọi điện thoại lên phòng giám đốc:
– Chú Ba à, ở chỗ chú có giữ hồ sơ cá nhân của cô Anna Green chứ ạ?
– Anna Green à? Cháu nói về cô bé nhân viên mới tuyển dụng đợt này đó hả?
– Dạ, đúng là cô ta.
Giám đốc Hồ Ba ngạc nhiên:
– Cô nhỏ đó đang làm ở chỗ cháu mà?! Bộ có gì trục trục à?
– Dạ không. Không có gì đâu chú à. Cô ta làm việc khá tốt. Cháu chỉ tò mò muốn biết qua hồ sơ cá nhân của cô ta một chút.
Ông Hồ Ba cười cười:
– À, tôi hiểu rồi. Cháu tôi bắt đầu chú ý đến cô bé Anna từ bao giờ vậy nhỉ?
– Ôi trời! Chú nói gì vậy? - Bình Nguyên phản ứng ngay- chẳng qua cháu chỉ muốn xem hồ sơ qua lý lịch của cô ta xem cô ta xuất thân từ gia đình thế nào mà có vẻ kiêu quá. Chú nói đi.
– Rất tiếc, phải trả lời với cháu là hồ sơ cá nhân của các nhân viên sau khi xem qua chú giao lại cho bộ phận lưu trữ của phòng nhân sự. Nếu muốn lấy, cháu liên hệ với họ đi.
Bình Nguyên quay số máy của phòng nhân sự....
Anh thất vọng! Người phụ trách lưu trữ hồ sơ đã đi công tác.
Anna Green! Bình Nguyên thấy ghét cái tên tiếng Anh đó. Nhất định cô ta phải có một cái tên Việt Nam chứ!
Chiều...khi Bình Nguyên nhìn đồng hồ tay thì đã năm giờ hai mươi phút!
Anh đứng lên mặc áo vest vào rồi đi ra ngoài.
Trời! Bình Nguyên khựng lại:
Anna đang đứng bên cửa thang máy! Anh lưỡng lự nữa muốn tiến tới nữa lại muốn thối lui. Cửa thang máy mở, Diệp Trúc bước vào. Cô nhìn thấy Bình Nguyên nên không ấn nút ngay.
– Trưởng phòng cùng xuống chứ ạ?
Bình Nguyên cảm thấy mình đang bị khiêu khích. Tưởng anh không dám vào thang máy với cô ta ư?
Anh gật đầu:
– Đương nhiên rồi.
Chỉ có hai người! Cả hai cùng im lặng.
Rồi người không chịu được sự im lặng đó 1à Bình Nguyên. Anh lên tiếng:
– Hôm nay cô về muộn vậy?
– Với tôi thì phải vừa hết giờ lại vừa hết việc!
Bình Nguyên cười giễu cợt:
– Cô vẫn vậy, không mấy thay đổi so với hai lần gặp đầu tiên. Kiêu kì và gai góc lắm. Ấy vậy mà cũng chỉ kết bạn với cỡ Minh Hoàng mà thôi. Tiếc thật!
Diệp Trúc khoanh tay dửng dưng:
– Thì đã sao nào? Không lẽ tôi phải kết bạn với trưởng phòng?
Bình Nguyên xua tay:
– Tôi không mong điều đó.
– Vậy thì tốt quá! - Diệp Trúc vui mừng.
Bình Nguyên lạnh lùng:
– Nhưng cô đừng vui mừng quá sớm. Tôi sẽ còn xuất hiện và thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống cô, làm cho cô tức điên lên được.
– Ông thật là vô lý!
– Tùy cô. Tôi là vậy đó. Cái gì tôi thích làm rồi thì đừng mong ngăn cản lại!
Thang máy dừng, cửa mở Bình Nguyên đi trước. Diệp Trúc chậm rãi đi sau.
Dắt honda ra đường cô nhìn thấy Thùy Linh đứng gần đó.
– Ê!
– Mày tới đây làm gì? - Diệp Trúc ngạc nhiên.
– Có việc ở gần nên tao định bụng chờ mày tan sở cùng về luôn.
Chiếc mô tô lướt qua, âm thanh tăng ga nghe rờn rợn, Diệp Trúc lầm bầm:
– Khó ưa!
Thùy Linh nhíu mày:
– Ai như...?
– Thằng cha trưởng phòng của tao đó. Cà chớn lắm. Chắc có ngày tao nện một trận mới được.
– Nghiêm trọng vậy sao?
– Ừ!
Thùy Linh tặc lưỡi:
– Tao thấy hắn cũng không đến nỗi...
– Vậy mai mốt tao sẽ làm mai hắn cho mày.
– Đồ điên!
Cả hai cùng cười.
Quan hệ của Diệp Trúc và Minh Hoàng vẫn tiếp lục tốt đẹp. Ngoài những buổi trưa cùng nhau vừa ăn cơm vừa nói chuyện, chiều tan sở về họ chạy xe song song bên nhau. Rồi cuối tuần Minh Hoàng hẹn Diệp Trúc ra ngoài dạo chơi.
Với Bình Nguyên thì đây là chuyện rất khó chịu!
Một buổi tối cuối tuần anh gặp Minh Hoàng và Diệp Trúc đến vũ trường.
Hoàng không thích khiêu vũ lắm nhưng Diệp Trúc lại khiêu vũ khá đẹp và cô rất nhiệt tình. Mình Hoàng không thể từ chối.
– Anh đã nói với tôi là anh biết khiêu vũ. Vậy nếu hôm nay bước nhảy của anh lỗi nhịp thì bị phạt à nghen.
– Cô làm tôi càng thêm e ngại Anna à. Hồi thời sinh viên tôi cùng đám bạn tập tành vui chơi. Sau này tôi rất ít khi khiêu vũ. Bây giờ tôi hầu như chẳng có chút tự tin nào.
– Không sao. Nhạc trẻ cũng dễ nhảy mà. Nào!
Trong chiếc quần kaki lửng và áo vải không tay cùng màu trắng, Diệp Trúc phấn khích lắc lư theo nhịp điệu trẻ trung sôi động. Phải nói là Diệp Trúc đã nhóm lên ngọn lửa nhiệt tình trong Minh Hoàng. Dù vậy anh vẫn không thể nào thể hiện những bước nhảy cường nhiệt bằng cô.
– Anh thấy thế nào? - cô hỏi.
Minh Hoàng vừa đáp vừa thở.
– Tôi mệt guá! Nhưng cho dù mệt thì tôi vẫn thấy rõ cô rất trẻ trung hồn nhiên. Y như thiếu nữ mười bảy vậy.
Diệp Trúc dừng bước, che mặt e ấp:
– Ôi, anh khen làm tôi ngượng quá. Trẻ lại được sáu tuổi mà.
– Nhận xét thật lòng chứ không có nịnh cô đâu.
– Cảm ơn anh nhiều!
– Chúng ta nghỉ nhé! tôi mệt quá!
Diệp Trúc gật đầu đồng ý nhưng chê:
– Anh dở tệ vậy. chắc thường ngày ít vận động lắm đây.
Hai người về chỗ ngồi gọi hai lon nước trái cây Diệp Trúc mơ màng đong đưa người nhè nhẹ theo một bản nhạc có phần êm dịu.
Minh Hoàng hỏi cô:
– Cô thích khiêu vũ lắm à?
– Một câu hỏi hơi khó trả lời. Hồi còn ở bên ấy tôi không đến vũ tlường mỗi ngày. Nhưng trung bình một tháng tôi đến ít nhất là sáu lần!
– Một con số không nhỏ! - Minh Hoàng nói - còn từ ngày về nước thì sao?
– Đây là lần đầu tiên!
– Hơi khó tin!
– Thật. Vì không tìm được bạn đồng hành!....
Nghe đến đây Minh Hoàng chắp tay xá dài:
– Nè, tôi không phải mẫu bạn đồng hành của cô đâu nhé.
Diệp Trúc phì cười:
– Anh lẹ miệng quá!
Minh Hoàng gật đầu:
– Vì quyền lợi của bản thân mà. Trước một mối đe dọa nào đó chỉ còn hai cách. Hoặc là im lặng thúc thủ hoặc phải nhạy bén ôm giải pháp trong thời gian ngắn nhất!
Diệp Trúc cười khúc khích. Lâu lâu cô lại được nghe từ anh một câu vui tếu mà cũng vô cùng ý nhị.
Cảm giác như có ai đó đang đứng rất gần, Diệp Trúc đưa mắt tìm kiếm. Tim cô bất giác thót lại đến tội nghiệp!?
– Chào cô Anna! Chào luật sư Minh Hoàng! Không ngờ được gặp hai người ở đây.
Diệp Trúc đáp thay Minh Hoàng:
– Phải, tôi cũng không ngờ, thật là thú vị.
– Ừ, đã gặp tại đây rồi thì...cô cùng nhảy với tôi một bản nhé!
Im lặng. Diệp Trúc phân vân chưa biết nên gật hay lắc thì Bình Nguyên bắt đầu hỏi Minh Hoàng:
– Luật sư Hoàng không thấy phiền chứ?
Minh Hoàng vui vẻ:
– Ồ không. Thật ra tôi khiêu vũ rất dở. Có lẽ anh Nguyên khiêu vũ với cô Anna sẽ thích hợp hơn tôi nhiều.
Bình Nguyên chìa tay:
– Mời cô Anna!
Nhạc nổi lên. Điệu chachacha rộn ràng phấn khích. Hai người hòa vào nhưng đôi bạn nhảy trên sàn gỗ..... Nhạc dứt, trở về chỗ ngồi Bình Nguyên nói:
– Cô nhảy đẹp lắm. Có lẽ nếu chúng ta thường gặp nhau để khiêu vũ thế này sẽ rất hợp.
Diệp Trúc điềm nhiên:
– Tôi không phủ nhận anh khiêu vũ điêu luyện. Nhưng không vì vậy mà tôi nhận lời anh đâu.
Họ đã về đến chỗ ngồi của Diệp Trúc. Minh Hoàng đang nghe điện thoại.
Bình Nguyên cố ý đứng chờ cuộc điện thoại kết thúc. Minh Hoàng nói thêm mấy câu rồi cúp máy.
Bình Nguyên cười với Minh Hoàng:
– Cảm ơn luật sư Hoàng đã nhường cô Anna cho tôi. Rất cảm ơn.
Minh Hoàng đứng lên, nói với Bình Nguyên mà mắt nhìn Điệp Trúc:
– Cô Anna khiêu vũ thật đẹp phải không ạ?
Bình Nguyên gật đầu:
– Đúng vậy. nếu như có một cuộc thi khiêu vũ ở đây tôi và cô ấy tham gia chắc chắn sẽ đạt hạng nhất. Mà có khi còn đạt rất nhiều giải thưởng khác.
Diệp Trúc hơi phật ý:
– Anh Hoàng. Sao lại đứng lên như vậy?
Minh Hoàng cười bối rối:
– Thật là ngại quá. Bây giờ tôi có việc phải đi ngay. Cũng còn sớm, cô cứ thong thả ở lại vui với anh Bình Nguyên nhé! - quay qua Bình Nguyên, anh nói – Anh chăm sóc cô ấy giúp nhé.
Bình Nguyên cười:
– Anh khỏi phải nhắc nhở tôi điều đó. Cô Anna là nhân viên trực tiếp dưới quyền quản lý của tôi mà. Nhất định tôi sẽ chăm sóc cô ấy chu đáo.
Minh Hoàng đi rồi Bình Nguyên ngồi xuống đối diện với Diệp Trúc. Anh nheo mắt:
– Cô nghe rõ ràng nhé! Minh Hoàng đã nhờ tôi đó.
– Nhưng tôi không cần sự chăm sóc của anh.
Bình Nguyên nhíu mày:
– Coi kìa? Sao cô lại nói vậy? tôi là sếp của cô bộ cô không sợ bị đì sao?
Diệp Trúc nhếch môi:
– Anh đì tôi à? Ngay khi tôi vẫn làm tốt các phần việc được giao ư?Vậy thì sợ thật đó. Tôi phải làm gì bây giờ nhỉ?
Gác chân phải qua chân trái, Bình Nguyên ngắm Diệp Trúc bằng cái nhìn thú vị:
– Rất nhiều cô gái thích tôi. Chỉ có cô là tỏ ra ác cảm với tôi. Điều này khiến tôi khó chịu đồng.
thời cũng làm tôi thú vị. Cô là người thế nào nhỉ? Da vàng tóc đen, đúng là Việt Nam. nhưng tên và quốc tịch lại là Mỹ! Tôi thắc mắc, muốn tìm hiểu về cô. Cô làm bạn gái của tôi nhé?
Diệp Trúc nhăn mặt:
Trời! Anh bắt đầu trơ tráo rồi! Đề nghị chuyện không có chút khả thi. Đừng cớ mơ!
Bình Nguyên vẫn cười cợt:
– Tôi nói thật đó. Nếu cô từ chối thì mai mốt đừng có than vãn hối hận.
Diệp Trúc tì hai tay lên bàn, hơi chồm người về phía trước:
– Thật đúng là không còn thuốc chữa cái bệnh trơ tráo nơi anh. Anh nghe đây, anh thì có bản lĩnh gì mà đòi làm bạn trai của tôi?
– Chà, trông cô có vẻ...gai góc quá!
– Hừm! Anh sẽ không có cơ hội đì tôi đâu.
Bình Nguyên xoa tay:
– Bằng cách nào đây?
Diệp Trúc đứng lên:
– Bằng một cuộc chơi công bằng. Qui định cụ thể thế nào tôi sẽ nói cho anh biết sau. Anh có muốn tham gia không?
– Thái độ của cô khiến tôi tò mò lẫn háo hức. Nhất định tôi phải tham gia rồi.
– Được cứ vậy đi! Chào anh Nhìn theo dáng đi nhanh nhẹn mạnh mẽ của cô Bình Nguyên mỉm cười.
Chẳng biết cô ta đang tính toán bày ra trò gì nữa?!
Nguyên tuần lễ sau đó Bình Nguyên sống trong sự nhấp nhỏm trong mong.
Mãi đến trưa thứ sáu Diệp Trúc mới thông báo:
– Chiều mai khoảng bốn giờ mời anh đến khu du lịch Bình Quới nhé! khung cảnh ở đó rất hữu tình lãng mạn. Chúng ta bày cuộc chơi sẽ rất tuyệt!
– Được tôi sẽ đến đúng giờ. Mà...có cần tôi đem đến thứ gì nữa không?
Giọng Diệp Trúc hạ thấp, bí hiểm:
– Chỉ cần đem cái mạng anh đến là được rồi.
Câu nói của Diệp Trúc làm Bình Nguyên nghĩ ngợi. Anh không thể nào hiểu được tại sao Anna lại dùng lời lẽ lỗ mãng như vậy. mời mà cứ như khiêu khích.
Nhưng dù là khiêu khích thì Bình Nguyên vẫn dến. Anh rất muốn xem Anna bày trận đồ gì ở khu lịch Bình Quới để đón anh?
Chỉ đem cái mạng đến thôi ư? Đương nhiên phải vậy rồi. Kèm theo cái mạng đẹp trai này chắc phải là một đóa hoa hồng. Cần tiếp tục trêu ghẹo cho đến khi nào cô ta đầu hàng mới thôi! – Bình Nguyên nhủ thầm như vậy:
Không như mọi ngày, chiều tan sở Bình Nguyên cho chiếc Yamaha chạy chầm chậm. Ngang qua trường đại học kinh tế, sinh viên tan học và ra như ong vỡ tổ. Xe chạy rề rề từng thước một.
– Anh Nguyên!! Anh Bình Nguyên!!! Ngừng lại coi nào!
Tiếng gọi giật ngược buột Bình Nguyên phải tấp xe vào sát lề và ngoái đầu nhìn lại.
Chi Mai vừa chạy vừa thở, đuôi tóc cột cao nhong nhong, gương mặt sáng ngời và hai cánh tay trần bơi bơi theo bước chân.
Bình Nguyên giơ tay:
– Chào nhỏ! Học hành vẫn tốt chứ?
Chi Mai cười tươi tỉnh:
– Tốt hơn lúc trước nữa đó. Vì nhờ có chị Hai chỉ bài thêm cho em mà.
Bình Nguyên hỏi thăm:
– Chị Hai của em thế nào?
Chi Mai nhún vai:
– Có lẽ vẫn bình thường!
– Nhỏ này thật là.....! sao lại ''có lẽ''?
– Thì chị ấy vẫn đi làm đều đặn. Có điều là chị ấy kín đáo, ít nói hơn lúc trước một chút. Em hỏi thăm chuyện công ty và công việc thì chị ấy cứ gạt ngang!
Bình Nguyên đoán:
– Có lẽ cô ấy bị áp lực nhiều quá. Môi trường làm việc ở Mỹ và Việt Nam khác nhau nhiều mà. Còn em, gọi anh là muốn quá giang hay chi đây?
Chi Mai chìa tấm bìa:
– Em có vé xe buýt tháng mà. Anh Bình Nguyên, hay là chiều mai anh và chị Diệp Trúc gặp nhau đi. Em sẽ rủ chị ấy đi ăn...
– Không được rồi Chi Mai à. Chiều mai anh có hẹn rồi - anh tặc lưỡi - anh nghĩ hay là không cần màu mè làm chi nữa. Mai mốt biết chắc lúc nào Diệp Trúc ở nhà, anh sẽ đến thẳng nhà em luôn.
– Để em về suy nghĩ xem có được không đã. Tạm biệt anh Bình Nguyên!
– Chào nhỏ!
Chi Mai phồng má. Người ta thế này mà cứ gọi nhỏ này nhỏ kia hoài! Dễ ghét!
Cô chậm rãi đi lại điểm đón xe buýt. Chiếc hon da Dream dừng lại, cô lái xe mặt kín mít trong chiếc khẩu trang và cặp kính râm nhìn sang, hất hàm:
– Ê nhỏ! Lên xe chị chở về!
– Ô, chị Hai! - Chi Mai reo lên. Cô chợt tiếc hùi hụi! Giá mà sớm hơn một chút thì hay quá! Họ đã nhìn thấy nhau và Chi Mai có thể chứng kiến phản ứng của họ rồi. Tiếc ơi là tiếc!?
Diệp Trúc khẽ gắt:
– Sao còn thần người ra đó. Nhanh chân lên nào.
Chi Mai cười, chạy ra. Vừa chạy vừa tháo ba lô:
– Để em lái cho.
– Cũng được.
Diệp Trúc lùi lại nhường chỗ cho em gái. Cô rất yên tâm với tài lái hon da của em gái. Chi Mai chạy nhanh giỏi lạng lách nhưng cũng rất cẩn thận.
Được một đoạn Chi Mai hơi quay đầu lại, hỏi to:
– Ngày mai chị dự định sẽ làm gì hở chị Hai?
Diệp Trúc hỏi lại:
– Hỏi chi vậy?
– Em định rủ chị ra ngoài lang thang rồi ăn hàng vặt vỉa hè nhưng rồi không được.
Diệp Trúc tủm tỉm:
– Bị trục trặc kỹ thuật à?
Chi Mai gật đầu:
– Cũng gần như thế!
Diệp Trúc tì cằm lên vai em gái:
– Dời lại ngày mốt có được không? Thật ra, nếu em không bị trục trặc thì chị cũng phải từ chối. Mai chị bận giải quyết một số việc.
Chi Mai hơi mừng:
– Dạ, để em về coi lại thời khóa biểu.
Hai chị em về nhà thì cơm đã được dọn sẵn. Ba bảo hai chị em mau đi tắm rồi ăn cơm. Mẹ thì ca cẩm:
– Hồi tụi nó nhỏ, cứ nói với lòng là nuôi tụi nó lớn đặng nhờ lúc trở về già.
Bây giờ lớn hết rồi vẫn còn cực tấm thân già. Chả biết đến bao giờ mới nhờ được nữa.
Diệp Trúc thở dài thườn thượt:
– Cũng có thể mai mốt con sẽ nghỉ làm, ở nhà giúp mẹ làm công việc nhà.
Chứ làm vầy chán quá.
Ông Điền thoáng lo âu:
– Ở chỗ công ty con tình hình không ổn à?
Diệp Trúc lắc đầu:
– Không đâu ba ạ. Công ty đang làm ăn rất có hiệu quả. Chỉ ngặt nỗi tay trưởng phòng của con khó ưa quá đỗi!
Chi Mai lanh chanh:
– Sao chị không xài vài chiêu cảnh cáo hắn?
Diệp Trúc lẩm bẩm:
– Chắc cũng phải làm vậy mới được.
Bà Hương mắng Chi Mai:
– Con thì biết gì mà xen vào. Xúi chị Hai mày đánh người ta để gia đình mang họa hả?
Diệp Trúc vội xoa dịu mẹ:
– Nói vậy thôi chứ không có gì đâu. Mẹ đừng lo! Thôi con đi tắm đây!
– Con cũng đi tắm đã mẹ à.
Lên lầu Chi Mai níu tay chị gái:
– Chị Hai! Có thật sếp của chị hác ám lắm không?
– Em biết chuyện của người khác làm gì. Chị cũng chẳng muốn nhắc đến hắn! Tên chết bầm ấy!
Chi Mai thè lưỡi. Chị cô đang giận thật. Lúc này tốt hơn là chớ có đổ thêm dầu vào lửa.
Đang chạy xe mà điện thoại có tín hiệu. Diệp Trúc phải dừng lại để nghe.
– Alô, Thùy Linh đó hả?
– Ừ, tao đây! - Thùy Linh có vẻ rất phấn chấn - mày đang ở đâu?
– Tao đang chạy xe ngoài đường. Có gì hông?
– Mày tới đây góp ý cho tao đi!
Diệp Trúc ngơ ngác:
– Góp ý về cái gì?
– Về phòng tranh. Đã xong về địa điểm và thời gian triển lãm rồi. Bây giờ còn lại vấn đề sắp xếp theo chủ đề và...
– Tao hiểu rồi! - Diệp Trúc ngắt lời bạn - mai tao sẽ đến giúp mày. Còn bây giờ tao phải ra Bình Quới trấn nước thằng cha trưởng phòng của tao. Bye nha!
Diệp Trúc cất di động, cho xe chạy tiếp. Mỉm cười khoái trá tưởng tượng cảnh trưởng phờng Bình Nguyên bị hạ nốc ao nằm thẳng cẳng! Tay công tử đó chắc là chỉ huênh hoang và giỏi ăn chơi thôi. Với loại dốt võ thì Diệp Trúc cần vài phút là hạ gục!
Đồng hồ tay chỉ bốn giờ năm phút! Diệp Trúc rảo bước về phía điểm hẹn. Có lẽ anh ta đã đến. Diệp Trúc đoán vậy. lẽ thường, con trai phải đến trước mới thể hiện phong cách lịch lãm và ganant với phụ nữ. Hơn nữa anh ta đang rất tò mò.
Tò mò vốn là bản tánh của phụ nữ. Nhưng một khi đàn ông con trai cũng phải tò mò thì.....phải đặc biệt lắm!
Quả đúng như dự đoán của Diệp Trúc. Đối tượng để cô trừng trị đã đến. Anh ta đang ngồi trên băng gỗ trong một cái nhà dù tranh.
Diệp Trúc khoan thai đến gần:
– Xin chào! Anh thật đúng hẹn. Cảm ơn nhé!
Cô nhìn thấy bó hoa nhỏ bên cạnh Bình Nguyên:
– Chào cô Anna. Đúng tôi đã đến rồi đây.
Diệp Trúc lãnh đạm:
– Tôi đã bảo anh chỉ cần đem mạng anh tới là đủ rồi. Thêm hoa là hơi phí phạm đó.
Bình Nguyên cười nhẹ:
– Sao lời lẽ của cô cứ giống như sắp xét xử ai đó vậy? Tôi nghĩ tuy chúng ta ác cảm nhau nhưng vẫn có thể làm bạn với nhau mà?!
– Anh đừng ca lại cái điệp khúc cũ rích và nhạt nhẽo đó nữa - Diệp Trúc ngồi xuống băng gỗ phía đối diện. Khoảng cách giữa họ là phần nền nhà dù rộng hơn bốn mét - trước khi bắt đầu vào cuộc chơi tôi muốn anh nghe rõ những lời này.
Tôi từng tâm niệm người bạn trai, người yêu của tôi phải là người thắng được tôi! Vì vậy nếu hôm nay anh thua thì đừng có quấy rầy trêu cợt tôi nữa. Mà chắc chắn anh không thắng tôi đâu.
Bình Nguyên ngơ ngác. Cô ta đang nói gì vậy nhỉ? Cái gì mà thắng với thua?
Nghe cứ như võ sĩ sắp lên đấu võ đài vậy!
– Anna à, tôị.... – Đừng nói nhiều. Chuẩn bị lãnh đòn của tôi đây.
Diệp Trúc cởi phăng áo khoác ngoài. Cô mặc quần Jean thun nhẹ và áo thun không tay ôm sát. Thân hình càng thu hút với những đường cân đối và gợi cảm.
Vừa dứt lời cô bay lên, Bình Nguyên bật ngửa ra sân nhà. Bên vai trái đau điếng. Anh vội vàng ngồi dậy. Diệp Trúc đã đứng dưới sân, cười khinh khỉnh.
Bình Nguyên trợn mắt hét lên:
– Anna! Cô đang đùa à?
Diệp Trúc nghiêm mặt:
– Tôi hoàn toàn nghiêm túc. Bây giờ anh có muốn rút lui cũng đã muộn. Tại chỗ này và ngay bây giờ tôi sẽ hạ gục anh bằng những ngón võ của tôi.
Bình Nguyên dần hiểu.
Tuy nhiên giọng anh vẫn còn lơ ngơ:
– Thì ra cô có võ và bây giờ cô muốn đánh tôi! Cũng hay! Từ nhỏ đến giờ tôi chưa hề bị phụ nữ đánh đòn. Được. Cô cứ đánh thẳng tay bởi vì tôi cũng không phải là người dốt võ đâu. Mời!
Diệp Trúc thầm hoang mang. Nhưng cảm giác đó qua đi rất nhanh. cô nhủ thầm. ''cho dù anh ta có thật sự biết võ chăng nữa thì ta vẫn đánh bằng tất cả sức lực và vốn liếng của mình!'' Nơi đây thật vắng vẻ,không ai nhìn thấy họ. Chứ nếu giờ bất chợt có ai đó xuất hiện, họ sẽ tưởng tượng hai con mèo hay cọp gì đó đang gườm gườm vờn nhau.
Chợt Diệp Trúc lùi lại một bước và thụp xuống. Bình Nguyên nhíu mày. Sao vậy kìa! Cô ta bị vọp bẻ chăng? Nhưng.....Diệp Trúc bất thần bật dậy và...bốp bốp!? Hai cú đá như trời giáng tung vào ngực và vai Bình Nguyên khiến anh xiểng niểng.
Anh la lên phản đối:
– Cô có thể hành động thấp kém vậy sao?
Cô cười lạnh lẽo:
– Tôi là phụ nữ mà! Cái câu nam tử hán đại trượng phu là dành cho bọn đàn ông các anh thôi.
Bình Nguyên hậm hực. Chưa gì anh đã bị hứng trọn ba đòn của cô ta. Khá đau! Phải phản công xứng đáng mới được. Bình Nguyên hơi phân vân:
– Tiếp tục này!
Lần này là cú tam phi cước liên hoàn nhưng Bình Nguyên né kịp nên không đến nỗi.
– Khá lắm cô bé!
– Hừm! Tôi sẽ bịt cái mồm thối của anh lại.
Bình Nguyên cười cợt:
– Bằng một nụ hôn chăng?
– Thì là nụ hôn này!!
Cú đấm sượt ngay xương hàm Bình Nguyên. Lần này anh phản công lặp tức bằng cú đấm vào vai đối phương.
Bịch!!!
Bình Nguyên sửng sốt. Bắp vai Anna thực sự cứng như vậy sao?! Diệp Trúc hơi loạng choạng nhưng trụ vững lại ngay.
Không thể khinh địch được! Diệp Trúc mím môi. Xem ra hắn lợi hại hơn cô nghĩ. Cô cảm thấy mình cần cẩn thận và ra đòn chắc chắn hơn.
Mười lăm phút trôi qua. Mồ hôi ướt đẫm áo Diệp Trúc. Cô bị đánh trúng vài chỗ nhưng không đau lắm. Bình Nguyên bị thương nhiều hơn cô, tuy vậy anh vẫn cố gắng né tránh nhiều hơn và không dùng hết sức mình đang có.
Hai mươi phút trôi qua, Diệp Trúc càng sốt ruột hơn. ''Phải kết thúc sớm thôí'.
Nghĩ vậy Diệp Trúc quyết dùng đòn hiểm hóc trong số những đòn hiểm hóc nhất.
Hai tay vờn đấm vào phần ngực và bụng đối phương đồng thời tung cú đá móc vào cẳng chân Bình Nguyên. Giữa lúc cô đinh ninh đối phương quị xuống thì nghe tay mình đau nhói. Cơn đau mà từ thuở vào học võ đến bây giờ cô chưa bị bao giờ. Cô cố cắn răng để khỏi bật thành tiếng rên. Đúng lúc cô nghe tiếng Bình Nguyên la lên thảng thốt:
– Ui da! Tiêu rồi.
Anh buông tay Diệp Trúc quị xuống đau đớn. Cẳng chân anh đau nhói lên tận tim.
Diệp Trúc trố mắt nhìn cánh tay trái của mình!? nó không còn theo ý cô nữa??
Cô hét lên giận dữ:
– Á à! Nhà ngươi dám vặn tay ta à? Vậy thì ta cho nhà ngươi gãy luôn chân kia mới được.
– Diệp Trúc! Diệp Trúc à! Dừng lại đi!
Thùy Linh hớt hãi chạy lại.
Diệp Trúc cau mặt:
– Ai bảo mày tới đây hả?
Thùy Linh ca cẩm:
– Trời ơi! Mày nói mày đi đánh nhau với người ta mà bảo tao không lo à.
Mày có bị làm sao không?
Diệp Trúc nhăn nhó:
– Chắc bị sai khớp hay gãy xương tay rồi.
Thùy Linh hoảng lên:
– Trời đất ơi! Vậy thì đi bệnh viện ngay mới được. Đi! Tao sẽ chở mày đi!
Trong giây phút này Thùy Linh quên béng gã con trai đối thủ của bạn mình đang đau đớn ôm chân trên cỏ. Anh ta cũng chẳng còn bụng dạ nào mà lắng nghe câu chuyện của hai cô gái. Bình Nguyên biết chắc là chân mình bị gãy. Vì khi Anna tung cú đá anh đã nghe một tiếng ''rắc'' gãy gọn.
Ngồi yên một lúc, chờ cơn đau dịu xuống Bình Nguyên mới lựa thế đứng lên. Anh cắn răng, lò cò đi ra phía cổng khu du lịch.
Cảm thấy mình thật sự không thể lái mô tô về nhà nên Bình Nguyên bấm di động gọi anh Niên - tài xế của gia đình.
– Anh Niên à, anh lái xe đến đây ngay nhé!
Bình Nguyên không nói mình bị tai nạn để ở nhà mọi người khỏi lo lắng.
Khoảng nữa giờ sau tài xế Niên lái xe tới. Trông thấy bộ dạng của cậu chủ, áo quần lấm lem mồ hôi bụi đất, tóc bết lại trên trán, mặt hằn mấy vết thâm...anh ta phát hoảng.
– Trời ạ, cậu vừa đánh nhau với ai vậy cậu?
Bình Nguyên khoát tay:
– Tôi không đủ sức trả lời những câu hỏi của anh đâu! Nhanh lên!....vô bệnh viện..... Niên dìu Bình Nguyên đến chỗ xe đậu. Lòng rối lên vì lo. Anh lái xe đến thẳng bệnh viện Chợ Rẫy.
Qua chụp X Quang, xác định Bình Nguyên bị gãy cẳng chân. May là vết gãy không phức tạp, xương còn nguyên vị trí nên không phải mổ mà chỉ băng bột từ ống quyển trở xuống hết bàn chân.
Trên đường từ phòng băng bột đi ra Niên nhận điện thoại của ông chủ. Ông hỏi Niên chở Bình Nguyên đi đâu mà chưa chịu về nhà? Còn thắc mắc chẳng hiểu lý do gì mà Bình Nguyên tắt điện thoại?
Dừng lại, Niên hỏi Bình Nguyên:
– Cậu Nguyên! Tôi phải trả lời ông chủ thế nào đây?
Bình Nguyên tựa vào tường, thở hắt:
– Bịa một lý do nào đó. Lúc về tôi sẽ giải thích với ba mẹ tôi.
Bình Nguyên chợt nhìn thấy bà Hương xuất hiện phía cuối hành lang. Đi bên cạnh bà là ba cô gái. Anh giật mình! ngoài Chi Mai đi bên trái bà là cô nàng Anna đi bên tay phải bà. Cô ta vẫn còn mặc bộ đồ lúc nãy. Chỉ khác một chút, đó là cánh tay trái của cô ta bây giờ treo tòn ten qua sợi dây trắng tròng trên cổ.
Bình Nguyên sững sờ. Anna chính là Diệp Trúc! Hèn gì ngay từ lần đầu gặp đầu tiên anh đã thấy ở cô ta có nét gì đó rất quen thuộc!?
Chi Mai đằng kia cũng đã nhận ra Bình Nguyên. Cô chạy lại, la toáng:
– Ủa, anh Bình Nguyên! Sao anh lại ở đây? Chân anh bị gãy à? Tại sao vậy?
Diệp Trúc khựng lại. Trong một phút cơ hồ cô đã bị hóa đá, không thể nào lên tiếng được!?
Sự việc cô con gái gây nên đối với ông Điền và bà Hương thì nó còn chấn động hơn cả sự kiện ''khủng bố mười một tháng chín'' ' Bà Hương rên rỉ:
– Có còn ai như con không hả Diệp Trúc? Cho dù sếp của con có khó khăn khắc nghiệt thế nào? Bình Nguyên có đáng ghét đến đâu thì con cũng không nên hành động một cách lỗ mãng mất văn hóa như vậy!?
Diệp Trúc chưa chịu thua, cô cãi:
– Công nhận con đá hắn gãy chân nhưng hắn cũng đã bẻ lọi tay con chớ bộ!
Bà Hương tức giận:
– Còn ở đó cãi bướng nữa. Mẹ hỏi con, có phải con là người bày ra chuyện này?
Cô gật đầu:
– Đúng là như vậy. Nhưng trước khi đánh nhau con có cảnh cáo hắn. Ai bảo hắn can tâm chấp nhận?
Ông Điền nhẹ nhàng lên tiếng:
– May là Bình Nguyên nó giấu ba mẹ nó sự thật này. Cho nên vấn đề không phức tạp lắm.
Bà Hương cương quyết:
– Bất luận thế nào thì Diệp Trúc cũng phải đến xin lỗi Bình Nguyên mới được.
Diệp Trúc vung tay phải, phản đối:
– Con phản đối, con chấp nhận tuyệt thực để phản đối. Tại sao con phải xin lỗi hắn khi mà con cũng bị hắn làm bị thương. Hơn nữa trận đấu lúc nãy là công bằng, con không có lỗi gì cả!
Diệp Trúc bỏ lên phòng.
Buông mình xuống giường, nằm một hồi lâu mà cơn ấm ức vẫn chưa chịu lắng xuống. Từng hình ảnh mới cũ, hiện tại và tám năm về trước cứ lần lượt ùa về làm cô tức muốn nghẹn thở. Nếu biết trước là hắn thì cô không đời nào làm việc ở đó. Bây giờ thì lỡ dở hết. Vấn đề không phải là số tiền bồi thường theo qui định hợp đồng lao động mà là danh dự và tự trọng tự ái của cô. cô ghét cay ghét đắng Bình Nguyên. Nhưng công việc và công ty Vạn Thái Dương thì không hề có lỗi!
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ và rồi Chi Mai thò đầu vào:
– Em vô được không chị Hai?
– Miễn là đừng như mẹ, bảo chị phải đi xin lỗi hắn. Chị không bị lung lay đâu.
Chi Mai vào phòng, nhoẻn cười:
– Chị khéo lo xa! Em còn không biết ý của chị à? Em muốn nói với chị chuyện khác.
– Nói đi!
– Chắc là chị phải nghỉ ít nhất cũng bốn năm ngày. Em sẽ đi xin phép dùm chị.
– Ừ, phải vậy rồi. Mai chị làm đơn, mốt thứ hai em đem nộp dùm chị.
Chi Mai nhìn cánh tay sưng căng tròn của chị gái:
– Có đỡ đau hơn hồi nãy không chị?
Diệp Trúc bóp nhẹ bắp tay:
– Thuốc tê chưa hết tác dụng nên chả nghe đau gì cả. Lát nữa thì thuốc giảm đau cũng đã ngấm. Chắc không đau lắm đâu.
Chi Mai chép miệng:
– Cũng tại chị cứ giấu mọi người là đang làm việc ở công ty Vạn Thái Dương. Nếu em biết sớm thì có lẽ không xảy ra chuyện tệ bại này rồi.
DiệpTrúc nổi cáu:
– Đằng nào thì cũng xảy ra rồi! Em đừng nói nữa được không?
– Rồi rồi, không nói, không nói nữa! À, mẹ bảo em giúp chị tắm rửa rồi cùng xuống ăn cơm.
– Chị tự xoay xở được. Em xuống trước đi.
Chi Mai tiu nghỉu đi ra ngoài.
Diệp Trúc uể oải đứng dậy. Mặc dù vẫn tập luyện đều đặn nhưng trận đấu dữ dội hôm nay vẫn làm cô mệt đừ. Thêm vào đó, cánh tay bị sái khớp khiến cô kiệt sức!
Thùy Linh gọi điện thoại đến:
– Mày bây giờ thế nào. Khỏe hơn nhiều chưa?
Diệp Trúc vặn lại:
– Mày nghĩ tao đã khỏe chưa? Dù có tiêm tới trăm mũi thuốc giảm đau đi nữa thì nó vẫn không phả là thuốc tiên!
– Ôi, xem nhỏ bạn thân của ta nổi giận kìa! Tao hiểu rồi, mày nghỉ ngơi sớm đi nhe. À, mà này, nếu cần gì mày cứ gọi tao.
– Biết rồi quỉ ạ.
Diệp Trúc đi tắm. Cô biết giờ này dưới phòng ăn ba mẹ mình vẫn đang phàn nàn chuyện của cô. mà thật vậy. bà Hương rầu rầu nói với ông Điền:
– Anh xem, có ai mà tưởng tượng được hai đứa nó lại tái ngộ theo kiểu đó.
Phen này chắc Bình Nguyên goodbye luôn rồi!?
Ông Điền im lặng trầm tư. Sự kiện hôm nay không thể nói là nhỏ nhưng ông xét thấy vẫn chưa đến mức trầm trọng. Có lẽ ông cần thăm dò xem thái độ của Bình Nguyên thế nào rồi mới dự tính tiếp được.
Chi Mai vào phòng, bước đi lững thững trông thật buồn cười.
Bà Hương quan sát con gái:
– Con làm sao vậy? mẹ bảo con lên giúp chị con mà sao xuống ngay rồi?
Chi Mai ngồi phịch xuống ghế:
– Chị Hai đuổi con ra ngoài.
Bà Hương thở ra:
– Con nhỏ đó cứng đầu thật!
Chi Mai rời chỗ, sà xuống bên mẹ:
– Mẹ đừng bắt ép chị Hai nữa. Sẽ không hiệu quả đâu. Cứ để từ từ rồi tính.
Ông Điền khẽ vỗ nhẹ thành ghế salon, rạng rỡ vì vừa tìm ra phương sách:
– Phải rồi Chi Mai! Thường ngày con khá thân mật với Bình Nguyên. Vậy thì nhân dịp này con hãy đi thăm nó, tiện thể dò xem thái độ của nó đối với chị Hai con thế nào.
Bà Hương cũng tươi tỉnh lên:
– A, ý của mình hay đó.
Chi Mai đã nghĩ đến việc này. Tuy nhiên với bản tánh hồn nhiên, hơi nghịch ngợm...Chi Mai muốn ba mẹ phải hồi hợp lo lắng thêm ít lâu nữa! Cô rầu rầu:
– Con sẽ thử xem! Nhưng không có nhiều hy vọng đâu. Mới vừa gặp lại mà chị Hai thẳng tay quá thể nào anh Bình Nguyên cũng giận bầm gan.
Ông Điền khẽ thở dài:
– Thì mình thử xem chứ tình hình có xấu thế nào cũng đành chịu thôi!
Sáng hôm sau Chi Mai ra chợ mua một giỏ trái cây rồi đến nhà ông bà Vạn Đại thăm Bình Nguyên.
Cả nhà anh vừa ăn điểm tâm xong và tài xế Niên ra mở cổng cho Chi Mai lúc Bình Nguyên đang chống tó đến ngồi bên bộ bàn ghế đá bày ở góc sân:
Niên chào Chi Mai:
– Cô đến sớm vậy?
– Dạ, tại chị của tôi có lỗi, tôi thấy mình phải có bổn phận thay chị ấy chuộc lỗi với anh Bình Nguyên- rồi sực nhớ, Chi Mai hạ giọng - hai bác có biết chị Hai tôi là thủ phạm không hở anh Niên?
Niên cười trấn an:
– Cô yên tâm, ông bà chủ vẫn tin là cậu Bình Nguyên bị té xe. Cậu ấy vốn rất khéo sắp xếp mà. Mời cô vào!
Bình Nguyên nhìn ra và đưa tay vẫy vẫy.
Chi Mai trao giỏ trái cây cho Niên rồi chạy lại với Bình Nguyên:
– Đêm qua anh ngủ có được không?
Bình Nguyên cười, thật thà đáp:
– Quả thật chị Hai em dữ dằn quá. Ra toàn những đòn hiểm hóc. Toàn thân anh bây giờ ê ẩm cả rồi. Đêm qua nếu không có thuốc an thần chắc anh thức tới sáng.
Chi Mai ngó mấy vết bầm trên mặt Bình Nguyên. Cô cố hình dung trận đấu hôm qua giữa hai người. Có giống phim hành động của Hồng Kông không nhỉ?
Bình Nguyên sờ mặt mình:
– Em đang lo cho anh hả Chi Mai? Nói vậy chứ anh không sao đâu. Diệp Trúc thế nào rồi?
– Đương nhiên là nhẹ hơn anh nhiều rồi. Tay chị ấy bị trật khớp, chỉ cần nghỉ vài ngày thôi. Mai em sẽ tới công ty xin phép dùm chị ấy.
Bình Nguyên nói:
– Anh sẽ gọi điện tới dặn họ ký cho Diệp Trúc nghỉ luôn một tuần!
Chi Mai kêu lên:
– Anh còn quan tãm đến chị Hai em sao anh Bình Nguyên? Em cứ tưởng anh ''chạy mặt'' rồi chứ!
Bình Nguyên bật cười:
– Có gì ghê gớm đâu mà chạy mặt. Công nhận chị Hai của em vẫn dữ dằn như ngày xưa. Cũng hay hay đó chứ. Anh sẽ tiếp tục cuộc chơi đầy thú vị này.
Nhỏ ủng hộ anh nhé.
– Cũng được? - Chi Mai ra vẻ miễn cưỡng nhưng trong lòng khấp khởi vui mừng. Chắc hai người thật sự có duyên với nhau nên mới xảy ra tình cảnh thế này?
Bà Vạn Đại đi ra chỗ hai người:
– Chi Mai! Con đến thăm anh Bình Nguyên đó hả?
Chi Mai lật đật đứng dậy chào bà:
– Thưa bác, con mãi nói chuyện với anh Bình Nguyên mà chưa vô nhà chào bác và bác trai...
Bà Vạn Đại phẩy tay:
– Chúng ta đều là người nhà với nhau. Con hà tất phải khách sáo như vậy.
cũng như cái giỏ trái cây vậy đó. Lần sau mà con còn bày đặt như vậy thì bác không nhận đâu!
Chi Mai lúng túng chỉ biết gãi đầu, dạ dạ.
Bình Nguyên nói đỡ cho cô:
– Mẹ đừng lo vấn đề tài chính của Chi Mai. Coi vậy chứ Chi Mai đi dạy kèm, thu nhập không nhỏ đâu.
– Dạ, phải đó bác. Không đáng là bao ạ.
Bà Vạn Đại mỉm cười:
– Hai anh em coi bộ hạp nhau dữ há. Còn Diệp Trúc bây giờ thế nào hở con?
– Chị Hai con thì.....Mà thôi, con không nói đâu. Mai mốt bác gặp chị ấy thì biết chứ gì.
Bình Nguyên quyết định bật mí phân nữa bí mật với mẹ.
– Mẹ à, mẹ không tưởng tượng được đâu. Diệp Trúc bây giờ xinh lắm!
Chi Mai há hốc. Trời ạ, anh ấy vừa nói gì vậy kìa?! Nói cho mẹ biết có khác gì ''lạy ông tôi ở bụi này!?'' Bà Vạn Đại trầm tĩnh:
– Oan ức cho con. Mẹ có thể hỏi lại Chi Mai để xác minh. Đúng là con có gặp Diệp Trúc và tiếp xúc cô ấy mỗi ngày. Nhưng Diệp Trúc bây giờ làm với cái tên Anna mà cha nuôi của cô ấy đặt cho nên con không biết đó là cô ấy.
– Rồi làm cách nào con biết?
– Thì đây, Chi Mai mới nói đây nè.
Bà Vạn Đại nhìn Chi Mai Nhận được cái nháy mắt của Bình Nguyên, Chi Mai hiểu ý nên gật đầu đáp ngay:
– Dạ đúng đó bác. Chị Hai của con hiện đi làm ở công ty Vạn Thái Dương.
Bà Vạn Đại nhìn con trai, khe khẽ lắc đầu:
– Con tệ vừa thôi chứ. Gặp Diệp Trúc hàng ngày mà không nhận ra là sao?!
– Ôi mẹ ơi! Con đã nói với mẹ là cô ấy bây giờ rất khác xưa mà. Con dám chắc mẹ gặp cũng sẽ ngạc nhiên luôn cho coi!
Bà Vạn Đại nghe con trai nói vậy lòng bắt đầu náo nức muốn gặp Diệp Trúc cho biết thực hư thế nào. Nếu quả Diệp Trúc rất xinh đẹp thì nó với con trai bà sẽ là một đôi trai tài gái sắc chẳng ai bì kịp. Nhưng bà cũng nghe nói về ''thành tích''của con trai mình - tuy chưa có bạn gái chính thức nhưng nhảy đầm số một, thỉnh thoảng lại rủ nhau đi chơi đâu đó, một hai ngày mới về nhà.
Bà hỏi Chi Mai:
– Bác nhớ hồi nhỏ chị Hai con lanh lắm. Còn bây giờ tánh nó thế nào hả Chi Mai?
Bình Nguyên nói:
– Hồi đó Diệp Trúc là bà chằn thì đúng hơn!
Chi Mai lúng túng. Cô muốn nói sự thật nhưng lại sợ bà Vạn Đại ''phát ngán'' nên đáp:
– Dạ, so với lúc nhỏ thì bây giờ chị ấy đằm thắm hơn rất nhiều bác ạ.
Bình Nguyên cười thầm, con bé này nói dóc mà tỉnh như không!
Bà Vạn Đại thất vọng:
– Chà, như vậy thì làm sao nó trị được Bình Nguyên nhà bác?!
Bình Nguyên lặng thinh. Không ngờ mẹ anh lại nói vậy!? Chi Mai thì cố giấu vui mừng. Bà Vạn Đại đã nói vậy có nghĩa là bà không ngại tánh khí “dữ dằn” của chị cô. Hy vọng tràn trề rồi!
Có ai đó gọi điện thoại cho bà Vạn Đại nên bà vào nghe.
Bình Nguyên đề nghị Chi Mai:
.
– Nhỏ này, giúp anh nghe!
Chi Mai vờ ngây thơ:
– Anh muốn em giúp gì kia?
– Thì...giúp anh tấn công chị Hai em.
Chi Mai bộ rụt vai sợ hãi:
– Anh Bình Nguyên biết võ mà còn bị què giò vầy. Em ớn lắm! Từ nhỏ em đã là đứa nhát đòn mà:
Bình Nguyên kiên nhẫn:
– Cố gắng giúp anh đi. Anh biết nhỏ rất khôn khéo mà. Chỉ cần hỏi gần hỏi xa đoán xem ý tứ của Diệp Trúc thế nào rồi tính.
Chi Mai xìu xìu nhưng còn do dự:
– Thôi thì...em cũng liều mình thử sức vậy.
Bình Nguyên tươi tỉnh:
– Có vậy chứ. Nhỏ đừng lo, anh sẽ khen thưởng cho nhỏ thật xứng đáng.
Một tuần lễ sau Diệp Trúc đi làm trở lại. Tay cô đã bớt sưng và đau đến tám mươi phần trăm.
Từ chối sự giúp đỡ của em gái, Diệp Trúc đến công ty bằng xe buýt. Cô không ngờ Bình Nguyên cung đã đi làm. Gặp anh trước cửa thang máy, Diệp Trúc chưng hửng. Anh chưa nhìn thấy cô vì quay lưng ra. Khi cửa thang máy mở anh lò cò nhảy vào. Diệp Trúc hiện ra trước mặt anh. Cánh tay không còn đeo dây, có lẽ vì cô ngượng - nhưng cô cong lên theo chiều vuông góc.
Anh hất hàm:
– Cô muốn trễ giờ làm à?
Diệp Trúc hừ khẽ trong cổ. Bị què giò mà anh. ta vẫn còn cao ngạo hống hách thấy phát ghét.
Cô lầm lì bước vào thang máy.
Im lặng. Một sự im lặng đáng sợ, đầy chết chóc đến ngạt thở.
Không hiểu sao Diệp Trúc lại nhìn xuống....
Bình Nguyên mang giày sandal. Bên chân bó bột chỉ thò phần bàn chân. Như vậy khi ngồi sau bàn làm việc sẽ khó phát hiện ra.
Anh nhếch môi:
– Nhìn gì? Cô đang hối hận hay muốn làm cho tôi gãy luôn chân còn lại?
Diệp Trúc nói:
– Tôi đang tự hỏi sẽ tự thưởng cho thành tích của mình bằng thứ gì đây? Đã lâu tôi mới biểu diễn, không ngờ cũng rất khá?
– À ra vậy. nếu tự thấy thành tích của mình thì cô cũng không thể phủ nhận trình độ của tôi chứ?
– Hừm, rất khá!
– Vậy cơ định thưởng gì cho tôi?
Diệp Trúc cắc cớ:
– Anh thích được tôi thưởng gì?
Bình Nguyên tủm tỉm:
– Tôi muốn một...nụ hôn cửa cô!
Diệp Trúc trợn mắt:
– Anh...?!
– Bình tĩnh nào! - Bình Nguyên ôn tồn - đừng có sửng cồ lên như vậy. Kẻo qua hệ thống camera người ta ngỡ cô là phần tử khủng bố thì nguy à.
Thấy Diệp Trúc im lặng, Bình Nguyên tấn công:
– Diệp Trúc! Mà không, Anna à. Tôi khuyên cô nên chấp nhận đề nghị của tôi. Đồng ý làm bạn gái của tôi đi. Nếu không thì cô sẽ phải gặp rắc rối đó. Tôi hứa chắc như vậy.
Diệp Trúc vênh mặt:
– Tôi thách anh đó anh công tử con nhà giàu kia! Xem ra anh cảm thấy trận đấu vừa qua là chưa đủ. Không sao, tôi sẽ chờ cho tới khi chân anh lành lặn trở lại rồi hai ta đấu lần nữa. Còn trong thời gian chờ đợi thì tôi sẽ cố gắng làm tốt mọi cộng việc. Như vậy anh lấy cớ gì để gây rắc rối cho tôi nào?
Bình Nguyên bật cười:
– Cô Anna ơi là cô Anna! Cô nghĩ là tôi sẽ cho cô biết tôi hành động thế nào ư? Ôi, cô ngây thơ cực kỳ!
Thang máy dừng lại. Diệp Trúc bước nhanh ra ngoài trước.
Vào phòng làm việc Diệp Trúc nhận được sự quan tâm của tất cả đồng nghiệp.
– Ôi, hoa khôi của chúng ta đi làm lại rồi!
– Đã thật khỏe rồi chứ Anna?
– Tay cô ấy vẫn còn yếu lắm đó. Chúng ta nên giúp đỡ cô ấy mới được.
Cửa phòng bật mở, mọi người nhìn ra. Bình Nguyên đang vịn cửa.
– Ồ!!! Trưởng phòng cũng đến rồi!
Ngọc Lan - người vốn ít nói nhất trong phòng ban bỗng phát ngôn:
– Ôi, trưởng phòng và cô Anna bị tai nạn một lúc rồi lại quay về làm việc cùng một ngày! Sao mà trùng hợp vậy nhỉ?
Mọi người nhìn nhau. Bình Nguyên khẽ tằng hắng rồi lò cò vào phòng, anh Hải vội chạy tới dìu Bình Nguyên.
Diệp Trúc nén tiếng thở dài, thầm than:
''Ôi! Thật là rắc rối, rắc rối quá!?''