1
Niềm vui, nỗi buồn và khoảnh khắc (Tản mạn)

Trong một năm có 365 ngày với những niềm vui, nỗi buồn trôi theo từng nhịp từng giây của cây kim trên chiếc đồng hồ nhỏ, có những niềm vui đến rất mau và cũng trôi nhanh, có những nỗi buồn chầm chậm đến và đọng lại rất lâu rồi biến mất và có những khoảnh khắc chỉ thoáng qua mà in sâu trong tâm trí đến trọn đời...
Niềm vui...nó có được bao nhiu niềm vui trong một năm qua, nó tự nhủ khi nhìn lại chính những gì mình có. Có những lúc hào hứng đến buông mình cười không ngừng, đó có phải là niềm vui?Có những lúc vì một lý do nào ấy mà trong lòng lâng lâng cảm giác khó tả, chỉ muốn chia sẻ,chỉ muốn ôm trọn vào lòng tất cả thì đó có phải là niềm vui..Nó đã từng như thế đó, đã từng nghĩ rằng đôi tay nhỏ bé có thể ôm trọn cả bầu trời, nụ cười rạng rỡ có thể chói lòa cả ánh sáng và tâm hồn có thể bềnh bồng như một áng mây lơ đãng...và những điều đó đến rất nhanh trôi cũng rất nhanh như ánh sao băng xẹt qua giữa đêm dài canh vắng, hồn lại thu mình cuộn về nơi hoang lạnh..hắt hiu.
Nỗi buồn...nó không định nghĩa nỗi buồn vì có quá nhiều điều,quá nhiều việc, quá nhiều chuyện xảy ra khiến nó ko thể nói rõ ra được mà nó cũng có phải là người cứ có chuyện buồn là kể ra hay tìm người chia sẻ..hình như không..nó ko muốn chia sẻ cái sự buồn cho người khác bởi nó nghĩ làm thế chẳng khác nào nó khiến những người nó quen biết cũng sẽ buồn theo nó và thế là nó cứ lặng im, im lìm trước tất cả dù rằng bên trong sâu thẳm tâm hồn nó đang bị gặm nhấm. "Gặm nhấm", nó chát chua cho chính ngôn từ mà nó sử dụng nhưng chẳng thề nào tìm được một từ nào có thể thay thế ngay lúc này. Kẻ thù lớn nhất trong đời chính là bản thân nó và nó đang chiến đấu với chính mình, với chính sự gặm nhấm ấy... chiến đấu đến khi nào không thể nữa....
Khoảnh khắc... nó đọc lên hai chữ này và thấy lạ và nó cố thử kéo dài chữ" khoảnh...." thì hình như vô nghĩa và môi bật lên từ "khắc" tự lúc nào chẳng rõ...nhưng sau đó hai chữ này lại cứ nằm lặng im đó trong cuống họng, trong lòng và trong tim nó tự hồi nào. Cái chớp mắt của anh khi nhìn nó có là khoảnh khắc không? Cái xoay lưng bỏ đi với dáng người đìu hiu đến lạnh lùng của anh có phải là khoảnh khắc không? Hay cái mà nó bắt gặp trong sâu đôi mắt ấy lung linh những ánh sao vụt tắt có phải là khoảnh khắc không....Những câu hỏi nó tự đặt ra nhìu lắm, nhìu đến độ nó chỉ nhớ được những điều như thế nhưng lại không thể quên cứ y như nếu nó nhắm mắt và mở mắt ra thì nó sẽ nhìn thấy lại những lúc như thế. Nó không biết có thể cho đó là niềm vui hay nỗi buồn bởi cảm xúc lúc ấy không rõ ràng, không mạch lạc như những gì nó nhận thì nó chỉ còn có thể gọi đó là...khoảnh khắc....
_____________________________
T_LS