Chúng ta không nên quá lạc quan, cũng không nên bi quan. Nhưng bao giờ cũng tin tưởng ở bản năng tự vệ và trực giác hướng đến hạnh phúc của loài người. - Em van anh, hãy tìm cho em một nơi an nghỉ. Cuộc thế bạo tàn và gian lận đã giựt xé của em bao nhiêu hương sắc và tâm hồn trong trắng đầy tin yêu, mời ngày nào đã bị giày xéo tả tới dưới gót đời nhơ bẩn. Ôi, hãi hùng và ghê tởm! Trong mỗi cỗ bàn, đôi đũa gắp đâu cũng toàn thịt xương của đồng loại. Và trên sân khấu đời, giả dối đang đội lốt chân lý; áp bức đang mang mặt nạ tự do. Và hạnh phúc mong manh không phủ kín nổi, với địa ngục trên dương thế. Công bằng bác ái là hai danh từ không tìm ra thực chất của chúng trong những những hành động hằng ngày. Một mặt, người ta bắn giết nhau, một mặt người ta lừa đảo nhau. Có lẽ nhân loại đã đến ngày tàn lụn. Anh hãy kể cho em, có một thời đại nào sự sát hại nhau lên đến một độ khủng khiếp như bây giờ, một giai đoạn lịch sử nào, tiếng đau thương và oán hận nức nở khắp mấy chân trời, mà tiéng bom đạn khong làm sao lấn át nỗi. Bầy quạ đen nghịt đã tung cánh chiếm đoạt bầu trời, nhân loại đạng thoái hóa dưới bóng tối dày của bầy ác điểu. Em van anh, hãy chỉ cho em nơi nào có thể xa lánh được cảnh tủi nhục của loài người hung tàn đang xâu xé nhau trong chợ đời náo nhiệt. Em sẽ được yên nghỉ! Đôi mắt hãi hùng của em chứng tỏ rằng em đang ở trong một cơn ác mộng. Và đôi tay rướm máu kia đủ mách với anh rằng em vừa vướng phải rất nhiều mũi gai đời. Thôi, em hãy tạm yên nghỉ để lấy lại sức lực trước khi sửa soạn một cuộc chiến đấu khác. Em hãy quay về với thiên nhiên là nơi em có thể tạm yên nghỉ. Đây là thế giới của yên tĩnh. Màu xanh hiền dịu của cỏ cây sẽ rửa sạch đôi mắt đỏ ngầu gió bụi. Tay em sẽ nhứng vào những suối mát tê người, và những vết thương đời sẽ hàn líp. Và kia là đền chùa tháp mộ… Những hồi chuông gióng gọi mặt trời lên,những hồi chuông mai gióng gọi mặt trời lên, những hồi chuông chiều chuyển dồn âm ba để khỏa lấp mặt trời dần lặn, sẽ cho em một khái niệm rõ ràng về sự hào hiệp của thiên nhiên. Và đây là sử sách. Em hãy tắm gội tâm hồn trong những suối sáng ấy. Đầu óc em sẽ được rửa sạch trong những suối ấy. Đầu óc sẽ được rửa sạch những mảnh tan vỡ của một ảo ảnh quá đẹp đẽ về cuộc đời mà em đã mang theo khi nhập vào thế cuộc. Em đã quá tin vào cái giá trị tuyệt đối của con người, của những chữ bác ái, vị tha cho nên em đã thất vọng nặng. Hãy rửa sạch đi những mộng tưởng hòa hoa của thuở ấy thơ cón sót lại. Anh đau đớn khuyên em câu ấy để em bớt đau đớn khi nhìn cuộc đời không đẹp như tưởng tượng của riêng em. Không, đời không phải toàn thiện, toàn mỹ. Khổ là đời, mà sự đấu tránh đã trở thành lệ luật. Nói như thế không có nghĩa là đời tuyệt không có giá trị gì và nhân loại không phải đã thất bại trong việc chinh phục bác ái, vị tha. Xưa kia trong những đoạn tối tăm của lịch sử, biết bao lần rồi, luồng gió bạo tàn đã thổi ngang trên bề nhân loại, và từng chục triệu sinh linh đã bị đắm chìm trong từng lúc một, chứ nào phải chỉ bây giờ? Anh chỉ kể ra sau đây vài ba ví dụ để em so sánh cổ kim Từ năm 530 đến năm 540 Tây lịch, trong khoảng mười năm thôi, Mihirakula cầm đầu bọn Bạch Hung đã lùa chúng đến dẫm xéo tan tành cả một vùng bắc Ấn Độ. Giật lưỡi hái trên tay thần chết, nó đã tung hoành trên những xứ này, và ba chục triêu chiếc đàu của người dân vô tội đã rơi rụng tơi bời. Hàng trăm triệu người đã điêu linh vì Thành Cát Tư Hãn, hàng chục triệu người đã làm mồi cho lưỡi đao khát máu của Nguyên Mông; từng vạn thành trì đã trở thành những lò sát sinh cho bọn giặc ấy. Từ Á sang Âu, từ Mông đến Ấn, cỏ không mọc dưới chân ngựa, nhân dân bị tuyệt diệt để khỏi phải “bớt một số quân lính canh phòng mà đem số tù binh quá nhiều đi theo làm chi làm phiền cho quân đội phải canh giữ”. Thành Cát Tư Hãn bị tử thương trong khi vào chiếm thành Ninh Hạ; để rửa thù, tên khát máu nhân loại kia đã truyền đem xử tử tất cả dân chúng trong thành trên mộ phần của nó (18-8-1227) Cháu nội của Thành Cát Tư Hãn là Houlagou sau khi chiếm được Bagdad, đã thả quân lính đi cướp phá kinh thành và tám mươi vạn dân Hồi đã rơi đầu trong bảy ngày liên tiếp (1228). Tamerlan, với những chiếc đầu người, đã truyền dựng rải rác khắp nơi những Kim tự tháp. Năm 1387 thành Ispahan nổi lọan. Để khủng bố lương dân. Tamerlan cho xây quanh thành một vòng Kim tự tháp với bảy chục vạn cái đầu lâu. Năm 1490, mười vạn cái đầu rơi, bốn ngàn người bị chôn sống khi nó chiếm đượcthành Sivas năm 1401 kinh thành Bagdad bị san phẳng; theo lệnh của tên đại sát nhân kia, một trăm hai mươi kim tự tháp đã mọc lên trên những vết điêu tàn, với chín chục vạn đầu lâu xây cùng vôi gạch. Em thấy đó, lịch sử nhân loại cũng diễn ra nhiều đọan tối tăm khủng khiếp, chứ không riêng chỉ ngày nay. Nhưng ngày nay, nếu em thấy cuộc sống ghê gớm hơn bao giờ hết, bởi vì em vừa chứng kiến một cuộc thế chiến kinh hồn thứ hai. Cảnh tượng đỏ ố của khói lửa phản chiếu vào tâm trí làm em hoảng hốt, xui cho em nhìn đâu cũng thấy toàn một màu sắc ghê tởm ấy. nhưng chiến tranh đâu phải là một chuyện xảy ra hằng ngày, phải đâu là một trạng thái thường nhiên bất đoạn của thế giới này: mấy mươi năm mới có một thời giặc giã. Đấy là tiếng dây đàn vụn đứt, thỉnh thoảng xem lẫn trong bản đàn vĩnh viễn. Đấy là những luồng bão thổi bạt qua trên bể nhân loại làm người đắm thuyền chìm. Những cơn báo qua rồi, những chiếc buồm trắng trùng điệp lại lô nhô mọc trên mặt nước xanh bình lặng. Và trong mỗi chiếc thuyền, cho đến trong mỗi chiếc ghe nan, những người thủy thủ mặt sạm nắng mưa, vẫn chất đầy khoang cái hy vọng thiết tha được thấy bờ hạnh phúc. Trong sự đi tìm hạnh phúc ấy, thuyền bè chi thít có lúc đã va chạm nhau, và sự đắm chìm không thể tránh được. Em nên tin rằng đấy là so sự vụng về hay thiếu sáng suốt, nhiều hơn là do ác ý của những thủy thủ muốn đắm chìm nhau. Từ thuở nhân loại nhổ neo trong những bến bờ tối tăm để đi tìm hạnh phúc cho đến nay, truyền nối qua mấy trăm ngàn thế hệ, bác ái và vị tha vẫn là hai nguyên tắc chính, cái kim chỉ Nam của những kẻ lái thuyền vĩ đại: Thích Ca Mâu Ni, Jesus, hay Khổng Tử… Những nguyên tắc trái với bác ái, vị tha đã được đem ra thí nghiệm, nhưng không có một nguyên tắc nào đứng vững. Mà nếu nó đứng vững, là thế sự đảo điên, lương dân điêu đứng. Rồi người ta cũng phải bắt buộc trở về với bác ái, vị tha. Tuy đến nay, vị kỷ vẫn không thôi trói buộc lòng người, nên tất cả thủy thủ là chúng ta đây vẫn còn bị lúng túng, đụng chạm nhau trong khi chống chèo, vì bao nhiêu dây nhợ ích kỷ ấy. Nhưng trong mỗi đầu óc nào lại không nở ra một tia sáng, một hoa hy vọng được giải thoát? Cái hoa kia, tia sáng nọ chưa có một thời đại nào, dù đen tối bao nhiêu, đã héo hắt trong hồn thiêng của nhân loại. Đấy là trạng thái vĩnh viễn trong sự sống vĩnh viễn truyền qua đời kiếp. Em dù thể bảo rằng những trạng thái tâm hồn ấy chỉ là những tinh tưởng, những hoài vọng thường bị thực tế bạo tàn phản bội. Nhưng dù bị phản bội, chúng cũng được thực hiện một phần nào. Từ thuở đang co ro, mò mẫm trong tối tăm rét mướt cho đến nay, nhân loại đã bước được một bước dài trên đường xán lạn, phải chăng không nhờ những tin tưởng kia ư? Tin tưởng là một sức mạnh. Huống chi đây là ta tinh tưởng vào cả nhân loại, của mọi thời đại, thì nó còn mãnh liệt biết bao nhiêu? Hiện nay khoa học đang mở một con đường mới cho loài người đi tìm hạnh phúc. Có kẻ mạnh dạn dấn thân vào, tin chắc sẽ nắm được con chim hạnh phúc, có kẻ rụt rè e ngại tiên đoán những triệu chứng bất tường của sự diệt vong. Chúng ta hãy bình tĩnh chờ xem. Khoa học chưa hoàn thành nhiệm vụ của nó. Đây chỉ mới là cuộc thí nghiệm lớn. Sự sống huyền diệu còn dành cho chúng ta những bất ngờ không thể tiên tri được. Chúng ta không nên quá lạc quan, cũng không nên bi quan, nhưng bao giờ cũng tin tưởng ở bản năng và trực giác hướng tới hạnh phúc của loài người. Hãy tin tưởng ở tiến hóa.