Quả Báo

TTO - Hình ảnh của hắn cứ ùa về, choán hết tâm trí con bé. Suy nghĩ về hắn, từng cử chỉ, hành động, lời nói của hắn cứ hiển hiện lên trước mắt ám ảnh không nguôi trong khi việc gia đình còn bao bộn bề dang dở.
Hắn không còn trẻ, cực xấu, cực gầy và cực kỳ…hay bệnh. Cứ 5, 7 hôm lại thấy hắn hắt hơi, sổ mũi. Rất khó chịu. Mỗi quý mà hắn không ốm được vài lần mới là chuyện lạ. Lúc đấy có lẽ thời tiết sẽ chỉ còn 1 mùa là cái chắc. Hình như ốm là năng khiếu trời phú cho hắn thì phải. Còn con bé này thì chỉ mong ốm 1 ngày thôi để được nghỉ cũng là chuyện viễn tưởng.
Cứ mỗi lần hắn gây mất trật tự bởi những tiết hắt hơi đáng ghét kia, con bé lại nghĩ ai mà làm vợ hắn thì khổ. Chỉ nghĩ đến đây thôi là con bé đã khoái trá trong bụng với một điệu cười khó hiểu đủ để những người xung quanh không nhìn thấy. Rồi còn bao nhiêu là chuyện đáng ghét tích từ tiểu thành đại chứ. Ấy thế mà từ lúc hắn vào làm ở đây và chỉ cách đây không lâu, cái “cục ghét” rất to mà con bé luôn “giành” cho hắn đã biến mất đi lúc nào không biết.
Hắn, không ai khác, chính là thủ phạm khiến cái thứ tình cảm mà không bao giờ tuân theo mệnh lệnh của lý trí đã làm cho con bé mất ăn, mất ngủ trong mấy ngày nay. Thật bực mình! Chẳng lẽ con bé lại có tình cảm với hắn? Rõ thật là!!! Nhưng chẳng biết hắn có tình cảm với con bé không nhỉ? Mặc kệ, điều này đối với nó chỉ là điều thứ yếu. Cái điều quan trọng nhất đối với nó bây giờ là làm sao có thể nhanh chóng “chữa bệnh” cho mình. Không thể để tình trạng này kéo dài mãi được.
Con bé kiên quyết không cho phép mình “hủy hoại” sức khoẻ của chính nó. Ai lại làm việc suốt cả ngày, hết giờ làm, nó vẫn ngồi lì ở cơ quan bắt bản thân phải làm tiếp, chỉ có công việc mới khỏi bị phân tâm nhưng khi về đến nhà thì giời ơi, nó vẫn không thoát được cái hình ảnh xấu trai đó! Rồi cuối cùng nó quyết định tự “chữa bệnh” cho mình mà không cần đến bác sĩ hay bất cứ chuyên gia tư vấn sức khoẻ nào.
Thật vậy, không có lửa làm sao có khói. Tất cả mọi hệ quả đều bắt nguồn từ nguyên nhân. Và không ai khác, hắn chính là nguyên nhân. Một cuộc thẩm tra ngay lập tức được tiến hành: (nó quyết định viết thư)
Anh có tình cảm với em không? Nếu có thì khoanh tròn ngay vào chữ CÓ. Nếu không thì cũng khoanh tròn vào chữ KHÔNG. Rất đơn giản như vậy. Nếu có thì đơn giản rồi. Cả hai sẽ cùng "hand in hand", còn câu trả lời là không thì cũng chỉ cần khoanh tròn là được. Thế là xong. Chấm hết và đặc biệt có điều cần phải hết sức chú ý ở phần phủ định là không cần thêm bất cứ lý do gì dài dòng văn tự, cà kê dê ngựa. Điều đó sẽ chỉ càng làm con bé ngại, rất ngại đấy, thậm chí còn là sự tổn thương.
Con bé chỉ mong tình trạng đau đầu này sớm giải quyết ngày nào cho xong ngày đấy. Nếu “không” là câu trả lời của hắn thì con bé sẽ nhanh chóng cho tất cả vào dĩ vãng, tiếp tục hướng đến một tương lai khác. Lúc đấy cái đầu nó sẽ được thanh thản, không phải rối rắm như hiện nay. Tính con bé vẫn vậy, không bao giờ nó để một điều gì đó dẫn đến nó phải đau đầu mà nó không nói ra. Cho dù muốn ra ngô ra khoai thế nào thì ra nhưng nó sẽ tìm được 2 chữ thanh thản. Nó luôn biết tự “chữa bệnh” cho mình.
Mọi câu trả lời phải được ghi ngay trên bản gốc và trả lại người gửi bởi nó không muốn ai biết nội dung bức thư này. Nói thế chắc anh cũng hiểu.
Rồi sau hai lần gọi điện hẹn gặp hắn để đưa thư nhưng đều không thành. “Đúng là ý trời”- con bé nghĩ vậy. “Căn bệnh” lại tái phát. Nỗi nhớ cồn cào cùng trái tim dẫn lối, ngày mưa xuân cuối năm ấy, không thể chần chừ hơn nữa, nó đã ngồi cùng hắn trong một quán cà phê, không phải để đưa thư mà để nói lên hết tâm tư tình cảm bấy lâu vẫn để trong lòng. Chưa bao giờ nó tự tin đến vậy, mọi cử chỉ, lời nói đều trôi chảy rành mạch, thậm chí còn rất có “văn”.
Mọi khi thường ngày chẳng bao giờ được như thế. Những cái điều mà nó mong chờ từ hắn chỉ vỏn vẹn:” Anh rất quý em. Hãy để mọi điều diễn ra tự nhiên. Biết đâu đấy…". Trước khi ra về, nó còn nói: ”Từ nay em sẽ không cố tình ghét một người đáng ghét” để kìm nén 2 dòng nước mắt chực trào ra.