Một tiệc rượu được mở ra giữa Tiểu Tà và Vệ Tiên Thái tử nước Phiên.Qua một hồi nói chuyện tào lao, Tiểu Tà hỏi thẳng Vệ Tiên:- Ngươi có biết quân đội Kỳ Chánh có chia làm mấy đạo không?Vệ Tiên nói:- Bốn mươi vạn quân có thể chia làm mười đạo. Nhưng ở biên cương gặp phải nhiều sơn lộ, điều này quân ta có nhiều thuận lợi.Tiểu Tà nói:- Sai rồi! Không thể ỷ vào núi rừng mà phục kích được. Bốn mươi vạn quân của Đại Minh bao giờ cũng đề phòng phục kích. Quân Đại Minh lấy phục kích tiêu diệt làm phục kích thì quân Phiên sẽ tan nát như hoa rơi trên mặt sóng.Vệ Tiên cau mày:- Quan trọng đến thế sao?Tiểu Tà tiếp tục giải thích:- Rất quan trọng! Ngài nghĩ xem nếu từ kinh thành đến đây mà dùng kỵ mã thì chỉ thời gian một ngày đã đến, vả lại thành Đại đồng và thành Tuyên phủ chỉ cách nhau có ba trăm dặm mà thôi. Đây là kho dự trữ để chi viện, nếu ngài đợi quân Đại Minh chia mỏng ra mới đem phục kích thì chính là ngài bị phục kích chứ không phải quân Đại Minh.Vệ Tiên nghe nói cảm giác nóng lạnh hỏi tiếp:- Quân ta vẫn có thể liên hệ với nhau làm sao địch quân phục kích nổi?Tiểu Tà nói:- Sự liên hệ đó chính là mục tiêu để quân Đại Minh đưa vào bẫy phục kích. Theo tôi nghĩ trước hết hạ lệnh công thành, chỉ để lại chút ít binh lực nghi binh, sau đó điều động đại binh đánh vào đại quân chủ lực và đội quân trong thành sẽ thừa thế phản công.Vệ Tiên sắc mặt biến đổi không ngừng, thầm nghĩ:- “Không ngờ Dương Tiểu Tà tên tiểu hài tử này lại thông minh trí lược như vậy, cũng may ta chưa điều binh, nếu không hậu quả thật khó lường”.Tiểu Tà tiếp:- Đơn giản mà nói thì giống như bắt một đống kiến bỏ vào nồi xào, nhưng xào qua xào lại trong tay chúng nó.Rốt cuộc Vệ Tiên rất khâm phục tâm cơ của Tiểu Tà nói:- Cũng may có người bàn tính nếu không ta đã lâm nguy rồi.Tiểu Tà đắc ý cười:- Cho nên ngài theo tôi hợp tác chỉ có lợi chứ không có hại.Vệ Tiên hỏi:- Nếu vậy tình hình này phải sử lý làm sao?Tiểu Tà nói:- Phải đột kích ngay quân chủ lực!- Địa điểm đột kích?- Chưa biết! Trước hết tôi chưa biết binh lực của ngài đóng ở đâu, có bao nhiêu, sau đó phải hiểu rõ địa hình của trận chiến, vì vậy lúc gặp mới nói được.Vệ Tiên vui vẻ:- Ta có bản đồ trên mặt đất của địch người có thể tham khảo!Tiểu Tà kinh ngạc nhìn Vệ Tiên:- Như vậy ngài đã nắm được thuận lợi rồi. Có lẽ ngài lấy được thành Dương cao cũng nhờ tấm bản đồ này?Vệ Tiên không trả lời thẳng vấn đề.- Địa đồ này không phải dễ dàng gi có được, cũng may nhờ người ta giúp đỡ.Tiểu Tà tò mò:- Ai?Vệ Tiên nhếch môi:- Có một người Trung Nguyên rất giảo quyệt đã đem đến.Tiểu Tà a lên một tiếng nói:- Có người như vậy sao? Thật tôi nghĩ không ra. Tôi không tin hắn giảo quyệt hơn tôi, cũng có ngày tôi phải tìm hắn để đấu trí.Vệ Tiên nhắc nhở:- Chúng ta hãy tiếp tục đi! Ta hoan nghênh có một người Đại Minh sang đây hợp tác.Tiểu Tà mỉa mai:- Ngài đừng quên bộ hạ của ngài có một người là Hắc luyện tướng quân chừng bị tôi cạo sạch râu!Vệ Tiên khoác tay:- Ngươi cứ yên tâm! Bổn vương xưa nay vốn rất hào tính!Tiếng cười của hai người lại vang lên.Vệ Tiên bước vào hậu phòng lấy ra một tấm da mỏng có vẽ bản đồ nói:- Ngươi xem!Trên bản đồ có những đường mui tên đỏ đen đan dày đặc.Tiểu Tà trông vào bản đồ nói:- Rất tốt! Bản đồ vẽ toàn giang sơn Đại Minh. Nhưng trên bản đồ ghi chú rất kém, giống như đuôi chuột chấm mực không cẩn thận.Tiếp đó Tiểu Tà nghiêm túc chỉ vào các chấm đỏ:- Ngài thấy đó số vòng đỏ này mỗi vòng lại nhỏ như sợi tóc, lại giống nhau, như vậy chắc có vấn đề.Vệ Tiên không tin:- Dương Tiểu Tà! Ngươi lầm rồi, trong đó vẽ rất kỹ càng, phân tích không lầm, bản đồ này rất quý.Tiểu Tà thấy Vệ Tiên phản đối có vẻ khó chịu:- Ngài ngài tại sao không nói sớm? Tại tôi không phát hiện kỹ nơi này, thật buồn cười...Vệ Tiên phát giác Tiểu Tà không biết chữ nên vội nói:- Ta không ngờ người không biết chữ.Tiểu Tà háy mắt:- Thiệt là khó nghe! Đó là chữ không biết ta mà thôi, ta cần gì phải biết chúng!Vệ Tiên thấy Tiểu Tà có vẻ kỳ lạ, cười lớn:- Người giống như người trên đời này e rằng không có nhiều!Tiểu Tà nhún vai:- Bây giờ ngài đã biết được bí mật của tôi rồi phải không? Mau nói cho tôi biết đi!Vệ Tiên không hiểu:- Ai da! Cái gì là bí mật đây?Tiểu Tà mắc cỡ:- Cái bí mật chính là cái chữ không biết tôi đó mà!Vệ Tiên cười:- Được! Để ta giải thích!Liền đem những chữ trên bản đồ giải thích cho Tiểu Tà nghe và hỏi:- Theo ý người ta phải phục kích quân minh nơi nào đây?Tiểu Tà suy nghĩ một lúc rồi nói:- Có hai vấn đề. Thứ nhất là Kỳ Chánh hối hả tấn công, hai là chờ đợi phục kích, nếu không gặp được quân Phiên thì lui quân hồi kinh.Vệ Tiên lắc đầu:- Nếu vậy chưa chắc đã đúng. Đại quân của Minh triều ồ ạt kéo tới đây chẳng lẽ chỉ để chờ tiêu diệt quân của ta thôi sao?Tiểu Tà nói:- Đúng vậy! Tuy đại quân minh triều đã kéo đến nhưng nếu chưa phá được chủ lực của địch thủ thì chưa dám tấn công. Đó chính là phép dùng binh.Vệ Tiên thắc mắc:- Nếu ta không đánh thì quân Đại Minh rút về sao?Tiểu Tà gật đầu:- Chắc chắn như vậy!Vệ Tiên lại hỏi:- Nếu ta muốn công kích để tiêu diệt lực lượng quân Minh thì phải đánh cách nào?Tiểu Tà nói:- Lấy bị động làm chủ động. Chờ Dương Chỉnh rút lui mới chặn đường mai phục. Đường về của Dương Chỉnh có thể sẽ qua Quý Châu vì lương thực dự trữ tại đó. Và nhân cơ hội này hắn sẽ hộ giá Kỳ Chánh hướng về hướng Dương Kinh để phô trương uy phong. Như vậy nếu chúng ta mai phục tại Dương Kinh thì có thể toàn thắng. Nhưng phải cẩn thận không để Kỳ Chánh thoát khỏi Quý Châu về kinh.Tất cả kế hoạch đều nắm chắc trong bàn tay.Vệ Tiên nghe Tiểu Tà giảng giải thông suốt, cười ha hả nói:- Dương Chỉnh khôn ngoan đến đâu cũng không thể ngờ đến kế sách này, nhưng hắn cũng sẽ kết tội người là phản tặc gây nhiều rắc rối.Tiểu Tà bất đắc dĩ nói:- Tôi mục đích đến đây chủ yếu là giết Dương Chỉnh, trừ mối họa cho Hoàng đế Minh triều, Dương Chỉnh không còn chuyên quyền thì Kỳ Chánh hoàng đế mới trở thành minh quân được. Như vậy không thể gọi là phản tặc.- Ngoài việc giết bỏ Dương Chỉnh, Tiểu Tà còn muốn hoàng đệ là Kỳ Ngọc kế vị ngôi vua vì Kỳ Ngọc tỏ ra minh mẫn hơn.Vệ Tiên đối với Tiểu Tà trước đã có ý dè dặt nghi ngờ nhưng thấy Tiểu Tà phân tích kế hoạch tiến quân rất hữu hiệu, làm cho hắn có cảm tình.Tiểu Tà chiếu theo bản đồ, sắp sếp cục diện rất rành rẽ. Còn Vệ Tiên cũng đã cẩn thận đề phòng, nếu Tiểu Tà có phản lại thì rút quân vẫn còn kịp, dù có tổn thất cũng không nhiều.Mọi kế hoạch đã bàn tính xong Tiểu Tà hỏi Vệ Tiên:- Ngoài bốn tướng lãnh ngài sắp điều ra trận, còn có người nào giỏi hơn không?Vệ Tiên không hiểu:- Đâu có ai?Tiểu Tà đôi mắt lộ hung quang:- Có!Vệ Tiên ngơ ngác:- Ai? Người đã từng gặp qua sao?Tiểu Tà nói:- Tôi đã gặp rồi. Bọn chúng chính là người của La Sát hòa thượng, người Trung Nguyên gọi là Hắc y sát thủ. Lúc tôi giao đấu tại ải Dương Phong, có gặp qua số người ấy.Vệ Tiên lập tức cười:- Đó là bọn người ta dùng tiền để thuê chúng làm, có gì phải giấu diếm.Tiểu Tà hỏi:- Ngài đã mướn được bao nhiêu người?Vệ Tiên ngần ngại:- Chưa quyết định! Bọn chúng chỉ nhận tiền là làm việc tùy theo số tiền nhiều ít mà chúng ra tay theo khả năng của đồng tiền.Tiểu Tà nói:- Vậy cũng phải có con số chứ?Vệ Tiên nói:- Khoảng ba mươi tên trở lại. Nhưng sau này chỉ còn lại độ một nửa nhân số mà thôi.Tiểu Tà chưa kịp hỏi tiếp thì Vệ Tiên đã thắc mắc:- Sao? Ngươi đối với chúng nó có gì quan tâm?Tiểu Tà nói:- Bọn người này võ công khá cao, đối với tôi có rất nhiều bí ẩn!Vệ Tiên nói:- Theo ta biết thì bọn này hoạt động chỉ vì tiền. Còn thù oán chẳng có dính líu gì.Tiểu Tà chợt nhớ ra:- Ngài có biết tiếng Đa đảo tượng trưng cho ý nghĩa gì không?- Đa đảo?Tiểu Tà gật đầu.Vệ Tiên cười:- Có lẽ là do phát âm quá kém nên ta nghe không hiểu.Tiểu Tà tiếp:- Ngài có biết ở Mông Cổ, có ai lấy huy hiệu con ó sử dụng cho tổ chức của mình không?Vệ Tiên nói:- Con ó? Huy hiệu này thì rất nhiều bộ lạc lấy làm cờ để biểu dương sức mạnh của mình, vì con ó là tượng trưng cho lòng dũng cảm. Nhưng người hỏi thăm chuyện này để làm gì? Bọn chúng có thù hận gì với người sao?- Rất có thể! Lúc trước tôi đi bảo tiêu đến Bao Thạch Sơn đã từng bị bọn Hắc y sát thủ truy sát. Hỏi thăm người bản xứ thì họ cho biết bọn người này lấy biểu tương con ó.Vệ Tiên ngắt lời:- Kết quả thế nào? Chắc người không hoài nghi ta chứ?Tiểu Tà nhìn Vệ Tiên lững lờ nói:- Tôi đã từng nghĩ qua nhưng không tìm ra lý do. Tóm lại ngài không có gì quan hệ với bọn chúng chứ? Ngài đương kim là hoàng tử, còn tôi là người bảo tiêu, có quan hệ gì đâu? Việc này có lẽ là người giang hồ xen vào, cho nên tôi không thể nghi ngờ cho ngài được!Vệ Tiên cười:- Đa tạ! Nếu để cho người hoài nghi ta thấy không ngày nào được yên ổn rồi!Tiểu Tà nói:- Cũng có một ngày tôi bắt hắn xuất đầu lộ diện xem ai lợi hại hơn ai.Vệ Tiên nói:- Được! Chỉ cần một tiếng nói của người, bổn vương sẽ chiêu đãi người! Hôm nay chúng ta phải uống cho say!Tiểu Tà cười:- Được! Người nào còn khách sáo là con rùa!Một tràng cười nữa lại nổi lên.Vệ Tiên sai thuộc hạ đem thêm rượu ngon thịt béo ra đãi Tiểu Tà!