Tiếng động ập đến như một bàn tay mạnh mẽ xé toạc màn tĩnh lặng. Tiếng động thật khác lạ, thật trái tự nhiên, mặc dù lẽ ra nó phải là một phần của cuộc sống bình thường. Con dao găm vẫn dừng lại tư thế của nó. Không chuyển động tới mà cũng chẳng lui. Nó rình mò… Dean Ellroy nghe tiếng bản thân mình rên lên và đồng thời ngạc nhiên khi thấy bàn tay trái của ông còn chuyển dịch được về hướng dàn điều khiển điện tử trong nhà. Có phải đây là cơ hội? Hay món vũ khí bí hiểm kia sẽ không để cho ông một cơ hội nào nữa? Nó bỏ đi. Ông chỉ nghe thấy một tiếng gừ nhẹ, một cái giật lóe sáng, thế rồi nó đi. Dean Ellroy cười, hét lên, nhìn xuống mặt bàn, nơi máu đã loang ra. Rồi ông nhìn xuống lòng bàn tay của mình. Vết thương rất sâu, trông thật khủng khiếp. Nhưng ông vẫn còn một bàn tay khỏe. Ông dùng nó để tạo ra mối quan hệ. Đầu óc ý thức rằng chính tiêng chuông của vị khách đã cứu mạng ông. Dĩ nhiên là tôi không hề biết chuyện đó. Tôi đã tới được mục đích của mình và kính nể lắc đầu, quan sát ngôi nhà được xây với cái mặt tiền kiểu thời Victoria, ấn tượng trnag trọng và cổ kính nhưng lối vào lại được trang bị những thiết bị điện đàm hiện đại nhất, thường dùng cho những xưởng công nghiệp đời mới. Tôi nhìn thấy một ống kính quay phim đang canh giữ khu vực cửa vào và tôi đọc trên tấm biển lớn rằng trong ngôi nhà này còn nhiều cơ quan khác nữa. Luật sư Dean Ellroy sử dụng tầng trệt và lầu một. Khu văn phòng của ông nằm dưới tầng trệt. Tôi không muốn vào phòng làm việc. Chắc ông đang đợi tôi trên căn hộ của mình, tôi bấm chuông vào chỗ đó. Cánh cửa vào nhà được làm bằng gỗ thẫm màu, rất dày và chắc chắn. Đúng là mỗi người mỗi khiếu thẩm mỹ khác nhau. Tôi không thích những tảng đá hoa cương được dùng để xây quanh khung cửa. Nó chỉ ra một màu xám với những đường gân đen nhỏ li ti, giống như những mạch máu đang chảy qua chất liệu. Chờ một thoáng sau, cánh cửa được mở ra. Tôi bước vào một khoảng hành lang rộng, ở đây cũng là đá hoa cương bóng lên dưới một giàn đèn trực tiếp. Tôi nhìn thấy một chiếc thang máy đời cũ, nhưng không sử dụng mà chọn cầu thang. Cả cầu thang cũng được xây bằng đá hoa cương. Dean Ellroy chắc chắn không phải người nghèo. Ông cũng đồng thời là chủ nhân của ngôi nhà này, đằng sau nhà thậm chí có một khoảng vườn rộng. Tôi đi nhanh chân, rồi nhanh hơn nữa, bởi linh cảm có chuyện không ổn: “Tại sao không có ai lên tiếng qua giàn điện đàm khi mở cửa cho tôi?” Mang cảm giác bất an, tôi nhảy mỗi bước hai bậc cầu thang. Một cánh cửa lớn tạo thành đường vào khu vực nhà riêng của Bá tước Dean Ellroy. Trông có vẻ đang đóng. Nhưng khi tới gần, tôi phát hiện ra nó mở hé một khe rất nhỏ. Tôi đẩy cửa. Một khoảnh hành lang rộng rãi hiện lên. Trên trần phòng là những chùm đèn treo quý giá. Tường được lát gỗ, đánh bóng gần bằng gương soi. - Ông Dean Ellroy? Không phản ứng. Khốn kiếp, vậy là có việc không ổn thật. Tôi gọi tên chủ nhà một lần nữa, vừa gọi vừa rút khẩu súng Beretta. Cẩn thận vẫn hơn! Thêm một lần nữa tôi không nhận được câu trả lời. Ông ta phải ở đâu đó quanh đây. Tôi phân vân một thoáng trước một loạt cánh cửa, thế rồi tiếng gọi vọng lên. Không lớn, cũng không đòi hỏi, nó giống như một giọng kể, được đưa đẩy thêm bởi tiếng rên. Tóc gáy dựng lên, tôi cảm nhận dòng ớn lạnh chạy dọc lưng mình. Tôi mở cửa ra. Trước mặt tôi là Dean Ellroy. Ông đang ngồi bên một bàn làm việc rất rộng, cả người sụp xuống như đang mải suy nghĩ, đổ nghiêng về phía trước. Ông không quay người lại như người bình thường khi thấy khách bước vào. Ông chủ nhà vẫn còn cách tôi khá xa, chưa thể nhận ra chi tiết. Nhưng cảm giác về nỗi kinh hoàng thì rõ ràng không sút giảm. Tôi bước tới. Không một tiếng động, bởi những bước chân tôi ngập sâu vào tấm thảm Trung Quốc rất dày. Người đàn ông rên lên. Và tôi nhìn thấy máu! Máu đã chảy thành một vũng bao quanh bàn tay ông, lòng bàn tay đang ngửa lên, cùi tay áp xuống mặt bàn. Tôi còn nhìn thấy một vật trăng trắng dính bên trên đó, trông giống như một mảnh giấy. Một thoáng sau, tôi đến bên hông chiếc ghế ông ngồi và cố gắng để khỏi buột miệng kêu lên. Bàn tay, vết thương, máu. Tôi chắc chắn Dean Ellroy không tự làm mình bị thương. Tôi đặt một câu hỏi duy nhất. - Phòng vệ sinh ở đâu? - Cánh cửa cuối cùng, bên trái. – Ông Dean Ellroy đáp yếu ớt. Tôi chạy về hướng đó. Phòng vệ sinh khá rộng, được trang hoàng rất đẹp, nhưng bây giờ không phải là lúc ngắm nhìn. Tôi mở một cánh cửa tủ màu đen, nhìn vào những ngăn nhỏ bên trong, thấy khăn tắm được gập thành từng chồng. Khi nhìn lên nửa bên trên, tôi phát hiện ra khu đựng thuốc. Trước khi người đàn ông được bác sĩ chữa chạy, tôi cần phải băng bàn tay bị thương lại đã. Bá tước Dean Ellroy vẫn ngồi bên bàn làm việc. Ông thở nặng nề. Mồ hôi óng ánh trên mặt. Thỉnh thoảng, những ngón tay của bàn tay bị thương lại giật lên. Bàn tay kia nắm lại thành nắm đấm, có vẻ như ông muốn dùng cách đó tự khích lệ lòng dũng cảm của mình. Tôi rút mảnh giấy ra, thấm máu và nhìn thấy vết thương. Nó không thật sâu như tôi đã e ngại. Đầu vũ khí đã ở lại trong tay, không xuyên qua nó mà đâm xuống mặt bàn. - Ổn thôi, ông Dean Ellroy, tôi tạm băng tay ông lại, sau này ông sẽ phải tới chỗ bác sĩ. - Vâng, chắc chắn vậy… Người đàn ông đã nhắm mắt lại. Ông để yên cho tôi làm việc. Chỉ có một lần ông giật người lên khi tôi tẩy trùng cho vết thương. Dung dịch tẩy trùng cũng được tìm thấy trong phòng vệ sinh. - Ông may đấy! – Tôi nói. Người đàn ông gật đầu rồi thốt: - Eireen chết rồi. Tôi biết Eireen là ai, nhưng không nói lời chia buồn, bởi tôi có cảm giác ông không muốn nghe. Tôi tự hỏi có thể nhìn thấy xác bà ở đâu. Nhưng Dean Ellroy đã chỉ đường cho tôi. - Tôi sẽ quay lại ngay. – Tôi hứa với ông ta. Vào đến phòng ngủ, tôi được đón tiếp bởi không khí tĩnh lặng và cả nét lạnh lùng của cái chết. Người ta luôn luôn có một cảm giác đặc biệt khi bước chân vào phòng có một người chết đang nằm. Người ta luôn có cảm giác là linh hồn của người chết vẫn còn vảng vất đâu đó, để chia tay với những người còn sống. Rèm cửa đã được kéo kín lại. Trong phòng là một làn ánh sáng dịu dàng, gộp bởi phần nắng đã tìm được đường xuyên qua lần vải. Người chết nằm trên giường. Đôi mắt khép kín. Tôi nhìn thấy máu trên người bà bao quanh một vết thương. Tôi cần phải nhìn kĩ hơn.Dù không phải là bác sĩ, nhưng tôi có thể phân biệt đâu là vết đâm và đâu là vết đạn, Eireen đã bị giết bởi một vết đâm. Một con dao đã đâm trúng ngực bà. Tôi lại nhớ đến chồng bà, người có bàn tay cũng vừa bị một con dao đâm phải. Mặc dù ông không nói ra, nhưng tôi biết chắc như vậy. Tôi nuốt khan. Đằng sau chuyện này là cái gì vậy? Pháp thuật khủng khiếp nào đã lộ mặt ra ở đây và ra đòn tàn nhẫn đến như thế? Tôi không tìm được câu trả lời. Nhẹ nhàng, tôi rời phòng ngủ. Tôi thấy Dean Ellroy vẫn ngồi chỗ cũ, nhưng ông đã có đủ sức lực để đứng dậy, lấy một chai rượu whisky và rót cho mình một cốc nhỏ. Chiếc cốc được ông cầm bằng tay trái. - Tôi cần phải uống một ngụm rượu, bởi tôi biết rằng nỗi đau sẽ quay trở lại và được nhân đôi. Nỗi đau cơ thể cũng như nỗi đau tinh thần. Xin ông đừng hỏi nỗi đau nào trầm trọng hơn. – Ông uống một nửa cốc. Tôi đã phun chất lỏng gây tê lên vết thương. Nó chỉ giữ được khoảng chừng hai giờ đồng hồ, sau đó cảm giác đau sẽ quay trở lại với bàn tay. Dean Ellroy đặt mạnh cốc lên bàn. Ở cử chỉ này, tôi có cảm giác như ông đã lấy lại được một chút nào sức lực. - Cảm ơn, John Singlair, cảm ơn ông! Nếu ông không tới đây, chắc tôi không còn sống nữa, mặc dù tôi đang tự hỏi, liệu chuyện đó có còn quan trọng nữa không. - Giữ được mạng sống bao giờ cũng tốt. - Ông nghĩ vậy sao? - Tôi tin chắc như thế. – Tôi ngồi xuống, chênh chếch phía bên kia bàn. Trước khi đưa ông đến gặp bác sĩ, tôi muốn ông kể lại cho tôi nghe mọi chi tiết, kể thật đầy đủ. Ông phải báo cáo cho tôi biết những gì vừa xảy ra ở đây. Người đàn ông nhìn tôi chờ đợi. - Một vụ giết người chưa thành. – Dean Ellroy nói hờ hững. - Đúng thế. Ai đã muốn giết ông? - Con dao găm. - Ai sử dụng nó? - Không ai hết. – Dean Ellroy thì thào. Món vũ khí đó không có ai cầm cả…Nó đột ngột xuất hiện. Nó lao ra từ không khí, nó lao ra từ miền vô hình, hình như người ta gọi đó là vật chất hóa. Tôi chỉ biết con dao găm đột ngột có mặt ở đây. Đầu tiên nó đâm vào tay tôi, thế rồi nó muốn đâm xuyên qua cổ họng tôi, đúng lúc đó thì ông đến. - Chỉ có vậy thôi sao? - Nhìn chung thì chỉ có vậy. Đối với tôi như thế là quá ít. Tôi yêu cầu ông kể lại các chi tiết rõ hơn. Ông phải báo cáo cho tôi biết tất cả những gì mà sự quan sát của ông đã thu lượm được, chỉ sau đó tôi mới có thể hành động. Vị luật sư hiểu điều cần thiết đó. Ông vừa kể, vừa nhìn xuống cái vũng máu trên mặt bàn cứ như thể đó là một điềm báo trước, cung cấp cho ông những thông tin quan trọng nhất. Những gì ông kể cho tôi nghe thật khó tin. Chỉ có điều tôi đã có thói quen nghe và xử lý những chuyện khó tin, nên tôi dễ dàng tin ngay câu chuyện của ông. - Đấy, toàn bộ câu chuyện là như vậy. – Người đàn ông thì thào. – Yếu tố trầm trọng nhất đối với tôi là nó đã đâm chết Eireen. Cô ấy có liên quan gì đến tất cả những chuyện này đâu, khốn nạn thật! - Liên quan đến những chuyện gì? - Liên quan đến tôi. – Người đàn ông vừa nói vừa gật đầu. – Liên can với tôi và tới số phận bị nguyền rủa của tôi. - Tôi phải biết về những chuyện đó. Người đàn ông ngả đầu ra sau, mở miệng ra và hít một hơi thật lớn. - Tôi biết, ông John Singlair, tôi hiểu rằng ông cần phải biết sâu và kỹ càng hơn về chuyện này. Tôi hiểu rõ như vậy. - Rồi sao nữa? - Nhưng tôi không nói được. – Ông lại cúi xuống, lắc đầu buồn bã. - Tôi không hiểu. Tại sao ông không nói được? Ông muốn bảo vệ cho ai? - Tôi không được phép. Tôi không chấp nhận chuyện đó. Tôi đã tưởng tượng vị luật sư sẽ cộng tác thành tâm hơn thế này. - Ông nghe tôi nói cho rõ đây. Vợ ông đã bị giết. Ông vừa thoát khỏi một vụ ám sát. Đó là những sự thật nặng nề. Điều gì ngăn cản ông thành thật với tôi? - Nó là một lời thề. - Hay thật. Có cần giữ lời thề không, một khi đã có chuyện giết người xảy ra? Kể cả khi bị đe dọa đến tính mạng ông vẫn còn cố bám vào lời hứa của mình sao? Nếu thế, tôi chỉ có thể bó tay. - Tôi biết, tôi biết là chuyện này khó hiểu. - Mà ngoài ra, ông cũng đã bẻ gãy lời thề một lần rồi. - Tôi hiểu, ông John Singlair. Tôi đã mời ông tới đây, vậy là tôi đã dẫn một người lạ vào việc này. - Chính vậy. Bá tước Dean Ellroy cân nhắc. Ông cân nhắc thật lâu. Tôi nhìn thấy rõ những suy nghĩ được biểu hiện qua nét mặt. Ông nuốt khan, ông nhăn trán, những thớ thịt trên má giần giật.- Tôi không thể để lộ ra tổ chức của chúng tôi, ông John Singlair. Chúng tôi cần thống nhất ý kiến với nhau đã, sau đó mới có thể mở lòng ra được. Nhưng ông có lý khi nói rằng bản thân tôi đã bẻ gãy lời thề một lần rồi. Đúng là tôi đã để lộ ra một phần sự thật. Tôi đang trên con đường dẫn một người lạ nhìn vào trong nội bộ tổ chức của chúng tôi, bởi tôi không muốn những chuyện giết người tiếp tục xảy ra. Đã có một vài người bị giết rồi. Không phải ở đây mà ở nơi khác. Bởi tổ chức của chúng tôi rải rác trên toàn thế giới. Nhưng chúng tôi rất chung thủy với nhau. Chúng tôi muốn tìm cách làm gợi lại một vài những giá trị đạo đức đã có thời rất được coi trọng. Tất cả chúng tôi đều rất giàu có. Chúng tôi đã quyên góp tiền, chúng tôi đã ủng hộ cho những mục đích lớn lao, nhưng không bao giờ đưa tin ra công luận. Chúng tôi làm việc trong bí mật. Chúng tôi gặp gỡ nhau để cầu nguyện và để thảo luận. Nhưng cũng còn để nghiên cứu. - Ông nghiên cứu chuyện gì, ông Ellroy? Người đàn ông nhún vai. - Tôi đã nói rồi, quá khứ đối với chúng tôi rất quan trọng. - Nhưng quá khứ rất rộng. – Tôi phản lại. - Tôi biết điều đó, chúng tôi đều biết điều đó. Vì thế mà chúng tôi cũng chỉ định nghiên cứu một phần của quá khứ. Nhưng chúng tôi cũng biết chúng tôi không đơn độc, cũng có những người khác, suy nghĩ tương tự, họ còn tiến hành nghiên cứu mạnh mẽ hơn, thậm chí họ đã tiến gần đến cuộc sống ngày xưa của nhóm đạo. Nhưng bên cạnh đó, cũng còn một nhóm thứ ba, đã sống sót qua rất nhiều thế kỷ. Một nhóm người chỉ muốn giết chóc, chỉ muốn gieo rắc những sợi giống của thù hận. Ông có hiểu không…? - Thậm chí rất hiểu. – Tôi đáp, không nén nổi một nụ cười lướt thoáng qua mặt mình. Dean Ellroy ngạc nhiên nhìn tôi.- Ông chỉ có thể đoán thôi, nhưng tôi tin là lời đoán chắc chắn sẽ đúng với sự thật. - Thế thì ông nói đi! - Nhóm đạo Templer!. – Tôi nói ngắn.