Chương bốn (C)

Tiếp theo là những chuyện lạ khác thể hiện khả năng kỳ lạ của nhân vật này.
Một hôm ông N.T.H, tiến sĩ nông nghiệp nhân chuyến về huyện Đức Phổ, tỉnh Quảng Ngãi thăm quê, ông mời T., bác Hoàng và tôi cùng đi. Về đến nhà, ông và người nhà ra nghĩa trang thắp hương trên mộ bà. T. và chúng tôi cùng đi. Thắp hương xong, T. nhìn ngôi mộ nói: "Bà này lúc chôn không có áo quan, đầu gối trên chiếc gối mây và cánh tay trái bị gãy!". Người nhà ông H. nói: "Chúng tôi là những người chôn bà, đúng y như ông nói, làm sao ông biết được?". T. đáp: “Tôi thấy mới dám nói chứ". Cả người nhà và anh em đi theo vô cùng ngạc nhiên. Người này có khả năng nhìn xuyên qua đất.
Vợ T. dành dụm tiền mua được chiếc nhẫn, không dám đeo sợ T. la, đem cất một chỗ kín trong nhà. Một thời gian bỗng nhiên chiếc nhẫn không cánh mà bay. Vợ T. buồn lắm nhưng không dám nói. Vợ T. rất sợ T. vì T. hay đánh, mà mỗi lần đánh là bảo vợ đi lấy roi, bắt nằm đánh đủ 12 con giáp (12 roi). Tuy vậy, T. đã biết, gọi vợ lên bảo: "Tôi đã cấm cô không được mua vàng. Có ít tiền lo nuôi con. Tại sao cô lén tôi đi mua để bị mất. Tội cô không nghe lời đáng đánh nhưng tôi tha. Tôi biết ai lấy chiếc nhẫn và giấu ở đâu! Cô ra ngoài đường luồng đến cây dứa dại thứ ba bên phải tìm sẽ thấy.
Vợ T. không bi đánh và nghe chiếc nhẫn vẫn còn mừng quá chạy ra theo hướng dẫn, nhưng tìm mãi không thấy. Vợ T. ve nhà với bộ mặt ủ rũ. T. nói: "Không tìm thấy phải không? Đi ra đây với tôi". T. đưa vợ ra đúng cây dứa thứ ba nói: "Cô bới chung quanh gốc sẽ thấy!". Vợ T. lặng lẽ bởi đất tìm thấy chiếc nhẫn bị mất. Lúc trước vợ T. tìm không đúng gốc thứ ba.
Về đến nhà T. bảo: "Một lần nữa tôi cấm cô không được mua vàng. Để tiền làm vốn nuôi heo có tốt hơn không!".

*

Còn vài chuyện vặt xin kể nốt.
T. là người vui tính hay đùa nghịch. Lúc này trong nhà có năm bảy anh chị em. T. dùng tay vạch một vòng tròn trên nền nhà rồi thách: "Tôi đố anh nào vào trong vòng tròn này mà bước ra ngoài được tôi xin bái phục!".
Một anh bước vào vòng tròn rồi bước ra, bước đủ các phía không cách nào bước ra được. Một anh bên ngoài lấy tay đẩy anh trong vòng trốn ra ngoài, nhưng chỉ nửa người trên gục xuống còn hai chân vẫn ở trong vòng tròn T. cười: "Không ra được phải không? Bây giờ ra được đó!". Nói xong, T. khoát tay một cái. Anh nọ bước ra ngoài bình thường.
T. lấy một quả quýt bóc lấy ra từng múi đưa cho một chị nói: "Múi này ngọt này!". Lấy một múi khúa đưa cho một anh: "Múi này chua đấy”. Lại một múi nữa đưa cho một chị: "Múi này đắng này". Lại một múi nữa: "Múi này chua này!". Cứ thế chia cho mọi người hết quả quýt. Ai cũng ngạc nhiên vì ăn múi quýt vào cảm nhận đúng như T. nói. Một quả quýt mà đủ vị ngọt, chua, đắng, v.v...
T. lấy một quả táo con đưa cho một chị bảo: "Quả táo này nhỏ nuốt được không cần nhai, chị nuốt vào, tôi biểu diễn cho chị coi, vui lắm!". Chị nọ cầm quả táo nuốt vào bụng. T. ngồi cách chị khoảng 5 mét vận công lực dùng tay điều khiển quả táo chạy vòng tròn trong dạ dày làm chị chịu không nổi. T. cười: "Khó chịu phải không? Bây giờ tôi cho quả táo lên miệng đây?". Nói xong T. lật bàn tay đẩy từ dưới lên, quả táo lên miệng thật. Chị cầm quả táo ra nói: "Chịu thua ông rồi!".
Trỏ chơi bài của T. cũng thật lạ lùng. T. lấy bộ tú lơ khơ 32 lá ra đưa cho bác Hoàng xóc, xong đưa cho tôi xóc tiếp. Tôi xóc đi xóc lại nhiều lần đưa cho T. T. cầm bộ bài đưa ra sau lưng, rút một con lật ngửa đặt trên. Đó là con át cơ. T. lần lượt rút từng con đặt tiếp: Già cơ đến đầm cơ, bồi cơ, mười cơ, chín cơ, tám cơ, bảyy cơ. T. rút tiếp đặt hàng thứ hai là rô, đúng tám con theo thứ tự như hàng trên. Hàng thứ ba là chuồn, hàng thú tư là bích, cũng theo thứ tự từ lớn đến nhỏ. Mọi người trố mắt ngạc nhiên. Một chị nói: "Ông nhìn thấy mới rút được thế!". T. cười: "Tôi đưa ra sau lưng làm sao nhìn thấy được!".
Nhân nói tú lơ khơ, một hôm có một ông người nước ngoài đến biểu diễn tú lơ khơ ở Văn Miếu nhân một dịp lễ hội. T. có mặt đứng xem ông biểu diễn. T. nói với tôi: "Xoàng quá thế mà cũng biểu diễn, để tôi vào chơi cho vui!". Nói là làm, T. vào không kể lạ quen. T. biểu diễn cái trò như vừa kể và thách ông Tây nhiều trò kỳ lạ nữa. Ông Tây nói qua phiên dịch: "Ông quá tài tôi không sánh kịp, quả là Việt Nam có nhiều người tôi xin bái phục!". Suốt buổi đó ông Tây nọ đi theo T. không chịu rời.
Chuyện đóng cửa, mở cửa ở nhà T. cũng mang tính khác thường. Đến nhà T. có lúc tôi ngủ lại nhà trong khi T. ra ngoài tập luyện. Ngủ trong nhà lúc nào tôi cũng chốt kỹ các cửa, người ngoài không thể vào được. Vậy mà khi đi tập luyện về, T. vào nhà cứ như không và vào bằng cách nào tôi không biết. Hỏi thì T. không nói. Tôi quyết rình xem T. vào nhà bằng cách nào khi các cửa đều được chốt kỹ.
Đêm đó, tôi không ngủ, thức chờ lúc T. về. Tôi phát hiện ra là từ bên ngoài cửa, T. dừng công lực trước tiên đẩy cho cái chốt rời cái ngoắc ra, sau đó dùng công lực đẫy cho cái chốt rơi xuống. Thế là xong. Cửa mở và anh ta vào.
Một lần khác T. và tôi đi Đà Nẵng. Tôi hỏi làm thế nào gài chốt cửa được vì nó ở bên trong. Chẳng lẽ để cửa trống ư! T. cười bảo: "Ông khỏi lo chuyện đó, để tôi chốt cửa cho!". Nói xong, T. khép cửa lại, vận công, từ bên ngoài đẩy cái chốt vào lỗ rồi lật bàn tay đẩy ngang một cái, cái chốt bị lực đẩy quay ngay vào rãnh. Thế là cửa được cài an toàn
Một lần khác, tôi cùng với T. đi Hội An vào ban đêm. Nói thêm là T. đi đâu, thường đi ban đêm, không mấy khi đi ban ngày. Trên đường về, lúc đó đã là 24 giờ. T. bảo ghé vào đây chữa cho ông này rồi hãy về. Ông này bị ung thư máu nặng, suốt ngày chỉ nằm. Đến nhà, đèn lửa tối om, cửa đứng kín mít. Tôi tưởng là T. sẽ gọi người nhà dậy bật đèn, mở cửa. Nhưng không, T. vận công mở chốt từ bên ngoài. Cửa mở, T. vào nhà bật đèn, vén màng chữa cho ông độ 15 phút, sau đó hai bác cháu mới lên xe về.
Chuyện mở, đóng cửa của T. là như vậy. Nói thêm một chuyện nữa là ngồi sau xe của T. đi ban đêm rất sợ. Các bạn biết ban đêm đi xe máy trên quốc lộ 1 luôn có hai luồng xe ôtô đi ngược chiều nhau với tốc độ cao. T. cho xe mình đi giữa hai luồng xe mà đi với tốc độ nhanh khoảng 60 kilômét giờ. Đêm đó, tôi phát hoảng vì luồng xe đi ngược chiều bật đèn pha chói không nhìn thấy gì. Tôi bảo: "Đi chậm lại chứ đi kiểu này kinh lắm, cho tôi xuống thôi!". T. bảo: "Bố yên tâm, tôi không bị chói mắt như bố đâu!". Về đến nhà, tôi mới biết mình còn sống. Từ đó, đi đêm, tôi không dám ngồi xe T. nữa.