ĐẶNG THỊ HUỆ Biên dịch
ULYSSES - KẺ CƯỚP BÓC TRONG CÁC THÀNH PHỐ - CHƯƠNG I
Thời Thơ Ấu và Cha Mẹ Của Ulysses

Ngày xửa ngày xưa, cách đây đã lâu lắm rồi trên một hỏn đảo nhỏ có tên là Ithaca nằm ở bờ biển phía Tây của nước Hi Lạp, có một ông vua tên là Laertes. Vương quốc của ông là một vương quốc nhỏ có nhiều núi nhấp nhô, hiểm trở. Nếu đến thăm đất nước nay, mọi ngwời sẽ có cảm giác đây chỉ là một tỉnh hay một khu vực của một quốc gia chứ không phải là một đất nước thống nhất với luật pháp và phong tục tập quán riêng. Mọi người vẫn thường nói rằng Ithaca giống như một chiếc lá chắn nằm ngay trên mặt đại dương bao la. Chắc các bạn sẽ nghĩ rằng đây là một đất nước có địa hình bằng phẳng với những dải đồng bằng rộng và những bãi có xanh rờn thuận lợi cho việc chăn thả gia súc. Tuy nhiên, vào thời bấy giờ, Ithaca là một quốc gia nằm ở vùng biển xa xôi, với hai đỉnh núi chính và một thung lũng sâu ở giữa, chính vì vậy trông đất nước này giống hệt một chiếc lá chắn khổng lồ. Địa hình đất nước hiểm trở, gồ ghề đến nỗi mọi người ở đây không nuôi ngựa, trong khi vào thời này phương tiện đi lại chính là xe ngựa với hai chú ngựa nhỏ kéo phía trước. Trong đất nước Ithaca, mọi người không bao giờ cưỡi ngựa và đặc biệt trong chiến tranh họ không có ky binh. Khi Ulysess, con trai của Laerter, đức vua nước Ithaca lớn lên, chàng không bao giờ chiến đấu trên xe ngựa bởi chàng không hề có bất cứ con ngựa hay chiếc xe kéo nào. Chang đi bộ, chiến đấu trên đôi chân rắn chắc của mình giống như những người đàn ông khác trong nước.
Đất nước Ithaca không có ngựa nhưng bù lại họ có rất nhiêu gia súc mà khó ai có thể đếm chính xác được bao nhiêu con. Cha của Ulysess có những đàn cừu lớn, những đàn lợn béo tốt, những đàn cừu, dê, nai, thỏ trên những ngọn đồi và trên vùng đồng bằng trù phú. Đó là trên đất liền, còn dưới biển khơi là hàng trăm ngàn loại cá khác nhau với số lượng lớn đủ đề phục vụ nhu cầu lương thực của người dân Ithaca. Mọi người nơi đây dùng lưới đánh cá, ngoài ra họ còn dùng cần và móc câu đề câu. Ai nấy đều có công việc của mình và mọi người luôn chăm chỉ làm việc để nuôi sống bản thân và gia đình.
Xét về mọi khía cạnh, Ithaca là một hòn đảo lý tưởng để sinh sống, làm việc và tận hưởng một cuộc sống yên bình. Điều kiện tự nhiên nơi đây cũng thuận lợi cho công việc chăn thả gia súc. Mùa hè kéo dài và hầu như không có mùa đông, có những năm không khí lạnh ập đến nhưng giai đoạn này cũng chỉ kéo dài có một vài tuần sau đó chim én lại kéo về và các vùng đồng bằng giống như một khu vườn được bao phủ bởi cỏ cây, hoa lá. Từ những đoá hoa violet, hoa loa kèn, hoa thuỷ tiên đến những đóa hoa hồng đều đua nhau khoe sắc tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Phía trên là bầu trời trong xanh, phía dưới là mặt biển xanh, hòn đảo Ithaca giống như một chốn thiên đường dành cho những người yêu thích cuộc sống bình yên. Trên bờ biển là những ngôi đền sơn màu trắng trông thật tinh khiết và những nữ thần rừng có những ngôi đền thờ nhỏ được xây dựng bằng đá với những bụi hoa hồng gai bao bọc xung quanh. Từng nét kiến trúc, từng đặc điểm của cảnh vật thiên thiên nơi đây đều mang dấu ấn đặc trưng của Ithaca mà không một đất nước nào trên vùng lãnh thổ Hi Lạp có được.
Những hòn đảo khác nằm trong tầm mắt của mọi người có rất nhiều đỉnh núi cao, hiểm trở, trải dài như vô tận. Ngọn núi này nối tiếp ngọn núi kia tím biếc dưới ánh nắng mặt trời của hoàng hôn. Khó ai có thể tưởng tượng ra khung cảnh này và khó ai có thế cưỡng lại được vẻ đẹp của chúng nếu có cơ hội được nhìn ngắm, thưởng thức. Trong cuộc đời của mình, Ulysses đã đích thân đến rất nhiều quốc gia giàu có, nhiều thành phố lớn đông người sinh sống nhưng dù chàng ở đâu, làm gì thì trái tim chàng luôn hướng về hòn đảo nhỏ Ithaca, nơi chàng được sinh ra, lớn lên, học cách chèo thuyền, học cách lái tàu và cách sử dụng cung tên cũng như làm thế nào để săn được những con thú và hoẵng sống trong rừng rậm. Ithaca là quê hương của chàng và không gì có thể thay đổi được sự thật thiêng liêng đó. Chàng yêu quê, luôn muốn làm mọi điều tốt đẹp nhất cho quê hương của mình, cho người dân của mình.
Mẹ của Ulysses là Anticleia, con gái yêu của đức vua Autolycus sinh sống trên một đỉnh núi cao trên đất liền. Vua Autolycus là một trong những người đàn ông xảo quyệt và khôn khéo nhất mà khó ai có thể sánh kịp. Ông là một tay trộm lão luyện, là bậc thầy của những tay trộm khác. Ông có thể lấy cắp chiếc gối của một người trong khi người đó đang gối dưới đầu nhưng dường như ông không hề cảm thấy xấu hổ về điều này. Ông coi đó là một khả năng đặc biệt của mình và tin rằng có rất nhiều người trên đất nước của ông cũng như trên những nước khác đều mong muốn có được. Người Hi Lạp có Thần Trộm tên là Hermes và vua Autolycus tôn thờ vị thần này nên ông thường học theo cách mà vị thần hay làm. Mọi người nơi đây có nhiều suy nghĩ tốt đẹp về những trò lừa bịp xảo quyệt hơn là mối nguy hại do sự không trung thực của ông gây ra. Trong rất nhiều trường hợp, sự xảo quyệt và láu cá đó giúp ích rất nhiều cho người sở hữu nó. Ngoài ra có thể cả thần Hermes và vua Autolycus chỉ sử dụng đức tính đó của mình để làm người khác vui vẻ, tạo nên những tiếng cười hóm hỉnh, những trò đùa hài hước khiến không ai có thể nín cười chứ không hề phục vụ cho mục đích xấu hay hại người. Cũng giống như ông ngoại của mình, Ulysses cũng rất thành thạo trong lĩnh vực này. Chàng là người dũng cảm, khôn ngoan và láu cá nhất nhưng không bao giờ chàng ăn cắp bất cứ thứ gì dù chỉ là nhỏ nhất trừ một lần trong cuộc chiến đấu ác liệt với kẻ thù, nhưng trường hợp này cũng chỉ do người khác kể lại còn chúng ta cũng không chắc chắn đó có phải là sự thật hay không. Chàng đưa ra những mưu kế xảo quyệt nhất trong chiến tranh và đã nhiều lần thoát khỏi bàn tay độc ác của những tên khổng lồ và bộ tộc ăn thịt người. Không ai biết làm cách nào chàng có thể làm được điều đó nhưng có một điều chắc chắn là Ulysses luôn biết cách vận dụng tối đa món quà trí tuệ mình được ban tặng trong những tình huống khó khăn nguy hiểm nhất.
Ngay khi Ulysses sinh ra, ông ngoại của chàng đã đến thăm con gái và con rể trên đảo Ithaca. Ông yêu quý cô con gái xinh đẹp của mình và muốn được nhìn thấy đứa cháu ngoại kháu khỉnh mà ông đoán khi lớn lên nó sẽ rất thông minh. Ông đang ngồi dùng bữa tối thì vú nuôi của Ulysses là Eurycleia bế cậu bé đến, đặt cậu lên vào lòng ông nội và nói:
- Ngài hãy tìm một cái tên thích hợp để đặt cho cháu ngoại của mình vì đây là một đứa con cầu tự, vua và hoàng hậu phải cầu nguyện rất nhiều mới có được cậu ấy.
Autolycus đáp lại:
- Ta tức giận và căm ghét rất nhiều người trên thế giới này bởi chúng chỉ là một lũ ngốc, hèn nhát vì vậy hãy đặt tên cho đứa trẻ với ý nghĩa là Cậu bé bị phỏng chân. Nhờ vậy nếu theo tiếng Hi Lạp thì tên của cậu cháu ngoại yêu quý của ta là Odysses. Thần dân và những người trong đất nước của nó sẽ gọi nó là Odysses nên cái tên đó sẽ được chuyển thành Ulysses và chúng ta sẽ gọi nó là Ulysses.
Đúng vậy, ông ngoại của Ulysses đã đặt tên cho chàng và chàng chịu nhiều ảnh hưởng của ông ngoại Chúng ta không biết nhiều về tuổi thơ của Ulysses bởi nó diễn ra rất bình yên, hầu như không có sự kiện biến động nào. Một điểm duy nhất ta có thể nghe nói về thời thơ ấu của chàng là Ulysses luôn chạy theo cha mình xung quanh vườn và hỏi những câu hỏi mà ngay cả cha chàng cũng khó có thể đưa ra lởi giải đáp hợp lý. Chàng luôn xin cha cho cậu có những cây ăn quả của riêng mình. Ulysses là con trai duy nhất nên bố mẹ chàng rất cưng chiều và cố gắng dành cho chàng những điều tốt đẹp nhất. Cha chàng tặng chàng mười ba cây lê, bốn mươi cây vải và hứa sẽ trồng cho chàng năm mươi giàn nho sai trĩu quả, như vậy chàng có thề ăn trái cây bất cứ lúc nào chàng thích mà không cần hỏi ý kiến của người trông vườn. Thực ra không phải tự nhiên cha chàng lại làm như vậy, ông muốn đáp ứng sở thích của chàng để chàng không vì thèm ăn mà hái trộm trái cây giống ông ngoại của mình. Vua Laertus kính trọng cha vợ của mình nhưng ông không muốn con trai mình học tập một vài thói quen và bản tính của ông trong đó có thói quen ăn cắp. Đức vua muốn cậu con trai duy nhất của mình phải trở thành một người đàn ông thông minh, dũng cảm và quan trọng là phải đường hoàng, được mọi người kính trọng.
Vua Aulolycus đặt tên cho Ulysses và nói rằng khi cậu bé lớn lên, cậu phải đến nhà ông và ông sẽ dành tặng cho cậu một món quà tuyệt vời mà không phải đứa trẻ nào cũng có. Ulysses được cha mẹ kể lại câu chuyện này và khi đã trở thành một chàng trai, Ulysses xuôi thuyền băng qua biển đến thăm ông ngoại trên đỉnh Pamassus. Mọi người nơi đây đều chào đón chàng và ngày hôm sau các chú và anh em họ của chàng vào rừng săn một con lợn rừng hung dữ nhất đã khiến cho bao nhiêu thợ săn bị thương. Có thể Ulysses sẽ mang theo chú chó của mình tên là Argos, một trong những chú chó săn tốt nhất và chúng ta sẽ được biết đến chú chó săn này trong những câu chuyện phía sau bởi đây là một con chó rất khôn, sống lâu đời, lâu hơn hẳn những con chó bình thường khác.
Ngay sáng sớm hôm đó, mọi người bắt đầu khởi hành. Những con chó săn được thả ra để truy tìm dấu vết và mùi của con lợn rừng hung dữ, đi sau chúng là những người đàn ông khoẻ mạnh tay lăm lăm những cây giáo sáng loáng sẵn sàng chiến đấu trong trường hợp cần thiết. Ulysses chạy đầu tiên bởi chàng là người chạy nhanh nhất trong toàn bộ đất nước Hi Lạp. Mặc dù chỉ là một chàng trai trẻ, chưa có kinh nghiệm săn bắn nhưng Ulysses rất dũng cảm và không ngại đối mặt với nguy hiểm, thử thách. Đến thăm ông ngoại, chàng lại được tham gia vào chuyến đi săn thú nên chàng cảm thấy rất phấn khích và muốn đạt được một thành tích nào đó chứng tỏ cho mọi người thấy mình là người có khả năng. Bên cạnh đó, chàng muốn thử sức mình, thử lòng dũng cảm của mình, thử xem mình cảm thấy như thế nào trước sự nguy hiểm, trước những gian nan, thử thách.
Ulysses nhìn thấy một con lợn rừng lớn đang nằm trong bụi cây dương xỉ và xung quanh là những bụi cây dại rậm rạp khác. Đó là một nơi cây cối phủ kín đến nỗi cả ánh nắng mặt trời hay mưa gió cũng không thể len vào bên trong được. Con lợn lớn nằm trong góc tối như thể nó chẳng biết gì đến xung quanh, đến những người đang tìm cách giết chết nó. Khi mọi người hò hét và những con chó săn sủa inh ỏi, con lợn rừng bị đánh thức bèn nhảy lên, lông trên lưng dựng đứng, đôi mắt ánh lên những đốm lửa giận dữ. Ulysses là người đầu tiên giơ giáo lao vào con lợn khổng lồ nhưng nó quá nhanh nhẹn nên chàng đã đâm trượt. Nó chạy sang một bên né nhát đâm của Ulysses và đâm thẳng chiếc sừng sắc nhọn của mình vào đùi của chàng trai trẻ. Tuy nhiên, Ulysses chỉ bị thương phần mềm và nhanh chóng chàng giơ giáo đâm thẳng vào vai của con thú khiến nó lảo đảo vì đau đớn rồi lăn ra chết. Mấy chú của Ulysses băng bó vết thương của chàng hết sức cẩn thận và hát một bài hát thần tiên với hi vọng chàng trai trẻ sẽ không cảm thấy quá đau đớn và vết thương của chàng sẽ nhanh lành. Đó là bài hát về những người lính nước Pháp muốn làm một vài việc gì đó cho nàng Joan của thành Arch khi một mũi tên nhọn đâm vào vai nàng tại Orleans. Sau đó máu ngừng chảy và vết thương của Ulysses phục hồi nhanh chóng. Thật là một phép thần kỳ và ngay chính bản thân Ulysses cũng không ngờ mình lại hết đau nhanh đến thế. Mọi người nghĩ rằng chàng trai trẻ sẽ trở thành một chiến binh dũng cảm, họ tặng cho chàng những món quà đặc biệt. Khi về tới nhà, chàng kể lại toàn bộ sự việc cho cha, mẹ và vú nuôi Eurycleia của mình. Mặc dù vết thương đã khỏi nhưng nó để lại một vết sẹo trắng dài trên đầu gối trái của chàng. Nhiều năm về sau chúng ta vẫn còn nghe thấy những câu chuyện thú vị về vết sẹo và cũng chính vệt sẹo này giúp cho những người thân của chàng nhận ra được thân phận thực sự của Ulysses.
Tất cả những gì mới được kể ra ở đây chỉ là sự khởi đầu và sau đây là rất nhiều câu chuyện thú vị khác đang đợi chúng ta ở phía trước.