Dịch giả: Nhật Tân
Chương Một
Dịch theo bản Pháp văn: Pas d'orchidées pour miss Blandish

Câu chuyện bắt đầu vào một buổi xế chiều tháng bảy, không khí nóng bức, da trời màu xanh lơ, gió nóng thổi tung bụi mịt mù.
Nơi giao lộ về thành phố Kansas có một quán nước và trạm xăng. Trạm xây bằng gỗ, tường tồi tàn, chủ là một người đàn ông góa vợ trung niên và cô con gái mập ú.
Lúc khoảng xế trưa, một chiếc Packard đầy bụi đất dừng trước quán. Hai người trong xe thì một ngủ gục. Lái xe Bailey bước ra, người thấp bé, khuôn mặt dữ tợn, mắt đen láo liêng, cằm có một vết sẹo dài lợt. Bộ quần áo đã tà, cổ tay áo sơ mi sờn rách, cáu bẩn. Bailey không tỉnh táo mấy, đêm qua uống quá nhiều, rượu và thời tiết làm hắn khó chịu.
Hắn dừng lại liếc nhìn ông bạn già Sam đang ngủ rồi nhún vai bước vào quán. Cô gái tóc vàng chống tay trên quầy mỉm cười với hắn, nhe mấy chiếc răng trắng như phím đàn piano. Cô quá mập, không hợp gu Bailey nên hắn không cười đáp lễ. Cô gái nói:
- Chào! Chà nắng quá. Đêm qua tôi không chợp mắt tí nào.
- Scotch, - Bailey gọi rượu gọn tiếng và đẩu chiếc mũ ra sau, lấy cái khăn không sạch mấy đưa lên lau mặt.
Cô gái đặt chai uytxki và cái ly lên bàn, lắc lắc mấy lọn tóc vàng:
- Anh nên uống bia thì hơn, trời đất này uytxki không hợp.
- Khép bớt cái mồm lại đi!
Hắn mang chai uytxki và chiếc li đến một bàn nơi góc. Cô gái nhăn mặt, nhún vai cầm lấy quyển truyện tiếp tục xem.
Bailey nốc một hơi, ngả người ra lưng ghế. Hắn đang thiếu xu: “Nếu Riley không chịu nghĩ kịp một vố nào ngon ăn thì đành phải rờ đến nhà băng mất thôi”. Hắng nhăn mặt. Không được đâu. Cảnh sát Liên bang đầy rẫy ở đây rồi. Hắn nhìn qua cửa sổ. Già Sam vẫn ngủ trong xe. Bailey khịt mũi tỏ vẻ khinh miệt. Già chỉ đủ sức lái xe chứ không được tích sự gì. Chỉ có ăn với ngủ. Mình hắn với Riley làm được. Nhưng cách nào bây giờ?
Rượu uytxki làm hắn thấy đói. Hắn gọi to:
Cho trứng rán với jăm bong. Nhanh lên.
Còn lão kia có ăn không? – Cô gái chỉ già Sam.
Hỏi lão làm gì? Lẹ lên, đói rồi.
Qua cửa kính hắn thấy một chiếc xe Ford bụi bám dừng lại.
Một người đàn ông to con, tóc hoa râm bước xuống.
“Chà Hennie! Hắn tới đây làm gì?”
Người to béo bước vào quán giơ tay chào Bailey.
Chào bạn. Tốt quá. Thế nào?....
Bết quá – Bailey càu nhàu – Nóng quá trời.
Hennie đến bên bàn kéo ghế ngồi. Gã là một tay cung cấp tin tức cho một tờ lá cải huênh hoang, sống bằng cách tống tiền. Gã thu lượm tin tức đây đó và thường đưa cho các tay dao búa quanh thành phố Kansas làm một cú lấy thưởng.
- Chà, nhằm nhò gì, - Hennie vừa trả lời vừa hít mùi thơm từ miếng jăm bông chiên bay ra. Hienie hít hít:
- Cho tôi một đĩa như thế, và một li.
Cô gái đẩy bàn tay sờ soạng của gã rồi quay lại quầy. Bailey nhồm nhoàm nói:
- Làm sao tôi cũng phải kiếm một ít tiền. Anh có mối nào không?
- Không. Nếu có, tôi sẽ ngoắc anh nhưng bây giờ chẳng thấy có gì hợp với anh hết. Đêm nay tôi phải làm việc nghiêm chỉnh. Lấy tin về Blandish. Tiền công chỉ có 20 đôn nhưng thức uống khá lắm.
- Blandish là ai?
- Anh ở đâu ra thế? – Hennie nói với giọng miệt thi. – Blandish là tay giàu nhất Mỹ quốc. Hình như lão có đến hang trăm triệu đô la.
Bailey thọc mạnh cái nĩa vào lòng đỏ trứng, gầm lên:
- Còn tôi thì chỉ có 5 đô la thôi. Đời là thế. Tại sao tờ lá cải quan tâm đến lão?
- Không phải lão mà là con gái lão. Anh thấy cô ta chưa? Ngon mắt lắm. Tôi chịu mất mười năm để ngoạm nó một miếng đấy!
Bailey có vẻ không lưu tâm nhiều.
- Bọn con gái đầy nhóc tiền ấy, tôi biết rồi. Chúng cũng biết tiêu tiền lắm.
- Con bé này còn quá biết là khác – Hennie thở ra. – Ông bố cho mở tiệc mừng sinh nhất lần thứ hai mươi bốn, độ tuổi thật lý tưởng. Lão tặng nó các hạt kim cương gia bảo. (Gã tròn mắt). Chà, cái chuỗi thật hay. Già cỡ dăm chục thôi.
Cô gái mang thức ăn đến và cố sức đứng xa gã. Hennie kéo ghế lại ăn uống nhồm nhoàm. Bailey đã xong, xỉa răng bằng que diêm. Hắn nghĩ thầm: “Năm mươi thiên! Có cách nào chộp được không? Riley dám làm không?”
- Cái vụ nhảy nhót đó diễn ra ở đâu vậy? Tại nhà à?
- Phải, sau đó thì cô bé đi chơi tối với tên bồ nhí – Jerry MacGowan - ở khách sạn Chiếc Giày Vàng.
- Mang cả chuỗi hột?- Bailey hỏi lửng lơ.
- Cam đoan với anh là một khi đeo vào, cô ta không chịu cởi ra đâu.
- Chưa chắc.
- Chắc mà. Sẽ có báo chí tham dự nữa.
- Cô ta đến khách sạn lúc mấy giờ?
- Nửa đêm. (Hennie ngừng lời, cái nĩa chỉa lên). Anh định gì thế?
- Không có gì. (Bailey thản nhiên nhìn). Cô ta chỉ có ở đó một mình với gã MacGowan? Ngoài ra không còn ai cả à?
- Không. (Hennie vụt thả cái nĩa xuống, dáng vẻ không hài lòng). Này nghe đây! Chớ có nghĩ đến cái chuỗn ấy nữa. Không được đâu. Riley với anh không đủ sức giật xâu chuỗi. Để tôi tìm cho mối khác.
Bailey cố mỉm cười, cái cười của loài sói.
- Chớ hoảng hốt. Tôi biết cái gì làm được, cái gì không. (Hán vụt đứng lên). Thôi tôi rút dù.Nhớ nhé. Gặp được mối nào thì cho tôi hay. Chào ông bạn già.
- Sao đột nhiên anh lại đi gấp như vậy? – Hennie nhíu mày nói.
- Phải đi trước khi già Sam thức giấc. Tôi đã hứa với lão là không tốn tiền ăn nhậu nữa. Thôi chào!
Hắn trả tiền và đi về chiếc Packard. Nắng ngợp người, li uytxki làm đầu óc hắn quay cuồng. Hắn ngồi trước vô lăng, đốt điếu thuốc suy nghĩ.
Chuyện xâu chuỗi mà lộ ra thì bọn du đãng sẽ bu tới ngay. Không biết Riley có dám chơi cú này không? Hắn thích cùi chỏ đánh thức già Sam dậy.
- Nhúc nhích một chút xem nào! Cả đời lão chỉ biết ngủ thôi sao?
Già Sam người khô cằn, khoản sáu mươi, từ từ ngồi dậy, mắt hấp háy, nói giọng chờ đợi:
- Đi ăn chứ?
- Tôi ăn rồi, - Bailey vừa trả lời vừa mở máy.
- Tốt, thế còn tôi thì sao?
- Nếu có hào thì cứ việc. Tôi không đãi lão đâu.
Già Sam thở dài, siết sợi dây nịt vào them một nấc, chụp cái mũ phớt cáu bẩn lên cái mũi đỏ to sồ. Lão buồn rầu hỏi:
- Băng ta sao tệ thế, Bailey? Lúc trước khá lắm mà bây giờ chẳng có lấy một xu. Anh biết tôi nghĩ gì không? Tôi cho là Riley cứ lo ngủ với con nhỏ, không tính toán làm ăn gì hết.
Bailey bớt ga, ghé vào một tiệm tạp hoá:
- Bớt nói một chút đi.
Hắn bước xuống xe đi vào cabin điện thoại quay số. Một lúc sau mới có tiếng Riley ở đầu dây.
Bailey nghe có tiếng radio ồn ào và tiếng Anna lải nhải. Hắn bắt đàu kể về tin tức do Hennie cho biết nhưng rồi dừng ngay và rống lên:
- Bớt ồn một chút đi để tao nói!
Riely giống như thứ chết rồi. Lúc Bailey đi, gã còn quặp Anna. Thật lạ là gã còn đủ sức trả lời điện thoại. Riley nói:
- Đợi đấy!
Điệu nhạc tắt và tiếng Anna gào lên. Bailey nghe Riley chửi thề, tiếp theo là một phát đánh bốp vào người. Chà, Anna và Riley cứ gấo ó nhau hoài. Ở với bọn này không pah1t điên thì cũng hoá khùng. Riley đã trở lại bên máy.
- Nghe đây, Frankie, tao đang bị quay sống trong cái cabin chết tiệt này. Mày nghe không? Quan trọng lắm! Ta sắp có dịp chộp một xâu chuỗi năm mươi ngàn đôn. Con gái Blandish đêm nay đeo nó đi chơi. Con nhỏ đến khách sạn Chiếc Giày Vàng cùng thằng bồ. Chỉ có hai đứa thôi. Tuy ô của Hennie đấy. Sao?
- Mày nói bao nhiêu?
- Năm mươi thiên! Blandish là thằng cha tỉ phú. Được không?
Riley bỗng như sống lại. Gã la lên đầy khích động:
- Thế thì mày còn đợi gì nữa? Ta phải bàn tính gấp. Về nhanh lên.
Bailey gác máy, châm điếu thuốc, tay run run. Riley không xỉu như hắn nghĩ. Nếu làm ngon vụ này thì đúng là khá lắm. Hắn quay r axe. Già Sam ngước đôi mắt ngái ngủ nhìn hắn.
- Tỉnh ngay đi. Có món hẩu rồi!
 
II
Bailey ngồi nhìn các dãy bàn trong phòng tiếp tân của khách sạn Chiếc Giày Vàng. Hắn tưởng như mọi người đang nhìn hắn dò xét. Cũng may mà đèn chiếu bị che khuất. Dù Anna đã giặt chiếc áo sơ mi cùng chải lại bộ com lê, hắn vẫn hiểu mình có dáng một thứ mạt rệp, cứ sợ  người ta nhận ra và tống hắn ra cửa.
Nhưng khách sạn đầy người nhộn nhịp và không ai bận tâm để ý đến hắn. Bailey nép mình ngồi ở một góc tối, dựa lưng vào tường quan sát cả phòng tiệc.
Tiếng người ồn ào cố sức trỗi cao hơn tiếng nhạc rầm rầm. Bailey ngó đồng hồ luôn, bây giờ còn thiếu mười phút nữa là đúng 12 giờ đêm. Trước cửa lớn, một nhóm nhiếp ảnh đứng thẳng người, máy cầm tay. Chắc họ đang đợi Cô Blandish. Và vì chưa biết mặt cô ta nên Bailey cứ trông chừng các phóng viên.
Riley chơi kiểu nước thượng của tay trùm. Gã ngồi trong chiếc Packard đỗ bên ngoài với già Sam và phái Bailey vào khách sạn. Bailey thì lúc nào cũng lãnh phần tệ nhất. Được rồi, lúc nào chia tiền xong, hắn sẽ bái bai đồng bọn. Chán tụi Riley và Anna lắm rồi. Có tiền, hắn sẽ mở trại nuôi gà. Hắn vốn gốc nông dân nếu không gặp rủi ro phải nằm chết dí ba năm trong tù thì không đời nào hắn nhập bọn với Riley đâu.
Dòng suy nghĩ của hắn vụt đứt. Ban nhạc đang chơi bỗng ngừng lại chuyển sang bài Mừng sinh nhật.
“Đến rồi!”, Bailey nhón gót nhìn qua những chiếc đầu lố nhố. Mọi người đều ngừng nhảy để nhìn ra cửa. Đám nhiếp ảnh chen nhau tìm vị trí tốt.
Ánh đèn flash loá lên liên tiếp khi Cô Blandish bước vào, đi theo là một thanh niên bô trai, mặc lễ phục thật đúng mốt. Bailey chỉ chăm chăm nhìn Cô Blandish. Hắn như nghẹt thở. Chưa bao giờ hắn thấy một giai nhân tuyệt mỹ như vậy. Không giống bất kỳ cô gái nào hắn từng biết, bao gồm hết mọi cô gái và còn them một lô các thứ trội hơn nữa. Ánh sáng chói loà lấp lánh trên mái tóc vàng hoe và phản chiếu trên làn da trắng nuột. Bailey nhìn cô giơ tay vui vẻ chào mọi người đang nồng nhiệt hoan hô. Hắn chỉ sực nhớ khi tiếng ồn ào dịu xuống và Cô Blandish cùng MacGowan đến ngồi bên một bàn phía xa. Sắc đẹp cô gái làm hắn quên chuỗi hột xoàn nhưng khi hết cơn xúc động, hắn nhớ lại nhiệm vụ và huýt sáo nho nhỏ.
Nhìn chuỗi hột xoàn, hắn chợt nhận ra rằng nếu bọn chúng chộp được sẽ gây xôn xao như thế nào. Đúng là một món bở. Cả bọn cớm dưới gầm trời này sẽ đổ xô đi tìm. Bailey lau đôi tay ướt mồ hôi, nghĩ rằng hắn đã sai lầm khi thúc đẩy Riley chiếm lấy chuỗi hột đó.
Bailey nhận thấy MacGowan mặc mày đỏ gay, uống liên tục. Định rót tiếp thì Cô Blandish giơ tay ngăn lại, MacGowan mỉm cười, nốc một hơi rồi dìu cô ra sàn nhảy. Bailey nghĩ thầm: “Gã này đang ngấm đấy. Cứ cái điệu này chẳng mấy chốc hắn không đứng vững”.
Mọi người đều say ít nhiều. Bailey chun mũi với dáng khinh miệt, chua chát nghĩ: “Bọn có tiền có khác, chúng sống như một bầy heo”. Cô Blandish bỗng rời MacGowan đi về bàn. Hai người như đang tranh cãi nhau điều gì và MacGowan lại uống tiếp.
Ở bàn gần đấy, một cô gái tóc vàng cãi cọ với người nhảy đôi, một ông trung niên to béo đã ngà ngà say. Bỗng cô gái lấy một chai sâm banh ngâm trong xô nước đá trút lên đầu lão, nước chảy tràn ướt bộ lễ phục mắc trên người còn lão cứ há hốc mồm vì ngạc nhiên. Mọi người quay lại nhìn và nhiều tiếng cười vang.
Cô gái đặt chai vào xô, ngồi xuống giơ tay hôn gió một cái. Lão to béo tức giận mặt mũi đỏ gay, hất thẳng đĩa xúp vào mặt cô gái khiến cô la toáng lên. Một thanh niên chồm lên tương cho lão già một cú đia rếch vào quai hàm khiến lão ngã nhài kéo theo chén li rơi loảng xoảng.
Bailey nghĩ thầm: “Đồ heo chó!” và liếc về phía Cô Blandish. Cô đứng lên, nóng nảy lắc lắc tay người bạn trai. MacGowan nặng nề đứng dậy bước theo ra cửa. Trận ẩu đả giữa những người khách đã ngăn Bailey bước theo Cô Blandish khiến hắn phải đấm đá đẩy dạt ba, bốn người mới có lối đi.
Hắn vượt qua Cô Blandish và MacGowan, chạy ra xe Packard. Già Sam ngồi bên tay lái, Riley bên cạnh. Baiey ngồi phía sau nói:
- Họ ra ngay đấy. Thằng kia say rồi, chính cô gái lái xe.
- Bùng đi! – Riley nói với già Sam. – Ta dừng lại nơi trang trại. Để cho con nhỏ đi qua, ta đuổi theo rồi ép nó vào bên đường.
Già  Sam mở máy, chiếc xe lăn êm ru. Bailey đốt điếu thuốc rút súng đặt bên cạnh. Riley hỏi:
- Có hột không?
- Có.
Riley to con, dáng người thon hơn Bailey nhưng tuổi thì nhỏ hơn khoảng năm hay sáu tuổi. Nếu không bị lé thì chắc gã có mã người lắm nhưng vì có tệt đó nên trông xấu trai đi.
Già Sam cho xe chạy khoảng vài cây số và để xe chạy chậm khi gần đến trang trại rồi tấp vào mé đường. Riley ra lệnh:
- Xuống đi, chú ý canh chừng báo hiệu.
Bailey cầm khẩu súng, vứt điếu thuốc đến ngồi bên vệ đường. Phía xa, đèn khách sạn chiếu sáng một góc trời và tiếng nhạc khiêu vũ vọng đến nghe mơ hồ. Vài phút sau, hắn thấy ánh đèn pha lại gần liền nhảy bổ vào trong xe. “Đến rồi”. Già Sam cho xe chạy. Một chiếc Jaguar mui trần vụt qua. Đúng là Cô Blandish lái. Riley nói:
- Lẹ lên. Xe họ chạy tốc độ nhanh quá. Chớ để xổng.
Đêm tối đen, không trăng. Già Sam mở đèn chiếu sáng chiếc Jaguar. Đầu MacGowan lắc lư.
Đến khúc quành tới, xe đi vào một vùng cây rậm rạp. Đường vắng tanh vắng ngắt, Riley nói:
- Mở hết tốc lực. Chặn chúng lại.
Kim đồng hồ nhảy lên một trăm mười rồi một trăm mười lăm, chiếc Packard như lướt trên mặt đường. Gió rít qua xe, bóng cây nhập nhòa. Khoảng cách hai xe vẫn không đổi. Riley nóng tiết vặc với già Sam:
- Làm cái điệu gì thế? Tao bảo chặn chúng lại cơ mà!
Già Sam nhấn tay ga xuống sát sàn khiến chiếc Packard nhích khoảng cách lại gần một chút nhưng rồi chiếc Jaguar chồm lên và khoảng cách hai xe lại giãn ra. Già Sam nói:
- Xe kia tốc độ nhanh, khó có thể đuổi kịp được đâu.
Cả hai xe lúc này đều tăng tốc độ đến một trăm ba mươi cây số giờ và chiếc Jaguar mỗi lúc một xa. Bỗng nhiên già Sam thấy đường phía trước có khúc quanh liền la lên: “Bám cho chặt!”.
Lão thắng mạnh và lách tay lái. Bốn bánh rít lên trên đường nhựa, chiếc xe trượt qua bên. Bailey nảy tung người. Chiếc Packard trồi lên dập xuống. Già Sam nhả thắng và nhấn ga, xe chồm chồm trên lớp đất mềm, ào ào tiến lại phía đường nhựa. Già Sam đã theo đường tắt vượt trước chiếc Jaguar. Bailey chửi thề, tay mò khẩu súng. Riley chồm ra cửa nhìn về phía sau.
Già Sam kiểm soát chiếc Jaguar bằng kính chiếu hậu, cho xe xàng qua xàng lại trên đường khiến cho xe sau cũng phải lắc lư qua lại theo. Cuối cùng hai xe dừng lại. Bailey bước xuống. Cô Blandish lách qua nhưng hắn đã tới kịp, thò đầu vào trong, giật chìa khóa công tắc, chĩa súng vào người cô gái.
- Ra đi! Bắt cóc!
Cô Blandish xuống xe, không có gì đáng sợ hãi mà sửng sốt thì đúng hơn, MacGowan lắp bắp: “Gì… gì thế?”.
Y cũng bước xuống, nhăn mặt, tay ôm lấy trán. Bailey quay súng về phía y hét:
- Cấm lộn xộn! Bắt cóc đây!
MacGowan tỉnh rượu, đến gần Cô Blandish. Bailey ra lệnh:
- Tháo chuỗi hột ra, con nhãi!
Cô Blandish chộp tay lên cổ, bước lùi lại. Bailey chửi thề, bối rối. Một chiếc xe khác có thể chạy qua bất cứ lúc nào và thế là chúng tiêu tùng. Hắn gầm lên:
- Nhanh lên không thì ăn đất!
Cô Blandish vẫn tiếp tục lùi. Bailey bước nhanh tới ba bước. Hắn phải qua mặt MacGowan. Y bỗng tỉnh hẳn, tung quả đấm vào mặt Bailey. Hắn loạng choạng ngã cái ầm, khẩn súng rơi xuống.
Cô Blandish kêu lên một tiếng. Riley vẫn không nhúc nhích. Gã cho rằng Bailey to con đủ sức một mình giải quyết nên không muốn hai nạn nhân nhận được mặt gã khi chuyện vở lở. Gã chỉ ra lệnh cho già Sam trông chừng cô gái thôi. Già bước sát cạnh cô nhưng không lưu ý chỉ lo nhìn Bailey lúc này đã chống đầu gối nhỏm dậy, lắc lắc cái đầu, miệng chửi thề văng mạng.
Bailey thấy MacGowan nghiêng ngả đi lại, tuy vẫn còn say nhưng rất hung hăng. Cú đấm của Bailey đập vào dưới tai nhưng không đủ mạnh và MacGowan vẫn lừ lừ tiến tới như một con gấu rồi tống một cú thật mạnh. Bailey lại ngã thêm một lần nữa. Thằng chó đẻ này khá thật nhưng Riley đâu, sao không đến cứu? Hắn vừa nhỏm dậy thì MacGowan bồi thêm một cú nữa vào mang tang làm hắn ngã sấp xuống cỏ.
Riley chửi thề, nhảy ra ngoài xe.
Bàn tay Bailey sờ vào khẩu súng nắm chặt. MacGowan vẫn lư lừ bước tới không hay biết mình sắp gặp nguy hiểm. Bailey giơ súng lên siết cò. Tiếng nổ vang lên như tiếng sấm làm Cô Blandish hét lên, hai tay ôm lấy mặt.
MacGowan tay ôm ngực, ngã lăn xuống đường, máu loang trên chiếc áo sơ mi trắng muốt. Riley gầm lên:
- Sao mày giết nó?
Gã cuối xuống người MacGowan rồi quay sang Bailey đang bước tới nhìn, mặt mày lơ láo.
- Củ rồi! Đẹp chưa? Sao mày giết nó? Chúng ta tiêu rồi!
Bailey thọc tay vào cổ áo rứt mạnh ra, miệng lắp bắp:
- Thế tại sao mày không giúp tao một tay? Làm sao tao có thể làm khác được? Tao, tao không liên quan gì đến việc này.
- Để rồi mày giải thích với ba tòa quan lớn, - Riley sừng sộ nói.
Riley hoảng thực sự. Chúng sẽ bị truy tố về tội giết người và việc lên giàn hỏa thiêu là cái chắc…
Bailey quay lại nhìn Cô Blandish đang dán mắt vào xác người bạn trai.
- Phải xóa luôn con nhỏ này nữa. Nó biết quá nhiều.
- Câm đi, - Riley cắt ngang.
Gã nhìn Cô Blandish, vụt nảy ra một ý nghĩ mà theo y là rất thông minh. Đây là dịp may độc nhất để kiếm tiền thật bộn. Cha con nhỏ ngồi trên đống vàng nhất định sẽ phải trả tiền chuộc nó.
Gã nói:
- Con nhỏ sẽ đi theo ta.
Cô Blandish vụt quay mình chạy trên đường. Riely đuổi theo miệng chửi thể ỏm tỏi. Cô hét lên. Gã chụp cánh tay cô và quại cô một cú vào mặt lúc cô quay lại. Gã ôm người cô nhấc lên mang lại xe, ném vào băng sau. Bailey bước lại gần:
- Ê! Khoan đã.
Riely quắc mắt, chụp lấy cổ áo Bailey gầm lên:
- Mày đừng chen vào đây! Mày vừa bắt chúng tao cõng một xác chết rồi. Bị túm là tàn đời. Từ nay về sau, tao bảo gì mày phải nghe theo. Kéo cái xác khỏi mặt lộ rồi vứt xe đi. Hiểu chưa?
Giọng nói của gã mang vẻ thù hận khiến Bailey điếng người. Hắn ngần ngừ rồi bước lại phía già Sam đang đứng đực như con bò bị đập một cú vào đầu. Hắn cùng lão đem xác MacGowan lên chiếc Jaguar lái nó vào rừng ở một nơi thật khuất. Rồi cả hai chạy vội về chiếc Packard. Ngồi yên chỗ, Bailey lên tiếng:
- Mày điên mới bắt cóc con nhỏ này. Bọn cớm Liên bang sẽ đuổi ta chạy vãi cứt. Hành động như mày thì liệu ta sẽ trụ được bao nhiêu lâu?
- Câm đi! – Bailey gầm lên. – Mày giết thằng kia thì không còn bình yên mà hưởng chuỗi hột nữa. Tiền ở đâu nếu không phải là ở lão Blandish? Lão có hàng triệu thì thừa sức để cứu đứa con gái. Chỉ có hi vọng về phía đó thôi – Gã quay sang già Sam nói tiếp. – Mở máy, ta đến nhà Johnny, lão sẽ giấu dùm ta.
- Mày có tin chắc ở sự tính toán của mày không? – Già Sam hỏi.
- Xảy ra chain giết người này thì không còn gì để mà mất nữa. Tao biết. Lẹ lên.
Trong khi chiếc xe lao đi, Riley quay sang Cô Blandish đang nép vào một góc xe, gã giơ tay giật lấy chuỗi hột.
- Có đèn bấm không?- Gã hỏi Bailey.
Bailey lấy ra đưa cho Riley bật đèn xem kỹ các viên kim cương.
- Phải công nhận là quý thật, - Riley trầm trồ khen. – Nhưng tao không tính giữ đâu. Nếu lão blandish muốn, tao cũng cho chuộc luôn. Như thế ít nguy hiểm hơn.
Bailey bấm đèn chiếu vào mặt Cô Blandish vẫn bất tỉnh và lúc này trông cô vẫn đẹp hơn bất kỳ một cô gái nào hắn đã từng gặp.
- Con nhỏ đẹp dễ sợ. Nó có bị thương không?
Riley liếc nhìn cô gái, mặt đanh lại.
- Không có gì, - rồi quay sang Bailey, - Cố nhét vào đầu là không nên để xảy ra thêm chuyện bốc đồng nào nữa. Nhớ chưa?
Bailey tắt đèn. Chiếc xe lồng vào bóng đêm.
III
Cách xóm Thiên Nga hai cây số, già Sam báo tin:
- Phải mua thêm xăng.
- Trước khi đi không đổ đầy à? – Riley gầm lên.
- Làm sao tôi biết được là ta đi đến tận nhà Johnny? – Già Sam rên rỉ.
Bailey bấm đèn, Cô Blandish vẫn bất tỉnh. Hắn nói:
- Cô ta không nhúc nhích. Có trạm xăng trước mặt.
Qua khúc quanh, chúng thấy ánh sáng của trạm xăng. Già Sam ghé vào. Một cậu bé bước ra, dụi mắt ngáp và bơm. Riley chồm tới để che khuất Cô Blandish nhưng thật ra không cần thiết, thằng bé buồn ngủ muốn chết, chẳng hề liếc vào xe.
Phía khúc quanh lại có đèn pha, một chiếc Buick đen  ghé sát chiếc Packard. Cả ba bối rối. Bailey đưa tay sờ vào báng súng. Có hai người trong xe Buick, người ngồi trước bước xuống thân hình to cao, đội chiếc mũ dạ sụp mắt. Y chăm chú nhìn chiếc Packard và nghe tiếng Bailey hốt hoảng xoay mình, y quay lại trừng mắt, giọng đanh lại:
- Sao, hoảng à?
Trời tối đen, hai người nhìn nhau, Riley nói:
- Lỉnh đi bạn. Đây không phải rạp xiếc.
Người cao lớn quay lại cười:
- Ồ, té ra Frankie, tôi lại cứ tưởng một tay bự nào.
Băng Bailey sững người nhìn chiếc Buick. Người lái xe bật đèn trần cho thấy rõ khẩu súng hắn đang cầm chĩa vào họ. Riley tấy cổ họng khô khốc.
- À, Eddie đấy à?
- Ồ, - người cao lớn trả lời. – Còn Flynn đang mua súng đấy. Các anh mà lộn xộn tì có trò vui ngay.
- Nhưng chẳng có chain gì cả, - Riley vội phản kháng, trong bụng thầm rủa sao mình số đen lại đụng đúng hai tay cô hồn của băng Grisson. – Tôi chưa kịp nhận ra anh đấy thôi.
Eddie lắc bao thuốc để rơi một điếu bà bật diêm. Riley chồm tới để che Cô Blandish nhưng Eddie đã vội nhìn thấy rồi.
- Gái? – Eddie hỏi khi mồi thuốc.
- Chúng tôi có việc phải đi ngay, - Riley vội vã nói – Thôi hẹn gặp lại Eddie. Mở máy đi Sam!
Eddie đặt cánh tay trên cửa:
- Ai đấy Riley?
- Anh không biết đâu. Bồ nhí của tôi.
- Dỡn chơi! Sao nó “lặng” quá vậy?
- Cô ta say, - Eddie lí nhí trả lời.
- Anh nói! – Eddie làm ra dáng bị xúc phạm – Đâu co cần phải ma lanh mới biết được ai phục rượu cô ta. Xem thử chút nào?
Riley lưỡng lự, mắt liếc thấy Flynn bước xuống, súng chĩa vào người, khiến gã né sang bên. Eddie rút chiếc đèn phin lớn bấm chiếu vào cô gái, y kếu lên:
- Chà tuyệt sắc. Này Riley, anh không thấy xấu hổ khi chuốc rượu say cho cô gái đẹp thế này à? Mẹ cô ta biết không? (Eddie lùi lại, phà khói thuốc vào mặt Riley). Các anh định đưa cô ta đi đâu?
- Về trả mẹ cô ta, - Riley trả lời, - Thôi đừng đùa nữa, Eddie. Để chúng tôi đi.
- Tất nhiên. Tôi không muốn ở vào trường hợp cô bé này khi cô ta tỉnh dậy thấy mình ngồi trong xe với ba con khỉ các anh. Đi đi.
Già Sam mở máy ầm ĩ. Chiếc Packard lồng lên, biến mất trong màn đêm.
Eddie nhìn theo, giở mũ gãi đầu. Flynn cất súng vào xe, bước tới. Đó là một con người mặt choắt trông như con chuột thật dữ dằn. Eddie hỏi:
- Mày nghĩ thế nào? Chuyện đáng ngờ đấy!
Flynn nhún vai.
- Phải làm rõ ra thôi.
- Chắc mày định nói mày sẽ làm rõ chain nhưng người thực hiện lại là tao chứ gì? – Eddie nói dáng cao ngạo, - Mấy thằng ôn dịch ấy mưu tính gì trong chuyện đứa con gái đẹp như thế? Con nhỏ là ai?
Flynn đốt thuốc. Gã không khoái chuyện này chút nài. Chạy từ Pittsburg đến đây mệt rã rời rồi hơi đâu mà dính vào. Gã chỉ mong được lăn ra ngủ thôi. Eddie nói tiếp:
- Con nhỏ có dấu bầm nơi cằm. Chớ nói là nó bị bắt cóc bởi một thằng ăn mãnh như Riley. Nó không đủ gan làm việc đó. Để tao gọi Măng.
- Ồ thôi đi, - Flynngầm gừ, - Mày không muốn ngủ thì tùy, còn tao buồn ngủ rũ mắt đây.
Eddie không nghe, bước đến chỗ thằng bé bán xăng đang mở to mắt sợ chết khiếp.
- Điện thoại ở đâu?
Đứa bé dẫn hắn vào văn phòng.
- Được rồi, bé con ra ngoài kia.
Eddie quay số, chờ. Một lúc sau tiếng của Doc ở đầu dây, Eddie vội vã thầm thì:
- Tôi đang gọi ở trạm xăng xóm Thiên Nga đây. Băng Riley vừa mới đi, mang theo một con nhỏ, loại sang ngợp người. Nhất định không phải cùng loại với bọn chúng. Riley bảo con nhỏ say, nhưng có dáng xỉu vì ăn đòn. Ở cằm. Hình như Riley bắt cóc nó. Anh báo cho Măng nhé!
- Đợi đấy. (Sau một lúc, Doc trở lại). Măng hỏi con nhỏ giống ai, ăn mặc thế nào?
- Nhỏ tóc hoe. Nói là đẹp thì không đủ đâu, dân minh tinh màn bạc cũng phải chào. Chưa bao giờ tôi thấy. Mùi thanh, quí phái, trán cao, mặc áo dài dạ hội màu trắng, mũ đen loại xuýp pe.
Hắn đợi Doc đi nói với Măng và trở lại.
- Măng nói có thể là con gái lão Blandish đấy. Tối nay con nhỏ đến khách sạn Chiếc Giày Vàng ở Thung lũng Cây Tùng, có đeo chuỗi hột xoàn gia bảo nhà Blandish. Tôi thấy lạ là Riley lại dám làm một cú to thế. Theo anh thì sao?
Giọng nói the thé và gay gắt của Măng bỗng nổi lên trong máy:
- Alố! Eddie đấy à? Tôi sẽ cho bọn trẻ đi ngay. Anh đến gặp chúng ở giao lộ Cây Sồi Lớn. Nếu Riley chộp con gái Blandish thì chắc hắn sẽ đem đến nhà Johnny. Chỉ có nơi đó thôi. Nếu đúng là con nhỏ đó thì đem về đây.
- Xin tuân lệnh Măng. Phải xử bọn Riley ra sao đây?
- Lại còn phải giải thích tất cả sao? Động não một chút và nhanh lên.
Máy ngắt. Eddie vội vã trở về xe, ném một đô la cho thằng bé rồi leo lên ngồi cạnh Flynn.
Vọt đi. Măng gửi người đến gặp ta. Bà tin là Riley đã bắt con nhỏ Blandish.
Flynn lầu nhầu:
- Bà điên rồi. Mấy thằng thỏ đế đó mà lại dám chớp con nhỏ Blandish! Chà, đi đâu đây?
- Đến giao lộ Cây Sồi Lớn rồi đến nhà lão Johnny.
- Hết ngủ rồi. Hơn 150 cây số đấy.
Chiếc xe phóng trên đường, Eddie cười to:
- Để bữa khác hãy ngủ. Bây giờ tôi mogn gặp con búp bê đó. Lẹ lên.
Flynn nhấn mạnh ga.
- Mày thì chỉ nghĩ đến bọn đàn bà!
- Còn nghĩ đến cái gì nữa, - Eddie vặc lại, - Đàn bà và xin là hai thứ làm cho thế giới chuyển động đấy!
IV
Ánh bình minh hé rạng trên các ngọn đồi khi chiếc Packard leo lên con đường gập ghềnh dẫn tới trại của lão Johnny.
Già Sam lái thật thận trọng. Lão mệt lắm nhưng không chịu nhìn nhận. Mấy lúc sau này lão cứ sợ Riley đuổi lão ra vì quá già. Riley và Bailey luôn luôn nhìn con đường phía sau để chắc chắn không ai đuổi theo hết. Cả hai đều hoang mang và mệt đuối.
Cô Blandish hết sức ngồi xa Riley. Cô không biết chúng dẫn mình đi đâu. Cả ba không ai nói một lời từ lúc cô tỉnh lại và cô cũng không dám hỏi. Chắc chắn lúc này cha cô đã báo với Cảnh sát rồi và mọi người đi tìm kiếm. Cô tự thuyết phục rằng thế nào họ cũng tìm ra, chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Nhưng từ đây đến đấy, số phận cô sẽ ra sao? Cô thực sự hoảng sợ. Không thể nào có ảo tưởng gì về ba kẻ bắt cóc. Rõ ràng chúng cũng đang có mối lo sợ chết khiếp, nhất là hai tên trẻ.
Riley không thể nào quên mối đe dọa từ băng Grisson. Nhất định thế nào Eddie cũng báo với Măng Grisson. Cả băng thì Măng là người thông minh nhất, nguy hiểm nhất. Tất nhiên mụ sẽ đoán ra cô gái là ai và biết ngay chuyện chuỗi hột xoàn. Mụ sẽ làm gì sau đó? Tất nhiên cho người đuổi theo bọn hắn. Mụ có ý tìm bọn hắn ở nhà Johnny không? Riley chắc là không vì Johnny chỉ chơi với đàm làm chuyện cò con mà hãng Grisson nổi danh thì không hạ mình như thế.
Vậy thì phải hành động thật nhanh. Khi kiếm được chỗ giấu kỹ cô gái, gã sẹ tiếp xúc ngay với Blandish. Lấy tiền, trả cô gái lẹ cho chúng chừng nào hay chừng ấy.
Già Sam dừng xe và Bailey bước xuống, Riley vẫn ngồi nguyên.
- Vào xem thử lão có nhà không?
Gã xoay xoay khẩu súng, láo liêng nhìn vào phía dưới tán cây.
Bailey đến gõ cửa:
- Ê! Johnny!
Một lát sau, Johnny ra mở, vẻ nghi ngờ. Lão gần bảy mươi, người cao to, gầy giơ xương, mặt nhăn nhúm vì rượu, mắt kèm nhèm. Ngày xưa, xa lắm, lão nổi danh là tay cậy tủ sắt tài tình nhưng rượu đã làm hư lão. Lão nhìn Bailey, chiếc xe rồi trông thấy Cô Blandish.
- Chuyện gì thế các bạn? gặp khó khăn à? Bailey mạnh giỏi chứ?
Bailey bước vào nhưng Johnny lấy thân mình chặn lại. Bailey giải thích:
- Chúng tôi đến nhờ lão vài hôm. Để chúng tôi vào.
- Đứa con gái kia là ai vậy? – Johnny hỏi, người vẫn hkông nhúc nhích.
Riley lôi Cô Blandish ra khỏi xe đi vào, theo sau là già Sam.
- Này, Johnny chớ nghi ngờ như thế. Để chúng tôi vào. Có lợi khá lắm. Lão để tôi đứng ở cửa mãi à?
Johnny né mình sang bên. Riley đẩy Cô Blandish vào. Nhà có một gian rộng phía dưới, hai phòng trên lầu có lan can gỗ. Phòng dưới dơ bẩn không thể tả, có một cái bàn, bốn thùng gỗ làm ghế, cây đèn bão gắn vào tường, chiếc rađiô trên kệ, thế là hết.
Già Sam bước vào sau cùng khép cửa lại. Cô Blandish chạy đến bên Johnny, nắm tay lão nấc lên.
- Thưa ông, xin ông giúp cho (mùi rượu và mồ hôi chua loét từ người lão xông ra khiến cô lợm giọng). Mấy người này bắt cóc tôi, Cha tôi...
Riley lôi cô ra sau, gầm lên:
- Cô có câm không? Nói một tiếng nữa, tôi vả sứt miệng ngay.
Johnny lo lắng nhìn Riley, phản đối yếu ớt:
- Tôi không muốn dính dấp tới một vụ bắt cóc...
- Tôi xin ông hãy gọi điện cho cha tôi...
Riley nhào tới tát mạnh một cái. Cô lùi lại hoảng kinh la lên.
- Tao đã bảo mày rồi. Câm cái miệng lại.
Cô Blandish đưa tay xoa má, mắt tóe lửa.
- Đồ hôi thối. Sao mày dám chạm vào người tao?
- Nếu cô không câm miệng thì không phải chỉ là chạm vào nugời thôi đâu, - Riley dịu giọng nói. – Ngồi xuống, không được lên tiếng, nếu không thì ăn đòn.
Già Sam bước lại, dáng lo lắn, lấy một cái ghế đặt bên cạnh Cô Blandish.
- Bình tĩnh lại đi cô bé. Chớ làm gã nổi xung lên.
Cô Blandish buông người xuống thùng gỗ, tay ôm mặt. Johnny hỏi:
- Ai đấy?
- Con gái Blandish, - Riley trả lời.- Giá đáng một triệu đô la đấy. Ta chia đều bốn người. Chúng tôi chỉ ở đây trong vòng ba hay bốn ngày thôi.
Johnny lấm lét nhìn.
- Blandish? Cái lão ngồi trên đống bạc ấy à?
- Hàng triệu, hàng triệu. Lão nghĩ thế nào, Johnny?
- Tốt. (Lão gãi cái đầu dơ). Đồng ý nhưng không quá bốn ngày.
- Để nó ở đâu? – Riley hỏi. – Lão có cái hộp nào không?
Johnny chỉ một cái cửa lên hành lang: “Trên kia”.
Riley quay sang Cô Blandish:
- Lên!
- Cô nên làm theo lời hắn, - già Sam khuyên – Phải ăn đòn thì có ích gì đâu.
Cô gái đứng dậy bước lên thang gác. Riley theo sau, gã đá cánh cửa bảo: “Vào đi”.
Cô Blandish bước vào, Riley đến thắp ngọn đèn dầu treo trên trần và nhìn quanh. Phòng có một chiếc giường bẩn dễ sợ, không nệm, không vải trải. một vò nước nổi vàng trên mặt đất ngay dưới sàn. Một chậu kẽm để trên một hộp bao bì. Cửa sổ che bằng bao tải. Riley nhạo:
- Như thế này để co thay đổi không khí đôi chút. Ở yên đây nếu không tôi lại lên chăm sóc cô đấy.
Cô Balndish hỏang hồn đang mở to mắt nhìn con nhện đen bự đang bám trên vách. Riley hỏi:
- Nó làm cô sợ à? (Hắn bước tới túm con nhện, mấy chân nhện giật giật). Cô muốn tôi thả nó lên áo không?
Cô Balndish lùi lại run rẩy.
- Ráng sức tử tế thì cô không việc gì hết. Còn nếu quấy rầy tôi thì cô sẽ hối tiếc đấy. – Vừa nói gã vừa bóp nát con nhện. – Cô không tử tế thì sẽ như thế này. Thôi, yên đó đi.
Gã bước ra khép cửa lại, xuống nhà. Bailey và già Sam ngồi trên thùng gỗ hút thuốc. Gã hỏi Johnny:
- Có gì ăn không? – nhưng gã chợt cứng người.
Johnny vừa giương khẩu súng uy hiếp ba người. Riley muốn rút súng ra nhưng nhìn đôi mắt của lão, gã dừng ngay lại. Johnny nói:
- Riley, chớ lộn xộn. Khẩu pháo này xuyên một lỗ lạ lắm.
- Lão làm gì thế? – Riley hỏi giọng khô khốc.
- Chuyện này tôi không thích, - Johnny trả lời. – Anh ngồi xuống đi, ta nói chuyện với nhau. Bọn họ lên tiếng trên đài trước khi các anh đến đây chừng nửa giờ. Ai giết gã kia?
- Chính nó! – Riley trỏ Bailey. – Thằng khốn đó mất tinh thần.
- Tôi mà mất tinh thần à? – Bailey phản đốo. – Tôi bị buộc phải hạ hắn vì cái thằng xìu kia không dám ra mặt giúp tôi một tay.
- Thôi dẹp! – Riley ngắt lời. – Thì cũng thế thôi. Thằng kia chết rồi. Cảnh sát truy ta tội giết người nhưng ta giữ được đứa con gái. Nếu rút được tiền của thằng già xong là ta dọt.
Sau một lát, Johnny gật đầu và buông súng.
- Tôi biết các anh từ lúc các anh còn nhỏ. Không bao giờ tôi nghĩ các anh nhúng tay vào vụ giết người. Tôi không thích chút nào. Một án mạng, một vụ bắt cóc…. Bọn cớm Liên bang sẽ theo các anh sát nút. Các anh trở thành thội phạm của mọi người. Tay mơ như các anh không chịu nổi đâu.
- Lão sẽ được hai trăm năm mươi ngàn lấy ở tiền chuộc. Nhiều lắm đấy, Johnny ạ. – Riley bình tĩnh nói.
- Lão cứ nghĩ xem với số tiền đó lão mua được bao nhiêu là rượu, - Bailey nói thêm, - Cứ là tắm trong uytxki.
Johnny chớp mắt.
- Cả thế giới cũng không có từng ấy tiền đâu.
- Johnny, hai trăm năm mươi thiên, mình lão thôi.
Lão thong thả đặt súng vào giá. Cả ba người nhẹ mình nhìn lão đi lấy một bình sứ và một hộp gỗ thiếc.
- Làm một cốc, các cậu?
- Gì thế? – Riley nghi ngờ hỏi. – Đế lão nấu đấy à?
- Loại tốt đấy. Không có thứ nào hơn đâu.
Johnny rót đầy lon chuyền tay cho ba người. họ uống thật thận trọng. Bailey suýt sặc nhưng Riley và già Sam nuốt được chất nước cháy bỏng cổ họng. Già Sam lấy tay áo chùi miệng.
- Có gì đớp không Johnny?
- Anh tự lấy đi. Có cái nồi trên bếp ấy.
Lão già Sam lại phía bếp trong khi Bailey nói với Riley:
- Mày bắt con nhỏ là sai rồi. Lẽ ra phải xóa sổ nó mới đúng. Eddie chắc chắn sẽ báo cáo cho Măng Grisson biết và mụ sẽ sai Slim nhào tới ta.
- Câm đi. – Riley gầm lên.
Johnny nhổm dậy.
- Gì thế? Slim? Hắn có biết vụ này không?
- Không việc gì đến lão! Bailey nó nói bậy đấy.
- Dỡn thiệt? – Bailey quay sang nói với Johnny. – Lúc tới đây, chúng tôi gặp Eddie Schultz. Hắn nhòm thấy con nhỏ và chắc chắn nó tâu với Măng Grisson rồi.
- Nếu Slim biết vụ này thì tôi buông, - vừa nói Johnny vừa tiến lại giá súng.
Riley rút khẩu 38 ra.
- Để yên cái kèn đó đi. Slim Grisson không làm tao sợ đâu. Nó không thể nào cản việc của ta được.
- Slim là thứ thuốc độc, - Johnny khó chịu nói, - Tôi biết tất cả các anh, ai cũng còn có một chút khá. Còn Slim thì không. Nó hư thối đến tận xương tủy rồi.
Riley khạc nhổ trên bếp.
- Thằng đó tàng tàng, điên khùng, có thế thôi.
- Đúng vậy, nhưng nó là đứa giết người. Giết bằng dao. Tôi, tôi không ưa những đứa dùng dao.
- Lão chớ lo, - Riley trấn an. – Ta ăn đi.
Lão già Sam dọn món ra gu ra đĩa thiếc, lầm bầm:
- Thứ này hôi mèo quá. (Lão trút một ít vào cái tô). Để tôi đem lên cho con nhỏ. Nó cũng cần phải ăn một chút.
- Nó khảnh ăn lắm. Thứ này nó thèm vào, - Riley cười nhạo.
- Đói đầu gối cũng phải bò, - già Sam trả lời.
Lão đem lên gác. Cô Blandish ngồi bên mép giường, thấy rõ là đã khóc. Cô ngước nhìn lên khi già  Sam bước vào. Già vụng về nói:
- Này cầm lấy để nhét vào mép. Cô sẽ thấy đỡ hơn nếu ăn một chút.
Mùi thịt hư khiến Cô Blandish buồn mửa.
- Không... cảm ơn... Tôi... không thể..
- Thịt hơi hôi một chút, - già Sam nói như xin lỗi, - nhưng ăn được đấy. (Già đặt bát xuống giường, nhìn tấm nệm tởm lợm và lắc đầu). Chắc cô không quen sống thế này. Để tôi kiếm một tấm ga trải giường.
- Cảm ơn, ông tử tế quá. (Cô lưỡng lự rồi hạ thấp giọng). Ông giúp tôi. Chỉ cần ông gọi điện cho ba tôi biết tôi đang ở đâu là ông được thưởng một số tiền lớn. Tôi van ông, mong ông giúp tôi.
- Không được đâu, - già Sam lo lắng nói và bước lùi ra cửa, - Tôi già quá không kham nổi. Hai đứa kia dữ lắm. Tôi không giúp gì cô được.
Già bước ra, khép cửa lại. Riley và Bailey đang ăn. Xong bữa, Riley đứng lên cười:
- Chưa bao giờ tôi ngốn như thế này cả. (Gã nhìn đồng hồ). Mới chín giờ kém năm. Tôi phải gọi Anna. Chắc cô nàng đang tự hỏi hkông biết tôi ở đâu.
- Mày có ảo tưởng nhiều quá đấy. Cứ nghĩ là Anna quan tâm tới mày luôn sao? – Bailey nói và ra đứng phía cửa sổ nhìn ra.
Riley báo số điện của Anna cho cô tổng đài, sau vài phút tiếng nói của Anna vọng lên phía đầu dây.
- Chào con chim nhỏ! Frankie đây!
- Frankie! (Giọng Anna rít lên khiến cả ba đều nghe rõ). Đồ rác rưởi, đang ở đâu đấy? Anh bỏ rơi tôi thế này à? Anh tưởng tôi khoái ngủ một mình trên giường cả đêm à? Anh làm gì thế? Ngủ với con nhỏ nào thì cứ chết với tôi?
Riley mỉm cười, lúc nào gã cũng khoái nghe giọng Anna.
- Chớ giận, con bồ câu bé nhỏ của anh. Anh đang làm một vố lơn. Một vố to nhất trogn đời, sẽ có cả đống tiền. Từ nay em sẽ có áo choàng lông tha hồ mà vây vo. Cô đào Monroe đứng bên em cũng chỉ là một con nhỏ lang thang thôi. Mà này nghe đây. Anh đang ở nhà Johnny, phía giao lộ Cây Sồi Lớn.
- Riley! – Bailey hoảng hốt kêu lên. – Bọn chúng đến kìa! Hai xe. Băng Grisson đấy!
Riley vụt thả ống nói xuống, chạy ra phía cửa sổ.
Hai chiếc xe ngừng lại bên chiếc Packard. Nhiều người bước xuống. Riley nhận ra bóng dáng Slim.
Gã quay lại bảo Johnny:
- Lên trên lầu với con nhỏ. Làm sao cho bọn chúng không nghe gì hết. Phải gạt cho được bọn này. Nhanh lên.
Cả bọn chạy lên phòng Cô Blandish, Riley nói, mồ hôi bong nhẫy mặt:
- Phía dưới có một bọn muốn hại cô. Nếu cô muốn yên lành thì chớ lên tiếng. Tôi đang cố sức lừa chúng. Nếu chúng biết cô ở đây thì cô chỉ còn nước mà cầu kinh thôi.
Cô Blandish thấy lạnh mình. Không phải là kết quả của câu nói ngắn ngủi Riley vừa thốt ra mà là vì cái vành môi xám ngoét và đôi mắt lạc thần của gã.