Cô điều dưỡng O’Brien ngẩng đầu tóc đỏ, cười toe toét với người đàn ông nhỏ thó ngồi trước mặt cô, phía bên kia bàn uống trà. Cô nghĩ thầm: “Ông ta là một gã nhỏ bé, ngộ nghĩnh, mắt xanh như mắt mèo thế kia mà bác sĩ Lord lại bảo là người thông minh được nhỉ?” Hercule Poirot nói: - Thực là vui thú được gặp một người dồi dào sức khỏe và đầy sức sống. Tôi chắc là các bệnh nhân của cô tất cả hẳn đều khỏi bệnh. Cô O’Brien nói: - Tôi không phải là người có bộ mặt thườn thượt; cũng không có nhiều bệnh nhân chết nhờ tôi. Tôi rất cảm kích mà nói như vậy. Poirot nói: - Cố nhiên, trong trường hợp bà Welman, thì đây là một sự giải thoát đầy lòng nhân từ. - À! Đúng thế đó, bà lão thật sự đáng thương - Cô nhìn Poirot với ánh mắt sắc sảo rồi nói - Có phải ông muốn nói với tôi về vụ đó không? Tôi nghe nói họ đang đào bà ta lên. Poirot nói: - Lúc ấy cô không có điều gì nghi ngờ hay sao? - Tôi chẳng nghi ngờ chút nào, mặc dù thực ra đáng lẽ tôi phải nghi ngờ: vì vẻ mặt của bác sĩ Lord buổi sáng hôm đó, vì ông ta đã sai tôi đi hết nơi này đến nơi khác tìm kiếm những cái mà ông ta không cần. Nhưng ông ta đã ký chứng chỉ khai tử rồi kia mà. Poirot vừa nói: - Ông ta có lý do… Thì cô ta tiếp ngay: - Thực thế, ông ta làm thế là phải. Chẳng tốt gì cho một bác sĩ khi nghĩ ngợi nhiều chuyện và làm phật lòng gia đình người ta; mà nếu lầm lẫn thì thế là hết thời, chẳng ai muốn mời đến nữa. Làm bác sĩ thì cần phải chắc chắn. Poirot nói: - Có người gợi ý là bà Welman có thể đã tự tử. - Bà ta ư? Bà ta nằm bại liệt như thế kia? Chỉ nhấc được một tay, bà ta chỉ có thể làm được đến thế thôi. - Có thể là một người nào đó đã giúp bà ta? - A! Bây giờ tôi hiểu ông muốn nói gì rồi. Cô Carlisle, hay ông Welman, hay có lẽ Mary Gerrard, chứ gì? - Có thể là như thế, phải thế không cô? Cô O’Brien lắc đầu nói: - Họ chẳng dám đâu - chẳng một ai trong số họ dám làm thế cả. Poirot chậm rãi nói: - Có lẽ không đâu. Rồi nói tiếp: - Bà Hopkins đánh mất ống thuốc morphine vào lúc nào? - Mất vào ngay sáng hôm đó. Chị ta đã nói: “Chị chắc chắn là đã để nó ở đây”. Thoạt đầu, chị ta chắc chắn lắm, nhưng ông biết ra sao rồi, một lát thì đầu óc ta rối tung, và cuối cùng thì chị ta lại bảo là đã để nó ở nhà. Poirot nói khẽ: - Ngay cả lúc ấy cô cũng không ngờ gì sao? - Tôi chẳng nghi ngờ chút nào hết. Chẳng một lúc nào tôi nghĩ là các sự vật lại không đúng như chúng phải thế. Ngay cả bây giờ thì cũng chỉ là một điều nghi ngờ mà người ta có thôi. - Cái ý nghĩ về ống thuốc bị mất đó không có lúc nào khiến cho cả cô lẫn bà Hopkins băn khoăn thắc mắc sao? - À, tôi không nói thế. Tôi nhớ là cái ý nghĩ đó có vào trong đầu tôi - và cả đầu chị Hopkins nữa, lúc ấy chúng tôi đang ngồi trong quán Chim Sẻ Xanh. Tôi thấy cái ý nghĩ đó chuyển từ trí óc chị ta sang trí óc tôi. Chị ta nói: “Không thể có cách nào khác hơn là chị đã để nó trên thành lò sưởi rồi nó rơi nào trong thùng rác, phải thế không em?” Và tôi bảo chị ta rằng: “Không, thực thế, chính là như thế đấy”. Cả hai chúng tôi lúc ấy đều không ai nói ra cái điều đang ở trong đầu óc mình và nỗi sợ hãi ở nơi mình. Poirot nói: - Thế bây giờ cô nghĩ gì? Cô O’Brien nói: -Nếu họ kiếm thấy chất morphine trong bà ta, thì sẽ khá rõ ai là người đã lấy ống thuốc đó, và nó đã được dùng làm gì - tuy rằng tôi sẽ không tin là cô ta đã đưa bà lão kia lên cùng con đường ấy, cho đến khi nào chứng tỏ là có chất morphine trong bà ta. Poirot nói: - Cô tin chắc là Elinor Carlisle đã giết Mary Gerrard? - Theo ý tôi, chẳng có vấn đề gì về việc đó cả. Thử hỏi còn ai khác có lý do và muốn làm việc ấy? - Đó chính là vấn đề - Poirot nói. Cô Cô O’Brien nói tiếp một cách bi thảm: - Không phải tôi đã có mặt ở đó đêm ấy khi mà bà lão kia cố gắng nói và cô Elinor hứa với bà là mọi việc rồi sẽ được thu xếp ổn thỏa theo như ý nguyện của bà ta sao? Không phải có một hôm tôi đã trông thấy bộ mặt cô ta nhìn theo Mary Gerrard khi cô ta đi xuống cầu thang và cái vẻ căm thù tuyệt vọng ở trên đó hay sao? Chính cô ta đã có ý sát nhân ở trong lòng trong giây phút đó. Poirot nói: - Nếu Elinor đã giết bà Welman, thì tại sao cô ta đã làm như vậy? - Tại sao? Vì tiền, cố nhiên rồi. Hai trăm ngàn đồng bảng, không ít hơn. Đó là cái mà cô ta đã có được nhờ việc này, đó chính là lý do tại sao cô ta đã làm việc này, nếu như cô ta đã làm việc này. Cô ta là một tiểu thư táo bạo, thông minh, không chút sợ sệt, lại nhiều trí óc. Poirot nói: - Nếu bà Welman còn sống và làm di chúc, thì theo ý cô, bà ta sẽ để lại tiền bà như thế nào? - À, không phải phận sự tôi nói - Cô O’Brien tuy nói thế, nhưng vẫn lộ vẻ là sắp nói ra - Thế nhưng, theo ý tôi thì, từng cắc bạc của bà lão kia rồi sẽ vào tay Mary Gerrard. - Tại sao thế? - Poirot hỏi. Mấy tiếng này hình như làm cô O’Brien khó chịu. - Tại sao? Ông hỏi tại sao à? Ừ - tôi bảo là sự việc rồi sẽ như vậy đó. Poirot nói khẽ: - Một số người có thể cho rằng Mary Gerrard đã chơi nước bài tuyệt khéo, cô ta đã làm cho bà lão kia mến yêu, làm cho bà ta quên cả liên hệ ruột thịt và tình cảm gia đình. - Họ có thể nghĩ thế - Cô O’Brien chậm rãi nói. Poirot nói: - Mary Gerrard có phải là gái thông minh, lắm mưu nhiều mẹo không? Cô O’Brien vẫn chậm rãi nói: - Tôi không nghĩ cô ta là con người như vậy. Tất cả những điều cô ta làm đều rất tự nhiên, không có mưu đồ gì. Cô ta không phải hạng người thế đâu. Thường có những lý do khiến cho những việc đó không bao giờ lộ ra công khai cả. Poirot nói nhỏ: - Cô O’Brien, tôi nghĩ cô là người rất thận trọng, kín đáo. - Tôi không phải là người nói về những cái chẳng dính dáng gì đến mình. Poirot ngắm kỹ cô, nói tiếp: - Cô và bà Hopkins, hai người thỏa thuận với nhau là những điều không nên đưa ra ánh sáng, phải vậy không? Cô O’Brien nói: - Ông có ý gì khi nói thế? Poirot nói mau: - Chẳng có gì liên hệ với cái tội ác - hay những tội ác cả. Tôi có ý nói đến… vấn đề khác kia. Cô O’Brien lắc đầu nói. - Bới bùn và chuyện cũ lên thì có ích gì. Bà ta là người tuổi tác, tử tế, không có một vết nhơ nào, khi chết được tất cả mọi người tôn kính. Poirot gật đầu tán thành. Rồi thận trọng nói: - Cô vừa nói bà Welman rất được kính trọng ở Maidensford. Cuộc trò chuyện đã có một chuyển hướng bất ngờ, nhưng mặt ông vẫn không tỏ vẻ gì ngạc nhiên hay bối rối. Cô O’Brien nói tiếp: - Cũng khá lâu rồi. Tất cả đều đã chết và bị quên rồi. Tôi rất dễ thương cảm trước một chuyện tình lãng mạn. Tôi nói và lúc nào cũng nói rằng thật khó cho một người đàn ông, có vợ ở bệnh viện tâm thần, bị trói buộc suốt cả cuộc đời mà chỉ có cái chết mới giải thoát được. Poirot vẫn còn gạc nhiên, khẽ nói: - Đúng thế, thực là khó. Cô O’Brien nói: - Chị Hopkins có nói cho ông biết về việc thư của chị ta đã bắt gặp thư của tôi như thế nào không? Poirot nói đúng sự thực: - Bà ta đã không nói với tôi việc đó. - Đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên kỳ lạ. Nhưng bao giờ cũng như vậy cả. Một lần ta nghe đến một cái tên, rồi vài ngày sau đó ta sẽ tình cờ gặp lại, và cứ như thế, cứ như thế mãi. Tôi trông thấy tấm hình y hệt như vậy trên chiếc đàn dương cầm, cùng lúc ấy chị Hopkins nghe được tất cả chuyện do bà quản gia của bác sĩ kia kể lại. Poirot nói: - Thực là thú vị. Rồi ông khẽ ướm lời: - Thế Mary Gerrard có biết về chuyện đó không? - Ai nói cho cô ta biết? - Cô O’Brien nói - Tôi không nói, mà chị Hopkins cũng không nói. Dù sao, điều đó có ích gì cho cô ta đâu? Cô hất cái đầu tóc đỏ rồi nhìn vào ông chằm chằm. Poirot thở dài nói: - Thực thế sao?