Chương 1
CÔ GÁI ĐỘC THÂN

Tìm anh như thể tìm chim
Chim ăn bể bắc đi tìm bể đông.
Tôi là một cô gái chưa chồng ở cái tuổi mà bạn bè đã có con đầu lòng. Mọi người gặp đều nhận xét là thân thiện và hấp dẫn. Tôi có một thân hình nhỏ nhắn và gợi cảm, khuôn mặt rất trẻ, ( có lẽ do chịu khó rửa mặt nước lạnh trước khi đi ngủ và dùng kem sâm Triều Tiên ). Nếu gặp, bạn có lẽ sẽ đoán tuổi chưa tới 20. ( cái đặc điểm này gây ra nhiều chuyện buồn cười trong công cuộc tìm chồng sẽ kể cho bạn nghe sau này). Tôi có một đôi mắt nâu, to và nhìn thẳng, hay cười, nụ cười rất tươi, thoải mái, tự tin, mắt nhìn thẳng vào mắt người đối diện, tóc dài vừa chấm vai, một tháng tự nhuộm lấy một lần ( tôi ưa tiết kiệm tiền nếu có thể), rất nhiều quần áo đẹp, váy ngắn đi chơi, váy dài dạ hội. Tôi ưa những loài váy tôn lên đường eo cong vì nghĩ đấy là điểm mạnh nhất trong toàn bộ thân hình. Ngực không hẳn là thật lớn, nhưng cũng khá trẻ và gợi cảm. Tôi khoái mua giày, nhất là nhưng loại giầy gót nhọn và có dây ôm lấy cổ chân vì trông chúng thật khêu gợi, vì cảm thấy mình thật quyến rũ khi đi những đôi giầy như vậy. Tôi cũng không hay đánh móng tay trừ khi có hẹn, chẳng phải vì không thích ( ngược lại thấy móng tay sơn rất đáng yêu ) mà vì cái sự giữ gìn móng tay phiền nhiễu, mất nhiều thời gian quá, nên đành bằng lòng với cắt móng tay ngắn và giữ sạch.
Tôi ưa mua sắm, nhưng chỉ mua những đồ giảm giá, không hẳn là mê tiền, cũng chẳng bao giờ thiếu tiền, nhưng ghét tiêu xài hoang phí. Tôi thích chạy dọc bờ biển vào buổi sáng sớm, rất thích xem phim, thích nói những chuyện hài hước, thích xem kịch hài, thích những người đàn ông học thức, hài hước, thông mình, và hấp dẫn, thích nấu ăn và nấu ăn ngon. Tôi ở một mình, có máy tính, có ti vi, có giàn ca nhạc, một cái giường đôi, một bộ sa lông Ikea, màu sữa, một cái bếp xinh xinh, ( thiên đường nhỏ vì tôi rất thích nấu ăn), một cái bàn ăn nhỏ gỗ màu sáng như bãi biển ngày nắng, với hai cái ghế. Nếu gập cái bàn ăn lại thì đủ cho hai người, nếu mở ra thì đủ cho sáu người ( tôi chọn cái bàn như vậy đề phòng khi có họ hàng tới thăm). Tôi có một cái sân sau nhỏ nơi để một bếp nướng, một cái bàn nhựa ngoài trời, một cái gian đồ chứa ngoài sân, trong đó có những quần áo giày dép cũ không dùng nữa, một chiếc xe đạp màu xanh giỏ trắng đằng trước ( bởi hay đạp xe khám phá những ngóc ngách của thành phố vào cuối tuần), một bộ đồ chơi golf. Tôi khám phá ra là mình rất thích trò thể thao này. Ngoài ra tôi cũng thích chơi Scrabble và Twister.
Tôi đã học xong và đi làm, thích công ty và đồng nghiệp, không hẳn là thích công việc lắm vì ít thách thức, nhưng giờ giấc không khắt khe nên cũng thấy dễ chịu, với lại luôn có cơ hội chuyển sang bộ phận khác nếu muốn. Tôi cũng chẳng giao du nhiều với bạn bè, phần lớn đều đã lấy chồng và chuẩn bị sinh con. Tôi thấy cuộc sống khá dễ chịu, hạnh phúc. Đi làm về, làm những gì mình muốn, nấu ăn, đọc sách, xem phim, nghe nhạc (ngày xưa thì tôi rất thích nhảy, nhưng bây giờ ngại ra khỏi nhà vào buổi tối). Tôi nói chuyện với bố mẹ và các em và hai ba người bạn thân ( đều ở xa ) vào cuối tuần.
Tôi thấy lòng bình an, cơ thể khoẻ mạnh, trái tim tràn ngập tình yêu cuộc sống, mỗi ngày là một khám phá mới về bản thân. Tôi phát hiện là mình rất thích viết, tâm trạng rất dễ thay đổi vào một số ngày trong tháng, uống sữa ngay sau khi ăn cơm thì không bị đau bụng, thích uống chè, không thích uống cà phê, thich chơi golf, thích đạp xe dọc bờ biển, thích chơi tennis, rất lười tập thể thao nhưng rút cục thì ngày nào cũng cố chạy được nửa tiếng (để lương tâm đỡ cắn rứt), rất thích bơi nhưng lại dễ bị lạnh nếu bơi lâu quá, thích ngày nắng, thích cả ngày mưa, ghét những ngày sầm sì không mưa không nắng, không chịu nổi cô đồng nghiệp mới chuyển vào vì lắm lời quá, thích trẻ con vì chúng thật quấn quít đáng yêu ( trừ khi chúng khóc và đòi hỏi nọ kia thì thật là không thể chiu nổi).
Tôi sống rất bình an trừ một chuyện canh cánh trong lòng bởi tự đặt cho mình nhiệm vụ là phải kiếm lấy một ông chồng (nếu không thì bố mẹ gia đình sẽ không để yên). Và tôi cũng thấy hơi lo lo, cứ sống một mình vui vẻ mãi thế này thời trẻ thì chẳng sao, vì nếu muốn sẽ có những chàng trai trẻ xếp hàng gõ cửa, nhưng tới một ngày già đi, không sinh con được nữa, không lấy chồng được nữa thì chắc là sẽ không hạnh phúc. ( Tất nhiên lấy chồng thì chưa chắc đã hạnh phúc hơn). Ở cơ quan tôi có một bà sống độc thân như vậy, bây giờ 55 tuổi rồi, ở với hai con mèo, cuối tuần nào cũng nghe thấy bà nói chuyện điện thoại rủ người nọ người kia đi ăn trưa, ăn tối cùng, nghe không khỏi thấy xao lòng. Tôi ghét mèo chó lắm, chắc chả sống được thế đâu. Chị tôi bảo lập gia đình thì cũng là một sự chịu đựng lẫn nhau thôi, chịu đựng để có một gia đình, giả dụ so sánh với việc không chịu đựng thì không có một gia đình thì còn tệ hơn. Không gia đình thì cũng đúng là tệ thật. Tôi thì nghĩ hơi khác một chút, vì rất tự tin, trong đời chưa bao giờ không đạt được cái điều mình muốn, nên nghĩ gia đình mà tôi xây dựng phải là một gia đình hạnh phúc, yêu thương lẫn nhau, tất nhiên là sẽ có nhiều con, đông đúc cửa nhà. Tôi muốn nhiều thứ lắm về cái gia đình tương lai chắc chắn rằng mình sẽ có.
Thế nhưng nghĩ tới cái sự phải hi sinh độc lập tự do hiện giờ thì tôi lại chùn lại, ngại ngần, phân vân không hiểu mình đã sẵn sàng chưa, xong rồi lại nghĩ thời gian trôi mau, cơ hội ngày một ít đi. Tôi bắt đầu có bạn trai từ hồi 18 tuổi, tóm lại từ hồi ấy đến giờ lúc nào cũng có bạn trai này và đang chia tay với một bạn trai khác. Sao tôi lại cứ tìm cách tuột khỏi tay họ nhỉ, tại chưa xác đinh là phải bằng lòng với cái gì mình có chăng? Nghĩ đi, nghĩ lại, tôi chép miệng, đến hoa hậu, người mẫu, người ta còn phải bỏ sự nghiệp đi lấy chồng để khỏi bị quá lứa lỡ thì. Tôi thì đã xinh đẹp bằng họ đâu. Kết luận: chắc phải lấy chồng thôi.
Thế là bắt đầu cái công việc tìm chồng nhọc nhằn. Tôi xác định nó giống như một công việc vậy. Đã là việc thì không thích hay mệt mỏi cũng phải làm. Tôi bắt đầu bằng một mẩu quảng cáo trên mạng.....