ấy giờ chàng đang còn suy nghĩ, chợt nghe Bạch Tiêu Thiên nói một cách đoan chắc: - Hoa công tử, hung thủ nhất định không phải là đệ tử của Thông Thiên giáo mà là người trong hiệp nghĩa giang hồ! Hoa Thiên Hồng nghe thì giật mình ngớ người hỏi lại: - Trong nghĩa hiệp đồng đạo người nào có thể dùng đến thủ đoạn mỹ nhân kế này chứ? Hung thủ cùng Nhậm Bằng từng thân cận thể xác với nhau, nữ nhi trinh bạch há có thể cam chịu thi hành chuyện này? Bạch Tiêu Thiên “hừ” một tiếng trầm giọng nói: - Chí sĩ báo cừu sát thân còn không tiếc, khi cùng đường mạt lộ có thủ đoạn nào không thể không dùng! Lão hơi ngừng lại bất giác cười mấy tiếng lạnh lùng nói tiếp: - Võ lâm đạo thượng vốn không có phân biệt hắc bạch, ta nói người trong hiệp nghĩa giang hồ, có ý nói nhân vật đứng sau chủ trì âm mưu huyết án này không phải là người trong “Võ lâm Tam đại phái”! Hoa Thiên Hồng nhíu mày không nghĩ là thế, nói: - Lão Bang chủ làm sao dám đoán định hung thủ không phải là người trong Tam đại phái? - Hắc hắc... Ta cùng Nhậm Huyền vốn từng có khế ước với nhau, Thần Kỳ bang và Phong Vân hội một khi thế thủy hỏa bất tương dung, không thể song lập thì trước tiên sẽ tạm liên hơp tiêu diệt Thông Thiên giáo, sau đó mới quyết định sự tồn vong một trong hai phái. Chuyện này thì Thiên Ất Tử cũng biết, hắn có hùng tâm độc bá võ lâm, nhưng lực thì không đủ diệt bang, hội. Cho nên ta dám đoan chắc rằng độc mưu giá họa Giang Đông này quyết không phải do hắn làm! Hoa Thiên Hồng thầm nghĩ: “Thì ra Tam đại phái có quan hệ tồn tại với nhau, thảo nào mà mười năm rồi chưa một phái nào dám khinh xuất động vũ xưng bá”. - Nói vậy lần này Bang chủ hưng binh là liên hợp với Phong Vân hội tiêu diệt Thông Thiên giáo? Bạch Tiêu Thiên gật đầu đáp: - Đây chính là chuyện bước đầu phải làm trong chuyện tranh hùng giữa Thần Kỳ bang và Phong Vân hội. - Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, vậy Bang chủ đã biết Thông Thiên giáo sẽ có đối sách như thế nào không? - Ha ha... giả sử Hoa công tử là Thiên Ất Tử, thì sẽ có đối sách như thế nào chứ? - Tại hạ còn chưa biết lực lượng của Thông Thiên giáo như thế nào? - Về lực lượng, thì Nhất bang, Nhất giáo, Nhất hội ngang ngửa với nhau, cách biệt không đáng kể. Hoa Thiên Hồng trầm ngâm một lúc mới nói: - Thông Thiên giáo thế một địch hai, đương nhiên khó toàn, nếu như là tại hạ thì chỉ thị kế “Dời bến chờ thuyền”, không để Bang chủ và Nhậm Huyền bức ép vào Lâm An, mà chủ động chặn đánh giữa đường làm hao giảm bớt lực lượng một phương... Bạch Tiêu Thiên hai tay xoa vào nhau cười nói: - Chuyện giữa Võ lâm Tam đại phái, thực ra người trong giang hồ rất ít người biết được, những hành động của Thiên Ất Tử, Nhậm Huyền cho đến lão phu, người thường khó mà đoán ra. - Ra thế! Bang chủ sao không nói rõ hơn, gọi là giúp tại hạ khai phá kiến thức! - Tam phái chia ba thiên hạ đỉnh lập, kẻ nào ra tay trước thì kẻ đó chịu thiệt. Chưa đến lúc bức bách động can qua, người nào khiêu chiến trước thì nhận lãnh hậu quả, điều này gần như là quy luật bất thành văn! - Nói vậy Thiên Ất Tử như không có đối sách sớm, chờ khi binh lâm thành há chẳng muộn lắm sao? Bạch Tiêu Thiên cười ha hả nói: - Tam phái động binh, không giống như song phương đối mặt, địch binh tuy đến dưới thành, chưa hẳn nhất định đã tấn công. Biết đâu đến lúc đó, tình thế biến chuyển, lão hủ rất có thể quay lại liên thủ với Thiên Ất Tử tấn công Nhậm Huyền, mà cũng không chừng Nhậm Huyền lại liên kết với Thiên Ất Tử quay diệt lão hủ! Hoa Thiên Hồng nghe thì giật mình, thầm nghĩ: “Xưa nay có câu “binh bất yếm trá”, bọn người này chỉ vì lợi riêng mà có thể đổi trắng thay đen, căn bản dụng binh xảo trá, không kể tín nghĩa!” Chàng trầm mặc không nói gì, Bạch Ti&echốc đã thấy mấy phụ nhân trong tây đường mang thức ăn dọn lên, dùng buổi tối xong Hoa Thiên Hồng chuyên tâm nghiên cứu tiếp võ công trong Si Vưu thất giải. Bành Bái dưới sự dẫn đạo của Hoa Vân luyện lại Bích Lịch chưởng, lão ta tuy không biết gì về Bích Lịch chưởng, thế nhưng võ công căn bản giống nhau. Người đã lão luyện trong võ học, thì dù một môn công phu chưa hề luyện nhưng nhìn đối phương đánh ra chiêu thức không đúng thì vẫn nhận ra ngay. Đó chính là nguyên lý võ đạo bách tuyền quy nguyên. Khi trong viện lên đèn, bỗng thấy Lý Tín xuất hiện báo có mấy người muốn gặp Hoa Thiên Hồng. Hoa Thiên Hồng ra tiếp mới thấy ba người, chính là Thương Tu Khách, Tần Ngọc Long và một người nữa lại là người mà chàng mong tìm gặp lại, Bạch phát lão đầu đà. Hoa Thiên Hồng gặp lại những người này thì vui khôn xiết, chấp tay thi lễ vấn an Thượng Tu Khách. Lão ta đỡ tay chàng cười nói: - Chúng ta nhanh vào trong nói chuyện! Hoa Thiên Hồng nhìn lão đầu đà thi lễ hỏi: - Đại sư khỏe, vãn bối cứ ngỡ đại sư bỏ đi luôn! Bạch phát đầu đà nhìn chàng cười đáp: - Bần tăng vốn là cố nhân của lệnh tôn, ngươi có chí khí đỉnh thân thanh ba trừ lãng, chấn hưng giang hồ bần tăng há dám tham sinh khiếp tử trong xó! Hoa Thiên Hồng mặt hơi ửng hồng nhìn Tần Ngọc Long mặt đã có thần sắc như xưa biết độc trong người đã giải hết mỉm cười một cái đầy ngụ ý. Nhưng một nụ cười chỉ một nụ cười còn hơn trăm nghìn lời muốn nói, Tần Ngọc Long chỉ cúi đầu gật nhẹ. Vào phòng khách chủ tọa lạc xong Hoa Vân nãy giờ cứ chăm mắt nhìn Bạch phát đầu đà, giờ mới đánh tiếng hỏi: - Dám hỏi đại sư phải chẳng là Từ Vân đại năm xưa...? Bạch phát đầu đà gật đầu cười nói: - Bần tăng chính là Từ Vân, lão quản gia không ngờ luyện Thiếu Dương cương khí tựu thành không kém Hoa đại hiệp năm xưa, thật là chuyện đáng mừng! Hoa Vân thở dài nói: - Tiểu lão già rồi! Từ Vân đại sư trầm ngâm giây lát nói: - Nhìn thấy Hoa lão đầu thị lập sau lưng Hoa thiếu hiệp, bần tăng tự nhiên nhớ đến người xưa, nhớ lại chủ bộc hai người như hình với bóng, Hoa đại hiệp đến đâu như quang hoa tỏa chiếu, hiền từ cận nhân. Còn người sau lưng Hoa đại hiệp thì uy phong lẫm lẫm, nhưng giờ thì đã khác rồi, người hầu thị sau lưng thiếu chủ mà lo âu sầu muộn. Ài! Nói đến đó lão buông tiếng thở dài rồi nín lặng. Hoa Vân hoài niệm đến lão chủ, tự nhiên nước mắt lưng tròng, thở dài sườn sượt thốt lên: - Người xưa đã đi, còn lại thiếu chủ chưa đủ lông đủ cánh, chí hữu??? lực bất túc, đỉnh thần hoán đổi kiền khôn, tiểu lão khuyên cũng khó... Hoa Thiên Hồng im lặng quan sát bọn họ, thấy Từ Vân đại sư thì mặt đầy lo âu, Thương Tu Khách lại như đàm thủy bất động, chẳng chút biểu lộ ra mặt, Tần Ngọc Long thì càng không có biểu hiện gì trong chuyện này. Bất giác trong lòng thầm nghĩ: “Bọn họ đều không có lòng tin, duy nhất chỉ lo cho ta biết không??” (Mất trang) Lý Tín: - Bảo người đưa thư là ta sẽ đi ngay. Lý Tín ứng thanh đáp một tiếng rồi quay người trở ra. Hoa Thiên Hồng nhíu mày ngạc nhiên lẩm bẩm trong miệng: - Quái! Bạch Tiêu Thiên làm sao cũng có mặt nơi này nhỉ? Hoa Vân chen nào nói: - Nhất hội, Nhất giáo động can qua, Thần Kỳ bang khi nào không có mặt? Chỉ có điều Bạch Tiêu Thiên kéo binh đến sớm như thế này chỉ sợ bên trong còn có vấn đề! Thương Tu Khách nói: - Nhậm Huyền và Bạch Tiêu Thiên (...) nhau thì không khi nào cả hai cùng lại hưng binh Nam chinh, nói không chừng song phương tạm thời liên kết tiêu diệt Thông Thiên giáo, sau đó mới tranh hùng với nhau chăng? Từ Vân đại sư gật gù nói: - Bần tăng cũng có suy nghĩ như thế! Hoa Thiên Hồng đứng lên ôm quyền nói: - Chư vị cứ hàn huyên ở đây, tại hạ đi rồi về ngay! Hoa Vân nhíu mày hỏi: - Thiếu chủ quyết đến dự yến tiệc sao? - Ha! Ta còn muốn gặp trước cả Thiên Ất Tử, chỉ tiếc lão ta không mời thôi! Hoa Vân không yên tâm nói: - Hay là chúng ta tất cả cùng đi? - Không cần, trước mắt địch mạnh ta yếu, nếu như động thủ thì nhất định phần thiệt thuộc về chúng ta. Giờ kéo đi hết không chừng khiến cục diện càng rối, đx;'>
Hoa Thiên Hồng đanh giọng nói: - Trong đạo quán này giam cầm vô số nam nữ lương dân, làm chuyện hoen ố thần linh, tiểu đệ nhìn không quen mắt nên mới phóng hỏa hủy nó, thư thư thấy sao chứ? Ngọc Đỉnh phu nhân cười như không chuyện gì xảy ra nói: - Chớ nên nói ngang với thư thư, ta dám đánh cuộc đạo quán này quyết không phải do ngươi phóng hỏa! Chợt nghe Ngũ Âm chân nhân lên tiếng nói: - Hoa huynh đệ, ngươi ta cũng có duyên gặp nhau đôi lần, bần đạo nguyện nghe một lời đáp thực đạo quán này bị người nào thiêu hủy? Hoa Vân nhìn thấy thiếu chủ đứng ra gánh nhận chuyện này thì trong lòng không vui, nhân lúc ấy chen vào nói một câu: - Chúng ta không khi nào bán đứng bằng hữu, các ngươi muốn tìm người phóng hỏa thì cứ tự đi mà tìm! Chỉ một câu này cũng đủ nói lên chuyện này không phải do họ làm. Ngọc Đỉnh phu nhân cười lên ha hả nói: - Các vị đạo huynh, phóng hỏa thiêu đạo quán còn không phải người của Phong Vân hội ra tay thì còn ai vào đây? Chúng ta nhanh đi lục soát chung quanh có thể nhận ra được ít nhiều manh mối! Hoa Thiên Hồng thầm nghĩ: “Bành Bái không thể là địch thủ của mấy nhân vật này, ta đã đáp lời Chu tiền bối bảo hộ hắn ta, lẽ nào không làm đến cùng?” Nghĩ rồi chàng lớn tiếng nói: - Thư thư như tìm được người phóng hỏa thì làm gì chứ? Ngọc Đỉnh phu nhân đầu mày liễu nhíu lại giọng đanh lại nói: - Ngốc tử, Nhậm Huyền đâu phải là người dễ giao du, ngươi sao nhất định đứng cùng phía hắn chứ? Hoa Thiên Hồng cười đáp: - Không dám nói dối thư thư, phóng hỏa hủy quán không phải là Nhậm Huyền. - Ha ha ha... đương nhiên là không, Nhậm Huyền thân đứng đầu một phái, khi nào lại tự thân làm chuyện này. Chư vị đạo huynh, chúng ta đi! Hồng Diệp đạo trưởng gặp lại Hoa Thiên Hồng thì lòng ghen đố đã dâng lên tận đầu, giờ thấy Hoa Thiên Hồng trước sau vẫn ái hộ chàng thì lửa giận càng dâng cao liền sấn tới chỉ tay thét lớn: - Hoa Thiên Hồng, ngươi đáp thực đi! Có phải chính ngươi phóng hỏa không? Hoa Thiên Hồng nộ khí khởi trong lòng cười mỉa nói: - Ta đã nói qua, người phóng hỏa chính là Hoa mỗ, ngươi điếc hay sao mà không nghe chứ? Hôm trước chính Hồng Diệp đạo trưởng mắng chàng câu này, giờ chàng nhân cơ trả đũa. Hồng Diệp đạo trưởng cười gằn nói: - Ba vị đạo hữu, tiểu tử họ Hoa cuồng ngạo tác ngược, bần đạo hôm nay quyết lấy mạng hắn mới thôi! Lão nhân trong lòng căm tức Hoa Thiên Hồng nên đã quyết động thủ với chàng mới chịu. Lúc này tuy trong lòng bán tín bán nghi chuyện Hoa Thiên Hồng dám nhận phóng hỏa, nhưng chỉ cần vin vào một câu này cũng đủ để lão có cớ ra tay. Nói rồi thét lớn một tiếng, cả người nhào tới vung chưởng đánh vào ngực chàng. Ngọc Đỉnh phu nhân hơi sững người, nhưng chợt nghĩ đến công lực Hoa Thiên Hồng phi phàm nên mới không còn lo. Hoa Vân đứng bên cạnh chàng thấy thế không đợi chàng kịp ra tay đã vận Thiếu Dương cương khí vào hữu chưởng sấn tới nghênh tiếp, miệng quát lớn: - Tặc đạo vô lễ. Xéo! Chỉ nghe “bình” một tiếng dữ dội, cả người Hồng Diệp đạo trưởng băng lùi sau cả trượng miệng rỉ máu tươi đủ thấy thương thế không nhẹ. Ngược lại Hoa Vân bình chân như vạc khiến bọn người Thông Thiên giáo còn lại thất sắc. Trong đạo quán lửa cháy hừng hực càng lúc càng dữ dội, khắp bốn hướng chỉ thấy là lửa. Hoa Vân đẩy chưởng đánh lùi Hồng Diệp đạo trưởng xong liền nói: - Thiếu chủ, lửa cháy bít lối ra rồi, chúng ta nhanh rời khỏi đây! Hoa Thiên Hồng biết chuyện đã không ổn, đưa mắt dò xét Ngọc Đỉnh phu nhân nhưng bà ta vẫn thản nhiên như không. Ngũ Âm chân nhân và Thanh Hư Tử thì trong đầu biết chuyện nội tình có căn cơ khác, lại thấy Ngọc Đỉnh phu nhân không có địch ý với Hoa Thiên Hồng nên chưa ra tay, lúc ấy chỉ đến chăm sóc cho Hồng Diệp đạo trưởng. Ngọc Đỉnh phu nhân nhìn Hoa Thiên Hồng cười nhạt nói: - Ngươi gây địa họa thế này, khiến ta không biết ăn nói thế nào với Giáo chủ? Hoa Thiên Hồng mỉm cười nói: - Thư thư nếu như có tâm cải ta quy chính, tiểu đệ lập tức lấy mạng Hồng Diệp đạo trưởng, xem như tuyệt lộ hồi sơn của thư thư! Ngọc Đỉnh phu nhân nghe thì đổi sắc cư='height:10px;'>