hiều tối ba ngày sau, hôm ấy là mồng ba tháng bảy, dưới ánh trăng lưỡi liềm mờ mờ, trước hang núi bí mật nơi Súy Chấn Vũ tĩnh tu, trong một khu rừng nguyên sinh dày đặc, xưa nay chưa thấy bóng mặt trời, đột nhiên xuất hiện bóng ma quỷ chập chùng.Hai người dẫn đầu là Bệnh Gia Cát Tư Mã Đan, Minh chủ Tứ Hải minh Độc Cô Lam. Kế đó là Vương Tử Vân, Độc Cô Minh Châu và bốn người trong nhóm Tứ Linh, Bát Kiệt, Thập Nhi Thoa thủ hạ của Tư Mã Đan, cộng là tám người. Bọn họ lặng lẽ tới sát chỗ trận pháp kỳ môn mà văn sĩ áo trắng đã bày ra trước khi lên đường. Đứng dưới một tàng cây lớn cách đó ba trượng, cùng nghiêng ngó ngắm nghía trận thế và vách núi.Sau khoảng nửa bữa cơm, Tư Mã Đan chậm rãi nói:- Độc Cô huynh có nhận ra được đầu mối không?Độc Cô Lam nhăn tít hàng lông mày bạc, nói:- Xem tình hình này, thì đúng là Bát Trận Đồ của Gia Cát Vũ Hầu, song bên trong lại có thêm một sinh khắc biến hóa khác nữa.- Vậy thì... - Tư Mã Đan cũng nhăn tít lông mày nói - Độc Cô huynh có thể xông vào trận này được không?Độc Cô Lam cười gượng nói:- Không giấu gì Tư Mã lão huynh đệ, nếu chỉ đơn thuần là Bát Trận Đồ của Gia Cát Vũ Hầu, ta dám chắc là phá được, nhưng xem trước mắt thì rất khó nói.Tư Mã Đan cũng cười gượng nói:- Thật không ngờ bọn ta lại bị vài đống đá cản trở, mà vượt qua không xong!Độc Cô Lam nói:- Đã đến đây thì chúng ta phải thử một lần thôi. Lão đệ cố im lặng để ta suy nghĩ thử xem.Ngẫm nghĩ một lúc, lại nhìn Tư Mã Đan nói tiếp:- Đối với việc không chắc chắn thu được kết quả thì phải dám mạo hiểm nhưng cái giá phải trả ngang với mức độ mạo hiểm, lão đệ có chịu không?Tư Mã Đan cười ruồi nói:- Độc Cô huynh nghi ngờ ta chưa thật sự chân thành hợp tác phải không?Độc Cô Lam nói:- Lão đệ, võ công của ta không bằng ngươi, nếu mà thành công xong, ngươi nuốt lời bội tín, một mình nuốt cả con Linh Chi mã, ta há lại không trắng tay sao?Tư Mã Đan cười nói:- Độc Cô huynh sao đa nghi quá, xin nghĩ mà xem, giả như ta có lòng hung ác, khi thành công rồi lại nuốt lời bội tín, lão huynh ngươi cố nhiên chẳng làm gì được ta, nhưng ta còn mặt mũi nào nhìn tệ đồ?Nói xong lại đưa tay chỉ Vương Tử Vân và Độc Cô Minh Châu đang sóng vai đứng cạnh nhau, cười nụ nói:- Đừng quên rằng bọn họ đã thân thiết đến mức độ nào!Độc Cô Lam thở dài nói:- Thôi được, chuyện đã đến thế này, ta cũng chỉ còn cách cố gắng thôi...Lúc ấy, trong hang đá trên vách núi, Súy Chấn Vũ đang xếp bằng hành công! Hơn một tháng nay, công lực của Súy Chấn Vũ có thể nói là tăng tiến từng ngày, trước mắt tuy chỉ mới được một phần ba thời gian một trăm ngày mà văn sĩ áo trắng dự định, nhưng công lực của chàng tăng tiến hơn nhiều so với thời gian.Trong khi chàng đã tiến tới chỗ thiên nhân giao hội, quên cả chính mình, thì con Linh Chi mã thông linh lại từ cái chuồng của nó giật mình nhảy ra, chạy quanh Súy Chấn Vũ đang ngồi hành công mấy vòng, kêu chóe chóe mấy tiếng gấp rút.Súy Chấn Vũ hốt nhiên mở mắt, ôm con Linh Chi mã vào lòng, chợt thấy trong ánh mắt con Tiểu Thúy đầy vẻ kinh hoàng, cứ nhìn ra phía ngoài hang, lại nhìn Súy Chấn Vũ khe khẽ kêu gấp. Súy Chấn Vũ chợt bấn động trong lòng, hỏi:- Tiểu Thúy, mày đã hoảng sợ như vậy, thì địch nhân đã tới ngoài động rồi phải không?Tiểu Thúy kêu lên, gật đầu lia lịa. Nhưng nó kêu lên mừng rỡ, là vì thấy Súy Chấn Vũ tỏ ra hiểu được ý nó, chứ tiếp theo thì ánh mắt vẫn mang đầy vẻ kinh hoàng.Tuy Súy Chấn Vũ biết rõ người tới thì không tốt, người tốt đã không tới, mình đơn độc lẻ loi, chuyện thoát hiểm đã khó, huống chi lại phải bảo vệ an toàn cho con Tiểu Thúy, nhưng chàng cố nén sự bất an trong lòng, không để lộ cho con Tiểu Thúy thấy, chỉ vỗ về vuốt ve nó, ôm nó trong tay từ từ bước ra phía cửa hang, nhìn qua khe hở của đám dây leo rủ xuống, phóng mắt ngó xuống...Nên biết Súy Chấn Vũ trong hơn một tháng luyện công vừa rồi, một thân công lực đã tiến bộ rất nhiều, mà chỗ tiến bộ nhiều nhất là mục lực. Bởi vì con Tiểu Thúy cứ cách một ngày lại cho chàng trích một giọt Linh Chi huyết, vả lại sớm tối trong hang lúc nào cũng mờ mờ, cho nên trong đêm tối trước mắt, chàng vẫn nhìn thấy rõ bọn Tư Mã Đan đang đứng cách vách đá khoảng một trăm trượng, trước cửa kỳ môn trận pháp. Đương nhiên chàng biết rõ, với công lực hiện tại của mình cũng chưa chống nổi Tư Mã Đan, lại thêm có một cao thủ bậc thầy là Độc Cô Lam, rồi bọn Vương Tử Vân, Độc Cô Minh Châu và bốn cao thủ còn chưa rõ công lực mức nào đi theo nữa. Cứ theo tình hình trước mắt thì đối với chàng thật là vô cùng bất lợi. Nhưng chàng tin tưởng vào kỳ môn trận pháp của văn sĩ áo trắng bài bố, tất nhiên có hiểu quả ngăn địch, mặt khác, vách đá này lồi lõm hiểm trở, dễ thủ khó công, cũng khiến cho chàng hồi hộp bớt lo lắng...Đang lúc chàng quan sát ngẫm nghĩ, Tư Mã Đan ở dưới ngẩng đầu nhìn lên vách đá lớn tiếng nói:- Súy Chấn Vũ, ngươi ra đây nói chuyện.Con Tiểu Thúy vốn vừa hoảng sợ xong, nghe tiếng kêu, toàn thân lai co rúm run lẩy bẩy.Súy Chấn Vũ trợn mắt lên nhìn con Tiểu Thúy, trở bước đi vào trong hang, đặt con Tiểu Thúy cùng cây Linh Chi bản mệnh cho nó vào cái lồng chim bằng vàng, buộc chặt dây lại, để sẵn sàng khi cần có thể đeo theo nó lên lưng mà phá vây chạy đi, sau đó mới hạ giọng nói:- Tiểu Thúy nghe đây, không được sợ hãi, chỉ cần ta sống thì con không thể chết được, có nghe không?Hai mắt con Tiểu Thúy đầy vẻ biết ơn, cứ gật gật đầu kêu lên khe khẽ.Súy Chấn Vũ cười với nó một cái, đem cái lồng vàng treo lên góc kín nhất trong hang, lại nói với nó rằng:- Thật ra kẻ địch không thể lên đây được, có điều chúng ta không thể không chuẩn bị tới lúc phải đi mà thôi!Sau đó, chàng trở lại bên giường nằm, lấy quyển kí kíp võ học của Chú Kiếm đàm bỏ vào trong bọc, rồi lấy bao kiếm, mới ung dung bước ra cửa hang. Cho dù kẻ địch không dễ mà tiến lên được, song chàng phải tính đến khả năng xấu nhất, chuẩn bị trước sẵn sàng, để nếu chẳng may tình hình xấu hẳn đi, cũng chẳng đến nỗi trở tay không kịp.Nhưng chàng chưa ra tới cửa hang, giọng nói sang sảng mạnh mẽ của Tư Mã Đan đã lại truyền tới:- Súy Chấn Vũ, phong thái oai hùng mọi ngày của ngươi đâu cả rổi?Giọng của Vương Tử Vân cũng hô hố vang lên:- Truyền nhân chính của Thiên Diện Du Long Đinh Tứ tiền bối trong Võ lâm Tam thánh lại hèn như thế, một sớm gặp đại địch trước mắt, mà không dám cam đảm trả lời mấy câu.Súy Chấn Vũ cười lạnh một tiếng, vẫn không trả lời. Độc Cô Minh Châu nói tiếp:- Tư Mã thúc thúc, hay là Súy Chấn Vũ đã đi khỏi rồi?Tư Mã Đan lắc đầu nói:- Không có chuyện ấy!Vương Tử Vân nhíu mày nói:- Sư phụ, con người Súy Chấn Vũ chắc không đến nỗi hèn nhát đến mức như thế...Tư Mã Đan ngắt lời quát khẽ:- Ngươi biết cái gì!Ánh mắt lão lướt qua Độc Cô Lam lúc ấy đang nhíu mày suy nghĩ, cười nhạt một tiếng tự nói với mình:- Tiểu tử giỏi, ngươi cứ nhịn không lên tiếng, lão phu cũng có cách khích cho ngươi ra đây.Độc Cô Minh Châu vội vàng nói ngay:- Tư Mã thúc thúc, nếu đã có cách thì nên làm ngay đi!Tư Mã Đan gật đầu nói:- Con nhỏ nói có lý, ngươi mở mắt mà xem lão nhân gia.Nói xong, ngẩng đầu cao giọng kêu lên:- Súy lão đệ, ngươi có biết không, lệnh sư là Đinh đại hiệp đã chịu làm Phó minh chủ của Tứ Hải minh rồi kia kìa.Súy Chấn Vũ bất giác buột miệng hỏi:- Ngươi nói cái gì?Vương Tử Vân chợt cao giọng cười nói:- Các hạ cuối cùng cũng lên tiếng rồi.Tư Mã Đan lại nói:- Súy lão đệ, lão hủ vừa mới nói là lệnh sư Đinh đại hiệp đã chịu làm Phó minh chủ của Tứ Hải minh rồi. Chuyện này thật khó làm người ta tin được, nhưng lão đệ biết rõ nguyên ủy bên trong, thì không thể không tin.Nói xong, đem chuyện Thiên Diện Du Long Đinh Tứ tiên sinh bị Xuất Thủy Phù Dung Mộ Dung Quỳnh thuyết phục vừa rồi vắn tắt thuật qua một lượt.Súy Chấn Vũ bất giác nữa tin nữa ngờ hỏi:- Thế Mộ Dung Quỳnh còn sống à?Tư Mã Đan cười gượng nói:- Súy lão đệ, quả thật lão hủ nghe nói bà ta đã chết, thật không ngờ ông trời kia lại chơi xỏ lão hủ một vố...Súy Chấn Vũ cười nhạt ngắt lời nói:- Trước khi nói chuyện mơ hồ, vừa rồi thì nói chuyện có thật, chẳng biết đường nào mà tin được ngươi.- Súy lão đệ.Tư Mã Đan đổi giọng nghiêm trang nói:- Ngươi nhất định không tin thì cũng chẳng có cách nào khác, nhưng lão hủ còn một điều muốn nói cho ngươi rõ, là Mê Hồ Tửu Cái đại hiệp Thân Bá Truyền, Thiệu Tam cô nương Triệu Tố Quyên và Tiêu Tương kiếm khách Lữ Dung Chi ba vị hiện đều đang là khách quý của lão hủ. Súy lão đệ xin bỏ qua câu nói này của lão hủ đừng chấp, chứ hiện nay thì Bách Liễu thần ni và Vạn Diệu tiên cô e cũng mười phần có chín đã chịu gia nhập Tứ Hải minh rồi.Súy Chấn Vũ động tâm lạnh lùng nói:- Nếu Võ lâm Tam thánh đã theo lời mời của Mộ Dung Quỳnh gia nhập Tứ Hải minh thì Mộ Dung Quỳnh đã cướp được ngội vị Thái thượng minh chủ của Tứ Hải minh rồi, có gì là hay ho cho lão nhi ngươi đâu!Tư Mã Đan nói:- Súy lão đệ, chúng ta đứng cách nhau quá xa thế này, dùng chân khí nói chuyện mệt lắm, đúng không.Súy Chấn Vũ cười ruồi nói:- Thế lão nhi ngươi thấy nên thế nào?Tư Mã Đan nói:- Cứ theo ý mọn của lão hủ, thì tốt hơn hết là lão đệ ngươi xuống đây giáp mặt...Súy Chấn Vũ cười nói:- Các vị đã hao phí tâm cơ, tìm tòi tới tận chỗ này, lẽ ra cứ phải lên đây giáp mặt, để Súy Chấn Vũ ta được hết tình chủ nhà mới phải...Tư Mã Đan cười hô hố nói:- Lão đệ nghĩ rằng lão hủ không dám tiến vào cái trận kỳ môn này sao?- Tiểu nhân không dám nghĩ thế!Súy Chấn Vũ cười nụ nói:- Đó là thứ kỹ xảo nhỏ mọn, làm sao cản trở nổi Bệnh Gia Cát Tư Mã Đan lão nhi!Lúc ấy, Độc Cô Lam chợt trừng mắt lạnh lùng nói tiếp:- Tiểu tử kia, khoan đắc ý vội!Tư Mã Đan bất giác lộ vẻ mừng rỡ, vội vàng truyền âm hỏi ngay:- Độc Cô huynh đã nhìn ra được đầu mối rồi sao?Độc Cô Lam truyền âm đáp:- Cứ để một mình ta từ từ vào xem sao?Nói xong, từ từ theo cửa Sinh bên trong tiến vào trận, đứng trước đám loạn thạch xếp cao thấp rải rác chẳng theo trật tự gì rón rén cẩn thận đi quanh hai vòng, lại buông rèm mi xuống dừng lại, ngoái nhìn Tư Mã Đan cười gượng nói:- Trận pháp này thật có chỗ tà môn!Tư Mã Đan nói:- Độc Cô huynh, nếu quả thật người chưa nắm vững, chẳng bằng cứ lui ra, chúng ra sẽ có cách khác!Độc Cô Lam chợt nhướng mày, chỉ vào một đống đá bên trái, quay nhìn vào Độc Cô Minh Châu ở ngoài trận gọi:- Châu nhi! Lên trên ngọn cây, xem thử đống đá này biến hóa lạ lùng không?Độc Cô Minh Châu dạ một tiếng, Vương Tử Vân đã cướp lời nói trước:- Độc Cô cô nương, tình hình này cứ để tôi làm thay cho...Dứt câu nói, thân hình đã phi thân nhảy vọt lên, nhún người hai cái đáp xuống một ngọn cây khoảng mười một mười hai trượng, nhìn chăm chú một lúc, cao giọng nói:- Độc Cô lão gia, trên đống đá ấy chẳng có gì khác lạ cả.Độc Cô Lam hỏi tiếp:- Còn đống đá trước mặt thì sao?Vương Tử Vân nói:- Đống trước mặt thì như có màng sương mờ mờ che khuất... không phải, lão nhân gia, tất cả các đống đá đều tỏa ra màn sương mờ mịt mù... A... Hiện tại thì chẳng nhìn thấy gì cả.Nói xong thì có một điểm kỳ lạ, tuy Vương Tử Vân ở trên ngọn cây chẳng nhìn thấy gì cả, nhưng bọn Tư Mã Đan ở ngoài trận vẫn nhìn thấy là những đống dá cao thấp xếp đặt lộn xộn như cũ mà thôi.Độc Cô Lam cao giọng đáp:- Được rồi, ngươi xuống đi!Nói xong, sắc mặt lại lộ vẻ khẩn trương, tiếp tục bước vào trong trận. Trận pháp ấy bất quá mỗi bề chỉ mười trượng, ông ta cứ từng bước đi vòng trong khoảng ăn xong một bữa cơm thì đã đến điểm giữa trận. Súy Chấn Vũ núp trên hang đá, ngấm ngầm quan sát nhìn thấy xong, trong lòng hoảng sợ, Độc Cô Lam như đã trút bỏ được gánh nặng, thở ra một tiếng, quay người hướng về phía Tư Mã Đan cười nói:- Tư Mã lão đệ, thành công rồi!Tư Mã Đan cười gượng nói:- Có điều, ta lại không thể vào đó được.Độc Cô Lam nói:- Không nên nóng ruột, ta sẽ trở ra đưa các người vào.Nói xong, nhanh nhẹn từ trong đi ra phía ngoài trận.Lúc ấy, Súy Chấn Vũ vội trở vào trong, đem cái lồng vàng buộc trên lưng. Độc Cô Lam đã ra khỏi trận, Tư Mã Đan lại ngẩng đầu cao giọng nói:- Súy lão đệ, mới rồi ngươi đã nhìn rõ, cái trận pháp kỳ môn này không thể bảo vệ cho ngươi rồi.Súy Chấn Vũ cười nhạt một tiếng nói:- Tư Mã lão nhi, chúng ta sẽ cùng xem.Bất ngờ, một giọng nói lanh lãnh từ trên ngọn cây chợt vang lên:- Chẳng cần mất công đến thế.Trong câu nói, một cái bóng trắng đã hạ xuống giữa trận đá, cách Độc Cô Lam hơn một trượng, cười nhạt nói:- Độc Cô Lam, ngươi cút đi cho ta!Người vừa đến kịp thời chính là văn sĩ áo trắng kỳ bí khôn lường. Độc Cô Lam sau một thoáng ngạc nhiên, tức giận quát:- Ngươi cút trước cho lão phu xem!Lão giơ tay phát ra một chưởng phách không, nhằm vào trước ngực văn sĩ áo trắng đánh tới. Lấy thân thủ của Độc Cô Lam mà đang tức giận, thì quả thật một chưởng này có uy thế khiếp người.Nhưng văn sĩ áo trắng lại trề môi xì một cái nói:- Độc Cô Lam, ta không tin được ngươi hơn Mộ Dung Quỳnh.Lời ra chưởng xuất, tay phải hờ hững giơ lên.Bình một tiếng vang dội, giữa gió xoáy cuồn cuộn, cát đá bay tung. Văn sĩ áo trắng vẫn an nhiên như cũ, tà áo vẫn không hề lay động, còn Độc Cô Lam lùi ba bước dài, cố sức mới đứng vững lại được. Đang lúc Độc Cô Lam vừa biến sắc, văn sĩ áo trắng đã vung chưởng đánh tới, lại cười rộ nói:- Ngươi thật là chỉ muốn uống rượu phạt!Bình, bình, bình trong ba tiếng dội vang rền nối nhau, Độc Cô Lam đã bị đẩy lùi ra khỏi thạch trận. Tứ Tuyệt Ma Quân Độc Cô Lam từ khi bước chân vào giang hồ đến nay chưa hề nếm mùi thất bại, đến cả Võ lâm Tam thánh cũng không coi vào đâu, ngay lúc này lại bị một người trẻ tuổi lai lịch không rõ ràng đánh cho đầu vùi mặt lấm, mùi vị này làm sao tiêu hóa được? Cho nên, trong một lúc chỉ thấy ông ta mặt xám xanh, ánh mắt rừng rực, râu tóc dựng đứng, dáng hung dữ như ác ma lệ quỷ sắp bắt người ăn thịt sống. Tư Mã Đan đứng bênh cạnh vội vàng truyền âm nói:- Chúng ta liên thủ đối phó với y!Nói xong cũng vừa khéo, văn sĩ áo trắng dường như nhìn thấu ý nghĩ của Tư Mã Đan, cũng đúng lúc ấy cười nhạt nói:- Tư Mã Đan, ngươi muốn liên thủ thử qua chứ gì?Tư Mã Đan cười ha hả nói:- Nếu lão đệ ngươi không phản đối...Văn sĩ áo trắng an nhiên, từ từ bước ra khỏi thạch trận, ngắt lời lặng lẽ cười nói:- Đừng có úp úp mở mở, không phải là giỏi nên ngươi cảm thấy hai ngươi liên thủ cũng chưa chắc là thắng thì ngại gì không gọi luôn lệnh đồ Vương Tử Vân cùng nhất tề xông lên.Tư Mã Đan cười âm hiểm nói:- Lão đệ, câu đó là tự ngươi nói ra đó nhé!Lúc ấy, Súy Chấn Vũ đã yên tâm, bèn cao giọng gọi lớn:- Thặng nhân các hạ, có cần ta xuống giúp không?Văn sĩ áo trắng không quay đầu, chỉ cao giọng đáp:- Súy huynh chỉ cần đứng trên vách đá mà nhìn thôi.Tư Mã Đan lộ vẻ ngạc nhiên, sửng sốt hỏi:- Cái gì, lão đệ ngươi có hiệu là Thặng nhân à?- Cái ấy chẳng quan hệ gì.Văn sĩ áo trắng lạnh lùng nói tiếp:- Các ngươi định mấy người liên thủ, đã quyết định xong chưa?Tư Mã Đan cười ruồi nói:- Lão đầu tử mặt dày một lần, định là hai thằng già chúng ta liên thủ.Văn sĩ áo trắng quay đầu cao giọng nói:- Súy huynh xin đưa mượn thanh bảo kiếm một lúc.- Có ngay!Súy Chấn Vũ cao giọng nói tiếp:- Bắt lấy!Một làn ánh sáng xanh từ vách núi bay xuống như chớp, văn sĩ áo trắng vươn tay nắm lấy đốc kiếm, Súy Chấn Vũ lại cao giọng cười nói:- Các hạ, đó là thanh Thất Tinh bảo kiếm của Độc Cô cô nương tạm thời gởi ta giữ giùm, các hạ dùng xong rồi, tốt nhất là nhân dịp này trả luôn cho Độc Cô cô nương.Văn sĩ áo trắng cười nói:- Xin vâng mệnh!Tiếp theo co ngón tay, búng nhẹ vào lưỡi kiếm, quét ánh mắt qua Tư Mã Đan và Độc Cô Lam hai người, cười nói:- Kẻ hèn này từ khi bước chân vào giang hồ tới nay, chưa từng cùng ai thách thức giao thủ. Đêm nay được đối mặt với hai vị nhân vật tuyệt đỉnh của võ lâm đương đại, không thể không thận trọng hơn một chút, hai vị đừng cười.Ngừng lại một chút, lại nghiêm nét mặt nói tiếp:- Hai vị trước khi động thủ, có mấy câu phải nói cho rõ ràng, chúng ta lấy một trăm chiêu làm hạn, nếu hai vị thua trong vòng một trăm chiêu thì phải lập tức tự động rút lui trong vòng hai tháng nữa không được tự động trở lại dò xét hành tung của Súy đại hiệp.- Được!Tư Mã Đan cười nụ nói tiếp:- Còn nếu lão đệ ngươi thua thì sao?Văn sĩ áo trắng lặng lẽ cười nói:- Thì kẻ hèn này sẽ tự trói hai tay, để các vị tùy ý xử trí.Độc Cô Lam cười lạnh một tiếng nói:- Thật là một thằng tiểu tử ngông cuồng.Nói xong quay đầu nhìn Tư Mã Đan cười gượng nói:- Tư Mã lão đệ, ngươi và ta tuổi tác cũng đã cao rồi, việc gì phải khó nhọc vung đao múa kiếm với một thằng nhóc trẻ tuổi, huống hồ hai người liên thủ, nếu có thắng cũng là bất vũ, mà thua lại càng bị người ta chê cười. Chẳng bằng cứ để ta dùng một khúc Thiên Vận ma cầm, thay cho hai người liên đánh một trăm chiêu cũng được.Tư Mã Đan lặng lẽ gật đầu nói:- Được! Ta đồng ý.Văn sĩ áo trắng nghe tiếng cười nhạt nói:- Lão nhi ngươi lấy bốn môn tuyệt nghệ là cầm, kiếm, quyền, chưởng tự xưng hiệu Tứ Tuyệt Ma Quân, mà trong bốn tuyệt nghệ ấy thì Thiên Vận ma cầm là đứng đầu, đêm nay tiểu nhân may mắn được tỷ thí với tuyệt nghệ trong tuyệt nghệ, mới thật là vui sướng làm sao!Độc Cô Lam lạnh lùng cười nói:- Điều kiện thì như cũ, còn việc phân biệt thắng bại thì chúng ta ngồi cách nhau năm trượng, xếp bằng nhìn vào nhau, chỉ cần ngươi nghe hết một khúc Thiên Vận ma cầm của lão phu mà sắc mặt không đổi, trán không ra mồ hôi, thì là ngươi thắng, thế nào?Văn sĩ áo trắng gật đầu nói:- Được!Chỉ cần những người bên cạnh ngươi lui ra hết mười trượng thì bắt đầu. Độc Cô Lam gật gật đầu, ngoái nhìn Độc Cô Minh Châu nói:- Châu nhi, đưa cây bảo cầm lại đây, còn các vị xin lùi lại mười trượng.Lúc Độc Cô Minh Châu cầm chiếc bảo cầm đưa tới, Tư Mã Đan đã dẫn những người còn lại lui về sau mười trượng. Cùng lúc ấy, văn sĩ áo trắng cũng lui vào trong thạch trận, giữ đúng cự ly năm trượng, ngồi xuống xếp bằng. Lúc ấy, Súy Chấn Vũ cao giọng nói:- Thặng nhân các hạ, lòng đề phòng người không nên không có, ta xem có lẽ ta cũng nên xuống làm hộ pháp cho người.Văn sĩ áo trắng lắc đầu đáp:- Cám ơn, cám ơn, thôi khỏi!Tưng... một tiếng đàn rõ ràng vang lên, Độc Cô Lam trầm giọng hỏi:- Chuẩn bị xong chưa?Văn sĩ áo trắng nói:- Được rồi, xin cứ bắt đầu.Độc Cô Lam thần sắc nghiêm trang, ngón tay bật ra, tiếng đàn tình tang vang lên, ngay sau đó ông cũng hạ giọng chậm rãi ngân nga:Có một người đẹp chừThấy xong không quênMột ngày không gặp chừ,Nhớ như điên cuồng.Phượng bay lượn lờ chừ,Bốn bề tìm chim hoàng.Người đẹp khắp nơi chừ,Chẳng ai bằng nàngMượn đàn thay lời chừ,Để tỏ can trườngNgày nào gặp được chưCho nguôi nhớ thương...Bài Phượng Cầu Hoàng này của Tư Mã Tương Như vốn mang một tình ý quấn quít vô hạn, nhưng qua giọng hát cứng rắn, đứt nối của Độc Cô Lam thì chẳng có chỗ nào làm xúc động lòng người. Đến như tiếng đàn, thì cả Súy Chấn Vũ cách xa Độc Cô Lam trên vách núi lắng nghe, ngoại trừ tiếng tưng tưng rất cao cũng chẳng thấy có chỗ nào đặc biệt. Có điều, khi ánh mắt bọn họ đang tập trung nhìn vào văn sĩ áo trắng, thì bất giác ai cũng trợn mắt há miệng.Nguyên lai chỉ trong khoảng khắc, chung quanh chỗ văn sĩ áo trắng ngồi khoảng một thước, toàn bộ thảm cỏ xanh mướt đã trở nên úa vàng, làm cho mặt đất chỗ văn sĩ áo trắng ngồi đổi màu vốn có. Đồng thời, cạnh chỗ văn sĩ áo trắng ngồi khoảng hai thước có một đống đá, đại khái mỗi hòn đều lớn nhỏ xấp xỉ cái trứng ngỗng đều như bị chùy sắt đập qua, nát thành vô số mảnh nhỏ, bày ra trên mặt đất.Thế nhưng, văn sĩ áo trắng vẫn như vô sự, an nhiên như cũ, cười nụ đứng dậy, nhìn Độc Cô Lam nói:- Độc Cô lão nhi, kẻ hèn này đã nghe xong chưa?Độc Cô Lam buông dàn đứng dậy, thở dài nói:- Tiểu tử, ngươi đã thắng rồi.Rồi quay đầu nhìn Tư Mã Đan cười gượng nói:- Tư Mã lão đệ, chúng ta đi thôi!Tư Mã Đan gật gật đầu, vẫy tay một cái, một hàng người lập tức hướng về phía ngoài cốc vọt đi. Văn sĩ áo trắng sang sảng cười nói:- Độc Cô cô nương, tại hạ vâng mệnh trả kiếm. Xin hãy đón lấy.Vẫy tay một cái, một đạo cầu vồng xanh vọt qua hàng người rơi xuống trước mặt Độc Cô Lam. Vương Tử Vân phi thân chụp lấy bảo kiếm, cao giọng nói:- Xin cảm ơn!Văn sĩ áo trắng đưa mắt nhìn theo bóng bọn Độc Cô Lam mất hút dần trong màn đêm mênh mông, rồi mới phi thân vọt lên vách đá, bước vào trong hang, nhìn Súy Chấn Vũ mỉm cười nói:- Súy huynh bị một phen hoảng sợ!- Cũng còn may là các hạ tới dúng lúc.Lúc ấy, con Tiểu Thúy trên lưng Súy Chấn Vũ cũng nhìn về văn sĩ áo trắng gật gật đầu mừng rỡ nhảy nhót chung quanh cái lồng chim bằng vàng, như muốn chui ra. Văn sĩ áo trắng nhìn thấy cười nói:- Tiểu Thúy, mày muốn chui ra phải không?Tiểu Thúy gật đầu lia lịa, kêu khe khẽ. Văn sĩ áo trắng cười nụ nói tiếp:- Đừng vội Tiểu Thúy, chúng ta sẽ lập tức dời nhà thôi.Nói xong, lại nhìn Súy Chấn Vũ hỏi:- Súy huynh còn gì bỏ quên chưa gói ghém không?Súy Chấn Vũ nói:- Những vật quan trọng đều đã mang trên người cả rồi.Văn sĩ áo trắng nói:- Những vật dùng thường ngày cũng phải mang đi, ngươi mau mau gói ghém đi!Súy Chấn Vũ vừa thu xếp gói ghém đồ vật, vừa hỏi:- Các hạ, chỗ ở sắp tới cũng mới tìm ra được phải không?Văn sĩ áo trắng nói:- Đúng thế, ta cũng tìm được một chỗ kín đáo như chỗ này, mà chỉ cách đây có một ngọn núi thôi.Súy Chấn Vũ hỏi tiếp:- Mới rồi, Tư Mã Đan có nói gia sư và bọn Thân đại hiệp đều đã bị bắt, chuyện ấy có đúng không?Văn sĩ áo trắng thở dài nhè nhẹ nói:- Chuyện ấy dài lắm, từ từ sẽ nói...Trời chưa sáng, văn sĩ áo trắng và Súy Chấn Vũ đã đến chỗ ở mới của bọn họ, cũng là một hang đá tự nhiên. Quả thật, chỗ này cũng kín đáo như chỗ trước, vả lại chỉ cách chỗ trước có một ngọn núi. Theo tâm lý, cũng có thể nằm ngoài chỗ đối phương dự liệu, không dễ bị đối phương dễ dàng phát hiện được lần nữa. Nhưng có điều không được trọn vẹn, vì chỗ hang đá mới này lại quá chật hẹp, tổng cộng không quá một trượng vuông, chỉ tạm cho hai người cùng ở mà thôi.Sắp đặt mọi thứ xong xuôi, trời đã sáng hẳn. Văn sĩ áo trắng một tay ôm con Tiểu Thúy trong lòng, hai mắt chăm chú nhìn Súy Chấn Vũ cười nói:- Thần khí đầy đủ, thần thái sung mãn, Súy huynh nửa tháng luyện tập vừa qua ngươi đã tiến bộ không ít.Súy Chấn Vũ chắp tay cười nói:- Chuyện ấy phải cảm ơn các hạ tài bồi.Văn sĩ áo trắng cười nói:- Giữa chúng ta với nhau, sao lại cứ nói tới việc ấy!- Không nói việc ấy, vậy thì...Súy Chấn Vũ nghiêm trang nói:- Xin nói tới chuyện tại hạ mới hỏi.Văn sĩ áo trắng hỏi lại:- Có phải là chuyện bọn Thân đại hiệp ba người bị bắt không?Súy Chấn Vũ gật đầu nói:- Đúng rồi!Văn sĩ áo trắng nhè nhẹ thở dài xong, từ từ kể lại hết ngọn ngành chuyện Đinh Tứ tiên sinh cùng bọn Thân Bá Truyền bị bắt, rồi tình hình võ lâm trước mắt, cả lai lịch của ba vị hộ pháp tối cao của Tứ Hải minh, đều tóm tắt nói qua một lượt...